Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự
Chương 27: Ăn Mắng
"Đợi chút," Tống Hạc Khanh bị sặc cháo, vẻ mặt khó tin cứ như nhìn thấy quỷ, hắn vừa ho khan vừa hỏi, "Ngươi vừa nói gì? Ngươi đã làm gì hắn?"
Lúc này Đường Tiểu Hà vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thấy biểu hiện của Tống Hạc Khanh, chỉ hơi lo sợ bất an nói: "Thả... thả đi rồi."
Tống Hạc Khanh vỗ mạnh lên bàn một cái "Rầm", giận tím mặt nói: "Sao ngươi có thể thả cho một tên cướp chạy đi được chứ? Ngươi có biết cái này gọi là gì không? Ngươi như thế chính là nối giáo cho giặc! Nếu như hắn lại đi cướp tiền của người khác, vậy thì hành động lần này của ngươi chính là đồng lõa, là muốn ngồi tù chung với hắn phải không!"
Đường Tiểu Hà lập tức hoảng sợ đến nỗi không dám thở mạnh, khẩn trương đến mức hai tay siết chặt góc áo, ngập ngừng một chút rồi nhỏ giọng nói: "Nhưng, nhưng nếu như nó bị các người bắt được, chắc chắn là sẽ bị xử phạt rất nặng, nếu như các người cắt mũi của nó đi, thì nửa đời sau làm sao nó sống nổi."
"Ngươi còn biết tội trộm cắp cướp bóc sẽ chịu hình phạt cắt mũi hả!"
Tống Hạc Khanh tức giận đến mức đứng dậy đi quanh vài bước, chỉ vào Đường Tiểu Hà, tức đến nỗi nói năng lộn xộn: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi bảo ta phải nói thế nào với ngươi cho phải đây!"
Đường Tiểu Hà rất ghét khi người khác tỏ ra thất vọng với mình, lúc đó tuy có chút nghẹn ngào nhưng nàng vẫn bướng bỉnh nói: "Tùy ngươi muốn nói ta thế nào cũng được, dù sao ta cũng không hối hận khi đã thả nó đi, nó còn nhỏ như vậy, dáng vẻ chỉ chừng mười một mười hai tuổi, e rằng cướp tiền cũng chỉ do nhất thời hồ đồ, cho nó một cơ hội sửa sai để làm lại cuộc đời cũng không được sao."
Tống Hạc Khanh lập tức dừng bước, đôi mắt hồ ly trợn trừng nhìn hằm hằm vào Đường Tiểu Hà, cao giọng quát: "Cơ hội này nếu có cũng phải do quan phủ cho, không đến lượt ngươi đâu mà nói!"
Tiếng quát này thực sự quá vang dội, nước mắt Đường Tiểu Hà liền tí tách rơi xuống, chân như bị đóng đinh tại chỗ, cúi đầu không dám nhìn Tống Hạc Khanh nữa, cũng không dám nhúc nhích.
Hình ảnh này nếu như đặt trên người người khác, Tống Hạc Khanh nhất định sẽ không nhịn được mà rống thêm một câu "Khóc cái gì mà khóc! Trông thật vô dụng!", nhưng đặt ở trên người Đường Tiểu Hà, Tống Hạc Khanh lại không thể nhịn được mà nghĩ rằng có phải mình đã hơi quá đáng rồi không.
Gương mặt của tiểu tử này thật sự đáng thương vô tội hết sức.
"Được rồi," Tống Hạc Khanh đè nén lửa giận, ngữ khí hết sức chậm rãi, "Nam tử hán đại trượng phu, mới ăn mắng mấy câu đã rơi nước mắt rồi, bị người khác nhìn thấy không sợ mất mặt à, ai không biết còn tưởng ngươi là tiểu cô nương đấy."
Đường Tiểu Hà lau nước mắt, thầm nghĩ ta vốn là tiểu cô nương mà.
Tống Hạc Khanh thấy Đường Tiểu Hà chỉ lau nước mắt mà không nói gì, liền thở dài đi tới đứng trước mặt nàng, ôn hòa nói: "Vừa rồi ta có hơi nặng lời, bây giờ ta xin lỗi ngươi, ngươi đừng khóc nữa có được không."
Thật muốn chết mà, lớn đến chừng này hắn chưa từng dỗ dành tiểu cô nương nào cả, thế mà bây giờ hắn phải nhẫn nại dỗ dành một tên nhóc.
Tống Hạc Khanh tự khinh bỉ bản thân từ tận đáy lòng.
Đường Tiểu Hà nghe Tống Hạc Khanh nói như vậy, cuối cùng cũng nín khóc. Nàng khẽ ngước mắt lên, đôi mắt to tròn đẫm lệ nhìn hắn, lại cụp mắt xuống, nhẹ giọng khẽ nói một câu: "Sớm biết thế sao còn hung dữ như vậy làm gì."
Tống Hạc Khanh: "..."
Sao hắn lại thấy, có chút đáng yêu nhỉ.
Tống Hạc Khanh vội vàng lắc lắc đầu, dừng ngay suy nghĩ nguy hiểm của mình lại, tằng hắng một tiếng tiếp tục duy trì hình tượng uy nghiêm của một đại lão gia, nghiêm túc nói: "Hung dữ với ngươi là ta không đúng. Nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ kỹ một chút, việc ngươi để tên tiểu tặc kia trốn thoát, bề ngoài thì là muốn tốt cho hắn, nhưng ngươi có thể bảo đảm hắn hiểu được ý tốt của ngươi không? Nếu như hắn không hối cải để làm lại cuộc đời, nếu như hắn lại đi cướp tiền của người khác, thậm chí vì tiền mà mà giết người thì sao, vậy thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Đây không phải là lòng tốt của ngươi biến thành chuyện xấu sao."
Đường Tiểu Hà giật mình, cuối cùng cũng muộn màng nhận ra, lẩm bẩm nói: "Hình như cũng có chút đạo lý, nếu như nó không nghe lời ta, tiếp tục mưu sinh bằng cách đi cướp tiền, vậy không phải ta đang đào một cái hố lớn cho những người đáng thương khác sao?"
Nàng lập tức hốt hoảng, hết sức hối hận nói: "Hỏng rồi, sao lúc ấy ta không nghĩ tới chuyện này, ta, ta ra ngoài tìm nó lần nữa."
Nói đi là đi, Đường Tiểu Hà quay người chạy đi, để lại Tống Hạc Khanh với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tống Hạc Khanh gọi nàng hai tiếng, không có tiếng đáp lại, đành phải lắc đầu cười khổ, tùy nàng vậy.
Bên kia, Đường Tiểu Hà quay lại con phố mà buổi sáng nàng đã đi dạo, tìm hết cả buổi cũng không thấy bóng dáng đứa bé kia đâu.
Buổi trưa ánh mặt trời gay gắt, Đường Tiểu Hà ngồi dưới gốc cây du, nhìn các loại đèn lồng tinh xảo trên cây đung đưa theo gió, mệt mỏi thở dài nói: "Ông trời ơi, phải làm sao ta mới tìm được thằng nhóc đó đây, kinh thành lớn như vậy, muốn tìm một người thật khó quá đi."
Đúng lúc này, trong kỹ viện đối diện vang lên một tràng cười đùa vui vẻ, bỗng nhiên một xấp tiền từ trên lầu rơi xuống, bay phấp phới như bướm, người trên đường lập tức chen chúc hỗn loạn, tranh nhau giựt tiền, mở miệng hô to: "Quốc cữu lão gia vung tiền rồi! Quốc cữu lão gia vung tiền rồi!"
Chỉ trong chốc lát, người bày sạp không trông hàng, người bán hàng không rao hàng, người mở cửa hàng cũng không buôn bán, đồng loạt chạy tới giựt tiền nhặt tiền, ngươi đẩy ta ta chặn ngươi, tiếng cười, tiếng mắng chửi, tiếng trẻ con khóc lóc, toàn bộ không ngừng vang lên bên tai.
Đường Tiểu Hà ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, ngước mắt nhìn đám người trên lầu, lại cúi đầu nhìn cảnh tượng dưới lầu, lúc đầu nàng cau mày cảm thấy có vấn đề, sau đó bỗng nhiên như tìm được gợi ý, nàng giãn chân mày, đứng lên chạy về Đại lý tự.
Lúc này Đường Tiểu Hà vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thấy biểu hiện của Tống Hạc Khanh, chỉ hơi lo sợ bất an nói: "Thả... thả đi rồi."
Tống Hạc Khanh vỗ mạnh lên bàn một cái "Rầm", giận tím mặt nói: "Sao ngươi có thể thả cho một tên cướp chạy đi được chứ? Ngươi có biết cái này gọi là gì không? Ngươi như thế chính là nối giáo cho giặc! Nếu như hắn lại đi cướp tiền của người khác, vậy thì hành động lần này của ngươi chính là đồng lõa, là muốn ngồi tù chung với hắn phải không!"
Đường Tiểu Hà lập tức hoảng sợ đến nỗi không dám thở mạnh, khẩn trương đến mức hai tay siết chặt góc áo, ngập ngừng một chút rồi nhỏ giọng nói: "Nhưng, nhưng nếu như nó bị các người bắt được, chắc chắn là sẽ bị xử phạt rất nặng, nếu như các người cắt mũi của nó đi, thì nửa đời sau làm sao nó sống nổi."
"Ngươi còn biết tội trộm cắp cướp bóc sẽ chịu hình phạt cắt mũi hả!"
Tống Hạc Khanh tức giận đến mức đứng dậy đi quanh vài bước, chỉ vào Đường Tiểu Hà, tức đến nỗi nói năng lộn xộn: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi bảo ta phải nói thế nào với ngươi cho phải đây!"
Đường Tiểu Hà rất ghét khi người khác tỏ ra thất vọng với mình, lúc đó tuy có chút nghẹn ngào nhưng nàng vẫn bướng bỉnh nói: "Tùy ngươi muốn nói ta thế nào cũng được, dù sao ta cũng không hối hận khi đã thả nó đi, nó còn nhỏ như vậy, dáng vẻ chỉ chừng mười một mười hai tuổi, e rằng cướp tiền cũng chỉ do nhất thời hồ đồ, cho nó một cơ hội sửa sai để làm lại cuộc đời cũng không được sao."
Tống Hạc Khanh lập tức dừng bước, đôi mắt hồ ly trợn trừng nhìn hằm hằm vào Đường Tiểu Hà, cao giọng quát: "Cơ hội này nếu có cũng phải do quan phủ cho, không đến lượt ngươi đâu mà nói!"
Tiếng quát này thực sự quá vang dội, nước mắt Đường Tiểu Hà liền tí tách rơi xuống, chân như bị đóng đinh tại chỗ, cúi đầu không dám nhìn Tống Hạc Khanh nữa, cũng không dám nhúc nhích.
Hình ảnh này nếu như đặt trên người người khác, Tống Hạc Khanh nhất định sẽ không nhịn được mà rống thêm một câu "Khóc cái gì mà khóc! Trông thật vô dụng!", nhưng đặt ở trên người Đường Tiểu Hà, Tống Hạc Khanh lại không thể nhịn được mà nghĩ rằng có phải mình đã hơi quá đáng rồi không.
Gương mặt của tiểu tử này thật sự đáng thương vô tội hết sức.
"Được rồi," Tống Hạc Khanh đè nén lửa giận, ngữ khí hết sức chậm rãi, "Nam tử hán đại trượng phu, mới ăn mắng mấy câu đã rơi nước mắt rồi, bị người khác nhìn thấy không sợ mất mặt à, ai không biết còn tưởng ngươi là tiểu cô nương đấy."
Đường Tiểu Hà lau nước mắt, thầm nghĩ ta vốn là tiểu cô nương mà.
Tống Hạc Khanh thấy Đường Tiểu Hà chỉ lau nước mắt mà không nói gì, liền thở dài đi tới đứng trước mặt nàng, ôn hòa nói: "Vừa rồi ta có hơi nặng lời, bây giờ ta xin lỗi ngươi, ngươi đừng khóc nữa có được không."
Thật muốn chết mà, lớn đến chừng này hắn chưa từng dỗ dành tiểu cô nương nào cả, thế mà bây giờ hắn phải nhẫn nại dỗ dành một tên nhóc.
Tống Hạc Khanh tự khinh bỉ bản thân từ tận đáy lòng.
Đường Tiểu Hà nghe Tống Hạc Khanh nói như vậy, cuối cùng cũng nín khóc. Nàng khẽ ngước mắt lên, đôi mắt to tròn đẫm lệ nhìn hắn, lại cụp mắt xuống, nhẹ giọng khẽ nói một câu: "Sớm biết thế sao còn hung dữ như vậy làm gì."
Tống Hạc Khanh: "..."
Sao hắn lại thấy, có chút đáng yêu nhỉ.
Tống Hạc Khanh vội vàng lắc lắc đầu, dừng ngay suy nghĩ nguy hiểm của mình lại, tằng hắng một tiếng tiếp tục duy trì hình tượng uy nghiêm của một đại lão gia, nghiêm túc nói: "Hung dữ với ngươi là ta không đúng. Nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ kỹ một chút, việc ngươi để tên tiểu tặc kia trốn thoát, bề ngoài thì là muốn tốt cho hắn, nhưng ngươi có thể bảo đảm hắn hiểu được ý tốt của ngươi không? Nếu như hắn không hối cải để làm lại cuộc đời, nếu như hắn lại đi cướp tiền của người khác, thậm chí vì tiền mà mà giết người thì sao, vậy thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Đây không phải là lòng tốt của ngươi biến thành chuyện xấu sao."
Đường Tiểu Hà giật mình, cuối cùng cũng muộn màng nhận ra, lẩm bẩm nói: "Hình như cũng có chút đạo lý, nếu như nó không nghe lời ta, tiếp tục mưu sinh bằng cách đi cướp tiền, vậy không phải ta đang đào một cái hố lớn cho những người đáng thương khác sao?"
Nàng lập tức hốt hoảng, hết sức hối hận nói: "Hỏng rồi, sao lúc ấy ta không nghĩ tới chuyện này, ta, ta ra ngoài tìm nó lần nữa."
Nói đi là đi, Đường Tiểu Hà quay người chạy đi, để lại Tống Hạc Khanh với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tống Hạc Khanh gọi nàng hai tiếng, không có tiếng đáp lại, đành phải lắc đầu cười khổ, tùy nàng vậy.
Bên kia, Đường Tiểu Hà quay lại con phố mà buổi sáng nàng đã đi dạo, tìm hết cả buổi cũng không thấy bóng dáng đứa bé kia đâu.
Buổi trưa ánh mặt trời gay gắt, Đường Tiểu Hà ngồi dưới gốc cây du, nhìn các loại đèn lồng tinh xảo trên cây đung đưa theo gió, mệt mỏi thở dài nói: "Ông trời ơi, phải làm sao ta mới tìm được thằng nhóc đó đây, kinh thành lớn như vậy, muốn tìm một người thật khó quá đi."
Đúng lúc này, trong kỹ viện đối diện vang lên một tràng cười đùa vui vẻ, bỗng nhiên một xấp tiền từ trên lầu rơi xuống, bay phấp phới như bướm, người trên đường lập tức chen chúc hỗn loạn, tranh nhau giựt tiền, mở miệng hô to: "Quốc cữu lão gia vung tiền rồi! Quốc cữu lão gia vung tiền rồi!"
Chỉ trong chốc lát, người bày sạp không trông hàng, người bán hàng không rao hàng, người mở cửa hàng cũng không buôn bán, đồng loạt chạy tới giựt tiền nhặt tiền, ngươi đẩy ta ta chặn ngươi, tiếng cười, tiếng mắng chửi, tiếng trẻ con khóc lóc, toàn bộ không ngừng vang lên bên tai.
Đường Tiểu Hà ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, ngước mắt nhìn đám người trên lầu, lại cúi đầu nhìn cảnh tượng dưới lầu, lúc đầu nàng cau mày cảm thấy có vấn đề, sau đó bỗng nhiên như tìm được gợi ý, nàng giãn chân mày, đứng lên chạy về Đại lý tự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất