Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 29: Quốc Cữu Trường Thọ

Trước Sau
Chóp mũi Đường Tiểu Hà bỗng ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc ghê tởm, xen lẫn với mùi rượu hôi hám là mùi hương son phấn, hai loại mùi cực kỳ khó ngửi này hòa quyện với nhau làm nàng vô cùng khó chịu.

Nàng ngước mắt lên nhìn sang hướng có mùi hương đó, đập vào mắt nàng là một cái bóng to lớn màu trắng, khiến nàng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Tạ Trường Thọ nhếch miệng cười cười, thịt mỡ trên mặt cũng theo đó rung lên, hắn mở chiếc quạt xếp trong tay ra, vẻ mặt ôn hòa nói: "Tiểu huynh đệ, bánh bao này bán thế nào?"

Đã lớn đến từng này nhưng Đường Tiểu Hà chưa bao giờ gặp qua người nào mập đến thế, quả thực béo đến mức khiến nàng hơi sợ, chưa kể tới việc cả người gã béo này còn nồng nặc mùi rượu, hai má đỏ bừng, rõ ràng là dáng vẻ chưa tỉnh rượu.

Nàng vô thức lắc đầu, thành thật nói: "Bánh bao này ta dùng để làm từ thiện, không phải để bán."

"Ồ?" Cặp chân mày lưa thưa mấy cộng của Tạ Trường Thọ hơi nhướng lên, ánh mắt ngày càng bỉ ổi và tục tĩu, nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Hà, nói với giọng trêu đùa: "Vậy những cái khác có bán không?"

Đường Tiểu Hà lập tức nhíu chặt mày, càng ngẫm những lời này càng cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không thể nói gì, đành phải tiếp tục lắc đầu nói: "Chỗ ta cũng chỉ có mỗi bánh bao, không có cái khác."

Ý cười của Tạ Trường Thọ càng sâu: "Vậy sao, nhưng sao gia cứ cảm thấy ngươi còn có rất nhiều thứ tốt nhỉ, ví dụ như cái này --"

Hắn giơ tay lên, bàn tay phải to như bàn chân gấu muốn của hắn muốn sờ lên mặt Đường Tiểu Hà. Nhưng hắn vừa giơ tay ra, động tác bỗng khựng lại, sau đó hắn ngửa mặt lên trời gào lên, như muốn đánh sập cả bầu trời.

"A! Đau chết ông rồi! Thằng súc sinh này ở đâu chui ra vậy! Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau kéo nó ra!"

Đường Tiểu Hà thiếu chút nữa đã bị cái giọng hét đó dọa cho gần chết, đến khi lấy lại tinh thần mới dám đưa mắt thăm dò, phát hiện không biết A Tế đã vồ lấy chân của gã mập đó từ khi nào, há miệng cắn một cái thật mạnh lên bắp đùi đầy thịt của hắn, hình như có vết máu thấm ra ngoài qua lớp quần áo.



Tạ Trường Thọ vừa gào rú vừa mắng chửi, liên tục đe dọa: "Tên ăn mày thối tha này! Ngươi con mẹ nó cũng dám cắn ta! Ngươi có biết ta là ai không! Ta, Tạ Trường Thọ chính là con trai của thừa tướng, đệ đệ ruột của Hoàng hậu! Ngươi dám cắn ta, ta chém chết ngươi!"

Đám tay sai của hắn hết đấm lại đá lên người A Tế, nhưng cho dù có đấm đá như thế nào, A Tế cũng không nhả ra, tựa như nếu không cắn rớt một miếng thịt của hắn thì sẽ không nhả ra.

Tạ Trường Thọ đau đến nỗi muốn phát điên, quát mắng bọn thủ hạ vô tích sự, ngửa mặt lên trời gào thét nói: "Đao đâu! Mang đao đến đây! Ta muốn chém nó ra thành trăm mảnh!"

Đường Tiểu Hà thấy chuyện không ổn, vội vàng hô lên: "A Tế! Mau buông gã ra! Mau lên!"

A Tế nhả ra, sau khi nhả ra liền đón lấy một trận đòn càng ác liệt hơn.

Đường Tiểu Hà hoảng sợ, trong lúc hốt hoảng nàng quay đầu lạnh lùng nói với gã mập kia: "Nếu các ngươi còn đánh nó, ta sẽ trở về bẩm báo với Tống đại nhân! Để cho ngài ấy tống cổ hết đám người các ngươi vào đại lao Đại lý tự!"

Tạ Trường Thọ được thuộc hạ đỡ lấy, đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, những vẫn cười lạnh nói: "Tống đại nhân? Hừ, Tống Hạc Khanh chỉ là một tên nông dân hôi hám, nhờ vào may mắn mà nhặt được một chức quan tứ phẩm, ngay cả xách giày cho ta hắn còn không xứng, nói chi dám bắt ta? Cha ta chỉ cần động một ngón tay thôi là đã có thể cách chức hắn rồi."

Lúc này, có thủ hạ ghé vào tai hắn nói: "Chủ tử ngài quên mất rồi, lão gia nói tên họ Tống kia là chó điên, hễ bắt được ai là cắn, nói ngài trêu chọc ai cũng được nhưng đừng chọc đến hắn. Vả lại sắp tới Long thần của Thánh thượng, nếu làm ra động tĩnh quá lớn, sợ là không thỏa đáng đâu ạ."

Tạ Trường Thọ nghe được câu sau mới lấy lại được chút lý trí, không tình nguyện giơ tay lên, ra hiệu cho thuộc hạ dừng tay. Hắn được người hầu đỡ chậm rãi xoay người, cúi đầu nhổ nước miếng vào đứa trẻ đang nằm thoi thóp trên đất, giọng nói tàn nhẫn: "Tiểu tử ngươi cắn ta một miếng thịt, ta đánh ngươi mất nửa cái mạng, coi như bỏ qua. Sau này nếu để cho ta gặp lại ngươi, ông đây sẽ trực tiếp giết chết ngươi."

Đám tay sai cũng nhanh chóng tản ra xua đuổi dân chúng đang vây xem: "Cút cút cút! Có gì mà nhìn! Còn nhìn nữa sẽ móc mắt các ngươi!"

Dân chúng bỏ chạy tán loạn, Tạ Trường Thọ cũng được bọn thuộc hạ hợp lực nâng lên kiệu mềm, mở miệng mắng một câu đen đủi.



Đường Tiểu Hà vội vàng nhào đến bên người A Tế, giơ tay vỗ vỗ mấy cái vào mặt nó nói: "Ngươi tỉnh lại đi A Tế, ráng chịu đựng một chút, ta đưa ngươi đi tìm đại phu."

Cả người A Tế đầy máu, máu chảy ra từ mắt mũi miệng, nó mở mắt ra, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh, nó giơ bàn tay dường như đã bị gãy lên, nhét nửa cái bánh bao còn lại trong tay vào miệng, từ từ nhai rồi nuốt xuống, khẽ nói: "Bánh bao ngon quá."

Ánh mắt của nó lướt qua Đường Tiểu Hà, rơi vào lồng hấp trên chiếc xe cút kít, nhổm người muốn bò dậy.

Đường Tiểu Hà nhận ra ý định của nó, chóp mũi chua xót vội nói: "Ngươi đừng nhúc nhích, ta đi lấy cho ngươi."

Nàng nghĩ không ra, đã như thế này rồi mà sao đứa nhỏ này vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn uống, rốt cuộc là đã nhịn đói bao lâu rồi.

Đường Tiểu Hà chạy từ ba bước thành hai bước tới trước xe cút kít, nhìn qua thì thấy trong lồng hấp trống không, cái bánh bao cuối cùng chẳng biết đã biến đâu mất.

Đúng lúc này, giọng điệu quái gở của Tạ Trường Thọ vang lên trước kiệu -- "Các ngươi đang tìm cái này à?"

Đường Tiểu Hà quay người lại, thấy trong tay Tạ Trường Thọ chính là cái bánh bao hoa hòe cuối cùng kia.

"Muốn ăn à?" Tạ Trường Thọ nhìn A Tế, khóe miệng cong lên một nụ cười nhan hiểm, "Muốn ăn thì tự tới đây mà lấy."

"A Tế!" Đường Tiểu Hà nôn nóng, "Ngươi không được qua đó! Đại lý tự có rất nhiều bánh bao, ta có thể lấy thêm cho ngươi!"

Nhưng A Tế cứ như không nghe thấy nàng nói, trong mắt chỉ có cái bánh bao cuối cùng kia, nó khó khăn nhổm người lên, dùng cả tay và chân gian nan bò từng chút một đến chỗ Tạ Trường Thọ, máu trên người nó kéo dài trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau