Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 3: Thiếu Khanh Đại Nhân

Trước Sau
"Cửu Nương tỷ," Đường Tiểu Hà ôm ngực, giọng nói hơi run rẩy, "Đêm hôm khuya khoắt tỷ không ngủ mà còn ở phòng bếp làm gì vậy, sao không đốt đèn lên."

Bạch Cửu Nương ngồi trên ghế đẩu đưa lưng về phía cửa, mặt đối diện cái thớt, bóng lưng có vẻ hơi cô đơn, không hề nhúc nhích, không giống với tác phong thường ngày chút nào.

Đường Tiểu Hà cho rằng nàng ta đã ngủ quên, đi tới vỗ nhẹ lên vai nàng ta, kết quả là vỗ một cái, Bạch Cửu Nương lại ngã thẳng xuống đất, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt trợn trừng.

Đường Tiểu Hà kinh ngạc, cúi đầu xuống xem thử, trong nháy mắt tê hết cả da đầu, suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác.

Chỉ thấy mặt đất lênh láng máu, Bạch Cửu Nương nằm trong vũng máu, trên cổ có một vết thương to như miệng chén, miệng vết thương vẫn còn mới, máu vẫn đang chảy ồ ạt ra ngoài.

"A!"

Đường Tiểu Hà sợ tới mức hét lên một tiếng, ngã thẳng xuống vũng máu, nến cũng theo đó mà rớt xuống, dập tắt ánh sáng cuối cùng trong phòng bếp.

"Cứu mạng! Cứu mạng!" Nàng không đứng dậy nổi, chỉ có thể liều mạng bò ra ngoài, đồng thời hô to, "Cứu mạng! Giết người! Giết người rồi!"

Người đầu tiên xông tới là Mã Đại Tráng, tung một cước đá bay cửa ra nâng Đường Tiểu Hà dậy liền hỏi: "Có chuyện gì! Giết người là sao!"

Đường Tiểu Hà chỉ vào bóng tối đen như mực sau lưng, không dám quay đầu lại, hoảng sợ đến nỗi nói năng lộn xộn: "Cửu... Cửu Nương tỷ, Cửu Nương tỷ bị người ta giết!"

Hai mắt Mã Đại Tráng trừng lớn, lập tức buông Đường Tiểu Hà ra nhào về phía Bạch Cửu Nương, hét lên một tiếng kêu đau đến xé lòng: Chưởng quỹ!"

"Thi Thể của Bạch Cửu Nương được phát hiện ở trong nhà bếp sau khách điếm Tu Duyên --"

Thôi Quần Thanh ngáp một cái, lại cúi đầu quét mắt nhìn thi thể, uể oải nói: "Vị trí thi thể nằm ở hướng đông, mặc áo lụa đỏ mỏng manh, váy dài màu xanh lục, trên quần áo dính đầy máu, vết thương nằm ở cổ, miệng vết thương sâu và rộng, dài ba phân, da thịt co rút, xác định là vết thương trước khi chết, phán đoán ban đầu là do đao nhọn gây ra."

Lục sự Trương Bảo đứng phía sau hắn bỗng nhiên ngừng bút, do dự một chút rồi ngẩng đầu lên nói: "Thôi đại nhân, tiểu nhân làm việc ở Đại lý tự cũng đã nhiều năm, chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, vết thương này tuy dài rộng, nhưng vêt thương ở hai đầu nhọn và hẹp, chứng tỏ hung thủ ra tay không phân nặng nhẹ, nhìn không giống như đao nhọn lưu lại."



Thôi Quần Thanh quay đầu lại, cặp mắt đào hoa sầm xuống như mắt cá chết, bỗng nhiên nói: "Vậy ngươi đến kiểm tra đi?"

Trương Bảo vội vàng lắc đầu, cầm bút mỉm cười gượng gạo thành thật ghi chép lại.

Thôi Quần Thanh khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt cực kỳ không hài lòng, quay đầu lại tiếp tục kiểm tra thi thể: "Tiểu gia ta dù sao cùng là Giám sát Ngự sử được Thánh thượng khâm điểm, ở Ngự sử đài có giường lớn lại bỏ không không ngủ, đầu còn chưa kịp chải, mặt còn chưa kịp rửa, trời chưa sáng đã chạy đến Đại lý tự làm ngỗ tác cho các ngươi, các ngươi nên biết điều đi."

Nói đến đây hắn lại ngáp một cái, vừa quan sát thi thể vừa không quên lấy từ trong ngực ra một cái gương nhỏ để chỉnh trang dung nhan của mình: "Nhưng mà Đại lý tự các ngươi đúng là xui xẻo thật, trong vòng nửa năm, Thiếu Khanh đại nhân về quê chịu tang, Hữu khanh đại nhân đột ngột mắc bệnh nặng, vị họ Tống kia lại nhậm chức ngay lúc Hình bộ chỉnh đốn cải cách, toàn bộ án to án nhỏ đều dồn hết lên đầu Đại lý tự, ngỗ tác đều mệt mỏi đến mức đổ bệnh, ngươi nói xem có phải phong thủy của Đại lý tự các ngươi không tốt không?"

"Phong thủy của Đại lý tự đương nhiên là không thể sánh bằng với Ngự sử đài có linh khí hội tụ, nhân tài liên tục xuất hiện rồi."

Một giọng nói trầm thấp nghiêm túc bỗng nhiên vang lên, cả căn phòng lập tức im bặt.

Tất cả các nha sai ở hiện trường đều cùng nhau nhìn ra cửa, khi thấy bóng người mặc bộ y phục màu đỏ kia, liền vội vàng khom người hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến Thiếu Khanh đại nhân!"

Thôi Quần Thanh nhìn qua gương thấy gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm của người nào đó, bỗng nhiên rùng mình, vội vàng cất gương đi, quay người cười nói: "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, nghe nói gần đây sức khỏe của Tống huynh không được tốt, sao không nghỉ ngơi cho khỏe mà còn đích thân chạy đến hiện trường vụ án thế?"

Tống Hạc Khanh nhấc chân bước qua ngưỡng cửa phòng bếp, vẻ mặt lạnh lùng, trong giọng nói cũng toát ra sự lạnh lẽo: "Vụ án của Đại lý tự thì phải do Đại lý tự giải quyết, bổn quan còn chưa chết, sao dám làm phiền Thôi ngự sử hạ thấp thân phận, làm thay việc của bổn quan được."

Thôi Quần Thanh cười cười, phất tay áo nói: "Tống huynh nói lời ấy hơi nặng nề rồi, từ xưa tới nay ba pháp ty vốn là một nhà, sao có thể nói là vượt quyền xen vào được chứ, đây đều là việc Thôi mỗ nên làm."

Trương Bảo đứng ở một bên nghe mà mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

Có quỷ mới tin ba pháp tư là người một nhà.

Có ai mà không biết vụ án hối lộ của quan kinh thành trước đây do Ngự sử đài một tay xử lý, bởi vì liên quan tới quá nhiều quan viên Hình bộ, Thánh thượng tức giận nên trực tiếp cách chức một nửa quan viên của Hình Bộ, đứng đầu là Thượng thư bị bắt giam vào ngục tối chờ đến mùa thu thì xử trảm. Cũng chính vì thế, trước giờ Đại lý tự chỉ phụ trách phúc thẩm vụ án, nay vì để bù đắp cho chỗ thiếu hụt của Hình bộ, nên phải gánh vác cả việc xét xử và truy bắt hung thủ, thậm chí cả việc lông gà vỏ tỏi cũng phải nhúng tay vào. Chưa kể đến vị Tống Thiếu khanh vừa mới nhậm chức vào tháng Giêng năm nay, mông còn chưa ấm chỗ đã phải chiến đấu hăng hái với các vụ án, thức trắng mấy ngày mấy đêm là chuyện thường, mệt mỏi đến ngã quỵ bất tỉnh là chuyện như cơm bữa, không lăn ra chết đã là may mắn lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau