Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự
Chương 34: Bánh Cuộn Thịt
Vì thời tiết hôm nay nắng nóng, Đường Tiểu Hà đặc biệt tránh làm những món chiên xào nhiều dầu mỡ, với món thịt nàng chỉ làm thịt lợn xé chan tương, dùng một miếng bánh tròn mỏng nhỏ cuốn lại, ăn kèm với hành lá, vừa làm món chính vừa có thịt, mới lạ mà không bị ngấy. Ngon miệng nhất là ăn cùng với rau trộn, món trộn làm từ rau mầm xuân với đậu hũ, mùa này rau mầm xuân cực kỳ non, khi trộn với đậu hũ không cần cho quá nhiều gia vị, chỉ cần rắc thêm tí muối và vài giọt dầu mè, món ngon như thế ngay cả thần tiên cũng cầu còn không được.
Đường Tiểu Hà nấu cơm xong, giao nhiệm vụ phát cơm cho tạp dịch, còn mình thì lấy một phần ra cho vào hộp cơm, lau mồ hôi trên trán rồi đi đưa cơm cho Tống cẩu quan.
Tới ngoài thư phòng, Đường Tiểu Hà gõ cửa: "Đại nhân, ta vào nhé?"
"Ừm..." Giọng nói trong phòng có chút mệt mỏi.
Đường Tiểu Hà đẩy cửa đi vào, giật nảy mình khi trông thấy sắc mặt trắng bệch như giấy của Tống Hạc Khanh, nàng vội vàng chạy vào đặt hộp cơm lên bàn, cố gắng lắc lắc vai hắn nói: "Ngươi mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, sao ta có cảm giác như hồn ngươi sắp lìa khỏi xác thế, ngươi bị sao vậy?"
"Hồn của ta, chưa có bay đi..." Dưới mí mắt Tống Hạc Khanh thâm xì, ánh mắt vô hồn, cổ họng khàn khàn: "Ta chỉ, buồn ngủ thôi."
"Buồn ngủ thì đi ngủ đi."
Tống Hạc Khanh vừa nói chuyện, vừa phê thêm ba quyển sổ con, miệng lẩm bẩm: "Khi còn sống ngủ nhiều làm gì, sau khi chết ngươi sẽ được ngủ mãi mãi."
"Tại sao lão tử vẫn chưa chết."
Đường Tiểu Hà cảm thấy trước mặt mình như có một đám oán khí thật lớn, có thể lật tung cả nóc nhà.
Nàng vội vàng giật lấy cây bút trong tay hắn, cười gượng nói: "Thiếu Khanh đại nhân bình tĩnh lại đi, cơm nước xong xuôi đã rồi hãy chết, có chết cũng phải làm quỷ no, ngươi nói xem có đúng không?"
Tống Hạc Khanh không nói tiếng nào, hai mắt vẫn dán chặt vào quyển sổ con trước mặt.
Đường Tiểu Hà gắp một miếng bánh đã cuộn sẵn thịt giơ ra dưới tầm mắt hắn, hoàn toàn che mất quyển sổ con.
"Đại nhân há miệng."
Tống Hạc Khanh há miệng, miếng bánh cuộn thịt vừa nhét vào miệng, mắt hắn liền sáng lên.
"Cuộn cái gì trong này vậy?" Hắn hỏi.
"Đậu phụ khô, với nước sốt." Đường Tiểu Hà trợn mắt nói dối.
"Ngon thật, lần sau ta muốn ăn món này nữa."
Trong lòng Đường Tiểu Hà rất vui vẻ, thầm nhủ tên cẩu quan này thật đúng là dễ bị lừa.
Không đúng, cũng không phải là dễ bị lừa, nói chính xác hơn là, hình như hắn lười động não, còn về lý do --
Đường Tiểu Hà nhìn đống công văn lúc nào cũng chất cao như núi trên bàn, lần đầu tiên trong đời nàng có chút đồng cảm với hắn.
"Ăn cơm xong phải đi ngủ một giấc thật ngon đó." Đường Tiểu Hà nói, "Trước kia tổ mẫu ta đã từng nói, công việc thì mãi mãi không bao giờ hết, nhưng tuổi thọ con người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi."
Tống Hạc Khanh vừa nhai bánh cuốn "Đậu phụ khô", vừa buồn bực nói: "Không ngủ được."
Đường Tiểu Hà: "Đang nghĩ tới bảo vật của ngươi hả?"
Tống Hạc Khanh: "Ta có bảo vật gì?"
Đường Tiểu Hà nghi hoặc: "Trương lục sự nói đó, nói rằng bảo vật của ngươi bị trộm lấy mất, bây giờ Đại lý tự đang cho người đi tìm khắp nơi đấy."
Tống Hạc Khanh "À" một tiếng, cũng lười giải thích với nàng.
Thấy hắn không nói gì, Đường Tiểu Hà cho rằng hắn ngầm thừa nhận thì nghiêm túc nói một đống lời khuyên nhủ, cái gì mà tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cái gì mà cuộc sống cũng có lúc này lúc kia, không có duyên phận thì không nên cưỡng cầu, lời tốt lời xấu gì cũng đều nói cả, cuối cùng thậm chí vì để đánh lạc hướng sự chú ý của hắn, nàng còn ra vẻ thần thần bí bí nói: "Đúng rồi đại nhân, để là kể cho ngươi nghe một chuyện rất kỳ lạ."
Tống Hạc Khanh không chớp mắt lấy một cái, miệng mấp máy, không biết linh hồn nhỏ bé đã phiêu lãng đến nơi nào rồi.
Đường Tiểu Hà: "Hôm nay vì đi tìm A Tế, ta đã đi vào một con ngõ nhỏ tối tăm, bên trong vừa tối vừa lạnh muốn thấu xương, nhưng ngươi đoán xem ta đã phát hiện được cái gì ở trong đó?"
"Vậy mà ta lại phát hiện ra bộ quần áo của Tạ Trường Thọ!"
Động tác của Tống Hạc Khanh bỗng nhiên khựng lại.
Đường Tiểu Hà vẫn còn chìm đắm trong nghi hoặc lúc đó, không chú ý tới nét mặt của Tống Hạc Khanh, cau mày thắc mắc: "Ngươi nói xem tại sao quần áo của hắn ta lại xuất hiện trong con ngõ đó vậy? Chẳng lẽ hắn ta say rượu rồi chạy vào trong đó đi tiểu? Nhưng cũng không cần phải cởi áo ra chứ, kỳ lạ, lạ thật đấy..."
Tống Hạc Khanh đột nhiên nắm lấy hai vai nàng, vẻ mặt hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt vô hồn vừa rồi, đôi mắt hồ ly trừng lớn, vì kích động nên nói năng hơi lộn xộn: "Con hẻm nào? Ngươi có chắc đó là quần áo của Tạ Trường Thọ không? Bây giờ ngươi dẫn người tới con hẻm đó nhặt bộ quần áo kia về, không đúng, ta đi với ngươi, đi ngay bây giờ!"
Đường Tiểu Hà bị dáng vẻ này của hắn dọa sợ, nào dám nói không, chỉ ngơ ngác gật đầu.
Trên đường đi, Đường Tiểu Hà quấn lấy Tống Hạc Khanh để hỏi cho rõ, hỏi ra mới biết không phải bảo vật bị mất trộm, mà là quốc cữu mất tích.
Nếu không tìm được Tạ Trường Thọ, hơn một nửa hạ nhân của Tướng phủ đừng mong sống sót, điều đó cũng có nghĩa là Đại lý tự sẽ phải đối mặt với một nhiệm vụ khó khăn khác.
Lúc rời đi Tống Hạc Khanh cũng không quên cho người đi mời Triệu Quý Đông, Triệu Quý Đông nhanh chóng chạy tới Đại lý tự, nôn nóng ngồi chờ một lúc, cuối cùng Tống Hạc Khanh cũng trở về, khoảnh khắc nhìn thấy bộ quần áo đó, nước mắt Triệu Quý Đông liền rơi như mưa, nói đây chắc chắn là quần áo trên người của tiểu chủ nhân.
Tống Hạc Khanh lập tức sai người đi tra xét khắp các con hẻm quanh đó, những kỹ viện gần đó cũng bắt đầu được sàng lọc lại lần hai, ngay cả những nhà dân và quán rượu cũng có tiểu lại đích thân đến cửa điều tra hỏi thăm, tất cả các cổng thành lớn cũng có sai dịch liên tiếp đi tới đi lui tra xét, người ra khỏi thành hay ở trong thành đều nói không nhìn thấy quốc cữu gia.
Liên tiếp hai ngày trôi qua, không tìm thấy Tạ Trường Thọ, sống không thấy người chết không thấy xác.
Chớp mắt đã đến ngày thứ ba, ngày cuối cùng của lễ hội đèn lồng, cũng là hạn chót để tìm Tạ Trường Thọ.
Màn đêm buông xuống, kinh thành đông nghịt du khách khắp nơi đổ về, ở tửu lâu lớn nhất kinh thành -- Thiên Hương lâu, trên lầu treo một quả đào cực lớn có chiều dài và chiều rộng hơn mười trượng, quả đào mừng thọ được thêu vô cùng tinh xảo, cần 300 tú nương, 200 công tượng, làm việc không ngừng nghỉ suốt nửa năm mới hoàn thành. Trong quả đào này còn đặt hàng ngàn hàng vạn đèn hoa đăng rực rỡ, đối diện với tửu lâu là thành Tuyên Đức của hoàng cung, khi đến giờ Tý, đích thân Thánh nhân sẽ kéo cung, mũi tên lửa như sao băng xuyên qua đêm dài, đâm trúng quả đào mừng thọ.
Đào mừng thọ bị lửa đốt cháy, lại có hàng vạn thiên đăng bay ra từ trong ngọn lửa, thiên đăng bay lên thắp sáng cả bầu trời, vạn dân cùng nhau vui mừng. Đây là thịnh cảnh độc nhất mỗi năm một lần của vương triều Đại Ngụy -- Tiên nhân đốt đèn.
Đường Tiểu Hà nấu cơm xong, giao nhiệm vụ phát cơm cho tạp dịch, còn mình thì lấy một phần ra cho vào hộp cơm, lau mồ hôi trên trán rồi đi đưa cơm cho Tống cẩu quan.
Tới ngoài thư phòng, Đường Tiểu Hà gõ cửa: "Đại nhân, ta vào nhé?"
"Ừm..." Giọng nói trong phòng có chút mệt mỏi.
Đường Tiểu Hà đẩy cửa đi vào, giật nảy mình khi trông thấy sắc mặt trắng bệch như giấy của Tống Hạc Khanh, nàng vội vàng chạy vào đặt hộp cơm lên bàn, cố gắng lắc lắc vai hắn nói: "Ngươi mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, sao ta có cảm giác như hồn ngươi sắp lìa khỏi xác thế, ngươi bị sao vậy?"
"Hồn của ta, chưa có bay đi..." Dưới mí mắt Tống Hạc Khanh thâm xì, ánh mắt vô hồn, cổ họng khàn khàn: "Ta chỉ, buồn ngủ thôi."
"Buồn ngủ thì đi ngủ đi."
Tống Hạc Khanh vừa nói chuyện, vừa phê thêm ba quyển sổ con, miệng lẩm bẩm: "Khi còn sống ngủ nhiều làm gì, sau khi chết ngươi sẽ được ngủ mãi mãi."
"Tại sao lão tử vẫn chưa chết."
Đường Tiểu Hà cảm thấy trước mặt mình như có một đám oán khí thật lớn, có thể lật tung cả nóc nhà.
Nàng vội vàng giật lấy cây bút trong tay hắn, cười gượng nói: "Thiếu Khanh đại nhân bình tĩnh lại đi, cơm nước xong xuôi đã rồi hãy chết, có chết cũng phải làm quỷ no, ngươi nói xem có đúng không?"
Tống Hạc Khanh không nói tiếng nào, hai mắt vẫn dán chặt vào quyển sổ con trước mặt.
Đường Tiểu Hà gắp một miếng bánh đã cuộn sẵn thịt giơ ra dưới tầm mắt hắn, hoàn toàn che mất quyển sổ con.
"Đại nhân há miệng."
Tống Hạc Khanh há miệng, miếng bánh cuộn thịt vừa nhét vào miệng, mắt hắn liền sáng lên.
"Cuộn cái gì trong này vậy?" Hắn hỏi.
"Đậu phụ khô, với nước sốt." Đường Tiểu Hà trợn mắt nói dối.
"Ngon thật, lần sau ta muốn ăn món này nữa."
Trong lòng Đường Tiểu Hà rất vui vẻ, thầm nhủ tên cẩu quan này thật đúng là dễ bị lừa.
Không đúng, cũng không phải là dễ bị lừa, nói chính xác hơn là, hình như hắn lười động não, còn về lý do --
Đường Tiểu Hà nhìn đống công văn lúc nào cũng chất cao như núi trên bàn, lần đầu tiên trong đời nàng có chút đồng cảm với hắn.
"Ăn cơm xong phải đi ngủ một giấc thật ngon đó." Đường Tiểu Hà nói, "Trước kia tổ mẫu ta đã từng nói, công việc thì mãi mãi không bao giờ hết, nhưng tuổi thọ con người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi."
Tống Hạc Khanh vừa nhai bánh cuốn "Đậu phụ khô", vừa buồn bực nói: "Không ngủ được."
Đường Tiểu Hà: "Đang nghĩ tới bảo vật của ngươi hả?"
Tống Hạc Khanh: "Ta có bảo vật gì?"
Đường Tiểu Hà nghi hoặc: "Trương lục sự nói đó, nói rằng bảo vật của ngươi bị trộm lấy mất, bây giờ Đại lý tự đang cho người đi tìm khắp nơi đấy."
Tống Hạc Khanh "À" một tiếng, cũng lười giải thích với nàng.
Thấy hắn không nói gì, Đường Tiểu Hà cho rằng hắn ngầm thừa nhận thì nghiêm túc nói một đống lời khuyên nhủ, cái gì mà tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cái gì mà cuộc sống cũng có lúc này lúc kia, không có duyên phận thì không nên cưỡng cầu, lời tốt lời xấu gì cũng đều nói cả, cuối cùng thậm chí vì để đánh lạc hướng sự chú ý của hắn, nàng còn ra vẻ thần thần bí bí nói: "Đúng rồi đại nhân, để là kể cho ngươi nghe một chuyện rất kỳ lạ."
Tống Hạc Khanh không chớp mắt lấy một cái, miệng mấp máy, không biết linh hồn nhỏ bé đã phiêu lãng đến nơi nào rồi.
Đường Tiểu Hà: "Hôm nay vì đi tìm A Tế, ta đã đi vào một con ngõ nhỏ tối tăm, bên trong vừa tối vừa lạnh muốn thấu xương, nhưng ngươi đoán xem ta đã phát hiện được cái gì ở trong đó?"
"Vậy mà ta lại phát hiện ra bộ quần áo của Tạ Trường Thọ!"
Động tác của Tống Hạc Khanh bỗng nhiên khựng lại.
Đường Tiểu Hà vẫn còn chìm đắm trong nghi hoặc lúc đó, không chú ý tới nét mặt của Tống Hạc Khanh, cau mày thắc mắc: "Ngươi nói xem tại sao quần áo của hắn ta lại xuất hiện trong con ngõ đó vậy? Chẳng lẽ hắn ta say rượu rồi chạy vào trong đó đi tiểu? Nhưng cũng không cần phải cởi áo ra chứ, kỳ lạ, lạ thật đấy..."
Tống Hạc Khanh đột nhiên nắm lấy hai vai nàng, vẻ mặt hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt vô hồn vừa rồi, đôi mắt hồ ly trừng lớn, vì kích động nên nói năng hơi lộn xộn: "Con hẻm nào? Ngươi có chắc đó là quần áo của Tạ Trường Thọ không? Bây giờ ngươi dẫn người tới con hẻm đó nhặt bộ quần áo kia về, không đúng, ta đi với ngươi, đi ngay bây giờ!"
Đường Tiểu Hà bị dáng vẻ này của hắn dọa sợ, nào dám nói không, chỉ ngơ ngác gật đầu.
Trên đường đi, Đường Tiểu Hà quấn lấy Tống Hạc Khanh để hỏi cho rõ, hỏi ra mới biết không phải bảo vật bị mất trộm, mà là quốc cữu mất tích.
Nếu không tìm được Tạ Trường Thọ, hơn một nửa hạ nhân của Tướng phủ đừng mong sống sót, điều đó cũng có nghĩa là Đại lý tự sẽ phải đối mặt với một nhiệm vụ khó khăn khác.
Lúc rời đi Tống Hạc Khanh cũng không quên cho người đi mời Triệu Quý Đông, Triệu Quý Đông nhanh chóng chạy tới Đại lý tự, nôn nóng ngồi chờ một lúc, cuối cùng Tống Hạc Khanh cũng trở về, khoảnh khắc nhìn thấy bộ quần áo đó, nước mắt Triệu Quý Đông liền rơi như mưa, nói đây chắc chắn là quần áo trên người của tiểu chủ nhân.
Tống Hạc Khanh lập tức sai người đi tra xét khắp các con hẻm quanh đó, những kỹ viện gần đó cũng bắt đầu được sàng lọc lại lần hai, ngay cả những nhà dân và quán rượu cũng có tiểu lại đích thân đến cửa điều tra hỏi thăm, tất cả các cổng thành lớn cũng có sai dịch liên tiếp đi tới đi lui tra xét, người ra khỏi thành hay ở trong thành đều nói không nhìn thấy quốc cữu gia.
Liên tiếp hai ngày trôi qua, không tìm thấy Tạ Trường Thọ, sống không thấy người chết không thấy xác.
Chớp mắt đã đến ngày thứ ba, ngày cuối cùng của lễ hội đèn lồng, cũng là hạn chót để tìm Tạ Trường Thọ.
Màn đêm buông xuống, kinh thành đông nghịt du khách khắp nơi đổ về, ở tửu lâu lớn nhất kinh thành -- Thiên Hương lâu, trên lầu treo một quả đào cực lớn có chiều dài và chiều rộng hơn mười trượng, quả đào mừng thọ được thêu vô cùng tinh xảo, cần 300 tú nương, 200 công tượng, làm việc không ngừng nghỉ suốt nửa năm mới hoàn thành. Trong quả đào này còn đặt hàng ngàn hàng vạn đèn hoa đăng rực rỡ, đối diện với tửu lâu là thành Tuyên Đức của hoàng cung, khi đến giờ Tý, đích thân Thánh nhân sẽ kéo cung, mũi tên lửa như sao băng xuyên qua đêm dài, đâm trúng quả đào mừng thọ.
Đào mừng thọ bị lửa đốt cháy, lại có hàng vạn thiên đăng bay ra từ trong ngọn lửa, thiên đăng bay lên thắp sáng cả bầu trời, vạn dân cùng nhau vui mừng. Đây là thịnh cảnh độc nhất mỗi năm một lần của vương triều Đại Ngụy -- Tiên nhân đốt đèn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất