Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 35: Đèn Lồng Da Người

Trước
Dưới Thiên Hương lâu, Đường Tiểu Hà chống hông thở hồng hộc, bên tai quá ồn ào, nàng không khỏi nâng cao giọng, lớn tiếng quát: "Tống Hạc Khanh, ngươi có bị bệnh không hả! Ngươi đi ra ngoài tra án mang theo chó đã đành, sao ngươi còn dẫn ta theo làm gì!"

Tay Tống Hạc Khanh cầm bộ quần áo của Tạ Trường Thọ đưa cho Đại Hoàng ngửi mùi, nghe vậy lặng lẽ nói: "Thực ra thì, ta cảm thấy cái mũi của ngươi không khác mũi chó là bao."

"Đồ chết tiệt! Có ai khen người khác như ngươi không!"

Đường Tiểu Hà đã chạy cả ngày, lúc này vừa mệt vừa đói nên tính tình bộc phát, dứt khoát quay người bỏ đi: "Ta không chơi với ngươi nữa! Ngươi muốn làm gì thì làm!"

Dưới tình thế cấp bách, Tống Hạc Khanh trực tiếp nắm lấy tay nàng: "Sao ngươi có thể bỏ đi được, ngươi đã đồng ý làm thay Hà Tiến cơ mà!"

"Ta không làm nữa! Ta đổi ý rồi! Ta phải quay về nấu cơm!"

"Ngươi bình tĩnh lại chút đi, ta có thể tăng lương cho ngươi."

"Đây không phải vấn đề có tiền hay không có tiền!"

"Vậy ta..."

Tống Hạc Khanh nhìn về phía tửu lâu xa hoa kia, ánh mắt trầm xuống nói: "Sau khi giải quyết xong chuyện này, ta sẽ để cho ngươi vào Thiên Hương lâu."

Đường Tiểu Hà lập tức im lặng, quay mặt lại, chớp chớp đôi mắt sáng ngời nói: "Ngươi nói thật không?"

Tống Hạc Khanh nghiêm túc nhìn nàng, gật đầu: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy -- aaa!"

Hai người nắm tay nhau chạy như điên trong đám đông, Đường Tiểu Hà thẹn quá hóa giận: "Ngươi muốn nói chuyện thì cứ nói! Sao phải cắm đầu chạy làm gì!"

Tống Hạc Khanh cũng tức giận: "Không phải ta chạy! Là con chó này chạy!"

Hắn dắt chó, con chó lôi hắn đi, hắn lại kéo theo Đường Tiểu Hà, một chó hai người liều mạng chạy như điên, cảnh tượng hơi mất kiểm soát, chạy đến chỗ nào chỗ đó người ngã ngựa đổ.



Đường Tiểu Hà: "Sao nó lại chạy như thế! Ngươi không thể bắt nó dừng lại được ư!"

Tống Hạc Khanh: "Ta còn không thể khiến ngươi nghe lời! Thì ta có bản lĩnh gì mà bắt nó nghe lời được!"

"Vậy rốt cuộc là nó bị sao thế!"

"Ai mà biết, có khả năng là nó đánh hơi được mùi của Tạ Trường Thọ cũng nên?"

Một nén nhang sau, hai người thở hồng hộc dừng lại trước một sạp hàng bán gà nướng.

Đại Hoàng lè lưỡi ngoe nguẩy đuôi, nhìn nhìn gà nướng, lại quay qua nhìn Tống Hạc Khanh một cái.

Đường Tiểu Hà: "..."

Đường Tiểu Hà: "Ý của nó là, Tạ Trường Thọ biến thành gà nướng?"

Tống Hạc Khanh chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức, bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm nói: "Đi thôi, quay về Đại lý tự, hầm thịt con chó này trước."

Hắn bước đi nhưng không bước được bước nào, quay đầu lại thì thấy Đường Tiểu Hà đang nắm ống tay áo của hắn, biểu cảm trên mặt không khác gì Đại Hoàng, nếu sau lưng có cái đuôi, e rằng giờ phút này cũng đang phe phẩy.

Tống Hạc Khanh ngửa mặt lên trời, thở dài một hơi cam chịu số phận, nâng tay móc tiền mua gà.

Một lát sau, Đường Tiểu Hà cầm hai cái chân gà nướng đi trên đường, trái một miếng phải một miếng, đồng thời không quên ăn quả nhớ kẻ trồng cây, đưa chân gà tới bên miệng Tống Hạc Khanh: "Nếm thử một miếng không?"

Mặt Tống Hạc Khanh đầy ghét bỏ: "Ta không ăn thịt."

Đường Tiểu Hà thu tay lại, thầm nghĩ ngươi đã ăn không ít rồi đó.

Lúc này, chợt nghe thấy trên hoàng thành vang lên ba tiếng chuông, một mũi tên lửa phá không theo gió mà đến, bắn vào giữa quả đào mừng thọ cực lớn treo trên lầu Thiên Hương lâu.

Đào mừng thọ bị đốt cháy, rách ra một vết hở lớn, hàng vạn ngọn thiên đăng bay lên trời, bầu trời đêm sáng rực như ban ngày. Cùng lúc đó, vạn dân sôi trào, nam nữ già trẻ cùng nhau hô vang -- "Tiên nhân đốt đèn! Khắp nơi cùng chúc mừng! Cầu trời phù hộ cho Đại Ngụy! Ngô hàng sống lâu trăm tuổi!"



Tiếng hô vang tới tận mây xanh, có thể rung chuyển cả núi non biển cả. Đường Tiểu Hà bị khung cảnh này làm cho rung động, không biết là nên ngắm đèn, hay là nên nhìn người.

Nàng dứt khoát nhìn về phía Tống Hạc Khanh.

Tống Hạc Khanh đang nhắm mắt cầu phúc, khi mở mắt ra thấy tiểu đầu bếp cứ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, tức giận nói: "Nhìn ta làm gì."

Đường Tiểu Hà: "Thiếu Khanh đại nhân, ngươi đẹp trai như vậy mà không cho người ta nhìn à?"

Tống Hạc Khanh hừ một tiếng quay mặt qua chỗ khác, lỗ tai nóng lên, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng: "Mồm mép thật là trơn tru, không bằng ngươi suy nghĩ giúp ta một chút xem tạ Trường Thọ có thể xuất hiện ở đâu đi, hết hôm nay là phụ thân hắn sẽ trở về phủ, nếu vẫn không tìm thấy hắn, đến lúc đó Đại lý tự cũng đừng mong được rảnh rỗi, tất cả mọi người đều lo lắng phá án, ngươi nghĩ bản thân có thể yên ổn ở trong bếp nấu cơm ư? Ta cho ngươi hay, đến lúc đó ngươi đừng có khóc."

Hắn lẩm bẩm rất nhiều, nhưng khi quay đầu lại nhìn thì phát hiện Đường Tiểu Hà đang đưa lưng về phía hắn cầm xương gà chọc chó.

"Đường Tiểu Hà, rốt cuộc nãy giờ ngươi có nghe ta nói không vậy!"

Hai người lại nhao nhao lên cãi nhau, chính sự bị ném lên chín tầng mây.

Biển đèn trên trời tựa như núi, biển người dưới mặt đất thì như thủy triều, soi sáng hàng vạn gia đình.

Trên đường phố đông đúc, các tiểu thư khuê các kết bạn đi chung với nhau, dựa ánh đèn để che giấu, khẽ liếc nhìn tình lang. Một ông lão tóc trắng dựng quầy bán kẹo đường, những đồ chơi được nặn bằng kẹo đường giống y như thật, thu hút một đám trẻ con, tiếng cười đùa giòn giã không dứt. Những trượng phu đi giữa đám đông, cho con trẻ cưỡi trên cổ, nắm tay thê tử, hai phu thê khi thì ngắm đèn, thỉnh thoảng lại trêu đùa con trẻ, mỉm cười nhìn nhau.

Bỗng nhiên, đứa trẻ ngồi trên cổ phụ thân chỉ lên trời rồi hỏi: "Mẫu thân, cái đèn kia là đèn gì vậy ạ?"

Phụ nhân ngẩng đầu lên nhìn, vốn định trả lời, không ngờ lại nhíu mày, vỗ vỗ cha của đứa trẻ nói: "Chàng nhìn cái đèn kia xem, nó trụi lủi, nhìn không đẹp chút nào, hình như còn có tay và chân, là đèn lồng hình bò? Hay là đèn lồng hình dê?"

"Không đúng, đèn lồng bò hay đèn lồng dê thì phải nằm ngang, cái kia lại thẳng đứng, có hơi... giống người."

Bên kia, Tống Hạc Khanh và Đường Tiểu Hà đang cãi nhau rất sôi nổi thì chợt nghe thấy đám đông dấy lên một trận ồn ào, tiếng khóc tiếng la cùng vang lên, các phụ nhân ôm lấy con mình bỏ chạy về nhà, sắc mặt trắng bệch, miệng không ngừng niệm A di đà phật.

Có một số người lớn gan chỉ lên trời la to: "Đó là người! Người bị mất đầu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước