Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự
Chương 47: Thịt Lợn Nấu Chín Hai Lần*
*合川肉片: Thịt lợn nấu chín hai lần, là món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. Đầu tiên thịt được thái lát và chiên lên, sau đó xào với rau củ, đó là lý do tại sao nó được gọi là thịt lợn nấu chín hai lần.
Trong đầu Tống Hạc Khanh không hiểu sao lại hiện lên gương mặt giận dỗi của Đường Tiểu Hà, lẩm bẩm nói: "Công việc thì mãi không bao giờ xong."
Trong nhà ăn, món hôm nay ra nồi chính là thịt lợn nấu chín hai lần.
Đây là một món ăn không thêm ớt nhưng lại rất hợp để ăn với cơm, chế biến cũng không quá phức tạp, chỉ cần cắt thịt đùi heo thành từng lát mỏng, nhúng qua trứng gà và bột mì rồi cho vào chảo dầu chiên lên, chiên cho đến khi hai mặt đều vàng óng, sau đó lại cho thêm gia vị và xào nhanh tay cho đều là có thể cho ra khỏi nồi.
Gia vị chủ yếu là đường và giấm, vì vậy món ăn có vị chua ngọt, nhưng không mất đi vị mặn và thơm, khi xào cho thêm măng và nấm mèo, nếm một miếng sẽ cảm nhận được ngay hương vị tươi ngon.
"Tiểu đầu bếp, món thịt xào chua ngọt này ngươi làm ăn ngon thật đó!" Có người gào to về phía nàng.
Đường Tiểu Hà cười nói: "Món này không phải là thịt xào chua ngọt, nhìn một cái là biết ngay huynh không phải là đầu bếp rồi."
Khi đang múc cơm được một nửa, nàng lén lút múc ra một phần, đưa cái muôi lớn cho tạp dịch: "Ngươi thay ta một lát, ta đi một chút sẽ về ngay."
Tạp dịch nhận lấy cái muôi.
Đường Tiểu Hà giấu hộp cơm đi, rồi chuồn ra khỏi nhà ăn, chạy chậm một mạch đến cửa đại lao.
Nàng lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nhìn người quản ngục đối diện đang đứng ngay cửa như hộ pháp, nói: "Phiền đại ca tạo điều kiện một chút, ta chỉ vào đưa cơm rồi sẽ ra ngay."
"Đại nhân đã nói rồi, người không phận sự không được phép ra vào đại lao." Quản ngục nghiêm nghị nói.
Đường Tiểu Hà quan sát xung quanh, tiến lại gần nhỏ giọng nói: "Hai huynh đệ chúng ta đâu phải chỗ xa lạ gì, ca vẫn chưa ăn cơm phải không, đợi chút nữa huynh đến nhà ăn, ta sẽ cho huynh thêm một cái đùi gà lớn."
Quản ngục nghĩ đến mùi thơm của cái đùi gà, gương mặt chính trực không khỏi run lên, cuối cùng tránh sang một bên nhường đường: "Đã nói rồi đó, đi vào rồi phải ra liền đấy."
"Được, ca, cả Đại lý tự này chỉ có ca là thân thiết nhất!"
Đường Tiểu Hà vừa nịnh nọt xong liền vội vã chạy trong nhà lao.
Trong đại lao vẫn là cái mùi chua này, vừa đi vào Đường Tiểu Hà đã hắt hơi liên tục.
Từ chỗ tối tăm phía trước vang lên giọng nói của A Tế -- "Ca ca, là huynh sao?"
Đường Tiểu Hà vội vàng chạy về hướng phát ra giọng nói đó, quả nhiên nhìn thấy A Tế ở trong phòng giam chính giữa.
Dáng người A Tế gầy guộc, trong phòng giam rộng lớn trông càng đặc biệt nhỏ yếu, dáng vẻ như hòa làm một thể với bóng tối, chỉ còn lại đôi mắt đặc biệt sáng.
Khoảnh khắc Đường Tiểu Hà nhìn thấy A Tế, tâm tình phức tạp không thể diễn tả thành lời, nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ đưa hộp cơm cho nó nói: "Ăn cơm trước đi, ta biết đệ là người mau đói."
A Tế nhận lấy hộp cơm rồi mở nắp ra, ngay cả đũa cũng chẳng cần mà thò tay bốc một miếng đồ ăn cho vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Đường Tiểu Hà cũng mang theo một bình nước vào trong tù, nhẹ nhàng nói: "Không ai giành với đệ đâu, ăn từ từ thôi."
A Tế nhổ nút bình ra liền dốc vào miệng, uống ừng ực một ngụm lớn, thức ăn trong miệng cũng theo đó trôi hết xuống bụng, sau đó nó đặt bình nước xuống thở hổn hển giống như vừa đánh xong một trận chiến vậy, một hồi lâu sau nó mới ngửa mặt lên nhìn Đường Tiểu Hà, chân thành nói: "Ca ca, người đó không phải đệ giết đâu."
Đường Tiểu Hà không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ thở dài nói: "Nhưng đệ thực sự đã đánh hắn, đúng không? Hơn nữa không có ai có thể làm chứng cho đệ rằng sau khi đánh hắn xong đệ đã rời đi, không tiếp tục hại hắn, đây mới là điều phiền phức nhất."
Nói đến đây, Đường Tiểu Hà không khỏi ngẩn người, bởi vì nàng nhớ lại, trong vụ án của Bạch Cửu Nương, bản thân phải đối mặt với tình huống có vẻ còn phức tạp hơn của A Tế rất nhiều. Hiện trường vụ án là nàng phát hiện, tiếp xúc với Bạch Cửu Nương nhiều nhất cũng là nàng, không ai có thể chứng minh sự trong sạch của nàng, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Nhưng Tống Hạc Khanh cũng không vì vậy mà coi nàng là hung thủ.
Mặc dù mỗi ngày nàng đều mắng hắn là cẩu quan, nhưng dưới tay tên cẩu quan này, dường như thật sự chưa từng xảy ra án oan nào.
Đường Tiểu Hà nhất thời như bị ma xui quỷ khiến, lại có thể thì thầm nói ra một câu: "Ta tin tưởng Thiếu Khanh đại nhân."
A Tế nghĩ mình nghe lầm, cau mày nói: "Ca ca, huynh đang nói gì vậy?"
Đường Tiểu Hà lấy lại tinh thần, một lần nữa nghiêm túc nói: "Ta nói, ta tin tưởng Thiếu Khanh đại nhân. Nếu như đệ không phải là hung thủ, vậy thì hắn nhất định sẽ không xử oan cho đệ đâu, khả năng là trước khi chân tướng thực sự nổi lên mặt nước, nhốt đệ hơi lâu một chút thôi, ai da cẩu quan này thật là..."
Không được, đạo lý nàng đều hiểu, nhưng nàng vẫn nuốt không trôi cục tức kia.
Lúc này, quản ngục ở ngoài cửa thúc giục: "Xong chưa! Thời gian hơi lâu rồi đó!"
Đường Tiểu Hà vội vàng đáp lại: "Đại ca đừng nóng vội, tiểu đệ ra liền đây."
Nàng mang hộp cơm trống không và cả bình nước đi, lúc đứng dậy còn không quên an ủi A Tế: "Đệ cứ chờ đi, nhất định đệ sẽ được thả ra ngoài, tin tưởng ta, cũng như tin tưởng Thiếu Khanh đại nhân."
A Tế không lên tiếng, thế nhưng nhìn biểu cảm hờ hững của nó, hiển nhiên là nó không quá quan tâm.
Ai sẽ tin tưởng cái kẻ đã từng bóp cổ mình chứ.
"Khục khục, khụ khụ." Phòng giam bên cạnh bỗng truyền ra tiếng ho khan dồn dập.
Đường Tiểu Hà nhìn qua, phát hiện bên trong là một ông lão tóc bạc trắng, đang nằm ngủ đưa lưng ra ngoài, dĩ nhiên, từ tiếng ho này có thể nghe ra, ông lão ngủ không được yên ổn cho lắm.
Đường Tiểu Hà lắc lắc bình nước, phát hiện bên trong còn khoảng hai ngụm, liền đặt xuống bên ngoài song sắt phòng giam nói: "Ông cụ này, chỗ ta còn chút nước, để bên ngoài cho ông, ho khan nhiều dễ khô cổ, ông nhớ uống nhé!"
Ông lão cũng không đáp lại, có lẽ không nghe thấy.
Đường Tiểu Hà cũng không nghĩ nhiều, lại vẫy tay với A Tế, bước nhanh ra cửa lớn của đại lao.
A Tế cứ dõi theo bóng lưng của Đường Tiểu Hà mãi cho đến khi khuất hẳn.
Nó liếm chút canh thịt còn dính bên môi, lưu luyến hồi tưởng lại mùi vị ấy, nói: "Thịt chua ngọt thật là ngon."
Lúc này, tiếng ho khan lại vang lên, và khi dừng lại, liền có một giọng nói già nua khàn khàn run rẩy vang lên -- "Không phải vị chua ngọt, mà là vị vải."
A Tế theo giọng nói nhìn qua phòng giam bên cạnh, cảm thấy ông lão này có lẽ đã bị giam đến phát ngốc luôn rồi.
Ai lại lấy trái cây so sánh với vị thịt chứ.
Trong đầu Tống Hạc Khanh không hiểu sao lại hiện lên gương mặt giận dỗi của Đường Tiểu Hà, lẩm bẩm nói: "Công việc thì mãi không bao giờ xong."
Trong nhà ăn, món hôm nay ra nồi chính là thịt lợn nấu chín hai lần.
Đây là một món ăn không thêm ớt nhưng lại rất hợp để ăn với cơm, chế biến cũng không quá phức tạp, chỉ cần cắt thịt đùi heo thành từng lát mỏng, nhúng qua trứng gà và bột mì rồi cho vào chảo dầu chiên lên, chiên cho đến khi hai mặt đều vàng óng, sau đó lại cho thêm gia vị và xào nhanh tay cho đều là có thể cho ra khỏi nồi.
Gia vị chủ yếu là đường và giấm, vì vậy món ăn có vị chua ngọt, nhưng không mất đi vị mặn và thơm, khi xào cho thêm măng và nấm mèo, nếm một miếng sẽ cảm nhận được ngay hương vị tươi ngon.
"Tiểu đầu bếp, món thịt xào chua ngọt này ngươi làm ăn ngon thật đó!" Có người gào to về phía nàng.
Đường Tiểu Hà cười nói: "Món này không phải là thịt xào chua ngọt, nhìn một cái là biết ngay huynh không phải là đầu bếp rồi."
Khi đang múc cơm được một nửa, nàng lén lút múc ra một phần, đưa cái muôi lớn cho tạp dịch: "Ngươi thay ta một lát, ta đi một chút sẽ về ngay."
Tạp dịch nhận lấy cái muôi.
Đường Tiểu Hà giấu hộp cơm đi, rồi chuồn ra khỏi nhà ăn, chạy chậm một mạch đến cửa đại lao.
Nàng lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nhìn người quản ngục đối diện đang đứng ngay cửa như hộ pháp, nói: "Phiền đại ca tạo điều kiện một chút, ta chỉ vào đưa cơm rồi sẽ ra ngay."
"Đại nhân đã nói rồi, người không phận sự không được phép ra vào đại lao." Quản ngục nghiêm nghị nói.
Đường Tiểu Hà quan sát xung quanh, tiến lại gần nhỏ giọng nói: "Hai huynh đệ chúng ta đâu phải chỗ xa lạ gì, ca vẫn chưa ăn cơm phải không, đợi chút nữa huynh đến nhà ăn, ta sẽ cho huynh thêm một cái đùi gà lớn."
Quản ngục nghĩ đến mùi thơm của cái đùi gà, gương mặt chính trực không khỏi run lên, cuối cùng tránh sang một bên nhường đường: "Đã nói rồi đó, đi vào rồi phải ra liền đấy."
"Được, ca, cả Đại lý tự này chỉ có ca là thân thiết nhất!"
Đường Tiểu Hà vừa nịnh nọt xong liền vội vã chạy trong nhà lao.
Trong đại lao vẫn là cái mùi chua này, vừa đi vào Đường Tiểu Hà đã hắt hơi liên tục.
Từ chỗ tối tăm phía trước vang lên giọng nói của A Tế -- "Ca ca, là huynh sao?"
Đường Tiểu Hà vội vàng chạy về hướng phát ra giọng nói đó, quả nhiên nhìn thấy A Tế ở trong phòng giam chính giữa.
Dáng người A Tế gầy guộc, trong phòng giam rộng lớn trông càng đặc biệt nhỏ yếu, dáng vẻ như hòa làm một thể với bóng tối, chỉ còn lại đôi mắt đặc biệt sáng.
Khoảnh khắc Đường Tiểu Hà nhìn thấy A Tế, tâm tình phức tạp không thể diễn tả thành lời, nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ đưa hộp cơm cho nó nói: "Ăn cơm trước đi, ta biết đệ là người mau đói."
A Tế nhận lấy hộp cơm rồi mở nắp ra, ngay cả đũa cũng chẳng cần mà thò tay bốc một miếng đồ ăn cho vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Đường Tiểu Hà cũng mang theo một bình nước vào trong tù, nhẹ nhàng nói: "Không ai giành với đệ đâu, ăn từ từ thôi."
A Tế nhổ nút bình ra liền dốc vào miệng, uống ừng ực một ngụm lớn, thức ăn trong miệng cũng theo đó trôi hết xuống bụng, sau đó nó đặt bình nước xuống thở hổn hển giống như vừa đánh xong một trận chiến vậy, một hồi lâu sau nó mới ngửa mặt lên nhìn Đường Tiểu Hà, chân thành nói: "Ca ca, người đó không phải đệ giết đâu."
Đường Tiểu Hà không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ thở dài nói: "Nhưng đệ thực sự đã đánh hắn, đúng không? Hơn nữa không có ai có thể làm chứng cho đệ rằng sau khi đánh hắn xong đệ đã rời đi, không tiếp tục hại hắn, đây mới là điều phiền phức nhất."
Nói đến đây, Đường Tiểu Hà không khỏi ngẩn người, bởi vì nàng nhớ lại, trong vụ án của Bạch Cửu Nương, bản thân phải đối mặt với tình huống có vẻ còn phức tạp hơn của A Tế rất nhiều. Hiện trường vụ án là nàng phát hiện, tiếp xúc với Bạch Cửu Nương nhiều nhất cũng là nàng, không ai có thể chứng minh sự trong sạch của nàng, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Nhưng Tống Hạc Khanh cũng không vì vậy mà coi nàng là hung thủ.
Mặc dù mỗi ngày nàng đều mắng hắn là cẩu quan, nhưng dưới tay tên cẩu quan này, dường như thật sự chưa từng xảy ra án oan nào.
Đường Tiểu Hà nhất thời như bị ma xui quỷ khiến, lại có thể thì thầm nói ra một câu: "Ta tin tưởng Thiếu Khanh đại nhân."
A Tế nghĩ mình nghe lầm, cau mày nói: "Ca ca, huynh đang nói gì vậy?"
Đường Tiểu Hà lấy lại tinh thần, một lần nữa nghiêm túc nói: "Ta nói, ta tin tưởng Thiếu Khanh đại nhân. Nếu như đệ không phải là hung thủ, vậy thì hắn nhất định sẽ không xử oan cho đệ đâu, khả năng là trước khi chân tướng thực sự nổi lên mặt nước, nhốt đệ hơi lâu một chút thôi, ai da cẩu quan này thật là..."
Không được, đạo lý nàng đều hiểu, nhưng nàng vẫn nuốt không trôi cục tức kia.
Lúc này, quản ngục ở ngoài cửa thúc giục: "Xong chưa! Thời gian hơi lâu rồi đó!"
Đường Tiểu Hà vội vàng đáp lại: "Đại ca đừng nóng vội, tiểu đệ ra liền đây."
Nàng mang hộp cơm trống không và cả bình nước đi, lúc đứng dậy còn không quên an ủi A Tế: "Đệ cứ chờ đi, nhất định đệ sẽ được thả ra ngoài, tin tưởng ta, cũng như tin tưởng Thiếu Khanh đại nhân."
A Tế không lên tiếng, thế nhưng nhìn biểu cảm hờ hững của nó, hiển nhiên là nó không quá quan tâm.
Ai sẽ tin tưởng cái kẻ đã từng bóp cổ mình chứ.
"Khục khục, khụ khụ." Phòng giam bên cạnh bỗng truyền ra tiếng ho khan dồn dập.
Đường Tiểu Hà nhìn qua, phát hiện bên trong là một ông lão tóc bạc trắng, đang nằm ngủ đưa lưng ra ngoài, dĩ nhiên, từ tiếng ho này có thể nghe ra, ông lão ngủ không được yên ổn cho lắm.
Đường Tiểu Hà lắc lắc bình nước, phát hiện bên trong còn khoảng hai ngụm, liền đặt xuống bên ngoài song sắt phòng giam nói: "Ông cụ này, chỗ ta còn chút nước, để bên ngoài cho ông, ho khan nhiều dễ khô cổ, ông nhớ uống nhé!"
Ông lão cũng không đáp lại, có lẽ không nghe thấy.
Đường Tiểu Hà cũng không nghĩ nhiều, lại vẫy tay với A Tế, bước nhanh ra cửa lớn của đại lao.
A Tế cứ dõi theo bóng lưng của Đường Tiểu Hà mãi cho đến khi khuất hẳn.
Nó liếm chút canh thịt còn dính bên môi, lưu luyến hồi tưởng lại mùi vị ấy, nói: "Thịt chua ngọt thật là ngon."
Lúc này, tiếng ho khan lại vang lên, và khi dừng lại, liền có một giọng nói già nua khàn khàn run rẩy vang lên -- "Không phải vị chua ngọt, mà là vị vải."
A Tế theo giọng nói nhìn qua phòng giam bên cạnh, cảm thấy ông lão này có lẽ đã bị giam đến phát ngốc luôn rồi.
Ai lại lấy trái cây so sánh với vị thịt chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất