Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự
Chương 7: Vu Oan Cho Người Tốt
"Hắt xì -- "
Phòng giam nằm dưới lòng đất, không khí vừa ẩm ướt vừa hôi hám, làm Đường Tiểu Hà bị hắt hơi liên tục.
Nàng xoa xoa mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai đang mắng ta thế."
Nói xong, ánh mắt của nàng không tự chủ được lại lướt qua bóng lưng của Mã Đại Tráng.
Nếu như lúc trước ở khách điếm Tu Duyên, Đường Tiểu Hà chỉ cảm thấy không được tự nhiên khi đối mặt với Mã Đại Tráng, thì hiện tại nàng chỉ còn lại sự sợ hãi.
Nàng thật sự không nghĩ ra chữ "cũng" trong cái câu "Lão tử thật cũng muốn một đao chém chết ngươi" kia đến tột cùng là từ đâu mà ra.
Lúc này quản ngục mang một hộp cơm lớn đi tới, vừa đi vừa ném hai cái bánh bao chay vào từng phòng giam, vừa hét to: "Đều dậy đi! Ăn cơm đi!"
Suy nghĩ của Đường Tiểu Hà bị cắt ngang, bụng kêu réo ầm ĩ, cúi người nhặt mấy chiếc bánh bao nguội ngắt trên đất lên chà vào quần áo, há to miệng cắn một miếng.
Cho đến khi cắn đầy một miệng muối hột và củ cải trắng dính đầy cát.
"Ta nhổ vào!" Đường Tiểu Hà ném chiếc bánh bao xuống đất, vẻ mặt nhăn nhó, không ngừng phun nước miếng mặn chát trong miệng ra: "Khó ăn chết đi được, đây là đồ cho người ăn hay sao."
Quản ngục tức giận quát: "Có đồ ăn là mừng rồi! Tiểu tử ngươi lại dám lãng phí lương thực!"
Đường Tiểu Hà cũng tức giận, chống nạnh nói: "Lương thực tốt như vậy bị Đại lý tự các ngươi làm thành khó ăn như thế, các ngươi mới thật sự làm lãng phí lương thực!"
"Ngươi!"
Mắt thấy quản ngục lại chuẩn bị giơ roi lên, Đường Tiểu Hà vội vàng ngoan ngoãn trở lại, im lặng như con chim cút không dám rên lên một tiếng.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc bánh bao trên mặt đất, ngửi thấy mùi hôi thối trong phòng giam, lại nghĩ tới việc tuyển chọn sắp diễn ra ở Thiên Hương lâu, nếu bỏ lỡ lần này thì sẽ phải đợi đến năm sau, nàng liền không thể bình tĩnh được nữa.
Nàng vươn hai cánh tay ra ngoài song sắt, giả vờ hiền lành ngoan ngoãn nói: "Đại ca đại ca, quản ngục đại ca, ngươi lại đây một chút đi, ta có chuyện gấp muốn nói."
Chân mày Quản ngục nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, bất đắc dĩ đi tới nói: "Ngươi có chuyện gì?"
Đường Tiểu Hà cố gắng hạ thấp giọng, khẽ nói: "Ta có manh mối quan trọng muốn báo cho Thiếu Khanh đại nhân, ngươi có thể giúp ta truyền đạt một tiếng được không?"
Quản ngục hừ lạng một tiếng: "Thiếu Khanh đại nhân là người mà ngươi muốn gặp là gặp được à, ngươi có manh mối gì, nói cho ta rồi ta sẽ đi bẩm báo lại cho đại nhân."
Đường Tiểu Hà liếc qua Mã Đại Tráng một cái, trong giọng nói lộ ra vẻ khó xử: "Nói ở đây không thích hợp cho lắm."
"Vậy thì khỏi nói." Quản ngục quay người muốn đi đến chỗ khác.
"Này, ngươi chờ một chút!"
Đường Tiểu Hà gấp đến mức suýt khóc, lại nhìn sang phòng giam bên cạnh, cắn răng nói với tên quản ngục bằng giọng nói cực kỳ nhỏ: "Ngươi ghé lỗ tai lại gần đây một chút."
Sau khi nói xong thì người nọ bỏ đi, Đường Tiểu Hà lo sợ bất an chờ đợi hai nén nhang, rốt cuộc cũng có một nhóm sai dịch đến mở cửa phòng giam bên cạnh, có vẻ như họ muốn đưa Mã Đại Tráng đi thẩm vấn.
Đường Tiểu Hà trơ mắt nhìn Mã Đại Tráng bị đưa đi, trái tim đập bình bịch liên hồi.
Nàng nhìn theo, bỗng nhiên Mã Đại Tráng quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, cả người nàng lập tức nổi hết cả da gà da vịt, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên nữa .
"Nãi nãi người ở trên trời linh thiêng, nhất định phải phù hộ cho cháu gái." Đường Tiểu Hà không ngừng cầu nguyện trong lòng, "Để cho tên hung thủ sớm lộ diện, cũng để cháu gái được nhanh chóng thả ra ngoài, kịp thời gian tham gia tuyển chọn của Thiên Hương lâu."
Đường Tiểu Hà thầm cầu nguyện, sau một đêm không ngủ mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, nàng liền co người nằm lên đống rơm rạ ẩm ướt trong ngục, chìm vào giấc ngủ trong tâm trạng lo sợ và bất an.
Một giấc ngủ này Đường Tiểu Hà ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mơ đẹp.
Nàng mơ thấy mình được thả ra khỏi ngục, thành công vào làm ở Thiên Hương lâu, không bao lâu sau còn may mắn trở thành đầu bếp đứng đầu, có thể vào cung hiến nghệ và giành chiến thắng, được Hoàng đế khen thưởng, nhận được con dao vàng ngự tứ mà mình đã mơ ước từ lâu.
"Hì hì, nãi nãi, con đã làm được, con thật sự đã làm được..."
Đường Tiểu Hà đang ở trong mộng nhếch miệng cười ngây ngốc, khóe mắt còn vương hai giọt nước mắt trong suốt, dường như vui đến phát khóc.
Đúng lúc này, bên tai nàng cũng thật sự vang lên một tiếng lại một tiếng gọi -- "Tiểu Hà, Đường Tiểu Hà..."
Nàng nửa mê nửa tỉnh, tưởng rằng nãi nãi đang gọi nàng, liền mơ màng mở mắt nhìn về phía phát ra giọng nói, nói: "Nãi nãi, nãi nãi con rất nhớ người."
Sắc trời đã tối đen, ánh trăng rọi vào phòng giam qua ô cửa sổ nhỏ bằng lòng bàn tay, vừa vặn chiếu vào mặt Mã Đại Tráng, khiến gương mặt hắn ta trắng bệch.
Đường Tiểu Hà nhìn thấy gương mặt đó, hoảng sợ đến nỗi suýt hét lên, hai mắt trợn trừng giọng nói run rẩy: "Mã đại ca? Sao lại là ngươi?"
Sao ngươi lại quay trở lại.
Mã Đại Tráng nở nụ cười, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Hà, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hà huynh đệ, có phải ngươi tố cáo ta với Tống đại nhân không?"
Trong phòng giam bên cạnh, hắn ta đi lại gần, chỉ cách Đường Tiểu Hà một song sắt, hai tay hắn ta bám chặt vào song sắt, như thể có thể bẻ gãy nó bất cứ lúc nào.
Đường Tiểu Hà tê hết cả da đầu, cơ thể không khỏi lùi về sau mấy bước, lắp bắp nói: "Không, không phải vậy, sao Mã đại ca lại nói như thế chứ."
"Vậy tại sao sau khi ngươi thì thầm với tên quản ngục đó xong, ta liền bị mang đi thẩm vấn, vẫn là cái tên họ Tống kia thẩm vấn ta."
Đường Tiểu Hà liều mạng lắc đầu, quay đi không nhìn Mã Đại Tráng nữa, ôm ngực cố gắng ổn định lại hơi thở: "Ta thật sự không biết, Mã đại ca ngươi đừng hỏi ta, ta không biết gì cả."
Mặc dù đưa gáy về phía hắn ta, nhưng Đường Tiểu Hà vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Mã Đại Tráng vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, đồng thời giọng nói thâm trầm thô ráp kia cũng nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng nàng -- "Tiểu Hà huynh đệ, ta không biết bản thân đã làm gì khiến ngươi hiểu lầm ta đến vậy, nhưng ngươi thực sự đã trách oan ta rồi."
"Khách điếm Tu Duyên đã mở từ lâu, cuối năm ngoái ta mới vào làm thuê trong tiệm, ta với trưởng quỹ trước đây không có quen biết, cũng không có thù oán gì, tội gì ta phải hãm hại nàng ấy chứ?"
Trong ngục rất tối và rất lạnh, Đường Tiểu Hà run cầm cập, hai tay nàng ôm chặt đầu gối lẩm bẩm: "Đúng vậy, ngươi và nàng ấy không thù không oán, tội gì ngươi lại hại nàng ấy..."
Nếu như người này thật sự có vấn đề, vì sao sau khi thẩm vấn xong lại có thể được thả về đây, có phải do mình thật sự đã suy nghĩ nhiều, đổ oan cho người tốt?
Phòng giam nằm dưới lòng đất, không khí vừa ẩm ướt vừa hôi hám, làm Đường Tiểu Hà bị hắt hơi liên tục.
Nàng xoa xoa mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai đang mắng ta thế."
Nói xong, ánh mắt của nàng không tự chủ được lại lướt qua bóng lưng của Mã Đại Tráng.
Nếu như lúc trước ở khách điếm Tu Duyên, Đường Tiểu Hà chỉ cảm thấy không được tự nhiên khi đối mặt với Mã Đại Tráng, thì hiện tại nàng chỉ còn lại sự sợ hãi.
Nàng thật sự không nghĩ ra chữ "cũng" trong cái câu "Lão tử thật cũng muốn một đao chém chết ngươi" kia đến tột cùng là từ đâu mà ra.
Lúc này quản ngục mang một hộp cơm lớn đi tới, vừa đi vừa ném hai cái bánh bao chay vào từng phòng giam, vừa hét to: "Đều dậy đi! Ăn cơm đi!"
Suy nghĩ của Đường Tiểu Hà bị cắt ngang, bụng kêu réo ầm ĩ, cúi người nhặt mấy chiếc bánh bao nguội ngắt trên đất lên chà vào quần áo, há to miệng cắn một miếng.
Cho đến khi cắn đầy một miệng muối hột và củ cải trắng dính đầy cát.
"Ta nhổ vào!" Đường Tiểu Hà ném chiếc bánh bao xuống đất, vẻ mặt nhăn nhó, không ngừng phun nước miếng mặn chát trong miệng ra: "Khó ăn chết đi được, đây là đồ cho người ăn hay sao."
Quản ngục tức giận quát: "Có đồ ăn là mừng rồi! Tiểu tử ngươi lại dám lãng phí lương thực!"
Đường Tiểu Hà cũng tức giận, chống nạnh nói: "Lương thực tốt như vậy bị Đại lý tự các ngươi làm thành khó ăn như thế, các ngươi mới thật sự làm lãng phí lương thực!"
"Ngươi!"
Mắt thấy quản ngục lại chuẩn bị giơ roi lên, Đường Tiểu Hà vội vàng ngoan ngoãn trở lại, im lặng như con chim cút không dám rên lên một tiếng.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc bánh bao trên mặt đất, ngửi thấy mùi hôi thối trong phòng giam, lại nghĩ tới việc tuyển chọn sắp diễn ra ở Thiên Hương lâu, nếu bỏ lỡ lần này thì sẽ phải đợi đến năm sau, nàng liền không thể bình tĩnh được nữa.
Nàng vươn hai cánh tay ra ngoài song sắt, giả vờ hiền lành ngoan ngoãn nói: "Đại ca đại ca, quản ngục đại ca, ngươi lại đây một chút đi, ta có chuyện gấp muốn nói."
Chân mày Quản ngục nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, bất đắc dĩ đi tới nói: "Ngươi có chuyện gì?"
Đường Tiểu Hà cố gắng hạ thấp giọng, khẽ nói: "Ta có manh mối quan trọng muốn báo cho Thiếu Khanh đại nhân, ngươi có thể giúp ta truyền đạt một tiếng được không?"
Quản ngục hừ lạng một tiếng: "Thiếu Khanh đại nhân là người mà ngươi muốn gặp là gặp được à, ngươi có manh mối gì, nói cho ta rồi ta sẽ đi bẩm báo lại cho đại nhân."
Đường Tiểu Hà liếc qua Mã Đại Tráng một cái, trong giọng nói lộ ra vẻ khó xử: "Nói ở đây không thích hợp cho lắm."
"Vậy thì khỏi nói." Quản ngục quay người muốn đi đến chỗ khác.
"Này, ngươi chờ một chút!"
Đường Tiểu Hà gấp đến mức suýt khóc, lại nhìn sang phòng giam bên cạnh, cắn răng nói với tên quản ngục bằng giọng nói cực kỳ nhỏ: "Ngươi ghé lỗ tai lại gần đây một chút."
Sau khi nói xong thì người nọ bỏ đi, Đường Tiểu Hà lo sợ bất an chờ đợi hai nén nhang, rốt cuộc cũng có một nhóm sai dịch đến mở cửa phòng giam bên cạnh, có vẻ như họ muốn đưa Mã Đại Tráng đi thẩm vấn.
Đường Tiểu Hà trơ mắt nhìn Mã Đại Tráng bị đưa đi, trái tim đập bình bịch liên hồi.
Nàng nhìn theo, bỗng nhiên Mã Đại Tráng quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, cả người nàng lập tức nổi hết cả da gà da vịt, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên nữa .
"Nãi nãi người ở trên trời linh thiêng, nhất định phải phù hộ cho cháu gái." Đường Tiểu Hà không ngừng cầu nguyện trong lòng, "Để cho tên hung thủ sớm lộ diện, cũng để cháu gái được nhanh chóng thả ra ngoài, kịp thời gian tham gia tuyển chọn của Thiên Hương lâu."
Đường Tiểu Hà thầm cầu nguyện, sau một đêm không ngủ mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, nàng liền co người nằm lên đống rơm rạ ẩm ướt trong ngục, chìm vào giấc ngủ trong tâm trạng lo sợ và bất an.
Một giấc ngủ này Đường Tiểu Hà ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mơ đẹp.
Nàng mơ thấy mình được thả ra khỏi ngục, thành công vào làm ở Thiên Hương lâu, không bao lâu sau còn may mắn trở thành đầu bếp đứng đầu, có thể vào cung hiến nghệ và giành chiến thắng, được Hoàng đế khen thưởng, nhận được con dao vàng ngự tứ mà mình đã mơ ước từ lâu.
"Hì hì, nãi nãi, con đã làm được, con thật sự đã làm được..."
Đường Tiểu Hà đang ở trong mộng nhếch miệng cười ngây ngốc, khóe mắt còn vương hai giọt nước mắt trong suốt, dường như vui đến phát khóc.
Đúng lúc này, bên tai nàng cũng thật sự vang lên một tiếng lại một tiếng gọi -- "Tiểu Hà, Đường Tiểu Hà..."
Nàng nửa mê nửa tỉnh, tưởng rằng nãi nãi đang gọi nàng, liền mơ màng mở mắt nhìn về phía phát ra giọng nói, nói: "Nãi nãi, nãi nãi con rất nhớ người."
Sắc trời đã tối đen, ánh trăng rọi vào phòng giam qua ô cửa sổ nhỏ bằng lòng bàn tay, vừa vặn chiếu vào mặt Mã Đại Tráng, khiến gương mặt hắn ta trắng bệch.
Đường Tiểu Hà nhìn thấy gương mặt đó, hoảng sợ đến nỗi suýt hét lên, hai mắt trợn trừng giọng nói run rẩy: "Mã đại ca? Sao lại là ngươi?"
Sao ngươi lại quay trở lại.
Mã Đại Tráng nở nụ cười, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Hà, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hà huynh đệ, có phải ngươi tố cáo ta với Tống đại nhân không?"
Trong phòng giam bên cạnh, hắn ta đi lại gần, chỉ cách Đường Tiểu Hà một song sắt, hai tay hắn ta bám chặt vào song sắt, như thể có thể bẻ gãy nó bất cứ lúc nào.
Đường Tiểu Hà tê hết cả da đầu, cơ thể không khỏi lùi về sau mấy bước, lắp bắp nói: "Không, không phải vậy, sao Mã đại ca lại nói như thế chứ."
"Vậy tại sao sau khi ngươi thì thầm với tên quản ngục đó xong, ta liền bị mang đi thẩm vấn, vẫn là cái tên họ Tống kia thẩm vấn ta."
Đường Tiểu Hà liều mạng lắc đầu, quay đi không nhìn Mã Đại Tráng nữa, ôm ngực cố gắng ổn định lại hơi thở: "Ta thật sự không biết, Mã đại ca ngươi đừng hỏi ta, ta không biết gì cả."
Mặc dù đưa gáy về phía hắn ta, nhưng Đường Tiểu Hà vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Mã Đại Tráng vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, đồng thời giọng nói thâm trầm thô ráp kia cũng nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng nàng -- "Tiểu Hà huynh đệ, ta không biết bản thân đã làm gì khiến ngươi hiểu lầm ta đến vậy, nhưng ngươi thực sự đã trách oan ta rồi."
"Khách điếm Tu Duyên đã mở từ lâu, cuối năm ngoái ta mới vào làm thuê trong tiệm, ta với trưởng quỹ trước đây không có quen biết, cũng không có thù oán gì, tội gì ta phải hãm hại nàng ấy chứ?"
Trong ngục rất tối và rất lạnh, Đường Tiểu Hà run cầm cập, hai tay nàng ôm chặt đầu gối lẩm bẩm: "Đúng vậy, ngươi và nàng ấy không thù không oán, tội gì ngươi lại hại nàng ấy..."
Nếu như người này thật sự có vấn đề, vì sao sau khi thẩm vấn xong lại có thể được thả về đây, có phải do mình thật sự đã suy nghĩ nhiều, đổ oan cho người tốt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất