Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan

Chương 49: “Yểu Điệu Thục Nữ!” 1

Trước Sau
Khương Ngôn Ý được biết lúc phủ binh bên cạnh đã đuổi Hồ Bách Vạn đi trước một bước, nhớ đến Phong Sóc, trong phút chốc đáy lòng lại dâng lên một chút phức tạp.

Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu rốt cuộc ngày đó có chuyện gì.

Bản thân khác xa thân phận của Phong Sóc, dù muốn nói chuyện bình thường với hắn cũng là chuyện không thể nào.

Đến bây giờ Khương Ngôn Ý vẫn không tin Phong Sóc thật sự đã nhìn trúng nàng.

Dẫu sao ngoài gương mặt này của nàng ra, cũng chỉ có tài nấu ăn bình thường, thân phận thật sự còn là một phiền phức lớn, Phong Sóc nhìn trúng nàng ở điểm nào?

Về sắc đẹp, người ta là dòng dõi hoàng tộc, mỹ nhân dạng gì mà chưa từng gặp qua?

Về tài nấu nướng, quả thật nàng khéo tay nấu ngon, nhưng cũng không thể gọi là cấp bậc đại sư, vương phủ người ta cũng không phải không có đầu bếp.

Trước tình cảm, Khương Ngôn Ý cũng chưa từng coi tài nấu ăn là một lợi thế, kiếp trước nàng cứ chui đầu vào buôn bán ở tiệm lẩu của nhà mình, không quan tâm đến yêu đương, chỉ bị người trong nhà ép đi coi mắt một lần.

Lúc coi mắt, đối phương nói rất hài lòng với nàng, bởi vì nàng biết nấu ăn.

Điều này khiến Khương Ngôn Ý rất gai mắt, cảm thấy đối phương coi mắt là vì tìm một đầu bếp miễn phí?



Đương nhiên lần coi mắt đó không có kết quả, sau này bất kể tam cô lục bà trong nhà khuyên thế nào, Khương Ngôn Ý cũng không đi coi mắt nữa, tập trung tinh thần vào tiệm lẩu.

Nàng không muốn nhớ lại chuyện của kiếp trước, giờ đây người ở dị giới, nhớ đến những chuyện này cũng chỉ là thương cảm không cần thiết.

Đến dị giới này, nếu không phải mấy ngày trước đột nhiên Phong Sóc làm ra như vậy, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cưới xin, quả thật phút chốc trong lòng hỗn loạn, nhưng đã bình tĩnh lại rất nhanh.

Nàng hiểu rõ bản thân và Phong Sóc không cùng một loại người.

Sau ngày hôm đó, Phong Sóc cũng chưa từng xuất hiện, có lẽ người ta căn bản cũng không cho rằng chuyện ngày hôm ấy là thật.

Khương Ngôn Ý hít sâu một hơi, nàng đã thu lại tất cả suy nghĩ, không muốn nghĩ đến những chuyện có, chuyện không này.

Đợi thợ mộc chuyển tấm biển kia đến gõ cửa đưa biển, nàng mới mở cửa tiệm ra.

Trần nương tử của tiệm may mặc bên cạnh đã biết đến vụ ồn ào kia vào buổi sáng của Hồ Bách Vạn, đặc biệt dặn dò nàng vài câu: “Đại muội tử, sau này muội phải cẩn thận một chút, Hồ Bách Vạn kia là người hồ đồ, ỷ trong nhà có mấy thứ tiền dơ bẩn, mà chà đạp không ít cô nương.”

“Riêng con cọp cái kia trong nhà hắn ta lại là một người ngang ngược, không nói đạo lý, lúc trước ở nhà trọ Lai Phúc có một cô nương ca hát bị hắn ta quấy rối mấy lần, con cọp cái trong nhà hắn ta không nói không rằng, dẫn theo một đám đầy tớ dữ tợn trực tiếp qua kéo cô nương người ta đến phố lớn mà đánh, nói là cô nương kia đã quyến rũ chồng ả ta!”

Khương Ngôn Ý sững sờ nói: “Chuyện này còn có vương pháp hay không?”

Vẻ mặt của Trần nương tử có chút bí mật: “Phút chốc Tây Châu không trở trời đó, trên dưới quan phủ đều là Hồ gia đút lót hết rồi, quan thương cấu kết, đồng lõa đồng mưu, thường dân chúng ta sao đấu lại những người này? Bây giờ Tây Châu cũng đã đổi đại tướng quân, Hồ gia hành sự mới hạn chế một chút.”



Nàng ta thấy Khương Ngôn Ý như bị dọa sợ, trong lòng dâng lên một chút thương hại, nói: “Muội cũng đừng sợ quá, sau này tiệm ăn mở cửa, mỗi ngày mở hàng muộn chút, đóng cửa sớm chút cũng được. Trước mắt bao người, dù Hồ gia hắn ta có bản lĩnh lớn đến đâu, còn có thể lật trời sao?”

Khương Ngôn Ý nói cảm ơn, quay đầu đóng chặt cửa cửa tiệm của mình.

Thu Quỳ hơi sợ hãi: “Hoa Hoa, lỡ như lần sau làn sóng người buổi sáng đó còn đến thì sao?”

Khương Ngôn Ý bình tĩnh: “Có lẽ là thấy trong tiệm chỉ có hai người phụ nữ chúng ta, cảm thấy dễ ức hiếp mà thôi.”

Nàng đưa tay vỗ nhẹ tấm biển “Lẩu Khương Ký” làm theo yêu cầu, trong lòng đã có cách: “Chúng ta tuyển hai hầu bàn, tốt nhất là biết chút công phu võ thuật, như vậy sau này có người đến gây sự, cũng không sợ.”

Một số việc thể lực cũng có thể giao cho bọn họ làm.

Trước kia Khương Ngôn Ý cảm thấy dù sao cửa hàng cũng không lớn, nàng và Thu Quỳ hai người có thể ứng phó, nhưng chuyện hôm nay, lại khiến nàng ý thức được vấn đề an nguy.

Vẻ mặt Thu Quỳ đau khổ: “Chúng ta đi đầu tìm người như vậy?”

Khương Ngôn Ý suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta không có cách, nhưng Triệu đầu và Lý sư phụ đã ở Hỏa Đầu doanh nhiều năm, quan hệ rộng rãi. Đợi sau khi mở tiệm hai ngày, Lý sư phụ bọn họ qua, ta nói chuyện này với Lý sư phụ.”

Thu Quỳ gắng sức gật đầu: “Ừ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau