Chương 20: Tiểu tú tài muốn làm nũng
Lục Trường An ngủ một giấc tới giữa trưa hôm sau mới dậy, y vừa tỉnh ngủ thì lập tức ôm bụng khóc rống, đói quá!
"Lương Tuyển! Lương Tuyển!" Y thều thào gân cổ lên gọi.
May mà Lương Tuyển thính tai nên mới nghe được y gọi: "Chuyện gì?" Lương Tuyển đứng ngoài chứ không đẩy cửa vào.
Lục Trường An thầm mắng một câu đồ cổ hủ, sau đó y đảo mắt một vòng lại đột nhiên nghĩ ra mưu ma chước quỷ, thế là y nằm lại trên giường, phát ra tiếng kêu yếu ớt hơn.
"Lương Tuyển, ta choáng đầu quá, ngươi mau vào đây!"
Lương Tuyển đành phải gõ cửa một cái rồi đẩy cửa vào.
Lục Trường An lén lút hé mắt, sau đó lại giả bộ nhăn mặt như đang rất khó chịu: "Ta, ta ngủ bao lâu rồi, giờ ta thấy đầu váng mắt hoa, có phải bị bệnh không?"
Đến nước này Lương Tuyển chẳng kiêng dè gì nữa, hắn ngồi xuống cạnh giường Lục Trường An đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán y rồi cầm cổ tay Lục Trường An cẩn thận xem mạch.
Lương Tuyển thở phào nhẹ nhõm nói: "Không sao, chắc là đói bụng thôi, ta bưng đồ ăn tới cho ngươi." Dứt lời hắn liền bước nhanh ra ngoài.
Lục Trường An thè lưỡi nhìn theo bóng lưng hắn.
Chỉ chốc lát sau, Lương Tuyển bưng một bát cháo thịt và một đĩa rau vào.
Lục Trường An lại làm nũng, y quệt mồm nói: "Ta mới dậy còn chưa rửa mặt thì sao ăn được, ngươi qua đây dìu ta tới nhà tắm rửa mặt súc miệng trước đã."
Lương Tuyển đành phải đặt cháo và rau xuống rồi đến bên giường nắm cánh tay Lục Trường An dìu y đứng dậy.
Lục Trường An cau mày rên khẽ: "Không được, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào cả, choáng đầu quá, ta đi không được...... Ngươi ôm ta đi đi."
Lương Tuyển: "......" Hắn nhìn chằm chằm Lục Trường An đang chơi xấu, thấy sắc mặt y quả thật trắng bệch nên đành phải nhượng bộ: "Ta cõng ngươi đi."
Lục Trường An sầm mặt nghiến răng: "Cũng được."
Lương Tuyển ngồi xổm xuống bên giường rồi đưa lưng về phía Lục Trường An, Lục Trường An lập tức nhào lên người hắn, vùi đầu vào gáy hắn, cố ý thổi hơi bên tai Lương Tuyển, hắc hắc, cảm tạ thoại bản Xuân Cung, mặc dù là chuyện nam nữ nhưng vẫn có rất nhiều kỹ xảo hữu ích để học hỏi.
Lục Trường An thổi xong thì nhìn bằng mắt thường cũng thấy vành tai Lương Tuyển lập tức đỏ bừng.
Lục Trường An ôm cổ Lương Tuyển được cõng lên, lưng nam nhân to rộng rắn chắc, áp vào rất dễ chịu.
"Vành tai trái của ngươi sao lại mất một góc vậy?" Lục Trường An hỏi.
Lương Tuyển: "Lúc nhỏ được người ta bế nhưng bất cẩn bị ngã, đụng phải mảnh sứ vỡ nên đứt gần nửa vành tai."
"A?!" Lục Trường An cau mày nói: "Người kia đúng là chẳng cẩn thận gì cả!"
"Ai nói không phải đâu." Lương Tuyển cười cười.
Lục Trường An cười nói: "Nhưng không sao, dù vành tai ngươi mất một góc nhưng ngươi vẫn...... rất đẹp trai."
Khi nói mấy chữ sau, Lục Trường An cố ý nói thật khẽ giống như lời yêu bí mật giữa tình nhân với nhau, Lương Tuyển run lên, suýt chút nữa thì quăng luôn người xuống đất.
Lục Trường An rửa mặt xong lại được Lương Tuyển cõng về phòng ăn cơm.
"Oa! Đây là cháo gà sao?" Lục Trường An húp một miếng cháo ngon lành, cả người được món cháo thơm ngọt này làm cho khỏe hẳn ra, mới hôm nào Lương Tuyển còn xào thịt khô thành than đen mà bây giờ hắn đã có thể nấu được những món không hề thua kém Túy Hương Lâu trong thành.
"Xem như cháo gà đi," Lương Tuyển ngồi bên cạnh uống trà: "Nhưng đây là gà rừng sáng nay ta mới bắt được."
Lục Trường An kinh ngạc nhìn hắn: "Thứ này khó bắt lắm, sao ngươi bắt được?"
"Hôm qua đặt bẫy, hôm nay mới bắt được."
Khóe mắt xinh đẹp của Lục Trường An toát lên vẻ mừng rỡ, y cố tình nũng nịu khen ngợi: "Lương Tuyển ~ Ngươi thật giỏi giang!"
"Lương Tuyển! Lương Tuyển!" Y thều thào gân cổ lên gọi.
May mà Lương Tuyển thính tai nên mới nghe được y gọi: "Chuyện gì?" Lương Tuyển đứng ngoài chứ không đẩy cửa vào.
Lục Trường An thầm mắng một câu đồ cổ hủ, sau đó y đảo mắt một vòng lại đột nhiên nghĩ ra mưu ma chước quỷ, thế là y nằm lại trên giường, phát ra tiếng kêu yếu ớt hơn.
"Lương Tuyển, ta choáng đầu quá, ngươi mau vào đây!"
Lương Tuyển đành phải gõ cửa một cái rồi đẩy cửa vào.
Lục Trường An lén lút hé mắt, sau đó lại giả bộ nhăn mặt như đang rất khó chịu: "Ta, ta ngủ bao lâu rồi, giờ ta thấy đầu váng mắt hoa, có phải bị bệnh không?"
Đến nước này Lương Tuyển chẳng kiêng dè gì nữa, hắn ngồi xuống cạnh giường Lục Trường An đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán y rồi cầm cổ tay Lục Trường An cẩn thận xem mạch.
Lương Tuyển thở phào nhẹ nhõm nói: "Không sao, chắc là đói bụng thôi, ta bưng đồ ăn tới cho ngươi." Dứt lời hắn liền bước nhanh ra ngoài.
Lục Trường An thè lưỡi nhìn theo bóng lưng hắn.
Chỉ chốc lát sau, Lương Tuyển bưng một bát cháo thịt và một đĩa rau vào.
Lục Trường An lại làm nũng, y quệt mồm nói: "Ta mới dậy còn chưa rửa mặt thì sao ăn được, ngươi qua đây dìu ta tới nhà tắm rửa mặt súc miệng trước đã."
Lương Tuyển đành phải đặt cháo và rau xuống rồi đến bên giường nắm cánh tay Lục Trường An dìu y đứng dậy.
Lục Trường An cau mày rên khẽ: "Không được, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào cả, choáng đầu quá, ta đi không được...... Ngươi ôm ta đi đi."
Lương Tuyển: "......" Hắn nhìn chằm chằm Lục Trường An đang chơi xấu, thấy sắc mặt y quả thật trắng bệch nên đành phải nhượng bộ: "Ta cõng ngươi đi."
Lục Trường An sầm mặt nghiến răng: "Cũng được."
Lương Tuyển ngồi xổm xuống bên giường rồi đưa lưng về phía Lục Trường An, Lục Trường An lập tức nhào lên người hắn, vùi đầu vào gáy hắn, cố ý thổi hơi bên tai Lương Tuyển, hắc hắc, cảm tạ thoại bản Xuân Cung, mặc dù là chuyện nam nữ nhưng vẫn có rất nhiều kỹ xảo hữu ích để học hỏi.
Lục Trường An thổi xong thì nhìn bằng mắt thường cũng thấy vành tai Lương Tuyển lập tức đỏ bừng.
Lục Trường An ôm cổ Lương Tuyển được cõng lên, lưng nam nhân to rộng rắn chắc, áp vào rất dễ chịu.
"Vành tai trái của ngươi sao lại mất một góc vậy?" Lục Trường An hỏi.
Lương Tuyển: "Lúc nhỏ được người ta bế nhưng bất cẩn bị ngã, đụng phải mảnh sứ vỡ nên đứt gần nửa vành tai."
"A?!" Lục Trường An cau mày nói: "Người kia đúng là chẳng cẩn thận gì cả!"
"Ai nói không phải đâu." Lương Tuyển cười cười.
Lục Trường An cười nói: "Nhưng không sao, dù vành tai ngươi mất một góc nhưng ngươi vẫn...... rất đẹp trai."
Khi nói mấy chữ sau, Lục Trường An cố ý nói thật khẽ giống như lời yêu bí mật giữa tình nhân với nhau, Lương Tuyển run lên, suýt chút nữa thì quăng luôn người xuống đất.
Lục Trường An rửa mặt xong lại được Lương Tuyển cõng về phòng ăn cơm.
"Oa! Đây là cháo gà sao?" Lục Trường An húp một miếng cháo ngon lành, cả người được món cháo thơm ngọt này làm cho khỏe hẳn ra, mới hôm nào Lương Tuyển còn xào thịt khô thành than đen mà bây giờ hắn đã có thể nấu được những món không hề thua kém Túy Hương Lâu trong thành.
"Xem như cháo gà đi," Lương Tuyển ngồi bên cạnh uống trà: "Nhưng đây là gà rừng sáng nay ta mới bắt được."
Lục Trường An kinh ngạc nhìn hắn: "Thứ này khó bắt lắm, sao ngươi bắt được?"
"Hôm qua đặt bẫy, hôm nay mới bắt được."
Khóe mắt xinh đẹp của Lục Trường An toát lên vẻ mừng rỡ, y cố tình nũng nịu khen ngợi: "Lương Tuyển ~ Ngươi thật giỏi giang!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất