Chương 25: Mùa hè lạnh phải đắp kín một chút
Lục Trường An nằm trên giường hóng mát cáu kỉnh một hồi mới nhớ ra Lương Tuyển rất thích đến thác nước bên kia tắm rửa, từ khi vết thương trên chân khỏi hẳn thường tới đó tắm.
Hừ, cứ phải chọn ngay thời điểm này để đi sao!
Lục Trường An uất hận ném quạt đi, ngồi xếp bằng canh cửa chờ Lương Tuyển về phải nói với hắn vài câu.
Nhưng y ngồi một hồi lại nghĩ làm thế có phải hung thần ác sát quá không, tối nay y muốn dụ dỗ người chứ đâu phải muốn mắng chửi người!
Lục Trường An nhanh nhẹn nằm xuống, sau đó chống tay trái nâng đầu hướng ra cổng chính, đùi phải gập lại chồng lên chân trái bày ra tư thế hết sức quyến rũ, như vậy có thể lộ ra eo nhỏ mông lớn, đường cong mỹ lệ trên người y!
Chiêu này là y học được từ thoại bản Xuân Cung!
Kết quả Lục Trường An đợi hơn nửa canh giờ, tay đã tê rần mà tên Lương Tuyển này vẫn chưa về!!!
Lục Trường An trợn mắt lườm nguýt, vừa oán hận mắng Lương Tuyển vài câu vừa thả tay xuống rồi kê đầu lên gối nghỉ ngơi một lát.
Ầy, con đường phía trước cứ từ từ đi thôi!
Khi nào mới có thể thuận lợi kéo tên Lương đầu gỗ này vào phòng đây?
Lại qua hai khắc đồng hồ, cửa sân cọt kẹt mở ra, Lương Tuyển người đầy hơi nước, tâm tình vui vẻ đi vào, tay phải còn xách theo mấy xâu cá đang quẫy tưng bừng, nhưng đến khi hắn nhìn thấy Lục Trường An đang ngủ say thì bước chân khựng lại, lập tức ngây người.
Ánh nắng chiều tà nơi chân trời dịu dàng chiếu vào người trên giường, Lục Trường An say ngủ tựa như tiên tử bước ra từ trong thoại bản, trên đường cong ưu mỹ hiện ra một vầng sáng đỏ nhàn nhạt, gió núi chầm chậm thổi qua tốc lên một góc áo bào sa mỏng trên người y, lộ ra hai bắp đùi thon dài trắng nõn.
Lương Tuyển: "!!!"
Lương Tuyển cắn răng cưỡng ép mình dời đi ánh mắt đang dính chặt vào người Lục Trường An, nhìn tay nhìn chân đi vòng qua Lục Trường An, thả cá vào lu nước trong sân.
Hắn rửa sạch tay rồi múc một gáo nước rửa mặt làm dịu đi cơn nóng trong người, sau đó quay đầu định vào phòng cầm chăn mỏng ra cho Lục Trường An.
Nào ngờ hắn vừa quay đầu thì chợt thấy bờ mông tròn trịa của Lục Trường An lấp ló dưới áo sa mỏng!
Người này thế mà không mặc quần lót!!!
Lương Tuyển lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Nhưng hắn không ngờ Lục Trường An trên giường đã hết buồn ngủ, giờ phút này đang mở to đôi mắt phượng hẹp dài nhìn hắn chằm chằm.
Thật ra khi cổng sân mở thì Lục Trường An đã thức giấc, nhưng lúc đó y không kịp bày ra tư thế quyến rũ nữa, thế là chỉ có thể đâm lao phải theo lao tiếp tục giả bộ ngủ, thầm nghĩ bình thường ta nhìn ngươi chằm chằm, ngươi không có ý gì cũng chẳng sao, giờ ta ngủ sẽ không phát giác được, dù sao ngươi cũng nên thả lỏng một chút đi?
Thế mà cái tên Lương đầu gỗ kia! Dù y đã ăn mặc thành dạng này nhưng hắn chẳng những không lập tức nổi thú tính mà ngay cả đi tới phía trước nhìn một cái cũng không làm!
Thật là một tên cổ hủ, đồ ngốc, đầu gỗ cứng!
Lục Trường An nghe tiếng bước chân của Lương Tuyển đi tới gian phòng chính bên kia, sau đó lại đi tới phía y.
Lục Trường An lập tức hồi hộp, ngón chân cũng khẽ run, thầm nghĩ có khi nào Lương đầu gỗ...... thừa dịp này sờ soạng mình không? Có sàm sỡ mình không?
Tiếng bước chân dừng lại, Lục Trường An có thể nghe thấy tiếng thở của Lương Tuyển, tiếp theo là tiếng vải sột soạt, sau đó một làn gió phất qua, Lục Trường An chợt thấy trên người ấm áp, một tấm chăn mỏng phủ kín từ cổ đến chân y!
Lục Trường An: ".................."
Hừ, cứ phải chọn ngay thời điểm này để đi sao!
Lục Trường An uất hận ném quạt đi, ngồi xếp bằng canh cửa chờ Lương Tuyển về phải nói với hắn vài câu.
Nhưng y ngồi một hồi lại nghĩ làm thế có phải hung thần ác sát quá không, tối nay y muốn dụ dỗ người chứ đâu phải muốn mắng chửi người!
Lục Trường An nhanh nhẹn nằm xuống, sau đó chống tay trái nâng đầu hướng ra cổng chính, đùi phải gập lại chồng lên chân trái bày ra tư thế hết sức quyến rũ, như vậy có thể lộ ra eo nhỏ mông lớn, đường cong mỹ lệ trên người y!
Chiêu này là y học được từ thoại bản Xuân Cung!
Kết quả Lục Trường An đợi hơn nửa canh giờ, tay đã tê rần mà tên Lương Tuyển này vẫn chưa về!!!
Lục Trường An trợn mắt lườm nguýt, vừa oán hận mắng Lương Tuyển vài câu vừa thả tay xuống rồi kê đầu lên gối nghỉ ngơi một lát.
Ầy, con đường phía trước cứ từ từ đi thôi!
Khi nào mới có thể thuận lợi kéo tên Lương đầu gỗ này vào phòng đây?
Lại qua hai khắc đồng hồ, cửa sân cọt kẹt mở ra, Lương Tuyển người đầy hơi nước, tâm tình vui vẻ đi vào, tay phải còn xách theo mấy xâu cá đang quẫy tưng bừng, nhưng đến khi hắn nhìn thấy Lục Trường An đang ngủ say thì bước chân khựng lại, lập tức ngây người.
Ánh nắng chiều tà nơi chân trời dịu dàng chiếu vào người trên giường, Lục Trường An say ngủ tựa như tiên tử bước ra từ trong thoại bản, trên đường cong ưu mỹ hiện ra một vầng sáng đỏ nhàn nhạt, gió núi chầm chậm thổi qua tốc lên một góc áo bào sa mỏng trên người y, lộ ra hai bắp đùi thon dài trắng nõn.
Lương Tuyển: "!!!"
Lương Tuyển cắn răng cưỡng ép mình dời đi ánh mắt đang dính chặt vào người Lục Trường An, nhìn tay nhìn chân đi vòng qua Lục Trường An, thả cá vào lu nước trong sân.
Hắn rửa sạch tay rồi múc một gáo nước rửa mặt làm dịu đi cơn nóng trong người, sau đó quay đầu định vào phòng cầm chăn mỏng ra cho Lục Trường An.
Nào ngờ hắn vừa quay đầu thì chợt thấy bờ mông tròn trịa của Lục Trường An lấp ló dưới áo sa mỏng!
Người này thế mà không mặc quần lót!!!
Lương Tuyển lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Nhưng hắn không ngờ Lục Trường An trên giường đã hết buồn ngủ, giờ phút này đang mở to đôi mắt phượng hẹp dài nhìn hắn chằm chằm.
Thật ra khi cổng sân mở thì Lục Trường An đã thức giấc, nhưng lúc đó y không kịp bày ra tư thế quyến rũ nữa, thế là chỉ có thể đâm lao phải theo lao tiếp tục giả bộ ngủ, thầm nghĩ bình thường ta nhìn ngươi chằm chằm, ngươi không có ý gì cũng chẳng sao, giờ ta ngủ sẽ không phát giác được, dù sao ngươi cũng nên thả lỏng một chút đi?
Thế mà cái tên Lương đầu gỗ kia! Dù y đã ăn mặc thành dạng này nhưng hắn chẳng những không lập tức nổi thú tính mà ngay cả đi tới phía trước nhìn một cái cũng không làm!
Thật là một tên cổ hủ, đồ ngốc, đầu gỗ cứng!
Lục Trường An nghe tiếng bước chân của Lương Tuyển đi tới gian phòng chính bên kia, sau đó lại đi tới phía y.
Lục Trường An lập tức hồi hộp, ngón chân cũng khẽ run, thầm nghĩ có khi nào Lương đầu gỗ...... thừa dịp này sờ soạng mình không? Có sàm sỡ mình không?
Tiếng bước chân dừng lại, Lục Trường An có thể nghe thấy tiếng thở của Lương Tuyển, tiếp theo là tiếng vải sột soạt, sau đó một làn gió phất qua, Lục Trường An chợt thấy trên người ấm áp, một tấm chăn mỏng phủ kín từ cổ đến chân y!
Lục Trường An: ".................."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất