Chương 82: Tất cả đều kết thúc
Ngày mười sáu tháng Tám, chạng vạng tối.
Lương Tuyển vừa ra khỏi nha môn thì chợt nghe thấy tiếng gọi của Lục Trường An: "Ở đây ở đây!"
Hắn ngẩng mặt lên, chỉ thấy dưới ánh hoàng hôn ấm áp, Lục Trường An ngồi trên xe ngựa mỉm cười rạng rỡ vẫy tay nhiệt tình với hắn.
Sau khi trút bỏ được mối thâm thù nặng nề suốt mười năm qua, trong lòng Lương Tuyển bỗng dưng trống rỗng, có cảm giác vừa thoải mái vừa mỏi mệt, nhưng giờ khắc này nhìn thấy Lục Trường An thì mọi cảm xúc hỗn loạn đều hóa thành sương mù nhẹ nhàng tan biến.
Lương Tuyển chậm rãi đi đến chỗ Lục Trường An, hắn đứng cạnh xe ngựa nhẹ giọng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Tối qua sau khi xảy ra chuyện, hắn chủ động đi theo Lý Mộng Ngư về nha môn trình bày oan tình, hắn là nhân vật quan trọng nên bị thẩm vấn luân phiên một ngày một đêm, bây giờ vừa ra khỏi nha môn đã gặp được Lục Trường An, nghĩ cũng biết đồ ngốc này đã đợi ở đây bao lâu rồi.
Dưới mắt Lục Trường An thâm quầng, y tươi cười nói: "Ta tới đón ngươi về nhà."
Lương Tuyển chống tay nhảy lên xe ngựa.
Lục Trường An lui vào trong xe, Lương Tuyển cũng vào theo, lập tức đưa tay kéo Lục Trường An vào lòng ôm chặt.
Lục Trường An cũng dùng sức ôm hắn, hai người đều không nói gì, giờ khắc này chỉ có ôm nhau thật chặt không thể tách rời mới có thể biểu đạt hết tâm tình của họ.
Lương Tuyển buông lỏng cánh tay rồi thành kính nâng mặt Lục Trường An lên nhẹ nhàng hôn một cái, hốc mắt hắn hơi ửng đỏ, dưới cằm mọc râu lún phún: "Trường An, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi."
Lục Trường An cười đến mắt cong cong: "Đừng khách khí, sau này hầu hạ ta thật tốt là được rồi."
Lương Tuyển không khỏi bật cười: "Ừ, nửa đời sau ta sẽ hầu hạ ngươi bằng cả tấm lòng."
"Trương Thiên Hổ nhận tội rồi sao?" Mặc dù nhìn tâm tình Lương Tuyển cũng có thể đoán được kết quả nhưng Lục Trường An vẫn hỏi cho chắc.
Lương Tuyển gật đầu: "Chắc Lý Mộng Ngư đã nhờ cậy cha hắn nên Huyện thừa đại nhân bảo ta thoạt đầu Trương Thiên Hổ mạnh miệng không chịu nhận tội, sau đó bộ đầu dẫn người đến khống chế cả nhà hắn mới biết quản gia của Trương phủ đã đi theo Trương Thiên Hổ từ thời trẻ, sau khi thẩm vấn, quản gia kia đã khai hết mọi chuyện, vì vậy mới cạy được miệng Trương Thiên Hổ."
Hắn cầm tay Lục Trường An nói tiếp: "Gian tặc kia thừa nhận năm đó hạ độc và đốt cháy Lý gia, sau khi nhận tội thì bị đánh ngay tại chỗ và giam vào đại lao chờ ngày xử trảm."
Lục Trường An thở phào: "Quá tốt rồi."
Lương Tuyển ừ một tiếng rồi bình tĩnh nói: "Những người khác ở Trương gia không biết gì về chuyện Trương Thiên Hổ giết người cướp của nên hai ngày nữa sẽ được thả ra, nhưng gia sản của Trương gia đều bị sung công quỹ...... Ừm, lúc đầu Lý Huyện thừa nói ít nhất một nửa tài sản trong này phải trả lại con cháu Lý gia là ta," hắn ho một tiếng rồi nói tiếp: "Nhưng ta không cần nên đã phó thác cho Lý Huyện thừa ra mặt, sau này đem hết số bạc kia để xây "Vườn cô độc" thu nhận người già và trẻ con cơ nhỡ."
Thật ra nếu hắn muốn nhận phần tài sản kia cũng chẳng dễ dàng gì, là người đứng mũi chịu sào, hắn phải chứng minh thân phận, sau đó công bố rộng rãi.
Dù sao cơ nghiệp của Trương gia rất lớn, nửa gia tài cũng không thể tùy tiện cho một vô danh tiểu tử bỗng nhiên xuất hiện như hắn, mặc dù bây giờ quan phủ đã biết rõ thân phận Lương Tuyển nhưng cũng không thể âm thầm đưa bạc cho hắn, hơn nữa ở thành Long Giang nhỏ bé này lại xảy ra vụ án rùng rợn đến thế, dân chúng đều đang nhìn chằm chằm vào nha môn, lỡ truyền ra tin đồn không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Huyện lệnh và Huyện thừa.
Lương Tuyển nghĩ vậy nên mới quyết định từ bỏ phần tài sản này.
Hiện giờ nếu chỉ có mình hắn thì cũng chẳng sao, nhưng hắn còn có Lục Trường An, nếu hắn trở thành nhân vật mà người trong thành Long Giang đều bàn tán mỗi khi trà dư tửu hậu thì sau này muốn sống yên ổn với Lục Trường An chỉ là mơ ước xa vời, hơn nữa còn có thể liên lụy đến thanh danh Lục Trường An, để y phải mang tiếng đoạn tụ, thậm chí còn ảnh hưởng đến cơ hội thi đậu cử nhân của y sau này! . truyện ngôn tình
Đây là một trong những lý do quan trọng nhất, mặt khác Lương Tuyển cũng cảm thấy những gì thuộc về Lý gia đã sớm bị thiêu rụi trong đám cháy mười năm trước, hiện giờ số bạc sáng loáng này đã nhuộm vết máu trên tay kẻ gian tặc Trương Thiên Hổ kia, hắn có tay có chân, cần gì phải nhận số bạc dơ bẩn này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại...... Lúc đó hắn từ chối Lý Huyện thừa nhưng bây giờ nhìn thấy Lục Trường An, Lương Tuyển mới bắt đầu thấp thỏm không yên vì không bàn trước với Trường An, y sẽ không trách mình chứ?
Nào ngờ Lục Trường An lại nhiệt liệt ủng hộ quyết định của hắn: "Quá tốt rồi! Dùng bạc đó để xây dựng "Vườn cô độc" thật quá tốt, nếu thế vào mùa đông sẽ không còn người vô gia cư chết cóng chết đói nữa."
Lương Tuyển yên tâm nói: "Biết ngay là ngươi sẽ vui mà."
Lục Trường An cười nhạo: "Thế ai lúc nãy không dám nói lớn tiếng thế."
Lương Tuyển bật cười, lấy lòng nói: "Gia huấn của Lý gia là phải giao hết tiền cho vợ quản lý, lần này ta chưa bàn trước với ngươi mà đã tự quyết định nên mới chột dạ thôi."
Lục Trường An cố ngăn khóe miệng nhếch lên, nghĩ ngợi rồi tự giác nói: "Nhà chúng ta vẫn là ngươi làm vợ quản tiền đi, khụ, nếu để ta quản thì chỉ sợ ăn thịt cá ba ngày, sau đó ăn rau nửa năm."
Lương Tuyển: "......"
"Cũng được." Lương Tuyển gật đầu đáp ứng, nhớ lại từ khi gặp Lục Trường An đến nay, y mua người mua thuốc mua y phục, đúng là xài tiền như nước, một chút tiết kiệm cũng không có.
Lục Trường An đắc ý nói: "Ai nha, chúng ta còn đang ở cổng huyện nha, thôi không nói nữa, chúng ta mau về nhà đi, chắc Tam ca cũng sốt ruột lắm rồi."
Lúc này Lương Tuyển mới nhớ ra một chuyện nên vội hỏi: "Lý Mộng Ngư không sao chứ?"
Tối qua hắn và Lý Mộng Ngư cùng đến nha môn, lúc ấy Lý Huyện thừa suýt nữa đã đánh Lý Mộng Ngư một trận, còn mắng tiểu tử thúi này gan to bằng trời, thế mà dám bày kế lợi dụng Huyện lệnh đại nhân, mặc dù có thể thông cảm nhưng thực sự quá liều lĩnh, nếu không phải Huyện lệnh đại nhân anh minh thần vũ thì làm sao bọn hắn có thể thành công.
Lúc ấy Lý Mộng Ngư liền quỳ xuống thanh minh nếu không phải Huyện lệnh đại nhân nổi tiếng thanh liêm, anh minh quyết đoán, yêu dân như con thì vở kịch của hắn đã không thể diễn.
Tóm lại hai cha con kẻ xướng người hoạ, mặc dù nhìn như sắp biến thành hiện trường bạo lực gia đình nhưng rõ ràng đã rũ sạch mọi chuyện, đồng thời còn tâng bốc Huyện lệnh.
Lúc đó mọi người vây quanh đều thán phục!
Lục Trường An cười hì hì: "Đêm qua ta đi thăm hắn rồi, hai tay đều bị đánh sưng lên, may mà không nghiêm trọng, thật ra Huyện thừa đại nhân cũng chẳng dám đánh hắn mạnh quá đâu, nếu không Lý phu nhân đau lòng thì Huyện thừa đại nhân sẽ gặp rắc rối to."
Lương Tuyển nhịn cười nói: "Vậy thì tốt rồi."
Hai người xuất phát, chậm rãi đi đến thành Bắc.
Trên đường vì gặp đoàn đón dâu nên phải dừng lại đợi ở góc đường một lúc.
Thành Long Giang có tập tục khi thành thân dù tân lang có đến nhà tân nương đón dâu sớm cỡ nào thì nhà mẹ đẻ cũng phải kéo tới chạng vạng tối mới bằng lòng để con gái đi, ý nói nhà mẹ đẻ quý con gái nên không nỡ để nàng xuất giá.
Vì vậy họ mới đụng phải đoàn đón dâu tưng bừng trên đường.
Lương Tuyển cẩn thận đánh xe ngựa vào hẻm nhỏ để tránh cản đường đón dâu.
Hắn dừng xe ngựa lại rồi hiếu kỳ thò đầu nhìn ra ngoài, đúng lúc trông thấy tân lang cười muốn rách miệng, mặc hỉ phục đỏ chót cưỡi ngựa cao to ngửa đầu ưỡn ngực đón tân nương về nhà.
Người đi ngang qua cũng vui lây với bọn họ, tươi cười chúc mừng.
Tân lang liên tục ôm quyền tỏ lòng biết ơn với mọi người, trong đội ngũ đi theo sau còn có bà tử cầm giỏ nhanh nhẹn phát kẹo mừng cho người qua đường, ai nấy đều cười nói rôm rả.
Lương Tuyển cũng thấy vui vẻ, Lục Trường An từ trong xe leo ra, dựa vào người hắn cười nói: "Ha ha, thật vui nha."
Lương Tuyển quay sang nhìn gương mặt Lục Trường An bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, trong lòng khẽ động, bỗng nhiên đưa ra một quyết định.
Lương Tuyển vừa ra khỏi nha môn thì chợt nghe thấy tiếng gọi của Lục Trường An: "Ở đây ở đây!"
Hắn ngẩng mặt lên, chỉ thấy dưới ánh hoàng hôn ấm áp, Lục Trường An ngồi trên xe ngựa mỉm cười rạng rỡ vẫy tay nhiệt tình với hắn.
Sau khi trút bỏ được mối thâm thù nặng nề suốt mười năm qua, trong lòng Lương Tuyển bỗng dưng trống rỗng, có cảm giác vừa thoải mái vừa mỏi mệt, nhưng giờ khắc này nhìn thấy Lục Trường An thì mọi cảm xúc hỗn loạn đều hóa thành sương mù nhẹ nhàng tan biến.
Lương Tuyển chậm rãi đi đến chỗ Lục Trường An, hắn đứng cạnh xe ngựa nhẹ giọng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Tối qua sau khi xảy ra chuyện, hắn chủ động đi theo Lý Mộng Ngư về nha môn trình bày oan tình, hắn là nhân vật quan trọng nên bị thẩm vấn luân phiên một ngày một đêm, bây giờ vừa ra khỏi nha môn đã gặp được Lục Trường An, nghĩ cũng biết đồ ngốc này đã đợi ở đây bao lâu rồi.
Dưới mắt Lục Trường An thâm quầng, y tươi cười nói: "Ta tới đón ngươi về nhà."
Lương Tuyển chống tay nhảy lên xe ngựa.
Lục Trường An lui vào trong xe, Lương Tuyển cũng vào theo, lập tức đưa tay kéo Lục Trường An vào lòng ôm chặt.
Lục Trường An cũng dùng sức ôm hắn, hai người đều không nói gì, giờ khắc này chỉ có ôm nhau thật chặt không thể tách rời mới có thể biểu đạt hết tâm tình của họ.
Lương Tuyển buông lỏng cánh tay rồi thành kính nâng mặt Lục Trường An lên nhẹ nhàng hôn một cái, hốc mắt hắn hơi ửng đỏ, dưới cằm mọc râu lún phún: "Trường An, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi."
Lục Trường An cười đến mắt cong cong: "Đừng khách khí, sau này hầu hạ ta thật tốt là được rồi."
Lương Tuyển không khỏi bật cười: "Ừ, nửa đời sau ta sẽ hầu hạ ngươi bằng cả tấm lòng."
"Trương Thiên Hổ nhận tội rồi sao?" Mặc dù nhìn tâm tình Lương Tuyển cũng có thể đoán được kết quả nhưng Lục Trường An vẫn hỏi cho chắc.
Lương Tuyển gật đầu: "Chắc Lý Mộng Ngư đã nhờ cậy cha hắn nên Huyện thừa đại nhân bảo ta thoạt đầu Trương Thiên Hổ mạnh miệng không chịu nhận tội, sau đó bộ đầu dẫn người đến khống chế cả nhà hắn mới biết quản gia của Trương phủ đã đi theo Trương Thiên Hổ từ thời trẻ, sau khi thẩm vấn, quản gia kia đã khai hết mọi chuyện, vì vậy mới cạy được miệng Trương Thiên Hổ."
Hắn cầm tay Lục Trường An nói tiếp: "Gian tặc kia thừa nhận năm đó hạ độc và đốt cháy Lý gia, sau khi nhận tội thì bị đánh ngay tại chỗ và giam vào đại lao chờ ngày xử trảm."
Lục Trường An thở phào: "Quá tốt rồi."
Lương Tuyển ừ một tiếng rồi bình tĩnh nói: "Những người khác ở Trương gia không biết gì về chuyện Trương Thiên Hổ giết người cướp của nên hai ngày nữa sẽ được thả ra, nhưng gia sản của Trương gia đều bị sung công quỹ...... Ừm, lúc đầu Lý Huyện thừa nói ít nhất một nửa tài sản trong này phải trả lại con cháu Lý gia là ta," hắn ho một tiếng rồi nói tiếp: "Nhưng ta không cần nên đã phó thác cho Lý Huyện thừa ra mặt, sau này đem hết số bạc kia để xây "Vườn cô độc" thu nhận người già và trẻ con cơ nhỡ."
Thật ra nếu hắn muốn nhận phần tài sản kia cũng chẳng dễ dàng gì, là người đứng mũi chịu sào, hắn phải chứng minh thân phận, sau đó công bố rộng rãi.
Dù sao cơ nghiệp của Trương gia rất lớn, nửa gia tài cũng không thể tùy tiện cho một vô danh tiểu tử bỗng nhiên xuất hiện như hắn, mặc dù bây giờ quan phủ đã biết rõ thân phận Lương Tuyển nhưng cũng không thể âm thầm đưa bạc cho hắn, hơn nữa ở thành Long Giang nhỏ bé này lại xảy ra vụ án rùng rợn đến thế, dân chúng đều đang nhìn chằm chằm vào nha môn, lỡ truyền ra tin đồn không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Huyện lệnh và Huyện thừa.
Lương Tuyển nghĩ vậy nên mới quyết định từ bỏ phần tài sản này.
Hiện giờ nếu chỉ có mình hắn thì cũng chẳng sao, nhưng hắn còn có Lục Trường An, nếu hắn trở thành nhân vật mà người trong thành Long Giang đều bàn tán mỗi khi trà dư tửu hậu thì sau này muốn sống yên ổn với Lục Trường An chỉ là mơ ước xa vời, hơn nữa còn có thể liên lụy đến thanh danh Lục Trường An, để y phải mang tiếng đoạn tụ, thậm chí còn ảnh hưởng đến cơ hội thi đậu cử nhân của y sau này! . truyện ngôn tình
Đây là một trong những lý do quan trọng nhất, mặt khác Lương Tuyển cũng cảm thấy những gì thuộc về Lý gia đã sớm bị thiêu rụi trong đám cháy mười năm trước, hiện giờ số bạc sáng loáng này đã nhuộm vết máu trên tay kẻ gian tặc Trương Thiên Hổ kia, hắn có tay có chân, cần gì phải nhận số bạc dơ bẩn này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại...... Lúc đó hắn từ chối Lý Huyện thừa nhưng bây giờ nhìn thấy Lục Trường An, Lương Tuyển mới bắt đầu thấp thỏm không yên vì không bàn trước với Trường An, y sẽ không trách mình chứ?
Nào ngờ Lục Trường An lại nhiệt liệt ủng hộ quyết định của hắn: "Quá tốt rồi! Dùng bạc đó để xây dựng "Vườn cô độc" thật quá tốt, nếu thế vào mùa đông sẽ không còn người vô gia cư chết cóng chết đói nữa."
Lương Tuyển yên tâm nói: "Biết ngay là ngươi sẽ vui mà."
Lục Trường An cười nhạo: "Thế ai lúc nãy không dám nói lớn tiếng thế."
Lương Tuyển bật cười, lấy lòng nói: "Gia huấn của Lý gia là phải giao hết tiền cho vợ quản lý, lần này ta chưa bàn trước với ngươi mà đã tự quyết định nên mới chột dạ thôi."
Lục Trường An cố ngăn khóe miệng nhếch lên, nghĩ ngợi rồi tự giác nói: "Nhà chúng ta vẫn là ngươi làm vợ quản tiền đi, khụ, nếu để ta quản thì chỉ sợ ăn thịt cá ba ngày, sau đó ăn rau nửa năm."
Lương Tuyển: "......"
"Cũng được." Lương Tuyển gật đầu đáp ứng, nhớ lại từ khi gặp Lục Trường An đến nay, y mua người mua thuốc mua y phục, đúng là xài tiền như nước, một chút tiết kiệm cũng không có.
Lục Trường An đắc ý nói: "Ai nha, chúng ta còn đang ở cổng huyện nha, thôi không nói nữa, chúng ta mau về nhà đi, chắc Tam ca cũng sốt ruột lắm rồi."
Lúc này Lương Tuyển mới nhớ ra một chuyện nên vội hỏi: "Lý Mộng Ngư không sao chứ?"
Tối qua hắn và Lý Mộng Ngư cùng đến nha môn, lúc ấy Lý Huyện thừa suýt nữa đã đánh Lý Mộng Ngư một trận, còn mắng tiểu tử thúi này gan to bằng trời, thế mà dám bày kế lợi dụng Huyện lệnh đại nhân, mặc dù có thể thông cảm nhưng thực sự quá liều lĩnh, nếu không phải Huyện lệnh đại nhân anh minh thần vũ thì làm sao bọn hắn có thể thành công.
Lúc ấy Lý Mộng Ngư liền quỳ xuống thanh minh nếu không phải Huyện lệnh đại nhân nổi tiếng thanh liêm, anh minh quyết đoán, yêu dân như con thì vở kịch của hắn đã không thể diễn.
Tóm lại hai cha con kẻ xướng người hoạ, mặc dù nhìn như sắp biến thành hiện trường bạo lực gia đình nhưng rõ ràng đã rũ sạch mọi chuyện, đồng thời còn tâng bốc Huyện lệnh.
Lúc đó mọi người vây quanh đều thán phục!
Lục Trường An cười hì hì: "Đêm qua ta đi thăm hắn rồi, hai tay đều bị đánh sưng lên, may mà không nghiêm trọng, thật ra Huyện thừa đại nhân cũng chẳng dám đánh hắn mạnh quá đâu, nếu không Lý phu nhân đau lòng thì Huyện thừa đại nhân sẽ gặp rắc rối to."
Lương Tuyển nhịn cười nói: "Vậy thì tốt rồi."
Hai người xuất phát, chậm rãi đi đến thành Bắc.
Trên đường vì gặp đoàn đón dâu nên phải dừng lại đợi ở góc đường một lúc.
Thành Long Giang có tập tục khi thành thân dù tân lang có đến nhà tân nương đón dâu sớm cỡ nào thì nhà mẹ đẻ cũng phải kéo tới chạng vạng tối mới bằng lòng để con gái đi, ý nói nhà mẹ đẻ quý con gái nên không nỡ để nàng xuất giá.
Vì vậy họ mới đụng phải đoàn đón dâu tưng bừng trên đường.
Lương Tuyển cẩn thận đánh xe ngựa vào hẻm nhỏ để tránh cản đường đón dâu.
Hắn dừng xe ngựa lại rồi hiếu kỳ thò đầu nhìn ra ngoài, đúng lúc trông thấy tân lang cười muốn rách miệng, mặc hỉ phục đỏ chót cưỡi ngựa cao to ngửa đầu ưỡn ngực đón tân nương về nhà.
Người đi ngang qua cũng vui lây với bọn họ, tươi cười chúc mừng.
Tân lang liên tục ôm quyền tỏ lòng biết ơn với mọi người, trong đội ngũ đi theo sau còn có bà tử cầm giỏ nhanh nhẹn phát kẹo mừng cho người qua đường, ai nấy đều cười nói rôm rả.
Lương Tuyển cũng thấy vui vẻ, Lục Trường An từ trong xe leo ra, dựa vào người hắn cười nói: "Ha ha, thật vui nha."
Lương Tuyển quay sang nhìn gương mặt Lục Trường An bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, trong lòng khẽ động, bỗng nhiên đưa ra một quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất