Chương 9: Ix
"Thu phong tiêu sắt thiên khí lương, thảo mộc diêu lạc lộ vi sương."*
*: Gió thu xào xạc trời trở rét, Cỏ cây tiêu điều móc đọng thành sương.
Trích Yên Ca Hành kỳ 1 – Thu Phong – tác giả Tào Phi.
Lưu Vũ cầm một chén trà nóng, vừa khẽ thổi vừa uống.
"Trời trở lạnh, sương rơi nặng rồi. Ngày thu này nên ăn đồ nóng."
Họ ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ với chiếc bàn vuông thấp ở giữa và một dãy đèn lồng mỗi bên thuyền. Châu Kha Vũ ngồi bên phải Lưu Vũ, Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên đối diện.
Lát sau, một chiếc đĩa nhỏ theo dòng nước trôi về phía bọn họ. Khi đĩa còn cách thuyền mấy thước, Lưu Vũ bèn vươn tay vớt lấy nó, đặt lên bàn.
"Bánh đậu xanh, bánh gạo nếp thắng đường hoa quế, vịt quay sốt mận."
Lưu Vũ đưa Châu Kha Vũ một đôi đũa.
"Trước tiên cứ thử từng món một nhé. Thịt quay ở đây thì khỏi phải bàn. Nhớ thử món vịt, anh đặc biệt thích vị của món này."
Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên đều đã gắp được vài đĩa. Canh điểm tâm, đồ ăn nhẹ và đồ ăn kèm cũng không bị bỏ qua.
Vào những ngày cuối thu và cả về đêm, Hồ Tây vẫn vô cùng sôi động. Phường Đoạn Kiều Liên kéo dài từ đê Bạch mãi cho đến Tam Đàm Ấn Nguyệt, ở giữa có một cây cầu hẹp, hai bên có những cửa hàng nổi, phía trước là những sạp hàng rong nhỏ, đi vào trong sẽ thấy rất nhiều cửa hàng lớn. Nơi Lưu Vũ và bạn bè ngồi ăn vừa vặn quan sát được tất cả vẻ đẹp của viên ngọc ẩn giấu này.
"Phép thuật không gian của nơi này tuyệt thật."
Châu Kha Vũ cảm thán,
"Một khu phố nhỏ mà có thể chứa được nhiều cửa hàng như vậy luôn."
"Giang Nam phong tình, rất đẹp đúng không."
Lưu Vũ ôm chén trà cười với cậu.
"Trước đây, anh rất thích tới nơi này, ngắm trăng, chứng kiến mười cảnh đẹp của Hồ Tây – thứ chỉ có thể tình cờ gặp chứ không thể đến mà thấy. Từ năm ba hay năm buổi anh đã bắt đầu ra đây rồi, coi như không lâu nhưng cũng có thể coi như đã chứng kiến được gần như toàn bộ. Vào dịp Tết, nơi đây sẽ tổ chức thả hoa đăng và đèn Khổng Minh, còn bắn pháo hoa nữa, cảnh đẹp chỉ chờ người đến ngắm."
"Khả liên cửu nguyệt sơ tam dạ, lộ tự trân châu nguyệt tự cung."**
**: Đáng yêu thay đêm mùng ba đầu tháng chín. Những giọt sương tựa như hạt ngọc, ánh trăng tựa như cánh cung.
Trích Mộ Giang Ngâm – tác giả Bạch Cư Dị.
Lưu Vũ chỉ tay lên trời. Vầng trăng thượng huyền treo trên bầu trời, giống như một thanh loan đao lạnh lùng đọng lại giữa không trung.
"Ánh trăng thu rất đáng thương, nhưng cũng rất đẹp. Chúng ta nên ăn nhiều hơn để có sức mà ngắm tiếp."
Anh ấy luôn có những ý tưởng tuyệt vời, Châu Kha Vũ nhìn vầng trăng khuyết, trong lòng cảm thấy bình yên. Cậu học Lưu Vũ uống một hớp trà, ăn một miếng vịt quay sốt mận. Vị chua ngọt của món vịt hòa quện với vị chát của trà, tạo thành một hương vị mới rất khác biệt và mới lạ.
"Hai người nhàm chán quá đó."
Lâm Mặc chuyên tâm gỡ thịt cua, ghép tám chiếc chân cua lại thành một hình thù kỳ lạ, rồi mang phần còn lại của con cua tới trước mặt Trương Gia Nguyên,
"Ê đoán thử anh coi, cua cái hay cua đực."
"Là đực."
Trương Gia Nguyên thò tay lấy một miếng điểm tâm, tiện tay lấy đũa phép giấu trong tay áo vẩy một cái. Châu Kha Vũ nghe thấy phía sau có tiếng cái gì đó rơi bùm xuống nước.
"Đám người của Bộ Pháp thuật quả thực là âm binh cô hồn mãi không tiêu tan mà. Dám quấy rối người có tình đi dạo phố sẽ bị trời giáng sấm sét trừng trị."
Lâm Mặc lật ngửa con cua hấp mình vừa đưa cho Trương Gia Nguyên xem lại, đúng là cua đực thật.
"Lưu Vũ này, Lưu Chương mà biết bọn mình giấu anh ấy đi ăn mảnh chắc sẽ tức đến giơ chân ấy nhỉ.
Lưu Vũ bĩu môi.
"Ai bảo thằng cha ấy lúc nào cũng đòi quản anh. Cơn tức của anh trai quý hóa cũng lớn lắm đó. Khỏi cần ăn nữa, anh ấy học phun lửa cũng được luôn rồi."
Mà Lưu Vũ thì cũng không hẳn là thèm ăn thịt quay. Cậu chỉ muốn ra ngoài đi chơi thôi.
Trong lúc Lưu Vũ đang nói, một cái mâm lớn xuất hiện, rồi trôi theo dòng nước về phía bọn họ. Trước khi dừng lại, nó còn khoa trương bay một vòng trước mặt mọi người.
Một hàng bát đựng nước chấm đủ màu sắc mùi vị cũng bay theo sau chiếc mâm, nhìn không khác gì đàn vịt con chạy theo mẹ.
"Mấy đứa cắt miếng gì mà lớn thể?"
Lưu Vũ tặc lưỡi.
"Ăn nhiều quá cũng không tốt đâu."
"Nhìn xem nhìn xem, em đoán là có người mong sẽ xảy ra cái gì đó lắm đấy."
Lâm Mặc liếc Châu Kha Vũ rồi giơ ngón tay cái.
"Nếu không ăn hết thì gói về chia cho mọi người thôi."
Ở bên kia, Trương Gia Nguyên im lặng cầm dao lên cắt thịt. Con dao sắc vừa lột xong lớp vảy cứng, mùi hương thịt nướng thơm lừng tràn khắp không gian. Dù đã được nướng và nhỏ đi, miếng thịt Chúc long vẫn to đến mức Châu Kha Vũ không nhìn thấy nổi hai đồng nghiệp ngồi đối diện cậu.
"Nhà hàng này mở cũng được khá lâu rồi. Chủ quán là đồng hương của Gia Nguyên."
Lưu Vũ cũng bắt đầu lấy dao cắt thịt. Thịt Chúc long nạc mỡ xen kẽ, nhưng miếng nhiều nạc được anh xếp lên đĩa mình, những miếng vừa có nạc vừa có mỡ được anh để vào bát của Châu Kha Vũ.
"Lửa rất vừa. Trong nấu ăn, phép thuật chỉ là phụ trợ, chủ yếu phải dựa vào tay nghề. Nghe nói, tay nghề của chủ quán là do đầu bếp nổi tiếng dạy. Xem ra, pháp sư nói chung đều không biết nấu ăn, họ thích dùng ma thuật hơn là tự mình nấu."
Châu Kha Vũ gắp một miếng lên nếm thử. Thịt quay thực sự rất ngon. Độ nóng vừa phải, vị ngọt của nước thịt bùng nổ trong miệng, quyện với sốt chấm và thêm một chút đồ ăn kèm. Thịt quay này chỉ ướp thêm một chút muối và vị nguyên bản của thịt vẫn được giữ nguyên. Thật khó để tưởng tượng được người nào đó lại có thể làm thịt rồng ngon hơn chủ quán này.
"Em hơi thắc mắc chút."
Châu Kha Vũ vừa ăn vừa hỏi Lưu Vũ,
"Thịt này có thể ăn tự nhiên thế này luôn? Không phải là có cái gì mà Ủy ban Bảo vệ Động vật Thần bí sao?"
" Môi trường sống của Chúc Long là ở khu vực Thanh Hải – Tây Tạng, do núi Quy Tuyết và Côn Lôn quản lý. Hành động mang Chúc long đến đây được coi là hành vi vượt biên trái phép."
Trương Gia Nguyên lên tiếng. Dù miếng thịt đã che khuất, Châu Kha Vũ vẫn nghe được tiếng cậu ta.
"Hơn nữa, Chúc long hoang dã sẽ không chủ động tấn công con người. Chúng thích ở nơi càng xa con người càng tốt. Con này rõ ràng đã trở thành một con ác thú, giữ nó lại cũng là một tai họa."
"Bộ Pháp thuật có quy định như sau."
Lưu Vũ nháy mắt.
"Trong trường hợp bị thú dữ tấn công và gây nguy hiểm đến tính mạng, pháp sư có quyền thực hiện mọi biện pháp tự bảo vệ bản thân. Người thi pháp có quyền xử lý một phần thi thể của chúng. Một dược liệu quý không dễ kiếm như vậy, chúng ta rõ ràng không thể lãng phí rồi."
"Anh nghĩ cái đám ở Bộ Pháp thuật sẽ đồng cảm với sinh vật Huyền bí à? Thỏ Phòng Nhật và én Nguy Nguyệt đến gần bờ vực diệt chủng thì chúng mới thèm ra một điều lệ tượng trưng."
Trương Gia Nguyên lại bắt đầu nói chuyện không hề kiêng nể.
"Em và Mặc Mặc đã từng công tác ở bộ phận đó một thời gian. Chúng chẳng tử tế gì đâu."
"Chí ít Bộ Pháp thuật và bọn chúng cũng đồng quan điểm làm việc với nhau, y như một cái máy ép."
Lâm Mặc ghét bỏ.
"Hút sạch giá trị sẵn có của bạn."
"Anh Lưu Vũ cũng từng làm việc ở Bộ Pháp thuật hai năm, nhưng không làm cùng bộ phận với bọn này."
Trương Gia Nguyên tiếp tục nói chuyện,
"Khi đó anh ấy vừa mới tốt nghiệp, cũng là giáo sư thỉnh giảng ở Học viện Bồng Lai như mọi người thôi. Hiệu trưởng cũ đối xử với bọn em rất tốt. Anh ấy là người mà hiệu trưởng cũ tự tay đề bạt đấy."
"Danh tiếng của anh Vũ lúc đó chắc anh không biết đâu, bùng nổ luôn."
Châu Kha Vũ nghe không ra trong lời Trương Gia Nguyên có phần nào là nói quá,
"Được mệnh danh là ngôi sao tương lai của Bộ Pháp thuật, ai cũng nghĩ rằng anh ấy sẽ nhận được vô số danh hiệu lớn, sau đó sẽ từng bước vươn lên. Nhiều người còn nghĩ anh là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật tương lai cơ. Anh Vũ đi đến đâu là nổi tiếng đến đó. Thế mà cuối cùng anh ấy cũng chẳng khác gì bọn này, bị chính hiệu trưởng cũ lừa về làm giáo viên."
Lưu Vũ ở bên yên lặng ăn, không có ý kiến gì về những lời này.
Dáng vẻ của anh giống như tự coi như bản thân không phải nạn nhân của vòng xoáy quyền lực. Những lúc như thế này, chẳng ai nhìn ra dáng vẻ uy nghiêm của hiệu trưởng ở anh.
Hiện tại, anh chỉ như một con mèo con đang nghiêm túc ăn từng miếng từng miếng nhỏ một, không hề có dấu hiệu no bụng.
Mèo con đang ăn thì thấy ba người đã ngừng nói, thế là liền ngẩng đầu lên lau miệng với giọng điệu thoải mái.
"Đúng vậy, anh ở lại Bồng Lai kể từ đó."
Lưu Vũ cười cười.
"Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành một trong những pháp sư xuất chúng, phát minh ra một số phép thuật vĩ đại hoặc có những đóng góp xuất sắc, ghi tên mình vào Bức tường của những Pháp sư nổi tiếng của thế kỷ ở phương Đông. Sau này, anh sẽ có một bức chân dung của riêng mình được treo trên đó rồi sau khi chết thì tiếp tục từ bức tranh đó quan sát thế giới."
"Về sau anh lại phát hiện bản thân thích hợp với nghề dạy học hơn."
Đây không phải là lần đầu Lưu Vũ nói ra điều này.
"Anh chỉ muốn trở thành một pháp sư bình thường, dạy dỗ và giáo dục mọi người. Anh không yêu cầu học trò của mình trở thành người nổi tiếng, nhưng anh hy vọng chúng có thể học cách sử dụng phép thuật để sống một cuộc sống tốt đẹp."
"Như vậy cũng rất giỏi rồi."
Châu Kha Vũ nghiêng nửa người nhìn Lưu Vũ.
"Rất tuyệt vời."
"Xin cảm ơn lời khen."
Lưu Vũ nhét một miếng thịt vào miệng Châu Kha Vũ, nở nụ cười nghiêm nghị.
"Anh nghĩ điều đó đáng giá đấy chứ. Nếu không rời khỏi Bộ Pháp thuật, làm sao anh đây có cơ hội tìm được bạn trai là giáo sư mà lại đẹp trai như thế này?"
Lưu Vũ nâng má chăm chú nhìn Châu Kha Vũ rồi hỏi:
"Thế nào, càng ngắm càng thấy đẹp, đúng không?"
"Châu Kha Vũ đẹp trai nhất cái trường này rồi."
Lâm Mặc ở bên cạnh ồn ào.
"Bọn em ăn no quá rồi, phải đi bộ một lát để tiêu cơm rồi mới về trường được. Hai người ăn xong còn thừa bao nhiêu thịt thì nhớ gọi lại mang về cho bọn em nhé."
Lưu Vũ và hai người bọn họ vẫy tay từ biệt. Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên cùng lên một con thuyền khác đi về hướng Đoạn Kiều.
"Chúng ta cũng đi thăm thú một chút?"
Lưu Vũ thấy Châu Kha Vũ cũng đã ăn xong.
"Ngắm phong cảnh thôi, anh còn muốn uống một ly nước quả với lá sen.
"Vậy thì đi thôi."
Đôi chân dài của Châu Kha Vũ rốt cuộc cũng được duỗi ra. Lúc đứng cùng nhau, cậu còn cao hơn Lưu Vũ hơn một cái đầu.
Người đi lại như nước chảy. Lưu Vũ và Châu Kha Vũ cũng chậm rãi đi trên cây cầu hẹp, thỉnh thoảng dừng lại để xem cảnh tượng bán hàng sinh động xung quanh.
Lưu Vũ chọn mua một chiếc đèn con thỏ bằng giấy. Con thỏ trắng như tuyết đột nhiên cuộn mình thành một quả cầu rồi vươn tay khẽ kéo dây đèn.
"Lâu lắm mới gặp hiệu trưởng Tiểu Lưu đi bộ ở đây. Xin tặng hai người, vị mới của chúng tôi đó, nhân sầu riêng ạ."
"Cảm ơn chủ quán, chúc ông buôn may bán đắt nhé."
Lưu Vũ quả thực là có nhân duyên tốt, dọc đường đều có người chào hỏi anh. Không phải học sinh của trường tới nơi này chơi thì cũng là các chủ sạp hàng đã quen mặt anh.
Đêm mùa thu mát mẻ, uống trà nóng cũng chỉ thấy hơi se lạnh. Hồ Tây phẳng lặng, chỉ có những gợn sóng dập dềnh tạo nên bởi những con thuyền xuôi ngược bán buôn.
Đèn hai bên cầu sáng rực, dùng đủ loại ma thuật thú vị để thu hút khách hàng. Dù phải đi mấy chục dặm ngoằn ngoèo qua quảng trường, cửa vào dường như vẫn chỉ ở phía xa, mãi chưa tới được điểm cuối. Ngẩng lên nhìn trời, vầng trăng khuyết vẫn lạnh lùng tỏa sáng.
Bước tới cổng dịch chuyển, Lưu Vũ đứng bên lan can hóng gió. Châu Kha Vũ cởi áo choàng trên người phủ cho anh, đột nhiên hỏi.
"Anh có biết bộ dạng chăm chú giảng bài của bản thân rất quyến rũ không?"
Cậu khoác tay lên vai Lưu Vũ, ôm anh vào lòng.
"Thật sao?"
Lưu Vũ khẽ liếc Châu Kha Vũ.
"Bộ dạng anh lúc đó ra sao?"
"Mạch lạc, rõ ràng, táo bạo và logic."
Châu Kha Vũ mở miệng ra là dùng đủ mọi từ ngữ.
"Độc nhất vô nhị không ai thay thế được. Đẳng cấp và cá tính của anh thực sự rất thống nhất."
"Công việc trước đây của anh ở Bộ Pháp thuật tương đương với một Thần Sấm."
Lưu Vũ cầm tay Châu Kha Vũ, hai người mười ngón đan xen.
"Khi ấy, họ bảo rằng anh không khác gì Thần Chết. Hiệu trưởng tiền nhiệm cũng nhận xét anh giống như một thanh kiếm sắc nhọn không có bao vậy."
Châu Kha Vũ bật cười.
"Bảo bối, bọn họ chỉ là sợ anh thôi."
Một tay cậu khẽ vuốt ve vành tai Lưu Vũ.
"Anh từng làm ai bị thương sao? Em không tin.
Một số người có ma trong tâm. Đó là lý do tại sao họ ảo tưởng rằng mình bị hại. Ở đâu cũng vậy, kể cả khi em làm việc tại Mỹ. Mọi người đang chiến đấu tranh giành quyền lực, hình thành nhóm lợi ích, đàn áp lẫn nhau.
Họ bắt bản thân lựa chọn để chứng tỏ mình đang đi đúng theo con đường chính nghĩa. Thực ra, họ chỉ mong muốn thu được nhiều lợi ích hơn cho bản thân thôi."
"Chúng ta chẳng thèm những thứ này, vì chúng ta đã có báu vật của bản thân rồi."
Lưu Vũ xoay người, dựa eo vào lan can, khẽ hôn Châu Kha Vũ.
Anh trông thật sự vô cùng bé nhỏ trong chiếc áo choàng của Châu Kha Vũ. Cậu nhìn như bản thân có thể đem anh ôm vào trong lòng giấu đi để không ai có thể nhìn thấy anh. Lúc đó, Lưu Vũ sẽ chỉ là của mình cậu.
"Đúng vậy."
Hai đôi môi vừa rời nhau, Lưu Vũ thở hổn hển.
"Hiện tại anh chỉ là một giáo viên, chẳng ai có quyền quản lý anh cả."
Đêm khuya, người lui tới đã dần vãn, bọn họ đứng đó hôn nhau âu yếm. Chẳng có ai để ý tới bọn họ, chỉ có ánh trăng là chiếu rõ hai bóng người quấn quýt.
Nơi đây không có ánh mắt của người đời, chỉ có hai gò má đỏ bừng của pháp sư bé nhỏ và người yêu của anh mà thôi.
*: Gió thu xào xạc trời trở rét, Cỏ cây tiêu điều móc đọng thành sương.
Trích Yên Ca Hành kỳ 1 – Thu Phong – tác giả Tào Phi.
Lưu Vũ cầm một chén trà nóng, vừa khẽ thổi vừa uống.
"Trời trở lạnh, sương rơi nặng rồi. Ngày thu này nên ăn đồ nóng."
Họ ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ với chiếc bàn vuông thấp ở giữa và một dãy đèn lồng mỗi bên thuyền. Châu Kha Vũ ngồi bên phải Lưu Vũ, Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên đối diện.
Lát sau, một chiếc đĩa nhỏ theo dòng nước trôi về phía bọn họ. Khi đĩa còn cách thuyền mấy thước, Lưu Vũ bèn vươn tay vớt lấy nó, đặt lên bàn.
"Bánh đậu xanh, bánh gạo nếp thắng đường hoa quế, vịt quay sốt mận."
Lưu Vũ đưa Châu Kha Vũ một đôi đũa.
"Trước tiên cứ thử từng món một nhé. Thịt quay ở đây thì khỏi phải bàn. Nhớ thử món vịt, anh đặc biệt thích vị của món này."
Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên đều đã gắp được vài đĩa. Canh điểm tâm, đồ ăn nhẹ và đồ ăn kèm cũng không bị bỏ qua.
Vào những ngày cuối thu và cả về đêm, Hồ Tây vẫn vô cùng sôi động. Phường Đoạn Kiều Liên kéo dài từ đê Bạch mãi cho đến Tam Đàm Ấn Nguyệt, ở giữa có một cây cầu hẹp, hai bên có những cửa hàng nổi, phía trước là những sạp hàng rong nhỏ, đi vào trong sẽ thấy rất nhiều cửa hàng lớn. Nơi Lưu Vũ và bạn bè ngồi ăn vừa vặn quan sát được tất cả vẻ đẹp của viên ngọc ẩn giấu này.
"Phép thuật không gian của nơi này tuyệt thật."
Châu Kha Vũ cảm thán,
"Một khu phố nhỏ mà có thể chứa được nhiều cửa hàng như vậy luôn."
"Giang Nam phong tình, rất đẹp đúng không."
Lưu Vũ ôm chén trà cười với cậu.
"Trước đây, anh rất thích tới nơi này, ngắm trăng, chứng kiến mười cảnh đẹp của Hồ Tây – thứ chỉ có thể tình cờ gặp chứ không thể đến mà thấy. Từ năm ba hay năm buổi anh đã bắt đầu ra đây rồi, coi như không lâu nhưng cũng có thể coi như đã chứng kiến được gần như toàn bộ. Vào dịp Tết, nơi đây sẽ tổ chức thả hoa đăng và đèn Khổng Minh, còn bắn pháo hoa nữa, cảnh đẹp chỉ chờ người đến ngắm."
"Khả liên cửu nguyệt sơ tam dạ, lộ tự trân châu nguyệt tự cung."**
**: Đáng yêu thay đêm mùng ba đầu tháng chín. Những giọt sương tựa như hạt ngọc, ánh trăng tựa như cánh cung.
Trích Mộ Giang Ngâm – tác giả Bạch Cư Dị.
Lưu Vũ chỉ tay lên trời. Vầng trăng thượng huyền treo trên bầu trời, giống như một thanh loan đao lạnh lùng đọng lại giữa không trung.
"Ánh trăng thu rất đáng thương, nhưng cũng rất đẹp. Chúng ta nên ăn nhiều hơn để có sức mà ngắm tiếp."
Anh ấy luôn có những ý tưởng tuyệt vời, Châu Kha Vũ nhìn vầng trăng khuyết, trong lòng cảm thấy bình yên. Cậu học Lưu Vũ uống một hớp trà, ăn một miếng vịt quay sốt mận. Vị chua ngọt của món vịt hòa quện với vị chát của trà, tạo thành một hương vị mới rất khác biệt và mới lạ.
"Hai người nhàm chán quá đó."
Lâm Mặc chuyên tâm gỡ thịt cua, ghép tám chiếc chân cua lại thành một hình thù kỳ lạ, rồi mang phần còn lại của con cua tới trước mặt Trương Gia Nguyên,
"Ê đoán thử anh coi, cua cái hay cua đực."
"Là đực."
Trương Gia Nguyên thò tay lấy một miếng điểm tâm, tiện tay lấy đũa phép giấu trong tay áo vẩy một cái. Châu Kha Vũ nghe thấy phía sau có tiếng cái gì đó rơi bùm xuống nước.
"Đám người của Bộ Pháp thuật quả thực là âm binh cô hồn mãi không tiêu tan mà. Dám quấy rối người có tình đi dạo phố sẽ bị trời giáng sấm sét trừng trị."
Lâm Mặc lật ngửa con cua hấp mình vừa đưa cho Trương Gia Nguyên xem lại, đúng là cua đực thật.
"Lưu Vũ này, Lưu Chương mà biết bọn mình giấu anh ấy đi ăn mảnh chắc sẽ tức đến giơ chân ấy nhỉ.
Lưu Vũ bĩu môi.
"Ai bảo thằng cha ấy lúc nào cũng đòi quản anh. Cơn tức của anh trai quý hóa cũng lớn lắm đó. Khỏi cần ăn nữa, anh ấy học phun lửa cũng được luôn rồi."
Mà Lưu Vũ thì cũng không hẳn là thèm ăn thịt quay. Cậu chỉ muốn ra ngoài đi chơi thôi.
Trong lúc Lưu Vũ đang nói, một cái mâm lớn xuất hiện, rồi trôi theo dòng nước về phía bọn họ. Trước khi dừng lại, nó còn khoa trương bay một vòng trước mặt mọi người.
Một hàng bát đựng nước chấm đủ màu sắc mùi vị cũng bay theo sau chiếc mâm, nhìn không khác gì đàn vịt con chạy theo mẹ.
"Mấy đứa cắt miếng gì mà lớn thể?"
Lưu Vũ tặc lưỡi.
"Ăn nhiều quá cũng không tốt đâu."
"Nhìn xem nhìn xem, em đoán là có người mong sẽ xảy ra cái gì đó lắm đấy."
Lâm Mặc liếc Châu Kha Vũ rồi giơ ngón tay cái.
"Nếu không ăn hết thì gói về chia cho mọi người thôi."
Ở bên kia, Trương Gia Nguyên im lặng cầm dao lên cắt thịt. Con dao sắc vừa lột xong lớp vảy cứng, mùi hương thịt nướng thơm lừng tràn khắp không gian. Dù đã được nướng và nhỏ đi, miếng thịt Chúc long vẫn to đến mức Châu Kha Vũ không nhìn thấy nổi hai đồng nghiệp ngồi đối diện cậu.
"Nhà hàng này mở cũng được khá lâu rồi. Chủ quán là đồng hương của Gia Nguyên."
Lưu Vũ cũng bắt đầu lấy dao cắt thịt. Thịt Chúc long nạc mỡ xen kẽ, nhưng miếng nhiều nạc được anh xếp lên đĩa mình, những miếng vừa có nạc vừa có mỡ được anh để vào bát của Châu Kha Vũ.
"Lửa rất vừa. Trong nấu ăn, phép thuật chỉ là phụ trợ, chủ yếu phải dựa vào tay nghề. Nghe nói, tay nghề của chủ quán là do đầu bếp nổi tiếng dạy. Xem ra, pháp sư nói chung đều không biết nấu ăn, họ thích dùng ma thuật hơn là tự mình nấu."
Châu Kha Vũ gắp một miếng lên nếm thử. Thịt quay thực sự rất ngon. Độ nóng vừa phải, vị ngọt của nước thịt bùng nổ trong miệng, quyện với sốt chấm và thêm một chút đồ ăn kèm. Thịt quay này chỉ ướp thêm một chút muối và vị nguyên bản của thịt vẫn được giữ nguyên. Thật khó để tưởng tượng được người nào đó lại có thể làm thịt rồng ngon hơn chủ quán này.
"Em hơi thắc mắc chút."
Châu Kha Vũ vừa ăn vừa hỏi Lưu Vũ,
"Thịt này có thể ăn tự nhiên thế này luôn? Không phải là có cái gì mà Ủy ban Bảo vệ Động vật Thần bí sao?"
" Môi trường sống của Chúc Long là ở khu vực Thanh Hải – Tây Tạng, do núi Quy Tuyết và Côn Lôn quản lý. Hành động mang Chúc long đến đây được coi là hành vi vượt biên trái phép."
Trương Gia Nguyên lên tiếng. Dù miếng thịt đã che khuất, Châu Kha Vũ vẫn nghe được tiếng cậu ta.
"Hơn nữa, Chúc long hoang dã sẽ không chủ động tấn công con người. Chúng thích ở nơi càng xa con người càng tốt. Con này rõ ràng đã trở thành một con ác thú, giữ nó lại cũng là một tai họa."
"Bộ Pháp thuật có quy định như sau."
Lưu Vũ nháy mắt.
"Trong trường hợp bị thú dữ tấn công và gây nguy hiểm đến tính mạng, pháp sư có quyền thực hiện mọi biện pháp tự bảo vệ bản thân. Người thi pháp có quyền xử lý một phần thi thể của chúng. Một dược liệu quý không dễ kiếm như vậy, chúng ta rõ ràng không thể lãng phí rồi."
"Anh nghĩ cái đám ở Bộ Pháp thuật sẽ đồng cảm với sinh vật Huyền bí à? Thỏ Phòng Nhật và én Nguy Nguyệt đến gần bờ vực diệt chủng thì chúng mới thèm ra một điều lệ tượng trưng."
Trương Gia Nguyên lại bắt đầu nói chuyện không hề kiêng nể.
"Em và Mặc Mặc đã từng công tác ở bộ phận đó một thời gian. Chúng chẳng tử tế gì đâu."
"Chí ít Bộ Pháp thuật và bọn chúng cũng đồng quan điểm làm việc với nhau, y như một cái máy ép."
Lâm Mặc ghét bỏ.
"Hút sạch giá trị sẵn có của bạn."
"Anh Lưu Vũ cũng từng làm việc ở Bộ Pháp thuật hai năm, nhưng không làm cùng bộ phận với bọn này."
Trương Gia Nguyên tiếp tục nói chuyện,
"Khi đó anh ấy vừa mới tốt nghiệp, cũng là giáo sư thỉnh giảng ở Học viện Bồng Lai như mọi người thôi. Hiệu trưởng cũ đối xử với bọn em rất tốt. Anh ấy là người mà hiệu trưởng cũ tự tay đề bạt đấy."
"Danh tiếng của anh Vũ lúc đó chắc anh không biết đâu, bùng nổ luôn."
Châu Kha Vũ nghe không ra trong lời Trương Gia Nguyên có phần nào là nói quá,
"Được mệnh danh là ngôi sao tương lai của Bộ Pháp thuật, ai cũng nghĩ rằng anh ấy sẽ nhận được vô số danh hiệu lớn, sau đó sẽ từng bước vươn lên. Nhiều người còn nghĩ anh là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật tương lai cơ. Anh Vũ đi đến đâu là nổi tiếng đến đó. Thế mà cuối cùng anh ấy cũng chẳng khác gì bọn này, bị chính hiệu trưởng cũ lừa về làm giáo viên."
Lưu Vũ ở bên yên lặng ăn, không có ý kiến gì về những lời này.
Dáng vẻ của anh giống như tự coi như bản thân không phải nạn nhân của vòng xoáy quyền lực. Những lúc như thế này, chẳng ai nhìn ra dáng vẻ uy nghiêm của hiệu trưởng ở anh.
Hiện tại, anh chỉ như một con mèo con đang nghiêm túc ăn từng miếng từng miếng nhỏ một, không hề có dấu hiệu no bụng.
Mèo con đang ăn thì thấy ba người đã ngừng nói, thế là liền ngẩng đầu lên lau miệng với giọng điệu thoải mái.
"Đúng vậy, anh ở lại Bồng Lai kể từ đó."
Lưu Vũ cười cười.
"Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành một trong những pháp sư xuất chúng, phát minh ra một số phép thuật vĩ đại hoặc có những đóng góp xuất sắc, ghi tên mình vào Bức tường của những Pháp sư nổi tiếng của thế kỷ ở phương Đông. Sau này, anh sẽ có một bức chân dung của riêng mình được treo trên đó rồi sau khi chết thì tiếp tục từ bức tranh đó quan sát thế giới."
"Về sau anh lại phát hiện bản thân thích hợp với nghề dạy học hơn."
Đây không phải là lần đầu Lưu Vũ nói ra điều này.
"Anh chỉ muốn trở thành một pháp sư bình thường, dạy dỗ và giáo dục mọi người. Anh không yêu cầu học trò của mình trở thành người nổi tiếng, nhưng anh hy vọng chúng có thể học cách sử dụng phép thuật để sống một cuộc sống tốt đẹp."
"Như vậy cũng rất giỏi rồi."
Châu Kha Vũ nghiêng nửa người nhìn Lưu Vũ.
"Rất tuyệt vời."
"Xin cảm ơn lời khen."
Lưu Vũ nhét một miếng thịt vào miệng Châu Kha Vũ, nở nụ cười nghiêm nghị.
"Anh nghĩ điều đó đáng giá đấy chứ. Nếu không rời khỏi Bộ Pháp thuật, làm sao anh đây có cơ hội tìm được bạn trai là giáo sư mà lại đẹp trai như thế này?"
Lưu Vũ nâng má chăm chú nhìn Châu Kha Vũ rồi hỏi:
"Thế nào, càng ngắm càng thấy đẹp, đúng không?"
"Châu Kha Vũ đẹp trai nhất cái trường này rồi."
Lâm Mặc ở bên cạnh ồn ào.
"Bọn em ăn no quá rồi, phải đi bộ một lát để tiêu cơm rồi mới về trường được. Hai người ăn xong còn thừa bao nhiêu thịt thì nhớ gọi lại mang về cho bọn em nhé."
Lưu Vũ và hai người bọn họ vẫy tay từ biệt. Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên cùng lên một con thuyền khác đi về hướng Đoạn Kiều.
"Chúng ta cũng đi thăm thú một chút?"
Lưu Vũ thấy Châu Kha Vũ cũng đã ăn xong.
"Ngắm phong cảnh thôi, anh còn muốn uống một ly nước quả với lá sen.
"Vậy thì đi thôi."
Đôi chân dài của Châu Kha Vũ rốt cuộc cũng được duỗi ra. Lúc đứng cùng nhau, cậu còn cao hơn Lưu Vũ hơn một cái đầu.
Người đi lại như nước chảy. Lưu Vũ và Châu Kha Vũ cũng chậm rãi đi trên cây cầu hẹp, thỉnh thoảng dừng lại để xem cảnh tượng bán hàng sinh động xung quanh.
Lưu Vũ chọn mua một chiếc đèn con thỏ bằng giấy. Con thỏ trắng như tuyết đột nhiên cuộn mình thành một quả cầu rồi vươn tay khẽ kéo dây đèn.
"Lâu lắm mới gặp hiệu trưởng Tiểu Lưu đi bộ ở đây. Xin tặng hai người, vị mới của chúng tôi đó, nhân sầu riêng ạ."
"Cảm ơn chủ quán, chúc ông buôn may bán đắt nhé."
Lưu Vũ quả thực là có nhân duyên tốt, dọc đường đều có người chào hỏi anh. Không phải học sinh của trường tới nơi này chơi thì cũng là các chủ sạp hàng đã quen mặt anh.
Đêm mùa thu mát mẻ, uống trà nóng cũng chỉ thấy hơi se lạnh. Hồ Tây phẳng lặng, chỉ có những gợn sóng dập dềnh tạo nên bởi những con thuyền xuôi ngược bán buôn.
Đèn hai bên cầu sáng rực, dùng đủ loại ma thuật thú vị để thu hút khách hàng. Dù phải đi mấy chục dặm ngoằn ngoèo qua quảng trường, cửa vào dường như vẫn chỉ ở phía xa, mãi chưa tới được điểm cuối. Ngẩng lên nhìn trời, vầng trăng khuyết vẫn lạnh lùng tỏa sáng.
Bước tới cổng dịch chuyển, Lưu Vũ đứng bên lan can hóng gió. Châu Kha Vũ cởi áo choàng trên người phủ cho anh, đột nhiên hỏi.
"Anh có biết bộ dạng chăm chú giảng bài của bản thân rất quyến rũ không?"
Cậu khoác tay lên vai Lưu Vũ, ôm anh vào lòng.
"Thật sao?"
Lưu Vũ khẽ liếc Châu Kha Vũ.
"Bộ dạng anh lúc đó ra sao?"
"Mạch lạc, rõ ràng, táo bạo và logic."
Châu Kha Vũ mở miệng ra là dùng đủ mọi từ ngữ.
"Độc nhất vô nhị không ai thay thế được. Đẳng cấp và cá tính của anh thực sự rất thống nhất."
"Công việc trước đây của anh ở Bộ Pháp thuật tương đương với một Thần Sấm."
Lưu Vũ cầm tay Châu Kha Vũ, hai người mười ngón đan xen.
"Khi ấy, họ bảo rằng anh không khác gì Thần Chết. Hiệu trưởng tiền nhiệm cũng nhận xét anh giống như một thanh kiếm sắc nhọn không có bao vậy."
Châu Kha Vũ bật cười.
"Bảo bối, bọn họ chỉ là sợ anh thôi."
Một tay cậu khẽ vuốt ve vành tai Lưu Vũ.
"Anh từng làm ai bị thương sao? Em không tin.
Một số người có ma trong tâm. Đó là lý do tại sao họ ảo tưởng rằng mình bị hại. Ở đâu cũng vậy, kể cả khi em làm việc tại Mỹ. Mọi người đang chiến đấu tranh giành quyền lực, hình thành nhóm lợi ích, đàn áp lẫn nhau.
Họ bắt bản thân lựa chọn để chứng tỏ mình đang đi đúng theo con đường chính nghĩa. Thực ra, họ chỉ mong muốn thu được nhiều lợi ích hơn cho bản thân thôi."
"Chúng ta chẳng thèm những thứ này, vì chúng ta đã có báu vật của bản thân rồi."
Lưu Vũ xoay người, dựa eo vào lan can, khẽ hôn Châu Kha Vũ.
Anh trông thật sự vô cùng bé nhỏ trong chiếc áo choàng của Châu Kha Vũ. Cậu nhìn như bản thân có thể đem anh ôm vào trong lòng giấu đi để không ai có thể nhìn thấy anh. Lúc đó, Lưu Vũ sẽ chỉ là của mình cậu.
"Đúng vậy."
Hai đôi môi vừa rời nhau, Lưu Vũ thở hổn hển.
"Hiện tại anh chỉ là một giáo viên, chẳng ai có quyền quản lý anh cả."
Đêm khuya, người lui tới đã dần vãn, bọn họ đứng đó hôn nhau âu yếm. Chẳng có ai để ý tới bọn họ, chỉ có ánh trăng là chiếu rõ hai bóng người quấn quýt.
Nơi đây không có ánh mắt của người đời, chỉ có hai gò má đỏ bừng của pháp sư bé nhỏ và người yêu của anh mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất