Chương 17
An Thành hiện đang ngồi ở quán nước gần nhà mình, khuấy ly nước với tâm trạng chán nản, đang chơi với tiểu bảo bối ở nhà khi không bị thằng bạn gọi ra tâm sự đã thế nó lại còn bắt mình đợi, tức thế không chứ
Tiếng chuông cửa vang lên, thấy Chiêu Minh bước tới An Thành mỉm cười nói với giọng ghê rợn
"Tiểu Minh Minh, sớm quá nhỉ?"
".....ực"
Sao mặt nó thấy ghê vậy trời? Trễ có hai mươi phút thôi mà, cũng tại tên kia.....
"Hì hì An Thành à, do có chút chuyện nên...."
"Đi trễ thì không có lý do, mày có biết là tao đang chơi với tiểu bảo bối rất vui vẻ không"
"Thì tý về......"
"Về cái gì mà về, tý tao về lỡ tiểu bảo bối ngủ mất rồi sao, em bé rất hay ngủ có biết không hả"
"Thì tối......."
"Tối gì mà tối, tối em bé cũng cần phải ngủ có biết không, chứ không có rãnh bận nhiều chuyện rồi đi trễ giống mày đâu"
"......"
Vì đang bực nên An Thành tuôn hết ra một tràng không cho Chiêu Minh chen được câu nào, nhưng mà bực à nha, đây là đang chọc điên nhau có phải không? Chưa gì mà đã bị chửi một lèo mình kêu nó ra để tâm sự chứ đâu phải để nghe chửi đâu
"Mày nói xong chưa?"
"Tất nhiên là ch...."
"Nếu xong rồi tới lượt tao, mày leo lên đầu tao ngồi luôn đi nè, ủa bộ mày là cha là mẹ tao hả? Sao chửi tao như là con đẻ vậy? Tao là vì có lý do chính đáng chứ có phải muốn trễ đâu, nếu muốn là tao cho mày ngồi đợi tới tối rồi nha thằng quỷ, còn nữa bộ em bé mày biết đi rồi hả? Hay căn nhà của mày biết dịch chuyển tức thời? Ủa rồi xin nghỉ làm để trưng à? Với lại không có em bé nào ngủ li bì quanh năm suốt tháng như mày đâu nghe rõ chưa?"
"Dạ rõ"
"Hừ"
Sau khi tuôn một tràng dài Chiêu Minh ngồi phịch xuống, An Thành bị choáng trước tốc độ chửi của bạn mình, má ơi nó chửi mà như đọc rap á trời, còn không vấp một từ nào luôn (cái này giống con bạn tui -.-, mỗi lần như vậy là không dám cãi lại luôn ớ)
Lần sau tốt nhất không nên chọc điên nó, dặn lòng mình rút kinh nghiệm cho lần sau, An Thành đẩy ly nước lọc qua, cười cười nói
"Hì hì bớt giận bớt giận, uống miếng nước cho hạ hỏa"
Chiêu Minh dốc cạn ly nước trên bàn nhưng vẫn không quên lườm tên đối diện, vừa lúc phục vụ đi tới, cậu tiện thể gọi cho mình một ly nước ép
"Rồi gọi tao ra đây có chuyện gì?"
"Thì chuyện này cũng có liên quan tới việc tao đến trễ..."
"Hửm??"
An Thành nâng ly nước lên uống nhưng tai vẫn dõng lên để nghe bạn mình nói
"Thì....hình như tao bị một người theo đuổi...."
"Ờ"
Chuyện này thì có gì lạ mà phải tâm sự chứ, với vẻ ngoài đẹp trai như Chiêu Minh thì việc bị các cô gái theo đuổi là bình thường, An Thành cũng không phải chưa từng thấy mà còn thấy rất nhiều lần
Hồi đi học, Chiêu Minh luôn là đối tượng để ý của các cô nàng, luôn được các bạn gái gửi thư tình, tất nhiên đều qua tay An Thành cậu đưa tới, tức chết cậu a, muốn đưa thì tự đưa đi chứ cậu không phải là người đưa thư nha, với lại cậu cũng đâu phải là xấu gì, tại sao chưa một lần được gửi thư tình như vậy chứ...khổ quá mà
Nghĩ lại thôi cũng đủ bực liền uống một ngụm lớn
"Người này....là đàn ông.."
'Phụt'
Khóe miệng Chiêu Minh giật giật, tức giận từ từ vuốt nước trên mặt mình, cái này là nó cố ý đúng không? Nếu không uống ngụm lớn như vậy làm gì
"Mày là đang trả thù tao đi trễ đó hả?"
"Nào có nào có"
An Thành cuống quít lấy giấy lau mặt cho Chiêu Minh, cậu không cố ý mà, ai biết nó nói cái điều cực sốc kia đâu chứ, nếu biết đã uống nhiều hơn rồi, trong lòng nghĩ vậy chứ không dám nói ra nha, cậu vẫn còn yêu đời lắm
Sau khi lau khô mặt cho bạn mình An Thành cười hì hì ngồi xuống, lúc đó nước cũng được phục vụ bưng ra, may là bây giờ mới bưng ra nếu không bị An Thành phun trúng thì chắc Chiêu Minh khỏi uống rồi, nghĩ rồi liếc nhìn cái tên đang cười kia
"Rồi chuyện là như thế nào?"
"Thì cái hôm mày rủ tao đi ăn í......."
Chiêu Minh kể hết mọi chuyện cho An Thành nghe, kể luôn cả việc vì sao đi trễ
Khi nãy vừa bước ra khỏi cửa Chiêu Minh còn tưởng cửa nhà mình là cánh cửa thần kỳ của doremon cơ nghĩ rồi đóng cửa thở một hơi nhẹ rồi mở ra, đệch thật sự không phải là mơ a
Trước mặt Chiêu Minh hiện toàn là hoa, đặc biệt là hoa hồng, không biết tên điên nào bày ra trò này, có biết quét sân khổ lắm không hả
Bước ra khỏi cửa tiến về phía trước, ôi mẹ ơi không chỉ nhà cậu mà toàn con đường trải dọc toàn là hoa, tên nào mà rảnh tiền quá vậy? Thật không thể tin nổi điên thật rồi
Trong đầu xuất hiện hàng loạt câu chữ để chửi tên rảnh hơi kia, từ đâu một bàn tay vỗ vai Chiêu Minh
"Tiểu Minh Mi....oái"
Giật mình vì có người chạm vào mình, Chiêu Minh lập tức xoay người tung một cú đấm trực diện vào mặt tên kia, Minh Thiên vì bất ngờ không né kịp nên ăn trọn cú đấm vừa rồi
Nhận ra người bị mình vừa ra tay là ai, Chiêu Minh xanh mặt, mẹ ơi gặp quỷ a, sao lại là tên này chứ? Nhanh chóng rút tay lại, cậu thái độ hời hợt nói
"Dương tổng à....anh không sao chứ? khi không đứng sau lưng tôi làm gì? May là tôi ra tay còn nhẹ đấy"
Biết là anh tôi đã dùng hết sức rồi
"A không sao"
Minh Thiên vừa nói vừa lấy tay xoa mũi mình, mẹ ơi hình như mũi của hắn muốn gãy luôn rồi, ra tay nặng thật, nhanh chóng lấy lại phong độ, Minh Thiên quỳ một chân xuống, tay chìa ra bó hoa hồng đỏ thắm trước mặt Chiêu Minh khiến cậu khó hiểu
"Tiểu Minh à, mong em hãy nhận lấy bó hoa tượng trưng cho tấm lòng của anh đây, người ta nói hoa hồng là hoa của tình yêu, anh tặng em 999 đóa hoa hồng để thể hiện tình yêu của anh dành cho em là mãi mãi, mong em nhận lấy"
"......"
"???"
Chiêu Minh nhíu mày, cậu đang là hoang mang tột độ, cái tên này là ai vậy? Có phải Dương tổng cao cao tại thượng mà cậu hay thấy trên ti vi không? Mấy cái lời sến súa như vậy hắn học ở đâu ra vậy? Lạnh cả sống lưng
Với lại Chiêu Minh cậu là con trai chứ không phải con gái, không có hứng thú với mấy cái lãng mạng kiểu này nha, cái tên này ngu đến độ không nhận ra luôn à, hay là xem thường cậu đây, nghĩ cậu là mấy đứa con gái chỉ biết suốt ngày bám theo hắn à
Càng nghĩ càng bực Chiêu Minh không thương tiếc giáng vào người hắn thêm một cú đá may mà lần này Minh Thiên đỡ được, cậu buông lời đe dọa
"Sau khi tôi về mà không mọi thứ trở lại như cũ thì tôi sẽ qua đốt nhà anh nghe rõ chưa"
Nói rồi Chiêu Minh xoay người bỏ đi để lại Minh Thiên mặt đần ra ở đó, rốt cuộc là hắn làm sai chỗ nào nhỉ từng cử chỉ, lời nói mọi thứ đều làm giống như trong sách mà, sao biểu cảm của cậu không giống như trong đây vậy
Tiếng chuông cửa vang lên, thấy Chiêu Minh bước tới An Thành mỉm cười nói với giọng ghê rợn
"Tiểu Minh Minh, sớm quá nhỉ?"
".....ực"
Sao mặt nó thấy ghê vậy trời? Trễ có hai mươi phút thôi mà, cũng tại tên kia.....
"Hì hì An Thành à, do có chút chuyện nên...."
"Đi trễ thì không có lý do, mày có biết là tao đang chơi với tiểu bảo bối rất vui vẻ không"
"Thì tý về......"
"Về cái gì mà về, tý tao về lỡ tiểu bảo bối ngủ mất rồi sao, em bé rất hay ngủ có biết không hả"
"Thì tối......."
"Tối gì mà tối, tối em bé cũng cần phải ngủ có biết không, chứ không có rãnh bận nhiều chuyện rồi đi trễ giống mày đâu"
"......"
Vì đang bực nên An Thành tuôn hết ra một tràng không cho Chiêu Minh chen được câu nào, nhưng mà bực à nha, đây là đang chọc điên nhau có phải không? Chưa gì mà đã bị chửi một lèo mình kêu nó ra để tâm sự chứ đâu phải để nghe chửi đâu
"Mày nói xong chưa?"
"Tất nhiên là ch...."
"Nếu xong rồi tới lượt tao, mày leo lên đầu tao ngồi luôn đi nè, ủa bộ mày là cha là mẹ tao hả? Sao chửi tao như là con đẻ vậy? Tao là vì có lý do chính đáng chứ có phải muốn trễ đâu, nếu muốn là tao cho mày ngồi đợi tới tối rồi nha thằng quỷ, còn nữa bộ em bé mày biết đi rồi hả? Hay căn nhà của mày biết dịch chuyển tức thời? Ủa rồi xin nghỉ làm để trưng à? Với lại không có em bé nào ngủ li bì quanh năm suốt tháng như mày đâu nghe rõ chưa?"
"Dạ rõ"
"Hừ"
Sau khi tuôn một tràng dài Chiêu Minh ngồi phịch xuống, An Thành bị choáng trước tốc độ chửi của bạn mình, má ơi nó chửi mà như đọc rap á trời, còn không vấp một từ nào luôn (cái này giống con bạn tui -.-, mỗi lần như vậy là không dám cãi lại luôn ớ)
Lần sau tốt nhất không nên chọc điên nó, dặn lòng mình rút kinh nghiệm cho lần sau, An Thành đẩy ly nước lọc qua, cười cười nói
"Hì hì bớt giận bớt giận, uống miếng nước cho hạ hỏa"
Chiêu Minh dốc cạn ly nước trên bàn nhưng vẫn không quên lườm tên đối diện, vừa lúc phục vụ đi tới, cậu tiện thể gọi cho mình một ly nước ép
"Rồi gọi tao ra đây có chuyện gì?"
"Thì chuyện này cũng có liên quan tới việc tao đến trễ..."
"Hửm??"
An Thành nâng ly nước lên uống nhưng tai vẫn dõng lên để nghe bạn mình nói
"Thì....hình như tao bị một người theo đuổi...."
"Ờ"
Chuyện này thì có gì lạ mà phải tâm sự chứ, với vẻ ngoài đẹp trai như Chiêu Minh thì việc bị các cô gái theo đuổi là bình thường, An Thành cũng không phải chưa từng thấy mà còn thấy rất nhiều lần
Hồi đi học, Chiêu Minh luôn là đối tượng để ý của các cô nàng, luôn được các bạn gái gửi thư tình, tất nhiên đều qua tay An Thành cậu đưa tới, tức chết cậu a, muốn đưa thì tự đưa đi chứ cậu không phải là người đưa thư nha, với lại cậu cũng đâu phải là xấu gì, tại sao chưa một lần được gửi thư tình như vậy chứ...khổ quá mà
Nghĩ lại thôi cũng đủ bực liền uống một ngụm lớn
"Người này....là đàn ông.."
'Phụt'
Khóe miệng Chiêu Minh giật giật, tức giận từ từ vuốt nước trên mặt mình, cái này là nó cố ý đúng không? Nếu không uống ngụm lớn như vậy làm gì
"Mày là đang trả thù tao đi trễ đó hả?"
"Nào có nào có"
An Thành cuống quít lấy giấy lau mặt cho Chiêu Minh, cậu không cố ý mà, ai biết nó nói cái điều cực sốc kia đâu chứ, nếu biết đã uống nhiều hơn rồi, trong lòng nghĩ vậy chứ không dám nói ra nha, cậu vẫn còn yêu đời lắm
Sau khi lau khô mặt cho bạn mình An Thành cười hì hì ngồi xuống, lúc đó nước cũng được phục vụ bưng ra, may là bây giờ mới bưng ra nếu không bị An Thành phun trúng thì chắc Chiêu Minh khỏi uống rồi, nghĩ rồi liếc nhìn cái tên đang cười kia
"Rồi chuyện là như thế nào?"
"Thì cái hôm mày rủ tao đi ăn í......."
Chiêu Minh kể hết mọi chuyện cho An Thành nghe, kể luôn cả việc vì sao đi trễ
Khi nãy vừa bước ra khỏi cửa Chiêu Minh còn tưởng cửa nhà mình là cánh cửa thần kỳ của doremon cơ nghĩ rồi đóng cửa thở một hơi nhẹ rồi mở ra, đệch thật sự không phải là mơ a
Trước mặt Chiêu Minh hiện toàn là hoa, đặc biệt là hoa hồng, không biết tên điên nào bày ra trò này, có biết quét sân khổ lắm không hả
Bước ra khỏi cửa tiến về phía trước, ôi mẹ ơi không chỉ nhà cậu mà toàn con đường trải dọc toàn là hoa, tên nào mà rảnh tiền quá vậy? Thật không thể tin nổi điên thật rồi
Trong đầu xuất hiện hàng loạt câu chữ để chửi tên rảnh hơi kia, từ đâu một bàn tay vỗ vai Chiêu Minh
"Tiểu Minh Mi....oái"
Giật mình vì có người chạm vào mình, Chiêu Minh lập tức xoay người tung một cú đấm trực diện vào mặt tên kia, Minh Thiên vì bất ngờ không né kịp nên ăn trọn cú đấm vừa rồi
Nhận ra người bị mình vừa ra tay là ai, Chiêu Minh xanh mặt, mẹ ơi gặp quỷ a, sao lại là tên này chứ? Nhanh chóng rút tay lại, cậu thái độ hời hợt nói
"Dương tổng à....anh không sao chứ? khi không đứng sau lưng tôi làm gì? May là tôi ra tay còn nhẹ đấy"
Biết là anh tôi đã dùng hết sức rồi
"A không sao"
Minh Thiên vừa nói vừa lấy tay xoa mũi mình, mẹ ơi hình như mũi của hắn muốn gãy luôn rồi, ra tay nặng thật, nhanh chóng lấy lại phong độ, Minh Thiên quỳ một chân xuống, tay chìa ra bó hoa hồng đỏ thắm trước mặt Chiêu Minh khiến cậu khó hiểu
"Tiểu Minh à, mong em hãy nhận lấy bó hoa tượng trưng cho tấm lòng của anh đây, người ta nói hoa hồng là hoa của tình yêu, anh tặng em 999 đóa hoa hồng để thể hiện tình yêu của anh dành cho em là mãi mãi, mong em nhận lấy"
"......"
"???"
Chiêu Minh nhíu mày, cậu đang là hoang mang tột độ, cái tên này là ai vậy? Có phải Dương tổng cao cao tại thượng mà cậu hay thấy trên ti vi không? Mấy cái lời sến súa như vậy hắn học ở đâu ra vậy? Lạnh cả sống lưng
Với lại Chiêu Minh cậu là con trai chứ không phải con gái, không có hứng thú với mấy cái lãng mạng kiểu này nha, cái tên này ngu đến độ không nhận ra luôn à, hay là xem thường cậu đây, nghĩ cậu là mấy đứa con gái chỉ biết suốt ngày bám theo hắn à
Càng nghĩ càng bực Chiêu Minh không thương tiếc giáng vào người hắn thêm một cú đá may mà lần này Minh Thiên đỡ được, cậu buông lời đe dọa
"Sau khi tôi về mà không mọi thứ trở lại như cũ thì tôi sẽ qua đốt nhà anh nghe rõ chưa"
Nói rồi Chiêu Minh xoay người bỏ đi để lại Minh Thiên mặt đần ra ở đó, rốt cuộc là hắn làm sai chỗ nào nhỉ từng cử chỉ, lời nói mọi thứ đều làm giống như trong sách mà, sao biểu cảm của cậu không giống như trong đây vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất