Chương 31
"Hửm?"
Lần này Minh Thiên ghé sát hơn, chiếc mũi cao đụng đến chiếc mũi của cậu cọ mấy cái như lấy lòng
Chiêu Minh người cứng đơ không dám động đậy, làm cái trò gì thế kia, muốn làm gì thì làm luôn đi được không, nhờn nhờn kiểu đấy làm gì, dây thần kinh của cậu sắp muốn đứt luôn rồi đây này
"Bộ...tôi nói gì sai à?"
"Không phải sai, nhưng chưa chính xác"
Nói xong Minh Thiên cúi xuống dụi đầu vào hõm cổ cậu, hít lấy mùi hương bạc hà khiến hắn mê muội
Nà ní? Sai nhưng không chính xác là thế nào??? Với lại ông đây cho hắn theo đuổi chứ đâu có nói là cho hắn ăn đậu hũ miễn phí đâu sao mà tự nhiên quá vậy, cái tên này là tưởng cậu hiền nên làm tới đúng không
"Anh tự nguyện chở em đi chứ chưa hề nói tự nguyện mời em với bạn em ăn a, với lại hai người ăn nhiều thế, túi của anh nó sắp trống trơn rồi này, có phải em nên đền bù cho anh không"
"....."
Cái tên nào từng nói có thể dư sức nuôi tôi hả, bây giờ còn đòi trả công à, hừ mẹ dặn đúng lắm, đúng là không thể tin lời nói của đàn ông
"Vậy anh muốn cái gì?"
Minh Thiên hôn lên trán cậu rồi nụ hôn ấy lướt dần xuống cạnh tai cậu thì thầm
"Không phải em muốn đi chơi sao? Vậy đi với anh"
Sau đó cắn nhẹ vành tai đỏ ửng của cậu, Chiêu Minh ngứa ngày uốn người đưa tay cố gắng đẩy cái đầu của hắn ra nhưng bị hắn dùng tay chụp lại khống chế đưa lên trên đầu, bực mình cậu la lớn
"Bỏ tôi ra, nằm mơ tôi mới đi với anh"
"Vậy sao?"
Minh Thiên cười bí hiểm cúi xuống cắn lấy cổ cậu khiến cậu đau phải la lên
"Anh!!!...um"
Thừa cơ hội Minh Thiên đưa lưỡi vào khoang miệng nhỏ thăm dò, Chiêu Minh bị hôn đến mơ hồ, hai má đỏ ửng, đầu óc cậu trống rỗng không nghĩ được gì chỉ biết để mặc cho hắn làm loạn
Minh Thiên một tay giữ lại cổ tay của Chiêu Minh để ở trên đầu, một tay bận rộn luồn vào áo sờ soạng vuốt ve khắp người cậu
"A!"
Chiêu Minh cả kinh khi hắn chạm tay vào đầu nhũ của mình, muốn chửi hắn nhưng lại bị cái miệng kia ngăn lại khiến lời nói bị nuốt vào trong, Minh Thiên ra sức nhào nắn nhủ hoa đang dựng đứng của cậu, cảm giác lạ khiến Chiêu Minh cong người lên
Minh Thiên hôn dần xuống cổ rồi để lại một dấu hôn đỏ trên chiếc cổ trắng ngần của cậu, tay cũng bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, cảm nhận được bàn tay hư hỏng của hắn đang lần mò vào trong quần mình Chiêu Minh như bừng tỉnh, hốt hoảng kêu lên
"Dừng lại!!!!!"
Động tác của Minh Thiên khựng lại, ngước lên nhìn cậu, khuôn mặt cậu đỏ ửng, hai mắt phủ một tằng nước như sắp khóc, nhưng trong mắt hắn nó lại mê người đến cỡ nào, nhịn không nổi hắn liền nuốt một ngụm nước bọt
"Tôi...tôi đi cùng anh là được chứ gì?"
Giọng cậu nghẹn như sắp khóc khiến Minh Thiên đau lòng, vốn dĩ hắn chỉ muốn trêu cậu một chút không ngờ lại không thể dừng lại, cái này cũng bởi do cậu quá quyến rũ ấy chứ
Minh Thiên đặt lên trán Chiêu Minh một nụ hôn như dỗ dành, sau đó hôn lên mắt cậu
"Ai biểu em bướng bỉnh làm gì"
"Hừ"
Chiêu Minh quay đầu không thèm quan tâm hắn, vùng vẫy đòi thoát ra nhưng hắn giữ chặt lại khiến cậu không làm gì được, bực mình cậu nhìn thẳng mặt hắn không chút vui vẻ nói
"Cái gì nữa đây? Không phải tôi đồng ý đi với anh rồi à"
Minh Thiên khổ sở mình cậu, đúng là hắn nên để cậu đi nhưng mà khi nãy cậu vùng vẫy chân đã vô tình đụng vào chỗ không nên đụng, bây giờ chỗ đó của hắn không ổn chút nào
"Em thử nhìn xem, em định để tôi đi ra ngoài với bộ dạng này à, em phải chịu trách nhiệm về chuyện mà em gây ra chứ"
Minh Thiên xấu xa nhìn cậu nói, Chiêu Minh khó hiểu, hắn bị gì chứ, thế là nhìn hắn một lượt, nhìn xuống dưới cậu lập tức cả kinh đỏ mặt quay đi, đầu óc bỗng trở nên rối mù một lần nữa
'Sao chỗ đó của hắn lại...lại.....' sao lại lên rồi
"Sao nào?"
Minh Thiên cúi xuống phả hơi nóng vào vành tai Chiêu Minh khiến cậu không khỏi rùng mình, lời nói bỗng trở nên lắp bắp
"Anh....anh....tránh ra"
Chiêu Minh luống cuống vùng vẫy thoát ra nhưng Minh Thiên lại kìm cậu lại trực tiếp áp sát người mình xuống cậu, chỗ đó của hắn cọ xát vào chân cậu, tuy cách bởi lớp vải nhưng cậu dường như có thể cảm nhận được nó, dây thần kinh lập tức căng cứng lên
"Em phải chịu trách nhiệm a"
"Gì....gì chứ?"
"Em làm nó như vậy nên chịu trách nhiệm đi"
Nói xong Minh Thiên còn xấu xa liếm vào vành tai cậu, thẹn quá hóa giận Chiêu Minh liền nhân cơ hội hắn buông lỏng tay lập tức bẻ tay hắn rồi nhanh chóng lật người lại cố gắng đi ra
Nhưng nào dễ như vậy Minh Thiên lập tức bắt được cậu kéo lại rồi nằm đè lên lưng cậu
"Định gây họa rồi bỏ trốn à"
"Anh.....anh..."
"Giúp tôi"
Minh Thiên thì thầm vào tai cậu, giọng nói còn mang theo chút hơi thở gấp
"Anh....tự làm đi"
"Tay tôi bị thương rồi, là do em làm"
"Anh.."
Chiêu Minh mặt đỏ vì tức quay phắt ra nhìn hắn, lập tức bắt gặp được ánh nhìn đầy thống khổ của hắn lời trong miệng chưa được nói ra đã bị nuốt xuống, cậu hối hận rồi lúc đó không nên bẻ tay hắn mới đúng, sao lại tự rước họa vào thân thế này
"Khó chịu lắm"
"Tôi....tôi....gi..giúp anh"
Nói xong cậu thật sự muốn tát vào mặt mình, sao lại đồng ý chứ. Còn Minh Thiên tất nhiên rất vui vẻ, lập tức thả cậu ra, bắt lấy tay cậu chạm vào đũng quần đang phồng ra của mình
Vừa chạm vào Chiêu Minh lập tức muốn rút tay lại nhưng lại bị tay Minh Thiên giữ chặt lại
"Sao sợ rồi à?"
"Ai...ai sợ chứ"
Một lúc sau, trên chiếc xe màu đen đang chạy thẳng đến khu vui chơi, Chiêu Minh trầm mặc ngồi ở kế bên chằm chằm nhìn vào tay mình
Cậu thật sự chạm vào nó, chạm vào cái thứ to lớn đó, vừa nhìn vừa nhớ lại sự việc hồi nãy mặt cậu nóng muốn bốc hỏa, aaaaaaa sao lại vì mềm lòng mà đồng ý giúp hắn cơ chứ, cậu đúng là điên thật rồi, liếc nhìn cái tên đang vui vẻ lái xe kia cậu thật sự muốn đánh hắn một trận mà
"Sao vậy?"
Nhìn cái mặt thiếu đánh của Minh Thiên, Chiêu Minh phải cố gắng nhịn dữ lắm mới không xông lên đánh hắn một trận
"Không có gì"
Thấy Chiêu Minh bực mình hắn cũng im lặng không dám nói gì nhiều
____________________
Tại phòng chủ tịch An Thành đang sắp xếp từng tập tài liệu vừa làm qua một bên rồi vươn vai ngã ra sau ghế
Một ly nước xuất hiện trước mặt cậu, An Thành vui vẻ cầm lên uống, mỉm cười nhìn Lý Doãn
"Cám ơn"
"Cậu đi cạnh Minh Thiên là bạn của cậu à?"
Sau một hồi lục lại ký ức và nhận ra rằng cái người mà hắn nhắc đến là Chiêu Minh mới à một tiếng, nhưng mà hắn hỏi làm gì nhỉ
Như biết thắc mắc của cậu, hắn đưa tay lên miệng hắng giọng, mở lời ngỏ ý giúp bạn mình cũng như thăm dò một chút về cách nghĩ của cậu
"Nếu là bạn thì tôi nghĩ cậu nên biết một chút về tâm ý của Minh Thiên đối với...."
Nói đến đây hắn bỗng khựng lại, vẫn không biết việc này có nên nói hay không, ngước lên nhìn thì chỉ thấy An Thành đang nhìn hắn cười
"Tôi biết ngài muốn nói gì, và cũng biểu là Dương tổng đang theo đuổi Tiểu Minh, nhưng chuyện đó thì sao ạ?"
Không lẽ hắn định ngăn cản à, không được vì hạnh phúc của bạn mình An Thành cậu phải kiên cường mới được
Lý Doãn ngạc nhiên nhìn An Thành, cậu biết từ khi nào vậy với sao không có thái độ gì khác thường thế kia
"Cậu không cảm thấy kì lạ à?"
"Lạ sao ạ?"
"Thì Minh Thiên là đàn ông mà bạn cậu cũng là đàn ông"
"Có sao đâu ạ, đây là thời đại mới rồi, những chuyện đó tôi không cảm thấy gì là lạ cả, miễn sao Tiểu Minh hạnh phúc là được"
Tất nhiên là An Thành sẽ không cảm thấy lạ rồi, cậu đã từng nói tới chuyện mẹ cậu trước kia là hủ nữ chưa nhỉ
Lần này Minh Thiên ghé sát hơn, chiếc mũi cao đụng đến chiếc mũi của cậu cọ mấy cái như lấy lòng
Chiêu Minh người cứng đơ không dám động đậy, làm cái trò gì thế kia, muốn làm gì thì làm luôn đi được không, nhờn nhờn kiểu đấy làm gì, dây thần kinh của cậu sắp muốn đứt luôn rồi đây này
"Bộ...tôi nói gì sai à?"
"Không phải sai, nhưng chưa chính xác"
Nói xong Minh Thiên cúi xuống dụi đầu vào hõm cổ cậu, hít lấy mùi hương bạc hà khiến hắn mê muội
Nà ní? Sai nhưng không chính xác là thế nào??? Với lại ông đây cho hắn theo đuổi chứ đâu có nói là cho hắn ăn đậu hũ miễn phí đâu sao mà tự nhiên quá vậy, cái tên này là tưởng cậu hiền nên làm tới đúng không
"Anh tự nguyện chở em đi chứ chưa hề nói tự nguyện mời em với bạn em ăn a, với lại hai người ăn nhiều thế, túi của anh nó sắp trống trơn rồi này, có phải em nên đền bù cho anh không"
"....."
Cái tên nào từng nói có thể dư sức nuôi tôi hả, bây giờ còn đòi trả công à, hừ mẹ dặn đúng lắm, đúng là không thể tin lời nói của đàn ông
"Vậy anh muốn cái gì?"
Minh Thiên hôn lên trán cậu rồi nụ hôn ấy lướt dần xuống cạnh tai cậu thì thầm
"Không phải em muốn đi chơi sao? Vậy đi với anh"
Sau đó cắn nhẹ vành tai đỏ ửng của cậu, Chiêu Minh ngứa ngày uốn người đưa tay cố gắng đẩy cái đầu của hắn ra nhưng bị hắn dùng tay chụp lại khống chế đưa lên trên đầu, bực mình cậu la lớn
"Bỏ tôi ra, nằm mơ tôi mới đi với anh"
"Vậy sao?"
Minh Thiên cười bí hiểm cúi xuống cắn lấy cổ cậu khiến cậu đau phải la lên
"Anh!!!...um"
Thừa cơ hội Minh Thiên đưa lưỡi vào khoang miệng nhỏ thăm dò, Chiêu Minh bị hôn đến mơ hồ, hai má đỏ ửng, đầu óc cậu trống rỗng không nghĩ được gì chỉ biết để mặc cho hắn làm loạn
Minh Thiên một tay giữ lại cổ tay của Chiêu Minh để ở trên đầu, một tay bận rộn luồn vào áo sờ soạng vuốt ve khắp người cậu
"A!"
Chiêu Minh cả kinh khi hắn chạm tay vào đầu nhũ của mình, muốn chửi hắn nhưng lại bị cái miệng kia ngăn lại khiến lời nói bị nuốt vào trong, Minh Thiên ra sức nhào nắn nhủ hoa đang dựng đứng của cậu, cảm giác lạ khiến Chiêu Minh cong người lên
Minh Thiên hôn dần xuống cổ rồi để lại một dấu hôn đỏ trên chiếc cổ trắng ngần của cậu, tay cũng bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, cảm nhận được bàn tay hư hỏng của hắn đang lần mò vào trong quần mình Chiêu Minh như bừng tỉnh, hốt hoảng kêu lên
"Dừng lại!!!!!"
Động tác của Minh Thiên khựng lại, ngước lên nhìn cậu, khuôn mặt cậu đỏ ửng, hai mắt phủ một tằng nước như sắp khóc, nhưng trong mắt hắn nó lại mê người đến cỡ nào, nhịn không nổi hắn liền nuốt một ngụm nước bọt
"Tôi...tôi đi cùng anh là được chứ gì?"
Giọng cậu nghẹn như sắp khóc khiến Minh Thiên đau lòng, vốn dĩ hắn chỉ muốn trêu cậu một chút không ngờ lại không thể dừng lại, cái này cũng bởi do cậu quá quyến rũ ấy chứ
Minh Thiên đặt lên trán Chiêu Minh một nụ hôn như dỗ dành, sau đó hôn lên mắt cậu
"Ai biểu em bướng bỉnh làm gì"
"Hừ"
Chiêu Minh quay đầu không thèm quan tâm hắn, vùng vẫy đòi thoát ra nhưng hắn giữ chặt lại khiến cậu không làm gì được, bực mình cậu nhìn thẳng mặt hắn không chút vui vẻ nói
"Cái gì nữa đây? Không phải tôi đồng ý đi với anh rồi à"
Minh Thiên khổ sở mình cậu, đúng là hắn nên để cậu đi nhưng mà khi nãy cậu vùng vẫy chân đã vô tình đụng vào chỗ không nên đụng, bây giờ chỗ đó của hắn không ổn chút nào
"Em thử nhìn xem, em định để tôi đi ra ngoài với bộ dạng này à, em phải chịu trách nhiệm về chuyện mà em gây ra chứ"
Minh Thiên xấu xa nhìn cậu nói, Chiêu Minh khó hiểu, hắn bị gì chứ, thế là nhìn hắn một lượt, nhìn xuống dưới cậu lập tức cả kinh đỏ mặt quay đi, đầu óc bỗng trở nên rối mù một lần nữa
'Sao chỗ đó của hắn lại...lại.....' sao lại lên rồi
"Sao nào?"
Minh Thiên cúi xuống phả hơi nóng vào vành tai Chiêu Minh khiến cậu không khỏi rùng mình, lời nói bỗng trở nên lắp bắp
"Anh....anh....tránh ra"
Chiêu Minh luống cuống vùng vẫy thoát ra nhưng Minh Thiên lại kìm cậu lại trực tiếp áp sát người mình xuống cậu, chỗ đó của hắn cọ xát vào chân cậu, tuy cách bởi lớp vải nhưng cậu dường như có thể cảm nhận được nó, dây thần kinh lập tức căng cứng lên
"Em phải chịu trách nhiệm a"
"Gì....gì chứ?"
"Em làm nó như vậy nên chịu trách nhiệm đi"
Nói xong Minh Thiên còn xấu xa liếm vào vành tai cậu, thẹn quá hóa giận Chiêu Minh liền nhân cơ hội hắn buông lỏng tay lập tức bẻ tay hắn rồi nhanh chóng lật người lại cố gắng đi ra
Nhưng nào dễ như vậy Minh Thiên lập tức bắt được cậu kéo lại rồi nằm đè lên lưng cậu
"Định gây họa rồi bỏ trốn à"
"Anh.....anh..."
"Giúp tôi"
Minh Thiên thì thầm vào tai cậu, giọng nói còn mang theo chút hơi thở gấp
"Anh....tự làm đi"
"Tay tôi bị thương rồi, là do em làm"
"Anh.."
Chiêu Minh mặt đỏ vì tức quay phắt ra nhìn hắn, lập tức bắt gặp được ánh nhìn đầy thống khổ của hắn lời trong miệng chưa được nói ra đã bị nuốt xuống, cậu hối hận rồi lúc đó không nên bẻ tay hắn mới đúng, sao lại tự rước họa vào thân thế này
"Khó chịu lắm"
"Tôi....tôi....gi..giúp anh"
Nói xong cậu thật sự muốn tát vào mặt mình, sao lại đồng ý chứ. Còn Minh Thiên tất nhiên rất vui vẻ, lập tức thả cậu ra, bắt lấy tay cậu chạm vào đũng quần đang phồng ra của mình
Vừa chạm vào Chiêu Minh lập tức muốn rút tay lại nhưng lại bị tay Minh Thiên giữ chặt lại
"Sao sợ rồi à?"
"Ai...ai sợ chứ"
Một lúc sau, trên chiếc xe màu đen đang chạy thẳng đến khu vui chơi, Chiêu Minh trầm mặc ngồi ở kế bên chằm chằm nhìn vào tay mình
Cậu thật sự chạm vào nó, chạm vào cái thứ to lớn đó, vừa nhìn vừa nhớ lại sự việc hồi nãy mặt cậu nóng muốn bốc hỏa, aaaaaaa sao lại vì mềm lòng mà đồng ý giúp hắn cơ chứ, cậu đúng là điên thật rồi, liếc nhìn cái tên đang vui vẻ lái xe kia cậu thật sự muốn đánh hắn một trận mà
"Sao vậy?"
Nhìn cái mặt thiếu đánh của Minh Thiên, Chiêu Minh phải cố gắng nhịn dữ lắm mới không xông lên đánh hắn một trận
"Không có gì"
Thấy Chiêu Minh bực mình hắn cũng im lặng không dám nói gì nhiều
____________________
Tại phòng chủ tịch An Thành đang sắp xếp từng tập tài liệu vừa làm qua một bên rồi vươn vai ngã ra sau ghế
Một ly nước xuất hiện trước mặt cậu, An Thành vui vẻ cầm lên uống, mỉm cười nhìn Lý Doãn
"Cám ơn"
"Cậu đi cạnh Minh Thiên là bạn của cậu à?"
Sau một hồi lục lại ký ức và nhận ra rằng cái người mà hắn nhắc đến là Chiêu Minh mới à một tiếng, nhưng mà hắn hỏi làm gì nhỉ
Như biết thắc mắc của cậu, hắn đưa tay lên miệng hắng giọng, mở lời ngỏ ý giúp bạn mình cũng như thăm dò một chút về cách nghĩ của cậu
"Nếu là bạn thì tôi nghĩ cậu nên biết một chút về tâm ý của Minh Thiên đối với...."
Nói đến đây hắn bỗng khựng lại, vẫn không biết việc này có nên nói hay không, ngước lên nhìn thì chỉ thấy An Thành đang nhìn hắn cười
"Tôi biết ngài muốn nói gì, và cũng biểu là Dương tổng đang theo đuổi Tiểu Minh, nhưng chuyện đó thì sao ạ?"
Không lẽ hắn định ngăn cản à, không được vì hạnh phúc của bạn mình An Thành cậu phải kiên cường mới được
Lý Doãn ngạc nhiên nhìn An Thành, cậu biết từ khi nào vậy với sao không có thái độ gì khác thường thế kia
"Cậu không cảm thấy kì lạ à?"
"Lạ sao ạ?"
"Thì Minh Thiên là đàn ông mà bạn cậu cũng là đàn ông"
"Có sao đâu ạ, đây là thời đại mới rồi, những chuyện đó tôi không cảm thấy gì là lạ cả, miễn sao Tiểu Minh hạnh phúc là được"
Tất nhiên là An Thành sẽ không cảm thấy lạ rồi, cậu đã từng nói tới chuyện mẹ cậu trước kia là hủ nữ chưa nhỉ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất