Chương 32
Ký ức tuổi thơ là một điều kinh khủng với cậu, lúc ấy cậu mới 3 tuổi, còn mẹ cậu lúc ấy không có trầm tính như bây giờ, sau khi sinh Tiểu Hoa bà mới có tính cách như vậy
Hằng ngày An Thành phải trải qua nổi đau nghe mẹ mình đọc sách cho mình nghe, tại sao lại là nổi đau chứ? đối với những đứa trẻ khác thì đó không phải là điều hạnh phúc ư? Nhưng cậu không nghĩ vậy, ai hạnh phúc vui vẻ thì mặc kệ, cậu thì không hề
Mẹ người ta đọc sách cổ tích cho con nghe, còn mẹ mình thì lại đọc cho con nít nghe chuyện người lớn còn là nam và nam yêu nhau chứ, đã thế còn suốt ngày tưởng tượng sau này cậu sẽ lấy chồng nữa chứ, điều trọng tâm là ngày nào mẹ cậu cũng nhắc lại một câu 'thằng bé thật có khả năng làm thụ a'
Nghĩ lại những điều đó An Thành không khỏi rùng mình, may cậu vẫn thẳng
"Sao ngài lại hỏi vậy?"
"Không có gì, cậu thật sự không hề kì thị sao?"
"Không"
An Thành kiên định nói, nghe câu này của cậu Lý Doãn như vừa được thắp lên một tia hi vọng
"Vậy....vậy...tôi có thể theo đuổi cậu nhỉ"
"Sao ạ????"
Vì khúc sau Lý Doãn nói quá nhỏ nên An Thành không thể nghe được đành hỏi lại
"Không có gì, đi làm việc đi"
Lý Doãn xoa đầu An Thành sau đó hí hửng trở về chỗ ngồi của mình, An Thành ngồi đó trong đầu đầy dấu chấm hỏi 'ổng lại lên cơn à', khó hiểu và cũng không muốn hiểu An Thành quay trở lại tiếp tục công việc của mình
Đứng trước sảnh công ty, An Thành bất lực ngước lên nhìn trời đang đổ mưa tầm tã, không phải ông trời đang cố ý đùa cậu đúng không? Sao cứ hễ tới giờ cậu tan ca là lại mưa vậy, sao mấy giờ khác không mưa đi
Mà cứ mỗi lần như vậy là y như rằng hôm đó cậu phải không cần tốn tiền xe a, tại sao ư? Tất nhiên là có người chở về tận nhà còn gì, chẳng hạn như bây giờ
Nhìn chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước mặt, An Thành thở dài rồi mở cửa bước lên xe cứ như một thói quen vậy, liếc nhìn người đang chăm chú lái xe bên cạnh An Thành khó hiểu, từ khi nào hắn trở thành tài xế riêng cho cậu vậy? Với lại hắn trở nên mặt dày từ khi nào vậy, mỗi lần chở cậu về đến nhà là lập tức bước thẳng vào nhà, hỏi tại sao thì lại bảo nghỉ ngơi lấy sức, lấy cái đầu hắn á, chỉ ngồi im một chỗ lái xe thì mất sức ở chỗ nào?
Rõ ràng là cố tình nhưng cậu cũng mặc kệ, dù sao hắn cũng là sếp với lại cậu cũng muốn hắn ở lại, ê đừng nghĩ bậy a cậu chỉ là muốn hắn ở lại thôi, do trời mưa, đúng vậy là do trời mưa
"Này Tiểu Thành"
"Vâng???"
An Thành từ trong bếp ló đầu ra nhìn Lý Doãn đang ngồi uống trà trên ghế
Nhìn gương mặt lấm lem như mèo của cậu hắn bật cười, tiến đến trước mặt An Thành, cậu ngây ngốc nhìn hắn, bộ có gì đáng cười lắm à, nghĩ rồi quay đầu nhìn cái gương ở phía bên trái
Trên má An Thành có dính một vết tương đỏ, cậu nghĩ chắc do khi nãy đổ tương cà vào chảo không may dính vào tay rồi vô ý quẹt lên mặt, An Thành lập tức chạy đi rửa nhưng bị Lý Doãn kéo tay lại
Lý Doãn đưa ngón tay lên quẹt vết tương trên mặt cậu rồi cho vào miệng liếm đi, vị tương cà cũng không tệ, An Thành mặt lập tức ửng đỏ lên vì hành động của hắn
"Ngài...gọi tôi có gì không?"
Lý Doãn đột nhiên nhớ ra à lên một tiếng rồi nhìn cậu
"Chủ nhật này trường học của Tiểu Vệ có tổ chức một hoạt động và mời phụ huynh cùng tham gia, Tiểu Vệ muốn cậu đi cùng, hôm ấy cậu không bận gì chứ?"
Không chỉ riêng Tiểu Vệ mà hắn cũng rất muốn cậu đi, theo hắn biết thì mấy cái hoạt động này cũng rất giúp ích cho việc thắt chặt tình cảm gia đình nha
An Thành nghĩ ngợi một lúc, mời phụ huynh đi thì kéo cậu đi theo làm gì, cậu đâu phải là ba hay là mẹ đâu, chã lẽ ý của hắn là muốn cậu làm mẹ của Tiểu Vệ à, như vậy thì cậu với hắn không phải là....lắc đầu đánh bay suy nghĩ vừa rồi An Thành đỏ mặt, sao cậu có thể có cái suy nghĩ như vậy chứ?, chắc do bị mẹ đầu độc quá nhiều rồi, tốt nhất không nên suy nghĩ nhiều
"Sao vậy? Không được à?"
Thấy An Thành không trả lời, tưởng rằng cậu có việc không đi được nên Lý Doãn lo lắng hỏi, trong thanh âm còn mang theo chút tiếc nuối
"Hả?!!! À không, tôi hôm đó rãnh nên chắc được"
"Vậy sao, về tôi sẽ báo lại với thằng bé"
Lý Doãn vui vẻ nói, muộn phiền trong lòng khi nãy dường như đã biến mất
"Vâng"
___________
Sáng chủ nhật, An Thành đứng trước cửa nhà đợi hắn đến, một chiếc xe dừng trước mặt cậu, nhìn đồng hồ An Thành chậc lưỡi, đúng giờ phết
Tiểu Vệ từ bên trong ló đầu ra vẫy tay chào cậu
"Chào ba nhỏ"
Cậu cũng vui vẻ đi đến cuối đầu xuống nhìn cậu bé cười
"Chào Tiểu Vệ"
"Còn sớm nên chúng ta đi ăn gì trước đi"
Lý Doãn nhìn đồng hồ trên tay rồi quay sang nhìn cậu, An Thành gật đầu tán thành dù sao cậu cũng chưa ăn gì, nghĩ rồi mở cửa ghế sau bước vào
"Khụ....."
Động tác của An Thành dừng lại nhìn lên cái người vừa đưa tay lên miệng giả ho kia, cái này là muốn cậu ngồi ở ghế trên sao, Tiểu Vệ bất mãn nhìn baba mình
"Người bị cảm à? Nếu vậy thì ba nhỏ không nên ngồi trên đó a, lỡ bị lây cảm của baba thì mệt lắm"
"......"
Có thằng con tốt ghê, Lý Doãn bất lực nhìn con trai mình, mi hợp tác cho baba mi một chút được không
'Cũng được nhưng phải có gì đó đổi lại chứ'
Tiểu Vệ nhướn một bên mày nhìn hắn, cái này là bắt chước ai vậy
'Hai bịch kẹo socola nhập khẩu'
Lý Doãn đưa hai ngón tay lên ra hiệu
'Baba nghĩ con dễ dụ à, con lớn rồi'
Tiểu Vệ quay đầu qua rồi liếc mắt qua nhìn
'....'
Lý Doãn bất lực đưa cả năm ngón tay ra
'Vậy năm bịch'
'Thành giao'
Tiểu Vệ lớn rồi nên số lượng cũng phải lớn lên chứ
An Thành đứng ngây ngốc nhìn cha con hai người nói chuyện bằng mắt, đi được chưa vậy chứ mỏi chân rồi nè
"Ba nhỏ à, người lên trên ngồi đi tý con buồn ngủ có gì con nằm ở đây luôn nên sợ chiếm chỗ của người lắm"
Ai vừa bảo là cậu không nên ngồi ở trên vậy, không phải sợ cậu bi lây cảm hả, ủa hồi nào ta, Tiểu Vệ không nhớ gì hết, Tiểu Vệ ánh mắt long lanh nhìn cậu, hết cách An Thành mở cửa xe rồi ngồi ghế cạnh hắn
Lý Doãn âm thầm liếc mắt nhìn Tiểu Vệ, tốt lắm con trai, không hổ là con của ta
'Nhớ mua kẹo cho con' Tiểu Vệ chớp mắt nhìn hắn
'Biết rồi biết rồi'
Sau khi ổn định Lý Doãn cho khởi động xe chạy đến một nhà hàng lớn
Ba người chọn bàn ở gần cửa sổ có thể nhìn ra ngoài, vì là ăn sáng nên hắn gọi không quá nhiều chỉ gọi những món ăn chứa nhiều dinh dưỡng
Đang ăn chợt thấy một dáng người trông rất quen, nếu Lý Doãn nhớ không lầm thì cậu ta là Trương Phúc Kiến thiếu gia nhà họ Trương đồng thời cũng là người sẽ kế nhiệm chức chủ tịch của Trương thị, tên này cũng không ít lần gây ra nhiều khó khăn cho công ty hắn, không biết lần này lại có âm mưu gì
"Hai người ăn tiếp đi tôi đi vệ sinh một chút"
"Vâng"
Lý Doãn tiến về phía nhà vệ sinh nam rồi đột nhiên quẹo trái, ở đó có một lối đi nhỏ, nếu hắn nhìn không lầm thì cậu ta cùng với người nào đó vừa bước vào đây
Đi một đoạn Lý Doãn nghe được tiếng nói, hắn lập tức tiến lên thêm một đoạn rồi dừng lại, nghiêng đầu cố gắng nhìn mặt hai người kia, một người thật sự là cái tên thiếu gia nhà họ Trương kia, người mặc áo đen còn lại thì hắn không thể thấy được vì hắn đứng quay lưng với mình đã thế còn đội thêm một cái mũ gần che gần nữa mặt
Hai người nói về cái gì đó rất lâu, hắn không thể nghe rõ được vì bọn họ nói khá nhỏ, chỉ thấy tên áo đen đưa cho cậu ta cái gì đó nếu hắn không lầm thì đó là USB
Cuộc nói chuyện xem ra đã kết thúc, Lý Doãn nhanh chóng nép vào bức tường phía bên kia, người áo đen đi ra ngó xung quanh một lúc rồi tiến về theo đường cũ ra khỏi nhà hàng, Lý Doãn bây giờ mới từ trong bước ra nhìn chằm chằm vào hướng người kia vừa đi rồi quay đầu lại tiến về phía Phúc Kiến đang đứng
"Lý Doãn à Lý Doãn tôi sẽ khiến anh mất tất cả, đây là hậu quả khi phải đối đầu với Trương gia"
"Ồ vậy sao? Vậy cậu định làm gì đây Trương thiếu gia?"
Trương Phúc Kiến giật mình nhanh chóng cất USB vào trong túi quần, quay lại nhìn hắn bày ra bộ dáng giễu cợt
"Lý tổng à sao ngài lại ở đây vậy? Có nhã hứng đi ăn sáng ở bên ngoài sao?"
"Có lẽ vậy"
Phúc Kiến tay để đằng sau nắm chặt khi hắn cứ nhìn vào túi quần mình
"Ồ vậy ngài nên quay lại thì hơn, lỡ đánh mất nhã hứng thì không hay"
"Tôi cũng nghĩ vậy, chỉ là tình cờ đi vệ sinh không ngờ lại gặp được Trương thiếu gia ở đây, vậy tôi xin phép"
Nói rồi Lý Doãn quay lưng đi, Phúc Kiến thở phào nghĩ rằng có lẽ đúng như lời hắn nói rằng chỉ vô tình đi vào đây
"À mà tôi nghĩ cái người áo đen vừa rồi xem ra rất nắm rõ tình hình công ty của tôi nhỉ?"
Lý Doãn quay đầu mỉm cười nói, trong giọng chứa đầy sự nguy hiểm, nhìn cậu ta một lúc rồi hắn cũng quay đầu bỏ đi
Phúc Kiến đứng đó mặt trầm xuống, hai tay nắm chặt đến mức gân nổi đầy lên
Hằng ngày An Thành phải trải qua nổi đau nghe mẹ mình đọc sách cho mình nghe, tại sao lại là nổi đau chứ? đối với những đứa trẻ khác thì đó không phải là điều hạnh phúc ư? Nhưng cậu không nghĩ vậy, ai hạnh phúc vui vẻ thì mặc kệ, cậu thì không hề
Mẹ người ta đọc sách cổ tích cho con nghe, còn mẹ mình thì lại đọc cho con nít nghe chuyện người lớn còn là nam và nam yêu nhau chứ, đã thế còn suốt ngày tưởng tượng sau này cậu sẽ lấy chồng nữa chứ, điều trọng tâm là ngày nào mẹ cậu cũng nhắc lại một câu 'thằng bé thật có khả năng làm thụ a'
Nghĩ lại những điều đó An Thành không khỏi rùng mình, may cậu vẫn thẳng
"Sao ngài lại hỏi vậy?"
"Không có gì, cậu thật sự không hề kì thị sao?"
"Không"
An Thành kiên định nói, nghe câu này của cậu Lý Doãn như vừa được thắp lên một tia hi vọng
"Vậy....vậy...tôi có thể theo đuổi cậu nhỉ"
"Sao ạ????"
Vì khúc sau Lý Doãn nói quá nhỏ nên An Thành không thể nghe được đành hỏi lại
"Không có gì, đi làm việc đi"
Lý Doãn xoa đầu An Thành sau đó hí hửng trở về chỗ ngồi của mình, An Thành ngồi đó trong đầu đầy dấu chấm hỏi 'ổng lại lên cơn à', khó hiểu và cũng không muốn hiểu An Thành quay trở lại tiếp tục công việc của mình
Đứng trước sảnh công ty, An Thành bất lực ngước lên nhìn trời đang đổ mưa tầm tã, không phải ông trời đang cố ý đùa cậu đúng không? Sao cứ hễ tới giờ cậu tan ca là lại mưa vậy, sao mấy giờ khác không mưa đi
Mà cứ mỗi lần như vậy là y như rằng hôm đó cậu phải không cần tốn tiền xe a, tại sao ư? Tất nhiên là có người chở về tận nhà còn gì, chẳng hạn như bây giờ
Nhìn chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước mặt, An Thành thở dài rồi mở cửa bước lên xe cứ như một thói quen vậy, liếc nhìn người đang chăm chú lái xe bên cạnh An Thành khó hiểu, từ khi nào hắn trở thành tài xế riêng cho cậu vậy? Với lại hắn trở nên mặt dày từ khi nào vậy, mỗi lần chở cậu về đến nhà là lập tức bước thẳng vào nhà, hỏi tại sao thì lại bảo nghỉ ngơi lấy sức, lấy cái đầu hắn á, chỉ ngồi im một chỗ lái xe thì mất sức ở chỗ nào?
Rõ ràng là cố tình nhưng cậu cũng mặc kệ, dù sao hắn cũng là sếp với lại cậu cũng muốn hắn ở lại, ê đừng nghĩ bậy a cậu chỉ là muốn hắn ở lại thôi, do trời mưa, đúng vậy là do trời mưa
"Này Tiểu Thành"
"Vâng???"
An Thành từ trong bếp ló đầu ra nhìn Lý Doãn đang ngồi uống trà trên ghế
Nhìn gương mặt lấm lem như mèo của cậu hắn bật cười, tiến đến trước mặt An Thành, cậu ngây ngốc nhìn hắn, bộ có gì đáng cười lắm à, nghĩ rồi quay đầu nhìn cái gương ở phía bên trái
Trên má An Thành có dính một vết tương đỏ, cậu nghĩ chắc do khi nãy đổ tương cà vào chảo không may dính vào tay rồi vô ý quẹt lên mặt, An Thành lập tức chạy đi rửa nhưng bị Lý Doãn kéo tay lại
Lý Doãn đưa ngón tay lên quẹt vết tương trên mặt cậu rồi cho vào miệng liếm đi, vị tương cà cũng không tệ, An Thành mặt lập tức ửng đỏ lên vì hành động của hắn
"Ngài...gọi tôi có gì không?"
Lý Doãn đột nhiên nhớ ra à lên một tiếng rồi nhìn cậu
"Chủ nhật này trường học của Tiểu Vệ có tổ chức một hoạt động và mời phụ huynh cùng tham gia, Tiểu Vệ muốn cậu đi cùng, hôm ấy cậu không bận gì chứ?"
Không chỉ riêng Tiểu Vệ mà hắn cũng rất muốn cậu đi, theo hắn biết thì mấy cái hoạt động này cũng rất giúp ích cho việc thắt chặt tình cảm gia đình nha
An Thành nghĩ ngợi một lúc, mời phụ huynh đi thì kéo cậu đi theo làm gì, cậu đâu phải là ba hay là mẹ đâu, chã lẽ ý của hắn là muốn cậu làm mẹ của Tiểu Vệ à, như vậy thì cậu với hắn không phải là....lắc đầu đánh bay suy nghĩ vừa rồi An Thành đỏ mặt, sao cậu có thể có cái suy nghĩ như vậy chứ?, chắc do bị mẹ đầu độc quá nhiều rồi, tốt nhất không nên suy nghĩ nhiều
"Sao vậy? Không được à?"
Thấy An Thành không trả lời, tưởng rằng cậu có việc không đi được nên Lý Doãn lo lắng hỏi, trong thanh âm còn mang theo chút tiếc nuối
"Hả?!!! À không, tôi hôm đó rãnh nên chắc được"
"Vậy sao, về tôi sẽ báo lại với thằng bé"
Lý Doãn vui vẻ nói, muộn phiền trong lòng khi nãy dường như đã biến mất
"Vâng"
___________
Sáng chủ nhật, An Thành đứng trước cửa nhà đợi hắn đến, một chiếc xe dừng trước mặt cậu, nhìn đồng hồ An Thành chậc lưỡi, đúng giờ phết
Tiểu Vệ từ bên trong ló đầu ra vẫy tay chào cậu
"Chào ba nhỏ"
Cậu cũng vui vẻ đi đến cuối đầu xuống nhìn cậu bé cười
"Chào Tiểu Vệ"
"Còn sớm nên chúng ta đi ăn gì trước đi"
Lý Doãn nhìn đồng hồ trên tay rồi quay sang nhìn cậu, An Thành gật đầu tán thành dù sao cậu cũng chưa ăn gì, nghĩ rồi mở cửa ghế sau bước vào
"Khụ....."
Động tác của An Thành dừng lại nhìn lên cái người vừa đưa tay lên miệng giả ho kia, cái này là muốn cậu ngồi ở ghế trên sao, Tiểu Vệ bất mãn nhìn baba mình
"Người bị cảm à? Nếu vậy thì ba nhỏ không nên ngồi trên đó a, lỡ bị lây cảm của baba thì mệt lắm"
"......"
Có thằng con tốt ghê, Lý Doãn bất lực nhìn con trai mình, mi hợp tác cho baba mi một chút được không
'Cũng được nhưng phải có gì đó đổi lại chứ'
Tiểu Vệ nhướn một bên mày nhìn hắn, cái này là bắt chước ai vậy
'Hai bịch kẹo socola nhập khẩu'
Lý Doãn đưa hai ngón tay lên ra hiệu
'Baba nghĩ con dễ dụ à, con lớn rồi'
Tiểu Vệ quay đầu qua rồi liếc mắt qua nhìn
'....'
Lý Doãn bất lực đưa cả năm ngón tay ra
'Vậy năm bịch'
'Thành giao'
Tiểu Vệ lớn rồi nên số lượng cũng phải lớn lên chứ
An Thành đứng ngây ngốc nhìn cha con hai người nói chuyện bằng mắt, đi được chưa vậy chứ mỏi chân rồi nè
"Ba nhỏ à, người lên trên ngồi đi tý con buồn ngủ có gì con nằm ở đây luôn nên sợ chiếm chỗ của người lắm"
Ai vừa bảo là cậu không nên ngồi ở trên vậy, không phải sợ cậu bi lây cảm hả, ủa hồi nào ta, Tiểu Vệ không nhớ gì hết, Tiểu Vệ ánh mắt long lanh nhìn cậu, hết cách An Thành mở cửa xe rồi ngồi ghế cạnh hắn
Lý Doãn âm thầm liếc mắt nhìn Tiểu Vệ, tốt lắm con trai, không hổ là con của ta
'Nhớ mua kẹo cho con' Tiểu Vệ chớp mắt nhìn hắn
'Biết rồi biết rồi'
Sau khi ổn định Lý Doãn cho khởi động xe chạy đến một nhà hàng lớn
Ba người chọn bàn ở gần cửa sổ có thể nhìn ra ngoài, vì là ăn sáng nên hắn gọi không quá nhiều chỉ gọi những món ăn chứa nhiều dinh dưỡng
Đang ăn chợt thấy một dáng người trông rất quen, nếu Lý Doãn nhớ không lầm thì cậu ta là Trương Phúc Kiến thiếu gia nhà họ Trương đồng thời cũng là người sẽ kế nhiệm chức chủ tịch của Trương thị, tên này cũng không ít lần gây ra nhiều khó khăn cho công ty hắn, không biết lần này lại có âm mưu gì
"Hai người ăn tiếp đi tôi đi vệ sinh một chút"
"Vâng"
Lý Doãn tiến về phía nhà vệ sinh nam rồi đột nhiên quẹo trái, ở đó có một lối đi nhỏ, nếu hắn nhìn không lầm thì cậu ta cùng với người nào đó vừa bước vào đây
Đi một đoạn Lý Doãn nghe được tiếng nói, hắn lập tức tiến lên thêm một đoạn rồi dừng lại, nghiêng đầu cố gắng nhìn mặt hai người kia, một người thật sự là cái tên thiếu gia nhà họ Trương kia, người mặc áo đen còn lại thì hắn không thể thấy được vì hắn đứng quay lưng với mình đã thế còn đội thêm một cái mũ gần che gần nữa mặt
Hai người nói về cái gì đó rất lâu, hắn không thể nghe rõ được vì bọn họ nói khá nhỏ, chỉ thấy tên áo đen đưa cho cậu ta cái gì đó nếu hắn không lầm thì đó là USB
Cuộc nói chuyện xem ra đã kết thúc, Lý Doãn nhanh chóng nép vào bức tường phía bên kia, người áo đen đi ra ngó xung quanh một lúc rồi tiến về theo đường cũ ra khỏi nhà hàng, Lý Doãn bây giờ mới từ trong bước ra nhìn chằm chằm vào hướng người kia vừa đi rồi quay đầu lại tiến về phía Phúc Kiến đang đứng
"Lý Doãn à Lý Doãn tôi sẽ khiến anh mất tất cả, đây là hậu quả khi phải đối đầu với Trương gia"
"Ồ vậy sao? Vậy cậu định làm gì đây Trương thiếu gia?"
Trương Phúc Kiến giật mình nhanh chóng cất USB vào trong túi quần, quay lại nhìn hắn bày ra bộ dáng giễu cợt
"Lý tổng à sao ngài lại ở đây vậy? Có nhã hứng đi ăn sáng ở bên ngoài sao?"
"Có lẽ vậy"
Phúc Kiến tay để đằng sau nắm chặt khi hắn cứ nhìn vào túi quần mình
"Ồ vậy ngài nên quay lại thì hơn, lỡ đánh mất nhã hứng thì không hay"
"Tôi cũng nghĩ vậy, chỉ là tình cờ đi vệ sinh không ngờ lại gặp được Trương thiếu gia ở đây, vậy tôi xin phép"
Nói rồi Lý Doãn quay lưng đi, Phúc Kiến thở phào nghĩ rằng có lẽ đúng như lời hắn nói rằng chỉ vô tình đi vào đây
"À mà tôi nghĩ cái người áo đen vừa rồi xem ra rất nắm rõ tình hình công ty của tôi nhỉ?"
Lý Doãn quay đầu mỉm cười nói, trong giọng chứa đầy sự nguy hiểm, nhìn cậu ta một lúc rồi hắn cũng quay đầu bỏ đi
Phúc Kiến đứng đó mặt trầm xuống, hai tay nắm chặt đến mức gân nổi đầy lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất