Chương 14: (16+)
Cuối tuần nào đó, Tô Dung ngang qua thăm Trần Khiêm, vừa vào cửa đã thấy ngay thằng nhóc kia đứng trước giường hôn môi anh nó.
Trong khoảng thời gian Tô Dung ở đó, Trần Trạch quan tâm săn sóc Trần Khiêm không rời nửa bước, cô nhìn thấy muốn cười lại không dám cười, ý đùa rõ ràng. Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể thẳng thắn mối quan hệ của anh và cậu, phải nói thể nào, đây là em trai em cũng là bạn trai em?
Quá xẩu hổ..
Chẳng qua Tô Dung làm hủ nữ nhiều năm, liếc mắt với bạn gái bên cạnh một cái, lập tức hiểu rõ, lại nhìn vẻ mặt khó xử của Trần Khiêm, cô sinh lòng từ bi, không buộc anh thẳng thắn ngay trong phòng bệnh.
Đợi đến khi Trần Khiêm tiễn các cô nàng ra ngoài, thì Tô Dung mới lặng lẽ đên bên tai Trần Khiêm hỏi, thấy vẻ mặt túng quẫn của anh, cô chợt tỉnh ngộ, bị cô gái bên cạnh lôi lên xe.
Giữa tháng bảy, Trần Trạch - chuẩn học sinh lớp mười hai - được cho nghỉ hè, bắt đầu kế hoạch to lớn, mỗi sáng 9 giờ đi làm kiếm tiền nuôi anh mình. Đương nhiên Trần Khiêm không dùng tiền của cậu, Trần Trạch tự mình để dành rồi mở thẻ ngân hàng, mang theo chút tâm tư của bản thân cài mật khẩu thành tháng năm Trần Khiêm ra đời và ngày sinh của mình, sau đó hào phóng đưa cho Trần Khiêm giữ.
Bởi vì lúc đưa thẻ, Trần Trạch nói câu "Nộp tiền lương cho bà xã", nên bị Trần Khiêm - người đã tháo bột - đuổi đánh.
Về vấn đề tiếp xúc thân mật, tâm lý Trần Khiêm vẫn không vượt qua được, nhiều nhất chỉ khép đùi lại, để Trần Trạch cọ, cọ nhiều lần đến nỗi đùi trong đau rát.
Mỗi lần nghĩ đến vấn đề trên dưới mà hôm Tô Dung hỏi thì Trần Khiêm lập tức đau đầu, sau khi đồng ý với Trần Trạch, anh bắt đầu lên mạng tìm đọc nội dung liên quan, bao gồm đời sống tình dục của cặp đôi nam nam như thế nào, trên mặt giai tân 23 tuổi hết xanh thì lại đỏ.
Trông Trần Trạch không giống như là nằm dưới, chủ yếu là bản thân cũng không có hứng thú với mông em ấy, suy nghĩ lại tình cảnh hai người hay thân mật với nhau, hầu hết thì Trần Trạch đều là người chủ động, thế là lòng anh tự phân trên dưới, cũng không quá xoắn xuýt, như vậy, cảm giác tội ác dụ dỗ trẻ vị thành niên trong lòng anh có thể giảm bớt một ít.
Ở nhà nấu cơm xong, Trần Trạch bỗng nhiên gọi điện về nói mẹ của cậu bé được dạy kèm nhiệt tình lắm, nhất định bắt cậu ở lại nhà ăn cơm, trong điện thoại, Trần Trạch tủi thân xin lỗi, trong lòng thầm xót xa, lại mất ăn một bữa cơm anh nấu.
Trần Khiêm tỏ vẻ không sao cả, nơi cậu dạy kèm rất gần, ăn cơm xong anh có thể đi tản bộ đến đón Trần Trạch về, có điều đây đều là những gì anh nghĩ trong lòng, chuẩn bị cho cậu bất ngờ.
Tháng bảy chính là thời điểm nóng nhất ở đây, ngồi yên cũng có thể đổ mồ hôi đầm đìa, Trần Trạch sợ nóng nên anh đã sớm chỉnh máy lạnh trong nhà xuống còn 16 độ rồi, đi ra ngoài, sóng nhiệt đập vào mặt, khiến con người ta sụp đổ.
Tiếng ve kêu đinh tai nhức óc, cộng với tiếng nhạc múa ở quảng trường náo nhiệt, cụ ông cụ bà nắm tay nhau khiêu vũ, rất ít khi Trần Khiêm thả chậm bước chân ngắm quanh cảnh đường phố, mặc dù lúc này rất nóng nực nhưng trong lòng lại thoải mái vô cùng.
Khi đến chung cư nơi Trần Trạch dạy kèm, Trần Khiêm ngồi ở bậc thềm cạnh dải cây xanh đợi một lát, không lâu sau, từ xa xa anh thấy có hai người đi ra chung cư, Trần Khiêm liếc mắt thấy ngay em mình, chờ hai người đến gần, anh đứng dậy, đi về phía cửa lớn.
Có lẽ là hai người đi đến đang tập trung nói chuyện nên Trần Trạch cũng không thấy anh đang đến gần.
Trần Khiêm lên tiếng, cùng lúc đó, người phụ nữ kia cũng đang nói, bà kéo lấy cánh tay Trần Trạch, khoảng cách rất gần, Trần Khiêm nghe được đoạn hội thoại, lời nói rất tha thiết: "Tiểu Trạch, con chính là con trai mẹ."
"Anh?" Trần Trạch xoay đầu lại, cực kỳ kinh ngạc, "Sao anh lại đến đây?"
"Anh đến đón em." Trần Khiêm hắng giọng, hơi mất tự nhiên.
"Người này là...?"
"Mẹ của cậu bé em dạy kèm đó."
Trần Trạch giật tay ra khỏi người phụ nữ kia, rồi lại đến nắm lấy tay Trần Khiêm, giơ đến trước mặt bà.
"Đây là anh của cháu."
Người phụ nữ rất nho nhã, cách ăn mặc dịu dàng, Trần Khiêm lịch sự gật đầu chào hỏi.
"Cảm ơn con đã nuôi lớn Tiểu Trạch." Giọng nói rất êm dịu.
Trần Khiêm không biết nên đáp lại thế nào, anh vốn không muốn tham gia cuộc hội thoại này, đột nhiên lại bị kéo vào.
Mẹ của Trần Trạch.
Thật ra Trần Khiêm cũng từng nghĩ đến chuyện tìm mẹ ruột cho Trần Trạch, khi còn bé không biết cách, sau khi lớn lên nghĩ được nhiều thì bắt đầu sợ, Trần Trạch là bị ôm đến, mà Trần Ca - người ôm cậu đến - là một kẻ buôn người, không biết cậu được nhặt được ở ven đường như Trần Ca nói hay là bị lừa nữa. Sau khi tìm được mẹ ruột cho Trần Trạch, không biết cậu có giận anh, có ghét anh chăng. Bởi vì khi còn bé không có gan đi báo công an mà anh đã khiến rất nhiều trẻ con mất đi người thân bị bán đi như hàng hóa. Sau này, khi Trần Khiêm thật sự hiểu chuyện rồi, mỗi lần nhớ đến đều gán mình thành đồng phạm, cảm giác tội lỗi đó vẫn giấu ở đáy lòng suốt nhiều năm nay, khiến anh cam lòng tốt với Trần Trạch, cưng chiều Trần Trạch.
Trần Khiêm thấy mặt của bà, cạnh mũi của bà cũng có một nốt ruồi son nho nhỏ, đôi mắt của Trần Trạch giống bà lắm,
Vẻ mặt Trần Trạch không tốt, mân môi, hiển nhiên rất khó xử với người mẹ xuất hiện ngoài kế hoạch này.
Trần Khiêm là người không có tư cách mở miệng nhất, anh đứng sang một bên, cảm nhận được đôi tay đang nắm mình đổ mồ hôi.
Trần Trạch yên lặng một hồi, nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng nói với Trần Khiêm một câu, "Anh, chúng ta đi thôi."
Người phụ nữ gọi lại bọn họ, "Xin lỗi, xin lỗi..."
Tiếng gọi mang theo tiếng khóc nức nở, Trần Khiêm có thể cảm giác được nó chứa đầy sự áy náy, anh nhìn bà đang che mặt, bả vai gầy yếu run run, rất làm cho người ta thương tiếc.
Trần Trạch cũng không quay đầu, cậu không nói lời nào, hàm răng không tự chủ được mà cắn môi dưới.
Hai người đi một đoạn, Trần Trạch mới mở miệng, giọng hơi run rẩy, cậu khẽ hô, Trần Khiêm đáp lại rất nhanh, anh dùng sức cầm lấy tay Trần Trạch, muốn an ủi đối phương.
"Em chưa từng nghĩ rằng em còn có mẹ."
Trần Trạch dừng một lát, "Bà ấy nói rằng đã dõi theo em lâu rồi, hỏi em đang ở đâu, người thân em thế nào.
"Thế em nói sao?"
Trần Khiêm cố gắng dẫn dắt Trần Trạch nói hết nỗi lòng, không để cậu cố gắng kìm nén,
"Em nói em có một anh trai, chỉ có anh ấy, anh trai nuôi lớn em."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó bà ấy khóc, nói rằng bà ấy là mẹ em."
Ngữ điệu của Trần Trạch không cao.
"Bà ấy thật sự mà mẹ em ư?"
"Vậy tại sao bà ấy không đến tìm em sớm hơn?"
Trần Khiêm yên lặng không nói, vuốt ve tấm lưng của Trần Trạch.
Lúc hai người cách nhà ngày càng gần, trên trời đột nhiên hiện lên tia chớp, tiếng sấm ầm ầm cũng theo sát phía sau, Trần Khiêm nói, "Đi nhanh lên, sắp mưa rồi."
Trần Trạch không nhúc nhích, cậu dừng bước chân.
"Anh, thật sự lúc nãy trong đầu em trống rỗng, sau đó chợt có nhiều điều muốn hỏi."
Trần Trạch ngừng lại, "Những chuyện trước kia em cũng không muốn biết đáp án, anh ơi, anh đừng lo lắng, em không khó chịu vậy đâu."
Cậu cười với Trần Khiêm, "Chỉ là em khó tiếp thu ngay thôi, quá đột ngột."
Hạt mưa rơi xuống, nện trên mặt hai người, người chung quanh ai cũng nhanh chân bước đi, hai người đứng tại chỗ lại có vẻ nổi bật. Trong lúc tất cả mọi người đều chạy về phía trước, hai người lại đứng yên, giống như đi ngược lại đám đông.
Nước mưa xối ướt cả người, Trần Trạch đột nhiên hiểu được.
Giọng của cậu bị chìm trong tiếng mưa ồn ào, không thể không cất cao giọng,
"Anh, em không cần mẹ, em có anh là đủ rồi."
Nói xong, cậu như trút được gánh nặng, vẻ mặt lại ôn hòa như trước, cười dịu dàng, nhìn gương mặt xúc động của Trần Khiêm, lôi kéo người, chạy về phía trước.
Nghĩ đến lần còn bé chạy trong mưa kia, Trần Trạch dường như rất vui vẻ, khi còn bé cậu đã kết luận xong xuôi, tại sao lại vì một "người mẹ" đột nhiên xuất hiện lại chưa từng chung sống với nhau đánh vỡ chứ. Cậu cũng không cần mẹ xuất hiện trong cuộc sống này nữa, toàn bộ cuộc sống của cậu, đang được cậu nắm lấy trong lòng bàn tay, chạy trong màn mưa to như trút nước này.
Tất cả đều chân thật đến vậy.
Mưa đập vào người rất đau, mặt Trần Khiêm dính đầy nước mưa, đến nỗi anh không mở mắt ra được, ngay cả đường cũng không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy Trần Trạch đang chạy như điên, tảng đá buồn phiền trong lòng rơi xuống, anh bị kéo về phía trước, bước rất nhanh, la lớn, "Em chạy chậm tí! Anh hơi mệt!"
Trần Trạch quay đầu, cậu cười ha ha, "Anh, anh già rồi!"
"Thằng nhóc chết tiệt, em đợi đó!"
Trần Khiêm không thèm đếm xỉa, bình thường anh ít vận động, giờ chỉ có thể liều mạng già thi chạy với thanh niên 17.
Trong màn mưa, quên hết tất cả, chỉ còn hai ta.
Đóng mạnh cửa lại, cả hai người ướt đẫm, quần áo kề sát ở trên người, mờ mờ ảo ảo, lộ ra hình dạng cơ bắp.
Trần Khiêm bị đè trên cửa và được hôn, hai tay anh khoác lên trên vai Trần Trạch, ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn còn mãnh liệt hơn mưa to kia, Trần Trạch bắt được đầu lưỡi của anh, mút vào, cắn xé môi anh, nụ hôn đơn giản được hôn đến rất mãnh liệt, Trần Trạch thở dốc, lúc hít thở mang theo câu tỏ tình bằng giọng mũi,
"Anh, em rất yêu anh."
Trần Khiêm lao nhanh về, thở không ra hơi, lại bị hôn như thế, lúc này mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng không hoàn chỉnh,
"Biết, biết."
Nói năng lộn xộn giống lúc bị Trần Trạch sờ đến động tình, một câu nói đứt quãng cũng có thể khiến dưới bụng chàng trai vọt lửa.
Trần Khiêm thở gấp, chủ động hôn lên, giống như hạ quyết tâm, bàn tay xuôi theo ngực bụng Trần Trạch đi xuống dưới, thử mở lưng quần jean.
"Đừng kêu, muốn thế nào."
Trần Khiêm nắm chặt đồ vật đã sớm cương ở đũng quần, bị Trần Trạch cởi quần áo ra, đè lên cửa từ phía sau lưng lần nữa.
Cánh cửa có nhiệt độ thấp hơn cơ thể, đầu v* cọ vào hoa văn gập ghềnh trên cửa, khiến Trần Khiêm phát ra một tiếng thở gấp, phía sau lưng bị hôn lấy, Trần Khiêm có thể cảm nhận được rõ ràng rằng da thịt trên lưng đang bị răng nanh ngậm lấy, Trần Trạch trắng trợn muốn để lại dấu vết của bản thân lên khắp cơ thể anh, lúc hôn đến eo, Trần Khiêm nhịn không được rụt lại, lên tiếng ngăn cản,
"Đừng hôn."
Trần Trạch rất nghe lời, đứng dậy lần nữa, rồi đột nhiên ôm ngang anh lên, tiến vào phòng tắm.
Dưới dòng nước ấm áp, hai người đứng tại phòng tắm nhỏ hẹp, cửa thủy tinh bị đóng lại cũng là nơi duy nhất không bắt nạt bản thân mà Trần Khiêm có thể tìm đến.
Trần Trạch mò bụng dưới của anh, cầm dung dịch dưỡng da thoa lên đầu ngón tay, tách chân anh ra, chậm rãi thò tay vào cúc huyệt.
Thịt đầu ngón tay trọc cọ vào thành ruột của Trần Khiêm, tùy ý ra vào bên trong giống như đang tìm gì đó.
Cho đến khi người kia vang lên tiếng kêu sợ hãi, Trần Trạch mới thỏa mãn cắn lên gáy của Trần Khiêm, nói, "Tìm được rồi."
Trần Khiêm ngượng ngùng, anh nhịn không rên rỉ, "Em học đâu ra mấy thứ bàng môn tà đạo thế hả?"
Trần Trạch khuếch trương miệng huyệt, chen thêm ngón thứ hai vào, không biết vô tình hay cố ý, mà mỗi lần tìm được chỗ kia cậu đều cọ. Nghĩ đến lúc này em trai mình đang dùng ngón tay xâm nhập vào bên trong mình, Trần Khiêm thẹn vô cùng, lại nhịn không được mà bộc lộ phản ứng chân thật nhất, anh không ngừng vang lên tiếng ngâm nga.
"Anh, em không nhịn nổi."
Trần Khiêm phát ra giọng mũi không khác gì xuân dược, Trần Trạch nghe vào trong tai, toàn bộ tác dụng đều tập trung vào đồ vật vừa cương vừa nóng ở phía dưới.
Cậu nhẹ nhàng cọ vào cửa huyệt của Trần Khiêm, cúc huyệt chưa từng được khai phá sợ hãi co lại, Trần Khiêm cảm thấy đau lắm, mười đầu ngón tay cuộn tròn, vô lực kề sát vào cửa, Trần Trạch phát hiện, lấy tay xoa huyệt, an ủi bên tai anh, nửa người dưới lại không tự chủ được mà đi va chạm, Trần Khiêm thật rất đau, bởi được ôm từ phía sau, vai phiếm hồng run rẩy bị Trần Trạch hôn say sưa.
"Anh, em vào được không?"
Trần Trạch xác nhận lại lần cuối.
"... Em nói nhiều quá, muốn vào thì nhanh đi."
Nhận được đáp án khẳng định, dương v*t cương cứng liều mạng chen vào, Trần Trạch lập tức cảm nhận được sự bao bọc đầy mềm mại, khác với lúc dùng tay và chân, khi thì cúc huyệt hút vào khi thì đẩy ra, khiến cậu suýt bắn, Trần Trạch biết anh mình rất đau, lúc này hoàn toàn là chiều mình, cậu bắt đầu ra vào chầm chậm, khắc chế dục vòng, hết sức quan tâm, trong lúc ra vào còn dùng tay an ủi dương v*t đang mềm nhũn vì đau của Trần Khiêm.
Lúc quy đầu trượt qua điểm kia, khác hoàn toàn với lúc dùng tay, Trần Khiêm cảm thấy thân thể mình đang căng tràn, đau đớn khi Trần Trạch đi vào cũng giảm bớt, phía trước bắn ra chất lỏng trong suốt, được Trần Trạch thoa vào tay làm bôi trơn, không ngừng tuốt.
Từng làn sóng vui thích xông về đại não, Trần Khiêm đứng trên gạch men sứ, hơi chênh vênh, được Trần Trạch ôm lấy lật người lại, hai tay đột nhiên tóm lấy đầu gối, dọa người la lên.
Trần Khiêm dựa lưng vào cửa thủy tinh, trượt lên trượt xuống, nửa người dưới được Trần Trạch ôm vào trong ngực, chỉ có thể bất lực quay đầu đi, Trần Khiêm chưa từng khóc giờ lại dâng lên chút nước mắt.
"Anh, anh khít quá".
Trần Trạch không ngừng va chạm, cúi đầu nhìn chỗ hai người nối tiếp, chợt đỉnh mạnh hai cái, khiến anh trai đang nước mắt đầy mặt bắn ra, nửa người dưới của Trần Khiêm đầy lộn xộn.
Trần Trạch vẫn còn đắm chìm trong dư vị, hô hấp mang theo chút gợi cảm khi tình dục qua đi, cậu buông người ra, để anh dựa vào cửa thủy tinh không đường lùi xuống, còn mình thì dùng tay tự an ủi ở trước mặt anh, trong miệng kêu "Anh ơi".
dương v*t phía trước không ngừng mài cọ lên bụng anh trai, giờ phút này, Trần Khiêm rất xấu hổ, chỉ muốn đập đầu vào tường.
Thật đáng tiếc, anh chỉ có một lựa chọn, là nhìn gương mặt Trần Trạch phiếm hồng gọi tên anh, cổ nổi gân xanh, nghe đối phương tràn ra tiếng thở dốc trầm thấp nơi cuống họng, cuối cùng cảm nhận được một luồng tinh dịch bắn mạnh lên người.
Đợi Trần Trạch bình tĩnh trở lại và mở mắt ra, cậu ôm anh mình vào ngực, để dòng nước xối hết vết bẩn trên người cả hai. Cậu hôn lên nốt ruồi đen nhỏ trên lưng anh, khẽ nói "Anh, cảm ơn".
Trong khoảng thời gian Tô Dung ở đó, Trần Trạch quan tâm săn sóc Trần Khiêm không rời nửa bước, cô nhìn thấy muốn cười lại không dám cười, ý đùa rõ ràng. Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể thẳng thắn mối quan hệ của anh và cậu, phải nói thể nào, đây là em trai em cũng là bạn trai em?
Quá xẩu hổ..
Chẳng qua Tô Dung làm hủ nữ nhiều năm, liếc mắt với bạn gái bên cạnh một cái, lập tức hiểu rõ, lại nhìn vẻ mặt khó xử của Trần Khiêm, cô sinh lòng từ bi, không buộc anh thẳng thắn ngay trong phòng bệnh.
Đợi đến khi Trần Khiêm tiễn các cô nàng ra ngoài, thì Tô Dung mới lặng lẽ đên bên tai Trần Khiêm hỏi, thấy vẻ mặt túng quẫn của anh, cô chợt tỉnh ngộ, bị cô gái bên cạnh lôi lên xe.
Giữa tháng bảy, Trần Trạch - chuẩn học sinh lớp mười hai - được cho nghỉ hè, bắt đầu kế hoạch to lớn, mỗi sáng 9 giờ đi làm kiếm tiền nuôi anh mình. Đương nhiên Trần Khiêm không dùng tiền của cậu, Trần Trạch tự mình để dành rồi mở thẻ ngân hàng, mang theo chút tâm tư của bản thân cài mật khẩu thành tháng năm Trần Khiêm ra đời và ngày sinh của mình, sau đó hào phóng đưa cho Trần Khiêm giữ.
Bởi vì lúc đưa thẻ, Trần Trạch nói câu "Nộp tiền lương cho bà xã", nên bị Trần Khiêm - người đã tháo bột - đuổi đánh.
Về vấn đề tiếp xúc thân mật, tâm lý Trần Khiêm vẫn không vượt qua được, nhiều nhất chỉ khép đùi lại, để Trần Trạch cọ, cọ nhiều lần đến nỗi đùi trong đau rát.
Mỗi lần nghĩ đến vấn đề trên dưới mà hôm Tô Dung hỏi thì Trần Khiêm lập tức đau đầu, sau khi đồng ý với Trần Trạch, anh bắt đầu lên mạng tìm đọc nội dung liên quan, bao gồm đời sống tình dục của cặp đôi nam nam như thế nào, trên mặt giai tân 23 tuổi hết xanh thì lại đỏ.
Trông Trần Trạch không giống như là nằm dưới, chủ yếu là bản thân cũng không có hứng thú với mông em ấy, suy nghĩ lại tình cảnh hai người hay thân mật với nhau, hầu hết thì Trần Trạch đều là người chủ động, thế là lòng anh tự phân trên dưới, cũng không quá xoắn xuýt, như vậy, cảm giác tội ác dụ dỗ trẻ vị thành niên trong lòng anh có thể giảm bớt một ít.
Ở nhà nấu cơm xong, Trần Trạch bỗng nhiên gọi điện về nói mẹ của cậu bé được dạy kèm nhiệt tình lắm, nhất định bắt cậu ở lại nhà ăn cơm, trong điện thoại, Trần Trạch tủi thân xin lỗi, trong lòng thầm xót xa, lại mất ăn một bữa cơm anh nấu.
Trần Khiêm tỏ vẻ không sao cả, nơi cậu dạy kèm rất gần, ăn cơm xong anh có thể đi tản bộ đến đón Trần Trạch về, có điều đây đều là những gì anh nghĩ trong lòng, chuẩn bị cho cậu bất ngờ.
Tháng bảy chính là thời điểm nóng nhất ở đây, ngồi yên cũng có thể đổ mồ hôi đầm đìa, Trần Trạch sợ nóng nên anh đã sớm chỉnh máy lạnh trong nhà xuống còn 16 độ rồi, đi ra ngoài, sóng nhiệt đập vào mặt, khiến con người ta sụp đổ.
Tiếng ve kêu đinh tai nhức óc, cộng với tiếng nhạc múa ở quảng trường náo nhiệt, cụ ông cụ bà nắm tay nhau khiêu vũ, rất ít khi Trần Khiêm thả chậm bước chân ngắm quanh cảnh đường phố, mặc dù lúc này rất nóng nực nhưng trong lòng lại thoải mái vô cùng.
Khi đến chung cư nơi Trần Trạch dạy kèm, Trần Khiêm ngồi ở bậc thềm cạnh dải cây xanh đợi một lát, không lâu sau, từ xa xa anh thấy có hai người đi ra chung cư, Trần Khiêm liếc mắt thấy ngay em mình, chờ hai người đến gần, anh đứng dậy, đi về phía cửa lớn.
Có lẽ là hai người đi đến đang tập trung nói chuyện nên Trần Trạch cũng không thấy anh đang đến gần.
Trần Khiêm lên tiếng, cùng lúc đó, người phụ nữ kia cũng đang nói, bà kéo lấy cánh tay Trần Trạch, khoảng cách rất gần, Trần Khiêm nghe được đoạn hội thoại, lời nói rất tha thiết: "Tiểu Trạch, con chính là con trai mẹ."
"Anh?" Trần Trạch xoay đầu lại, cực kỳ kinh ngạc, "Sao anh lại đến đây?"
"Anh đến đón em." Trần Khiêm hắng giọng, hơi mất tự nhiên.
"Người này là...?"
"Mẹ của cậu bé em dạy kèm đó."
Trần Trạch giật tay ra khỏi người phụ nữ kia, rồi lại đến nắm lấy tay Trần Khiêm, giơ đến trước mặt bà.
"Đây là anh của cháu."
Người phụ nữ rất nho nhã, cách ăn mặc dịu dàng, Trần Khiêm lịch sự gật đầu chào hỏi.
"Cảm ơn con đã nuôi lớn Tiểu Trạch." Giọng nói rất êm dịu.
Trần Khiêm không biết nên đáp lại thế nào, anh vốn không muốn tham gia cuộc hội thoại này, đột nhiên lại bị kéo vào.
Mẹ của Trần Trạch.
Thật ra Trần Khiêm cũng từng nghĩ đến chuyện tìm mẹ ruột cho Trần Trạch, khi còn bé không biết cách, sau khi lớn lên nghĩ được nhiều thì bắt đầu sợ, Trần Trạch là bị ôm đến, mà Trần Ca - người ôm cậu đến - là một kẻ buôn người, không biết cậu được nhặt được ở ven đường như Trần Ca nói hay là bị lừa nữa. Sau khi tìm được mẹ ruột cho Trần Trạch, không biết cậu có giận anh, có ghét anh chăng. Bởi vì khi còn bé không có gan đi báo công an mà anh đã khiến rất nhiều trẻ con mất đi người thân bị bán đi như hàng hóa. Sau này, khi Trần Khiêm thật sự hiểu chuyện rồi, mỗi lần nhớ đến đều gán mình thành đồng phạm, cảm giác tội lỗi đó vẫn giấu ở đáy lòng suốt nhiều năm nay, khiến anh cam lòng tốt với Trần Trạch, cưng chiều Trần Trạch.
Trần Khiêm thấy mặt của bà, cạnh mũi của bà cũng có một nốt ruồi son nho nhỏ, đôi mắt của Trần Trạch giống bà lắm,
Vẻ mặt Trần Trạch không tốt, mân môi, hiển nhiên rất khó xử với người mẹ xuất hiện ngoài kế hoạch này.
Trần Khiêm là người không có tư cách mở miệng nhất, anh đứng sang một bên, cảm nhận được đôi tay đang nắm mình đổ mồ hôi.
Trần Trạch yên lặng một hồi, nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng nói với Trần Khiêm một câu, "Anh, chúng ta đi thôi."
Người phụ nữ gọi lại bọn họ, "Xin lỗi, xin lỗi..."
Tiếng gọi mang theo tiếng khóc nức nở, Trần Khiêm có thể cảm giác được nó chứa đầy sự áy náy, anh nhìn bà đang che mặt, bả vai gầy yếu run run, rất làm cho người ta thương tiếc.
Trần Trạch cũng không quay đầu, cậu không nói lời nào, hàm răng không tự chủ được mà cắn môi dưới.
Hai người đi một đoạn, Trần Trạch mới mở miệng, giọng hơi run rẩy, cậu khẽ hô, Trần Khiêm đáp lại rất nhanh, anh dùng sức cầm lấy tay Trần Trạch, muốn an ủi đối phương.
"Em chưa từng nghĩ rằng em còn có mẹ."
Trần Trạch dừng một lát, "Bà ấy nói rằng đã dõi theo em lâu rồi, hỏi em đang ở đâu, người thân em thế nào.
"Thế em nói sao?"
Trần Khiêm cố gắng dẫn dắt Trần Trạch nói hết nỗi lòng, không để cậu cố gắng kìm nén,
"Em nói em có một anh trai, chỉ có anh ấy, anh trai nuôi lớn em."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó bà ấy khóc, nói rằng bà ấy là mẹ em."
Ngữ điệu của Trần Trạch không cao.
"Bà ấy thật sự mà mẹ em ư?"
"Vậy tại sao bà ấy không đến tìm em sớm hơn?"
Trần Khiêm yên lặng không nói, vuốt ve tấm lưng của Trần Trạch.
Lúc hai người cách nhà ngày càng gần, trên trời đột nhiên hiện lên tia chớp, tiếng sấm ầm ầm cũng theo sát phía sau, Trần Khiêm nói, "Đi nhanh lên, sắp mưa rồi."
Trần Trạch không nhúc nhích, cậu dừng bước chân.
"Anh, thật sự lúc nãy trong đầu em trống rỗng, sau đó chợt có nhiều điều muốn hỏi."
Trần Trạch ngừng lại, "Những chuyện trước kia em cũng không muốn biết đáp án, anh ơi, anh đừng lo lắng, em không khó chịu vậy đâu."
Cậu cười với Trần Khiêm, "Chỉ là em khó tiếp thu ngay thôi, quá đột ngột."
Hạt mưa rơi xuống, nện trên mặt hai người, người chung quanh ai cũng nhanh chân bước đi, hai người đứng tại chỗ lại có vẻ nổi bật. Trong lúc tất cả mọi người đều chạy về phía trước, hai người lại đứng yên, giống như đi ngược lại đám đông.
Nước mưa xối ướt cả người, Trần Trạch đột nhiên hiểu được.
Giọng của cậu bị chìm trong tiếng mưa ồn ào, không thể không cất cao giọng,
"Anh, em không cần mẹ, em có anh là đủ rồi."
Nói xong, cậu như trút được gánh nặng, vẻ mặt lại ôn hòa như trước, cười dịu dàng, nhìn gương mặt xúc động của Trần Khiêm, lôi kéo người, chạy về phía trước.
Nghĩ đến lần còn bé chạy trong mưa kia, Trần Trạch dường như rất vui vẻ, khi còn bé cậu đã kết luận xong xuôi, tại sao lại vì một "người mẹ" đột nhiên xuất hiện lại chưa từng chung sống với nhau đánh vỡ chứ. Cậu cũng không cần mẹ xuất hiện trong cuộc sống này nữa, toàn bộ cuộc sống của cậu, đang được cậu nắm lấy trong lòng bàn tay, chạy trong màn mưa to như trút nước này.
Tất cả đều chân thật đến vậy.
Mưa đập vào người rất đau, mặt Trần Khiêm dính đầy nước mưa, đến nỗi anh không mở mắt ra được, ngay cả đường cũng không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy Trần Trạch đang chạy như điên, tảng đá buồn phiền trong lòng rơi xuống, anh bị kéo về phía trước, bước rất nhanh, la lớn, "Em chạy chậm tí! Anh hơi mệt!"
Trần Trạch quay đầu, cậu cười ha ha, "Anh, anh già rồi!"
"Thằng nhóc chết tiệt, em đợi đó!"
Trần Khiêm không thèm đếm xỉa, bình thường anh ít vận động, giờ chỉ có thể liều mạng già thi chạy với thanh niên 17.
Trong màn mưa, quên hết tất cả, chỉ còn hai ta.
Đóng mạnh cửa lại, cả hai người ướt đẫm, quần áo kề sát ở trên người, mờ mờ ảo ảo, lộ ra hình dạng cơ bắp.
Trần Khiêm bị đè trên cửa và được hôn, hai tay anh khoác lên trên vai Trần Trạch, ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn còn mãnh liệt hơn mưa to kia, Trần Trạch bắt được đầu lưỡi của anh, mút vào, cắn xé môi anh, nụ hôn đơn giản được hôn đến rất mãnh liệt, Trần Trạch thở dốc, lúc hít thở mang theo câu tỏ tình bằng giọng mũi,
"Anh, em rất yêu anh."
Trần Khiêm lao nhanh về, thở không ra hơi, lại bị hôn như thế, lúc này mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng không hoàn chỉnh,
"Biết, biết."
Nói năng lộn xộn giống lúc bị Trần Trạch sờ đến động tình, một câu nói đứt quãng cũng có thể khiến dưới bụng chàng trai vọt lửa.
Trần Khiêm thở gấp, chủ động hôn lên, giống như hạ quyết tâm, bàn tay xuôi theo ngực bụng Trần Trạch đi xuống dưới, thử mở lưng quần jean.
"Đừng kêu, muốn thế nào."
Trần Khiêm nắm chặt đồ vật đã sớm cương ở đũng quần, bị Trần Trạch cởi quần áo ra, đè lên cửa từ phía sau lưng lần nữa.
Cánh cửa có nhiệt độ thấp hơn cơ thể, đầu v* cọ vào hoa văn gập ghềnh trên cửa, khiến Trần Khiêm phát ra một tiếng thở gấp, phía sau lưng bị hôn lấy, Trần Khiêm có thể cảm nhận được rõ ràng rằng da thịt trên lưng đang bị răng nanh ngậm lấy, Trần Trạch trắng trợn muốn để lại dấu vết của bản thân lên khắp cơ thể anh, lúc hôn đến eo, Trần Khiêm nhịn không được rụt lại, lên tiếng ngăn cản,
"Đừng hôn."
Trần Trạch rất nghe lời, đứng dậy lần nữa, rồi đột nhiên ôm ngang anh lên, tiến vào phòng tắm.
Dưới dòng nước ấm áp, hai người đứng tại phòng tắm nhỏ hẹp, cửa thủy tinh bị đóng lại cũng là nơi duy nhất không bắt nạt bản thân mà Trần Khiêm có thể tìm đến.
Trần Trạch mò bụng dưới của anh, cầm dung dịch dưỡng da thoa lên đầu ngón tay, tách chân anh ra, chậm rãi thò tay vào cúc huyệt.
Thịt đầu ngón tay trọc cọ vào thành ruột của Trần Khiêm, tùy ý ra vào bên trong giống như đang tìm gì đó.
Cho đến khi người kia vang lên tiếng kêu sợ hãi, Trần Trạch mới thỏa mãn cắn lên gáy của Trần Khiêm, nói, "Tìm được rồi."
Trần Khiêm ngượng ngùng, anh nhịn không rên rỉ, "Em học đâu ra mấy thứ bàng môn tà đạo thế hả?"
Trần Trạch khuếch trương miệng huyệt, chen thêm ngón thứ hai vào, không biết vô tình hay cố ý, mà mỗi lần tìm được chỗ kia cậu đều cọ. Nghĩ đến lúc này em trai mình đang dùng ngón tay xâm nhập vào bên trong mình, Trần Khiêm thẹn vô cùng, lại nhịn không được mà bộc lộ phản ứng chân thật nhất, anh không ngừng vang lên tiếng ngâm nga.
"Anh, em không nhịn nổi."
Trần Khiêm phát ra giọng mũi không khác gì xuân dược, Trần Trạch nghe vào trong tai, toàn bộ tác dụng đều tập trung vào đồ vật vừa cương vừa nóng ở phía dưới.
Cậu nhẹ nhàng cọ vào cửa huyệt của Trần Khiêm, cúc huyệt chưa từng được khai phá sợ hãi co lại, Trần Khiêm cảm thấy đau lắm, mười đầu ngón tay cuộn tròn, vô lực kề sát vào cửa, Trần Trạch phát hiện, lấy tay xoa huyệt, an ủi bên tai anh, nửa người dưới lại không tự chủ được mà đi va chạm, Trần Khiêm thật rất đau, bởi được ôm từ phía sau, vai phiếm hồng run rẩy bị Trần Trạch hôn say sưa.
"Anh, em vào được không?"
Trần Trạch xác nhận lại lần cuối.
"... Em nói nhiều quá, muốn vào thì nhanh đi."
Nhận được đáp án khẳng định, dương v*t cương cứng liều mạng chen vào, Trần Trạch lập tức cảm nhận được sự bao bọc đầy mềm mại, khác với lúc dùng tay và chân, khi thì cúc huyệt hút vào khi thì đẩy ra, khiến cậu suýt bắn, Trần Trạch biết anh mình rất đau, lúc này hoàn toàn là chiều mình, cậu bắt đầu ra vào chầm chậm, khắc chế dục vòng, hết sức quan tâm, trong lúc ra vào còn dùng tay an ủi dương v*t đang mềm nhũn vì đau của Trần Khiêm.
Lúc quy đầu trượt qua điểm kia, khác hoàn toàn với lúc dùng tay, Trần Khiêm cảm thấy thân thể mình đang căng tràn, đau đớn khi Trần Trạch đi vào cũng giảm bớt, phía trước bắn ra chất lỏng trong suốt, được Trần Trạch thoa vào tay làm bôi trơn, không ngừng tuốt.
Từng làn sóng vui thích xông về đại não, Trần Khiêm đứng trên gạch men sứ, hơi chênh vênh, được Trần Trạch ôm lấy lật người lại, hai tay đột nhiên tóm lấy đầu gối, dọa người la lên.
Trần Khiêm dựa lưng vào cửa thủy tinh, trượt lên trượt xuống, nửa người dưới được Trần Trạch ôm vào trong ngực, chỉ có thể bất lực quay đầu đi, Trần Khiêm chưa từng khóc giờ lại dâng lên chút nước mắt.
"Anh, anh khít quá".
Trần Trạch không ngừng va chạm, cúi đầu nhìn chỗ hai người nối tiếp, chợt đỉnh mạnh hai cái, khiến anh trai đang nước mắt đầy mặt bắn ra, nửa người dưới của Trần Khiêm đầy lộn xộn.
Trần Trạch vẫn còn đắm chìm trong dư vị, hô hấp mang theo chút gợi cảm khi tình dục qua đi, cậu buông người ra, để anh dựa vào cửa thủy tinh không đường lùi xuống, còn mình thì dùng tay tự an ủi ở trước mặt anh, trong miệng kêu "Anh ơi".
dương v*t phía trước không ngừng mài cọ lên bụng anh trai, giờ phút này, Trần Khiêm rất xấu hổ, chỉ muốn đập đầu vào tường.
Thật đáng tiếc, anh chỉ có một lựa chọn, là nhìn gương mặt Trần Trạch phiếm hồng gọi tên anh, cổ nổi gân xanh, nghe đối phương tràn ra tiếng thở dốc trầm thấp nơi cuống họng, cuối cùng cảm nhận được một luồng tinh dịch bắn mạnh lên người.
Đợi Trần Trạch bình tĩnh trở lại và mở mắt ra, cậu ôm anh mình vào ngực, để dòng nước xối hết vết bẩn trên người cả hai. Cậu hôn lên nốt ruồi đen nhỏ trên lưng anh, khẽ nói "Anh, cảm ơn".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất