Chương 15: Phiên ngoại 22 – 26
22.
Hôm nay đông chí, giữa trưa Ký Tiểu Bắc gọi cho Trần Trác, hỏi hắn đông chí ăn sủi cảo hay là chè trôi nước.
Trần Trác: Anh cho rằng đều ăn sủi cảo a? Còn có chè trôi nước nữa sao? Không phải là chính em muốn ăn nên nói bừa đi!
Ký Tiểu Bắc: Là thật sự! Ai nói bừa a!
Trần Trác: Anh vừa gọi cho em một phần sủi cảo, nhân rau hẹ trứng gà, cũng sắp đưa tới rồi.
Ký Tiểu Bắc: Vậy buổi tối ăn chè trôi nước! Nhân đậu nha!
Trần Trác: Được, anh tan tầm liền đến siêu thị mua.
Ký Tiểu Bắc: Em muốn tự làm.
Trần Trác: Cũng được, vậy em làm bếp nhớ cẩn thận tay, phải mở video.
Ký Tiểu Bắc đặc biệt nghe lời gật gật đầu.
Buổi tối trở về, Trần Trác phát hiện trên bếp nấu một nồi mì bắp cải* lớn, chè trôi nước đâu?
(*面疙瘩 diện ngật đáp: một loại mì phổ biến ở khu vực phía bắc TQ nhất là Hà Nam, nguyên liệu chính là bột mì, cà chua, cải trắng. Mị k biết mì j nên ghi tên dựa vào nguyên liệu:D)
Trần Trác: Tuy rằng mì bắp cải cũng không tệ, nhưng mà anh còn muốn hỏi một chút, chè trôi nước của em đâu?
Ký Tiểu Bắc hắng giọng một cái: Chuyện là thế này, buổi chiều em hầm đậu đỏ…
Trần Trác: Rồi sau đó?
Ký Tiểu Bắc: Sau đó em mới nếm thử một miếng, có chút nhạt, liền bỏ thêm một muỗng đường.
Trần Trác: Rồi?
Ký Tiểu Bắc: Rồi sau đó em lại thử một miếng, còn hơi nhạt, liền bỏ thêm một muỗng đường.
Trần Trác: Rồi?
Ký Tiểu Bắc: Rồi sau đó em lại nếm thử một miếng, lại bỏ thêm muỗng đường.
Trần Trác: …
Ký Tiểu Bắc: Sau đó mới không cẩn thận, liền ăn hết nhân rồi, cũng chỉ có thể làm mì bắp cải, ha ha.
Trần Trác: Được rồi, vậy em nói xem phải giải quyết thế nào đi. Anh đều nghĩ một ngày, kết quả không được ăn.
Ký Tiểu Bắc: Ngày mai em làm cái khác cho anh nha.
Trần Trác: Không được, hiện tại muốn ăn.
Ký Tiểu Bắc: Vậy không có nhân đậu phải làm sao, em cũng biến không ra!
Trần Trác trực tiếp ôm cậu lên ghế, xốc áo lên, chọc chọc cai bụng thịt thịt của cậu: Ai nói hết, không phải đều ở đây sao?
Ký Tiểu Bắc: Ăn em trước hay cơm tối trước?
Trần Trác hôn rốn cậu một cái: Ồ, hiện tại còn học được đối đáp.
23.
Mùa đông, trong nhà chỉ có nhiều nhất hai loại âm thanh: Một loại là tiếng tách tách tách, một loại khác là tiếng hét sợ hãi của Ký Tiểu Bắc.
Trên người Ký Tiểu Bắc mang theo tĩnh điện, tạch tạch tạch là tiếng tĩnh điện, tiếng hét chính là cậu bị tĩnh điện xong kêu lên.
Có một ngày hai người ra ngoài ăn cơm. Lúc ra cửa, Ký Tiểu Bắc đụng đến chốt cửa chính là tạch tạch một tiếng; xuống lầu, sờ đến cửa chống trộm, lại tạch một tiếng.
Ở trên xe buýt, cậu vừa cầm đến chỗ vịn trước cửa, lập tức bị điện rồi, sợ tới mức cậu không ngừng rụt tay lại. Trần Trác một tay nắm lấy thanh ngang, một tay ôm cậu vào ngực.
Ký Tiểu Bắc ủy khuất: Vì sao chỉ có em bị a!
Trần Trác nghiêm túc nói: Cái này nhất định là có nguyên nhân.
Ký Tiểu Bắc rụt cả bàn tay vào trong ống tay áo: Nguyên nhân gì a?
Trần Trác hắng giọng một cái: Ví dụ như em là… Pikachu?
Ký Tiểu Bắc: …
Buổi tối hai người ngồi trên giường, mỗi lần cởi quần áo Ký Tiểu Bắc đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngừng thở, một hồi tách tách tách, ánh điện lập lòe.
Trần Trác nhìn đầu tóc lỉa chỉa kia: Bảo bối hiện tại em giống như Vượng Tử* nha.
(*旺仔 hình trên bao, bì của một loại kẹo của TQ.)
Ký Tiểu Bắc cuốn chăn trở mình, xoay mông về phía hắn: Ha ha.
Sáng hôm sau, Trần Trác vừa dậy, Ký Tiểu Bắc nói có thứ cho hắn.
Trần Trác còn chưa tỉnh hẳn: Cái gì nha?
Ký Tiểu Bắc vẻ mặt hưng phấn: Anh mở tay ra, nhanh lên.
Trần Trác đưa tay xa, Ký Tiểu Bắc sờ soạng hắn hai cái, nhanh chóng bỏ chạy.
Ký Tiểu Bắc mặc một bộ đồ bằng lông cừu, cậu phát hiện bộ đồ này dễ bị tĩnh điện nhất, vừa thức dậy liền cởi cởi mặc mặc hơn mười lần, chỉ vì cho Trần Trác một đòn quyết định.
Một tiếng tạch này đặc biệt vang, Trần Trác trực tiếp bị làm cho tỉnh hẳn, ba bước liền ôm lấy eo Ký Tiểu Bắc, bắt cậu ném trở lại giường.
Ký Tiểu Bắc một cái cá chép lộn mình cũng không thể ngồi dậy: Thật đáng sợ! Một người đàn ông anh tuấn đẹp trai lại dám làm ra loại chuyện này đối với một con Pikachu đơn thuần ngốc nghếch!
Trần Trác một tay liền dễ dàng giữ lại cái eo lộn xộn của cậu: Anh thấy em không phải thiếu điện, là thiếu cái khác…
Ký Tiểu Bắc đáng thương cầu xin tha thứ: Không được! Bây giờ là buổi sáng!
Mùa đông, trong nhà nhiều nhất chính là hai loại tiếng động: Một loại là tiếng bạch bạch bạch, một loại khác là tiếng kêu sợ hãi của Ký Tiểu Bắc
24.
Mấy ngày nay Trần Trác quả thật có mười hai vạn phần chờ mong đối với lễ giáng sinh, bởi vì một tuần trước hắn phát hiện, Ký Tiểu Bắc đang tìm kiếm “Lễ giáng sinh làm sao để quyến rũ bạn trai”.
Kết quả đều đã đến đêm giáng sinh, Ký Tiểu Bắc cũng không làm ra hành động đặc biệt nào. Trần Trác sốt ruột: Em nhưng mang hết tất cả những thứ học được ra dùng đi a?! Mau tới quyến rũ anh đi a?!
Hắn bên này buồn bực, Ký Tiểu Bắc chui vào phòng tắm tắm rửa, tắm được một nửa ở bên trong hô: Trần Trác em không cầm quần áo!
Trần Trác đặc biệt không biết xấu hổ mà hô lại: Gọi lão công anh lấy cho em!
Bên trong lập tức im tiếng, ngày lạnh như vậy, Trần Trác cũng không thể để cho cậu trần truồng, cầm đồ ngủ đưa vào: Muốn em gọi một tiếng lão công cũng khó như vậy.
Ký Tiểu Bắc ngồi trong bồn tắm, ngoắc ngoắc tay với Trần Trác: Anh qua đây.
Trần Trác kích động xoa xoa hai tay, đây là muốn bắt đầu quyến rũ đi?
Ký Tiểu Bắc một bên nói một bên ra dấu ở trên người mình: Kỳ thật hôm nay em vốn chuẩn bị một món quà giáng sinh bất ngờ! Em mua rất nhiều dâu tây, chính là, đặt chỗ này một cái, đặt chỗ kia một cái, đặt chỗ đó một cái…Sau đó anh mới ăn ở chỗ này lại ăn ở chỗ kia lại ăn ở chỗ đó…
Trần Trác có một loại cảm giác bị bỏ qua: Cho nên dâu tây đâu?
Ký Tiểu Bắc: Em mua dâu tây xong về nhà, liền đặt túi trên ghế. Sau đó đi dạo một vòng.
Trần Trác: Sau đó?
Ký Tiểu Bắc: Sau đó em quên mất, sau nữa liền không cẩn thận ngồi bẹp dâu tây…
Trần Trác: Rồi?
Ký Tiểu Bắc: Rồi dâu tây liền biến thành dâu bùn…
Trần Trác: …
Ký Tiểu Bắc: Sau đó mình em liền ăn hết! Cho nên không có dâu tây, chỉ có em!
Trần Trác: Em ăn hết dâu của anh còn tự tin như vậy?
Ký Tiểu Bắc ở trong bồn tắm nhúng tí nước vuốt vuốt tóc, vuốt thành hai nhúm tóc, tạo ra cặp sừng: Anh xem! Anh xem em!
Trần Trác giả bộ tức giận: Em đây là cái gì nha? Trâu?
Ký Tiểu Bắc tạt nước hắn: …Là tuần lộc!!!
Trần Trác nghĩ không có dâu tây ăn có thể cưỡi tuần lộc cũng không thiệt thòi: Anh đây là ông già noel cưỡi tuần lộc?
Ký Tiểu Bắc lè lưỡi: Không phải ông già noel, là lão công giáng sinh! Chỉ có một ngày hôm nay thôi!
25.
Tối Noel hẹn em gái cùng em rể đi ăn lẩu, Trần Trác lại để cho Ký Tiểu Bắc đợi ở nhà, Ký Tiểu Bắc muốn tới đón hắn “tan học”.
Sắp đến giờ tan tầm, mưa cũng không có ý tứ muốn ngừng, còn càng lúc càng lớn. Trần Trác có chút nôn nóng, vừa đến giờ liền nhanh chóng tan tầm.
Vừa xuống lầu, hắn đã thấy Ký Tiểu Bắc đứng ở giữa đường, cầm ô không dám đi, làn xe phía trước phía sau đều là xe tới tới lui lui, lái nhanh, bắn nước lên cả người cậu.
Trần Trác đợi đèn chạy nhanh qua, một phát bắt được tay cậu: Không phải bảo em đợi anh bên kia đường sao!
Ký Tiểu Bắc nhấp môi cúi đầu: Đi đến một nửa đột nhiên đổi đèn…
Trần Trác đưa tay nhận ô: Em hiện tại giống cái bao bị dơ.
Ký Tiểu Bắc xoắn xoắn tay áo: …Em làm dơ đồ sao?
Hôm nay cậu chính là cố ý mặc áo khoác tình nhân màu yến mạch với Trần Trác, đặc biệt chuẩn bị để show ân ái trước mặt em gái!
Trần Trác: Đúng vậy, giống như cún con lăn trong bùn.
Ký Tiểu Bắc: Vậy phải làm sao a?
Trần Trác dắt cậu đứng ở ven đường, ấn cậu vào ngực mình, cùng ngực dán ngực ra sức cọ cọ: Được rồi, hiện tại thành đồ tình nhân rồi.
Em gái nhìn thấy hai người bọn họ câu đầu tiên là: Hai anh đây là té vào vũng bùn ở chỗ nào vậy? Cùng nhau té?
Buổi tối, Trần Trác nói Ký Tiểu Bắc hôm nay bẩn chết rồi, phải giúp cậu tắm rửa sạch sẽ.
Tắm được một nửa, Ký Tiểu Bắc đột nhiên hỏi: Không đúng a, không phải là nên giặt đồ sao? Sao lại tắm cho em???
26.
Nhắc lại về chuyện mẹ Trần đại giá quang lâm.
Từ cái ngày Trần Trác ngủ quên, đi ra từ phòng của Ký Tiểu Bắc, bị mẹ hắn bắt quả tang, hắn liền lười che giấu.
Ai thích ngủ trên sô pha thì cứ ngủ, dù sao hắn phải ngủ lão bà hắn.
Mỗi ngày Trần Trác đều lăn lộn Ký Tiểu Bắc đến hơn nửa đêm. Mẹ Trần ở ngay cách vách a, chỉ cách mỗi bức tường, Ký Tiểu Bắc thở mạnh cũng không dám, mỗi lần đều nghẹn đến mức nước mắt lưng tròng.
Ký Tiểu Bắc bị hắn làm cho tức chết: Chính anh thử không kêu ra xem!
Trần Trác không biết xấu hổ ôm lấy cậu: Vậy mỗi sáng em đều ngốc bên mẹ anh, hai ta chỉ có chút thời gian buổi tối, anh không phải nên trân trọng nó sao.
Ký Tiểu Bắc khịt mũi coi thường: Trần Trác, ngay cả dấm của mẹ anh mà anh cũng ăn, anh có phải là người nữa hay không a….
Mẹ Trần ở lại ba ngày, nói muốn dẫn tiểu Bắc về. Trần Trác hoảng sợ rồi, hắn vẫn cho là mẹ hắn nói giỡn.
Trần Trác: Không được, lão bà của con, mẹ mang về làm gì?
Mẹ Trần: vợ của con tôi, tôi không thể mang về sao?
Trần Trác quyết định triển khai phân tích từ bốn phương diện ăn, mặc, ở, đi lại.
Trần Trác: Mẹ, này đang là giữa đông, quần áo dày chiếm nhiều vị trí, Bối Bối một vali, mẹ một vali, hai người không dễ xách a!
Mẹ Trần: Đừng mang đồ, về nhà mẹ dẫn tiểu Bắc đi mua.
Ký Tiểu Bắc: Không sao đâu, em có thể quản được vali của em!
Trần Trác: …
Trần Trác: Bối Bối thích ăn cay, khẩu vị nhà chúng ta lại nhạt, em ấy ăn không quen, đói gầy phải xử lý thế nào?
Mẹ Trần: Mẹ dựa theo khẩu vị của nó làm một phần riêng cho nó, muốn ăn cái gì làm cái đó nha.
Ký Tiểu Bắc: Ăn thanh đạm cũng tốt, em cũng cảm thấy đôi khi ăn quá cay dễ bị viêm họng.
Trần Trác: …Chúng ta ở trên lầu, Bối Bối ở bất tiện!
Mẹ Trần: Không phải có thang máy sao?
Ký Tiểu Bắc: Không phải có thang máy sao?
Trần Trác: …
Trần Trác: …Vậy em ấy chưa quen đường chỗ chúng ta, đi ra ngoài không an toàn!
Mẹ Trần: Mẹ cùng nó đi ra ngoài a, sao lại để nó ra ngoài một mình!
Ký Tiểu Bắc đặc biệt nghe lời gật gật đầu: Vâng vâng, cảm ơn mẹ!
Trần Trác nhéo nhéo mặt cậu: Ài, em ở phía bên nào vậy?
Tóm lại, Trần Trác bại hoàn toàn, tức giận đến bốc khói ngày hôm sau còn phải lái xe chở mẹ chồng nàng dâu đến nhà ga. Đến chỗ soát vé, mẹ Trần kéo vali nói phải đi.
Trần Trác sững sờ: Mẹ đi một mình?
Mẹ Trần: Tiểu Bắc cũng không cầm hành lý, con có ngốc không vậy!
Trần Trác: Này không phải mẹ nói mua đồ mới cho con dâu bảo bối sao?!
Mẹ Trần: Mẹ nhưng thật ra muốn mang người ta đi, người ta lại không theo mẹ đi a.
Ký Tiểu Bắc có chút ngượng ngùng: Mẹ, lễ mừng năm mới nhất định về…
Tiễn mẹ Trần đi, Trần Trác búng vào trán Ký Tiểu Bắc một cái: Hiện tại cũng học được cùng mẹ hợp sức ăn hiếp anh?
Ký Tiểu Bắc bụm trán: Em đây là! Đầu tàu gương mẫu! Đánh vào bên trong!*
(*身先士卒:dẫn đầu, đi đầu, cầm đầu,: ý bảo dẫn đầu lên trước.. 打入内部 đả nhập nội bộ.)
Trần Trác xốc tay cậu lên, hôn một cái vào nơi vừa mới búng: Cái gì mà đánh vào trong, anh xem em là bị chiêu hàng* rồi..
(*招安 dùng thủ đoạn lôi kéo để đầu hàng quy thuận.)
Hôm nay đông chí, giữa trưa Ký Tiểu Bắc gọi cho Trần Trác, hỏi hắn đông chí ăn sủi cảo hay là chè trôi nước.
Trần Trác: Anh cho rằng đều ăn sủi cảo a? Còn có chè trôi nước nữa sao? Không phải là chính em muốn ăn nên nói bừa đi!
Ký Tiểu Bắc: Là thật sự! Ai nói bừa a!
Trần Trác: Anh vừa gọi cho em một phần sủi cảo, nhân rau hẹ trứng gà, cũng sắp đưa tới rồi.
Ký Tiểu Bắc: Vậy buổi tối ăn chè trôi nước! Nhân đậu nha!
Trần Trác: Được, anh tan tầm liền đến siêu thị mua.
Ký Tiểu Bắc: Em muốn tự làm.
Trần Trác: Cũng được, vậy em làm bếp nhớ cẩn thận tay, phải mở video.
Ký Tiểu Bắc đặc biệt nghe lời gật gật đầu.
Buổi tối trở về, Trần Trác phát hiện trên bếp nấu một nồi mì bắp cải* lớn, chè trôi nước đâu?
(*面疙瘩 diện ngật đáp: một loại mì phổ biến ở khu vực phía bắc TQ nhất là Hà Nam, nguyên liệu chính là bột mì, cà chua, cải trắng. Mị k biết mì j nên ghi tên dựa vào nguyên liệu:D)
Trần Trác: Tuy rằng mì bắp cải cũng không tệ, nhưng mà anh còn muốn hỏi một chút, chè trôi nước của em đâu?
Ký Tiểu Bắc hắng giọng một cái: Chuyện là thế này, buổi chiều em hầm đậu đỏ…
Trần Trác: Rồi sau đó?
Ký Tiểu Bắc: Sau đó em mới nếm thử một miếng, có chút nhạt, liền bỏ thêm một muỗng đường.
Trần Trác: Rồi?
Ký Tiểu Bắc: Rồi sau đó em lại thử một miếng, còn hơi nhạt, liền bỏ thêm một muỗng đường.
Trần Trác: Rồi?
Ký Tiểu Bắc: Rồi sau đó em lại nếm thử một miếng, lại bỏ thêm muỗng đường.
Trần Trác: …
Ký Tiểu Bắc: Sau đó mới không cẩn thận, liền ăn hết nhân rồi, cũng chỉ có thể làm mì bắp cải, ha ha.
Trần Trác: Được rồi, vậy em nói xem phải giải quyết thế nào đi. Anh đều nghĩ một ngày, kết quả không được ăn.
Ký Tiểu Bắc: Ngày mai em làm cái khác cho anh nha.
Trần Trác: Không được, hiện tại muốn ăn.
Ký Tiểu Bắc: Vậy không có nhân đậu phải làm sao, em cũng biến không ra!
Trần Trác trực tiếp ôm cậu lên ghế, xốc áo lên, chọc chọc cai bụng thịt thịt của cậu: Ai nói hết, không phải đều ở đây sao?
Ký Tiểu Bắc: Ăn em trước hay cơm tối trước?
Trần Trác hôn rốn cậu một cái: Ồ, hiện tại còn học được đối đáp.
23.
Mùa đông, trong nhà chỉ có nhiều nhất hai loại âm thanh: Một loại là tiếng tách tách tách, một loại khác là tiếng hét sợ hãi của Ký Tiểu Bắc.
Trên người Ký Tiểu Bắc mang theo tĩnh điện, tạch tạch tạch là tiếng tĩnh điện, tiếng hét chính là cậu bị tĩnh điện xong kêu lên.
Có một ngày hai người ra ngoài ăn cơm. Lúc ra cửa, Ký Tiểu Bắc đụng đến chốt cửa chính là tạch tạch một tiếng; xuống lầu, sờ đến cửa chống trộm, lại tạch một tiếng.
Ở trên xe buýt, cậu vừa cầm đến chỗ vịn trước cửa, lập tức bị điện rồi, sợ tới mức cậu không ngừng rụt tay lại. Trần Trác một tay nắm lấy thanh ngang, một tay ôm cậu vào ngực.
Ký Tiểu Bắc ủy khuất: Vì sao chỉ có em bị a!
Trần Trác nghiêm túc nói: Cái này nhất định là có nguyên nhân.
Ký Tiểu Bắc rụt cả bàn tay vào trong ống tay áo: Nguyên nhân gì a?
Trần Trác hắng giọng một cái: Ví dụ như em là… Pikachu?
Ký Tiểu Bắc: …
Buổi tối hai người ngồi trên giường, mỗi lần cởi quần áo Ký Tiểu Bắc đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngừng thở, một hồi tách tách tách, ánh điện lập lòe.
Trần Trác nhìn đầu tóc lỉa chỉa kia: Bảo bối hiện tại em giống như Vượng Tử* nha.
(*旺仔 hình trên bao, bì của một loại kẹo của TQ.)
Ký Tiểu Bắc cuốn chăn trở mình, xoay mông về phía hắn: Ha ha.
Sáng hôm sau, Trần Trác vừa dậy, Ký Tiểu Bắc nói có thứ cho hắn.
Trần Trác còn chưa tỉnh hẳn: Cái gì nha?
Ký Tiểu Bắc vẻ mặt hưng phấn: Anh mở tay ra, nhanh lên.
Trần Trác đưa tay xa, Ký Tiểu Bắc sờ soạng hắn hai cái, nhanh chóng bỏ chạy.
Ký Tiểu Bắc mặc một bộ đồ bằng lông cừu, cậu phát hiện bộ đồ này dễ bị tĩnh điện nhất, vừa thức dậy liền cởi cởi mặc mặc hơn mười lần, chỉ vì cho Trần Trác một đòn quyết định.
Một tiếng tạch này đặc biệt vang, Trần Trác trực tiếp bị làm cho tỉnh hẳn, ba bước liền ôm lấy eo Ký Tiểu Bắc, bắt cậu ném trở lại giường.
Ký Tiểu Bắc một cái cá chép lộn mình cũng không thể ngồi dậy: Thật đáng sợ! Một người đàn ông anh tuấn đẹp trai lại dám làm ra loại chuyện này đối với một con Pikachu đơn thuần ngốc nghếch!
Trần Trác một tay liền dễ dàng giữ lại cái eo lộn xộn của cậu: Anh thấy em không phải thiếu điện, là thiếu cái khác…
Ký Tiểu Bắc đáng thương cầu xin tha thứ: Không được! Bây giờ là buổi sáng!
Mùa đông, trong nhà nhiều nhất chính là hai loại tiếng động: Một loại là tiếng bạch bạch bạch, một loại khác là tiếng kêu sợ hãi của Ký Tiểu Bắc
24.
Mấy ngày nay Trần Trác quả thật có mười hai vạn phần chờ mong đối với lễ giáng sinh, bởi vì một tuần trước hắn phát hiện, Ký Tiểu Bắc đang tìm kiếm “Lễ giáng sinh làm sao để quyến rũ bạn trai”.
Kết quả đều đã đến đêm giáng sinh, Ký Tiểu Bắc cũng không làm ra hành động đặc biệt nào. Trần Trác sốt ruột: Em nhưng mang hết tất cả những thứ học được ra dùng đi a?! Mau tới quyến rũ anh đi a?!
Hắn bên này buồn bực, Ký Tiểu Bắc chui vào phòng tắm tắm rửa, tắm được một nửa ở bên trong hô: Trần Trác em không cầm quần áo!
Trần Trác đặc biệt không biết xấu hổ mà hô lại: Gọi lão công anh lấy cho em!
Bên trong lập tức im tiếng, ngày lạnh như vậy, Trần Trác cũng không thể để cho cậu trần truồng, cầm đồ ngủ đưa vào: Muốn em gọi một tiếng lão công cũng khó như vậy.
Ký Tiểu Bắc ngồi trong bồn tắm, ngoắc ngoắc tay với Trần Trác: Anh qua đây.
Trần Trác kích động xoa xoa hai tay, đây là muốn bắt đầu quyến rũ đi?
Ký Tiểu Bắc một bên nói một bên ra dấu ở trên người mình: Kỳ thật hôm nay em vốn chuẩn bị một món quà giáng sinh bất ngờ! Em mua rất nhiều dâu tây, chính là, đặt chỗ này một cái, đặt chỗ kia một cái, đặt chỗ đó một cái…Sau đó anh mới ăn ở chỗ này lại ăn ở chỗ kia lại ăn ở chỗ đó…
Trần Trác có một loại cảm giác bị bỏ qua: Cho nên dâu tây đâu?
Ký Tiểu Bắc: Em mua dâu tây xong về nhà, liền đặt túi trên ghế. Sau đó đi dạo một vòng.
Trần Trác: Sau đó?
Ký Tiểu Bắc: Sau đó em quên mất, sau nữa liền không cẩn thận ngồi bẹp dâu tây…
Trần Trác: Rồi?
Ký Tiểu Bắc: Rồi dâu tây liền biến thành dâu bùn…
Trần Trác: …
Ký Tiểu Bắc: Sau đó mình em liền ăn hết! Cho nên không có dâu tây, chỉ có em!
Trần Trác: Em ăn hết dâu của anh còn tự tin như vậy?
Ký Tiểu Bắc ở trong bồn tắm nhúng tí nước vuốt vuốt tóc, vuốt thành hai nhúm tóc, tạo ra cặp sừng: Anh xem! Anh xem em!
Trần Trác giả bộ tức giận: Em đây là cái gì nha? Trâu?
Ký Tiểu Bắc tạt nước hắn: …Là tuần lộc!!!
Trần Trác nghĩ không có dâu tây ăn có thể cưỡi tuần lộc cũng không thiệt thòi: Anh đây là ông già noel cưỡi tuần lộc?
Ký Tiểu Bắc lè lưỡi: Không phải ông già noel, là lão công giáng sinh! Chỉ có một ngày hôm nay thôi!
25.
Tối Noel hẹn em gái cùng em rể đi ăn lẩu, Trần Trác lại để cho Ký Tiểu Bắc đợi ở nhà, Ký Tiểu Bắc muốn tới đón hắn “tan học”.
Sắp đến giờ tan tầm, mưa cũng không có ý tứ muốn ngừng, còn càng lúc càng lớn. Trần Trác có chút nôn nóng, vừa đến giờ liền nhanh chóng tan tầm.
Vừa xuống lầu, hắn đã thấy Ký Tiểu Bắc đứng ở giữa đường, cầm ô không dám đi, làn xe phía trước phía sau đều là xe tới tới lui lui, lái nhanh, bắn nước lên cả người cậu.
Trần Trác đợi đèn chạy nhanh qua, một phát bắt được tay cậu: Không phải bảo em đợi anh bên kia đường sao!
Ký Tiểu Bắc nhấp môi cúi đầu: Đi đến một nửa đột nhiên đổi đèn…
Trần Trác đưa tay nhận ô: Em hiện tại giống cái bao bị dơ.
Ký Tiểu Bắc xoắn xoắn tay áo: …Em làm dơ đồ sao?
Hôm nay cậu chính là cố ý mặc áo khoác tình nhân màu yến mạch với Trần Trác, đặc biệt chuẩn bị để show ân ái trước mặt em gái!
Trần Trác: Đúng vậy, giống như cún con lăn trong bùn.
Ký Tiểu Bắc: Vậy phải làm sao a?
Trần Trác dắt cậu đứng ở ven đường, ấn cậu vào ngực mình, cùng ngực dán ngực ra sức cọ cọ: Được rồi, hiện tại thành đồ tình nhân rồi.
Em gái nhìn thấy hai người bọn họ câu đầu tiên là: Hai anh đây là té vào vũng bùn ở chỗ nào vậy? Cùng nhau té?
Buổi tối, Trần Trác nói Ký Tiểu Bắc hôm nay bẩn chết rồi, phải giúp cậu tắm rửa sạch sẽ.
Tắm được một nửa, Ký Tiểu Bắc đột nhiên hỏi: Không đúng a, không phải là nên giặt đồ sao? Sao lại tắm cho em???
26.
Nhắc lại về chuyện mẹ Trần đại giá quang lâm.
Từ cái ngày Trần Trác ngủ quên, đi ra từ phòng của Ký Tiểu Bắc, bị mẹ hắn bắt quả tang, hắn liền lười che giấu.
Ai thích ngủ trên sô pha thì cứ ngủ, dù sao hắn phải ngủ lão bà hắn.
Mỗi ngày Trần Trác đều lăn lộn Ký Tiểu Bắc đến hơn nửa đêm. Mẹ Trần ở ngay cách vách a, chỉ cách mỗi bức tường, Ký Tiểu Bắc thở mạnh cũng không dám, mỗi lần đều nghẹn đến mức nước mắt lưng tròng.
Ký Tiểu Bắc bị hắn làm cho tức chết: Chính anh thử không kêu ra xem!
Trần Trác không biết xấu hổ ôm lấy cậu: Vậy mỗi sáng em đều ngốc bên mẹ anh, hai ta chỉ có chút thời gian buổi tối, anh không phải nên trân trọng nó sao.
Ký Tiểu Bắc khịt mũi coi thường: Trần Trác, ngay cả dấm của mẹ anh mà anh cũng ăn, anh có phải là người nữa hay không a….
Mẹ Trần ở lại ba ngày, nói muốn dẫn tiểu Bắc về. Trần Trác hoảng sợ rồi, hắn vẫn cho là mẹ hắn nói giỡn.
Trần Trác: Không được, lão bà của con, mẹ mang về làm gì?
Mẹ Trần: vợ của con tôi, tôi không thể mang về sao?
Trần Trác quyết định triển khai phân tích từ bốn phương diện ăn, mặc, ở, đi lại.
Trần Trác: Mẹ, này đang là giữa đông, quần áo dày chiếm nhiều vị trí, Bối Bối một vali, mẹ một vali, hai người không dễ xách a!
Mẹ Trần: Đừng mang đồ, về nhà mẹ dẫn tiểu Bắc đi mua.
Ký Tiểu Bắc: Không sao đâu, em có thể quản được vali của em!
Trần Trác: …
Trần Trác: Bối Bối thích ăn cay, khẩu vị nhà chúng ta lại nhạt, em ấy ăn không quen, đói gầy phải xử lý thế nào?
Mẹ Trần: Mẹ dựa theo khẩu vị của nó làm một phần riêng cho nó, muốn ăn cái gì làm cái đó nha.
Ký Tiểu Bắc: Ăn thanh đạm cũng tốt, em cũng cảm thấy đôi khi ăn quá cay dễ bị viêm họng.
Trần Trác: …Chúng ta ở trên lầu, Bối Bối ở bất tiện!
Mẹ Trần: Không phải có thang máy sao?
Ký Tiểu Bắc: Không phải có thang máy sao?
Trần Trác: …
Trần Trác: …Vậy em ấy chưa quen đường chỗ chúng ta, đi ra ngoài không an toàn!
Mẹ Trần: Mẹ cùng nó đi ra ngoài a, sao lại để nó ra ngoài một mình!
Ký Tiểu Bắc đặc biệt nghe lời gật gật đầu: Vâng vâng, cảm ơn mẹ!
Trần Trác nhéo nhéo mặt cậu: Ài, em ở phía bên nào vậy?
Tóm lại, Trần Trác bại hoàn toàn, tức giận đến bốc khói ngày hôm sau còn phải lái xe chở mẹ chồng nàng dâu đến nhà ga. Đến chỗ soát vé, mẹ Trần kéo vali nói phải đi.
Trần Trác sững sờ: Mẹ đi một mình?
Mẹ Trần: Tiểu Bắc cũng không cầm hành lý, con có ngốc không vậy!
Trần Trác: Này không phải mẹ nói mua đồ mới cho con dâu bảo bối sao?!
Mẹ Trần: Mẹ nhưng thật ra muốn mang người ta đi, người ta lại không theo mẹ đi a.
Ký Tiểu Bắc có chút ngượng ngùng: Mẹ, lễ mừng năm mới nhất định về…
Tiễn mẹ Trần đi, Trần Trác búng vào trán Ký Tiểu Bắc một cái: Hiện tại cũng học được cùng mẹ hợp sức ăn hiếp anh?
Ký Tiểu Bắc bụm trán: Em đây là! Đầu tàu gương mẫu! Đánh vào bên trong!*
(*身先士卒:dẫn đầu, đi đầu, cầm đầu,: ý bảo dẫn đầu lên trước.. 打入内部 đả nhập nội bộ.)
Trần Trác xốc tay cậu lên, hôn một cái vào nơi vừa mới búng: Cái gì mà đánh vào trong, anh xem em là bị chiêu hàng* rồi..
(*招安 dùng thủ đoạn lôi kéo để đầu hàng quy thuận.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất