Chương 21
Nghĩ như thế Giang Nhược vẫn thấy vui, vui vì Tịch Dữ Phong biết cô đơn, cũng vui vì người bên cạnh anh khi anh thỉnh thoảng cô đơn là cậu.
***
Ngày nghỉ thứ hai, Giang Nhược dậy muộn hơn.
Cậu vừa ngáp vừa từ phòng cho khách đi ra, trông thấy Tịch Dữ Phong ngồi trước bàn ăn thì không khỏi sửng sốt.
"Không phải hôm nay là thứ hai ạ?" Giang Nhược cầm điện thoại xác nhận: "Thứ hai mà, anh không đến công ty làm việc hả?"
Tịch Dữ Phong nhìn cậu: "Ai bảo làm việc nhất định phải đến công ty?"
Giang Nhược hiểu ra anh làm việc tại nhà.
Sếp lớn tùy hứng thế đấy.
Cậu đang xắn tay áo định vào bếp thì nghe Tịch Dữ Phong nói: "Lát nữa có đồ ăn sáng."
Giang Nhược chớp mắt, rặt một vẻ không tin lắm: "Anh giao đồ ăn lên đây được á?"
Nhà ở cao cấp được bảo vệ nghiêm ngặt, Giang Nhược từng thử đặt đồ ăn ngoài một lần, anh giao hàng bị bảo vệ chặn không cho vào, vất vả gọi điện trao đổi mới cho qua thì không lên được thang máy cần xác minh thân phận.
Cuối cùng Giang Nhược phải chạy xuống tầng lấy, gọi đồ ăn ngoài còn rầy rà hơn tự ra ngoài ăn, làm từ bấy Giang Nhược đã gạt bỏ suy nghĩ đặt đồ ăn ngoài.
Cũng vì vậy mà Giang Nhược vô cùng tò mò về bữa sáng mang lên tận nhà trong lời Tịch Dữ Phong, rửa mặt đánh răng xong bèn ngồi ở phòng khách dốc lòng chờ đợi, nghe tiếng chuông cửa kêu vang thì giật mình, mở cửa nhìn thấy trợ lý của Tịch Dữ Phong lại cúi đầu ủ rũ.
Đến khi Thi Minh Hú lôi từ sau lưng ra một túi giấy đặt trên bàn, mắt Giang Nhược lại sáng bừng.
Trợ lý tới đưa tài liệu, sẵn tiện hoàn thành chỉ thị của cấp trên: đi Cha chaan teng mua bữa sáng.
Người đi rồi, Giang Nhược vừa gặm bánh bao xá xíu nóng hổi vừa hỏi: "Tổng giám đốc Tịch thế này có phải là lấy việc công làm việc tư không?"
Đã lâu không nghe cậu gọi xưng hô pha chút dí dỏm ấy, Tịch Dữ Phong ngẫm nghĩ: "Không phải."
Dù sao cũng trả lương, hơn nữa hôm nay là ngày đi làm.
"Ò." Giang Nhược gật đầu: "Vậy là trái pháp luật loạn kỷ cương."
Tịch Dữ Phong: "..."
Ăn xong bữa sáng, đúng là hai người đã làm mấy việc loạn kỷ cương thật.
Tất cả là tại Giang Nhược chủ động quyến rũ, hỏi Tịch Dữ Phong có muốn xuống bể bơi tắm uyên ương không.
Cậu dùng từ táo bạo, hành động còn táo bạo hơn. Lúc một vốc nước thoảng mùi clo hắt trúng nguc, Tịch Dữ Phong bất giác nhíu mày, bị thêm một vốc giội ướt ống quần mới phản ứng, lập tức kéo người ra khỏi nước.
Quậy một trận cạnh bể bơi, trao nhau chiếc hôn vương mùi vị của đôi bên, Giang Nhược "hiểu rõ đại nghĩa" đẩy Tịch Dữ Phong đi làm việc: "Bảo là làm việc tại nhà cơ mà, máy tính của anh đâu?"
Đến khi Tịch Dữ Phong bật máy tính rồi ngồi xuống đọc mail, Giang Nhược lại ngồi kế bên, câu được câu chăng nói chuyện với anh.
"Ở đây cái gì cũng tốt, chỉ là anh giao hàng không lên được, chẳng nhẽ người giàu bọn anh không ăn đồ ăn ngoài sao?"
"Mà sao anh biết em thích ăn thịt? Nhưng mà thật ra em ăn được tất á, không kén ăn đâu."
"Đoàn phim mới không quen thân với mọi người, lâu lắm không chơi mạt chược rồi... Dạo này anh không đi hoạt động tập thể hả? Họp mặt giống lần trước ấy."
Tịch Dữ Phong dời mắt từ màn hình sang mặt Giang Nhược, nhìn thấy ngón tay cậu vô thức gõ trên đùi như thật sự ngứa tay muốn chơi mạt chược. Anh bật cười: "Chơi nghiện luôn rồi à?"
Giang Nhược thẳng thắn thành khẩn: "Đúng ra là nghiện thắng tiền."
Tiếc rằng hôm nay là thứ hai, vả lại bây giờ trời nắng chang chang, ban ngày ban mặt không dễ tụ tập.
Giang Nhược đọc kịch bản hết nửa buổi sáng, nghỉ giải lao bèn mày mò chiếc điều khiển tivi tìm mãi mới ra, lại muốn thử điều khiển bằng giọng nói.
Tịch Dữ Phong giải quyết xong email, đang mở tài liệu vừa đưa đến sáng nay thì trông thấy bộ dạng nóng lòng muốn thử của Giang Nhược. Anh lên tiếng: "Điều khiển bằng giọng nói đang bật đấy."
Giang Nhược lập tức ngồi thẳng người: "Có khẩu lệnh chuyên biệt nào không?"
"Nó nhận dạng giọng nói."
"À em hiểu rồi, giống Siri."
Tịch Dữ Phong đăng nhập tài khoản quản lý, để Giang Nhược nói vài câu với hệ thống, tiến hành đăng ký giọng nói.
Thế là nửa tiếng sau Giang Nhược miệt mài tương tác với hệ thống thông minh, nào là "bật tivi", "đóng rèm cửa sổ phòng khách", "quét rác", đến nỗi còn hỏi "mày tên gì", "mày là con trai hả", "nhưng giọng mày ngọt như mật í"...
Câu đáp lúc có lúc không, trước hệ thống thỉnh thoảng lại không trả lời, Giang Nhược bảo Tịch Dữ Phong: "Hay là đặt tên cho nó nhỉ, không thì nó chẳng biết em đang gọi nó."
Tịch Dữ Phong chỉ cười không nói.
Nghịch thêm lát nữa, Giang Nhược bất chợt nảy ra ý nghĩ lạ lùng: "Vừng ơi mở cửa ra!"
Cậu vốn chỉ ôm tâm lý đùa vui, cửa mà mở được như thế thật thì chẳng phải có trộm từ lâu rồi ư?
Ai ngờ vừa dứt câu, cửa lớn vang tiếng "tích" rồi bật mở.
Dì Phương xách mấy túi thức ăn to bự bước vào, ngẩng đầu thì thấy hai đứa ngồi trên sô pha phòng khách đang nhìn mình chằm chằm bằng vẻ mặt ngạc nhiên hết sức, cứ như dì là người sống do ảo thuật gia biến ra.
Mất chút thời gian làm rõ tại sao thứ hai mà Tịch Dữ Phong không đi làm, dì Phương vừa bỏ đồ ra khỏi túi mua sắm, vừa quan sát Giang Nhược đang giúp rửa rau cạnh bồn rửa.
"Thằng nhóc con..."
Không chờ dì hỏi xong, Giang Nhược đã tự giới thiệu: "Con là Giang Nhược, dì Phương có thể gọi con là tiểu Giang, con là... bạn của Tịch Dữ Phong."
Định nghĩa từ "bạn" quá chung chung, dì Phương cũng không ngốc, nhớ đến nội dung cuộc cãi vã giữa hai bố con Tịch Dữ Phong và liên hệ tới "tin tức" Tịch Vọng Trần thỉnh thoảng mang về, trong lòng đã nắm chắc.
Rốt cuộc chỉ coi mình là bảo mẫu, cũng không định xen vào đời sống tình cảm của Tịch Dữ Phong, dì Phương điềm tĩnh gật đầu, xoay người mở tủ lạnh cất hết đống thức ăn chín đã nấu sẵn.
Gần giữa trưa, Tịch Dữ Phong vào phòng sách nhận điện thoại công việc và mở một cuộc họp video ngắn với cấp dưới, lúc trở lại phòng khách, cách bếp rất xa đã nghe thấy giọng dì Phương.
Giang Nhược cũng không ngờ chỉ thảo luận kinh nghiệm bếp núc đã có thể chọc dì Phương vui tới vậy.
"Tiểu Phong tốt nghiệp cấp ba là xuất ngoại luôn, đi học ở bên ngoài mấy năm chẳng được ăn thứ gì ra hồn."
"Không phải bây giờ ăn rồi sao ạ? Tuy ít nhất có một nửa chui vào bụng con."
"Có con dì lại yên tâm, chứ lúc một mình thằng bé toàn để đồ ăn hỏng cũng chả buồn ăn."
"Phí phạm của trời quá... Dì Phương yên tâm, sau này dù con không ở đây cũng sẽ nhắc anh ấy ăn thức ăn trong tủ lạnh."
Từ đầu đến cuối chủ đề trò chuyện đều xoay quanh Tịch Dữ Phong, dì Phương luôn không yên lòng, hỏi Giang Nhược thức ăn thế nào, món nào Tịch Dữ Phong gắp nhiều.
Giang Nhược ngẫm nghĩ, đáp: "Con thấy anh ấy không quen ăn đồ Trung Quốc lắm, với cả không thích món dầu mỡ mặn."
"Sao thế được!" Dì Phương ngạc nhiên: "Nó thích ăn thịt kho tàu, phải thịt ba chỉ nửa nạc nửa mỡ cho nhiều đường, bà chủ bảo dì thế mà."
Trước đây Giang Nhược từng nghe Lâm Hiểu kể một vài tin đồn liên quan đến nhà họ Tịch, vậy nên không chắc "bà chủ" mà dì Phương nói là ai.
Dì Phương bèn giải thích: "Đương nhiên bà chủ là mẹ của tiểu Phong. Bà ấy tốt bụng lắm, chỉ tiếc yêu nhầm người, hồi xưa bà ấy vì ông chủ mà bỏ mặc tiểu Phong không quan tâm..."
Nói tới đây bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, hai dì con ngoảnh đầu thì trông thấy Tịch Dữ Phong.
Giây phút nhìn nhau, Giang Nhược chợt sững người vì ánh mắt gần như lạnh giá của anh
"Cháu rót nước." Tịch Dữ Phong nói rồi lấy một chiếc cốc trên giá đựng bát đĩa bên cạnh.
Sau đó Giang Nhược nhớ ra bên quầy bar cũng có nước, không cần thiết phải bỏ gần tìm xa cố tình chạy vào bếp.
Nguyên nhân anh làm vậy rõ ràng là vì không muốn cho Giang Nhược nghe tiếp. Nói cách khác những điều dì Phương sắp thốt ra Giang Nhược không thể biết.
Điều ấy chứng tỏ anh cảnh giác coi cậu là người ngoài, mặc dù chiếu theo mối quan hệ x4c thịt chẳng sâu sắc giữa hai người thì như thế là lẽ dĩ nhiên, nhưng làm bên bị cảnh giác, cậu không khỏi nản lòng.
Sau bữa trưa dì Phương ra về, trước khi đi đã nhờ Giang Nhược trông nom Tịch Dữ Phong ăn uống đầy đủ.
"Trước đây nó chịu khổ nhiều." Dì Phương cũng không nói nữa: "Bây giờ sống dễ chịu rồi, không còn gì ràng buộc, dì cũng không mong nó suốt ngày không vui."
Người lớn đến tuổi này luôn coi chuyện ăn uống là quan trọng nhất, Giang Nhược cũng từng cho rằng như vậy.
Nhưng cậu không biết "khổ" đấy là kiểu "khổ" nào, càng không biết rốt cuộc trong mắt Tịch Dữ Phong có chuyện quan trọng thật hay chăng.
Giang Nhược chỉ cảm thấy mù mờ không biết bắt đầu từ đâu.
Có điều rốt cuộc đây chỉ là một sự việc nhỏ, cộng thêm đã sớm chuẩn bị tâm lý, cậu ngủ trưa dậy là lại như không có việc gì.
Buổi chiều Giang Nhược đi siêu thị, mua nào thức ăn nào nước uống, cả đồ dùng sinh hoạt.
Lúc thanh toán Giang Nhược lấy mấy cây kem vị trái cây, trở về tống tụi nó vào tủ lạnh trước rồi thuận tay bóc một cái nhét vào miệng mình, đóng tủ lạnh trông thấy Tịch Dữ Phong từ phòng sách đi ra thì hỏi anh: "Anh ăn kem không?"
Tịch Dữ Phong nhìn cậu: "Em ăn đi."
Giang Nhược ngốn liền tù tì mấy cây, tính luôn cả phần của Tịch Dữ Phong.
Trước giờ cơm tối bụng Giang Nhược bắt đầu đau lâm râm, chắc là dạ dày bị lạnh. Cũng không thể trách cậu ham ăn, hai hôm nay hết ngủ sô pha lại xuống bể bơi nghịch nước, khi múa còn toát mồ hôi khắp người, giờ cơ thể khó chịu làm Giang Nhược có cảm giác chắc chắn rằng "rốt cuộc mình cũng ốm".
Vốn dĩ cậu không định kể với Tịch Dữ Phong nhưng có lẽ sức ăn của cậu ít đi quá rõ ràng, lúc dọn bát đũa anh hỏi cậu: "Không khỏe à?"
Anh đã hỏi thì Giang Nhược cũng không giấu: "Em ăn nhiều kem xong hơi đau dạ dày. Cơ mà không sao, lát là khỏi thôi."
Tịch Dữ Phong không nói gì, nửa tiếng sau trợ lý Thi đến nhà lần thứ hai trong ngày để đưa thuốc.
Giang Nhược nhìn thuốc dạ dày đầy túi, con ngươi sắp rớt ra ngoài.
"Tổng giám đốc Tịch không nói nguyên nhân gây đau dạ dày, để chắc ăn tôi đã mua hết những loại có thể mua." Thi Minh Hú nói.
Người đi rồi, Giang Nhược xếp chồng từng hộp thuốc một rồi lại xô đổ ào ào, giọng bùi ngùi: "Lần này anh lấy việc công làm việc tư thật đó." Nói đoạn cậu nghiêng đầu bảo Tịch Dữ Phong: "Tổng giám đốc Tịch nhớ tăng lương cho trợ lý Thi nhé."
Tịch Dữ Phong chẳng để ý mà đi sang, lấy một hộp thuốc đúng bệnh đưa cho Giang Nhược, chỉ nói hai chữ: "Uống thuốc."
Thực ra Giang Nhược không có thói quen hễ người ngợm không thoải mái là uống thuốc hay đi bệnh viện, cậu quen với việc ráng chịu đựng, dù sao cơ thể cũng có chức năng tự chữa lành, bệnh vặt đều có thể tự khỏi theo thời gian, đã thế còn tiết kiệm.
Vậy nên từ nhỏ đến lớn đừng nói là đi bệnh viện, số lần cậu uống thuốc cũng đếm trên đầu ngón tay. Hối bé học múa khó tránh va chạm, có bận Giang Nhược xoay tròn tới mức bị chóng mặt, dừng lại chân mềm nhũn, ngã đập đầu vào góc nhọn của ghế chảy máu ồ ạt.
Khi ấy giáo viên múa sợ không dám làm bừa, vội vàng gọi phụ huynh cậu đến, phụ huynh tiết kiệm tiền nên chẳng đưa cậu đi bệnh viện, chỉ dùng vải xô băng bó qua loa, vài ngày đã khép miệng.
Nhưng vết thương để lại sẹo ở chỗ chân tóc mai bên trái, cỡ khoảng móng tay, bình thường có tóc che nên không thấy. Hơn nữa Giang Nhược luôn nghi ngờ thành tích học tập của mình không xuất sắc là vì lần đó đập hỏng đầu, nếu không chưa biết chừng ngày trước còn phải xoắn xuýt chọn Thanh Hoa hay Học viện múa nữa kìa.
Dù cuối cùng cậu vẫn theo nghiệp diễn viên thì lúc tuyên truyền cũng có thể lôi chỉ số thông minh cao ra làm mánh lới, chẳng lẽ lại không hay hơn video thi xét tuyển năm mười bảy tuổi?
Nghĩ đến đây, Giang Nhược vừa không tình nguyện bóc hai viên thuốc con nhộng theo hướng dẫn sử dụng, vừa hỏi: "Video ấy... cái tư liệu tuyên truyền ấy, về sau làm thế nào ạ?"
Tịch Dữ Phong bật máy tính xách tay, phát video cho cậu xem.
Có thể nhìn ra bộ phận tuyên truyền đã gắng hết sức, ngoài mấy bài biểu diễn trên sân khấu hồi ở trường, họ còn cắt ghép hầu hết các phân đoạn trong những bộ phim Giang Nhược từng tham gia.
Bao gồm cả phân cảnh làm diễn viên quần chúng tép riu.
Video dài chưa đầy ba phút, hơn mười giây cuối Giang Nhược nhắm mắt nghe hết. Cậu xấu hổ tới nỗi bản thân không nỡ lòng xem còn không cho Tịch Dữ Phong xem, vươn tay che mắt anh: "Đừng xem đừng xem, toàn lịch sử đen thôi."
Tịch Dữ Phong không nói một lời tóm tay cậu dịch ra, kiên trì xem đến giây cuối cùng.
Rốt cuộc thanh tiến trình cũng chạy xong, Giang Nhược thở dài: "Giữ lại cho thằng bé cái quần con đi..."
Tịch Dữ Phong nhìn cậu bằng ánh mắt ngờ vực, như đang hỏi: Ai không cho em mặc quần?
Tối đến, bệnh nhân Giang Nhược ăn mặc chỉnh tề, thật thà nằm trên giường trong phòng ngủ chính, cùng đắp chung chăn trò chuyện đơn thuần với Tịch Dữ Phong.
Chính xác là cậu nói một mình, thỉnh thoảng Tịch Dữ Phong mới ừ lại.
Mấy câu liền không được trả lời, Giang Nhược bất chợt nảy ra suy nghĩ lạ lùng, thử hô: "Tắt máy tính của Tịch Dữ Phong."
Tất nhiên máy tính không nghe cậu sai khiến, nhưng Tịch Dữ Phong nghe vậy thì bật cười, đóng máy tính trong tay đặt lên đầu giường và nằm xuống.
Buổi tối hiếm hoi không làm gì, sau vài lần tí toáy tay chân đều bị bắt gọn, Giang Nhược tự dưng cảm thấy trống rỗng như kẻ lưu manh bị ép hoàn lương.
Trống rỗng thì muốn ăn gì đó, Giang Nhược ngồi dậy, chân chưa chạm đất đã bị người bên cạnh gọi lại.
"Đi đâu?"
"Em lấy kem." Giang Nhược chủ động khai báo: "Hết đau dạ dày rồi."
Tịch Dữ Phong hỏi: "Ngon vậy à?"
"Ngon mà." Giang Nhược cười bảo: "Người nghèo bọn em không như người giàu bọn anh, tóm được cơ hội là sẽ ăn một lần cho thỏa."
Tịch Dữ Phong im lặng giây lát, đoạn nói: "Mai hẵng ăn, hết thì mua tiếp."
Nhất thời không tìm được lý do phản bác, Giang Nhược đành bỏ cuộc.
Nhưng cậu vẫn muốn đi, thế là ôm gối lên: "Thôi được, em đi ngủ đây."
Cậu Vừa xoay người, cổ tay lại được nắm chặt.
"Muộn lắm rồi." Tịch Dữ Phong dùng giọng điệu không giống ra lệnh: "Ngủ ở đây."
Đêm nay, Giang Nhược xưa giờ thường ngủ ngon lại mất ngủ.
Có thể là do chiều mai phải về đoàn phim, hơn một tháng sau không có thời gian nghỉ, cũng có thể là vì uống thuốc, ngày mai thức dậy cậu phải xem thành phần thuốc mới được.
Đêm mùa hạ ở thành phố không nghe thấy ếch kêu, bên tai văng vẳng vài tiếng ve sầu khe khẽ.
Khi con người ta mất ngủ, trong đầu luôn không kiềm được nhớ lại những điều nhỏ nhặt thường bị xem nhẹ xảy ra vào thời gian gần đây.
Ví như cái hôm tâm trạng Tịch Dữ Phong không tốt, cũng từng kéo tay cậu bảo cậu ngồi yên.
Hóa ra anh không phải cảm thấy cậu đặc biệt nhường nào mà là cần bầu bạn.
Nghĩ như thế Giang Nhược vẫn thấy vui, vui vì Tịch Dữ Phong biết cô đơn, cũng vui vì người bên cạnh anh khi anh thỉnh thoảng cô đơn là cậu.
Dù Tịch Dữ Phong không hay biết, rằng với tư cách là người mang đến tiếng cười và bạn tình, đôi khi làm xong Giang Nhược cũng muốn ôm anh chìm vào giấc ngủ, chứ không phải một mình trở về chiếc giường lạnh lẽo ở phòng cách vách.
Cậu bỗng nhớ đến cái thói quen tóm được cơ hội là ăn một lần cho thỏa của người nghèo, đó là kết luận không có cơ sở khoa học.
Kề sát cơ thể ấm nóng, giây phút cơn buồn ngủ ập đến, Giang Nhược mơ màng nghĩ, nếu như chuyện bầu bạn này cũng có thể có được một lần đã đời thì tốt biết mấy.
***
Ngày nghỉ thứ hai, Giang Nhược dậy muộn hơn.
Cậu vừa ngáp vừa từ phòng cho khách đi ra, trông thấy Tịch Dữ Phong ngồi trước bàn ăn thì không khỏi sửng sốt.
"Không phải hôm nay là thứ hai ạ?" Giang Nhược cầm điện thoại xác nhận: "Thứ hai mà, anh không đến công ty làm việc hả?"
Tịch Dữ Phong nhìn cậu: "Ai bảo làm việc nhất định phải đến công ty?"
Giang Nhược hiểu ra anh làm việc tại nhà.
Sếp lớn tùy hứng thế đấy.
Cậu đang xắn tay áo định vào bếp thì nghe Tịch Dữ Phong nói: "Lát nữa có đồ ăn sáng."
Giang Nhược chớp mắt, rặt một vẻ không tin lắm: "Anh giao đồ ăn lên đây được á?"
Nhà ở cao cấp được bảo vệ nghiêm ngặt, Giang Nhược từng thử đặt đồ ăn ngoài một lần, anh giao hàng bị bảo vệ chặn không cho vào, vất vả gọi điện trao đổi mới cho qua thì không lên được thang máy cần xác minh thân phận.
Cuối cùng Giang Nhược phải chạy xuống tầng lấy, gọi đồ ăn ngoài còn rầy rà hơn tự ra ngoài ăn, làm từ bấy Giang Nhược đã gạt bỏ suy nghĩ đặt đồ ăn ngoài.
Cũng vì vậy mà Giang Nhược vô cùng tò mò về bữa sáng mang lên tận nhà trong lời Tịch Dữ Phong, rửa mặt đánh răng xong bèn ngồi ở phòng khách dốc lòng chờ đợi, nghe tiếng chuông cửa kêu vang thì giật mình, mở cửa nhìn thấy trợ lý của Tịch Dữ Phong lại cúi đầu ủ rũ.
Đến khi Thi Minh Hú lôi từ sau lưng ra một túi giấy đặt trên bàn, mắt Giang Nhược lại sáng bừng.
Trợ lý tới đưa tài liệu, sẵn tiện hoàn thành chỉ thị của cấp trên: đi Cha chaan teng mua bữa sáng.
Người đi rồi, Giang Nhược vừa gặm bánh bao xá xíu nóng hổi vừa hỏi: "Tổng giám đốc Tịch thế này có phải là lấy việc công làm việc tư không?"
Đã lâu không nghe cậu gọi xưng hô pha chút dí dỏm ấy, Tịch Dữ Phong ngẫm nghĩ: "Không phải."
Dù sao cũng trả lương, hơn nữa hôm nay là ngày đi làm.
"Ò." Giang Nhược gật đầu: "Vậy là trái pháp luật loạn kỷ cương."
Tịch Dữ Phong: "..."
Ăn xong bữa sáng, đúng là hai người đã làm mấy việc loạn kỷ cương thật.
Tất cả là tại Giang Nhược chủ động quyến rũ, hỏi Tịch Dữ Phong có muốn xuống bể bơi tắm uyên ương không.
Cậu dùng từ táo bạo, hành động còn táo bạo hơn. Lúc một vốc nước thoảng mùi clo hắt trúng nguc, Tịch Dữ Phong bất giác nhíu mày, bị thêm một vốc giội ướt ống quần mới phản ứng, lập tức kéo người ra khỏi nước.
Quậy một trận cạnh bể bơi, trao nhau chiếc hôn vương mùi vị của đôi bên, Giang Nhược "hiểu rõ đại nghĩa" đẩy Tịch Dữ Phong đi làm việc: "Bảo là làm việc tại nhà cơ mà, máy tính của anh đâu?"
Đến khi Tịch Dữ Phong bật máy tính rồi ngồi xuống đọc mail, Giang Nhược lại ngồi kế bên, câu được câu chăng nói chuyện với anh.
"Ở đây cái gì cũng tốt, chỉ là anh giao hàng không lên được, chẳng nhẽ người giàu bọn anh không ăn đồ ăn ngoài sao?"
"Mà sao anh biết em thích ăn thịt? Nhưng mà thật ra em ăn được tất á, không kén ăn đâu."
"Đoàn phim mới không quen thân với mọi người, lâu lắm không chơi mạt chược rồi... Dạo này anh không đi hoạt động tập thể hả? Họp mặt giống lần trước ấy."
Tịch Dữ Phong dời mắt từ màn hình sang mặt Giang Nhược, nhìn thấy ngón tay cậu vô thức gõ trên đùi như thật sự ngứa tay muốn chơi mạt chược. Anh bật cười: "Chơi nghiện luôn rồi à?"
Giang Nhược thẳng thắn thành khẩn: "Đúng ra là nghiện thắng tiền."
Tiếc rằng hôm nay là thứ hai, vả lại bây giờ trời nắng chang chang, ban ngày ban mặt không dễ tụ tập.
Giang Nhược đọc kịch bản hết nửa buổi sáng, nghỉ giải lao bèn mày mò chiếc điều khiển tivi tìm mãi mới ra, lại muốn thử điều khiển bằng giọng nói.
Tịch Dữ Phong giải quyết xong email, đang mở tài liệu vừa đưa đến sáng nay thì trông thấy bộ dạng nóng lòng muốn thử của Giang Nhược. Anh lên tiếng: "Điều khiển bằng giọng nói đang bật đấy."
Giang Nhược lập tức ngồi thẳng người: "Có khẩu lệnh chuyên biệt nào không?"
"Nó nhận dạng giọng nói."
"À em hiểu rồi, giống Siri."
Tịch Dữ Phong đăng nhập tài khoản quản lý, để Giang Nhược nói vài câu với hệ thống, tiến hành đăng ký giọng nói.
Thế là nửa tiếng sau Giang Nhược miệt mài tương tác với hệ thống thông minh, nào là "bật tivi", "đóng rèm cửa sổ phòng khách", "quét rác", đến nỗi còn hỏi "mày tên gì", "mày là con trai hả", "nhưng giọng mày ngọt như mật í"...
Câu đáp lúc có lúc không, trước hệ thống thỉnh thoảng lại không trả lời, Giang Nhược bảo Tịch Dữ Phong: "Hay là đặt tên cho nó nhỉ, không thì nó chẳng biết em đang gọi nó."
Tịch Dữ Phong chỉ cười không nói.
Nghịch thêm lát nữa, Giang Nhược bất chợt nảy ra ý nghĩ lạ lùng: "Vừng ơi mở cửa ra!"
Cậu vốn chỉ ôm tâm lý đùa vui, cửa mà mở được như thế thật thì chẳng phải có trộm từ lâu rồi ư?
Ai ngờ vừa dứt câu, cửa lớn vang tiếng "tích" rồi bật mở.
Dì Phương xách mấy túi thức ăn to bự bước vào, ngẩng đầu thì thấy hai đứa ngồi trên sô pha phòng khách đang nhìn mình chằm chằm bằng vẻ mặt ngạc nhiên hết sức, cứ như dì là người sống do ảo thuật gia biến ra.
Mất chút thời gian làm rõ tại sao thứ hai mà Tịch Dữ Phong không đi làm, dì Phương vừa bỏ đồ ra khỏi túi mua sắm, vừa quan sát Giang Nhược đang giúp rửa rau cạnh bồn rửa.
"Thằng nhóc con..."
Không chờ dì hỏi xong, Giang Nhược đã tự giới thiệu: "Con là Giang Nhược, dì Phương có thể gọi con là tiểu Giang, con là... bạn của Tịch Dữ Phong."
Định nghĩa từ "bạn" quá chung chung, dì Phương cũng không ngốc, nhớ đến nội dung cuộc cãi vã giữa hai bố con Tịch Dữ Phong và liên hệ tới "tin tức" Tịch Vọng Trần thỉnh thoảng mang về, trong lòng đã nắm chắc.
Rốt cuộc chỉ coi mình là bảo mẫu, cũng không định xen vào đời sống tình cảm của Tịch Dữ Phong, dì Phương điềm tĩnh gật đầu, xoay người mở tủ lạnh cất hết đống thức ăn chín đã nấu sẵn.
Gần giữa trưa, Tịch Dữ Phong vào phòng sách nhận điện thoại công việc và mở một cuộc họp video ngắn với cấp dưới, lúc trở lại phòng khách, cách bếp rất xa đã nghe thấy giọng dì Phương.
Giang Nhược cũng không ngờ chỉ thảo luận kinh nghiệm bếp núc đã có thể chọc dì Phương vui tới vậy.
"Tiểu Phong tốt nghiệp cấp ba là xuất ngoại luôn, đi học ở bên ngoài mấy năm chẳng được ăn thứ gì ra hồn."
"Không phải bây giờ ăn rồi sao ạ? Tuy ít nhất có một nửa chui vào bụng con."
"Có con dì lại yên tâm, chứ lúc một mình thằng bé toàn để đồ ăn hỏng cũng chả buồn ăn."
"Phí phạm của trời quá... Dì Phương yên tâm, sau này dù con không ở đây cũng sẽ nhắc anh ấy ăn thức ăn trong tủ lạnh."
Từ đầu đến cuối chủ đề trò chuyện đều xoay quanh Tịch Dữ Phong, dì Phương luôn không yên lòng, hỏi Giang Nhược thức ăn thế nào, món nào Tịch Dữ Phong gắp nhiều.
Giang Nhược ngẫm nghĩ, đáp: "Con thấy anh ấy không quen ăn đồ Trung Quốc lắm, với cả không thích món dầu mỡ mặn."
"Sao thế được!" Dì Phương ngạc nhiên: "Nó thích ăn thịt kho tàu, phải thịt ba chỉ nửa nạc nửa mỡ cho nhiều đường, bà chủ bảo dì thế mà."
Trước đây Giang Nhược từng nghe Lâm Hiểu kể một vài tin đồn liên quan đến nhà họ Tịch, vậy nên không chắc "bà chủ" mà dì Phương nói là ai.
Dì Phương bèn giải thích: "Đương nhiên bà chủ là mẹ của tiểu Phong. Bà ấy tốt bụng lắm, chỉ tiếc yêu nhầm người, hồi xưa bà ấy vì ông chủ mà bỏ mặc tiểu Phong không quan tâm..."
Nói tới đây bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, hai dì con ngoảnh đầu thì trông thấy Tịch Dữ Phong.
Giây phút nhìn nhau, Giang Nhược chợt sững người vì ánh mắt gần như lạnh giá của anh
"Cháu rót nước." Tịch Dữ Phong nói rồi lấy một chiếc cốc trên giá đựng bát đĩa bên cạnh.
Sau đó Giang Nhược nhớ ra bên quầy bar cũng có nước, không cần thiết phải bỏ gần tìm xa cố tình chạy vào bếp.
Nguyên nhân anh làm vậy rõ ràng là vì không muốn cho Giang Nhược nghe tiếp. Nói cách khác những điều dì Phương sắp thốt ra Giang Nhược không thể biết.
Điều ấy chứng tỏ anh cảnh giác coi cậu là người ngoài, mặc dù chiếu theo mối quan hệ x4c thịt chẳng sâu sắc giữa hai người thì như thế là lẽ dĩ nhiên, nhưng làm bên bị cảnh giác, cậu không khỏi nản lòng.
Sau bữa trưa dì Phương ra về, trước khi đi đã nhờ Giang Nhược trông nom Tịch Dữ Phong ăn uống đầy đủ.
"Trước đây nó chịu khổ nhiều." Dì Phương cũng không nói nữa: "Bây giờ sống dễ chịu rồi, không còn gì ràng buộc, dì cũng không mong nó suốt ngày không vui."
Người lớn đến tuổi này luôn coi chuyện ăn uống là quan trọng nhất, Giang Nhược cũng từng cho rằng như vậy.
Nhưng cậu không biết "khổ" đấy là kiểu "khổ" nào, càng không biết rốt cuộc trong mắt Tịch Dữ Phong có chuyện quan trọng thật hay chăng.
Giang Nhược chỉ cảm thấy mù mờ không biết bắt đầu từ đâu.
Có điều rốt cuộc đây chỉ là một sự việc nhỏ, cộng thêm đã sớm chuẩn bị tâm lý, cậu ngủ trưa dậy là lại như không có việc gì.
Buổi chiều Giang Nhược đi siêu thị, mua nào thức ăn nào nước uống, cả đồ dùng sinh hoạt.
Lúc thanh toán Giang Nhược lấy mấy cây kem vị trái cây, trở về tống tụi nó vào tủ lạnh trước rồi thuận tay bóc một cái nhét vào miệng mình, đóng tủ lạnh trông thấy Tịch Dữ Phong từ phòng sách đi ra thì hỏi anh: "Anh ăn kem không?"
Tịch Dữ Phong nhìn cậu: "Em ăn đi."
Giang Nhược ngốn liền tù tì mấy cây, tính luôn cả phần của Tịch Dữ Phong.
Trước giờ cơm tối bụng Giang Nhược bắt đầu đau lâm râm, chắc là dạ dày bị lạnh. Cũng không thể trách cậu ham ăn, hai hôm nay hết ngủ sô pha lại xuống bể bơi nghịch nước, khi múa còn toát mồ hôi khắp người, giờ cơ thể khó chịu làm Giang Nhược có cảm giác chắc chắn rằng "rốt cuộc mình cũng ốm".
Vốn dĩ cậu không định kể với Tịch Dữ Phong nhưng có lẽ sức ăn của cậu ít đi quá rõ ràng, lúc dọn bát đũa anh hỏi cậu: "Không khỏe à?"
Anh đã hỏi thì Giang Nhược cũng không giấu: "Em ăn nhiều kem xong hơi đau dạ dày. Cơ mà không sao, lát là khỏi thôi."
Tịch Dữ Phong không nói gì, nửa tiếng sau trợ lý Thi đến nhà lần thứ hai trong ngày để đưa thuốc.
Giang Nhược nhìn thuốc dạ dày đầy túi, con ngươi sắp rớt ra ngoài.
"Tổng giám đốc Tịch không nói nguyên nhân gây đau dạ dày, để chắc ăn tôi đã mua hết những loại có thể mua." Thi Minh Hú nói.
Người đi rồi, Giang Nhược xếp chồng từng hộp thuốc một rồi lại xô đổ ào ào, giọng bùi ngùi: "Lần này anh lấy việc công làm việc tư thật đó." Nói đoạn cậu nghiêng đầu bảo Tịch Dữ Phong: "Tổng giám đốc Tịch nhớ tăng lương cho trợ lý Thi nhé."
Tịch Dữ Phong chẳng để ý mà đi sang, lấy một hộp thuốc đúng bệnh đưa cho Giang Nhược, chỉ nói hai chữ: "Uống thuốc."
Thực ra Giang Nhược không có thói quen hễ người ngợm không thoải mái là uống thuốc hay đi bệnh viện, cậu quen với việc ráng chịu đựng, dù sao cơ thể cũng có chức năng tự chữa lành, bệnh vặt đều có thể tự khỏi theo thời gian, đã thế còn tiết kiệm.
Vậy nên từ nhỏ đến lớn đừng nói là đi bệnh viện, số lần cậu uống thuốc cũng đếm trên đầu ngón tay. Hối bé học múa khó tránh va chạm, có bận Giang Nhược xoay tròn tới mức bị chóng mặt, dừng lại chân mềm nhũn, ngã đập đầu vào góc nhọn của ghế chảy máu ồ ạt.
Khi ấy giáo viên múa sợ không dám làm bừa, vội vàng gọi phụ huynh cậu đến, phụ huynh tiết kiệm tiền nên chẳng đưa cậu đi bệnh viện, chỉ dùng vải xô băng bó qua loa, vài ngày đã khép miệng.
Nhưng vết thương để lại sẹo ở chỗ chân tóc mai bên trái, cỡ khoảng móng tay, bình thường có tóc che nên không thấy. Hơn nữa Giang Nhược luôn nghi ngờ thành tích học tập của mình không xuất sắc là vì lần đó đập hỏng đầu, nếu không chưa biết chừng ngày trước còn phải xoắn xuýt chọn Thanh Hoa hay Học viện múa nữa kìa.
Dù cuối cùng cậu vẫn theo nghiệp diễn viên thì lúc tuyên truyền cũng có thể lôi chỉ số thông minh cao ra làm mánh lới, chẳng lẽ lại không hay hơn video thi xét tuyển năm mười bảy tuổi?
Nghĩ đến đây, Giang Nhược vừa không tình nguyện bóc hai viên thuốc con nhộng theo hướng dẫn sử dụng, vừa hỏi: "Video ấy... cái tư liệu tuyên truyền ấy, về sau làm thế nào ạ?"
Tịch Dữ Phong bật máy tính xách tay, phát video cho cậu xem.
Có thể nhìn ra bộ phận tuyên truyền đã gắng hết sức, ngoài mấy bài biểu diễn trên sân khấu hồi ở trường, họ còn cắt ghép hầu hết các phân đoạn trong những bộ phim Giang Nhược từng tham gia.
Bao gồm cả phân cảnh làm diễn viên quần chúng tép riu.
Video dài chưa đầy ba phút, hơn mười giây cuối Giang Nhược nhắm mắt nghe hết. Cậu xấu hổ tới nỗi bản thân không nỡ lòng xem còn không cho Tịch Dữ Phong xem, vươn tay che mắt anh: "Đừng xem đừng xem, toàn lịch sử đen thôi."
Tịch Dữ Phong không nói một lời tóm tay cậu dịch ra, kiên trì xem đến giây cuối cùng.
Rốt cuộc thanh tiến trình cũng chạy xong, Giang Nhược thở dài: "Giữ lại cho thằng bé cái quần con đi..."
Tịch Dữ Phong nhìn cậu bằng ánh mắt ngờ vực, như đang hỏi: Ai không cho em mặc quần?
Tối đến, bệnh nhân Giang Nhược ăn mặc chỉnh tề, thật thà nằm trên giường trong phòng ngủ chính, cùng đắp chung chăn trò chuyện đơn thuần với Tịch Dữ Phong.
Chính xác là cậu nói một mình, thỉnh thoảng Tịch Dữ Phong mới ừ lại.
Mấy câu liền không được trả lời, Giang Nhược bất chợt nảy ra suy nghĩ lạ lùng, thử hô: "Tắt máy tính của Tịch Dữ Phong."
Tất nhiên máy tính không nghe cậu sai khiến, nhưng Tịch Dữ Phong nghe vậy thì bật cười, đóng máy tính trong tay đặt lên đầu giường và nằm xuống.
Buổi tối hiếm hoi không làm gì, sau vài lần tí toáy tay chân đều bị bắt gọn, Giang Nhược tự dưng cảm thấy trống rỗng như kẻ lưu manh bị ép hoàn lương.
Trống rỗng thì muốn ăn gì đó, Giang Nhược ngồi dậy, chân chưa chạm đất đã bị người bên cạnh gọi lại.
"Đi đâu?"
"Em lấy kem." Giang Nhược chủ động khai báo: "Hết đau dạ dày rồi."
Tịch Dữ Phong hỏi: "Ngon vậy à?"
"Ngon mà." Giang Nhược cười bảo: "Người nghèo bọn em không như người giàu bọn anh, tóm được cơ hội là sẽ ăn một lần cho thỏa."
Tịch Dữ Phong im lặng giây lát, đoạn nói: "Mai hẵng ăn, hết thì mua tiếp."
Nhất thời không tìm được lý do phản bác, Giang Nhược đành bỏ cuộc.
Nhưng cậu vẫn muốn đi, thế là ôm gối lên: "Thôi được, em đi ngủ đây."
Cậu Vừa xoay người, cổ tay lại được nắm chặt.
"Muộn lắm rồi." Tịch Dữ Phong dùng giọng điệu không giống ra lệnh: "Ngủ ở đây."
Đêm nay, Giang Nhược xưa giờ thường ngủ ngon lại mất ngủ.
Có thể là do chiều mai phải về đoàn phim, hơn một tháng sau không có thời gian nghỉ, cũng có thể là vì uống thuốc, ngày mai thức dậy cậu phải xem thành phần thuốc mới được.
Đêm mùa hạ ở thành phố không nghe thấy ếch kêu, bên tai văng vẳng vài tiếng ve sầu khe khẽ.
Khi con người ta mất ngủ, trong đầu luôn không kiềm được nhớ lại những điều nhỏ nhặt thường bị xem nhẹ xảy ra vào thời gian gần đây.
Ví như cái hôm tâm trạng Tịch Dữ Phong không tốt, cũng từng kéo tay cậu bảo cậu ngồi yên.
Hóa ra anh không phải cảm thấy cậu đặc biệt nhường nào mà là cần bầu bạn.
Nghĩ như thế Giang Nhược vẫn thấy vui, vui vì Tịch Dữ Phong biết cô đơn, cũng vui vì người bên cạnh anh khi anh thỉnh thoảng cô đơn là cậu.
Dù Tịch Dữ Phong không hay biết, rằng với tư cách là người mang đến tiếng cười và bạn tình, đôi khi làm xong Giang Nhược cũng muốn ôm anh chìm vào giấc ngủ, chứ không phải một mình trở về chiếc giường lạnh lẽo ở phòng cách vách.
Cậu bỗng nhớ đến cái thói quen tóm được cơ hội là ăn một lần cho thỏa của người nghèo, đó là kết luận không có cơ sở khoa học.
Kề sát cơ thể ấm nóng, giây phút cơn buồn ngủ ập đến, Giang Nhược mơ màng nghĩ, nếu như chuyện bầu bạn này cũng có thể có được một lần đã đời thì tốt biết mấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất