Chương 5: Lầm đường lạc lối
Dịch: Voi Còi || Chỉnh sửa: Rùa
======
Lúc đó ngay lập tức Giang Nhược nghĩ chắc chắn là Trương Thiệu Nguyên giở trò rồi.
Không thể vạch trần thẳng mặt, cậu chỉ có thể dùng lí do "họa từ trên trời rớt xuống" để chấp nhận chuyện này, chỉ hy vọng đoàn làm phim có thể cho cậu một lời giải thích chính đáng.
Là một người giữ vai trò quan trọng trong việc điều hành công việc, Triệu Sâm rất biết cách nhìn người hành việc để có thể tạo mối quan hệ với các sếp lớn. Ông liếc nhìn Giang Nhược, thái độ coi thường: "Cậu là người ký hợp đồng sao mà đòi tôi cho cậu lý do thôi việc? Những việc vớ vẩn như thế này đâu cần tôi phải ký công văn giấy trắng mực đen để đuổi cậu nhỉ?"
Giang Nhược không muốn đôi co nhiều lời. Cậu lập tức phân tích tình thế, tự biết công việc này không thể tiếp tục làm nữa nên cũng không hy vọng gì thêm, chỉ hỏi: "Vậy tiền lương của mấy cảnh phim trước...?"
"Cậu còn muốn đòi tiền?" Triệu Sâm trợn tròn mắt.
"Mấy cảnh phim cũ của cậu bây giờ phải quay lại, không bắt cậu bồi thường đã là may cho cậu lắm rồi. Nhanh nhanh cút khỏi đây đi, đừng có làm phiền chúng tôi quay cảnh chiều."
Vừa đến trường quay được hơn ba mươi phút, Giang Nhược đã bước trở ra.
Vì Lâm Hiểu có việc nên chỉ có thể tiễn cậu tới cổng, tránh chỗ đông người hỏi nhỏ cậu: "Rốt cuộc em đắc tội với ai mà đến vai diễn nhỏ như vậy cũng không giữ được?"
Giang Nhược nhếch môi: "Em đắc tội với một tên đầu chó bụng dạ nhỏ nhen như gà."
Lâm Hiểu chớp chớp mắt: "Vậy rốt cuộc hắn là gà hay là chó?"
Sau đó Giang Nhược lại nghĩ, Trương Thiệu Nguyên cái tên khốn nạn còn không bằng súc sinh này, lúc đó đúng là không nên nhẹ tay với hắn như vậy. Lẽ ra cậu nên đập nát cái mặt đầy dầu của hắn, đánh đến mức hắn phải nhập viện nằm ICU càng tốt.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, không đến nửa giây sau đó Giang Nhược lập tức hèn lại. Không những không nói với Lâm Hiểu cậu đã đắc tội với ai, chỉ cần nghĩ tới việc tháng sau không có việc làm, lại rơi vào cảnh nợ nần thôi thì cậu còn định mắt nhắm mắt mở đi tìm tên Trương Thiệu Nguyên kia dập đầu xin lỗi, mong được khoan hồng. Cùng lắm là bị hắn chơi lại một lần, như An Hà hay nói, là người thì nên biết dựa vào ưu điểm của bản thân.
Dù sao mấy cái chuyện này trước lạ sau quen, tối qua cậu cũng đã ngủ với người khác rồi.
Chỉ khác cái là tối qua cậu không lấy tiền.
Nhưng một lần nữa, Giang Nhược cũng chỉ nghĩ thầm thế thôi. Nếu từ đầu cậu muốn đi đường tắt thì cũng đã có rất nhiều cơ hội, Giang Nhược hà tất phải nhịn nhục sống hèn hạ như một con kiến, ai cũng có thể tùy tiện bóp chết như vậy.
Trước khi về cậu đã nhắn tin cho trưởng nhóm trong group chat, nhưng trưởng nhóm thông báo gần đây không có phim mới, mấy vai quần chúng lần trước cũng tìm được người rồi. Anh ta dặn Giang Nhược chờ thêm mấy ngày nữa hãy quay lại trường quay chờ thời thử xem sao.
Một Giang Nhược đến Tết còn không muốn nghỉ ngơi bây giờ đột nhiên lại có một kì nghỉ dài. Cậu ngây người ngồi trên xe quay về nhà, khung cảnh trầm mặc ngoài cửa sổ hiện lên một tia xám xịt lạnh lẽo. Giang Nhược thất thần nhìn đến mức xe chạy quá trạm dừng lúc nào cũng không hay.
Cậu đi đến tận trạm cuối tại trung tâm Thể dục Thể thao. Nơi này nằm ở ngoài rìa phía Đông của Phong Thành, là khu vực ngoại ô hoang vắng, ngoại trừ sân thi đấu, thư viện, trung tâm triễn lãm nghệ thuật còn có nhà hát lớn nhất Phong Thành, tất cả đều tập trung ở đây.
Rất ít người biết rằng ở tầng hầm nhà hát Phong Thành có một nhóm nhảy hoạt động, còn được thành lập một phòng tập riêng.
Càng ít người biết rằng trong phòng tập này còn có một sân khấu nhỏ, nơi này được các vũ công dùng để mô phỏng cho các cảnh diễn.
Cho dù hai năm gần đây Giang Nhược rất ít khi quay lại nơi này nhưng cậu vẫn rất quen thuộc địa hình ở đây. Đi xuyên qua cổng Tây nhà hát, dọc theo con đường lát đá khoảng hơn một trăm mét rồi rẽ trái. Hai hàng cây xanh bên đường đã ở đó nhiều năm, đi đến cuối đường lại rẽ trái thì có thể nhìn thấy cánh cửa gỗ có tuổi đời lâu năm. Lại đi gần thêm một chút nữa liền có thể nhìn thấy kế bên có một cái biển bằng gỗ viết: "Phòng tập vũ đoàn Tinh Hồi".
Tập luyện thì phải dậy sớm, nên lúc chiều muộn thì phòng tập sẽ không còn ai. Giang Nhược đẩy cánh cửa gỗ khép hờ, đi vào hành lang âm u.
Cho dù đã quen thuộc đến mức không cần nhìn cũng có thể phân biệt được phương hướng, Giang Nhược vẫn như cũ đi rất chậm, rất nhẹ, đến mức sự xuất hiện đột ngột của cậu chỉ như một hạt bụi không đáng chú ý bay vào phòng.
Đèn trên sân khấu vẫn sáng, chắc là nhân viên quản lý quên tắt. Cậu đi vòng qua mấy hàng ghế phía trước sân khấu, hai tay chống lên chỗ cao nhảy lên sân khấu. Chùm ánh sáng trên khán đài chiếu thẳng trên đỉnh đầu cậu, Giang Nhược không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn nhưng lại bị đèn chiếu đến không mở mắt được.
Có lẽ vì lâu quá không được đứng ở nơi này.
Ngay giờ này phút này, nếu không nhảy một điệu thì có hơi uổng công cậu đã đi đến tận đây. Giang Nhược xoay cổ tay cổ chân, ngay tại chỗ biểu diễn một động tác múa hiện đại. Kề vai xoay một vòng tròn, từ từ giang tay, cuối cùng xoay người một vòng xoạc chân ép nửa thân trên xuống sát nền đất.
Cũng vì không luyện tập trong một thời gian dài nên chỉ mới làm có mấy động tác cơ bản mà cậu đã thở hổn hển.
Nhưng điều này vẫn cho Giang Nhược một cảm giác từ địa ngục bay thẳng lên thiên đàng. Nhìn về phía ánh đèn kia cũng không thấy chói mắt nữa, giống như cậu vốn dĩ thuộc về nơi này, dưới ánh đèn sân khấu, trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, đón nhận sự thừa nhận từ bốn phương tám hướng.
Cậu của lúc đó đã từng cho rằng những hơi thở gấp gáp sau mỗi điệu nhảy đều hết sức động tâm, thậm chí còn hơn cả những lời khen.
Cậu của lúc đó, mỗi lần đứng trên sân khấu đều sẽ tự tin đến tỏa sáng.
Cho dù Giang Nhược đã rất cẩn thận, khi nhảy không phát ra bất cứ một tiếng động nào nhưng lúc đi ra ngoài vẫn đụng phải người quen.
Tống Thi Vận quay trở lại lấy túi xách. Hôm nay cô có một buổi biểu diễn ở ngoài, lúc đi quá vội vã nên cô để quên túi xách ở phòng tập. Lúc đứng ngoài cửa nghe thấy âm thanh bên trong cô cũng cảm thấy kì lạ, cũng đã muộn rồi, không biết ai còn ở đây.
Lúc nhìn người đẩy cửa bước ra là Giang Nhược, Tống Thi Vận có chút bất ngờ. Khó khăn lắm cô mới hỏi được một câu không đầu không đuôi: "Tại sao cậu lại đến đây?"
Giang Nhược nhìn rõ người trước mặt. Nhưng sau khi thở phào nhẹ nhõm cậu lại có cảm giác bị bắt quả tang tại trận: "Đi ngang qua... nên ghé vào."
Một lời nói dối vụng về. Ở cái nơi ngoại thành xa tít thò lò như thế này thì ai lại không có việc gì mà tình cờ đi ngang qua cơ chứ?
Tống Thi Vận cũng không vạch trần cậu, chỉ dừng lại giây lát, lúc hỏi tiếp tâm trạng đã bình tĩnh lại nhiều: "Ồ, trùng hợp ghê."
Giang Nhược chỉ ngượng ngùng 'ừ' lại một tiếng.
Gặp lại người quen cũng phải kiếm đề tài gì đó để nói, Tống Thi Vận đành hỏi cậu dạo này đang làm gì.
Nghe cậu bảo đang làm diễn viễn cô cười nói: "Vậy cũng coi như là cùng ngành, đều là biểu diễn."
"Kiếm cơm ăn mà thôi." Giang Nhược ăn ngay nói thật.
"Nghệ thuật mà, không phân biệt là cậu biểu diễn ở đâu, cũng như nhau cả thôi."
Giang Nhược cũng hỏi thăm tình hình gần đây của Tống Thi Vận, nghe nói cô ngoài giúp đỡ trưởng đoàn dẫn dắt nhóm nhảy, còn nhận một vài học sinh. Thời gian sắp tới cô còn dẫn học sinh của mình đi thủ đô tham gia một cuộc thi nhảy. Giang Nhược chân thành chúc mừng: "Hy vọng học sinh của cô Tống đạt được thành tích tốt nhất."
Sau đó là một sự im lặng kéo dài.
Rời xa nhịp sống hối hả của thành phố, không có những tòa nhà cao tầng sừng sững thay đổi ngày đêm, nơi đây luôn bất động, tĩnh lặng, tựa như một bức tranh phong cảnh xưa cũ ẩn hiện trong phim.
Phảng phất vọng đến âm thanh của ai đó: "Cái người kia, ra tù chưa?"
"Vẫn chưa." Giang Nhược hít sâu một hơi: "Còn nửa năm."
Tống Thi Vận gật gật đầu: "Hy vọng trong nửa năm tới, ông trời có thể mở mắt, khiến cho tên đó chết luôn trong tù đi."
Nghe như một lời ước nguyện, nhưng thuần túy là một sự nguyền rủa, Giang Nhược cười nói: "Nhờ phước cô Tống vậy."
Cứ như vậy mỗi người một câu nói qua nói lại, hai người từ từ tìm được cảm giác nói chuyện thoải mái khi xưa.
Lúc tạm biệt, Lâm Thi Vận bảo Giang Nhược lưu lại số điện thoại của cô.
"Có việc gì thì cứ tìm tôi... ngoại trừ việc vay tiền."
Học múa vừa tốn tiền vừa tốn sức, kiếm lại cũng không có bao nhiêu. Vũ công cố gắng lăn lộn đến vị trí cao đến mấy thì thu nhập cũng không thể bằng với các ngôi sao giới giải trí.
Tất nhiên Giang Nhược hiểu rất rõ, cười lớn: "Tôi là loại ngươi này sao?"
Tống Thi Vận lườm cậu nói: "Ừ, cậu không phải. Cậu là người có việc thì chỉ sợ ảnh hưởng đến người khác, chớp mắt biến mất không hình không bóng, ròng rã hai năm không thể liên lạc với cậu."
Nhất thời cậu không biết cô là đang khen hay đang chửi mình, Giang Nhược ho nhẹ, thầm nói: "Định ngữ này hơi dài nha."
Khi nhìn Giang Nhược rời đi, Tống Thi Vận ở phía sau cậu nói vọng tới: "Nếu vẫn còn muốn nhảy, cậu có thể..."
"Không cần đâu." Không đợi cô nói xong, Giang Nhược lắc đầu: "Bình thường công việc của tôi cũng rất bận, không có thời gian."
Tống Thi Vận giật mình, cô có cảm giác cảnh tượng này rất quen thuộc, như đã từng xuất hiện ở đâu đó.
Ba năm trước, có một vũ công trẻ cũng ở tại nơi này, từ chối một lời mời làm việc với mức lương rất cao.
Lý do là: "Bình thường luyện tập để thi đấu cũng rất bận rộn rồi, không có thời gian để nhận việc khác."
Lời nói tương tự, nhưng lại mang ý nghĩa khác nhau.
Ánh mắt cũng không giống. Giang Nhược rõ ràng là đang cười, nhưng ánh mắt lại hết sức ảm đạm. Cậu hướng về Tống Thi Vận vẫy vẫy tay, đối với sân khấu phía sau không có một chút lưu luyến mà xoay người: "Đi trước nha, tôi có việc phải làm rồi."
Thật ra không có cái gọi là việc phải làm nào. Năm đó Giang Nhược chỉ vì gấp gáp cần tiền nên tùy tiện ký hợp đồng với một công ty quản lý, sau đó bị bỏ quên hai năm, đến mặt mũi người quản lý như thế nào cậu cũng không biết.
Nhưng đến lúc chia tiền hoa hồng thì lại rất tích cực. Hai năm qua Giang Nhược việc to việc nhỏ gì cũng nhận, đóng được hơn mười bộ phim, tuy đều không phải là vai chính nhưng công ty quản lý cũng lấy được không ít lợi nhuận.
Trong trường hợp này đổi lại là ai cũng không thể nhịn được, cho nên cuối năm Giang Nhược đi nói chuyện với mấy người bị hại giống cậu, kiện công ty quản lý lên tòa án. Tiền thì khó lấy lại nhưng bọn họ muốn được hủy bỏ hợp đồng và có thể hoạt động tự do.
Loại kiện cáo tranh chấp hợp đồng lao động rất phức tạp, tốn công tốn của cũng chưa chắc gì thắng kiện. Phí luật sư cho dù đã chia đều theo đầu người thì vẫn là một con số khiến cậu đau đầu. Chính vì vậy Giang Nhược luôn ở trong tình trạng thiếu tiền, tiêu chuẩn nhận vai của cậu cũng hạ thấp, lúc trước còn cân bằng về thời gian và công sức, bây giờ không cần nghĩ nhiều, chỉ cần có tiền là làm.
Nhưng mà tục ngữ có câu: nhà dột còn gặp mưa đêm. Vì bản thân đắc tội với người khác mà bị đoàn làm phim sa thải, đến cuối cùng còn không nhận nổi một đồng tiền lương. Giang Nhược lại liên tục gặp xui xẻo. Đầu tiên là chủ nhà đòi tăng tiền thuê, còn đòi thu phí cả năm một lần. Cậu chạy vạy khắp nơi mới xoay được đủ tiền trả tiền nhà, cuối cùng thì tiền nợ mỗi tháng cũng đủ ép khô cậu, khiến cậu chỉ còn lại một ít tiền xài.
Chưa kể đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương, An Hà nhập viện.
Từ lúc bị Trương Thiệu Nguyên hành hạ đêm đó, tình trạng sức khỏe của An Hà luôn không được tốt. An Hà vì cố gắng kiếm tiền nên không chờ vết thương lành hẳn đã quay lại đi làm, áp lực công việc khiến cậu luôn mệt mỏi, đến bưng một cái đĩa cũng không vững. Lần trước Giang Nhược gửi tin nhắn sở dĩ cậu không trả lời là vì vô ý làm bể hai bình rượu quý của quán bar, ngay lúc đó bị dọa đến xanh mặt, xỉu liền tại chỗ.
Cho nên mấy ngày nghỉ này Giang Nhược chôn mình ở bệnh viện. Để an tâm hơn, cậu trả tiền cho An Hà làm kiểm tra tổng quát một đợt. Mà nếu không kiểm tra thì cũng không biết được An Hà có vấn đề về bệnh tim, còn thuộc diện nghiêm trọng. Bác sĩ cứ tuôn ra một tràng những thuật ngữ chuyên môn mà Giang Nhược nghe không hiểu, cậu chỉ biết An Hà cần phải phẫu thuật, nếu không lỡ có lần nào bị xúc động quá mức thì sẽ không bảo toàn được tính mạng.
Giang Nhược không quá rõ ràng phạm vi của cụm từ "quá xúc động", lúc nói lại với An Hà cậu chỉ dùng ý tứ nhẹ nhàng nói: "Chỉ là tiểu phẫu, đại khái là giúp cho tim mày khỏe mạnh hơn, để sau này mày không vô tâm với anh đây nữa."
An Hà cười không ngừng được, vừa cười vừa lau nước mắt nói: "Phải tốn nhiều tiền lắm đúng không?"
"Không nhiều, mày không phải lo."
"Anh đừng có lừa em, em biết là sẽ tốn nhiều, em không ngốc tới cái mức đó."
Giang Nhược thu hồi nụ cười, nghiêm túc nhìn về phía giường bệnh: "Mày không ngốc? Mày không ngốc sao lại đi lạc để bị bắt cóc, mày không ngốc sao lại cứ đi nuôi cái đám ăn không ngồi rồi kia, mày không ngốc sao cứ phải nói rõ với tao làm gì, không thể giả vờ như không biết chuyện gì sao?"
Tính tình An Hà vốn mềm yếu, bị nói đến không phản bác lại được, khó khăn lắm mới lấy hết dũng cảm mở lời: "Nhưng anh cũng..."
Chưa kịp nói hết thì đã bị Giang Nhược ấn người nằm lại lên giường, đắp chăn qua đầu.
"Nói chung là tao sẽ có cách." Giang Nhược tức giận nói: "Bác sĩ nói mày cần phải nghỉ ngơi nhiều để khôi phục lại sức khỏe, mày lo ngủ đi."
Chờ đến khi ra khỏi phòng bệnh, Giang Nhược mới vừa rồi vẫn còn khí thế hung hăng đã phải dựa lưng vào vách tường, cả người giống như không còn sức lực mà rũ xuống.
Hai năm qua cậu đã trải qua rất nhiều tình huống gần giống như vậy, nhưng không có lần nào nghiêm trọng như lần này, sự nghèo đói dường như đang dồn ép cậu vào bước đường cùng.
Trước lúc cậu quay trở lại phòng bệnh, luật sư gọi điện thoại tới nói vụ kiện có tiến triển mới. Đối phương mời luật sự kiện ngược lại bọn họ, nói bọn họ làm trái với hợp đồng. Trong hợp đồng bọn họ ký thời hạn là năm năm, bây giờ mới có ba năm.
Dù sao tất cả đều là giấy trắng mực đen, ở góc độ pháp luật mà cân nhắc thì đây cũng là bằng chứng mạnh hơn so với những thứ mà bọn họ dùng để kiện công ty "không thực hiện đúng nghĩa vụ".
Câu kết luận cuối cùng, nguyên văn của luật sư là: "Tôi sẽ cố gắng hết sức thay đổi thế cục, nhưng cũng mong quý vị chuẩn bị sẵn sàng."
Chuẩn bị cái gì? Cũng lại là tiền, thua thì bọn họ phải bồi thường một khoản tiền lớn, còn thắng thì cùng lắm gọi là không bị thiệt mà thôi.
Nói trắng ra chính là bọn họ có nguyện ý dùng tiền đổi lấy tự do hay không. Về điều này trước khi khởi kiện Giang Nhược cũng có nghĩ tới. Nhưng lúc ấy cậu đúng là có hơi bồng bột. Cậu nghĩ rằng mình sẽ gặp may, hoặc có thể nói là cậu không sợ gì cả, dù gì thì tình hình cũng không thể tệ hơn được nữa.
Cuối cùng sự thật lại chứng minh rằng những việc tồi tệ hơn vẫn đang chờ cậu phía trước.
Giang Nhược luôn nghĩ chi tiêu cũng cần có sự ưu tiên. Ví dụ như ưu tiên hàng đầu sẽ là trả nợ, sau đó mới là ăn uống, quần áo, cuối cùng mới là những nhu cầu sinh hoạt về mặt tinh thần.
Lần này An Hà đổ bệnh đã trực tiếp phá vỡ kế hoạch chi tiêu vốn đã được sắp xếp theo thứ tự của cậu, chi phí cho cuộc phẫu thuật một bước đi thẳng lên mục ưu tiên hàng đầu.
Rất khó để phán đoán là nên hay không nên, hoặc đáng hay không đáng, Giang Nhược chỉ nghĩ rằng mình bắt buộc phải làm như vậy.
Lý do rất đơn giản, mùa xuân đầu tiên sau khi thuê nhà ở chung, An Hà không về quê mà ở lại Phong Thành gói hoành thánh cho cậu ăn.
Cậu còn nhớ lúc đó An Hà nói: "Em đến tên mình cũng quên, chỉ nhớ Phong Thành, cho nên đây chắc chắn là một nơi tốt, cho dù em có bán mạng cũng phải ở lại nơi này."
Phong Thành vốn không phải là quê của Giang Nhược, cậu cũng vì đi học mà mới đến đây, cho dù ở đây bốn năm năm nhưng vẫn không có cảm giác thân thuộc nào.
Cậu với An Hà không giống nhau, nhưng lại có một điểm nào đó giống nhau.
Hoặc có lẽ do bản năng vốn có của con người chính là muốn bù đắp cho những khiếm khuyết của mình ở người khác. Giang Nhược hy vọng An Hà có thể ở lại nơi này, an cư lạc nghiệp tại đây. An Hà không cần phải giống như mình phiêu bạt khắp nơi, mỗi khi muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vươn tay ra thì đến gốc dây leo cũng không thể nắm được.
Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Nhược xem lại nhật ký cuộc gọi, bấm vào dãy số không được lưu lại kia. Một chút nhục nhã và khó xử cuối cùng của Giang Nhược cũng nhanh chóng giảm đến số không.
Đừng nói chi tới tâm lý giãy dụa như cừu sợ lạc đường, tất nhiên là không có.
Cậu có lý do chính đáng để nhất định phải làm như vậy. Sau khi điện thoại có người nghe máy, cậu dứt khoát nói: "Những lời lần trước anh nói, còn có hiệu lực không?"
Chính là câu Tịch Dư Phong nói Giang Nhược suy nghĩ kỹ xem cần gì rồi hãy liên hệ lại cho anh.
Không cần chờ lâu, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh nặng nề: "Tất nhiên."
======
Lúc đó ngay lập tức Giang Nhược nghĩ chắc chắn là Trương Thiệu Nguyên giở trò rồi.
Không thể vạch trần thẳng mặt, cậu chỉ có thể dùng lí do "họa từ trên trời rớt xuống" để chấp nhận chuyện này, chỉ hy vọng đoàn làm phim có thể cho cậu một lời giải thích chính đáng.
Là một người giữ vai trò quan trọng trong việc điều hành công việc, Triệu Sâm rất biết cách nhìn người hành việc để có thể tạo mối quan hệ với các sếp lớn. Ông liếc nhìn Giang Nhược, thái độ coi thường: "Cậu là người ký hợp đồng sao mà đòi tôi cho cậu lý do thôi việc? Những việc vớ vẩn như thế này đâu cần tôi phải ký công văn giấy trắng mực đen để đuổi cậu nhỉ?"
Giang Nhược không muốn đôi co nhiều lời. Cậu lập tức phân tích tình thế, tự biết công việc này không thể tiếp tục làm nữa nên cũng không hy vọng gì thêm, chỉ hỏi: "Vậy tiền lương của mấy cảnh phim trước...?"
"Cậu còn muốn đòi tiền?" Triệu Sâm trợn tròn mắt.
"Mấy cảnh phim cũ của cậu bây giờ phải quay lại, không bắt cậu bồi thường đã là may cho cậu lắm rồi. Nhanh nhanh cút khỏi đây đi, đừng có làm phiền chúng tôi quay cảnh chiều."
Vừa đến trường quay được hơn ba mươi phút, Giang Nhược đã bước trở ra.
Vì Lâm Hiểu có việc nên chỉ có thể tiễn cậu tới cổng, tránh chỗ đông người hỏi nhỏ cậu: "Rốt cuộc em đắc tội với ai mà đến vai diễn nhỏ như vậy cũng không giữ được?"
Giang Nhược nhếch môi: "Em đắc tội với một tên đầu chó bụng dạ nhỏ nhen như gà."
Lâm Hiểu chớp chớp mắt: "Vậy rốt cuộc hắn là gà hay là chó?"
Sau đó Giang Nhược lại nghĩ, Trương Thiệu Nguyên cái tên khốn nạn còn không bằng súc sinh này, lúc đó đúng là không nên nhẹ tay với hắn như vậy. Lẽ ra cậu nên đập nát cái mặt đầy dầu của hắn, đánh đến mức hắn phải nhập viện nằm ICU càng tốt.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, không đến nửa giây sau đó Giang Nhược lập tức hèn lại. Không những không nói với Lâm Hiểu cậu đã đắc tội với ai, chỉ cần nghĩ tới việc tháng sau không có việc làm, lại rơi vào cảnh nợ nần thôi thì cậu còn định mắt nhắm mắt mở đi tìm tên Trương Thiệu Nguyên kia dập đầu xin lỗi, mong được khoan hồng. Cùng lắm là bị hắn chơi lại một lần, như An Hà hay nói, là người thì nên biết dựa vào ưu điểm của bản thân.
Dù sao mấy cái chuyện này trước lạ sau quen, tối qua cậu cũng đã ngủ với người khác rồi.
Chỉ khác cái là tối qua cậu không lấy tiền.
Nhưng một lần nữa, Giang Nhược cũng chỉ nghĩ thầm thế thôi. Nếu từ đầu cậu muốn đi đường tắt thì cũng đã có rất nhiều cơ hội, Giang Nhược hà tất phải nhịn nhục sống hèn hạ như một con kiến, ai cũng có thể tùy tiện bóp chết như vậy.
Trước khi về cậu đã nhắn tin cho trưởng nhóm trong group chat, nhưng trưởng nhóm thông báo gần đây không có phim mới, mấy vai quần chúng lần trước cũng tìm được người rồi. Anh ta dặn Giang Nhược chờ thêm mấy ngày nữa hãy quay lại trường quay chờ thời thử xem sao.
Một Giang Nhược đến Tết còn không muốn nghỉ ngơi bây giờ đột nhiên lại có một kì nghỉ dài. Cậu ngây người ngồi trên xe quay về nhà, khung cảnh trầm mặc ngoài cửa sổ hiện lên một tia xám xịt lạnh lẽo. Giang Nhược thất thần nhìn đến mức xe chạy quá trạm dừng lúc nào cũng không hay.
Cậu đi đến tận trạm cuối tại trung tâm Thể dục Thể thao. Nơi này nằm ở ngoài rìa phía Đông của Phong Thành, là khu vực ngoại ô hoang vắng, ngoại trừ sân thi đấu, thư viện, trung tâm triễn lãm nghệ thuật còn có nhà hát lớn nhất Phong Thành, tất cả đều tập trung ở đây.
Rất ít người biết rằng ở tầng hầm nhà hát Phong Thành có một nhóm nhảy hoạt động, còn được thành lập một phòng tập riêng.
Càng ít người biết rằng trong phòng tập này còn có một sân khấu nhỏ, nơi này được các vũ công dùng để mô phỏng cho các cảnh diễn.
Cho dù hai năm gần đây Giang Nhược rất ít khi quay lại nơi này nhưng cậu vẫn rất quen thuộc địa hình ở đây. Đi xuyên qua cổng Tây nhà hát, dọc theo con đường lát đá khoảng hơn một trăm mét rồi rẽ trái. Hai hàng cây xanh bên đường đã ở đó nhiều năm, đi đến cuối đường lại rẽ trái thì có thể nhìn thấy cánh cửa gỗ có tuổi đời lâu năm. Lại đi gần thêm một chút nữa liền có thể nhìn thấy kế bên có một cái biển bằng gỗ viết: "Phòng tập vũ đoàn Tinh Hồi".
Tập luyện thì phải dậy sớm, nên lúc chiều muộn thì phòng tập sẽ không còn ai. Giang Nhược đẩy cánh cửa gỗ khép hờ, đi vào hành lang âm u.
Cho dù đã quen thuộc đến mức không cần nhìn cũng có thể phân biệt được phương hướng, Giang Nhược vẫn như cũ đi rất chậm, rất nhẹ, đến mức sự xuất hiện đột ngột của cậu chỉ như một hạt bụi không đáng chú ý bay vào phòng.
Đèn trên sân khấu vẫn sáng, chắc là nhân viên quản lý quên tắt. Cậu đi vòng qua mấy hàng ghế phía trước sân khấu, hai tay chống lên chỗ cao nhảy lên sân khấu. Chùm ánh sáng trên khán đài chiếu thẳng trên đỉnh đầu cậu, Giang Nhược không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn nhưng lại bị đèn chiếu đến không mở mắt được.
Có lẽ vì lâu quá không được đứng ở nơi này.
Ngay giờ này phút này, nếu không nhảy một điệu thì có hơi uổng công cậu đã đi đến tận đây. Giang Nhược xoay cổ tay cổ chân, ngay tại chỗ biểu diễn một động tác múa hiện đại. Kề vai xoay một vòng tròn, từ từ giang tay, cuối cùng xoay người một vòng xoạc chân ép nửa thân trên xuống sát nền đất.
Cũng vì không luyện tập trong một thời gian dài nên chỉ mới làm có mấy động tác cơ bản mà cậu đã thở hổn hển.
Nhưng điều này vẫn cho Giang Nhược một cảm giác từ địa ngục bay thẳng lên thiên đàng. Nhìn về phía ánh đèn kia cũng không thấy chói mắt nữa, giống như cậu vốn dĩ thuộc về nơi này, dưới ánh đèn sân khấu, trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, đón nhận sự thừa nhận từ bốn phương tám hướng.
Cậu của lúc đó đã từng cho rằng những hơi thở gấp gáp sau mỗi điệu nhảy đều hết sức động tâm, thậm chí còn hơn cả những lời khen.
Cậu của lúc đó, mỗi lần đứng trên sân khấu đều sẽ tự tin đến tỏa sáng.
Cho dù Giang Nhược đã rất cẩn thận, khi nhảy không phát ra bất cứ một tiếng động nào nhưng lúc đi ra ngoài vẫn đụng phải người quen.
Tống Thi Vận quay trở lại lấy túi xách. Hôm nay cô có một buổi biểu diễn ở ngoài, lúc đi quá vội vã nên cô để quên túi xách ở phòng tập. Lúc đứng ngoài cửa nghe thấy âm thanh bên trong cô cũng cảm thấy kì lạ, cũng đã muộn rồi, không biết ai còn ở đây.
Lúc nhìn người đẩy cửa bước ra là Giang Nhược, Tống Thi Vận có chút bất ngờ. Khó khăn lắm cô mới hỏi được một câu không đầu không đuôi: "Tại sao cậu lại đến đây?"
Giang Nhược nhìn rõ người trước mặt. Nhưng sau khi thở phào nhẹ nhõm cậu lại có cảm giác bị bắt quả tang tại trận: "Đi ngang qua... nên ghé vào."
Một lời nói dối vụng về. Ở cái nơi ngoại thành xa tít thò lò như thế này thì ai lại không có việc gì mà tình cờ đi ngang qua cơ chứ?
Tống Thi Vận cũng không vạch trần cậu, chỉ dừng lại giây lát, lúc hỏi tiếp tâm trạng đã bình tĩnh lại nhiều: "Ồ, trùng hợp ghê."
Giang Nhược chỉ ngượng ngùng 'ừ' lại một tiếng.
Gặp lại người quen cũng phải kiếm đề tài gì đó để nói, Tống Thi Vận đành hỏi cậu dạo này đang làm gì.
Nghe cậu bảo đang làm diễn viễn cô cười nói: "Vậy cũng coi như là cùng ngành, đều là biểu diễn."
"Kiếm cơm ăn mà thôi." Giang Nhược ăn ngay nói thật.
"Nghệ thuật mà, không phân biệt là cậu biểu diễn ở đâu, cũng như nhau cả thôi."
Giang Nhược cũng hỏi thăm tình hình gần đây của Tống Thi Vận, nghe nói cô ngoài giúp đỡ trưởng đoàn dẫn dắt nhóm nhảy, còn nhận một vài học sinh. Thời gian sắp tới cô còn dẫn học sinh của mình đi thủ đô tham gia một cuộc thi nhảy. Giang Nhược chân thành chúc mừng: "Hy vọng học sinh của cô Tống đạt được thành tích tốt nhất."
Sau đó là một sự im lặng kéo dài.
Rời xa nhịp sống hối hả của thành phố, không có những tòa nhà cao tầng sừng sững thay đổi ngày đêm, nơi đây luôn bất động, tĩnh lặng, tựa như một bức tranh phong cảnh xưa cũ ẩn hiện trong phim.
Phảng phất vọng đến âm thanh của ai đó: "Cái người kia, ra tù chưa?"
"Vẫn chưa." Giang Nhược hít sâu một hơi: "Còn nửa năm."
Tống Thi Vận gật gật đầu: "Hy vọng trong nửa năm tới, ông trời có thể mở mắt, khiến cho tên đó chết luôn trong tù đi."
Nghe như một lời ước nguyện, nhưng thuần túy là một sự nguyền rủa, Giang Nhược cười nói: "Nhờ phước cô Tống vậy."
Cứ như vậy mỗi người một câu nói qua nói lại, hai người từ từ tìm được cảm giác nói chuyện thoải mái khi xưa.
Lúc tạm biệt, Lâm Thi Vận bảo Giang Nhược lưu lại số điện thoại của cô.
"Có việc gì thì cứ tìm tôi... ngoại trừ việc vay tiền."
Học múa vừa tốn tiền vừa tốn sức, kiếm lại cũng không có bao nhiêu. Vũ công cố gắng lăn lộn đến vị trí cao đến mấy thì thu nhập cũng không thể bằng với các ngôi sao giới giải trí.
Tất nhiên Giang Nhược hiểu rất rõ, cười lớn: "Tôi là loại ngươi này sao?"
Tống Thi Vận lườm cậu nói: "Ừ, cậu không phải. Cậu là người có việc thì chỉ sợ ảnh hưởng đến người khác, chớp mắt biến mất không hình không bóng, ròng rã hai năm không thể liên lạc với cậu."
Nhất thời cậu không biết cô là đang khen hay đang chửi mình, Giang Nhược ho nhẹ, thầm nói: "Định ngữ này hơi dài nha."
Khi nhìn Giang Nhược rời đi, Tống Thi Vận ở phía sau cậu nói vọng tới: "Nếu vẫn còn muốn nhảy, cậu có thể..."
"Không cần đâu." Không đợi cô nói xong, Giang Nhược lắc đầu: "Bình thường công việc của tôi cũng rất bận, không có thời gian."
Tống Thi Vận giật mình, cô có cảm giác cảnh tượng này rất quen thuộc, như đã từng xuất hiện ở đâu đó.
Ba năm trước, có một vũ công trẻ cũng ở tại nơi này, từ chối một lời mời làm việc với mức lương rất cao.
Lý do là: "Bình thường luyện tập để thi đấu cũng rất bận rộn rồi, không có thời gian để nhận việc khác."
Lời nói tương tự, nhưng lại mang ý nghĩa khác nhau.
Ánh mắt cũng không giống. Giang Nhược rõ ràng là đang cười, nhưng ánh mắt lại hết sức ảm đạm. Cậu hướng về Tống Thi Vận vẫy vẫy tay, đối với sân khấu phía sau không có một chút lưu luyến mà xoay người: "Đi trước nha, tôi có việc phải làm rồi."
Thật ra không có cái gọi là việc phải làm nào. Năm đó Giang Nhược chỉ vì gấp gáp cần tiền nên tùy tiện ký hợp đồng với một công ty quản lý, sau đó bị bỏ quên hai năm, đến mặt mũi người quản lý như thế nào cậu cũng không biết.
Nhưng đến lúc chia tiền hoa hồng thì lại rất tích cực. Hai năm qua Giang Nhược việc to việc nhỏ gì cũng nhận, đóng được hơn mười bộ phim, tuy đều không phải là vai chính nhưng công ty quản lý cũng lấy được không ít lợi nhuận.
Trong trường hợp này đổi lại là ai cũng không thể nhịn được, cho nên cuối năm Giang Nhược đi nói chuyện với mấy người bị hại giống cậu, kiện công ty quản lý lên tòa án. Tiền thì khó lấy lại nhưng bọn họ muốn được hủy bỏ hợp đồng và có thể hoạt động tự do.
Loại kiện cáo tranh chấp hợp đồng lao động rất phức tạp, tốn công tốn của cũng chưa chắc gì thắng kiện. Phí luật sư cho dù đã chia đều theo đầu người thì vẫn là một con số khiến cậu đau đầu. Chính vì vậy Giang Nhược luôn ở trong tình trạng thiếu tiền, tiêu chuẩn nhận vai của cậu cũng hạ thấp, lúc trước còn cân bằng về thời gian và công sức, bây giờ không cần nghĩ nhiều, chỉ cần có tiền là làm.
Nhưng mà tục ngữ có câu: nhà dột còn gặp mưa đêm. Vì bản thân đắc tội với người khác mà bị đoàn làm phim sa thải, đến cuối cùng còn không nhận nổi một đồng tiền lương. Giang Nhược lại liên tục gặp xui xẻo. Đầu tiên là chủ nhà đòi tăng tiền thuê, còn đòi thu phí cả năm một lần. Cậu chạy vạy khắp nơi mới xoay được đủ tiền trả tiền nhà, cuối cùng thì tiền nợ mỗi tháng cũng đủ ép khô cậu, khiến cậu chỉ còn lại một ít tiền xài.
Chưa kể đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương, An Hà nhập viện.
Từ lúc bị Trương Thiệu Nguyên hành hạ đêm đó, tình trạng sức khỏe của An Hà luôn không được tốt. An Hà vì cố gắng kiếm tiền nên không chờ vết thương lành hẳn đã quay lại đi làm, áp lực công việc khiến cậu luôn mệt mỏi, đến bưng một cái đĩa cũng không vững. Lần trước Giang Nhược gửi tin nhắn sở dĩ cậu không trả lời là vì vô ý làm bể hai bình rượu quý của quán bar, ngay lúc đó bị dọa đến xanh mặt, xỉu liền tại chỗ.
Cho nên mấy ngày nghỉ này Giang Nhược chôn mình ở bệnh viện. Để an tâm hơn, cậu trả tiền cho An Hà làm kiểm tra tổng quát một đợt. Mà nếu không kiểm tra thì cũng không biết được An Hà có vấn đề về bệnh tim, còn thuộc diện nghiêm trọng. Bác sĩ cứ tuôn ra một tràng những thuật ngữ chuyên môn mà Giang Nhược nghe không hiểu, cậu chỉ biết An Hà cần phải phẫu thuật, nếu không lỡ có lần nào bị xúc động quá mức thì sẽ không bảo toàn được tính mạng.
Giang Nhược không quá rõ ràng phạm vi của cụm từ "quá xúc động", lúc nói lại với An Hà cậu chỉ dùng ý tứ nhẹ nhàng nói: "Chỉ là tiểu phẫu, đại khái là giúp cho tim mày khỏe mạnh hơn, để sau này mày không vô tâm với anh đây nữa."
An Hà cười không ngừng được, vừa cười vừa lau nước mắt nói: "Phải tốn nhiều tiền lắm đúng không?"
"Không nhiều, mày không phải lo."
"Anh đừng có lừa em, em biết là sẽ tốn nhiều, em không ngốc tới cái mức đó."
Giang Nhược thu hồi nụ cười, nghiêm túc nhìn về phía giường bệnh: "Mày không ngốc? Mày không ngốc sao lại đi lạc để bị bắt cóc, mày không ngốc sao lại cứ đi nuôi cái đám ăn không ngồi rồi kia, mày không ngốc sao cứ phải nói rõ với tao làm gì, không thể giả vờ như không biết chuyện gì sao?"
Tính tình An Hà vốn mềm yếu, bị nói đến không phản bác lại được, khó khăn lắm mới lấy hết dũng cảm mở lời: "Nhưng anh cũng..."
Chưa kịp nói hết thì đã bị Giang Nhược ấn người nằm lại lên giường, đắp chăn qua đầu.
"Nói chung là tao sẽ có cách." Giang Nhược tức giận nói: "Bác sĩ nói mày cần phải nghỉ ngơi nhiều để khôi phục lại sức khỏe, mày lo ngủ đi."
Chờ đến khi ra khỏi phòng bệnh, Giang Nhược mới vừa rồi vẫn còn khí thế hung hăng đã phải dựa lưng vào vách tường, cả người giống như không còn sức lực mà rũ xuống.
Hai năm qua cậu đã trải qua rất nhiều tình huống gần giống như vậy, nhưng không có lần nào nghiêm trọng như lần này, sự nghèo đói dường như đang dồn ép cậu vào bước đường cùng.
Trước lúc cậu quay trở lại phòng bệnh, luật sư gọi điện thoại tới nói vụ kiện có tiến triển mới. Đối phương mời luật sự kiện ngược lại bọn họ, nói bọn họ làm trái với hợp đồng. Trong hợp đồng bọn họ ký thời hạn là năm năm, bây giờ mới có ba năm.
Dù sao tất cả đều là giấy trắng mực đen, ở góc độ pháp luật mà cân nhắc thì đây cũng là bằng chứng mạnh hơn so với những thứ mà bọn họ dùng để kiện công ty "không thực hiện đúng nghĩa vụ".
Câu kết luận cuối cùng, nguyên văn của luật sư là: "Tôi sẽ cố gắng hết sức thay đổi thế cục, nhưng cũng mong quý vị chuẩn bị sẵn sàng."
Chuẩn bị cái gì? Cũng lại là tiền, thua thì bọn họ phải bồi thường một khoản tiền lớn, còn thắng thì cùng lắm gọi là không bị thiệt mà thôi.
Nói trắng ra chính là bọn họ có nguyện ý dùng tiền đổi lấy tự do hay không. Về điều này trước khi khởi kiện Giang Nhược cũng có nghĩ tới. Nhưng lúc ấy cậu đúng là có hơi bồng bột. Cậu nghĩ rằng mình sẽ gặp may, hoặc có thể nói là cậu không sợ gì cả, dù gì thì tình hình cũng không thể tệ hơn được nữa.
Cuối cùng sự thật lại chứng minh rằng những việc tồi tệ hơn vẫn đang chờ cậu phía trước.
Giang Nhược luôn nghĩ chi tiêu cũng cần có sự ưu tiên. Ví dụ như ưu tiên hàng đầu sẽ là trả nợ, sau đó mới là ăn uống, quần áo, cuối cùng mới là những nhu cầu sinh hoạt về mặt tinh thần.
Lần này An Hà đổ bệnh đã trực tiếp phá vỡ kế hoạch chi tiêu vốn đã được sắp xếp theo thứ tự của cậu, chi phí cho cuộc phẫu thuật một bước đi thẳng lên mục ưu tiên hàng đầu.
Rất khó để phán đoán là nên hay không nên, hoặc đáng hay không đáng, Giang Nhược chỉ nghĩ rằng mình bắt buộc phải làm như vậy.
Lý do rất đơn giản, mùa xuân đầu tiên sau khi thuê nhà ở chung, An Hà không về quê mà ở lại Phong Thành gói hoành thánh cho cậu ăn.
Cậu còn nhớ lúc đó An Hà nói: "Em đến tên mình cũng quên, chỉ nhớ Phong Thành, cho nên đây chắc chắn là một nơi tốt, cho dù em có bán mạng cũng phải ở lại nơi này."
Phong Thành vốn không phải là quê của Giang Nhược, cậu cũng vì đi học mà mới đến đây, cho dù ở đây bốn năm năm nhưng vẫn không có cảm giác thân thuộc nào.
Cậu với An Hà không giống nhau, nhưng lại có một điểm nào đó giống nhau.
Hoặc có lẽ do bản năng vốn có của con người chính là muốn bù đắp cho những khiếm khuyết của mình ở người khác. Giang Nhược hy vọng An Hà có thể ở lại nơi này, an cư lạc nghiệp tại đây. An Hà không cần phải giống như mình phiêu bạt khắp nơi, mỗi khi muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vươn tay ra thì đến gốc dây leo cũng không thể nắm được.
Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Nhược xem lại nhật ký cuộc gọi, bấm vào dãy số không được lưu lại kia. Một chút nhục nhã và khó xử cuối cùng của Giang Nhược cũng nhanh chóng giảm đến số không.
Đừng nói chi tới tâm lý giãy dụa như cừu sợ lạc đường, tất nhiên là không có.
Cậu có lý do chính đáng để nhất định phải làm như vậy. Sau khi điện thoại có người nghe máy, cậu dứt khoát nói: "Những lời lần trước anh nói, còn có hiệu lực không?"
Chính là câu Tịch Dư Phong nói Giang Nhược suy nghĩ kỹ xem cần gì rồi hãy liên hệ lại cho anh.
Không cần chờ lâu, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh nặng nề: "Tất nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất