Chương 6: Oanh phi
Dịch: Voi Còi || Chỉnh sửa: Rùa
=====
Cho dù là đã chuẩn bị sẵn kịch bản trong đầu cũng như cảm thấy bản thân không hề có một chút căng thẳng nào, nhưng khi nghe được lời đồng ý từ đối phương, Giang Nhược vẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Chúng ta gặp nhau rồi nói." Cậu nói: "Thời gian do anh chọn."
Tịch Dư Phong không có ý phản đối, ngắt điện thoại chừng 30 phút sau thì gửi qua một tin nhắn. Nội dung là một dòng địa chỉ cùng với thời gian là năm giờ chiều ngày mốt.
Cậu nghĩ mấy kiểu người như anh chắc hẳn là rất bận rộn, từng giây từng phút đều đáng giá ngàn vàng, có thể tìm thời gian trống để gặp một "dân thường" như cậu, Giang Nhươc có nên nói "tạ chủ long ân" sau đó ngoan ngoãn lui ra ngoài không?
Tất nhiên là không.
Cậu gửi lại một tin nhắn: "Tôi có lịch làm việc rồi, sáu giờ được không?"
Mấy phút sau, Tịch Dư Phong trả lời: "Được."
Thực tế Giang Nhược chỉ là diễn viên phụ, làm gì đến mức đụng lịch làm việc.
Nhưng cũng có mấy việc cậu phải làm, chẳng hạn như ngày hôm đó cậu phải đi thử vai.
Lâm Hiểu giúp cậu liên hệ khắp nơi mới có được một cơ hội thử vai. Lâm Hiểu bảo bên đầu tư là công ty điện ảnh mới, nên cũng không quá nhiều quy định và tiền lệ của những người cũ, nếu cậu cảm thấy hứng thú với vai diễn này thì có thể đi diễn thử.
Giang Nhược chọn vai nam thứ tuyến 3. Thiết lập nhân vật là người nội tâm, si tình, yêu thầm nữ chính, góc máy và lời thoại đều ít, không hề có cảm giác tồn tại.
Quan trọng là vì thế nên sẽ có sức cạnh tranh thấp, xác suất nhận được vai cũng cao hơn.
Thời gian thử vai là vào buổi chiều, địa điểm là một khách sạn.
Những vai chính khác đều thử vai ở đây, đoàn làm phim đã thuê mấy phòng, trước mỗi phòng đều treo một bảng thông báo, hành lang đều đã chật kín người đến xếp hàng chờ.
Đa số đều là những gương mặt non trẻ xa lạ. Giang Nhược đứng ở trong hàng ngắn nhất, đếm thử số người xếp hàng trước những phòng khác, cảm thấy xác suất nhận được vai diễn của mình lại tăng cao.
Vai nam chính tuyến đầu cho dù có kinh nghiệm dày dặn cũng chưa chắc gì giành được, vì vốn vẫn còn nhiều yếu tố nội bộ khác tác động lên chuyện này.
Việc bị dội nước lạnh vô số lần trong những buổi thử vai khác đã khiến Giang Nhược trở thành người luôn chọn đứng trong vòng an toàn. Nhưng lúc đi qua phòng quay thử của nam thứ tuyến hai, cậu vẫn không nhịn được quay đầu liếc nhìn vào trong.
Kịch bản cậu đã xem qua lúc ngồi trông An Hà trong bệnh viện. Vai nam tuyến hai là một vũ công, tuyến tình cảm với nữ chính ít hơn so với nam chính, ngược lại tuyến sự nghiệp lại rất phong phú.
Nam phụ là thanh mai trúc mã với nữ chính, từ nhỏ đã yêu thích vũ đạo, nhưng vì một sự cố ngoài ý muốn lúc leo núi mà bị đứt gân, không thể tiếp tục nhảy môn ballet hắn yêu thích nhất. Cũng bởi vì vậy mà những năm thanh xuân tốt đẹp nhất lại trở nên cực kì tệ hại. Sau này gặp được cơ duyên tốt nên thức tỉnh, thay đổi phong cách nhảy và trở lại sân khấu mạnh mẽ hơn, giống như được tái sinh một lần nữa.
Giang Nhược rất hứng thú với vai diễn này, đến nỗi An Hà xem kịch bản còn nói vai diễn này viết ra chính là để dành cho cậu.
Nhưng hợp thì đã sao? Giang Nhược nhìn vào nam diễn viên đang quay thử, rõ ràng là không có sự chuẩn bị, mấy động tác cơ bản của ballet cũng không biết làm, giống như con vịt đang bị trói bán ngoài chợ.
Quá trình quay thử rất thuận lợi, đạo diễn chọn đoạn quay thử cũng chính là đoạn Giang Nhược đã tự tập trước đó.
Nhưng kết quả như thế nào thì thật khó nói, dù sao cũng tồn tại rất nhiều yếu tố không thể xác định, quay thử xong đạo diễn nói cậu về nhà chờ tin, Giang Nhược cúi đầu chào rồi quay người đi về.
Ra bên ngoài cậu liền ngước lên nhìn sắc trời. Lúc tới đây vẫn còn có thể thấy một chút nắng chiếu qua những đám mây, hiện tại tiết trời đã chuyển âm u, báo hiệu sắp có một trận mưa không biết từ đâu kéo tới.
Vì tiết kiệm tiền nên Giang Nhược đi xe buýt về.
Thời tiết thay đổi nên giao thông cũng bị ảnh hưởng. Các tuyến đường huyết mạch trong thành phố đều bị tắc nghẽn khiến cho thời gian kẹt xe kéo dài, lúc Giang Nhược đến điểm hẹn thì đã hơn sáu giờ ba mươi.
Giang Nhược xông vào tòa nhà, nói nhanh với tiếp tân rằng cậu muốn tìm Tịch Dư Phong. Giang Nhược thấy rõ sự do dự trong ánh mắt của cô gái đối diện, đang định mở điện thoại lấy bằng chứng thì nghe được một giọng nói vang lên.
"Là cậu Giang phải không?"
Giang Nhược quay người, nhìn thấy một cậu thanh niên mặc đồ vest đi giày tây, vội vàng trả lời: "Phải, là tôi."
"Tịch tổng dặn tôi xuống đón cậu." Cậu thanh niên đưa tay làm động tác mời: "Mời cậu theo tôi."
Giang Nhược còn tưởng sẽ được đưa lên tầng cao nhất giống như trong mấy bộ phim truyện hình. Trong phim văn phòng tổng giám đốc thường sẽ ở trên tầng cao, mục đích là để có thể đứng trước cửa sổ nhìn toàn bộ khung cảnh thành phố, hoặc là nhiều khi không cần đóng cửa sổ cũng có thể quang minh chính đại mà hoan lạc.
Nhưng thang máy đến tầng 10 đã dừng lại. Giang Nhược đi theo sau nam thanh niên chưa được mấy bước đã đến một phòng họp lớn, cửa khép hờ.
Đi vào bên trong, Tịch Dư Phong hiển nhiên đang ngồi ở phía đầu của chiếc bàn dài, tay phải gác lên ghế, tay trái cầm một cái gì đó giống như một tập tài liệu, giữa ngón trỏ và ngón giữa còn kẹp một điếu thuốc lá.
Nghe thấy tiếng động, Tịch Dư Phong liếc nhìn, đặt tập tài liệu xuống, tiện tay dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn.
Cửa sổ vẫn đang mở, mùi thuốc nhẹ nhàng tan nhẹ ra ngoài. Vị trí ngồi của Giang Nhược cách Tịch Dư Phong không xa cũng không gần, lúc ngồi xuống đã không còn ngửi thấy mùi gì.
Khứu giác không ngửi thấy mùi gì nhưng ngược lại thị giác lại rất phong phú. Lần đầu tiên Giang Nhược quan sát người đối diện ở trạng thái tỉnh táo. Cậu đối chiếu hình ảnh này với hình ảnh trong trí nhớ vào buổi tối hôm đó, hy vọng những chi tiết mơ hồ kia sẽ trở nên rõ ràng hơn.
Tối hôm đó sau khi làm xong, Giang Nhược có tỉnh lại một lần.
Nhưng lúc ấy cậu vẫn rất mệt mỏi, khó khăn lắm mới mắt nhắm mắt mở nhìn thấy một người đàn ông đứng ở đầu giường, đang mặc quần áo.
Anh cài nút áo sơ mi từ dưới lên, đến tận nút trên cùng ở gần yết hầu. Nhìn từ góc nghiêng cũng thấy được người này có đường cong quai hàm tuyệt mỹ, hơi nghiêng người một chút thì cơ bụng và cơ ngực đều hiện ra rất rõ ràng.
Mà giờ khắc này đây, Tịch Dư Phong quần áo chỉnh tề lại khiến cho Giang Nhược- người đã nhìn qua dáng vẻ của anh lúc đó có chút hoài nghi, cảm giác như người tối hôm đó và người trước mặt cậu bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Ít nhất tối hôm đó Tịch Dư Phong cũng không lạnh lẽo một cách quá đáng như bây giờ, giống như người vừa bước vào không phải là người sống mà chỉ là một làn gió lạnh thoảng qua.
Đối diện với ánh mắt không chút che giấu của vị khách này, Tịch Dư Phong chỉ đưa tay lên nhìn đồng hồ nói: "Cậu đến muộn."
Không phải là giọng điệu trách cứ mà chỉ đơn giản là thuật lại sự thật.
Khiến cho Giang Nhược nhất thời trố mắt, một lúc sau mới trả lời: "... Tôi bị kẹt xe."
Cũng may Tịch Dư Phong cũng không định đôi co với cậu, đi thẳng vào vấn đề chính: "Muốn gì, cậu đã nghĩ kỹ chưa?"
Giang Nhược cảm thấy bản thân có chút không theo kịp nhịp điệu của đối phương. Căn cứ vào kinh nghiệm của cậu, đối với hành vi uy hiếp như thế này, bên bị uy hiếp chắc chắn phải cực kì đề phòng, ít nhất cũng sẽ đánh đòn phủ đầu nói rõ giới hạn, nói với cậu cái gì có thể cho được còn cái gì đừng mong mơ tới.
Nhưng thôi như vậy cũng bớt phiền phức, đỡ công cậu phải nói chuyện qua lại.
Giang Nhược trực tiếp nói: "Vay tiền."
Sau đó nói một hàng số sáu chữ số, vừa đủ cho việc phẫu thuật và trị liệu sau đó của An Hà.
Giang Nhược vừa dứt lời, Tịch Dư Phong rút ra một tờ giấy trong tập tài liệu, lật lại mặt trắng đẩy đến trước mặt cậu
"Số thẻ ngân hàng."
Quá trình diễn ra nhanh chóng không tưởng, đến mức Giang Nhược còn chưa kịp phát huy kỹ xảo đàm phán đã học được trong lúc hành tẩu giang hồ.
Sau khi lấy được số thẻ, Tịch Dư Phong đưa cho cậu trợ lý trẻ tuổi đứng kế bên, nói cậu ta đi chuyển khoản.
Không đến mười phút sau, Giang Nhược nhận được tin nhắn thông báo nhận được tiền, 30 vạn chẵn, không thiếu một đồng.
Giấy và bút còn trong tay, Giang Nhược viết thêm một dòng khác, là tên và số căn cước công dân của mình.
Đây mới chính là lý do cậu yêu cầu gặp mặt, vì dù sao vay tiền trực tiếp thái độ cũng thành khẩn hơn nhiều. Nếu không thì nhìn như thế nào cậu cũng giống kiểu cặn bã lừa tiền xong liền quay đầu biến mất.
"Tôi là Giang Nhược." Cậu đẩy trang giấy về phía đối phương: "Số tiền này trong năm nay chắc chắn tôi sẽ trả lại cho anh, nếu anh không an tâm, có thể lưu..."
"Không cần." Tịch Dư Phong liếc mắt nhìn tờ giấy: "Đây là những thứ cậu xứng đáng có được."
Vỏn vẹn mấy chữ ngắn ngủi cũng đủ khiến tâm trạng Giang Nhược trở nên lạnh lẽo.
Cũng phải, lần đầu gặp thì cậu đang uy hiếp người ta đòi tiền qua đêm, người khác không hiểu quá khứ của cậu, cũng không hiểu bản tính cậu, ấn tượng đầu tiên tất nhiên là ấn tượng duy nhất, chắc chắn cho rằng cậu chỉ có ý đồ đó.
Chữ "vay" từ miệng cậu nói ra trong mắt Tịch Dư Phong cũng chỉ là ngụy trang, mục đích chính là tô điểm cho việc đòi tiền này, khiến nó trở nên đàng hoàng và hoành tráng hơn mà thôi.
Từ đầu đến cuối, Tịch Dư Phong đều là người đứng trên đỉnh cao nhìn xuống, quan sát vô số phàm nhân giống như Giang Nhược đang vì cuộc sống mà liều mạng, cũng không hề tỏ ra hiếu kì tại sao bọn họ lại rơi vào cảnh lầm than như vậy.
Đến tên của cậu anh cũng không muốn biết, bởi vì giữa bọn họ không nhất thiết phải quen biết và giữ mối quan hệ nào với nhau.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Giang Nhược phảng phất nghe được tiếng cười của chính mình.
Giống như tự giễu cợt, lại có mấy phần thoải mái, cậu rút lại tờ giấy, vừa gấp lại vừa nói: "Tịch tổng đã phóng khoáng như vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa."
Tịch Dư Phong lại hỏi Giang Nhược còn muốn thêm gì khác nữa không, rõ ràng tỏ thái độ không muốn cậu bám lấy mình, tránh thêm phiền phức.
Giang Nhược hỏi: "Vậy Tịch tổng nghĩ tôi cần đòi thêm gì nữa?"
Cũng không cần xưng "ngài" nữa chi cho phiền phức, thái độ như thế nào không nói cũng thấy được.
Tịch Dư Phong đợi một lúc, thấy đối phương không đưa ra thêm yêu cầu nào khác liền đứng dậy định bỏ đi.
Vừa đi được hai bước đã nghe thấy âm thanh của Giang Nhược từ phía sau: "Suýt nữa thì quên mất, cảm ơn Tịch tổng."
Vừa cười vừa nói: "Nhưng chắc là Tịch tổng không biết, thanh niên bây giờ toàn dùng ví điện tử để chuyển tiền. Cũng may hôm nay tôi mang theo thẻ, nếu không chắc cũng chưa nhận được tiền."
Tịch Dư Phong sinh vào tháng một, mới qua sinh nhật hai mươi tám tuổi, đây quả thật là lần đầu tiên anh bị người khác xưng là người trẻ tuổi.
Cũng không đến mức tức giận, chỉ là ít nhiều có chút bất ngờ về sự gan dạ của thanh niên tên Giang Nhược kia.
Lúc nãy khi cậu viết số căn cước công dân, Tịch Dư Phong cũng liếc mắt nhìn xuống, vừa đúng lúc nhìn mấy số ở giữa dãy số.
Hai mươi hai tuổi, tuổi này cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học, khó tránh lại hiếu thắng như vậy.
Đối với những gì phát sinh với Giang Nhược, Tịch Dư Phong xem như đó là việc ngoài ý muốn. Người làm ăn khi giải quyết bất kì vấn đề gì đều chỉ quen dùng tiền để cân nhắc, tốt nhất là có nguy cơ gì thì cứ đem ra xem xét và xử lý hết một lần, tránh phiền phức sau này.
Không ngờ tới lần này đối phương không giống như những lần khác, giải quyết xong việc còn dám nói chuyện khiêu khích anh, hoàn toàn không sợ anh đổi ý gây khó dễ.
Rời khỏi tòa nhà, khi xe chạy lên từ tầng hầm, từng hạt mưa rơi lộp độp lên cửa sổ xe.
Chiếc xe này cách âm không tệ, cho nên lúc chạy đến con đường phía trước, ánh mắt tùy ý nhìn về một phía nào đó bên ngoài cũng sẽ tự dưng mang đến cảm giác như đang xem một vở kịch câm.
Một người đàn ông cô đơn lẻ loi đứng trong mưa, trên vỉa hè ven đường.
Có lẽ là đang suy nghĩ chuyện gì đó nên Giang Nhược đứng im không nhúc nhích. Có một chiếc taxi dừng ngay trước mặt cậu, cậu cũng không vội vàng bước lên xe, mặc kệ xe đứng chờ một lúc rồi lại bỏ đi.
Tịch Dư Phong không chắc liệu cậu có cố ý cư xử như vậy không.
Số lần gặp nhau không nhiều, biểu hiện của con người này trước mặt anh cũng chỉ có hai chữ "tính toán", dễ dàng bị bắt bài như vậy, gặp nhiều rồi sẽ không còn cảm thấy hứng thú nữa.
Nhưng anh vẫn nói tài xế quay đầu xe, dừng lại bên đường.
Cửa kính xe hạ xuống, bác Lưu tài xế theo lời dặn dò của Tịch Dư Phong hướng ra phía ngoài nói: "Cậu Giang đi đâu, để tôi đưa cậu đi."
Giang Nhược trước tiên là giật mình một chút, sau mới nhìn rõ người ngồi trong xe. Cậu nhếch môi cười, thần sắc trở nên vui tươi hẳn lên.
Cuối cùng Giang Nhược cũng không làm giá, mở cửa ghế sau cúi người bước vào. Hơi ẩm tràn vào xe, Tịch Dư Phong qua ánh sáng yếu ớt nhìn thấy tóc và vai Giang Nhược đã ướt sũng.
Cậu dùng tay áo lau lung tung hai lần, sau đó không khách sáo rút mấy tờ khăn giấy ở gần đó.
Lau mặt sạch sẽ rồi cậu dường như mới nhận thức được điều gì đó. Giang Nhược ngẩng mặt, mỉm cười thân thiện: "Dùng mấy tờ khăn giấy của ngài, ngài không để ý chứ?"
Nghe giọng điệu có vẻ đã hồi phục được sự bình tĩnh.
Tịch Dư Phong hờ hững nhìn về phía khác, cầm tập tài liệu trên tay lên tiếp tục đọc.
Mặt đường bằng phẳng, nội thất trong xe rộng rãi giống như một căn phòng ấm áp trong mưa gió.
Vừa nói xong địa chỉ, Giang Nhược liền không phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa.
Yên lặng đến mức khiến Tịch Dư Phong suýt chút nữa quên mất trong xe có thêm một người.
Lúc lật văn kiện anh vô ý liếc nhìn qua người bên cạnh, lọt vào tầm mắt là phần cổ trắng nõn thon dài, tiếp theo đó là đôi mắt to đen láy.
Đôi mắt nhìn vô định hơn nửa ngày không chớp mắt, như vừa đem tất cả mọi việc lúc nãy do dầm mưa chưa nghĩ xong mang ra nghĩ lại một lần nữa.
Còn về chuyện cậu nghĩ cái gì thì không liên quan gì đến Tịch Dư Phong.
Hơn 40 phút sau đó, hai người ngồi phía sau ai bận việc của người đó, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Đến lúc gần đến địa chỉ Giang Nhược cung cấp, cậu chủ động nói bác Lưu dừng xe ở gần đó, nói là đi vào sâu phía trong đường sẽ bị hẹp, đi vào rồi khó quay xe ra.
Trước khi xuống xe cậu cũng không quên cảm ơn bác Lưu đã đưa cậu về, hoàn toàn không để ý đến Tịch Dư Phong, một hơi mở cửa xe bước đi, không quay đầu lại nhìn.
Bác Lưu ở phía sau gọi lại nói cậu đem dù theo, cậu cũng chỉ quay lưng vẫy vẫy tay rồi tiếp tục bước về phía trước.
Khu vực này có rất nhiều tòa nhà có niên đại xa xưa. Những tòa chung cư thấp bé bị bầu trời xám đen đè ép, có cảm giác lung lay sắp đổ.
Là người sinh ra ở Phong Thành, Tịch Dư Phong không nhớ đã đi qua đây bao nhiêu lần, nhưng anh cũng chưa bao giờ có ý định đặt chân đến những chỗ này.
Bao nhiêu năm qua cũng không bao giờ nghĩ đến, sau này tất nhiên cũng sẽ không muốn nghĩ đến. Tịch Dư Phong nói bác Lưu chạy xe rời đi, nhanh chóng quay đầu xe.
Vì xe đổi hướng khiến Tịch Dư Phong ngồi bên phía cửa sổ nhìn rõ những tòa nhà kia hơn, cũng có thể nhìn rõ người vừa mới bước xuống từ xe của anh đã rời đi và quay lại như thế nào.
Mặt đất đầy ổ gà lởm chởm, bước chân cậu vội vàng khiến nước văng tứ tung ướt gần hết ống quần. Giang Nhược chạy nhanh đến trước xe, gõ gõ kính cửa sổ.
"Lúc nãy ngài hỏi tôi, có muốn thứ gì khác không." Đợi cửa xe hạ xuống thấp, Giang Nhược quẹt nước mưa trên mặt: "Bây giờ tôi đã nghĩ ra."
Đuôi mắt Tịch Dư Phong chau lại, hơi có chút ngoài ý muốn.
Nét mặt vẫn bình tĩnh như thường, anh mở miệng không nhanh không chậm nói: "Vậy cậu nói đi."
Lồng ngực bởi vì thở dốc nên phập phồng, ngay thời khắc này dáng vẻ Giang Nhược trong mắt Tịch Dư Phong chỉ có chật vật, nhưng xuyên qua đôi mắt ướt đẫm kia lại hiện ra một tia kiên định, quyết định một ăn cả ngã về không.
Thêm nữa là dù đã trải qua mưa gió bão bùng, cậu vẫn là không khuất phục, kiêu ngạo không chấp nhận số mệnh.
Dù sao cũng đã suy nghĩ kỹ, Giang Nhược không do dự nữa. Cậu hít một hơi dài nói: "Tôi muốn diễn vai nam thứ tuyến hai trong "Oánh Phi".
"Tịch tổng thần thông quảng đại, đối với yêu cầu này chắc chắn là không có vấn đề gì, đúng không?"
=====
Cho dù là đã chuẩn bị sẵn kịch bản trong đầu cũng như cảm thấy bản thân không hề có một chút căng thẳng nào, nhưng khi nghe được lời đồng ý từ đối phương, Giang Nhược vẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Chúng ta gặp nhau rồi nói." Cậu nói: "Thời gian do anh chọn."
Tịch Dư Phong không có ý phản đối, ngắt điện thoại chừng 30 phút sau thì gửi qua một tin nhắn. Nội dung là một dòng địa chỉ cùng với thời gian là năm giờ chiều ngày mốt.
Cậu nghĩ mấy kiểu người như anh chắc hẳn là rất bận rộn, từng giây từng phút đều đáng giá ngàn vàng, có thể tìm thời gian trống để gặp một "dân thường" như cậu, Giang Nhươc có nên nói "tạ chủ long ân" sau đó ngoan ngoãn lui ra ngoài không?
Tất nhiên là không.
Cậu gửi lại một tin nhắn: "Tôi có lịch làm việc rồi, sáu giờ được không?"
Mấy phút sau, Tịch Dư Phong trả lời: "Được."
Thực tế Giang Nhược chỉ là diễn viên phụ, làm gì đến mức đụng lịch làm việc.
Nhưng cũng có mấy việc cậu phải làm, chẳng hạn như ngày hôm đó cậu phải đi thử vai.
Lâm Hiểu giúp cậu liên hệ khắp nơi mới có được một cơ hội thử vai. Lâm Hiểu bảo bên đầu tư là công ty điện ảnh mới, nên cũng không quá nhiều quy định và tiền lệ của những người cũ, nếu cậu cảm thấy hứng thú với vai diễn này thì có thể đi diễn thử.
Giang Nhược chọn vai nam thứ tuyến 3. Thiết lập nhân vật là người nội tâm, si tình, yêu thầm nữ chính, góc máy và lời thoại đều ít, không hề có cảm giác tồn tại.
Quan trọng là vì thế nên sẽ có sức cạnh tranh thấp, xác suất nhận được vai cũng cao hơn.
Thời gian thử vai là vào buổi chiều, địa điểm là một khách sạn.
Những vai chính khác đều thử vai ở đây, đoàn làm phim đã thuê mấy phòng, trước mỗi phòng đều treo một bảng thông báo, hành lang đều đã chật kín người đến xếp hàng chờ.
Đa số đều là những gương mặt non trẻ xa lạ. Giang Nhược đứng ở trong hàng ngắn nhất, đếm thử số người xếp hàng trước những phòng khác, cảm thấy xác suất nhận được vai diễn của mình lại tăng cao.
Vai nam chính tuyến đầu cho dù có kinh nghiệm dày dặn cũng chưa chắc gì giành được, vì vốn vẫn còn nhiều yếu tố nội bộ khác tác động lên chuyện này.
Việc bị dội nước lạnh vô số lần trong những buổi thử vai khác đã khiến Giang Nhược trở thành người luôn chọn đứng trong vòng an toàn. Nhưng lúc đi qua phòng quay thử của nam thứ tuyến hai, cậu vẫn không nhịn được quay đầu liếc nhìn vào trong.
Kịch bản cậu đã xem qua lúc ngồi trông An Hà trong bệnh viện. Vai nam tuyến hai là một vũ công, tuyến tình cảm với nữ chính ít hơn so với nam chính, ngược lại tuyến sự nghiệp lại rất phong phú.
Nam phụ là thanh mai trúc mã với nữ chính, từ nhỏ đã yêu thích vũ đạo, nhưng vì một sự cố ngoài ý muốn lúc leo núi mà bị đứt gân, không thể tiếp tục nhảy môn ballet hắn yêu thích nhất. Cũng bởi vì vậy mà những năm thanh xuân tốt đẹp nhất lại trở nên cực kì tệ hại. Sau này gặp được cơ duyên tốt nên thức tỉnh, thay đổi phong cách nhảy và trở lại sân khấu mạnh mẽ hơn, giống như được tái sinh một lần nữa.
Giang Nhược rất hứng thú với vai diễn này, đến nỗi An Hà xem kịch bản còn nói vai diễn này viết ra chính là để dành cho cậu.
Nhưng hợp thì đã sao? Giang Nhược nhìn vào nam diễn viên đang quay thử, rõ ràng là không có sự chuẩn bị, mấy động tác cơ bản của ballet cũng không biết làm, giống như con vịt đang bị trói bán ngoài chợ.
Quá trình quay thử rất thuận lợi, đạo diễn chọn đoạn quay thử cũng chính là đoạn Giang Nhược đã tự tập trước đó.
Nhưng kết quả như thế nào thì thật khó nói, dù sao cũng tồn tại rất nhiều yếu tố không thể xác định, quay thử xong đạo diễn nói cậu về nhà chờ tin, Giang Nhược cúi đầu chào rồi quay người đi về.
Ra bên ngoài cậu liền ngước lên nhìn sắc trời. Lúc tới đây vẫn còn có thể thấy một chút nắng chiếu qua những đám mây, hiện tại tiết trời đã chuyển âm u, báo hiệu sắp có một trận mưa không biết từ đâu kéo tới.
Vì tiết kiệm tiền nên Giang Nhược đi xe buýt về.
Thời tiết thay đổi nên giao thông cũng bị ảnh hưởng. Các tuyến đường huyết mạch trong thành phố đều bị tắc nghẽn khiến cho thời gian kẹt xe kéo dài, lúc Giang Nhược đến điểm hẹn thì đã hơn sáu giờ ba mươi.
Giang Nhược xông vào tòa nhà, nói nhanh với tiếp tân rằng cậu muốn tìm Tịch Dư Phong. Giang Nhược thấy rõ sự do dự trong ánh mắt của cô gái đối diện, đang định mở điện thoại lấy bằng chứng thì nghe được một giọng nói vang lên.
"Là cậu Giang phải không?"
Giang Nhược quay người, nhìn thấy một cậu thanh niên mặc đồ vest đi giày tây, vội vàng trả lời: "Phải, là tôi."
"Tịch tổng dặn tôi xuống đón cậu." Cậu thanh niên đưa tay làm động tác mời: "Mời cậu theo tôi."
Giang Nhược còn tưởng sẽ được đưa lên tầng cao nhất giống như trong mấy bộ phim truyện hình. Trong phim văn phòng tổng giám đốc thường sẽ ở trên tầng cao, mục đích là để có thể đứng trước cửa sổ nhìn toàn bộ khung cảnh thành phố, hoặc là nhiều khi không cần đóng cửa sổ cũng có thể quang minh chính đại mà hoan lạc.
Nhưng thang máy đến tầng 10 đã dừng lại. Giang Nhược đi theo sau nam thanh niên chưa được mấy bước đã đến một phòng họp lớn, cửa khép hờ.
Đi vào bên trong, Tịch Dư Phong hiển nhiên đang ngồi ở phía đầu của chiếc bàn dài, tay phải gác lên ghế, tay trái cầm một cái gì đó giống như một tập tài liệu, giữa ngón trỏ và ngón giữa còn kẹp một điếu thuốc lá.
Nghe thấy tiếng động, Tịch Dư Phong liếc nhìn, đặt tập tài liệu xuống, tiện tay dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn.
Cửa sổ vẫn đang mở, mùi thuốc nhẹ nhàng tan nhẹ ra ngoài. Vị trí ngồi của Giang Nhược cách Tịch Dư Phong không xa cũng không gần, lúc ngồi xuống đã không còn ngửi thấy mùi gì.
Khứu giác không ngửi thấy mùi gì nhưng ngược lại thị giác lại rất phong phú. Lần đầu tiên Giang Nhược quan sát người đối diện ở trạng thái tỉnh táo. Cậu đối chiếu hình ảnh này với hình ảnh trong trí nhớ vào buổi tối hôm đó, hy vọng những chi tiết mơ hồ kia sẽ trở nên rõ ràng hơn.
Tối hôm đó sau khi làm xong, Giang Nhược có tỉnh lại một lần.
Nhưng lúc ấy cậu vẫn rất mệt mỏi, khó khăn lắm mới mắt nhắm mắt mở nhìn thấy một người đàn ông đứng ở đầu giường, đang mặc quần áo.
Anh cài nút áo sơ mi từ dưới lên, đến tận nút trên cùng ở gần yết hầu. Nhìn từ góc nghiêng cũng thấy được người này có đường cong quai hàm tuyệt mỹ, hơi nghiêng người một chút thì cơ bụng và cơ ngực đều hiện ra rất rõ ràng.
Mà giờ khắc này đây, Tịch Dư Phong quần áo chỉnh tề lại khiến cho Giang Nhược- người đã nhìn qua dáng vẻ của anh lúc đó có chút hoài nghi, cảm giác như người tối hôm đó và người trước mặt cậu bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Ít nhất tối hôm đó Tịch Dư Phong cũng không lạnh lẽo một cách quá đáng như bây giờ, giống như người vừa bước vào không phải là người sống mà chỉ là một làn gió lạnh thoảng qua.
Đối diện với ánh mắt không chút che giấu của vị khách này, Tịch Dư Phong chỉ đưa tay lên nhìn đồng hồ nói: "Cậu đến muộn."
Không phải là giọng điệu trách cứ mà chỉ đơn giản là thuật lại sự thật.
Khiến cho Giang Nhược nhất thời trố mắt, một lúc sau mới trả lời: "... Tôi bị kẹt xe."
Cũng may Tịch Dư Phong cũng không định đôi co với cậu, đi thẳng vào vấn đề chính: "Muốn gì, cậu đã nghĩ kỹ chưa?"
Giang Nhược cảm thấy bản thân có chút không theo kịp nhịp điệu của đối phương. Căn cứ vào kinh nghiệm của cậu, đối với hành vi uy hiếp như thế này, bên bị uy hiếp chắc chắn phải cực kì đề phòng, ít nhất cũng sẽ đánh đòn phủ đầu nói rõ giới hạn, nói với cậu cái gì có thể cho được còn cái gì đừng mong mơ tới.
Nhưng thôi như vậy cũng bớt phiền phức, đỡ công cậu phải nói chuyện qua lại.
Giang Nhược trực tiếp nói: "Vay tiền."
Sau đó nói một hàng số sáu chữ số, vừa đủ cho việc phẫu thuật và trị liệu sau đó của An Hà.
Giang Nhược vừa dứt lời, Tịch Dư Phong rút ra một tờ giấy trong tập tài liệu, lật lại mặt trắng đẩy đến trước mặt cậu
"Số thẻ ngân hàng."
Quá trình diễn ra nhanh chóng không tưởng, đến mức Giang Nhược còn chưa kịp phát huy kỹ xảo đàm phán đã học được trong lúc hành tẩu giang hồ.
Sau khi lấy được số thẻ, Tịch Dư Phong đưa cho cậu trợ lý trẻ tuổi đứng kế bên, nói cậu ta đi chuyển khoản.
Không đến mười phút sau, Giang Nhược nhận được tin nhắn thông báo nhận được tiền, 30 vạn chẵn, không thiếu một đồng.
Giấy và bút còn trong tay, Giang Nhược viết thêm một dòng khác, là tên và số căn cước công dân của mình.
Đây mới chính là lý do cậu yêu cầu gặp mặt, vì dù sao vay tiền trực tiếp thái độ cũng thành khẩn hơn nhiều. Nếu không thì nhìn như thế nào cậu cũng giống kiểu cặn bã lừa tiền xong liền quay đầu biến mất.
"Tôi là Giang Nhược." Cậu đẩy trang giấy về phía đối phương: "Số tiền này trong năm nay chắc chắn tôi sẽ trả lại cho anh, nếu anh không an tâm, có thể lưu..."
"Không cần." Tịch Dư Phong liếc mắt nhìn tờ giấy: "Đây là những thứ cậu xứng đáng có được."
Vỏn vẹn mấy chữ ngắn ngủi cũng đủ khiến tâm trạng Giang Nhược trở nên lạnh lẽo.
Cũng phải, lần đầu gặp thì cậu đang uy hiếp người ta đòi tiền qua đêm, người khác không hiểu quá khứ của cậu, cũng không hiểu bản tính cậu, ấn tượng đầu tiên tất nhiên là ấn tượng duy nhất, chắc chắn cho rằng cậu chỉ có ý đồ đó.
Chữ "vay" từ miệng cậu nói ra trong mắt Tịch Dư Phong cũng chỉ là ngụy trang, mục đích chính là tô điểm cho việc đòi tiền này, khiến nó trở nên đàng hoàng và hoành tráng hơn mà thôi.
Từ đầu đến cuối, Tịch Dư Phong đều là người đứng trên đỉnh cao nhìn xuống, quan sát vô số phàm nhân giống như Giang Nhược đang vì cuộc sống mà liều mạng, cũng không hề tỏ ra hiếu kì tại sao bọn họ lại rơi vào cảnh lầm than như vậy.
Đến tên của cậu anh cũng không muốn biết, bởi vì giữa bọn họ không nhất thiết phải quen biết và giữ mối quan hệ nào với nhau.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Giang Nhược phảng phất nghe được tiếng cười của chính mình.
Giống như tự giễu cợt, lại có mấy phần thoải mái, cậu rút lại tờ giấy, vừa gấp lại vừa nói: "Tịch tổng đã phóng khoáng như vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa."
Tịch Dư Phong lại hỏi Giang Nhược còn muốn thêm gì khác nữa không, rõ ràng tỏ thái độ không muốn cậu bám lấy mình, tránh thêm phiền phức.
Giang Nhược hỏi: "Vậy Tịch tổng nghĩ tôi cần đòi thêm gì nữa?"
Cũng không cần xưng "ngài" nữa chi cho phiền phức, thái độ như thế nào không nói cũng thấy được.
Tịch Dư Phong đợi một lúc, thấy đối phương không đưa ra thêm yêu cầu nào khác liền đứng dậy định bỏ đi.
Vừa đi được hai bước đã nghe thấy âm thanh của Giang Nhược từ phía sau: "Suýt nữa thì quên mất, cảm ơn Tịch tổng."
Vừa cười vừa nói: "Nhưng chắc là Tịch tổng không biết, thanh niên bây giờ toàn dùng ví điện tử để chuyển tiền. Cũng may hôm nay tôi mang theo thẻ, nếu không chắc cũng chưa nhận được tiền."
Tịch Dư Phong sinh vào tháng một, mới qua sinh nhật hai mươi tám tuổi, đây quả thật là lần đầu tiên anh bị người khác xưng là người trẻ tuổi.
Cũng không đến mức tức giận, chỉ là ít nhiều có chút bất ngờ về sự gan dạ của thanh niên tên Giang Nhược kia.
Lúc nãy khi cậu viết số căn cước công dân, Tịch Dư Phong cũng liếc mắt nhìn xuống, vừa đúng lúc nhìn mấy số ở giữa dãy số.
Hai mươi hai tuổi, tuổi này cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học, khó tránh lại hiếu thắng như vậy.
Đối với những gì phát sinh với Giang Nhược, Tịch Dư Phong xem như đó là việc ngoài ý muốn. Người làm ăn khi giải quyết bất kì vấn đề gì đều chỉ quen dùng tiền để cân nhắc, tốt nhất là có nguy cơ gì thì cứ đem ra xem xét và xử lý hết một lần, tránh phiền phức sau này.
Không ngờ tới lần này đối phương không giống như những lần khác, giải quyết xong việc còn dám nói chuyện khiêu khích anh, hoàn toàn không sợ anh đổi ý gây khó dễ.
Rời khỏi tòa nhà, khi xe chạy lên từ tầng hầm, từng hạt mưa rơi lộp độp lên cửa sổ xe.
Chiếc xe này cách âm không tệ, cho nên lúc chạy đến con đường phía trước, ánh mắt tùy ý nhìn về một phía nào đó bên ngoài cũng sẽ tự dưng mang đến cảm giác như đang xem một vở kịch câm.
Một người đàn ông cô đơn lẻ loi đứng trong mưa, trên vỉa hè ven đường.
Có lẽ là đang suy nghĩ chuyện gì đó nên Giang Nhược đứng im không nhúc nhích. Có một chiếc taxi dừng ngay trước mặt cậu, cậu cũng không vội vàng bước lên xe, mặc kệ xe đứng chờ một lúc rồi lại bỏ đi.
Tịch Dư Phong không chắc liệu cậu có cố ý cư xử như vậy không.
Số lần gặp nhau không nhiều, biểu hiện của con người này trước mặt anh cũng chỉ có hai chữ "tính toán", dễ dàng bị bắt bài như vậy, gặp nhiều rồi sẽ không còn cảm thấy hứng thú nữa.
Nhưng anh vẫn nói tài xế quay đầu xe, dừng lại bên đường.
Cửa kính xe hạ xuống, bác Lưu tài xế theo lời dặn dò của Tịch Dư Phong hướng ra phía ngoài nói: "Cậu Giang đi đâu, để tôi đưa cậu đi."
Giang Nhược trước tiên là giật mình một chút, sau mới nhìn rõ người ngồi trong xe. Cậu nhếch môi cười, thần sắc trở nên vui tươi hẳn lên.
Cuối cùng Giang Nhược cũng không làm giá, mở cửa ghế sau cúi người bước vào. Hơi ẩm tràn vào xe, Tịch Dư Phong qua ánh sáng yếu ớt nhìn thấy tóc và vai Giang Nhược đã ướt sũng.
Cậu dùng tay áo lau lung tung hai lần, sau đó không khách sáo rút mấy tờ khăn giấy ở gần đó.
Lau mặt sạch sẽ rồi cậu dường như mới nhận thức được điều gì đó. Giang Nhược ngẩng mặt, mỉm cười thân thiện: "Dùng mấy tờ khăn giấy của ngài, ngài không để ý chứ?"
Nghe giọng điệu có vẻ đã hồi phục được sự bình tĩnh.
Tịch Dư Phong hờ hững nhìn về phía khác, cầm tập tài liệu trên tay lên tiếp tục đọc.
Mặt đường bằng phẳng, nội thất trong xe rộng rãi giống như một căn phòng ấm áp trong mưa gió.
Vừa nói xong địa chỉ, Giang Nhược liền không phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa.
Yên lặng đến mức khiến Tịch Dư Phong suýt chút nữa quên mất trong xe có thêm một người.
Lúc lật văn kiện anh vô ý liếc nhìn qua người bên cạnh, lọt vào tầm mắt là phần cổ trắng nõn thon dài, tiếp theo đó là đôi mắt to đen láy.
Đôi mắt nhìn vô định hơn nửa ngày không chớp mắt, như vừa đem tất cả mọi việc lúc nãy do dầm mưa chưa nghĩ xong mang ra nghĩ lại một lần nữa.
Còn về chuyện cậu nghĩ cái gì thì không liên quan gì đến Tịch Dư Phong.
Hơn 40 phút sau đó, hai người ngồi phía sau ai bận việc của người đó, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Đến lúc gần đến địa chỉ Giang Nhược cung cấp, cậu chủ động nói bác Lưu dừng xe ở gần đó, nói là đi vào sâu phía trong đường sẽ bị hẹp, đi vào rồi khó quay xe ra.
Trước khi xuống xe cậu cũng không quên cảm ơn bác Lưu đã đưa cậu về, hoàn toàn không để ý đến Tịch Dư Phong, một hơi mở cửa xe bước đi, không quay đầu lại nhìn.
Bác Lưu ở phía sau gọi lại nói cậu đem dù theo, cậu cũng chỉ quay lưng vẫy vẫy tay rồi tiếp tục bước về phía trước.
Khu vực này có rất nhiều tòa nhà có niên đại xa xưa. Những tòa chung cư thấp bé bị bầu trời xám đen đè ép, có cảm giác lung lay sắp đổ.
Là người sinh ra ở Phong Thành, Tịch Dư Phong không nhớ đã đi qua đây bao nhiêu lần, nhưng anh cũng chưa bao giờ có ý định đặt chân đến những chỗ này.
Bao nhiêu năm qua cũng không bao giờ nghĩ đến, sau này tất nhiên cũng sẽ không muốn nghĩ đến. Tịch Dư Phong nói bác Lưu chạy xe rời đi, nhanh chóng quay đầu xe.
Vì xe đổi hướng khiến Tịch Dư Phong ngồi bên phía cửa sổ nhìn rõ những tòa nhà kia hơn, cũng có thể nhìn rõ người vừa mới bước xuống từ xe của anh đã rời đi và quay lại như thế nào.
Mặt đất đầy ổ gà lởm chởm, bước chân cậu vội vàng khiến nước văng tứ tung ướt gần hết ống quần. Giang Nhược chạy nhanh đến trước xe, gõ gõ kính cửa sổ.
"Lúc nãy ngài hỏi tôi, có muốn thứ gì khác không." Đợi cửa xe hạ xuống thấp, Giang Nhược quẹt nước mưa trên mặt: "Bây giờ tôi đã nghĩ ra."
Đuôi mắt Tịch Dư Phong chau lại, hơi có chút ngoài ý muốn.
Nét mặt vẫn bình tĩnh như thường, anh mở miệng không nhanh không chậm nói: "Vậy cậu nói đi."
Lồng ngực bởi vì thở dốc nên phập phồng, ngay thời khắc này dáng vẻ Giang Nhược trong mắt Tịch Dư Phong chỉ có chật vật, nhưng xuyên qua đôi mắt ướt đẫm kia lại hiện ra một tia kiên định, quyết định một ăn cả ngã về không.
Thêm nữa là dù đã trải qua mưa gió bão bùng, cậu vẫn là không khuất phục, kiêu ngạo không chấp nhận số mệnh.
Dù sao cũng đã suy nghĩ kỹ, Giang Nhược không do dự nữa. Cậu hít một hơi dài nói: "Tôi muốn diễn vai nam thứ tuyến hai trong "Oánh Phi".
"Tịch tổng thần thông quảng đại, đối với yêu cầu này chắc chắn là không có vấn đề gì, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất