Tin Đồn

Chương 67: Ngoại truyện 3: Hòn đảo cô độc (1)

Trước Sau
Thu lạnh công chiếu tại Đặc khu hành chính Hong Kong vào tháng Giêng năm mới, cùng năm đó lọt vào danh sách đề cử lễ trao giải Kim Tượng.

Đây không phải lần đầu Giang Nhược được đề cử cho giải Vai nam chính xuất sắc nhất nên cậu tham gia với tâm thế vô cùng bình tĩnh, một tuần trước khi đi vẫn quay phim ở đoàn làm phim, thời gian rảnh không nghe ngóng tình hình đối thủ cạnh tranh cũng không quan tâm sẽ mặc lễ phục của thương hiệu nào trong ngày đi thảm đỏ, mà đăng ký tài khoản núp trên trang web du lịch nghiên cứu ẩm thực địa phương.

Nhìn thấy gì hay ho cậu bèn chụp màn hình gửi Tịch Dữ Phong rồi gọi video cho anh.

Sau khi nối máy, Giang Nhược nói: "Lần trước quay xong Vực thẳm em đến đấy một mình, còn gặp một bạn fan ở cảng nữa."

Tịch Dữ Phong ngồi trong phòng họp, màn hình điện thoại hiện nửa khuôn mặt, tay kia hãy đang lật xem tài liệu trên bàn: "Lần này sẽ gặp được nhiều fan hơn."

"Đấy không phải trọng điểm ok..." Giang Nhược sắp chào thua cái anh cuồng công việc này thật rồi: "Trọng điểm là một mình, một mình đó anh hiểu không!"

Tịch Dữ Phong được nhắc nhở thì vỡ lẽ, quay mặt vào camera.

Bấy giờ Giang Nhược mới nở nụ cười, chống cằm nghiêng đầu nhìn người trong điện thoại: "Lần này anh sẽ không để em đi ngắm vòng đu quay một mình đâu đúng không?"

Nhưng dù đã lên kế hoạch đâu ra đấy, chuyến đi của hai người vẫn gặp nhiều điều bất ngờ.

Giang Nhược đang hợp tác lần hai với đạo diễn phim Vỏ bọc, sắm vai nam phụ ít đất diễn. Vì đây là phim hành động nên cảnh đánh đấm chiếm khá nhiều, để cho ra hiệu quả tốt, các diễn viên đoàn phim cố hết sức không dùng đóng thế, nếu có thể thì đều tự thực hiện.

Trước khi khởi quay, Giang Nhược đặc biệt đăng ký lớp huấn luyện tán thủ [1] cấp tốc trong một tháng. Tuy là như vậy nhưng do tập múa nhiều năm, động tác của cậu vẫn thiên về m3m mại, đánh ra thiếu cảm giác có lực, chỉ đạo võ thuật từng quả quyết: "Chắc chắn hồi đi học cậu Giang chưa đánh nhau bao giờ."

[1] Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.

Giang Nhược bèn xin chỉ bảo từ Tịch Dữ Phong - cậu học trò từng đánh nhau khi còn trên ghế nhà trường, nhờ anh tiết lộ một vài kinh nghiệm.

Tịch Dữ Phong đáp: "Anh đánh có mỗi lần."

"Thì anh đánh thắng còn gì?"

"Ừ. Thế cũng không cần nhìn anh như nhìn đầu gấu đâu."

Giang Nhược cười rộ lên: "Em nhìn anh theo kiểu ngưỡng mộ đấy được không hả?"

Ý kiến Tịch Dữ Phong đưa ra là tấn công bất ngờ vào điểm yếu. Cơ thể con người có nhiều bộ phận yếu ớt, đó sẽ là những chỗ có thể tấn công.

Giang Nhược đã hiểu: "Hóa ra đây là cách làm ăn của Tổng giám đốc Tịch, thảo nào làm gì cũng thuận lợi."

Tịch Dữ Phong: "..."

Tóm lại kinh nghiệm đánh nhau thực tế không phát huy được bất cứ công dụng gì trong diễn xuất, cảnh đánh đấm vẫn tốn của Giang Nhược nhiều thời gian để quay hơn dự kiến.

Bởi vậy mà Giang Nhược đóng máy xong không kịp về Phong Thành, đành phải bay thẳng đến Hong Kong dự lễ trao giải.

Ban đầu hai người hẹn gặp nhau ở sân bay, song Giang Nhược đáp xuống Hong Kong mới được Thi Minh Hú cho biết một dự án lớn mà Tịch Dữ Phong đang thúc đẩy xảy ra vấn đề, công ty đã chuẩn bị đưa nguyên liệu vào sản xuất thì phía đối tác lại đột nhiên giở quẻ. Để giảm thiểu tổn thất, Tịch Dữ Phong buộc phải đích thân ra mặt xử lý, hiện tại đang tiến hành làm lại hợp đồng, còn cần anh xét duyệt và ký tên.

Mặc dù không hiểu chuyện kinh doanh của tập đoàn nhưng Giang Nhược vẫn có thể nghe ra tính nghiêm trọng của sự việc qua mô tả của Thi Minh Hú, cậu không vặn hỏi mà kêu Thi Minh Hú mau giúp Tịch Dữ Phong giải quyết cho xong công việc rồi cúp máy.

Dĩ nhiên thông cảm không đồng nghĩa với không hờn giận. Trên xe đi đến địa điểm tổ chức lễ trao giải, Giang Nhược xem cẩm nang du lịch trong ghi chú điện thoại mà thở dài thườn thượt.

Tiểu Thẩm đi cùng thấy cậu mặt ủ mày chau còn tưởng cậu đang lo lắng việc giật giải, bèn bắt đầu chỉ ra một số phương diện từ hình tượng nhân vật, phong cách của đạo diễn, đánh giá phim và điểm chung giữa các tác phẩm từng đoạt giải hệt như báo cáo, chứng minh rõ ràng mạch lạc xác suất đoạt giải lần này cực cao.

Giang Nhược nghiêm túc lắng nghe rồi rơi vào trầm tư: "Tôi đang nghĩ..."

Tiểu Thẩm tiếp lời: "Anh không cần nghĩ ngợi nhiều quá, như chị Trịnh nói đấy, ngày tháng sau này còn dài, lọt được vào danh sách đề cử đã rất giỏi rồi."

"Không không." Giang Nhược xua tay: "Tôi đang nghĩ với năng lực của cô mà chỉ làm trợ lý thì đúng là lãng phí nhân tài."

Tiểu Thẩm ngẩn người.

"Đừng hoảng, tôi khen cô đó." Giang Nhược cầm điện thoại lên: "Để tôi đánh tiếng với chị Trịnh, nếu cô đồng ý thì bao giờ về cứ phát triển theo hướng quản lý xem sao."

Vào nghề đến năm thứ tư, Giang Nhược đã có thể bình tĩnh trước những thời khắc quan trọng, thậm chí đang buồn phiền vì không có người yêu bên cạnh cũng vẫn còn lòng dạ suy tính kế hoạch nghề nghiệp cho trợ lý.

Đường Giai Niệm cũng tham dự lễ trao giải lần này, năm ngoái cô bạn đóng vai nữ chính trong một bộ phim trinh thám, vừa lên màn ảnh rộng lần đầu đã nhận được đề cử cho giải Diễn viên mới xuất sắc nhất.

Hai người gặp nhau sau sân khấu, Đường Giai Niệm váy áo xúng xính ra sức vuốt nguc trấn an: "Làm sao giờ, biết rõ cơ hội đoạt giải mong manh mà tôi vẫn hồi hộp."

Giang Nhược cầm chai nước lạnh uống vô cùng thảnh thơi: "Thà cậu nghĩ xem kết thúc lễ trao giải phải ứng đối cánh phóng viên thế nào còn hơn là lãng phí thời gian hồi hộp."

"Phóng viên sẽ hỏi những câu liên quan đến phim à?" Đường Giai Niệm suy đoán: "Làm sao giờ đây là lần đầu tôi đóng phim điện ảnh."

Giang Nhược lắc đầu ra chiều người từng trải: "Không đâu, phóng viên sẽ hỏi tin đồn giữa cậu và nam chính có phải thật hay không."

Đường Giai Niệm: "... Thế thì nên suy nghĩ cẩn thận thật."

Tối ấy lễ trao giải Kim Tượng trao tổng cộng 21 hạng mục.

Giải Diễn viên mới xuất sắc nhất được trao cho người khác, Đường Giai Niệm mỉm cười vỗ tay chúc mừng. Thế nhưng khi MC trên sân khấu công bố giải Vai nam chính xuất sắc nhất thuộc về Giang Nhược, cô không kìm lòng nổi vọt dậy khỏi ghế, quay lại dang rộng hai tay ôm chặt người bạn ngồi ở hàng sau.

Ngoài ra đạo diễn Hứa còn đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất với bộ phim Thu lạnh, lễ trao giải kết thúc, các thành viên đoàn phim tụ tập nâng ly chúc mừng tại một nhà hàng gần cảng Victoria.

Giang Nhược xoay sở với cánh phóng viên trực sẵn ngoài cửa xong thì đã sắp sang ngày mới. Trên đường về khách sạn, cậu gửi tin nhắn cho Tịch Dữ Phong, chờ mấy phút không thấy anh trả lời bèn đoán anh vẫn chưa hết việc.

Giang Nhược cầm lòng chẳng đặng thở dài, dường như cảm thấy chiếc cúp sáng chói đầy hãnh diện trong tay cũng tối đi phần nào.

Đến khách sạn đi thang máy lên tầng, tiểu Thẩm gọi cho Giang Nhược bát canh giải rượu và nhắc cậu để ý tiếng gõ cửa. Giang Nhược ừ rồi ủ rũ quẹt thẻ vào phòng.

Mệt mỏi cả ngày trời, cậu lăn ra nằm nghỉ một chốc.

Giang Nhược tiện tay lấy điện thoại vào Wechat, bạn bè khắp nơi lũ lượt gửi tin nhắn chúc mừng. Cậu trả lời từng tin một, lúc bấm vào khung chat với Trần Mộc Tân thì có tiếng gõ cửa.

Có lẽ phục vụ mang canh giải rượu lên, Giang Nhược gọi với ra: "Để ở cửa cho tôi là được."

Lát sau ba tiếng gõ cửa đều đặn vang lên lần nữa, không hiểu sao lại có cảm giác ngoan cố không chịu ngừng.



Giang Nhược hết cách, đành xoay mình xuống giường, ra đến cửa còn cảnh giác hỏi: "Cho hỏi ai đấy ạ?"

Ngoài cửa vẫn im lìm, không lâu sau điện thoại Giang Nhược đổ chuông.

Thấy cuộc gọi hiển thị trên màn hình, dự cảm nào đó khiến con tim Giang Nhược đập rộn ràng đầy phấn khởi.

Cậu nhanh chóng bấm nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc.

"Anh đây." Tịch Dữ Phong lên tiếng: "Mở cửa."

Gần một tháng không gặp nên vừa vào phòng đóng cửa, Giang Nhược đã vịn vai Tịch Dữ Phong, kiễng chân hôn anh.

Trong cơn nóng lòng, Tịch Dữ Phong duỗi tay ôm eo Giang Nhược, tay còn lại đỡ sau gáy cậu làm món khai vị nhẹ nhàng trở thành món ngon hấp dẫn, đầu lưỡi luồn vào cạy mở hàm răng, không khí xung quanh cũng dần nhuốm vị nhớ nhung.

Nụ hôn kết thúc, Giang Nhược váng vất vì thiếu oxy phải dựa lên vai Tịch Dữ Phong. Cậu hãy đang thở hổn hển mà anh đã đẩy khẽ vai cậu ra, nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng.

Thấy mặt cậu hiện ráng đỏ không tự nhiên, Tịch Dữ Phong cau mày: "Em uống rượu?"

Lửa tình tạm tắt, hai người đi tắm trước.

Lúc này men rượu chậm chạp phát tác, Giang Nhược lờ đờ c0i quần áo, cởi đến cái cuối cùng mới sực nhớ ra, quay người hỏi anh: "Anh muốn t4m chung không?"

Cậu hỏi xong còn ợ một cái.

Về mặt nguyên tắc, Tịch Dữ Phong không cho phép trong phạm vi ba mét xuất hiện sâu rượu, kể cả bản thân anh cũng không được.

Nhưng nguyên tắc của Tịch Dữ Phong lại không có đất dụng võ trước Giang Nhược.

Thế nên Tịch Dữ Phong không hề do dự đi vào phòng tắm, chạm lên xương bả vai run khe khẽ của Giang Nhược cách lớp áo sơ mi.

Nói là t4m chung nhưng trên thực tế Giang Nhược say rượu như mất đi năng lực hành động, toàn bộ quá trình đều do Tịch Dữ Phong làm hộ, bảo nhấc tay thì nhấc tay, bảo xoay người thì xoay người, y hệt em bé ngoan.

Giang Nhược tắm xong được bế về giường lại trở thành bạn nhỏ đòi khen thưởng. Cậu cầm cúp cho Tịch Dữ Phong xem, con ngươi ươn ướt sáng long lanh: "Thấy em giỏi không?"

Tịch Dữ Phong xoa tóc cậu: "Giỏi."

Giang Nhược cất cúp về chỗ cũ, chống cằm nằm bò trên giường nhìn Tịch Dữ Phong ra mở tủ lạnh mini cạnh bàn rồi mang hai chai nước lạnh vừa lấy đặt lên đầu giường. Anh cúi người làm áo choàng tắm trễ xuống lộ ra cơ nguc với đường cong rõ ràng, mái tóc đen nhánh nhỏ nước khiến Giang Nhược nhộn nhạo trong lòng.

Đây đâu phải canh giải rượu, rành rành là bùa bả mà.

Giang Nhược giơ ngón trỏ ngoắc cái anh đứng trước giường, Tịch Dữ Phong khẽ nhếch miệng như thể biết tỏng ai đó vẫn chưa thoả mãn. Anh nghiêng người, hai tay chống cạnh sườn Giang Nhược.

Cứ thế Giang Nhược bị anh vây lại. Cậu nghển cổ, bờ môi chạm vào yết hầu gồ lên của Tịch Dữ Phong và hé miệng day nhè nhẹ, không hề bất ngờ cảm nhận được nó đương di chuyển, nuốt sự tham lam chẳng bao giờ biết đủ giống như cậu.

Sau khi thân mật lần nữa, Giang Nhược tỉnh táo hơn nhiều: "Giải quyết xong việc rồi hả anh?"

"Ừm."

"Lại không ăn cơm chứ gì?"

"Anh ăn một ít trên máy bay rồi."

"Máy bay có gì ăn được?" Giang Nhược cất cúp về lại đầu giường rồi lấy điện thoại: "Đặt đồ ăn cho anh nhá, em cũng ké miếng luôn."

Tịch Dữ Phong hỏi: "Em muốn ra ngoài ăn mà?"

Anh vẫn nhớ đống cẩm nang ẩm thực ấy.

"Em muốn ra ngoài lắm nhưng đám phóng viên vẫn ở dưới tầng." Giang Nhược xua tay: "Mai rồi đi vậy, em sắp lịch đâu vào đấy rồi, đi theo anh Giang chắc chắn không lo đói."

Tịch Dữ Phong bật cười.

Lúc mở khoá điện thoại, Tịch Dữ Phong đang ghé vào xem, màn hình sáng lên dừng đúng tại khung chat với Trần Mộc Tân, meme gấu con tung bông mà hắn gửi vô cùng bắt mắt.

Giang Nhược phản ứng nhanh thoăn thoắt, không hỏi tự khai: "Cậu ấy chúc mừng em đoạt giải, em đang định cảm ơn."

Tịch Dữ Phong nhìn cậu như đang nói: Anh đã hỏi chưa?

"Mặc kệ anh có hỏi hay không em cũng phải thẳng thắn." Giang Nhược cười bảo: "Với cả em nghe chị cậu ấy kể là gần đây cậu ấy mới quen bạn trai, đang trong giai đoạn yêu đương thắm thiết, từ lâu đã không còn ý đó với em rồi."

Tịch Dữ Phong không ừ hử gì, vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên.

Giang Nhược đặt đồ ăn bằng điện thoại, trả lời vài tin nhắn Wechat rồi tiếp tục xã giao trên mạng.

Cậu đã đăng bài sau khi nhận giải, giọng văn hết sức hình thức: Hôm nay rất vui, cảm ơn đạo diễn Hứa cảm ơn đoàn làm phim v.v.

Mục bình luận đầy ắp lời chúc mừng Giang Nhược trở thành ảnh đế mới, cậu lướt đọc mãi, bấy giờ mới có cảm giác chân thực rằng mình đã đoạt giải.

Nhớ đến những người từng đoạt giải mà tiểu Thẩm liệt kê cho cậu trước thềm lễ trao giải, đặc biệt là cánh diễn viên nam hầu hết đều từng trải qua thăng trầm trong giới giải trí, chìm dưới đáy nhiều năm mới bước l3n đỉnh vinh quang ở ngưỡng tuổi bốn mươi. Mà cậu mới ngoài hai mươi, vẫn là người mới trước các bậc tiền bối, thành thử trong mắt mọi người danh hiệu này không khỏi gây nên tranh cãi.

Giang Nhược bấm vào chủ đề, đã có tài khoản marketing khơi mào cuộc thảo luận, cắt ghép video các cảnh Giang Nhược xuất hiện trong phim để dân mạng đánh giá diễn xuất của ảnh đế mới.

Giang Nhược không khỏi hiếu kỳ, toan mở bình luận thì Tịch Dữ Phong giằng điện thoại: "Đừng xem nữa, đi ngủ."

"Hẵng sớm mà, người ta còn chưa giao đồ ăn." Giang Nhược nói: "Em vừa mới đoạt giải, đang tự tin đầy mình đây này, dù mọi người có bàn luận thế nào em cũng không nghi ngờ bản thân mình đâu."

Tịch Dữ Phong không nói có tin hay không mà ném điện thoại lên sô pha đơn cách giường hơn hai mét.

Giang Nhược nằm trên giường làm biếng nhúc nhích, nhanh trí vớ luôn điện thoại Tịch Dữ Phong để ở đầu giường.

Giang Nhược vừa mở khóa đã thấy màn hình hiển thị video của mình mà tài khoản marketing đăng tải, những bình luận nổi bật khen cậu bên dưới đều được bấm thích.

Cậu không kìm được mỉm cười, một tay nắm lại thành micro chĩa vào Tịch Dữ Phong: "Xin phỏng vấn bạn fan này, bạn nghĩ sao về việc Giang Nhược giành danh hiệu nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất?"

Tịch Dữ Phong ngẩn người, sau cùng vẫn phối hợp, trầm ngâm giây lát rồi trả lời: "Danh xứng với thực."

Giang Nhược cười tít mắt, hỏi tiếp: "Vậy bạn có cảm nghĩ gì khi xem cảnh nóng của Giang Nhược trong những bộ phim trước?"



Thu lạnh vẫn nhẹ chán, chứ phim Vỏ bọc ngày trước có bối cảnh là chỗ ăn chơi, Giang Nhược sắm vai nam chính lưu lạc chốn phong trần nên phải quay cảnh tiếp xúc cơ thể với khá nhiều diễn viên.

Không nhắc còn đỡ, vừa đả động đến chuyện này là Tịch Dữ Phong lạnh lùng ra mặt.

Anh hỏi: "Em với Thích Minh An hôn nhau thật?"

Thích Minh An là tên người đàn ông đầu tiên nhìn trúng tiểu thiếu gia do Giang Nhược thủ vai.

Giang Nhược thấy anh nhớ rõ như vậy thì nhướng mày: "Đoạn trong bồn tắm diễn được anh nhỉ?"

Mặt Tịch Dữ Phong càng lạnh lùng tợn.

Cuối cùng Giang Nhược nhận thua, kéo tay Tịch Dữ Phong và sáp lại hôn lên khóe môi anh: "Mượn góc quay thôi anh, những cảnh như thế không cần làm thật."

Tịch Dữ Phong vui vẻ nhận nụ hôn nhưng vẫn hỏi: "Có cả cảnh cần làm thật?"

"Dù có thì cũng phải dập tắt từ trong trứng nước rồi."

"Thật không?"

"Thật mà." Giang Nhược tỏ vẻ nghiêm túc: "Em phải suy xét cho tâm trạng của người ấy nhà em chứ."

Tịch Dữ Phong nhìn cậu cười từ thiện: "Người ấy nào nhà em?"

Giang Nhược duỗi mu bàn chân cọ chân anh: "Người ấy này này."

Như thể trời sinh biết cách làm thế nào để khơi dậy dục v0ng mãnh liệt bên dưới lớp vỏ bọc hờ hững của Tịch Dữ Phong, Giang Nhược nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của anh, sau đó lại gần thổi hơi nóng lên vành tai anh và gọi bằng chất giọng khàn khàn: "Chồng ơi..."

Vì tiếng chồng ơi ấy mà ngày hôm sau Giang Nhược suýt không dậy nổi.

Bữa trưa ăn cơm niêu, Giang Nhược lật tung cẩm nang tìm được một cửa tiệm lâu năm bên phố, biển hiệu sơ sài chữ đỏ nền vàng, bàn ghế nhựa cũ kỹ, sàn nhà bạc màu do đế giày ma sát, hết thảy đều khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến bầu không khí trong những bộ phim Hong Kong thập niên 90.

Giang Nhược thấy mới mẻ lắm: "Cứ có cảm giác sẽ có xã hội đen xách dao đi ngang qua ngay vậy."

Lần đầu tiên Tịch Dữ Phong đặt chân vào tiệm ăn bình dân người đến người đi nườm nượp, từ lúc ngồi xuống đã căng thẳng không nói một lời.

Giang Nhược tưởng có sự khác biệt giữa anh và mình, bèn cố gắng phổ cập kiến thức: "À chắc là anh chưa xem loạt phim đấy, xã hội đen là..."

"Anh xem rồi." Tịch Dữ Phong cầm tập giấy gọi món bên cạnh đưa cho Giang Nhược như không muốn nán lại thêm một giây nào nữa: "Gọi món đi em."

Rốt cuộc Giang Nhược cũng không làm khó anh, gọi hai niêu cơm và hai cốc trà sữa, ăn xong không ở lại lâu mà đứng dậy đi luôn.

Ra khỏi tiệm cơm, cậu hỏi cảm nhận của bạn đồng hành: "Anh thấy sao, ít nhất cơm cũng ngon mà nhỉ?"

Tịch Dữ Phong ra chiều "em vui là được", từ chối cho ý kiến.

Giang Nhược tủm tỉm kéo tay anh: "Rồi rồi, tối mình đi nhà hàng cao cấp đặt phòng riêng yên tĩnh được không anh?"

Buổi chiều hai người đến Trung Hoàn [2] ngồi vòng đu quay, ngày nghỉ đông người nên phải xếp hàng nửa tiếng đồng hồ.

Trong lúc xếp hàng Giang Nhược bị nhìn chằm chằm, hai bạn nữ đằng sau ngó bọn cậu không biết bao nhiêu lần, cuối cùng một trong hai bạn nữ lấy can đảm bước lên: "Cho hỏi anh có phải Giang Nhược không ạ?"

Đôi mắt bên ngoài khẩu trang của Giang Nhược cong lên: "Nếu tôi bảo không phải bạn có tin không?"

Hai bạn nữ vui sướng nhảy cẫng, chúc mừng Giang Nhược đoạt giải Nam chính xuất sắc nhất và bày tỏ vô cùng mong chờ các tác phẩm sau này của cậu, Giang Nhược ký tên cho cả hai.

Đám đông xung quanh hóng chuyện bên cậu bèn nhao nhao vây lại. Cũng may lúc này đã đến lượt bọn cậu, Tịch Dữ Phong lên cabin ngắm cảnh trước rồi xoay người chìa tay ra.

Vòng đu quay chậm rãi chuyển động, Giang Nhược vội vã theo lên. Cậu nhấc chân, nắm tay Tịch Dữ Phong và được kéo vào trong.

Giang Nhược vẫy tay tạm biệt các fan qua cửa kính. Đến khi cabin lên cao, tiếng huyên náo biến mất, đoàn người dưới mặt đất trở thành những chấm đen lít nhít, cậu ngẩng đầu trông ra xa: "Em nghe nói điều ước nào ước ở chỗ cao nhất trên vòng đu quay cũng có thể thành hiện thực."

Tất nhiên Tịch Dữ Phong không tin những tin đồn không có căn cứ khoa học, thế nhưng khi vòng đu quay lên cao nhất, anh vẫn nắm chặt tay Giang Nhược.

Cabin ngắm cảnh bắt đầu đi xuống, Giang Nhược quay sang hỏi anh: "Anh ước gì vậy?"

Tịch Dữ Phong im lặng tỏ ý anh không ước, Giang Nhược bĩu môi ra vẻ em biết thừa: "Thế thì em cũng không nói cho anh."

Vòng đu quay quay hai vòng, lúc đi xuống trời đã lờ mờ tối, nắng chiều tà trải khắp mọi nẻo đường.

Hai người nắm tay nhau len ra khỏi dòng người. Chưa đi được bao xa, Giang Nhược bất chợt xoay người lại đúng thời điểm không gian bừng sáng, ánh đèn neon lấp loé trong tầm mắt hệt như mây đen tản đi nhường chỗ cho bầu trời sao bất tận.

Giang Nhược giữ lời hứa, cùng Tịch Dữ Phong đến nhà hàng Tây có thể ngắm cảnh đêm rực rỡ trên núi Thái Bình [3], lúc thanh toán ngó thấy số tiền thì cảm thán "người giàu bọn anh đúng là xa hoa truỵ lạc".

[2, 3] Trung Hoàn và núi Thái Bình là địa danh ở Hong Kong.

Tịch Dữ Phong nói "xa hoa" có thể miễn cưỡng hiểu, nhưng "truỵ lạc" là một cây làm chẳng nên non, hai đứa đừng hòng ai trốn tội.

Giang Nhược thoải mái nhận trách nhiệm, cười bảo: "Biết trước anh nghe thấy hai chữ ấy có phản ứng dữ dội thế thì em đã..."

Cậu ngậm miệng đúng lúc lại gợi lên hứng thú của Tịch Dữ Phong.

"Em đã làm sao?"

Giang Nhược mím môi lắc đầu, nhất quyết không chịu hé răng.

Tịch Dữ Phong siết cổ tay Giang Nhược đè lên lưng ghế sau rồi sờ chỗ nhột ở eo cậu, bấy giờ Giang Nhược mới phì cười, vừa phản kháng vừa thoả hiệp trả lời: "Em đã gọi nhiều hơn rồi, dỗ anh vui có khi đòi cái gì anh cũng đồng ý."

Câu nói không đề cập rõ ràng nhưng lại khiến cả hai đồng thời nhớ đến khoảng thời gian đó, khi mà Giang Nhược dùng chút can đảm ít ỏi vơ vét được từ sự hèn mọn cùng cực để đưa ra đòi hỏi "mong anh có thể từ chối đám cưới vì em".

Không khí nhất thời rơi vào im lặng.

Giang Nhược nhận ra Tịch Dữ Phong hít thở nặng nề hơn, bàn tay xoa gương mặt cậu dè dặt như thể chỉ lo chạm vào là cậu sẽ biến mất.

"Không cần làm anh vui." Tịch Dữ Phong cất giọng chắc nịch, anh nhìn cậu: "Em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau