Chương 71: Ngoại truyện 4: Kẻ yếu đuối (2)
Từ năm lên mười, Mạnh Triều đã rất ít nằm mơ.
Đêm đen của hắn luôn dài và cô quạnh hệt như cái đêm mùa thu năm ấy, trên đầu là ánh đèn não nề, dưới chân là bóng cây nghiêng ngả, một mình hắn bước trên con đường có con quái thú há miệng chực sẵn đằng trước, không phân biệt được phương hướng nhưng vẫn phải đi tiếp.
Tuy nhiên dạo gần đây, Mạnh Triều bắt đầu nằm mơ thường xuyên hơn.
Cảnh trong mơ là trước bình minh, bốn bề sương mù dày đặc. Một bé con ngồi xổm ở khoảnh đất trống không xa, hắn đi đến vỗ nhẹ lên vai bé nhưng bé con không chịu ngoảnh đầu, vừa khóc thút thít vừa hỏi hắn: "Sao bây giờ anh mới tới?"
Mỗi lần tỉnh lại từ sau giấc mơ ấy, Mạnh Triều đều mở mắt thẫn thờ rất lâu.
Mỗi lúc như thế An Hà sẽ khua tay trước mắt hắn, hỏi hắn có phải hồn vía rơi mất đâu rồi hay không. Mạnh Triều không trả lời mà ôm An Hà vào lòng, khi thì thơm lên d4i tai m3m mại của cậu, khi thì hôn thật sâu.
Hắn gượng nói với An Hà: "Ừ, hồn vía rơi mất chỗ em rồi."
An Hà dễ bị chọc, lần nào Mạnh Triều miệng lưỡi trơn tru buông lời trêu ghẹo cũng làm cậu ngượng đỏ chín mặt, động tác che đậy cũng cực kỳ trúc trắc, tóm mấy nắm không khí trên người mình ném sang Mạnh Triều: "Anh mau cầm lấy đi này."
Tuy không tới nỗi mất hồn nhưng Mạnh Triều thừa nhận mình thích An Hà.
Kể cũng lạ, ngoại hình của An Hà không thể coi là đẹp nhất, kỹ năng giường chiếu cũng không phải giỏi nhất trong đám bạn giường của Mạnh Triều, thậm chí tính cách còn chất phác tới nỗi chẳng hề tinh ý, thế nhưng từ chiều cao đến vóc người, từ tiếng rên êm ái đến xúc cảm ở mông, mỗi một chỗ đều đúng ý Mạnh Triều.
Điều duy nhất hắn có phần không chịu được ở cậu là "tham của".
Tham ăn còn có thể xem là đáng yêu, bán thân vì tiền cũng không đáng trách, tuy nhiên An Hà thực sự rất giỏi tạt cho người ta một gáo nước lạnh ngay lúc bầu không khí đang tốt đẹp.
Chẳng hạn như Mạnh Triều đề nghị An Hà dọn sang sống chung, An Hà trầm mặc hồi lâu mà mở miệng lại hỏi: "Thế anh còn đưa em... tiền ấy ấy không?"
Rồi chẳng hạn như đêm đầu tiên An Hà dọn sang, Mạnh Triều đè người ta ra bắt nạt đủ kiểu, lúc gần cao trào thì đòi hỏi gì đó, An Hà rưng rưng nước mắt, rõ ràng đã sắp không trụ nổi nhưng vẫn gắng gượng bàn điều kiện: "Nếu, nếu làm ở đấy thì phải có giá khác."
Mạnh Triều vừa cạn lời vừa bất lực, bực tới mức muốn phát mông nhóc trai bao, hỏi cậu có lương tâm hay không.
Làm xong thấy An Hà vểnh cái mông sử dụng quá độ nằm bò trên giường lật sổ tay, miệng lẩm bẩm tính xem còn bao nhiêu nợ, Mạnh Triều lại mềm lòng, quơ điện thoại mở khung chat chuyển tiền cho cậu.
Sau đó An Hà bật dậy nhào vào người Mạnh Triều, hôn chụt lên mặt hắn.
Mạnh Triều tỏ vẻ khó nói, song vẫn không nhịn được nhìn sang cậu, An Hà hiểu ngay, cất giọng ngọt như mía lùi: "Anh trai tốt nhất, cảm ơn anh nhiều!"
Không phải Mạnh Triều chưa từng có ý định trả nốt nợ thay An Hà, dẫu sao ba trăm nghìn tệ không to tát gì đối với hắn, hơn nữa hắn luôn vung tay hào phóng, người lên giường với hắn chưa đầy một tháng đã có thể kiếm được một chiếc BMW từ hắn rồi.
Thế nhưng An Hà không muốn nhận. An Hà có nguyên tắc riêng trong chuyện này, cậu kiên quyết kiếm tiền trả nợ bằng sức lao động của mình, từ chối những khoản tiền bất chính.
Mạnh Triều khá bất ngờ, cười nói: "Lương tâm ông chủ ha."
An Hà xem như lời khen, vỗ lên nguc trái của mình: "Đúng vậy, em vừa chữa lương tâm xong."
Cậu coi giao dịch giữa mình và Mạnh Triều là công việc, trước đây tính công theo số lần, hiện tại tính theo thời gian dài ngắn.
Nếu đã là công việc thì sẽ có thay đổi. Kể từ khi chuyển đến chỗ Mạnh Triều, không còn chuyện vừa vào nhà đã làm luôn như ngày trước, bây giờ An Hà phải ăn cơm, xem tivi, trò chuyện với hắn, có thể nói là ôm đồm nhiều việc.
Có bận Mạnh Triều đi xã giao về, An Hà đỡ hắn đi tắm, hắn loạng choạng đứng không vững còn không cho An Hà chạm vào người, lờ đờ nhìn An Hà và hỏi: "Cậu là ai, sao cậu lại ở nhà tôi?"
An Hà nói: "Em là em trai anh mà, tất nhiên phải ở nhà anh rồi."
Mạnh Triều nghe vậy thì nắm cằm An Hà sáp lại nhìn, sau đó tức giận ra mặt: "Em còn biết đường về?"
An Hà "vâng vâng vâng" liên tục, đẩy Mạnh Triều đã trần như nhộng vào phòng tắm. Cậu cũng vào theo, xắn tay áo kì lưng giúp hắn.
Bấy giờ Mạnh Triều mới ngoan ngoãn hơn, để mặc An Hà hí hoáy trở tới trở lui, dù lưng bị cọ đỏ bừng cũng chỉ nhíu mày.
Dĩ nhiên việc đời luôn xoay vần, có nhân ắt có quả. Vậy nên sau đó tình thế đảo ngược, người bị trở tới trở lui giày vò lên xuống trở thành An Hà.
Tay cậu bóp bông tắm đầy bọt, bị Mạnh Triều đè lên bức tường gạch men nhẵn bóng, cơ thể mất hết tự chủ. Tiếng nước chảy át đi tiếng nức nở, chỉ còn nghe thấy những âm thanh rất nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Lúc này Mạnh Triều đã tỉnh rượu. Hắn vòng tay ra đằng trước, ngón tay với vào miệng vờn đùa đầu lưỡi ẩm ướt ấm nóng của An Hà, tì cằm trên vai cậu đặng ngậm lấy d4i tai, cất giọng ra lệnh: "Rên to lên, anh không nghe thấy."
Về giường, An Hà vừa được tắm sạch sẽ từ trong ra ngoài chôn mặt vào gối, thở hổn hển từng hơi.
Cậu thích quấn chặt chăn như con nhộng ở góc giường, một bàn tay dày rộng luồn vào chăn, chẳng biết sờ mó chỗ nào mà An Hà c4n môi, mắt rơm rớm nước, lại sắp sửa khóc tới nơi.
Mạnh Triều thích ngắm dáng vẻ cậu bị mình ăn hiếp, cái tay dưới chăn dong duổi đến chỗ khác, ngón tay mân mê xung quanh rồi tiếp tục thăm dò vào trong.
Nhìn cậu trai cuộn tròn người chỉ ló mỗi cái đầu ra ngoài, nước mắt chực trào nơi khóe mi, trong lòng Mạnh Triều dâng lên cảm giác vừa chua xót vừa thỏa mãn rất kỳ diệu.
Hắn sán lại nhẹ giọng hỏi: "Sao hôm nay không cảm ơn anh trai?"
An Hà như bó tay với Mạnh Triều, ngóc đầu dậy thơm lên má hắn rồi nói bằng giọng nghẹn ngào: "Cảm ơn anh trai."
"Còn gì nữa?"
"... Anh trai tốt nhất."
"Ngoan."
An Hà có thể lờ mờ nhận ra quan hệ giữa mình và Mạnh Triều không giống những mối quan hệ giữa đại gia và người tình khác cho lắm.
Nhưng cụ thể khác ở đâu thì An Hà không giải thích được. Cậu chỉ cảm thấy ánh mắt Mạnh Triều nhìn cậu luôn rất chăm chú, vừa như nhìn cậu lại vừa như thông qua cậu nhìn một ai khác vậy.
Khi đó An Hà không biết đấy là tâm lý phóng chiếu [1]. Cậu không được học hành nhiều, kiến thức lý thuyết và năng lực biểu đạt đều thiếu sót, chỉ nghĩ Mạnh Triều hoạt ngôn nhưng thật ra rất cô đơn, lần nào ở cạnh hắn cũng bị cảm xúc của hắn lây nhiễm mà lòng man mác buồn.
[1] Tâm lý phóng chiếu (Projection) nói về những gì chúng ta cảm nhận khi chúng ta phóng chiếu những cảm xúc của riêng chúng ta sang những người khác.
Cậu biết Mạnh Triều cần cậu.
Từ sau năm bốn tuổi, An Hà hay được người khác cần. Bố mẹ nuôi cần cậu trở thành con của họ, cần cậu giúp việc đồng áng, cần cậu kiếm tiền gửi về xây nhà, đến khi họ đã xế chiều, An Hà còn phải phụng dưỡng và lo ma chay cho họ.
Đứa bạn Giang Nhược bảo cậu toàn làm chuyện ngu ngốc, cậu cảm thấy không hẳn. Bố mẹ nuôi của cậu cả đời chẳng ra khỏi núi, thậm chí còn không biết mua bán người là phạm pháp. An Hà gửi tiền về là để đền đáp ơn nuôi nấng của họ, nếu có ngày bố mẹ nuôi bị công an bắt, cậu cũng sẽ không ngăn cản.
Dưa hái xanh không ngọt, con người cần biết chấp nhận số phận.
Về phần bố mẹ ruột... Từ lâu An Hà đã không còn chút ký ức nào, cũng không ôm hy vọng tìm được họ.
Nhưng cậu đoán có lẽ họ là những người rất tốt, vì dù sao trong trí nhớ của cậu, anh trai tốt đến vậy cơ mà.
"Em có anh trai thật hả?"
Mạnh Triều nghe được chuyện này lại nhíu mày, hơi ngạc nhiên nhìn An Hà.
Vốn dĩ An Hà chỉ buột miệng đề cập, thấy vẻ mặt Mạnh Triều trông không giống đang vui cho mình thì ậm ờ: "Hồi đấy em nhỏ xíu, anh Giang nói có thể là em tưởng tượng ra."
Mạnh Triều gật đầu, không gặng hỏi nữa mà hỏi chuyện khác: "Anh Giang là người bạn làm diễn viên của em à?"
An Hà đến Phong Thành ba năm chỉ có một người bạn đó, nhắc đến Giang Nhược là hăng hái ngay: "Anh ấy tên Giang Nhược, trước khi dọn sang đây em vẫn luôn ở cùng anh ấy."
Mạnh Triều mở điện thoại tìm kiếm tên, sau đó đưa cho An Hà xem: "Phải Giang Nhược này không?"
An Hà bất ngờ lắm: "Đúng anh ấy rồi, anh cũng biết anh ấy hả?"
"Đâu chỉ biết." Mạnh Triều cười: "Cậu ta theo một người anh em của anh."
An Hà không dám tin: "Thật á?"
"Anh lừa em làm gì?"
Tối đến, An Hà lấy bút chì viết một biểu thức trong sổ tay, tính xác suất bốn anh bạn ABCD đều là gay, trong đó AB và CD là bạn bè, AC và BD ở với nhau.
Mạnh Triều không ngủ được bèn sáp lại xem, hỏi ở với nhau là thế nào.
An Hà cắn đầu bút suy tư mãi rồi đáp thành thật: "Thì là ở với nhau đó."
Dù sao cũng không liên quan đến tình yêu.
Câu trả lời ấy làm Mạnh Triều buồn cười. Hắn vuốt tóc An Hà, nói với cậu: "Còn có chuyện trùng hợp hơn này. Anh lớn hơn em sáu tuổi, tên kia cũng hơn cậu kia sáu tuổi."
An Hà ồ lên: "Có duyên quá vậy!"
Cái gọi là duyên phận không chỉ dừng lại ở đấy.
Trời vừa vào hè, số lần Mạnh Triều đến chỗ An Hà ít hơn, nguyên nhân là bởi mẹ hắn không khoẻ.
Nghe nói mẹ Mạnh Triều cũng từng phẫu thuật tim và thuốc uống cũng tương tự, An Hà cảm thấy thế giới này thật sự rất kỳ diệu.
Cậu nhắn tin kể cho Giang Nhược, hình như tâm trạng bạn cậu không tốt lắm, trả lời: Mắc cùng một bệnh mà mày coi là có duyên á?
An Hà gửi lại một cái meme cười bò, hỏi vì sao lại không.
Rồi cậu nghĩ kỹ lại, có vẻ không phải vậy thật.
Quan hệ giữa cậu và Mạnh Triều là gì? Là một dạng quan hệ không thể diễn tả rõ ràng, hai bọn cậu cần nhau nhưng lại không có bất cứ mối liên kết ràng buộc nào, không thể vì câu "anh trai" cậu thường gọi Mạnh Triều hay lời bông đùa Mạnh Triều nói nhằm dỗ ngọt cậu chuyển sang đây mà cậu thật sự trở thành vợ kiêm em trai của hắn được.
Hơn nữa làm gì có ai bảo em trai làm vợ mình bao giờ? Ban ngày anh em hoà thuận, đêm đến hai đứa quện nhau à?
Bấy giờ An Hà mới muộn màng cảm thấy mắc cỡ, sờ đôi má nóng bừng mà lòng thầm nhủ ông anh này chẳng biết xấu hổ gì sất.
Tranh thủ lúc Mạnh Triều bận rộn, An Hà đi một chuyến đến phim trường - nơi Giang Nhược đang quay phim.
Phim cổ trang mà quay vào mùa hè, vất vả cỡ nào không cần nói cũng biết.
Trong giờ nghỉ giải lao, Giang Nhược cuộn ống tay áo rộng thùng thình lên, dí bàn tay rịn mồ hôi vào mặt An Hà, đánh giá: "Tên họ Mạnh cho mày ăn tốt đấy."
An Hà cười khì: "Có phải nuôi lợn đâu."
Nghe nói An Hà biết mình cũng tìm đại gia, Giang Nhược sượng mặt: "Ố, khéo thế."
An Hà hỏi có phải là vì ba trăm nghìn tệ không, Giang Nhược đáp không, cậu theo người ta vì muốn nổi tiếng.
Có lẽ nhận ra An Hà không tin lắm, Giang Nhược nói với bạn là mình rất tỉnh táo.
An Hà vẫn không tin. Cậu từng gặp người đàn ông ấy, anh ta giống Mạnh Triều, là tuýp người mà ai gặp cũng khó lòng giữ tỉnh táo.
An Hà có kinh nghiệm phong phú trên phương diện này hơn Giang Nhược, cậu biết đám cậu ấm nhà giàu dù có đối xử với người tình tốt đến đâu chăng nữa thì sau này cũng phải lấy một cô gái môn đăng hộ đối làm vợ.
Giống như dưa hấu cậu vất vả gieo trồng cuối cùng đều phải kéo lên trấn trên bán lấy tiền. Để tránh cho lúc ấy lại không nỡ, cậu chỉ có thể ra sức tẩy não rằng dưa không hề ngọt.
Nhưng Giang Nhược lại hỏi cậu: "An Hà, mày thích pháo hoa không?"
Liệu có thích không?
An Hà cũng tự hỏi bản thân.
Trên đường về Mạnh Triều gọi điện hỏi cậu sao không ở nhà, cậu xem giờ rồi đáp: "Năm phút nữa là em ở nhà rồi."
Taxi dừng ngoài khu chung cư, An Hà ba chân bốn cẳng xuống xe, vừa xoay người đã trông thấy người đàn ông đứng trước cổng.
Giây phút tầm nhìn giao nhau, Mạnh Triều mỉm cười mắt cong như mảnh trăng non, hắn rút tay ra khỏi túi quần, bắt chước An Hà vẫy tay như lúc cậu đợi mình.
Hai người sóng vai đi vào con đường nhỏ rợp bóng cây, xung quanh vắng vẻ, Mạnh Triều thình lình nắm lấy bàn tay buông thõng của An Hà đặng kéo cậu về phía mình.
Cậu ngẩng đầu nhìn, mặt đất đằng trước có một vũng nước.
Cái chạm tay còn kém xa những thân mật trên giường nhưng lại làm An Hà phải nuốt ực, nghe thấy tiếng tim đập bình bịch trong lồng nguc.
Trái tim vừa được chữa lành khỏe mạnh thế đấy.
Cậu nghĩ thầm chắc chắn là bởi lâu quá không gặp nên nghiệp vụ thụt lùi mất rồi. Cậu quyết định chốc nữa phải thể hiện thật tốt, cố gắng nhanh chóng gom đủ ba trăm nghìn tệ.
Nhưng khi về tới nhà, Mạnh Triều không nóng lòng làm cậu mà ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, xua tan mệt mỏi.
An Hà ở đằng sau bóp vai cho hắn, mới bóp một lát thì Mạnh Triều nắm cổ tay kéo cậu đến trước người, đoạn dùng thêm sức để cậu ngồi lên đùi mình.
Mạnh Triều ôm An Hà, vùi mặt vào hõm cổ cậu: "Mẹ anh lại nằm viện rồi."
An Hà nhớ lần đầu gặp Mạnh Triều ở bệnh viện cũng là do mẹ hắn nhập viện, bèn hỏi: "Tại tim có vấn đề ạ?"
Mạnh Triều gật xong lại lắc, muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ bảo: "Ngoan, để anh ôm một lát."
Ôm một lát là cả mùa hè nóng như đổ lửa.
Sau hôm ấy, gần như ngày nào hai người cũng ở bên nhau. Họ thường xuyên làm t1nh, từ hừng đông trời sáng đến khi mặt trời khuất núi, đôi lúc cũng ngồi dựa vào nhau xem tivi, đêm xuống lại trao môi hôn trên ban công trống trải.
Họ đứng cạnh lan can, Mạnh Triều hỏi An Hà có sợ rơi xuống không, An Hà lại cảm thấy hai người giống như đang yêu đương vụng trộm.
Mạnh Triều thích suy nghĩ táo bạo của cậu, hắn hỏi: "Thế em muốn làm ở đây không?"
An Hà không từ chối, chỉ nắm chặt vạt áo của Mạnh Triều trong căng thẳng vì nỗi sợ không tên.
Mạnh Triều chợt mất hứng.
Hắn nở nụ cười chẳng rõ ý tứ: "Sao, sợ anh lỡ tay đẩy em rơi xuống à?"
Phản ứng của An Hà làm Mạnh Triều nhớ đến cậu em trai đã mười bảy năm không thấy bóng dáng.
Hồi Mạnh Trạch vừa đi lạc, tình trạng của mẹ rất tệ, ánh mắt nhìn hắn luôn đong đầy ngờ vực.
Ngay cả người dưng cũng nói e rằng đứa con lớn không có quan hệ huyết thống của nhà họ Mạnh đã nảy sinh suy nghĩ chiếm địa vị từ lâu. Hắn không thiếu cách làm em trai chết yểu rồi ngụy trang thành sự cố ngoài ý muốn, đơn giản vô cùng.
Người ta nói gãy gọn rõ ràng, thế nhưng hoàn toàn quên mất khi ấy hắn cũng chỉ là một đứa nhóc mười tuổi.
Tuy đứa nhóc này khổ sở nhiều và cũng từng buồn bã khôn nguôi vì sự lạnh nhạt của bố mẹ, nhưng khi nhóc Mạnh Triều sáu tuổi kiễng chân nhìn em bé sơ sinh say giấc trong nôi, ý nghĩ hình thành đầu tiên trong đầu nhóc cũng chỉ là phải làm một người anh tốt, bảo vệ em trai cẩn thận mà thôi.
Mạnh Triều căm ghét những mối quan hệ không có sự tin tưởng.
Thức ăn trong tủ lạnh không còn, theo lời đề nghị của An Hà, Mạnh Triều và cậu lái xe đến siêu thị, đẩy giỏ hàng bỏ đồ vào trong.
An Hà nhìn thấy đồ ăn là hai mắt lấp lánh, càn quét các loại sản phẩm nông nghiệp như gà vịt thịt cá, cuối cùng xe đẩy đầy đến nỗi gần như không nhúc nhích nổi, lúc thanh toán An Hà hơi ngại, giải thích rằng: "Đống đồ này đủ cho anh với em ăn được lâu lắm."
Xuống hầm gửi xe, Mạnh Triều xách hai túi đồ to tướng lên xe, An Hà đi trả xe đẩy, nói rằng còn tiền cọc đang chờ cậu lấy.
Cậu đi tận hơn mười phút. Mạnh Triều sốt ruột xuống xe đợi, đợi mãi chẳng thấy người đâu thì móc điện thoại ra gọi, thế nhưng không ai nghe máy.
Hắn chạy lên tìm, chỗ trả xe đẩy nào có bóng An Hà? Nhìn dòng người tấp nập xung quanh, Mạnh Triều bỗng thấy hoảng loạn.
Cảnh tượng ấy ngỡ như đã từng xảy ra. Hắn nhớ rõ mình chỉ xoay người lấy đồ uống, bé con mặc áo bông màu xanh da trời đã biến mất giữa đám người, hắn đi tìm khắp trung tâm thương mại rộng lớn, hét to tên bé cũng chẳng ăn thua.
Như thể bị một nguồn sức mạnh khổng lồ đánh úp, tinh thần Mạnh Triều tán loạn trong nháy mắt, cơ thể suýt không đứng vững.
Đúng lúc này có người vỗ vai hắn từ sau lưng và nói: "Sao anh ở đây?"
Mạnh Triều không biết mình quay người lại thế nào, giây phút hồn vía trở về thì hắn đã ôm An Hà chặt cứng.
"Anh không cố ý..." Giọng Mạnh Triều run run: "Anh không cố ý làm lạc mất em đâu."
An Hà thoáng chốc ngẩn ngơ, ánh mắt dần trở nên sáng tỏ.
Cậu bỗng hiểu ra một số việc.
"Anh không làm lạc mất em mà." An Hà thở hắt ra, khẽ vỗ về lưng Mạnh Triều: "Em ở đây rồi còn gì?"
Đêm ấy, Mạnh Triều lại rất dữ dội.
Hắn đè An Hà trước cửa sổ sát đất trên tầng cao, hỏi cậu vừa nãy đi đâu.
"Em đi trả, trả xe đẩy..." An Hà thở hổn hển đầy khó nhọc: "Rồi, nhìn thấy, người ta b4n nước ép, em mới, mới định mua cho anh... uống."
Mạnh Triều không bỏ qua: "Vì sao không nghe điện thoại."
Lồng nguc kề sát mặt kính, An Hà có ảo giác ruột gan phèo phổi đều đảo lộn, cậu hít mũi: "Ồn, ồn quá, em không nghe, a... thấy."
"Còn sợ anh đẩy em rơi xuống không?"
Mạnh Triều hỏi vậy nhưng lại ôm eo An Hà đến khu vực an toàn tuyệt đối.
An Hà lập tức đáp: "Không, không sợ."
Giờ phút này không hiểu sao cậu lại có niềm tin rằng nếu cậu rơi xuống, Mạnh Triều nhất định sẽ rơi xuống cùng cậu.
Làm xong An Hà gối lên vai Mạnh Triều, nói với hắn: "Nước ép dưa hấu ở tiệm đấy được ép mới, không có chất tạo màu với phụ gia đâu."
Mạnh Triều cười: "Tự em muốn uống chứ gì."
An Hà bị vạch trần cũng không cáu, trả lời đến là nghiêm túc: "Anh cũng muốn uống."
Dù sao thì chắc chắn anh em trai sẽ có cùng sở thích mà.
Có những thay đổi diễn ra trong âm thầm, giống như trong lúc không hề hay biết, An Hà bắt đầu ngưỡng mộ người em trai khiến Mạnh Triều kinh hồn bạt vía.
Thậm chí cậu bắt đầu giả vờ mình là người em ấy, được Mạnh Triều ôm vào lòng, lắng nghe những câu "anh xin lỗi", "tất cả đều là lỗi của anh" rồi rộng lượng đáp "không sao đâu".
"Không sao đâu." An Hà nói: "Anh bảo anh không cố ý rồi đấy thôi."
Mạnh Triều cảm thấy yên tâm khi được tin tưởng hoàn toàn, thần kinh căng thẳng thời gian dài cuối cùng cũng thả lỏng, từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng An Hà ăn quá no dẫn đến mất ngủ, con tim đập rộn ràng hệt lần trước được Mạnh Triều nắm tay.
Đầu óc cậu cũng không ngơi nghỉ chẳng khác nào bị bỏ sâu độc, không ngừng chiếu lại nét mặt như mất đi thứ quý báu rồi lại có được của Mạnh Triều khi hắn tìm thấy mình.
Thì ra được quan tâm và trân trọng là như thế.
An Hà sẽ không hình dung một mối quan hệ phù du bằng pháo hoa lãng mạn. Nếu buộc phải ví von, cậu cảm thấy Mạnh Triều giống quả dưa hấu to tròn nhất ruộng dưa, dù cậu ra sức tự nhủ nó không hề ngọt, chẳng bằng mang đi đổi lấy tiền, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu vẫn sẽ thành thật ch4y nước miếng, muốn hái nó giấu trong ổ chăn.
Cậu cũng không có cái khí khái kiêu ngạo thà chết vinh còn hơn sống nhục như Giang Nhược. Từ nhỏ đến lớn hầu hết mọi người xung quanh đều nói cậu nhút nhát, là đứa yếu đuối mặc người ta bắt nạt, luôn cúi đầu nhẫn nhịn, bị ăn hiếp ra sao cũng không giận.
Đây là lần đầu tiên cậu mất tỉnh táo vì một thứ không phải tiền.
An Hà nghiêng người, ngón tay chọc Mạnh Triều đã chìm sâu vào giấc ngủ, cất giọng hỏi lí nhí: "Nếu anh đã có nhiều em trai như thế, thì có thể chỉ có một bạn đời được không?"
Dù vô cùng khao khát nhưng An Hà cũng chỉ nói "có thể không".
Có nghĩa là cậu chiều ý Mạnh Triều, nếu không thể cũng không hề chi.
Đêm đen của hắn luôn dài và cô quạnh hệt như cái đêm mùa thu năm ấy, trên đầu là ánh đèn não nề, dưới chân là bóng cây nghiêng ngả, một mình hắn bước trên con đường có con quái thú há miệng chực sẵn đằng trước, không phân biệt được phương hướng nhưng vẫn phải đi tiếp.
Tuy nhiên dạo gần đây, Mạnh Triều bắt đầu nằm mơ thường xuyên hơn.
Cảnh trong mơ là trước bình minh, bốn bề sương mù dày đặc. Một bé con ngồi xổm ở khoảnh đất trống không xa, hắn đi đến vỗ nhẹ lên vai bé nhưng bé con không chịu ngoảnh đầu, vừa khóc thút thít vừa hỏi hắn: "Sao bây giờ anh mới tới?"
Mỗi lần tỉnh lại từ sau giấc mơ ấy, Mạnh Triều đều mở mắt thẫn thờ rất lâu.
Mỗi lúc như thế An Hà sẽ khua tay trước mắt hắn, hỏi hắn có phải hồn vía rơi mất đâu rồi hay không. Mạnh Triều không trả lời mà ôm An Hà vào lòng, khi thì thơm lên d4i tai m3m mại của cậu, khi thì hôn thật sâu.
Hắn gượng nói với An Hà: "Ừ, hồn vía rơi mất chỗ em rồi."
An Hà dễ bị chọc, lần nào Mạnh Triều miệng lưỡi trơn tru buông lời trêu ghẹo cũng làm cậu ngượng đỏ chín mặt, động tác che đậy cũng cực kỳ trúc trắc, tóm mấy nắm không khí trên người mình ném sang Mạnh Triều: "Anh mau cầm lấy đi này."
Tuy không tới nỗi mất hồn nhưng Mạnh Triều thừa nhận mình thích An Hà.
Kể cũng lạ, ngoại hình của An Hà không thể coi là đẹp nhất, kỹ năng giường chiếu cũng không phải giỏi nhất trong đám bạn giường của Mạnh Triều, thậm chí tính cách còn chất phác tới nỗi chẳng hề tinh ý, thế nhưng từ chiều cao đến vóc người, từ tiếng rên êm ái đến xúc cảm ở mông, mỗi một chỗ đều đúng ý Mạnh Triều.
Điều duy nhất hắn có phần không chịu được ở cậu là "tham của".
Tham ăn còn có thể xem là đáng yêu, bán thân vì tiền cũng không đáng trách, tuy nhiên An Hà thực sự rất giỏi tạt cho người ta một gáo nước lạnh ngay lúc bầu không khí đang tốt đẹp.
Chẳng hạn như Mạnh Triều đề nghị An Hà dọn sang sống chung, An Hà trầm mặc hồi lâu mà mở miệng lại hỏi: "Thế anh còn đưa em... tiền ấy ấy không?"
Rồi chẳng hạn như đêm đầu tiên An Hà dọn sang, Mạnh Triều đè người ta ra bắt nạt đủ kiểu, lúc gần cao trào thì đòi hỏi gì đó, An Hà rưng rưng nước mắt, rõ ràng đã sắp không trụ nổi nhưng vẫn gắng gượng bàn điều kiện: "Nếu, nếu làm ở đấy thì phải có giá khác."
Mạnh Triều vừa cạn lời vừa bất lực, bực tới mức muốn phát mông nhóc trai bao, hỏi cậu có lương tâm hay không.
Làm xong thấy An Hà vểnh cái mông sử dụng quá độ nằm bò trên giường lật sổ tay, miệng lẩm bẩm tính xem còn bao nhiêu nợ, Mạnh Triều lại mềm lòng, quơ điện thoại mở khung chat chuyển tiền cho cậu.
Sau đó An Hà bật dậy nhào vào người Mạnh Triều, hôn chụt lên mặt hắn.
Mạnh Triều tỏ vẻ khó nói, song vẫn không nhịn được nhìn sang cậu, An Hà hiểu ngay, cất giọng ngọt như mía lùi: "Anh trai tốt nhất, cảm ơn anh nhiều!"
Không phải Mạnh Triều chưa từng có ý định trả nốt nợ thay An Hà, dẫu sao ba trăm nghìn tệ không to tát gì đối với hắn, hơn nữa hắn luôn vung tay hào phóng, người lên giường với hắn chưa đầy một tháng đã có thể kiếm được một chiếc BMW từ hắn rồi.
Thế nhưng An Hà không muốn nhận. An Hà có nguyên tắc riêng trong chuyện này, cậu kiên quyết kiếm tiền trả nợ bằng sức lao động của mình, từ chối những khoản tiền bất chính.
Mạnh Triều khá bất ngờ, cười nói: "Lương tâm ông chủ ha."
An Hà xem như lời khen, vỗ lên nguc trái của mình: "Đúng vậy, em vừa chữa lương tâm xong."
Cậu coi giao dịch giữa mình và Mạnh Triều là công việc, trước đây tính công theo số lần, hiện tại tính theo thời gian dài ngắn.
Nếu đã là công việc thì sẽ có thay đổi. Kể từ khi chuyển đến chỗ Mạnh Triều, không còn chuyện vừa vào nhà đã làm luôn như ngày trước, bây giờ An Hà phải ăn cơm, xem tivi, trò chuyện với hắn, có thể nói là ôm đồm nhiều việc.
Có bận Mạnh Triều đi xã giao về, An Hà đỡ hắn đi tắm, hắn loạng choạng đứng không vững còn không cho An Hà chạm vào người, lờ đờ nhìn An Hà và hỏi: "Cậu là ai, sao cậu lại ở nhà tôi?"
An Hà nói: "Em là em trai anh mà, tất nhiên phải ở nhà anh rồi."
Mạnh Triều nghe vậy thì nắm cằm An Hà sáp lại nhìn, sau đó tức giận ra mặt: "Em còn biết đường về?"
An Hà "vâng vâng vâng" liên tục, đẩy Mạnh Triều đã trần như nhộng vào phòng tắm. Cậu cũng vào theo, xắn tay áo kì lưng giúp hắn.
Bấy giờ Mạnh Triều mới ngoan ngoãn hơn, để mặc An Hà hí hoáy trở tới trở lui, dù lưng bị cọ đỏ bừng cũng chỉ nhíu mày.
Dĩ nhiên việc đời luôn xoay vần, có nhân ắt có quả. Vậy nên sau đó tình thế đảo ngược, người bị trở tới trở lui giày vò lên xuống trở thành An Hà.
Tay cậu bóp bông tắm đầy bọt, bị Mạnh Triều đè lên bức tường gạch men nhẵn bóng, cơ thể mất hết tự chủ. Tiếng nước chảy át đi tiếng nức nở, chỉ còn nghe thấy những âm thanh rất nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Lúc này Mạnh Triều đã tỉnh rượu. Hắn vòng tay ra đằng trước, ngón tay với vào miệng vờn đùa đầu lưỡi ẩm ướt ấm nóng của An Hà, tì cằm trên vai cậu đặng ngậm lấy d4i tai, cất giọng ra lệnh: "Rên to lên, anh không nghe thấy."
Về giường, An Hà vừa được tắm sạch sẽ từ trong ra ngoài chôn mặt vào gối, thở hổn hển từng hơi.
Cậu thích quấn chặt chăn như con nhộng ở góc giường, một bàn tay dày rộng luồn vào chăn, chẳng biết sờ mó chỗ nào mà An Hà c4n môi, mắt rơm rớm nước, lại sắp sửa khóc tới nơi.
Mạnh Triều thích ngắm dáng vẻ cậu bị mình ăn hiếp, cái tay dưới chăn dong duổi đến chỗ khác, ngón tay mân mê xung quanh rồi tiếp tục thăm dò vào trong.
Nhìn cậu trai cuộn tròn người chỉ ló mỗi cái đầu ra ngoài, nước mắt chực trào nơi khóe mi, trong lòng Mạnh Triều dâng lên cảm giác vừa chua xót vừa thỏa mãn rất kỳ diệu.
Hắn sán lại nhẹ giọng hỏi: "Sao hôm nay không cảm ơn anh trai?"
An Hà như bó tay với Mạnh Triều, ngóc đầu dậy thơm lên má hắn rồi nói bằng giọng nghẹn ngào: "Cảm ơn anh trai."
"Còn gì nữa?"
"... Anh trai tốt nhất."
"Ngoan."
An Hà có thể lờ mờ nhận ra quan hệ giữa mình và Mạnh Triều không giống những mối quan hệ giữa đại gia và người tình khác cho lắm.
Nhưng cụ thể khác ở đâu thì An Hà không giải thích được. Cậu chỉ cảm thấy ánh mắt Mạnh Triều nhìn cậu luôn rất chăm chú, vừa như nhìn cậu lại vừa như thông qua cậu nhìn một ai khác vậy.
Khi đó An Hà không biết đấy là tâm lý phóng chiếu [1]. Cậu không được học hành nhiều, kiến thức lý thuyết và năng lực biểu đạt đều thiếu sót, chỉ nghĩ Mạnh Triều hoạt ngôn nhưng thật ra rất cô đơn, lần nào ở cạnh hắn cũng bị cảm xúc của hắn lây nhiễm mà lòng man mác buồn.
[1] Tâm lý phóng chiếu (Projection) nói về những gì chúng ta cảm nhận khi chúng ta phóng chiếu những cảm xúc của riêng chúng ta sang những người khác.
Cậu biết Mạnh Triều cần cậu.
Từ sau năm bốn tuổi, An Hà hay được người khác cần. Bố mẹ nuôi cần cậu trở thành con của họ, cần cậu giúp việc đồng áng, cần cậu kiếm tiền gửi về xây nhà, đến khi họ đã xế chiều, An Hà còn phải phụng dưỡng và lo ma chay cho họ.
Đứa bạn Giang Nhược bảo cậu toàn làm chuyện ngu ngốc, cậu cảm thấy không hẳn. Bố mẹ nuôi của cậu cả đời chẳng ra khỏi núi, thậm chí còn không biết mua bán người là phạm pháp. An Hà gửi tiền về là để đền đáp ơn nuôi nấng của họ, nếu có ngày bố mẹ nuôi bị công an bắt, cậu cũng sẽ không ngăn cản.
Dưa hái xanh không ngọt, con người cần biết chấp nhận số phận.
Về phần bố mẹ ruột... Từ lâu An Hà đã không còn chút ký ức nào, cũng không ôm hy vọng tìm được họ.
Nhưng cậu đoán có lẽ họ là những người rất tốt, vì dù sao trong trí nhớ của cậu, anh trai tốt đến vậy cơ mà.
"Em có anh trai thật hả?"
Mạnh Triều nghe được chuyện này lại nhíu mày, hơi ngạc nhiên nhìn An Hà.
Vốn dĩ An Hà chỉ buột miệng đề cập, thấy vẻ mặt Mạnh Triều trông không giống đang vui cho mình thì ậm ờ: "Hồi đấy em nhỏ xíu, anh Giang nói có thể là em tưởng tượng ra."
Mạnh Triều gật đầu, không gặng hỏi nữa mà hỏi chuyện khác: "Anh Giang là người bạn làm diễn viên của em à?"
An Hà đến Phong Thành ba năm chỉ có một người bạn đó, nhắc đến Giang Nhược là hăng hái ngay: "Anh ấy tên Giang Nhược, trước khi dọn sang đây em vẫn luôn ở cùng anh ấy."
Mạnh Triều mở điện thoại tìm kiếm tên, sau đó đưa cho An Hà xem: "Phải Giang Nhược này không?"
An Hà bất ngờ lắm: "Đúng anh ấy rồi, anh cũng biết anh ấy hả?"
"Đâu chỉ biết." Mạnh Triều cười: "Cậu ta theo một người anh em của anh."
An Hà không dám tin: "Thật á?"
"Anh lừa em làm gì?"
Tối đến, An Hà lấy bút chì viết một biểu thức trong sổ tay, tính xác suất bốn anh bạn ABCD đều là gay, trong đó AB và CD là bạn bè, AC và BD ở với nhau.
Mạnh Triều không ngủ được bèn sáp lại xem, hỏi ở với nhau là thế nào.
An Hà cắn đầu bút suy tư mãi rồi đáp thành thật: "Thì là ở với nhau đó."
Dù sao cũng không liên quan đến tình yêu.
Câu trả lời ấy làm Mạnh Triều buồn cười. Hắn vuốt tóc An Hà, nói với cậu: "Còn có chuyện trùng hợp hơn này. Anh lớn hơn em sáu tuổi, tên kia cũng hơn cậu kia sáu tuổi."
An Hà ồ lên: "Có duyên quá vậy!"
Cái gọi là duyên phận không chỉ dừng lại ở đấy.
Trời vừa vào hè, số lần Mạnh Triều đến chỗ An Hà ít hơn, nguyên nhân là bởi mẹ hắn không khoẻ.
Nghe nói mẹ Mạnh Triều cũng từng phẫu thuật tim và thuốc uống cũng tương tự, An Hà cảm thấy thế giới này thật sự rất kỳ diệu.
Cậu nhắn tin kể cho Giang Nhược, hình như tâm trạng bạn cậu không tốt lắm, trả lời: Mắc cùng một bệnh mà mày coi là có duyên á?
An Hà gửi lại một cái meme cười bò, hỏi vì sao lại không.
Rồi cậu nghĩ kỹ lại, có vẻ không phải vậy thật.
Quan hệ giữa cậu và Mạnh Triều là gì? Là một dạng quan hệ không thể diễn tả rõ ràng, hai bọn cậu cần nhau nhưng lại không có bất cứ mối liên kết ràng buộc nào, không thể vì câu "anh trai" cậu thường gọi Mạnh Triều hay lời bông đùa Mạnh Triều nói nhằm dỗ ngọt cậu chuyển sang đây mà cậu thật sự trở thành vợ kiêm em trai của hắn được.
Hơn nữa làm gì có ai bảo em trai làm vợ mình bao giờ? Ban ngày anh em hoà thuận, đêm đến hai đứa quện nhau à?
Bấy giờ An Hà mới muộn màng cảm thấy mắc cỡ, sờ đôi má nóng bừng mà lòng thầm nhủ ông anh này chẳng biết xấu hổ gì sất.
Tranh thủ lúc Mạnh Triều bận rộn, An Hà đi một chuyến đến phim trường - nơi Giang Nhược đang quay phim.
Phim cổ trang mà quay vào mùa hè, vất vả cỡ nào không cần nói cũng biết.
Trong giờ nghỉ giải lao, Giang Nhược cuộn ống tay áo rộng thùng thình lên, dí bàn tay rịn mồ hôi vào mặt An Hà, đánh giá: "Tên họ Mạnh cho mày ăn tốt đấy."
An Hà cười khì: "Có phải nuôi lợn đâu."
Nghe nói An Hà biết mình cũng tìm đại gia, Giang Nhược sượng mặt: "Ố, khéo thế."
An Hà hỏi có phải là vì ba trăm nghìn tệ không, Giang Nhược đáp không, cậu theo người ta vì muốn nổi tiếng.
Có lẽ nhận ra An Hà không tin lắm, Giang Nhược nói với bạn là mình rất tỉnh táo.
An Hà vẫn không tin. Cậu từng gặp người đàn ông ấy, anh ta giống Mạnh Triều, là tuýp người mà ai gặp cũng khó lòng giữ tỉnh táo.
An Hà có kinh nghiệm phong phú trên phương diện này hơn Giang Nhược, cậu biết đám cậu ấm nhà giàu dù có đối xử với người tình tốt đến đâu chăng nữa thì sau này cũng phải lấy một cô gái môn đăng hộ đối làm vợ.
Giống như dưa hấu cậu vất vả gieo trồng cuối cùng đều phải kéo lên trấn trên bán lấy tiền. Để tránh cho lúc ấy lại không nỡ, cậu chỉ có thể ra sức tẩy não rằng dưa không hề ngọt.
Nhưng Giang Nhược lại hỏi cậu: "An Hà, mày thích pháo hoa không?"
Liệu có thích không?
An Hà cũng tự hỏi bản thân.
Trên đường về Mạnh Triều gọi điện hỏi cậu sao không ở nhà, cậu xem giờ rồi đáp: "Năm phút nữa là em ở nhà rồi."
Taxi dừng ngoài khu chung cư, An Hà ba chân bốn cẳng xuống xe, vừa xoay người đã trông thấy người đàn ông đứng trước cổng.
Giây phút tầm nhìn giao nhau, Mạnh Triều mỉm cười mắt cong như mảnh trăng non, hắn rút tay ra khỏi túi quần, bắt chước An Hà vẫy tay như lúc cậu đợi mình.
Hai người sóng vai đi vào con đường nhỏ rợp bóng cây, xung quanh vắng vẻ, Mạnh Triều thình lình nắm lấy bàn tay buông thõng của An Hà đặng kéo cậu về phía mình.
Cậu ngẩng đầu nhìn, mặt đất đằng trước có một vũng nước.
Cái chạm tay còn kém xa những thân mật trên giường nhưng lại làm An Hà phải nuốt ực, nghe thấy tiếng tim đập bình bịch trong lồng nguc.
Trái tim vừa được chữa lành khỏe mạnh thế đấy.
Cậu nghĩ thầm chắc chắn là bởi lâu quá không gặp nên nghiệp vụ thụt lùi mất rồi. Cậu quyết định chốc nữa phải thể hiện thật tốt, cố gắng nhanh chóng gom đủ ba trăm nghìn tệ.
Nhưng khi về tới nhà, Mạnh Triều không nóng lòng làm cậu mà ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, xua tan mệt mỏi.
An Hà ở đằng sau bóp vai cho hắn, mới bóp một lát thì Mạnh Triều nắm cổ tay kéo cậu đến trước người, đoạn dùng thêm sức để cậu ngồi lên đùi mình.
Mạnh Triều ôm An Hà, vùi mặt vào hõm cổ cậu: "Mẹ anh lại nằm viện rồi."
An Hà nhớ lần đầu gặp Mạnh Triều ở bệnh viện cũng là do mẹ hắn nhập viện, bèn hỏi: "Tại tim có vấn đề ạ?"
Mạnh Triều gật xong lại lắc, muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ bảo: "Ngoan, để anh ôm một lát."
Ôm một lát là cả mùa hè nóng như đổ lửa.
Sau hôm ấy, gần như ngày nào hai người cũng ở bên nhau. Họ thường xuyên làm t1nh, từ hừng đông trời sáng đến khi mặt trời khuất núi, đôi lúc cũng ngồi dựa vào nhau xem tivi, đêm xuống lại trao môi hôn trên ban công trống trải.
Họ đứng cạnh lan can, Mạnh Triều hỏi An Hà có sợ rơi xuống không, An Hà lại cảm thấy hai người giống như đang yêu đương vụng trộm.
Mạnh Triều thích suy nghĩ táo bạo của cậu, hắn hỏi: "Thế em muốn làm ở đây không?"
An Hà không từ chối, chỉ nắm chặt vạt áo của Mạnh Triều trong căng thẳng vì nỗi sợ không tên.
Mạnh Triều chợt mất hứng.
Hắn nở nụ cười chẳng rõ ý tứ: "Sao, sợ anh lỡ tay đẩy em rơi xuống à?"
Phản ứng của An Hà làm Mạnh Triều nhớ đến cậu em trai đã mười bảy năm không thấy bóng dáng.
Hồi Mạnh Trạch vừa đi lạc, tình trạng của mẹ rất tệ, ánh mắt nhìn hắn luôn đong đầy ngờ vực.
Ngay cả người dưng cũng nói e rằng đứa con lớn không có quan hệ huyết thống của nhà họ Mạnh đã nảy sinh suy nghĩ chiếm địa vị từ lâu. Hắn không thiếu cách làm em trai chết yểu rồi ngụy trang thành sự cố ngoài ý muốn, đơn giản vô cùng.
Người ta nói gãy gọn rõ ràng, thế nhưng hoàn toàn quên mất khi ấy hắn cũng chỉ là một đứa nhóc mười tuổi.
Tuy đứa nhóc này khổ sở nhiều và cũng từng buồn bã khôn nguôi vì sự lạnh nhạt của bố mẹ, nhưng khi nhóc Mạnh Triều sáu tuổi kiễng chân nhìn em bé sơ sinh say giấc trong nôi, ý nghĩ hình thành đầu tiên trong đầu nhóc cũng chỉ là phải làm một người anh tốt, bảo vệ em trai cẩn thận mà thôi.
Mạnh Triều căm ghét những mối quan hệ không có sự tin tưởng.
Thức ăn trong tủ lạnh không còn, theo lời đề nghị của An Hà, Mạnh Triều và cậu lái xe đến siêu thị, đẩy giỏ hàng bỏ đồ vào trong.
An Hà nhìn thấy đồ ăn là hai mắt lấp lánh, càn quét các loại sản phẩm nông nghiệp như gà vịt thịt cá, cuối cùng xe đẩy đầy đến nỗi gần như không nhúc nhích nổi, lúc thanh toán An Hà hơi ngại, giải thích rằng: "Đống đồ này đủ cho anh với em ăn được lâu lắm."
Xuống hầm gửi xe, Mạnh Triều xách hai túi đồ to tướng lên xe, An Hà đi trả xe đẩy, nói rằng còn tiền cọc đang chờ cậu lấy.
Cậu đi tận hơn mười phút. Mạnh Triều sốt ruột xuống xe đợi, đợi mãi chẳng thấy người đâu thì móc điện thoại ra gọi, thế nhưng không ai nghe máy.
Hắn chạy lên tìm, chỗ trả xe đẩy nào có bóng An Hà? Nhìn dòng người tấp nập xung quanh, Mạnh Triều bỗng thấy hoảng loạn.
Cảnh tượng ấy ngỡ như đã từng xảy ra. Hắn nhớ rõ mình chỉ xoay người lấy đồ uống, bé con mặc áo bông màu xanh da trời đã biến mất giữa đám người, hắn đi tìm khắp trung tâm thương mại rộng lớn, hét to tên bé cũng chẳng ăn thua.
Như thể bị một nguồn sức mạnh khổng lồ đánh úp, tinh thần Mạnh Triều tán loạn trong nháy mắt, cơ thể suýt không đứng vững.
Đúng lúc này có người vỗ vai hắn từ sau lưng và nói: "Sao anh ở đây?"
Mạnh Triều không biết mình quay người lại thế nào, giây phút hồn vía trở về thì hắn đã ôm An Hà chặt cứng.
"Anh không cố ý..." Giọng Mạnh Triều run run: "Anh không cố ý làm lạc mất em đâu."
An Hà thoáng chốc ngẩn ngơ, ánh mắt dần trở nên sáng tỏ.
Cậu bỗng hiểu ra một số việc.
"Anh không làm lạc mất em mà." An Hà thở hắt ra, khẽ vỗ về lưng Mạnh Triều: "Em ở đây rồi còn gì?"
Đêm ấy, Mạnh Triều lại rất dữ dội.
Hắn đè An Hà trước cửa sổ sát đất trên tầng cao, hỏi cậu vừa nãy đi đâu.
"Em đi trả, trả xe đẩy..." An Hà thở hổn hển đầy khó nhọc: "Rồi, nhìn thấy, người ta b4n nước ép, em mới, mới định mua cho anh... uống."
Mạnh Triều không bỏ qua: "Vì sao không nghe điện thoại."
Lồng nguc kề sát mặt kính, An Hà có ảo giác ruột gan phèo phổi đều đảo lộn, cậu hít mũi: "Ồn, ồn quá, em không nghe, a... thấy."
"Còn sợ anh đẩy em rơi xuống không?"
Mạnh Triều hỏi vậy nhưng lại ôm eo An Hà đến khu vực an toàn tuyệt đối.
An Hà lập tức đáp: "Không, không sợ."
Giờ phút này không hiểu sao cậu lại có niềm tin rằng nếu cậu rơi xuống, Mạnh Triều nhất định sẽ rơi xuống cùng cậu.
Làm xong An Hà gối lên vai Mạnh Triều, nói với hắn: "Nước ép dưa hấu ở tiệm đấy được ép mới, không có chất tạo màu với phụ gia đâu."
Mạnh Triều cười: "Tự em muốn uống chứ gì."
An Hà bị vạch trần cũng không cáu, trả lời đến là nghiêm túc: "Anh cũng muốn uống."
Dù sao thì chắc chắn anh em trai sẽ có cùng sở thích mà.
Có những thay đổi diễn ra trong âm thầm, giống như trong lúc không hề hay biết, An Hà bắt đầu ngưỡng mộ người em trai khiến Mạnh Triều kinh hồn bạt vía.
Thậm chí cậu bắt đầu giả vờ mình là người em ấy, được Mạnh Triều ôm vào lòng, lắng nghe những câu "anh xin lỗi", "tất cả đều là lỗi của anh" rồi rộng lượng đáp "không sao đâu".
"Không sao đâu." An Hà nói: "Anh bảo anh không cố ý rồi đấy thôi."
Mạnh Triều cảm thấy yên tâm khi được tin tưởng hoàn toàn, thần kinh căng thẳng thời gian dài cuối cùng cũng thả lỏng, từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng An Hà ăn quá no dẫn đến mất ngủ, con tim đập rộn ràng hệt lần trước được Mạnh Triều nắm tay.
Đầu óc cậu cũng không ngơi nghỉ chẳng khác nào bị bỏ sâu độc, không ngừng chiếu lại nét mặt như mất đi thứ quý báu rồi lại có được của Mạnh Triều khi hắn tìm thấy mình.
Thì ra được quan tâm và trân trọng là như thế.
An Hà sẽ không hình dung một mối quan hệ phù du bằng pháo hoa lãng mạn. Nếu buộc phải ví von, cậu cảm thấy Mạnh Triều giống quả dưa hấu to tròn nhất ruộng dưa, dù cậu ra sức tự nhủ nó không hề ngọt, chẳng bằng mang đi đổi lấy tiền, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu vẫn sẽ thành thật ch4y nước miếng, muốn hái nó giấu trong ổ chăn.
Cậu cũng không có cái khí khái kiêu ngạo thà chết vinh còn hơn sống nhục như Giang Nhược. Từ nhỏ đến lớn hầu hết mọi người xung quanh đều nói cậu nhút nhát, là đứa yếu đuối mặc người ta bắt nạt, luôn cúi đầu nhẫn nhịn, bị ăn hiếp ra sao cũng không giận.
Đây là lần đầu tiên cậu mất tỉnh táo vì một thứ không phải tiền.
An Hà nghiêng người, ngón tay chọc Mạnh Triều đã chìm sâu vào giấc ngủ, cất giọng hỏi lí nhí: "Nếu anh đã có nhiều em trai như thế, thì có thể chỉ có một bạn đời được không?"
Dù vô cùng khao khát nhưng An Hà cũng chỉ nói "có thể không".
Có nghĩa là cậu chiều ý Mạnh Triều, nếu không thể cũng không hề chi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất