Tin Đồn

Chương 74: Ngoại truyện 4: Kẻ yếu đuối (5)

Trước Sau
Từ sau đêm ấy, Mạnh Triều không quay lại nữa.

Đã nhiều ngày liên tiếp An Hà chưa cho hắn đáp án, có lẽ cậu vẫn đang do dự, hoặc chăng cũng không biết lựa chọn thế nào giống như hắn.

Hôm nhận được báo cáo giám định ADN, Mạnh Triều mua một hộp thuốc lá, rúc trong phòng làm việc hút hết điếu này đến điếu khác.

Hắn bỏ thuốc lá lâu lắm rồi, mới đầu hút lại có hơi không quen, bị sặc ho mãi không dứt.

Như thế lại làm hắn nhớ cái hồi mười mấy tuổi học hút thuốc là vì nghe thấy bạn cùng trường bàn tán sau lưng, nói hắn rõ ràng không phải người nhà họ Mạnh nhưng cứ ra vẻ cậu ấm, nếu cậu chủ thật mà còn thì nào đến lượt hàng giả như hắn tác oai tác quái.

Khi ấy Mạnh Triều chỉ sợ hiểu sai, còn giở từ điển tra nghĩa cụm từ "tác oai tác quái".

Nhưng hắn cũng biết chuyện mình ở trại trẻ mồ côi không phải do người nhà họ Mạnh nói ra.

Dù sao thì ai cũng có mắt nhìn, người nhà họ Mạnh đều có đường nét khuôn mặt m3m mại, chỉ độc mỗi hắn ngũ quan góc cạnh. Nhà họ Mạnh dòng dõi thư hương, văn học - âm nhạc - hội hoạ kiểu gì cũng có một môn nghệ thuật ưa thích, chỉ mình Mạnh Triều đọc sách là buồn ngủ, viết chữ như gà bới, đánh piano bình thường mà đập đàn thì chẳng hề chùn tay.

Hồi đầu từng có tin đồn Mạnh Triều là con ngoài giá thú của ông Mạnh. Một người vô cùng đức độ sao có thể chịu được lời vu khống ấy, thế nên trong một buổi liên hoan có đông đủ mọi người, ông đã nói rõ Mạnh Triều không phải con riêng.

Dùng phương pháp loại trừ chứng thực suy đoán, bấy giờ mọi người đều biết con trưởng Mạnh Triều của nhà họ Mạnh được nhận nuôi, hoàn toàn không có quan hệ máu mủ với gia đình.

Mạnh Triều hút hết điếu thuốc thì đi rửa tay. Hắn soi gương, đúng là không giống chút nào thật.

Thoáng chốc lơ đãng, trước mắt hắn hiện lên một khuôn mặt khác, nhỏ nhắn, đường nét m3m mại, môi bé xinh nhưng đầy đặn và cặp mắt cụp xuống hệt cún con.

Khuôn mặt đó thừa hưởng toàn bộ đặc điểm nổi trội của ông bà Mạnh, thậm chí còn chẳng cần làm giám định ADN.

Mạnh Triều nhìn gương nhếch miệng cười.

Hắn chưa từng có suy nghĩ lấy giả tráo thật, song đúng là mấy năm nay hắn đã làm không ít việc tự chuốc lấy sỉ nhục.

Sẩm tối Mạnh Triều về nhà chính, Mạnh Lam ngửi thấy mùi thuốc lá trên người hắn bèn bịt mũi chê bai: "Anh để em hút thuốc lá thụ động á, ghét thế nhờ."

Mạnh Triều nói Tịch Dữ Phong hút hơn chục năm rồi, Mạnh Lam nhún vai cực kỳ tiêu chuẩn kép: "Nhưng anh ấy hút thuốc đẹp trai."

Trước bữa cơm, Mạnh Lam kéo Mạnh Triều ra góc hành lang: "Năm nay anh ăn Tết ở đâu?"

Mạnh Triều hỏi: "Khác nhau à?"

"Khác chứ." Mạnh Lam nói: "Năm nay có anh dâu rồi còn gì?"

Mạnh Triều chậm chạp ngỡ ra anh dâu mà cô nói là An Hà.

Sau Tết Mạnh Lam lấy chồng nên dạo này vui phơi phới, thậm chí còn nghĩ cách giúp Mạnh Triều khai báo chuyện anh dâu với bố mẹ vào trước và sau đám cưới.

"Chuyện vui làm tâm trạng người ta tốt lên mà, biết đâu anh kể rồi bố mẹ đồng ý ngay thì sao." Mạnh Lam líu ríu.

Nếu cách này có từ nửa tháng trước thì chưa biết chừng Mạnh Triều sẽ cân nhắc thật.

Hiện giờ hắn chỉ có thể gạt bỏ: "Bố mẹ không đồng ý đâu."

Chính vì biết họ sẽ không đồng ý nên hắn mới phải ép An Hà đưa ra quyết định.

Trên bàn ăn, Mạnh Triều cúi đầu nhìn điện thoại, không có tin nhắn mới.

Bà Mạnh chỉ thấy hắn không tập trung, cất giọng: "Nghe nói gần đây công ty nhiều việc, chắc con mệt lắm. Mẹ bảo bà Lưu ninh canh mới mỗi ngày, con nhớ về ăn đấy."

Mạnh Triều ngẩn người, cầm đũa đáp "vâng".

Không phải hắn không cảm nhận được bà Mạnh quan tâm mình, cũng biết sự quan tâm này phần lớn xuất phát từ lòng áy náy.

Năm ấy Mạnh Trạch đi lạc, bà Mạnh sa sút tinh thần từng oán trách Mạnh Triều, thậm chí từng nghi ngờ hắn cố tình như bao người ngoài kia.

Thật ra suốt nhiều năm qua Mạnh Triều đã nhiều lần nghĩ, nếu Mạnh Trạch thật sự trở về thì hắn nên làm sao.

Hắn lên kế hoạch một cách lý trí...

Mình phải đối xử tử tế với em, dành cho em những điều tốt đẹp nhất, đồng thời giữ khoảng cách với em để em không nghi ngờ động cơ của mình.

Nếu được, mong em có thể giúp mình làm sáng tỏ sự việc năm xưa.

Dù sao mình cũng chưa bao giờ có ý định làm lạc mất em.

Tuy nhiên con người chỉ có thể duy trì lý trí khi không dính tới bản thân mình.

Dù Mạnh Triều đã chuẩn bị đầy đủ, tính toán từng chi tiết cũng như những khả năng có thể thay đổi kết quả thì cũng không ngờ được sự việc lại phát triển theo chiều hướng xấu nhất.

Mới trước đó thôi, hắn đã không còn tìm kiếm niềm an ủi từ An Hà nữa mà muốn một lòng một dạ với cậu.

Thậm chí hắn từng lấy làm may mắn vì hai người không phải là một.

Nhưng rồi đương khi hắn tạm biệt quá khứ nhìn về tương lai, ông trời lại giỡn hắn một vố cực lớn.

*

Tết năm nay rơi vào đầu tháng hai.

Ngày 20/1 Dương lịch, Mạnh Triều bị mẹ gọi về nhà.

Lúc hắn về trong nhà êm ấm hòa thuận, bố mẹ ngồi uống trà bên chiếc bàn dài, Mạnh Lam học nấu ăn với bà Lưu trong bếp, chốc chốc lại có tiếng cười khẽ vang lên.

Khung cảnh ấy khiến Mạnh Triều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng sinh ra cảm giác lo sợ có con dao luôn thường trực trên đầu.

Đến tận giờ phút này An Hà vẫn chưa đưa ra quyết định.

Trong bữa cơm Mạnh Triều và bố thảo luận công việc cuối năm của công ty, Mạnh Lam ngắt lời: "Bố với anh tập trung ăn xem nào, bàn công việc nữa con tịch thu bát bây giờ."

Ông Mạnh cười bảo thì thôi không bàn nữa, bà Mạnh đúng lúc xen vào nói với Mạnh Triều: "Mai cũng về nhà ăn cơm nhé, nghe nói mai là sinh nhật con."

Mất một lúc lâu Mạnh Triều mới hỏi: "Sao mẹ biết?"

"Cậu bạn họ An của con nói cho mẹ đấy." Bà Mạnh mỉm cười: "Cậu ấy dặn đi dặn lại mẹ là nhất định phải nhớ tổ chức sinh nhật cho con."

"Vậy cậu ấy... có nói gì khác với mẹ không?"

"Nói gì khác là sao?"

"Dạo này mẹ có liên lạc với cậu ấy không?"

"Không. Mẹ kêu Mạnh Lam gọi mấy bận mà cậu ấy đều nói không có thời gian rảnh."

Nói tới đây bà Mạnh lấy làm tiếc nuối: "Mẹ vừa thấy cậu ấy đã cảm thấy rất hợp ý, hình như từng gặp ở đâu rồi. Sau này nếu có cơ hội, hay là con dẫn cậu ấy về nhà chơi?"

Buổi tối trước khi đi ngủ, Mạnh Lam còn đùa hắn: "Mẹ cũng mở lời rồi, xem ra cưới anh dâu về nhà chỉ là ngày một ngày hai thôi."

Mạnh Triều nhếch miệng, không nói năng gì.

Đêm khuya hắn nằm mơ.



Cảnh trong mơ vẫn là trước bình minh, bé con ngồi khóc ở khoảnh đất trống đằng trước, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện giữa màn sương mù dày đặc.

Lần này không chờ hắn lại gần, bé con đã đứng dậy xoay phắt người lại.

Mạnh Triều không nhìn rõ mặt bé, chỉ thấy được ánh mắt như thể oán giận của bé.

"Tại sao anh không tới tìm em?" Giọng bé như con dao nhọn đâm xuyên qua làn sương mù mịt: "Có phải anh cũng mong em biến mất không?"

Trong cơn mơ, Mạnh Triều không ngừng lại đi lặp lại không phải đâu, không phải đâu.

Anh mong em bình an, mong em quay về hơn bất cứ ai khác trên đời.

Vậy nên anh mới giao quyền lựa chọn cho em. Anh trói mình trên giá treo cổ, chờ đợi phán quyết từ em.

Thế nhưng ngày 21/1 trôi qua, ngày 22 cũng hết.

Giao thừa, năm mới... Đến tận khi thời tiết ấm lên cũng không thấy An Hà xuất hiện.

Mạnh Triều cạn kiệt kiên nhẫn, trở về chỗ ở bên ngoài của mình nhưng An Hà đã không còn ở đấy. Phòng bếp được dọn dẹp như chưa từng có người sử dụng, rèm cửa sổ khép chặt, tủ quần áo trống một nửa như không cánh mà bay.

Tìm tất cả những nơi hai người từng đến đều vô ích, gọi điện thoại máy luôn báo bận, Mạnh Triều bất đắc dĩ mò đến nhà trọ An Hà từng ở mà hiện nay chỉ có mình Giang Nhược.

Hình như Giang Nhược vừa về Phong Thành sau khi quay xong một bộ phim, vẫn giữ cảnh giác và thái độ thù địch với Mạnh Triều, chặn hắn ở cửa không cho vào.

Mạnh Triều bèn tự mình đẩy cửa lách vào, tìm kiếm khắp lượt nhưng không thấy tăm hơi An Hà, Giang Nhược nói như lẽ đương nhiên: "Cậu ấy chuyển hết đồ đến chỗ anh rồi, về đây làm gì nữa?"

"Vậy em ấy có liên lạc với cậu không?"

"Câu này tôi hỏi anh mới đúng."

Giang Nhược hỏi xảy ra chuyện gì, Mạnh Triều nghiêng đầu nhìn thấy tờ lịch treo tường trong phòng An Hà.

Hắn nhớ An Hà cũng dán một tờ lịch đằng sau cánh cửa nơi hai người chung sống, qua một ngày lại gạch đi một ngày, gạch đến tận giao thừa.

Hắn nghĩ sao trên đời lại có người ngốc tới mức ấy, anh cho em quyền lựa chọn mà em lại chờ anh quyết định.

Nếu đã như vậy, nếu người bước bước đầu tiên không phải anh thì chỉ có thể là em.

Trước khi đi, Mạnh Triều nói với Giang Nhược: "Em ấy là cậu chủ thật sự lưu lạc bên ngoài của nhà họ Mạnh, cũng là em trai trên mặt pháp luật... của tôi."

Như thể nghe thấy giọng nói vẳng tới từ phương xa, tại một cánh đồng cách Phong Thành hơn hai nghìn kilomet, An Hà đang cày ruộng tự dưng hắt xì.

Đáng ra thời tiết xuôi về phía Nam của Phong Thành phải ấm áp hơn, thế nhưng An Hà lại rất ít ốm khi ở Phong Thành.

Cậu nghĩ có lẽ tại không hợp đất, dẫu sao Phong Thành mới là nhà của cậu.

Thu dọn dụng cụ ra về, An Hà vừa đi vừa bật nguồn điện thoại, lướt bài viết mới của bạn bè.

Ba phút trước Giang Nhược đăng một meme chó Shiba "cạn lời thật sự là cạn lời" như đang bày tỏ sự bất lực với việc cậu "bỏ nhà ra đi", An Hà nín thở lướt qua, chỉ lo trượt tay bấm thích.

Lướt tiếp xuống dưới, hình như Mạnh Lam cũng đăng cùng một em chó nhưng em chó này hai mắt rưng rưng, trên đầu là hàng chữ "tại cát bay vào mắt thôi".

An Hà biết chuyện đám cưới của Mạnh Lam và Tịch Dữ Phong đổ bể.

Quyết tâm "ở ẩn" của cậu không được đến nơi đến chốn cho lắm, mỗi ngày tắt nguồn lâu nhất 23 tiếng, rảnh quá lại rón rén mở ra xem có người liên lạc với mình hay không.

Nửa đêm hôm nọ An Hà vừa mở máy thì Mạnh Lam gọi tới, cậu run tay bấm nghe, thoát ra đã không kịp.

"Anh ấy muốn hủy hôn, không ngờ anh ấy lại muốn hủy hôn với chị!" Mạnh Lam nổi điên nói trong điện thoại: "Rốt cuộc đứa con trai kia có gì tốt? Anh ấy vì nó mà cái gì cũng không màng!"

An Hà ráng sức an ủi: "Chị và cậu ấy đều rất tốt, nhưng thích thì không có lý lẽ, anh ta sẽ không thích chị chỉ vì chị cũng rất tốt đâu."

Mạnh Lam sắp vỡ òa: "Vậy chị phải làm sao?"

An Hà không có nhiều kinh nghiệm về mặt tình cảm, chỉ có thể nghĩ được rằng: "Cố gắng quên anh ta đi."

Mặc dù muốn quên thật sự rất khó.

Hôm sau là một ngày nắng đẹp.

Trước khi gieo hạt, An Hà bón phân lót cho mảnh đất đã được cày xới, sau đó vừa rắc hạt vừa lẩm bẩm.

Hạt này cho anh Giang, hạt này cho thầy u, đặt thêm một hạt to ở cửa nhà họ Mạnh để nó thay cậu hiếu thuận bố mẹ ruột.

Nhà mái ngói đã được xây xong, u bảo sau này tiền bán dưa hấu dành tất cho cậu cưới vợ.

An Hà đứng trên bờ ruộng nhìn ngôi nhà ngói dưới trời xanh mây trắng đằng xa xa, nghĩ bụng không biết anh có thích nơi này hay chăng.

Buổi tối con trai nhà cụ Tôn hàng xóm lấy vợ bày cỗ, An Hà theo thầy sang gửi tiền mừng, vừa được bà con lối xóm trên bàn xúm lại khen ngợi vừa ăn không biết bao nhiêu là tôm luộc.

Ăn uống xong xuôi, cụ Tôn bận bịu suốt tối đích thân tiễn họ ra cổng. Cụ lại khen: "Thanh niên thôn ta có tiểu An là khá nhất, mới mấy năm đã xây cho thầy u cái nhà to tướng, sau này hai vợ chồng già nhà bay được hưởng phúc rồi!!"

An Hà nghe mà mặt nóng bừng, thầm nghĩ cụ không biết đấy thôi, con còn nợ ba trăm nghìn tệ nữa cơ.

Trên đường về, An Hà giở cuốn sổ tay lúc nào cũng mang theo bên mình, xem danh sách thu chi dưới ánh đèn đường yếu ớt.

Cậu lật mấy trang nữa, xuất hiện một bức tranh đơn giản. Tranh vẽ hai người que sóng vai nằm trên bãi cỏ, một người nói "anh ơi há miệng", một người kêu "a——"

Đó là mùa hè trong tưởng tượng của cậu, hai người chia nhau nửa quả dưa hấu ướp lạnh, lấy thìa xúc anh một miếng em một miếng, chẳng mấy chốc đã hết bay.

Nếu có thể trồng được dưa hấu to hơn thì tốt biết bao.

Cậu bảo thầy về trước, còn mình ra thăm ruộng.

Trời trong trăng sáng, gió đêm rong ruổi trên cánh đồng vắng vẻ, văng vẳng tiếng côn trùng râm ran.

Thật ra không có gì để xem, phân đã được bón, những việc có thể làm đều đã làm, giờ chỉ biết phó thác cho trời.

Ngoài trời sóng khỏe hơn trong nhà, An Hà ngồi xổm nơi bờ ruộng lướt điện thoại một lát.

Lúc đứng dậy, điện thoại bỗng dưng đổ chuông rung bần bật làm An Hà giật mình, ngón cái bấm trúng nút nhận cuộc gọi, để rồi ngơ ngác ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói vang lên từ hai hướng.

Gần đây trong thôn mới sửa đường bê tông nhưng không kéo đèn ra ruộng, vậy nên thật ra cậu không nhìn rõ dáng dấp người tới.

Nhưng An Hà nhớ đến con thuyền đơn độc và nước triều dâng, nhớ đến nắm hạt giống dưa hấu trên tay cứ không ngừng chảy mãi trong giấc mộng.

Dáng vẻ người đánh đàn piano trong mơ đủ để cậu ghép lại hoàn chỉnh những đường nét mơ hồ.

Hoá ra mười bảy năm cũng không đủ dài để lãng quên.

Trên đường về, cả hai cùng giữ im lặng. Đường ruộng lầy lội khó đi, An Hà mở đèn điện thoại, chốc chốc lại ngoái đầu xác nhận người phía sau có đi theo hay không, quãng đường bình thường đi mất mười phút tốn tận nửa tiếng đồng hồ.

Sức khỏe u không tốt đã đi nằm từ sớm, nghe nói có khách quý ở thành phố ghé chơi thì nằng nặc khoác áo xuống giường, pha trà cho khách.

An Hà không giới thiệu đây là ai, chỉ bảo hắn ăn rồi mới đến, kêu thầy u cứ đi ngủ trước.



Sau đó cậu vào bếp, lấy một bó củi đốt rơm mồi lửa, nhấc vung xoong bằng gỗ to như lốp xe ra để đun sôi nước.

Cậu cho mì vào nồi, bỏ mỡ lợn xì dầu làm nước dùng, rắc ít hành băm rồi bưng đến trước mặt Mạnh Triều.

"Em không biết nấu món khác." Cậu biết chắc chắn Mạnh Triều chưa dùng bữa: "Anh ăn tạm một ít đi."

Mạnh Triều không định cầm bát, nhìn cậu đăm đăm: "Anh lặn lội đường xa tới đây để ăn chắc?"

An Hà mím môi không nói lời nào, tiếp tục đẩy bát mì lên trước nhưng Mạnh Triều vẫn không nhận.

Mì sắp trương đến nơi, An Hà ngồi lên cái ghế đẩu bên cạnh, gắp mì tự ăn.

Cậu ăn được vài miếng thì Mạnh Triều gọi: "An Hà."

An Hà khựng lại không nuốt tiếp.

"An Hà." Mạnh Triều lại gọi lần nữa, giọng nghe vừa mệt vừa khàn: "Em cố tình làm anh đau lòng phải không?"

Trên đường tới đây, Mạnh Triều đã làm rất nhiều công tác tư tưởng.

Hắn tưởng An Hà sẽ phớt lờ hắn, khóc lóc trách móc hắn như trong mơ, nhìn hắn bằng ánh mắt căm hờn.

Nhưng An Hà không như vậy.

Cậu lẳng lặng nhìn hắn, dẫn đường cho hắn, đưa hắn về nhà, dùng bàn tay đáng nhẽ không nên động vào bất cứ việc gì để ôm củi, thuần thục nhóm lửa, đun nước, nấu mì cho hắn trong gian bếp tối mù, rồi lại lặng lẽ ngồi xuống sau khi hắn từ chối.

Và cậu nói: "Không đâu. Em chưa từng muốn anh phải đau lòng."

Mạnh Triều không sao tin lời cậu.

"Thế sao em phải chạy?"

"... Em không chạy."

"Hơn hai nghìn cây số, chỗ này cách Phong Thanh hơn hai nghìn cây số, em nói em không chạy?"

Mạnh Triều hét lên, An Hà rụt vai: "Em nói thật, em chỉ..."

"Chỉ cái gì?"

Bị hắn vặn hỏi không biết phải làm sao, An Hà nhắm mắt, không thể không trả lời: "Em chỉ, sợ anh hối hận."

Thật ra hôm 21/1, An Hà từng đi tìm Mạnh Triều.

Cậu muốn tổ chức sinh nhật cho hắn, cũng muốn hỏi hắn rằng nếu em chọn anh trai thì sẽ thế nào?

An Hà tới cao ốc của tập đoàn nhà họ Mạnh, lúc đợi thang máy ở sảnh, cậu nghe hai người trẻ tuổi đến ứng tuyển bên cạnh nói chuyện phiếm.

"Nghe gì chưa? Người nắm quyền hiện giờ của Mạnh thị không phải con ruột nhà họ đâu."

"Không phải chứ, nhà giàu sang quyền thế để bụng huyết thống nhất mà?"

"Có để bụng cũng chịu, cậu chủ thật đi lạc từ tấm bé, sống chết chưa rõ, chỉ còn cậu chủ giả nên đành truyền ngôi cho anh ta thôi."

"Thể nào cái cậu chủ giả ấy cũng sợ cậu chủ thật quay về lắm nhỉ?"

"Dù sao nếu là tôi thì chắc chắn chỉ mong cậu chủ thật biến mất khỏi cõi đời này luôn."

"Èo, cậu ác thế."

"Người không vì mình trời tru đất diệt mà."

...

Cuối cùng An Hà không đi thang máy lên trên, cũng không liên lạc với Mạnh Triều.

Cậu tự nhận mình đầu óc đơn giản ngu si, tạm thời vẫn chưa thể quen với sự thay đổi thân phận.

Cậu không ngờ việc nhận bố mẹ ruột lại mang đến cho Mạnh Triều mối nguy nghiêm trọng như vậy, cũng chưa từng nghĩ sẽ khiến quan hệ tâm đầu ý hợp, sưởi ấm cho nhau giữa hai người trở nên như nước với lửa, không đội trời chung.

Nhưng Mạnh Triều lại nói: "Anh có gì đáng để hối hận?"

"Người nên biến mất là anh."

Hắn rướn người đặt tay lên hai vai An Hà, ép cậu nhìn mình.

"Những thứ đó thuộc về em, vốn dĩ là vị trí của em, bây giờ em lại sợ anh hối hận mà trốn đến tận xó này. Cho anh số phận của mình, em không sợ bản thân hối hận sao?"

"Em tỉnh táo lại rồi nghĩ kĩ xem, nói không chừng anh thật sự muốn em biến mất, nói không chừng anh đã biết em là Mạch Trạch từ lâu, nói không chừng năm xưa là anh cố tình làm lạc mất em."

"Anh là cái thá gì? Là thằng mồ côi bị vứt bỏ, là vật cầu may số hên được nhà giàu nhận nuôi, là kẻ có tội làm sai nhất định phải dùng cả đời bù đắp, có đến mức để em vì anh, đến mức để em vì anh mà..."

Mạnh Triều nói rất nhanh, đến cuối mới dần chậm lại.

"Em làm ơn hãy nghĩ cho kĩ." Giọng hắn cũng trầm xuống, đầu cúi gằm trong tâm trạng sa sút: "Đừng trả lại quyền lựa chọn cho anh."

Vai An Hà bị bấu phát đau.

Mới được nếm trải mùi vị tình yêu, lần đầu tiên An Hà biết trên đời thật sự có chuyện bất lực tới vậy, rẽ trái là sai, rẽ phải vẫn là sai.

Thậm chí họ còn chẳng thể ôm hôn giống như trước kia đã từng.

Và cũng là lần đầu tiên cậu biết hoá ra nỗi đau trong tâm hồn có thể vượt trên nỗi đau thể xác, khiến hốc mắt cay cay ướt nhoè.

An Hà không muốn đồng ý câu "làm ơn" của hắn, cũng không muốn nghĩ ngợi điều gì, cậu bưng chặt vết thương bị rách theo bản năng, không muốn Mạnh Triều đau, cũng không muốn mình phải đau theo.

"Đừng nói bản thân như thế..." An Hà lắc đầu nguầy nguậy, nếm được vị nước mắt của mình: "Anh đừng nói bản thân như thế."

Trong mắt cậu, Mạnh Triều chưa bao giờ là vật cầu may hay kẻ có tội, cũng chưa từng làm bất cứ việc gì sai trái, hắn sẽ không bị bỏ rơi.

Mà khi nghe những lời ấy, Mạnh Triều cảm nhận được một cơn chấn động, cơ thể bỗng nhiên run rẩy.

"Vậy anh nên làm sao?" Mạnh Triều hỏi: "Anh nên đưa em về, nói với họ là con đã đè con trai của bố mẹ rồi, con không chỉ muốn làm anh trai của em ấy mà còn muốn làm người đàn ông của em ấy? Hay anh nên ngăn em nhận bố mẹ, đào một căn hầm dưới phòng rồi giấu em ở đấy, lấy dây thừng trói em lại, chờ mọi người ngủ hết mới lén đi tìm em, lúc làm em còn phải bịt miệng em lại để em không kêu thành tiếng?"

Một loạt giả thiết không khác gì lời đe doạ đáng lẽ phải khiến An Hà sợ sệt kinh hãi, thế nhưng cậu nhìn thấy mắt Mạnh Triều cũng đã đỏ hoe.

Đôi mắt đẹp khi cười rộ lên như mảnh trăng lưỡi liềm giờ đây lại chằng chịt khe nứt, mỗi một khe nứt đều nhuốm đầy khổ sở, tuồng như dao động thêm chút nữa là sẽ vỡ tan hết thảy.

Hắn hỏi An Hà: "Anh nên làm sao? Em cứu anh với, có được không?"

Đã quá lâu không gần nhau như vậy, gần tới mức cậu có thể cảm nhận được hô hấp của người kia đang phát run.

Bởi thế An Hà chợt ngẩn ngơ, cậu đã nghe thấy lời cầu cứu đến từ sâu thẳm đáy lòng.

Cậu nghe thấy Mạnh Triều nói, em cứu anh với.

Em cứu anh với, có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau