Chương 13: Một tia xúc động
*Từ chương này mình bắt đầu thay đại từ nhân xưng lúc kể chuyện anh- cậu nhé, qua buổi tâm sự đêm qua mình nghĩ cảm giác Trần Viễn Văn cũng không badboy đến vậy:)))*
Tối hôm qua bọn họ đi ngủ sớm, cả hai đều có chút mệt mỏi, nằm trên giường nói chuyện xong cũng không còn sức để làm việc gì khác mà chìm luôn vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Viễn Văn bị tiếng chim hót lanh lảnh đánh thức, lúc này là đầu hè, ngoài cửa sổ chim chóc cũng thức sớm hơn những mùa khác.
Trần Viễn Văn nằm dài trên giường một lúc mới vén chăn ra khỏi giường.
Anh vẫn lõa thể, đầu óc còn hơi mơ màng sau khi tỉnh dậy, dường như quên mất trong nhà còn có một người khác.
Đang chậm rãi bước vào ra phòng khách, anh chợt nghe thấy rất nhiều tiếng động từ trong bếp phát ra.
Trần Viễn Văn giơ tay lên dụi mắt, ý thức vẫn chưa tỉnh táo lắm, không suy nghĩ nhiều đã đưa tay đẩy cửa bếp ra.
Tuy sống một mình trong biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh nhưng việc trang trí trong nhà anh không hề chiếu lệ, khác với người anh trai tính tình lạnh lùng của mình thích màu đen, anh lại yêu màu trắng vô cùng.
Tông màu tổng thể của nhà bếp là màu trắng: gạch ốp trắng sáng bóng, tủ bếp trắng không tì vết và một lọ hoa huệ trắng cũng đột nhiên xuất hiện trên bàn ăn.
Một vài chiếc lá màu xanh ngọc bích làm nổi bật những bông hoa màu trắng tinh tế, trở thành màu sắc rực rỡ nhất trên thế giới này.
Tuy nhiên, ánh mắt của Trần Viễn Văn lại bị thu hút bởi bàn tay bên cạnh bình hoa hơn.
Bàn tay với các khớp nối rõ ràng, trắng trẻo thon thả nhưng không khiến người ta cảm thấy yếu đuối, những đường gân dưới da hơi nổi lên cho thấy sự trẻ trung của người sở hữu bàn tay này và sức mạnh ẩn chứa trong đó.
Một bàn tay rất đẹp, căng tràn sức sống mãnh liệt.
Chủ nhân của bàn tay nghe thấy tiếng mở cửa, hơi quay đầu lại, nhẹ nhàng liếc nhìn anh.
Người này có đôi mắt màu hổ phách, mí mắt dài và hẹp, toát ra vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng vành tai trong phút chốc lại đỏ lên, phản bội sự lạnh lùng vừa rồi, nhanh chóng thay thế bằng sự xấu hổ của thiếu niên.
Kỳ thật, không thể trách Hứa Vị da mặt mỏng được, ai có thể chịu được một người chẳng mặc gì xuất hiện trước mặt mình lúc sáng sớm chứ, quấy rối dòng suối nước trong lành của chàng thiếu niên trở nên sôi sục.
Khoảnh khắc mở cửa nhìn thấy Hứa Vị, cơn buồn ngủ của Trần Viễn Văn lập tức tiêu tan, Hứa Vị không phải người duy nhất xấu hổ, anh cũng vậy. Dù hai người đã "ngủ" với nhau hai lần nhưng đây là lần đầu tiên họ qua đêm cùng nhau.
Đối với người lớn, dục vọng và đam mê là những thứ thuộc về đêm, khi ngày vừa ló dạng, những thứ đó sẽ tự động ngầm trở về số 0. Từ đó cầu trở về cầu và con đường sẽ trở lại thành con đường, không có ai lẫn lộn cách thức đi đường như vậy hết, đó là cách sống thoải mái nhất.
Và một khi một số thứ không được đi đúng đường, cảnh vật hai bên đường sẽ trở nên xa lạ hơn, hương vị cuộc sống cũng sẽ hơi khác một chút.
Nếu sự xấu hổ của Hứa Vị bắt nguồn từ sự xuất hiện đột ngột của Trần Viễn Văn, thì sự xấu hổ của Trần Viễn Văn lại bắt nguồn Hứa Vịệc bị Hứa Vị bắt gặp mình không mặc gì tồng ngồng dạo quanh nhà.
Anh sống một mình đã lâu, ngủ khỏa thân đã thành thói quen, tuy tự hào da mặt luôn dày hơn bức tường ngoài nhà kia nhưng hiện tại đột nhiên có thêm người trong nhà lại khác.
Đối diện, Hứa Vị vẫn mặc chiếc quần jean màu xanh đậm ngày hôm qua, nhưng phần thân trên đã được thay một chiếc áo khác, Trần Viễn Văn liếc nhìn đã nhận ra đó là áo của anh.
Áo sơ mi trắng không trang trí và kiểu dáng đơn giản là thứ hiếm có trong trong tủ quần áo của anh, Hứa Vị cao nên khi mặc nó đương nhiên trông hơi cũn cỡn, tuy nhiên cậu chỉ khoác đơn giản không cài cúc, vạt áo mở ra một cách tự nhiên, để lộ bộ ngực trắng ngần và cơ bụng săn chắc của thiếu niên.
Dù sao đi nữa thì người không mặc quần áo vẫn mất tự nhiên hơn nhiều nhiều so với người ăn mặc chỉnh tề, nhưng cũng may Trần Viễn Văn là người sóng to đến đâu cũng từng trải qua rồi, cho rằng mình thừa sức xử lý một thiếu niên 23 tuổi.
"Ồ, cậu dậy sớm thế? Làm bữa sáng cho tôi à?" Anh uể oải dựa vào cửa, ánh mắt rơi vào hai đĩa điểm tâm đang bốc khói trên bàn ăn.
Hứa Vị vô tình liếc anh một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu trở lại bàn bếp, bình tĩnh đáp: "Ừ, anh mặc quần áo vào đi rồi lại đây ăn sáng."
Hứa Vị vừa dứt lời thì đã có người luồn tay ôm lấy cậu từ phía sau.
Anh ôm eo Hứa Vị, luồn tay qua thắt lưng trên quần jean của cậu, vẽ những vòng tròn vô định trên bụng dưới của Hứa Vị.
Anh nói: "Hoa cũng là cậu mua à?"
Hứa Vị dừng việc đang làm, hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi tiện thấy thì mua thôi."
"Cậu giỏi thật đấy, đã làm bữa sáng còn mua cả hoa. Cậu coi như cô bé 18 tuổi đấy à?" Dường như đã trêu chọc đủ, anh hài lòng rút tay lại, xoay người Hứa Vị qua, đẩy cậu sát đến thành bàn bếp, buông đôi lời nhẹ nhàng: "Cậu không cần phải làm thế, không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi. Hai lần này là tôi nhường cậu thôi, lần sau đến lượt ai chẳng phải rõ ràng rồi sao? Thế nên đừng cảm thấy như cậu nợ tôi và đừng đối xử với tôi như một cô gái như thế, nhé? Bữa sau cậu cứ đi giải quyết việc riêng của mình đi, không cần quan tâm đến tôi."
Vừa dứt lời, sắc mặt Hứa Vị liền thay đổi, đôi lông mày tuấn tú lạnh lùng cau lại, giơ tay nhéo cằm anh: "Trần tổng, anh sợ tôi bám anh không rời à? Không cần lo, tôi tiện làm bữa sáng nên chuẩn bị thêm phần của anh thôi. Tôi mua hoa vì thấy cô bán hoa có vẻ đã bán dạo cả đêm nên mệt mỏi, chỉ là làm chút việc tốt thôi. Trần tổng, đừng suy nghĩ quá nhiều. Suy cho cùng thì lý do tôi không rời đi là... là vì tôi chịch anh nhiều quá, sợ anh tỉnh dậy không thể tự chăm sóc bản thân. Cho nên..."
Hứa Vị càng nói, vẻ mặt cậu càng tức giận, bàn tay nhéo cằm anh càng mạnh.
Lời nói của anh vốn là nhằm vạch ra ranh giới rõ ràng, chắc chắn đối phương hiểu được mục đích đó, Hứa Vi đáng lẽ ra sẽ đồng ý rời đi, sau đó hai người quay lại quan hệ chỉ nói chuyện trên giường, không nói chuyện tình cảm, đấy mới là kịch bản đúng.
Có lẽ chính vẻ tổn thương ẩn sau sự tức giận trong mắt Hứa Vị đã khơi dậy mong muốn bảo vệ trong anh, dù sao cậu vẫn là một sinh viên chưa ra trường, đây là lần đầu tiên trong đời cậu cẩn thận tiếp xúc với thứ tình cảm này, sự chân thành xen lẫn ngượng ngùng được trao cho anh- một tay lão làng trong tình yêu, làm anh có chút không nỡ nói mấy lời lạnh lùng tiếp theo.
Anh còn chưa để Hứa Vị nói hết câu, đã vòng tay qua cổ Hứa Vi kéo xuống đáp một nụ hôn lên môi cậu, nụ hôn rất êm dịu, giống như là để dỗ dành một con cún chó bất mãn vì bị đối xử tệ, anh nhẹ nhàng liếm hai cánh môi, đồng thời dùng tay xoa xoa cái cổ căng thẳng của Hứa Vị, thấy vẻ mặt cậu cuối cùng cũng thả lỏng, anh mới buông cổ Hứa Vị ra, muốn rút lui, nhưng Hứa Vị lại nhân cơ hội xoay anh lại, đè trên bàn bếp, hai tay ôm trọn mặt anh, hạ môi xuống cắn môi anh một cách tàn độc như trừng phạt.
Là cắn thật, cậu thở mạnh thể hiện sự bất mãn giống như một con cún con bực bội khi bị chủ bỏ rơi, dùng răng nanh cắn mạnh vào môi dưới của anh, cắn thật mạnh, nụ hôn nhanh chóng xuất hiện mùi máu, anh rít lên đau đớn, cơ thể căng thẳng, lúc này động tác của Hứa Vị mới trở nên dịu dàng hơn, vẫn ôm mặt và hôn anh nhưng sự dịu dàng lúc này của cậu hoàn toàn khác với vẻ ăn thịt người vừa rồi.
Không hiểu sao, sâu trong lòng anh chợt có một góc nào đó, như có ai đó nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc vào, làm rỉ ra những cảm xúc lẫn lộn.
Loại cảm xúc này quá xa lạ, đến mức trong lúc nhất thời anh không biết phân biệt như thế nào, chỉ cảm thấy trong đó có một chút lâng lâng thỏa mãn.
Hóa ra đây là cảm giác khi có thể kiểm soát cảm xúc của một người một cách dễ dàng.
Muốn cậu ấy vui thì cậu ấy sẽ vui, muốn làm cậu ấy khó chịu thì chỉ cần vài câu nói, tất cả đều phụ thuộc vào việc bạn coi trọng hay phớt lờ người ấy.
Loại cảm giác này không tệ, rất tốt, khiến Trần Viễn Văn cảm thấy mình vô cùng quyến rũ và tự hào đến mức muốn bùng nổ.
"Được rồi, môi tôi bị em mút sưng tấy rồi." Hôn không biết bao lâu, môi anh gần như đã mất cảm giác, anh đẩy Hứa Vị ra.
Hai người mặt đều có chút đỏ bừng, cố gắng kiềm chế.
Hứa Vị vòng tay qua bàn bếp, ôm anh vào lòng, cúi đầu nhìn, môi anh quả thực đã hơi sưng, đôi mắt anh đào ngấn nước, vô cùng quyến rũ, quan trọng nhất bây giờ là, trên người anh đang có mảnh vải nào, trần truồng, nếu như ngày hôm qua không phải là cậu đã hành hạ anh quá nhiều đến mức hiện giờ có thể thấy anh vẫn phải đi khập khiễng, Hứa Vị rất muốn làm chuyện đó trong phòng bếp.
Chết tiệt!
"Sau này đừng chọc tức tôi!" Hốc mắt Hứa Vị đỏ lên, lại cắn môi anh.
"Này, cậu là chó hả!" Anh bịt miệng, trừng mắt nhìn Hứa Vị.
Hứa Vị không muốn tranh cãi với anh nữa nên cầm nốt bữa sáng trên bếp lên rồi đi ra ngoài bàn ăn: "Đi ăn đi."
Anh không động đậy mà dựa vào thành bàn bếp nhìn bóng lưng cao lớn của Hứa Vị, không hiểu vì sao lại có cảm giác xúc động.
"Hứa Vị."
Tên cậu là Hứa Vị.
Không phải là một câu gọi bình thường, có một sự chân thành trong đó mà thậm chí đến cả bản thân anh cũng không nhận ra.
Hứa Vị dừng lại, quay lại nhìn anh.
Dưới ánh mắt tập trung của Hứa Vị, anh bước từng bước đến trước mặt cậu, khi đến gần hơn, anh nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của cậu đầy thăm dò và mong đợi, xung lực của anh tự nhiên cũng bị áp bức rụt về.
Anh nhếch khóe môi mỉm cười hỏi: "Trần tổng có một câu hỏi cho cậu, cậu phải thành thật trả lời nhé."
Có thứ gì đó lóe lên trong mắt Hứa Vị, nhanh đến mức anh không kịp bắt kịp.
Hứa Vị nói: "Hỏi đi."
"Hôm đó là nụ hôn đầu tiên của cậu phải không?" Anh trở lại với bộ dạng vô lại thường ngày, nở nụ cười nham hiểm: "Cậu thậm chí còn không biết dùng lưỡi, đừng có chối."
Kỳ thật điều anh muốn hỏi căn bản không phải vấn đề này, anh làm sao có thể không biết đấy có phải là nụ hôn đầu của Hứa Vị hay không, không chỉ là nụ hôn đầu tiên, mà đêm đó hết thảy đều là lần đầu.
Nhưng câu trả lời của Hứa Vị lại nằm ngoài dự đoán của anh.
Hứa Vi nghiêm túc nhìn anh, thấp giọng nói: "Không, không phải nụ hôn đầu."
KHÔNG?
Được rồi, không phải thì không phải.
Đó cũng không phải nụ hôn đầu của anh, sao lại yêu cầu nụ hôn đầu của người khác?
Nhưng thanh niên trai tân vụng về này, rõ ràng không phải nụ hôn đầu, sao phải giả vờ bỡ ngỡ chứ?!
Đã hôn người khác không biết bao nhiêu lần, vậy mà trước mặt anh vẫn giả vờ ngây thơ, đúng là xứng đáng là sinh viên xuất sắc ngành diễn xuất của trường, kỹ năng diễn xuất quá tốt rồi!
"Ha" anh hừ lạnh: "Vậy sao lúc ấy cậu lại giả vờ như lần đầu? Làm ra vẻ ngây thơ? Kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự rất xuất sắc đấy."
Hứa Vị không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn anh.
Anh cảm thấy có chút khó chịu, để lại một tiếng chửi "đồ khốn" rồi định bước ra ngoài, Hứa Vị liền giơ chân lên cản anh, đặt đĩa thức ăn vào tay anh, ghé vào tai Trần Viễn Văn nói: "Nhưng quả thực đó là lần đầu tiên tôi lên giường với người khác, lần đầu tiên là với anh."
Nói xong, cậu bước ra bàn ăn, để anh một mình ở cửa bếp.
Anh nhìn vào đĩa thức ăn trong tay mình, trong đó có một quả trứng rán, một lát thịt xông khói chiên và một lát bánh mì đã nướng nóng giòn.
Này là cái gì?
Tâm tình của anh lập tức được cải thiện, miếng thịt xông khói được nhét vào miệng, đồng thời hướng ra bàn ăn hét lên với giọng điệu coi thường: "Này, sinh viên, kỹ năng nấu ăn của cậu không tốt lắm đâu."
Tác giả: Viết xong thấy mơ hồ quá, thích cái cảm giác không nói rõ ràng nhưng lén lút chọc vào ranh giới đấy, muốn viết thêm chương nữa, hehehe.
Tối hôm qua bọn họ đi ngủ sớm, cả hai đều có chút mệt mỏi, nằm trên giường nói chuyện xong cũng không còn sức để làm việc gì khác mà chìm luôn vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Viễn Văn bị tiếng chim hót lanh lảnh đánh thức, lúc này là đầu hè, ngoài cửa sổ chim chóc cũng thức sớm hơn những mùa khác.
Trần Viễn Văn nằm dài trên giường một lúc mới vén chăn ra khỏi giường.
Anh vẫn lõa thể, đầu óc còn hơi mơ màng sau khi tỉnh dậy, dường như quên mất trong nhà còn có một người khác.
Đang chậm rãi bước vào ra phòng khách, anh chợt nghe thấy rất nhiều tiếng động từ trong bếp phát ra.
Trần Viễn Văn giơ tay lên dụi mắt, ý thức vẫn chưa tỉnh táo lắm, không suy nghĩ nhiều đã đưa tay đẩy cửa bếp ra.
Tuy sống một mình trong biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh nhưng việc trang trí trong nhà anh không hề chiếu lệ, khác với người anh trai tính tình lạnh lùng của mình thích màu đen, anh lại yêu màu trắng vô cùng.
Tông màu tổng thể của nhà bếp là màu trắng: gạch ốp trắng sáng bóng, tủ bếp trắng không tì vết và một lọ hoa huệ trắng cũng đột nhiên xuất hiện trên bàn ăn.
Một vài chiếc lá màu xanh ngọc bích làm nổi bật những bông hoa màu trắng tinh tế, trở thành màu sắc rực rỡ nhất trên thế giới này.
Tuy nhiên, ánh mắt của Trần Viễn Văn lại bị thu hút bởi bàn tay bên cạnh bình hoa hơn.
Bàn tay với các khớp nối rõ ràng, trắng trẻo thon thả nhưng không khiến người ta cảm thấy yếu đuối, những đường gân dưới da hơi nổi lên cho thấy sự trẻ trung của người sở hữu bàn tay này và sức mạnh ẩn chứa trong đó.
Một bàn tay rất đẹp, căng tràn sức sống mãnh liệt.
Chủ nhân của bàn tay nghe thấy tiếng mở cửa, hơi quay đầu lại, nhẹ nhàng liếc nhìn anh.
Người này có đôi mắt màu hổ phách, mí mắt dài và hẹp, toát ra vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng vành tai trong phút chốc lại đỏ lên, phản bội sự lạnh lùng vừa rồi, nhanh chóng thay thế bằng sự xấu hổ của thiếu niên.
Kỳ thật, không thể trách Hứa Vị da mặt mỏng được, ai có thể chịu được một người chẳng mặc gì xuất hiện trước mặt mình lúc sáng sớm chứ, quấy rối dòng suối nước trong lành của chàng thiếu niên trở nên sôi sục.
Khoảnh khắc mở cửa nhìn thấy Hứa Vị, cơn buồn ngủ của Trần Viễn Văn lập tức tiêu tan, Hứa Vị không phải người duy nhất xấu hổ, anh cũng vậy. Dù hai người đã "ngủ" với nhau hai lần nhưng đây là lần đầu tiên họ qua đêm cùng nhau.
Đối với người lớn, dục vọng và đam mê là những thứ thuộc về đêm, khi ngày vừa ló dạng, những thứ đó sẽ tự động ngầm trở về số 0. Từ đó cầu trở về cầu và con đường sẽ trở lại thành con đường, không có ai lẫn lộn cách thức đi đường như vậy hết, đó là cách sống thoải mái nhất.
Và một khi một số thứ không được đi đúng đường, cảnh vật hai bên đường sẽ trở nên xa lạ hơn, hương vị cuộc sống cũng sẽ hơi khác một chút.
Nếu sự xấu hổ của Hứa Vị bắt nguồn từ sự xuất hiện đột ngột của Trần Viễn Văn, thì sự xấu hổ của Trần Viễn Văn lại bắt nguồn Hứa Vịệc bị Hứa Vị bắt gặp mình không mặc gì tồng ngồng dạo quanh nhà.
Anh sống một mình đã lâu, ngủ khỏa thân đã thành thói quen, tuy tự hào da mặt luôn dày hơn bức tường ngoài nhà kia nhưng hiện tại đột nhiên có thêm người trong nhà lại khác.
Đối diện, Hứa Vị vẫn mặc chiếc quần jean màu xanh đậm ngày hôm qua, nhưng phần thân trên đã được thay một chiếc áo khác, Trần Viễn Văn liếc nhìn đã nhận ra đó là áo của anh.
Áo sơ mi trắng không trang trí và kiểu dáng đơn giản là thứ hiếm có trong trong tủ quần áo của anh, Hứa Vị cao nên khi mặc nó đương nhiên trông hơi cũn cỡn, tuy nhiên cậu chỉ khoác đơn giản không cài cúc, vạt áo mở ra một cách tự nhiên, để lộ bộ ngực trắng ngần và cơ bụng săn chắc của thiếu niên.
Dù sao đi nữa thì người không mặc quần áo vẫn mất tự nhiên hơn nhiều nhiều so với người ăn mặc chỉnh tề, nhưng cũng may Trần Viễn Văn là người sóng to đến đâu cũng từng trải qua rồi, cho rằng mình thừa sức xử lý một thiếu niên 23 tuổi.
"Ồ, cậu dậy sớm thế? Làm bữa sáng cho tôi à?" Anh uể oải dựa vào cửa, ánh mắt rơi vào hai đĩa điểm tâm đang bốc khói trên bàn ăn.
Hứa Vị vô tình liếc anh một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu trở lại bàn bếp, bình tĩnh đáp: "Ừ, anh mặc quần áo vào đi rồi lại đây ăn sáng."
Hứa Vị vừa dứt lời thì đã có người luồn tay ôm lấy cậu từ phía sau.
Anh ôm eo Hứa Vị, luồn tay qua thắt lưng trên quần jean của cậu, vẽ những vòng tròn vô định trên bụng dưới của Hứa Vị.
Anh nói: "Hoa cũng là cậu mua à?"
Hứa Vị dừng việc đang làm, hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi tiện thấy thì mua thôi."
"Cậu giỏi thật đấy, đã làm bữa sáng còn mua cả hoa. Cậu coi như cô bé 18 tuổi đấy à?" Dường như đã trêu chọc đủ, anh hài lòng rút tay lại, xoay người Hứa Vị qua, đẩy cậu sát đến thành bàn bếp, buông đôi lời nhẹ nhàng: "Cậu không cần phải làm thế, không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi. Hai lần này là tôi nhường cậu thôi, lần sau đến lượt ai chẳng phải rõ ràng rồi sao? Thế nên đừng cảm thấy như cậu nợ tôi và đừng đối xử với tôi như một cô gái như thế, nhé? Bữa sau cậu cứ đi giải quyết việc riêng của mình đi, không cần quan tâm đến tôi."
Vừa dứt lời, sắc mặt Hứa Vị liền thay đổi, đôi lông mày tuấn tú lạnh lùng cau lại, giơ tay nhéo cằm anh: "Trần tổng, anh sợ tôi bám anh không rời à? Không cần lo, tôi tiện làm bữa sáng nên chuẩn bị thêm phần của anh thôi. Tôi mua hoa vì thấy cô bán hoa có vẻ đã bán dạo cả đêm nên mệt mỏi, chỉ là làm chút việc tốt thôi. Trần tổng, đừng suy nghĩ quá nhiều. Suy cho cùng thì lý do tôi không rời đi là... là vì tôi chịch anh nhiều quá, sợ anh tỉnh dậy không thể tự chăm sóc bản thân. Cho nên..."
Hứa Vị càng nói, vẻ mặt cậu càng tức giận, bàn tay nhéo cằm anh càng mạnh.
Lời nói của anh vốn là nhằm vạch ra ranh giới rõ ràng, chắc chắn đối phương hiểu được mục đích đó, Hứa Vi đáng lẽ ra sẽ đồng ý rời đi, sau đó hai người quay lại quan hệ chỉ nói chuyện trên giường, không nói chuyện tình cảm, đấy mới là kịch bản đúng.
Có lẽ chính vẻ tổn thương ẩn sau sự tức giận trong mắt Hứa Vị đã khơi dậy mong muốn bảo vệ trong anh, dù sao cậu vẫn là một sinh viên chưa ra trường, đây là lần đầu tiên trong đời cậu cẩn thận tiếp xúc với thứ tình cảm này, sự chân thành xen lẫn ngượng ngùng được trao cho anh- một tay lão làng trong tình yêu, làm anh có chút không nỡ nói mấy lời lạnh lùng tiếp theo.
Anh còn chưa để Hứa Vị nói hết câu, đã vòng tay qua cổ Hứa Vi kéo xuống đáp một nụ hôn lên môi cậu, nụ hôn rất êm dịu, giống như là để dỗ dành một con cún chó bất mãn vì bị đối xử tệ, anh nhẹ nhàng liếm hai cánh môi, đồng thời dùng tay xoa xoa cái cổ căng thẳng của Hứa Vị, thấy vẻ mặt cậu cuối cùng cũng thả lỏng, anh mới buông cổ Hứa Vị ra, muốn rút lui, nhưng Hứa Vị lại nhân cơ hội xoay anh lại, đè trên bàn bếp, hai tay ôm trọn mặt anh, hạ môi xuống cắn môi anh một cách tàn độc như trừng phạt.
Là cắn thật, cậu thở mạnh thể hiện sự bất mãn giống như một con cún con bực bội khi bị chủ bỏ rơi, dùng răng nanh cắn mạnh vào môi dưới của anh, cắn thật mạnh, nụ hôn nhanh chóng xuất hiện mùi máu, anh rít lên đau đớn, cơ thể căng thẳng, lúc này động tác của Hứa Vị mới trở nên dịu dàng hơn, vẫn ôm mặt và hôn anh nhưng sự dịu dàng lúc này của cậu hoàn toàn khác với vẻ ăn thịt người vừa rồi.
Không hiểu sao, sâu trong lòng anh chợt có một góc nào đó, như có ai đó nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc vào, làm rỉ ra những cảm xúc lẫn lộn.
Loại cảm xúc này quá xa lạ, đến mức trong lúc nhất thời anh không biết phân biệt như thế nào, chỉ cảm thấy trong đó có một chút lâng lâng thỏa mãn.
Hóa ra đây là cảm giác khi có thể kiểm soát cảm xúc của một người một cách dễ dàng.
Muốn cậu ấy vui thì cậu ấy sẽ vui, muốn làm cậu ấy khó chịu thì chỉ cần vài câu nói, tất cả đều phụ thuộc vào việc bạn coi trọng hay phớt lờ người ấy.
Loại cảm giác này không tệ, rất tốt, khiến Trần Viễn Văn cảm thấy mình vô cùng quyến rũ và tự hào đến mức muốn bùng nổ.
"Được rồi, môi tôi bị em mút sưng tấy rồi." Hôn không biết bao lâu, môi anh gần như đã mất cảm giác, anh đẩy Hứa Vị ra.
Hai người mặt đều có chút đỏ bừng, cố gắng kiềm chế.
Hứa Vị vòng tay qua bàn bếp, ôm anh vào lòng, cúi đầu nhìn, môi anh quả thực đã hơi sưng, đôi mắt anh đào ngấn nước, vô cùng quyến rũ, quan trọng nhất bây giờ là, trên người anh đang có mảnh vải nào, trần truồng, nếu như ngày hôm qua không phải là cậu đã hành hạ anh quá nhiều đến mức hiện giờ có thể thấy anh vẫn phải đi khập khiễng, Hứa Vị rất muốn làm chuyện đó trong phòng bếp.
Chết tiệt!
"Sau này đừng chọc tức tôi!" Hốc mắt Hứa Vị đỏ lên, lại cắn môi anh.
"Này, cậu là chó hả!" Anh bịt miệng, trừng mắt nhìn Hứa Vị.
Hứa Vị không muốn tranh cãi với anh nữa nên cầm nốt bữa sáng trên bếp lên rồi đi ra ngoài bàn ăn: "Đi ăn đi."
Anh không động đậy mà dựa vào thành bàn bếp nhìn bóng lưng cao lớn của Hứa Vị, không hiểu vì sao lại có cảm giác xúc động.
"Hứa Vị."
Tên cậu là Hứa Vị.
Không phải là một câu gọi bình thường, có một sự chân thành trong đó mà thậm chí đến cả bản thân anh cũng không nhận ra.
Hứa Vị dừng lại, quay lại nhìn anh.
Dưới ánh mắt tập trung của Hứa Vị, anh bước từng bước đến trước mặt cậu, khi đến gần hơn, anh nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của cậu đầy thăm dò và mong đợi, xung lực của anh tự nhiên cũng bị áp bức rụt về.
Anh nhếch khóe môi mỉm cười hỏi: "Trần tổng có một câu hỏi cho cậu, cậu phải thành thật trả lời nhé."
Có thứ gì đó lóe lên trong mắt Hứa Vị, nhanh đến mức anh không kịp bắt kịp.
Hứa Vị nói: "Hỏi đi."
"Hôm đó là nụ hôn đầu tiên của cậu phải không?" Anh trở lại với bộ dạng vô lại thường ngày, nở nụ cười nham hiểm: "Cậu thậm chí còn không biết dùng lưỡi, đừng có chối."
Kỳ thật điều anh muốn hỏi căn bản không phải vấn đề này, anh làm sao có thể không biết đấy có phải là nụ hôn đầu của Hứa Vị hay không, không chỉ là nụ hôn đầu tiên, mà đêm đó hết thảy đều là lần đầu.
Nhưng câu trả lời của Hứa Vị lại nằm ngoài dự đoán của anh.
Hứa Vi nghiêm túc nhìn anh, thấp giọng nói: "Không, không phải nụ hôn đầu."
KHÔNG?
Được rồi, không phải thì không phải.
Đó cũng không phải nụ hôn đầu của anh, sao lại yêu cầu nụ hôn đầu của người khác?
Nhưng thanh niên trai tân vụng về này, rõ ràng không phải nụ hôn đầu, sao phải giả vờ bỡ ngỡ chứ?!
Đã hôn người khác không biết bao nhiêu lần, vậy mà trước mặt anh vẫn giả vờ ngây thơ, đúng là xứng đáng là sinh viên xuất sắc ngành diễn xuất của trường, kỹ năng diễn xuất quá tốt rồi!
"Ha" anh hừ lạnh: "Vậy sao lúc ấy cậu lại giả vờ như lần đầu? Làm ra vẻ ngây thơ? Kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự rất xuất sắc đấy."
Hứa Vị không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn anh.
Anh cảm thấy có chút khó chịu, để lại một tiếng chửi "đồ khốn" rồi định bước ra ngoài, Hứa Vị liền giơ chân lên cản anh, đặt đĩa thức ăn vào tay anh, ghé vào tai Trần Viễn Văn nói: "Nhưng quả thực đó là lần đầu tiên tôi lên giường với người khác, lần đầu tiên là với anh."
Nói xong, cậu bước ra bàn ăn, để anh một mình ở cửa bếp.
Anh nhìn vào đĩa thức ăn trong tay mình, trong đó có một quả trứng rán, một lát thịt xông khói chiên và một lát bánh mì đã nướng nóng giòn.
Này là cái gì?
Tâm tình của anh lập tức được cải thiện, miếng thịt xông khói được nhét vào miệng, đồng thời hướng ra bàn ăn hét lên với giọng điệu coi thường: "Này, sinh viên, kỹ năng nấu ăn của cậu không tốt lắm đâu."
Tác giả: Viết xong thấy mơ hồ quá, thích cái cảm giác không nói rõ ràng nhưng lén lút chọc vào ranh giới đấy, muốn viết thêm chương nữa, hehehe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất