Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh
Chương 73: (PHIÊN NGOẠI 4HOÀN)
Edit: Bánh
Thi đại học xong, Lục Hành được như ý nguyện thi đậu một trường đại học với Dương Niệm Thù.
Lục Hành học Y, Dương Niệm Thù học Luật. Hai người học khác chuyên ngành, ngày thường lúc đi học cũng không gặp nhau được mấy lần, khiến mọi người không biết Dương Niệm Thù đã kết hôn.
Chuyện này khiến cho Lục Hành rất bực bội.
Mới ba ngày đầu đã có Alpha đến lầu của Heo nhỏ thăm dò.
Ngày nào WeChat cũng có yêu cầu kết bạn mới.
Dương Niệm Thù sinh con xong, vẫn không có gì thay đổi, khuôn mặt trẻ trung non nớt, thoạt nhìn lại càng đẹp.
Học đại học rồi, ai cũng đã trưởng thành, nét đặc trưng của Alpha cùng Omega cũng bộc lộ rõ ràng hơn.
Dương Niệm Thù cũng còn bị ngộ nhận là Alpha tuổi còn nhỏ nữa, vừa nhìn liền biết cậu là một Omega dáng người hơi cao, lại còn xinh đẹp.
So với nếp sống khẩn trương của lớp 12, cuộc sống của trường đại học vô cùng muôn màu muôn vẻ.
Người theo đuổi Dương Niệm Thù cũng thế mà nhiều lên.
Tuy rằng đều từ chối, nhưng Lục Hành vẫn khó chịu.
Cuối tuần, Lục Hành đưa Dương Niệm Thù đi mua sắm.
Lục Hành lái xe đưa Dương Niệm Thù tới một cửa hàng bán nhẫn cao cấp trong khu thương mại.
"Chồng à, mua nhẫn làm gì?" Dương Niệm Thù nắm tay con trai.
Con đã ba tuổi, thích nhất là quấn quýt lấy Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù cũng rất thích chơi với con trai.
"Nhẫn lúc trước chúng ta đeo khi kết hôn là do mẹ mua tạm." Lục Hành nói, "Hôm nay đi chọn lại."
Mọi khi đi học, Dương Niệm Thù luôn đeo nhẫn, là chiếc nhẫn kiểu dáng rất đơn giản.
Mang bên ngón áp út bên tay trái, chứng tỏ đây là người đã có gia đình, thế mà vẫn có không ít tên có mắt như mù muốn tới xơ múi.
Dương Niệm Thù vốn muốn từ chối, cậu đeo chiếc nhẫn này đã quen rồi, cậu cũng rất thích nó.
Thế nhưng con trai nhìn thấy kim cương tỏa sáng lấp lánh, vô cùng hưng phấn, ghé vào quầy trang sức nhìn không chớp mắt, "Mẹ, đẹp quá đi, bảo bảo thích."
Dương Niệm Thù không dám đem con đi, đành phải đi theo hai cha con đi lựa nhẫn.
Nhân viên bán hàng rất biết ăn nói, không tiếc lời khen ngợi Lục Hành, "Tiên sinh, ngài đúng là vô cùng yêu chiều Omega của mình, cậu ấy xinh đẹp như vậy, ngài cũng phải chọn một món đẹp nhất, như thế mới xứng tầm với cả hai ạ."
Nhân viên bưng tới một bộ sưu tập nhẫn cũng rất đẹp, Dương Niệm Thù nhìn một chút, giá cả cũng rất vừa phải.
Tuy Lục Hành không thiếu tiền, nhưng cậu cảm mua thấy mấy thứ này cũng không thực tế cho lắm.
Ai ngờ Lục Hành không hài lòng, tỏ vẻ muốn xem mặt hàng giá trị nhất trong cửa hàng.
Nhân viên liền đem ra, Lục Hành vừa xem đã thấy ưng.
Dương Niệm Thù nhìn thứ, quả thật rất đẹp, một viên kim cương rất lớn, dù là về độ nguyên chất của kim cương hay độ tinh xảo của thiết kế, đều là hàng đầu.,
Cậu liếc nhìn giá một cái, lập tức bị dãy số làm cho hết hồn.
Giá cao như chọc trời.
"Niệm Thù, em thấy sao?" Lục Hành cầm nhẫn lên, để dưới ánh đèn.
Nhẫn kim cương phát ra ánh sáng lấp lánh.
"Chồng à, cái này...... có hơi khoa trương quá không." Dương Niệm Thù nghĩ thầm, đây chắc là viên kim cương to bằng trứng bồ câu trong truyền thuyết nhỉ.
"Không khoa trương, rất hợp với em, kích thước cũng vô cùng vừa với tay em, không cần sửa nữa." Lục Hành nói, đeo nhẫn vào tay Dương Niệm Thù.
"Mẹ, lấp lánh lấp lánh, bảo bảo thích." Bảo bảo cũng thò qua bắt lấy tay Dương Niệm Thù, chảy nước miếng.
Dương Niệm Thù nhìn thoáng qua, nhỏ giọng hỏi, "Chồng, đeo cái này ra khỏi cửa có khi nào bị cướp không?"
Trật tự an ninh ở dưới quê của Dương Niệm Thù không tốt lắm, lúc trước còn nghe nói có kẻ vì muốn cướp nhẫn mà chém đứt cả ngón cả tay của người ta.
Nghĩ đến đây, cậu tháo nhẫn ra.
Lục Hành nghĩ, "Không thể nào đâu, trường học cùng chỗ ở của mình được đảm bảo an ninh rất tốt, em cũng đâu có đi linh tinh đâu."
Dương Niệm Thù: "Thế lúc em về quê thì sao?"
Lục Hành: "Anh mướn vệ sĩ?"
Dương Niệm Thù cười, đánh anh một cái: "Anh bệnh hả."
Cậu để lại nhẫn trên bàn, chuẩn bị nói mình không mua.
"Lấy cái này đi, gói lại cho tôi." Tất nhiên là Lục Hành không get được ý của vợ, nói với nhân viên bán hàng.
Dương Niệm Thù: "......"
....................
Dương Niệm Thù tham gia câu lạc bộ kịch nói, ngày nào cũng phải tập luyện, dạo này thường xuyên về nhà trễ.
Lục Hành nhất quyết phải chờ cậu cùng nhau tan học về nhà.
Lục Hành đẹp trai phong độ, cầm một cuốn sách y học ngồi dưới khán đài, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trưởng câu lạc bộ tên là A Lệ, là một nữ sinh rất đáng yêu, nhìn thấy trai đẹp đôi mắt liền sáng như đèn pha.
Dương Niệm Thù chính là do cô lì lợm mặt dày hết cỡ mới kéo được vào trong câu lạc bộ. Vừa nhìn thấy Lục Hành, cô đã không thể rời mắt.
"Các cậu có ai quen anh đẹp trai ngồi trên kia không, đó chính là nam chính trong mơ của tớ, ai đi mời anh ấy tham gia câu lạc bộ đi, cho anh ấy làm trưởng câu lạc bộ luôn cũng được nữa." A Lệ khều các thành viên, ánh mắt vẫn dõi theo Lục Hành.
"Tớ biết, đó là viện thảo* của khoa Y thì phải, nghe nói rất khó gần." Mọi người bắt đầu thảo luận.
*Viện thảo: tương đương với giáo thảo.
"Ừm, đẹp trai lại học giỏi, không ăn chơi, Alpha như vậy chắc tiêu chuẩn cao lắm nhỉ?"
"Tớ biết này, anh ấy tên là Lục Hành, không chỉ có đẹp trai thôi đâu, nhà còn giàu sụ, lúc vừa mới vào học đã gây ra một trận xôn xao không nhỏ."
"Xem ra, phải cho hoa khôi của chúng ta ra trận rồi!!"
Nói xong, mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù mới ra khỏi toilet, không biết mọi người đang nói chuyện gì, nghe thuật lại mới biết bọn họ muốn mời Lục Hành nhập hội.
"Không thành vấn đề." Dương Niệm Thù cười cười, lập tức đi về hướng Lục Hành.
"Wow, Dương Niệm Thù bạo vậy sao, lúc trước còn cảm thấy cậu ấy rất bảo thủ, nói đi là đi ngay, không thèm vờ từ chối luôn!"
"Chắc là cậu ấy cũng thích Alpha đó."
"Đúng vậy, Alpha ưu tú như vậy, Omega nào mà không thích chứ?"
"Hê hê hê, nếu anh ấy vào hội, thì chưa biết hươu chết sẽ về tay ai* đâu nhỉ!"
*Hươu chết sẽ về tay ai: Chưa nói trước được ai thắng ai thua
"Nói đúng, các chị em ơi, chúng ta đều có hy vọng."
Dưới sự theo dõi của một đám Omega, Dương Niệm Thù đi đến ngồi xuống bên cạnh Lục Hành.
"Hôm nay xong sớm vậy à?" Lục Hành cầm sách, nhìn cậu một cái.
"Còn chưa bắt đầu nữa." Dương Niệm Thù trả lời.
"Vậy em lại đây làm gì?" Ngữ khí Lục Hành rất lạnh lùng.
Vì Dương Niệm Thù không chịu đeo nhẫn mới khi đến trường, khiến cho vài tên Alpha lại muốn lả lơi ong bướm.
Có vài tên có mắt như mù còn cố gắng điều tra địa chỉ của cậu, làm bộ tình cờ gặp được nhau trong khu dân cư.
Lục Hành giận.
Nhưng giận thì giận, vẫn phải biết giữ vợ.
Dương Niệm Thù đúng là rất oan uổng, giờ ngay cả nói chuyện với Alpha cậu cũng không dám, cái tên theo tới nhà kia cậu cũng đã từ chối thẳng thừng, còn nói mình đã kết hôn cùng sinh con luôn rồi.
Ai ngờ tên kia lại quá si tình, không chịu rút lui, cậu cũng đâu làm gì được.
Lúc hai người ôm con đi tản bộ gần nhà, gặp được tên Alpha đó, hắn còn khờ dại hỏi Lục Hành là anh trai của Dương Niệm Thù hả.
Lục Hành sắp tức chết.
Nhân cơ hội này dỗ dành ông xã một tí.
Cậu chu môi, "Trưởng câu lạc bộ của em muốn mời anh gia nhập."
Lục Hành nhìn đám Omega đang nấp, "Trong hội có Alpha không?"
"Vài người thôi, còn lại toàn là O." Dương Niệm Thù biết anh vẫn chưa hết giận, cười cười, "Hơn nữa cùng không có ai đẹp trai tốt tính như anh, em chỉ thích anh thôi, thích nhất mỗi mình anh, Alpha khác em không quan tâm."
Được nịnh nọt như thế, sắc mặt Lục Hành hơi giãn ra, đóng sách lại, hỏi, "Tập vở kịch gì?"
Dương Niệm Thù: "Romeo và Juliet."
Lục Hành: "Em diễn vai nào?"
Dương Niệm Thù: "Juliet."
Lục Hành nghĩ nghĩ, lại lạnh lùng, "Có cảnh hôn đúng không?"
Dương Niệm Thù: "......"
Đỡ trán.
"Romeo là do một bạn nữ Omega đóng."
Lục Hành không nói gì, nghiêm mặt, không vui.
"Chồng à ~ cho em chút mặt mũi đi mà~." Dương Niệm Thù duỗi tay qua vuốt đùi Lục Hành, "Mọi người đều trông cậy em thuyết phục anh đó."
Khóe miệng Lục Hành hơi nhếch lên, nhìn cậu một cái.
Loại ánh mắt này Dương Niệm Thù đã quá quen, giả vờ không để ý đến người ta, thật ra đã động tâm từ lâu.
Hai người ở chung với nhau mấy năm, Dương Niệm Thù hiểu Lục Hành rất rõ.
Lục Hành chính là một tên phúc hắc A, ngoài mặt giả vờ đứng đắn, không thèm quan tâm thế thôi.
Thật ra lại muốn cậu phải chủ động, sau đó tỏ vẻ mình cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm theo thôi.
Hư thật sự.
Cái dạng này, là đang muốn cậu phải chủ động thân mật đây mà.
Dương Niệm Thù nắm tay anh, mười ngón đan chặt vào nhau, thân thể cũng chủ động thả ra một tia tin tức tố muốn lấy lòng.
Lúc này Lục Hành mới vừa lòng, anh dùng ngón tay chỉ vào miệng mình.
Muốn Dương Niệm Thù chủ động hôn anh.
"Chồng à, đang ở trường học, nhiều người nhìn lắm đó." Dương Niệm Thù quay đầu nhìn thành viên trong câu lạc bộ.
Tuy rằng mọi người đang vờ diễn tập, nhưng tầm mắt vẫn luôn đặt trên người bọn họ.
Lục Hành: "Ở trường mà em cũng chủ động một chút, thì đã không có mấy tên Alpha khác chạy đến khu nhà của chúng ta rồi."
Thôi được rồi, anh đúng, anh là nhất.
Dương Niệm Thù chậm rãi đưa mặt ra, lúc sắp hôn, cậu nhắm hai mắt lại.
Bỗng nhiên cảm thấy sau gáy bị giữ lấy, vốn chỉ là một cái hôn lướt lại biến thành hôn sâu.
Dương Niệm Thù bị hôn choáng váng, chờ đến khi Lục Hành tận hứng, cậu mới được thả ra.
Lục Hành bỏ sách vào trong túi, đứng dậy, "Nếu em đã có thành ý như vậy, anh sẽ chấp nhận diễn vai Romeo!"
Dương Niệm Thù đổ mồ hôi: "Romeo có người diễn rồi!"
Lục Hành nắm tay cậu, ôm cậu vào lòng, xoa xoa, "Không phải em nói cả câu lạc bộ đều muốn mời anh sao, diễn một vai thôi cũng không được à?"
Dương Niệm Thù: "......"
Thôi tùy anh.
Dương Niệm Thù kéo Lục Hành đi lên sân khấu, mọi người trợn mắt, "Đúng là hoa khôi của câu lạc bộ, vừa xuất quân đã thắng!!"
Dương Niệm Thù nói với A Lệ về chuyện Lục Hành muốn diễn vai Romeo.
Tiểu Lệ không cần suy nghĩ, vội đồng ý, "Được chứ, anh ấy có muốn diễn vai Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không thành vấn đề nữa. Câu lạc bộ của chúng ta cuối cùng cũng có gương mặt đại diện rồi!"
Trước mặt người ngoài, Lục Hành vẫn luôn duy trì bộ dáng thanh cao lạnh lùng, cầm kịch bản thảo luận với Tiểu Lệ.
Lục Hành: "Tôi cảm thấy cảnh này có thể bổ sung thêm cảnh hôn, để thể hiện tình yêu nồng cháy của Romeo và Juliet."
Tiểu lệ: "Em cảm thấy anh nói rất đúng."
Lục Hành: "Phần kết cũng có thể sửa lại một chút, không cần phải bi đát như vậy, tới cảnh ôm hôn của Romeo cùng Juliet là hết được rồi, sẽ tạo nhiều ấn tượng cùng suy nghĩ trong lòng khán giả hơn."
Tiểu Lệ: "Có lý thật."
Dương Niệm Thù: "......"
Kịch bản bị Lục Hành thay đổi, ngoại trừ cảnh hôn, thoại được hai ba câu là lại ôm, trừ bỏ hai nhân vật chính là Romeo cùng Juliet, cốt truyện đều bị sửa lại.
Vai phụ cũng bị sửa lung tung, tất cả đều là làm nền cho Juliet cùng Romeo.
Dương Niệm Thù nhắc nhở: "Chúng ta sẽ diễn trong ngày kỉ niệm thành lập trường."
Có khi nào không thích hợp lắm không.
"Hay lắm." Lục Hành nói, "Để cho mấy tên Alpha không biết tự lượng sức mình đó biết rõ chồng em là ai!"
Dương Niệm Thù: "......"
Lục Hành lúc ghen thật đáng sợ.
Ngày kỉ niệm thành lập trường, Dương Niệm Thù mới biết, Lục Hành chính là chủ trì của toàn bộ buổi lễ.
Anh mặc đồ diễn, đứng nghiêm trang trên sân khấu mà nói: "Mong mọi người sẽ nhiệt tình tận hưởng chương trình ngày hôm nay, đây là lời chúc đến từ tôi cùng vợ của tôi - nhân vật chính trong kịch nói vừa rồi —— Romeo và Juliet!"
Sau đó trước mặt toàn thể giáo viên cùng sinh viên, anh ôm Dương Niệm Thù, hôn cậu thật sâu.........
- ----------------- HOÀN--------------------
Thi đại học xong, Lục Hành được như ý nguyện thi đậu một trường đại học với Dương Niệm Thù.
Lục Hành học Y, Dương Niệm Thù học Luật. Hai người học khác chuyên ngành, ngày thường lúc đi học cũng không gặp nhau được mấy lần, khiến mọi người không biết Dương Niệm Thù đã kết hôn.
Chuyện này khiến cho Lục Hành rất bực bội.
Mới ba ngày đầu đã có Alpha đến lầu của Heo nhỏ thăm dò.
Ngày nào WeChat cũng có yêu cầu kết bạn mới.
Dương Niệm Thù sinh con xong, vẫn không có gì thay đổi, khuôn mặt trẻ trung non nớt, thoạt nhìn lại càng đẹp.
Học đại học rồi, ai cũng đã trưởng thành, nét đặc trưng của Alpha cùng Omega cũng bộc lộ rõ ràng hơn.
Dương Niệm Thù cũng còn bị ngộ nhận là Alpha tuổi còn nhỏ nữa, vừa nhìn liền biết cậu là một Omega dáng người hơi cao, lại còn xinh đẹp.
So với nếp sống khẩn trương của lớp 12, cuộc sống của trường đại học vô cùng muôn màu muôn vẻ.
Người theo đuổi Dương Niệm Thù cũng thế mà nhiều lên.
Tuy rằng đều từ chối, nhưng Lục Hành vẫn khó chịu.
Cuối tuần, Lục Hành đưa Dương Niệm Thù đi mua sắm.
Lục Hành lái xe đưa Dương Niệm Thù tới một cửa hàng bán nhẫn cao cấp trong khu thương mại.
"Chồng à, mua nhẫn làm gì?" Dương Niệm Thù nắm tay con trai.
Con đã ba tuổi, thích nhất là quấn quýt lấy Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù cũng rất thích chơi với con trai.
"Nhẫn lúc trước chúng ta đeo khi kết hôn là do mẹ mua tạm." Lục Hành nói, "Hôm nay đi chọn lại."
Mọi khi đi học, Dương Niệm Thù luôn đeo nhẫn, là chiếc nhẫn kiểu dáng rất đơn giản.
Mang bên ngón áp út bên tay trái, chứng tỏ đây là người đã có gia đình, thế mà vẫn có không ít tên có mắt như mù muốn tới xơ múi.
Dương Niệm Thù vốn muốn từ chối, cậu đeo chiếc nhẫn này đã quen rồi, cậu cũng rất thích nó.
Thế nhưng con trai nhìn thấy kim cương tỏa sáng lấp lánh, vô cùng hưng phấn, ghé vào quầy trang sức nhìn không chớp mắt, "Mẹ, đẹp quá đi, bảo bảo thích."
Dương Niệm Thù không dám đem con đi, đành phải đi theo hai cha con đi lựa nhẫn.
Nhân viên bán hàng rất biết ăn nói, không tiếc lời khen ngợi Lục Hành, "Tiên sinh, ngài đúng là vô cùng yêu chiều Omega của mình, cậu ấy xinh đẹp như vậy, ngài cũng phải chọn một món đẹp nhất, như thế mới xứng tầm với cả hai ạ."
Nhân viên bưng tới một bộ sưu tập nhẫn cũng rất đẹp, Dương Niệm Thù nhìn một chút, giá cả cũng rất vừa phải.
Tuy Lục Hành không thiếu tiền, nhưng cậu cảm mua thấy mấy thứ này cũng không thực tế cho lắm.
Ai ngờ Lục Hành không hài lòng, tỏ vẻ muốn xem mặt hàng giá trị nhất trong cửa hàng.
Nhân viên liền đem ra, Lục Hành vừa xem đã thấy ưng.
Dương Niệm Thù nhìn thứ, quả thật rất đẹp, một viên kim cương rất lớn, dù là về độ nguyên chất của kim cương hay độ tinh xảo của thiết kế, đều là hàng đầu.,
Cậu liếc nhìn giá một cái, lập tức bị dãy số làm cho hết hồn.
Giá cao như chọc trời.
"Niệm Thù, em thấy sao?" Lục Hành cầm nhẫn lên, để dưới ánh đèn.
Nhẫn kim cương phát ra ánh sáng lấp lánh.
"Chồng à, cái này...... có hơi khoa trương quá không." Dương Niệm Thù nghĩ thầm, đây chắc là viên kim cương to bằng trứng bồ câu trong truyền thuyết nhỉ.
"Không khoa trương, rất hợp với em, kích thước cũng vô cùng vừa với tay em, không cần sửa nữa." Lục Hành nói, đeo nhẫn vào tay Dương Niệm Thù.
"Mẹ, lấp lánh lấp lánh, bảo bảo thích." Bảo bảo cũng thò qua bắt lấy tay Dương Niệm Thù, chảy nước miếng.
Dương Niệm Thù nhìn thoáng qua, nhỏ giọng hỏi, "Chồng, đeo cái này ra khỏi cửa có khi nào bị cướp không?"
Trật tự an ninh ở dưới quê của Dương Niệm Thù không tốt lắm, lúc trước còn nghe nói có kẻ vì muốn cướp nhẫn mà chém đứt cả ngón cả tay của người ta.
Nghĩ đến đây, cậu tháo nhẫn ra.
Lục Hành nghĩ, "Không thể nào đâu, trường học cùng chỗ ở của mình được đảm bảo an ninh rất tốt, em cũng đâu có đi linh tinh đâu."
Dương Niệm Thù: "Thế lúc em về quê thì sao?"
Lục Hành: "Anh mướn vệ sĩ?"
Dương Niệm Thù cười, đánh anh một cái: "Anh bệnh hả."
Cậu để lại nhẫn trên bàn, chuẩn bị nói mình không mua.
"Lấy cái này đi, gói lại cho tôi." Tất nhiên là Lục Hành không get được ý của vợ, nói với nhân viên bán hàng.
Dương Niệm Thù: "......"
....................
Dương Niệm Thù tham gia câu lạc bộ kịch nói, ngày nào cũng phải tập luyện, dạo này thường xuyên về nhà trễ.
Lục Hành nhất quyết phải chờ cậu cùng nhau tan học về nhà.
Lục Hành đẹp trai phong độ, cầm một cuốn sách y học ngồi dưới khán đài, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trưởng câu lạc bộ tên là A Lệ, là một nữ sinh rất đáng yêu, nhìn thấy trai đẹp đôi mắt liền sáng như đèn pha.
Dương Niệm Thù chính là do cô lì lợm mặt dày hết cỡ mới kéo được vào trong câu lạc bộ. Vừa nhìn thấy Lục Hành, cô đã không thể rời mắt.
"Các cậu có ai quen anh đẹp trai ngồi trên kia không, đó chính là nam chính trong mơ của tớ, ai đi mời anh ấy tham gia câu lạc bộ đi, cho anh ấy làm trưởng câu lạc bộ luôn cũng được nữa." A Lệ khều các thành viên, ánh mắt vẫn dõi theo Lục Hành.
"Tớ biết, đó là viện thảo* của khoa Y thì phải, nghe nói rất khó gần." Mọi người bắt đầu thảo luận.
*Viện thảo: tương đương với giáo thảo.
"Ừm, đẹp trai lại học giỏi, không ăn chơi, Alpha như vậy chắc tiêu chuẩn cao lắm nhỉ?"
"Tớ biết này, anh ấy tên là Lục Hành, không chỉ có đẹp trai thôi đâu, nhà còn giàu sụ, lúc vừa mới vào học đã gây ra một trận xôn xao không nhỏ."
"Xem ra, phải cho hoa khôi của chúng ta ra trận rồi!!"
Nói xong, mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù mới ra khỏi toilet, không biết mọi người đang nói chuyện gì, nghe thuật lại mới biết bọn họ muốn mời Lục Hành nhập hội.
"Không thành vấn đề." Dương Niệm Thù cười cười, lập tức đi về hướng Lục Hành.
"Wow, Dương Niệm Thù bạo vậy sao, lúc trước còn cảm thấy cậu ấy rất bảo thủ, nói đi là đi ngay, không thèm vờ từ chối luôn!"
"Chắc là cậu ấy cũng thích Alpha đó."
"Đúng vậy, Alpha ưu tú như vậy, Omega nào mà không thích chứ?"
"Hê hê hê, nếu anh ấy vào hội, thì chưa biết hươu chết sẽ về tay ai* đâu nhỉ!"
*Hươu chết sẽ về tay ai: Chưa nói trước được ai thắng ai thua
"Nói đúng, các chị em ơi, chúng ta đều có hy vọng."
Dưới sự theo dõi của một đám Omega, Dương Niệm Thù đi đến ngồi xuống bên cạnh Lục Hành.
"Hôm nay xong sớm vậy à?" Lục Hành cầm sách, nhìn cậu một cái.
"Còn chưa bắt đầu nữa." Dương Niệm Thù trả lời.
"Vậy em lại đây làm gì?" Ngữ khí Lục Hành rất lạnh lùng.
Vì Dương Niệm Thù không chịu đeo nhẫn mới khi đến trường, khiến cho vài tên Alpha lại muốn lả lơi ong bướm.
Có vài tên có mắt như mù còn cố gắng điều tra địa chỉ của cậu, làm bộ tình cờ gặp được nhau trong khu dân cư.
Lục Hành giận.
Nhưng giận thì giận, vẫn phải biết giữ vợ.
Dương Niệm Thù đúng là rất oan uổng, giờ ngay cả nói chuyện với Alpha cậu cũng không dám, cái tên theo tới nhà kia cậu cũng đã từ chối thẳng thừng, còn nói mình đã kết hôn cùng sinh con luôn rồi.
Ai ngờ tên kia lại quá si tình, không chịu rút lui, cậu cũng đâu làm gì được.
Lúc hai người ôm con đi tản bộ gần nhà, gặp được tên Alpha đó, hắn còn khờ dại hỏi Lục Hành là anh trai của Dương Niệm Thù hả.
Lục Hành sắp tức chết.
Nhân cơ hội này dỗ dành ông xã một tí.
Cậu chu môi, "Trưởng câu lạc bộ của em muốn mời anh gia nhập."
Lục Hành nhìn đám Omega đang nấp, "Trong hội có Alpha không?"
"Vài người thôi, còn lại toàn là O." Dương Niệm Thù biết anh vẫn chưa hết giận, cười cười, "Hơn nữa cùng không có ai đẹp trai tốt tính như anh, em chỉ thích anh thôi, thích nhất mỗi mình anh, Alpha khác em không quan tâm."
Được nịnh nọt như thế, sắc mặt Lục Hành hơi giãn ra, đóng sách lại, hỏi, "Tập vở kịch gì?"
Dương Niệm Thù: "Romeo và Juliet."
Lục Hành: "Em diễn vai nào?"
Dương Niệm Thù: "Juliet."
Lục Hành nghĩ nghĩ, lại lạnh lùng, "Có cảnh hôn đúng không?"
Dương Niệm Thù: "......"
Đỡ trán.
"Romeo là do một bạn nữ Omega đóng."
Lục Hành không nói gì, nghiêm mặt, không vui.
"Chồng à ~ cho em chút mặt mũi đi mà~." Dương Niệm Thù duỗi tay qua vuốt đùi Lục Hành, "Mọi người đều trông cậy em thuyết phục anh đó."
Khóe miệng Lục Hành hơi nhếch lên, nhìn cậu một cái.
Loại ánh mắt này Dương Niệm Thù đã quá quen, giả vờ không để ý đến người ta, thật ra đã động tâm từ lâu.
Hai người ở chung với nhau mấy năm, Dương Niệm Thù hiểu Lục Hành rất rõ.
Lục Hành chính là một tên phúc hắc A, ngoài mặt giả vờ đứng đắn, không thèm quan tâm thế thôi.
Thật ra lại muốn cậu phải chủ động, sau đó tỏ vẻ mình cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm theo thôi.
Hư thật sự.
Cái dạng này, là đang muốn cậu phải chủ động thân mật đây mà.
Dương Niệm Thù nắm tay anh, mười ngón đan chặt vào nhau, thân thể cũng chủ động thả ra một tia tin tức tố muốn lấy lòng.
Lúc này Lục Hành mới vừa lòng, anh dùng ngón tay chỉ vào miệng mình.
Muốn Dương Niệm Thù chủ động hôn anh.
"Chồng à, đang ở trường học, nhiều người nhìn lắm đó." Dương Niệm Thù quay đầu nhìn thành viên trong câu lạc bộ.
Tuy rằng mọi người đang vờ diễn tập, nhưng tầm mắt vẫn luôn đặt trên người bọn họ.
Lục Hành: "Ở trường mà em cũng chủ động một chút, thì đã không có mấy tên Alpha khác chạy đến khu nhà của chúng ta rồi."
Thôi được rồi, anh đúng, anh là nhất.
Dương Niệm Thù chậm rãi đưa mặt ra, lúc sắp hôn, cậu nhắm hai mắt lại.
Bỗng nhiên cảm thấy sau gáy bị giữ lấy, vốn chỉ là một cái hôn lướt lại biến thành hôn sâu.
Dương Niệm Thù bị hôn choáng váng, chờ đến khi Lục Hành tận hứng, cậu mới được thả ra.
Lục Hành bỏ sách vào trong túi, đứng dậy, "Nếu em đã có thành ý như vậy, anh sẽ chấp nhận diễn vai Romeo!"
Dương Niệm Thù đổ mồ hôi: "Romeo có người diễn rồi!"
Lục Hành nắm tay cậu, ôm cậu vào lòng, xoa xoa, "Không phải em nói cả câu lạc bộ đều muốn mời anh sao, diễn một vai thôi cũng không được à?"
Dương Niệm Thù: "......"
Thôi tùy anh.
Dương Niệm Thù kéo Lục Hành đi lên sân khấu, mọi người trợn mắt, "Đúng là hoa khôi của câu lạc bộ, vừa xuất quân đã thắng!!"
Dương Niệm Thù nói với A Lệ về chuyện Lục Hành muốn diễn vai Romeo.
Tiểu Lệ không cần suy nghĩ, vội đồng ý, "Được chứ, anh ấy có muốn diễn vai Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không thành vấn đề nữa. Câu lạc bộ của chúng ta cuối cùng cũng có gương mặt đại diện rồi!"
Trước mặt người ngoài, Lục Hành vẫn luôn duy trì bộ dáng thanh cao lạnh lùng, cầm kịch bản thảo luận với Tiểu Lệ.
Lục Hành: "Tôi cảm thấy cảnh này có thể bổ sung thêm cảnh hôn, để thể hiện tình yêu nồng cháy của Romeo và Juliet."
Tiểu lệ: "Em cảm thấy anh nói rất đúng."
Lục Hành: "Phần kết cũng có thể sửa lại một chút, không cần phải bi đát như vậy, tới cảnh ôm hôn của Romeo cùng Juliet là hết được rồi, sẽ tạo nhiều ấn tượng cùng suy nghĩ trong lòng khán giả hơn."
Tiểu Lệ: "Có lý thật."
Dương Niệm Thù: "......"
Kịch bản bị Lục Hành thay đổi, ngoại trừ cảnh hôn, thoại được hai ba câu là lại ôm, trừ bỏ hai nhân vật chính là Romeo cùng Juliet, cốt truyện đều bị sửa lại.
Vai phụ cũng bị sửa lung tung, tất cả đều là làm nền cho Juliet cùng Romeo.
Dương Niệm Thù nhắc nhở: "Chúng ta sẽ diễn trong ngày kỉ niệm thành lập trường."
Có khi nào không thích hợp lắm không.
"Hay lắm." Lục Hành nói, "Để cho mấy tên Alpha không biết tự lượng sức mình đó biết rõ chồng em là ai!"
Dương Niệm Thù: "......"
Lục Hành lúc ghen thật đáng sợ.
Ngày kỉ niệm thành lập trường, Dương Niệm Thù mới biết, Lục Hành chính là chủ trì của toàn bộ buổi lễ.
Anh mặc đồ diễn, đứng nghiêm trang trên sân khấu mà nói: "Mong mọi người sẽ nhiệt tình tận hưởng chương trình ngày hôm nay, đây là lời chúc đến từ tôi cùng vợ của tôi - nhân vật chính trong kịch nói vừa rồi —— Romeo và Juliet!"
Sau đó trước mặt toàn thể giáo viên cùng sinh viên, anh ôm Dương Niệm Thù, hôn cậu thật sâu.........
- ----------------- HOÀN--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất