Tin Tức Tố Của Cậu Ấy Ngọt Quá Đi
Chương 34
Hàn Kiệt bởi vì Hòa Đào sắp tới nhà cố ý sáng thứ sáu dậy thật sớm, thu dọn sạch sẽ nhà cửa, bình thường bởi vì đều có dì giúp việc quét tước vệ sinh, thật ra nhà anh cũng không phải rất dơ, nhưng Hàn Kiệt lại có cảm giác thấp thỏm và hưng phấn khó hiểu.
Hòa Đào bởi vì chuyện của ba Hòa, tâm trạng vẫn luôn muốn qua đó ngay nhưng cậu lại không muốn để Hàn Kiệt nhìn ra, buổi sáng thu thập tốt một lúc mới ra cửa.
Hòa Đào cố ý mua trái cây ở dưới lầu nhà Hàn Kiệt, vì cảm thấy tay không qua đó rất không tốt.
Lúc nhìn thấy Hòa Đào mang trái cây tới cửa, Hàn Kiệt có suy nghĩ quả nhiên như anh dự đoán, đưa tay nhận lấy nói: "Mang đôi giày kia là được rồi."
Hòa Đào đứng ở cửa ra vào, nhìn tầng trên tầng dưới nhà Hàn Kiệt, thật ra nhìn bên ngoài liền biết bên trong hẳn cũng không kém chút nào, có điều khi đứng ở đây, vẫn khiến cho Hòa Đào ý thức được, gia cảnh Hàn Kiệt cùng cậu không giống nhau.
Hàn Kiệt đặt trái cây xuống quay đầu liền thấy Hoà Đào đứng ở cửa ra vào ngẩn người: "Nghĩ gì thế, còn không tiến vào?"
"A, vậy em vào đây." Hòa Đào phục hồi tinh thần lại, vội vã cúi đầu, hít một hơi thả lỏng tâm trạng.
"Sách có mang tới không?" Hàn Kiệt qua đó cầm lấy cặp sách của cậu, ước lượng trọng lượng, có chút nặng.
"A, có mang đến." Hòa Đào sau khi đổi giày xong, ngoan ngoãn nhìn Hàn Kiệt gật đầu.
"Lần sau không cần đem, chỗ này của anh có sách." Hàn Kiệt đưa tay xoa tóc cậu: "Đi theo anh."
Phòng Hàn Kiệt rất lớn, đa số đều là màu trắng sáng, có một cái giường lớn đặt ở ngay giữa phòng, một bên sát cửa có một tủ áo quần rất lớn, ngoài ra chỗ sát cửa sổ là một cái bàn dài, trên bàn đặt máy vi tính và sách được sắp xếp rất gọn gàng.
"Tùy tiện ngồi đi, em muốn uống chút gì không?" Hàn Kiệt sau khi đem cặp sách trong tay bỏ lên trên bàn, hỏi tiểu Omega đang đánh giá phòng của anh.
"Em uống gì cũng được." Hòa Đào quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Kiệt.
Hàn Kiệt gật đầu xuống lầu rót một ly nước trái cây cho Hòa Đào, khi đi lên lần nữa liền thấy Hòa Đào ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế chờ anh.
"Thả lỏng chút, đừng khẩn trương." Hàn Kiệt đặt ly xuống, mỉm cười nhìn cậu.
Hòa Đào hai má nóng lên, tuy rằng không muốn thừa nhận, cậu lại có chút khẩn trương, có điều trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại không muốn để Hàn Kiệt biết được: "Em không có khẩn trương mà."
Nhìn tiểu Omega giả vờ tự nhiên Hàn Kiệt cũng không vạch trần cậu, phối hợp gật đầu nói: "Ok, em không có khẩn trương."
Nghe Hàn Kiệt có vẻ phối hợp qua loa, Hòa Đào bỗng nhiên có chút nhụt chí: "Được rồi, em có chút khẩn trương, anh không có khẩn trương sao?"
Hàn Kiệt nhíu mày: "Anh khẩn trương làm gì, hay là em cảm thấy anh sẽ làm gì em?"
Hàn Kiệt lúc nói lời này, đột nhiên tới gần Hòa Đào, khoảng cách giữa hai người lập tức từ rất xa biến thành khoảng cách chỉ có một nắm tay, anh bất ngờ tới gần khiến Hòa Đào nín thở, thân thể cũng không tự chủ đứng thẳng một chút: "Không, không có."
Hàn Kiệt câu lên khóe môi, màu sắc con ngươi dần dần sẫm lại: "Em có biết không, bộ dáng hiện tại lúc này của em, thật sự khiến anh rất muốn hôn em."
Anh nói ra câu này, liền nhìn thấy sắc mặt Hòa Đào chuyển từ màu trắng chậm rãi biến thành màu đỏ.
Hai tay đặt ở trên đùi, không tự chủ liền nắm thành quyền, Hòa Đào khẩn trương nhìn Hàn Kiệt, hô hấp cũng trở nên cẩn thận từng li từng tí một.
Hàn Kiệt nhìn tiểu Omega phòng bị lại mơ hồ mang theo mong đợi, bỗng nhiên nhịn không được, cười ha hả.
Tiểu Omega của anh sao có thể đáng yêu như thế, thật đáng yêu quá đi! Hòa Đào vừa nghe thấy anh cười, liền biết anh đang trêu chọc chính mình, nhất thời cảm thấy rất xấu hổ đẩy Hàn Kiệt ra một chút: "Sao anh lại có thể như thế!"
Hàn Kiệt một phát bắt được tay cậu, kéo cậu vào lồng ngực của chính mình, cười không ngừng ôm lấy cậu: "Hòa Đào, em thật đáng yêu, anh thật sự kìm lòng không được muốn làm chút gì với em."
"Hư hỏng, anh còn trêu chọc em nữa." Hòa Đào ở trong lòng anh nhẹ nhàng vùng vẫy một chút.
Hàn Kiệt đến gần, hôn một cái lên đỉnh đầu cậu: "Được, được, anh không trêu chọc em nữa, anh sai rồi, chúng ta học bài nào."
"Anh còn biết, hôm nay phải dạy em học bổ túc sao, em còn tưởng anh quên mất rồi đấy!" Hòa Đào tức giận đẩy anh ra, đi lấy cặp sách.
Nhìn tiểu Omega đã thanh tĩnh lại, Hàn Kiệt đưa tay xoa đầu của cậu: "Làm sao có thể quên được, anh là đứa con chăm chỉ học tập như vậy, nhanh lên đi, anh đã có chút không đợi được a."
"Anh được rồi nha." Hòa Đào thấy anh như vậy, liền nhịn không được bật cười, thật đáng ghét, cậu rõ ràng còn đang tức giận có được không!
Hàn Kiệt mặc dù có vẻ không đáng tin, lúc giảng bài cho Hòa Đào, lại ngoài ý muốn rất nghiêm túc, hơn nữa Hòa Đào vốn dĩ còn lo lắng, bản thân sẽ vì người giảng bài là Hàn Kiệt, mà không có cách nào tập trung, lại không nghĩ tới, khi âm thanh Hàn Kiệt bắt đầu phát ra, cậu ngược lại thật sự nghe hiểu được, hơn nữa phương pháp giảng bài của Hàn Kiệt vừa đơn giản vừa dễ hiểu, lúc trước có rất nhiều chỗ không hiểu, được Hàn Kiệt giảng qua, liền có cảm giác bỗng dưng hiểu ra.
Điều này lại làm cho Hòa Đào càng nghe càng hứng thú.
Nhưng mà Hàn Kiệt lại càng nói càng hỏng mất, đối với tiểu Hòa Đào đáng yêu như thế, anh rõ ràng đang giảng bài, còn tiểu Omega đang chăm chỉ học tập có vẻ mặt chưa thỏa mãn.
Anh không biết bản thân có nên vui vì tiểu Omega nghiêm túc học tập, hay không vui vì chính mình không có chút hấp dẫn nào cả?
"Đến trưa rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi." Hàn Kiệt bỗng nhiên để bút xuống, chỉ thấy tiểu Omega còn đang nghiêm túc nghe giảng sững sờ một chút, sau đó nháy mắt một cái: "Anh đói bụng sao?"
Nói xong còn cầm lấy điện thoại di động bên cạnh liếc mắt nhìn, dường như đang xác định có phải thật sự tới giờ cơm rồi không.
Hàn Kiệt liền tức giận nha!
"A, đói bụng rồi." Hàn Kiệt hiện tại thật sự vô cùng hối hận, khi mời Hòa Đào đến nhà học bù, học bù cái gì đơn giản nói thẳng ra là được rồi.
"Thời gian trôi qua nhanh như vậy sao, vậy chúng ta ăn cơm xong rồi học tiếp a, trong nhà của anh có thức ăn không?" Hòa Đào nói xong liền đứng lên, bộ dạng muốn đi nấu cơm.
Hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Hàn Kiệt khi nghe thấy cậu nói ăn cơm xong lại tiếp tục giảng bài.
Bạn trai bỗng nhiên thích học tập, tôi nên làm gì, đang online, vô cùng gấp!
Không nghe Hàn Kiệt trả lời lại, Hòa Đào quay đầu nhìn anh, Hàn Kiệt bất lực nói một chữ: "Có."
"Anh làm sao vậy, không thoải mái sao?" Cảm thấy Hàn Kiệt khác thường, Hòa Đào có chút lo lắng hỏi.
"Không, anh vui mà, bạn trai thích nghe anh giảng bài, anh thật sự mừng đến muốn khóc rồi!"
Hòa Đào vừa nghe câu này của anh, liền biết Hàn Kiệt lại trêu chọc cậu, lập tức đưa tay chọt vai Hàn Kiệt: "Anh được rồi, đừng có trêu chọc em nữa!"
Hàn Kiệt lại trực tiếp nắm lấy tay cậu, ôm lấy cậu thật chặt, hung ác nói: "Em nói, em rốt cuộc thích học tập, hay thích anh!"
Hiển nhiên người nào đó đã bị kích thích sắp phát điên rồi!
Hòa Đào bởi vì chuyện của ba Hòa, tâm trạng vẫn luôn muốn qua đó ngay nhưng cậu lại không muốn để Hàn Kiệt nhìn ra, buổi sáng thu thập tốt một lúc mới ra cửa.
Hòa Đào cố ý mua trái cây ở dưới lầu nhà Hàn Kiệt, vì cảm thấy tay không qua đó rất không tốt.
Lúc nhìn thấy Hòa Đào mang trái cây tới cửa, Hàn Kiệt có suy nghĩ quả nhiên như anh dự đoán, đưa tay nhận lấy nói: "Mang đôi giày kia là được rồi."
Hòa Đào đứng ở cửa ra vào, nhìn tầng trên tầng dưới nhà Hàn Kiệt, thật ra nhìn bên ngoài liền biết bên trong hẳn cũng không kém chút nào, có điều khi đứng ở đây, vẫn khiến cho Hòa Đào ý thức được, gia cảnh Hàn Kiệt cùng cậu không giống nhau.
Hàn Kiệt đặt trái cây xuống quay đầu liền thấy Hoà Đào đứng ở cửa ra vào ngẩn người: "Nghĩ gì thế, còn không tiến vào?"
"A, vậy em vào đây." Hòa Đào phục hồi tinh thần lại, vội vã cúi đầu, hít một hơi thả lỏng tâm trạng.
"Sách có mang tới không?" Hàn Kiệt qua đó cầm lấy cặp sách của cậu, ước lượng trọng lượng, có chút nặng.
"A, có mang đến." Hòa Đào sau khi đổi giày xong, ngoan ngoãn nhìn Hàn Kiệt gật đầu.
"Lần sau không cần đem, chỗ này của anh có sách." Hàn Kiệt đưa tay xoa tóc cậu: "Đi theo anh."
Phòng Hàn Kiệt rất lớn, đa số đều là màu trắng sáng, có một cái giường lớn đặt ở ngay giữa phòng, một bên sát cửa có một tủ áo quần rất lớn, ngoài ra chỗ sát cửa sổ là một cái bàn dài, trên bàn đặt máy vi tính và sách được sắp xếp rất gọn gàng.
"Tùy tiện ngồi đi, em muốn uống chút gì không?" Hàn Kiệt sau khi đem cặp sách trong tay bỏ lên trên bàn, hỏi tiểu Omega đang đánh giá phòng của anh.
"Em uống gì cũng được." Hòa Đào quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Kiệt.
Hàn Kiệt gật đầu xuống lầu rót một ly nước trái cây cho Hòa Đào, khi đi lên lần nữa liền thấy Hòa Đào ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế chờ anh.
"Thả lỏng chút, đừng khẩn trương." Hàn Kiệt đặt ly xuống, mỉm cười nhìn cậu.
Hòa Đào hai má nóng lên, tuy rằng không muốn thừa nhận, cậu lại có chút khẩn trương, có điều trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại không muốn để Hàn Kiệt biết được: "Em không có khẩn trương mà."
Nhìn tiểu Omega giả vờ tự nhiên Hàn Kiệt cũng không vạch trần cậu, phối hợp gật đầu nói: "Ok, em không có khẩn trương."
Nghe Hàn Kiệt có vẻ phối hợp qua loa, Hòa Đào bỗng nhiên có chút nhụt chí: "Được rồi, em có chút khẩn trương, anh không có khẩn trương sao?"
Hàn Kiệt nhíu mày: "Anh khẩn trương làm gì, hay là em cảm thấy anh sẽ làm gì em?"
Hàn Kiệt lúc nói lời này, đột nhiên tới gần Hòa Đào, khoảng cách giữa hai người lập tức từ rất xa biến thành khoảng cách chỉ có một nắm tay, anh bất ngờ tới gần khiến Hòa Đào nín thở, thân thể cũng không tự chủ đứng thẳng một chút: "Không, không có."
Hàn Kiệt câu lên khóe môi, màu sắc con ngươi dần dần sẫm lại: "Em có biết không, bộ dáng hiện tại lúc này của em, thật sự khiến anh rất muốn hôn em."
Anh nói ra câu này, liền nhìn thấy sắc mặt Hòa Đào chuyển từ màu trắng chậm rãi biến thành màu đỏ.
Hai tay đặt ở trên đùi, không tự chủ liền nắm thành quyền, Hòa Đào khẩn trương nhìn Hàn Kiệt, hô hấp cũng trở nên cẩn thận từng li từng tí một.
Hàn Kiệt nhìn tiểu Omega phòng bị lại mơ hồ mang theo mong đợi, bỗng nhiên nhịn không được, cười ha hả.
Tiểu Omega của anh sao có thể đáng yêu như thế, thật đáng yêu quá đi! Hòa Đào vừa nghe thấy anh cười, liền biết anh đang trêu chọc chính mình, nhất thời cảm thấy rất xấu hổ đẩy Hàn Kiệt ra một chút: "Sao anh lại có thể như thế!"
Hàn Kiệt một phát bắt được tay cậu, kéo cậu vào lồng ngực của chính mình, cười không ngừng ôm lấy cậu: "Hòa Đào, em thật đáng yêu, anh thật sự kìm lòng không được muốn làm chút gì với em."
"Hư hỏng, anh còn trêu chọc em nữa." Hòa Đào ở trong lòng anh nhẹ nhàng vùng vẫy một chút.
Hàn Kiệt đến gần, hôn một cái lên đỉnh đầu cậu: "Được, được, anh không trêu chọc em nữa, anh sai rồi, chúng ta học bài nào."
"Anh còn biết, hôm nay phải dạy em học bổ túc sao, em còn tưởng anh quên mất rồi đấy!" Hòa Đào tức giận đẩy anh ra, đi lấy cặp sách.
Nhìn tiểu Omega đã thanh tĩnh lại, Hàn Kiệt đưa tay xoa đầu của cậu: "Làm sao có thể quên được, anh là đứa con chăm chỉ học tập như vậy, nhanh lên đi, anh đã có chút không đợi được a."
"Anh được rồi nha." Hòa Đào thấy anh như vậy, liền nhịn không được bật cười, thật đáng ghét, cậu rõ ràng còn đang tức giận có được không!
Hàn Kiệt mặc dù có vẻ không đáng tin, lúc giảng bài cho Hòa Đào, lại ngoài ý muốn rất nghiêm túc, hơn nữa Hòa Đào vốn dĩ còn lo lắng, bản thân sẽ vì người giảng bài là Hàn Kiệt, mà không có cách nào tập trung, lại không nghĩ tới, khi âm thanh Hàn Kiệt bắt đầu phát ra, cậu ngược lại thật sự nghe hiểu được, hơn nữa phương pháp giảng bài của Hàn Kiệt vừa đơn giản vừa dễ hiểu, lúc trước có rất nhiều chỗ không hiểu, được Hàn Kiệt giảng qua, liền có cảm giác bỗng dưng hiểu ra.
Điều này lại làm cho Hòa Đào càng nghe càng hứng thú.
Nhưng mà Hàn Kiệt lại càng nói càng hỏng mất, đối với tiểu Hòa Đào đáng yêu như thế, anh rõ ràng đang giảng bài, còn tiểu Omega đang chăm chỉ học tập có vẻ mặt chưa thỏa mãn.
Anh không biết bản thân có nên vui vì tiểu Omega nghiêm túc học tập, hay không vui vì chính mình không có chút hấp dẫn nào cả?
"Đến trưa rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi." Hàn Kiệt bỗng nhiên để bút xuống, chỉ thấy tiểu Omega còn đang nghiêm túc nghe giảng sững sờ một chút, sau đó nháy mắt một cái: "Anh đói bụng sao?"
Nói xong còn cầm lấy điện thoại di động bên cạnh liếc mắt nhìn, dường như đang xác định có phải thật sự tới giờ cơm rồi không.
Hàn Kiệt liền tức giận nha!
"A, đói bụng rồi." Hàn Kiệt hiện tại thật sự vô cùng hối hận, khi mời Hòa Đào đến nhà học bù, học bù cái gì đơn giản nói thẳng ra là được rồi.
"Thời gian trôi qua nhanh như vậy sao, vậy chúng ta ăn cơm xong rồi học tiếp a, trong nhà của anh có thức ăn không?" Hòa Đào nói xong liền đứng lên, bộ dạng muốn đi nấu cơm.
Hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Hàn Kiệt khi nghe thấy cậu nói ăn cơm xong lại tiếp tục giảng bài.
Bạn trai bỗng nhiên thích học tập, tôi nên làm gì, đang online, vô cùng gấp!
Không nghe Hàn Kiệt trả lời lại, Hòa Đào quay đầu nhìn anh, Hàn Kiệt bất lực nói một chữ: "Có."
"Anh làm sao vậy, không thoải mái sao?" Cảm thấy Hàn Kiệt khác thường, Hòa Đào có chút lo lắng hỏi.
"Không, anh vui mà, bạn trai thích nghe anh giảng bài, anh thật sự mừng đến muốn khóc rồi!"
Hòa Đào vừa nghe câu này của anh, liền biết Hàn Kiệt lại trêu chọc cậu, lập tức đưa tay chọt vai Hàn Kiệt: "Anh được rồi, đừng có trêu chọc em nữa!"
Hàn Kiệt lại trực tiếp nắm lấy tay cậu, ôm lấy cậu thật chặt, hung ác nói: "Em nói, em rốt cuộc thích học tập, hay thích anh!"
Hiển nhiên người nào đó đã bị kích thích sắp phát điên rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất