Chương 1
1.
Tôi, Du Kỳ Vũ, là một Beta, sống thuận buồm mát mái mười tám năm, thờ phụng những thằng con trai chân chính không phân biệt AB, quyết chí sẽ trở thành một Beta đầu đội trời chân đạp đất.
Nhưng nam chính không gặp trắc trở thì sao thành năm chính được, vì thế, ở giây cuối cùng trong ngày cuối cùng của tuổi mười bảy, tôi phân hóa, phân hóa thành một Omega.
** mạ.
2.
Không, ý tôi không phải là chỉ vì vụ biến thành O, tôi thật sự không có kỳ thị giới tính.
À không, ý tôi chính là vụ này.
3.
Ba tôi là Beta, mẹ tôi cũng là Beta.
Vậy vấn đề đặt ra, thử hỏi hai tên Beta thì sinh ra Omega thế quái nào được?!
Vậy thì gien tôi đột biến quá đỉnh à?!
4.
Thôi rồi, tôi nghi là bản thân không phải con ruột trong cái nhà đó rồi.
5.
Khi tôi còn đang trầm luân trong nổi đau thân thế, não chạy số một loạt các tình tiết máu chó của gia đình thì tiếng chuông cửa phòng bệnh vang lên.
Tôi lật đật nằm xuống, yếu ớt nói ‘mời vào’.
6.
Là ba mẹ tôi.
Ba tôi mắt né tránh, không dám nhìn tôi; mẹ tôi thì siết chặt góc áo cau mày.
Lượm ơi, tôi tin mình không phải con ruột rồi.
7.
Tôi yếu ớt ngửa cổ, khẽ cắn môi ra chiều nổ lực kiên cường kiểu ‘không sao hết, ba mẹ nói đi, chuyện gì con cũng chấp nhận’.
Ba tôi nhìn tôi, rồi lại nhìn sang mẹ tôi, mẹ tôi tự hỏi một hồi mới gật gật đầu với ba tôi, ba tôi nắm chặt tay hít một hơi thật sâu, cẩn thận nhìn tôi rồi nói: “Con trai, bồn hoa Clivia con nuôi năm năm, chết rồi.”
8.
???
Chỉ thế? Chỉ vậy? Hết rồi?
Nước mắt con cũng chuẩn bị xong mà ba lại nói con nghe chuyện này?!
9.
Có lẽ vẻ mặt tôi quỷ dị quá, ba tôi lui lại mấy bước nhẹ giọng nói: “Thật sự xin lỗi con trai.”
“À không, hai người không còn chuyện gì khác muốn nói với con sao?”
“Còn gì nữa?” Mẹ tôi ra vẻ ngơ ngác.
“Con biến thành Omega đó!!!”
Ba tôi hiền từ vỗ vỗ bả vai tôi: “Không sao đâu con trai, sinh ra B hay sinh ra O đều như nhau, ba vẫn yêu con như ngày nào.”
Mẹ tôi tình ý sâu xa: “Omega thì sao, Omega cũng có thể làm nên nghiệp lớn à.”
Tôi điên lên: “Hai người đều là Beta, sao lại sinh ra được một Omega chứ?!”
Ba tôi kinh ngạc: “Con phân hóa xong úng não luôn à, mẹ con là Omega mà!”
10.
Không, là ai đã nói với con từ lúc con còn nhỏ, bảo con phải nhớ kỹ ba mẹ đều là Beta dị?
Chẳng có nhẽ đầu tôi úng não thật à?
Mẹ tôi ngộ ra: “Ui chao, mẹ nhớ rồi, khi đó có chính sách không cho BO yêu nhau, là ba và mẹ lén kết hôn, chính sách chưa sửa nên mẹ vẫn giả làm Beta, mấy năm này quên nói cho con.”
11.
Hay, hai ngài biết đùa ghê.
Một B vô sỉ muốn ăn thịt ngọt O, một O vì yêu mà giả B.
Chỉ khổ cho kết tinh của tình yêu mua một tặng một này.
12.
Thôi được rồi, tốt xấu gì tôi cũng là thằng oắt con ruột, không có mấy vụ thân thế ly kỳ gì kia.
13.
Tôi chậm rãi thở ra, lười biếng hưởng thụ sự quan tâm vô bờ bến từ ba mẹ.
Chờ ba mẹ đi rồi tôi mới chợt nhớ ra hình như mình đã quên chuyện gì.
Cái **!!! Clivia tôi nuôi năm nam áu áu!!!
Tôi, Du Kỳ Vũ, là một Beta, sống thuận buồm mát mái mười tám năm, thờ phụng những thằng con trai chân chính không phân biệt AB, quyết chí sẽ trở thành một Beta đầu đội trời chân đạp đất.
Nhưng nam chính không gặp trắc trở thì sao thành năm chính được, vì thế, ở giây cuối cùng trong ngày cuối cùng của tuổi mười bảy, tôi phân hóa, phân hóa thành một Omega.
** mạ.
2.
Không, ý tôi không phải là chỉ vì vụ biến thành O, tôi thật sự không có kỳ thị giới tính.
À không, ý tôi chính là vụ này.
3.
Ba tôi là Beta, mẹ tôi cũng là Beta.
Vậy vấn đề đặt ra, thử hỏi hai tên Beta thì sinh ra Omega thế quái nào được?!
Vậy thì gien tôi đột biến quá đỉnh à?!
4.
Thôi rồi, tôi nghi là bản thân không phải con ruột trong cái nhà đó rồi.
5.
Khi tôi còn đang trầm luân trong nổi đau thân thế, não chạy số một loạt các tình tiết máu chó của gia đình thì tiếng chuông cửa phòng bệnh vang lên.
Tôi lật đật nằm xuống, yếu ớt nói ‘mời vào’.
6.
Là ba mẹ tôi.
Ba tôi mắt né tránh, không dám nhìn tôi; mẹ tôi thì siết chặt góc áo cau mày.
Lượm ơi, tôi tin mình không phải con ruột rồi.
7.
Tôi yếu ớt ngửa cổ, khẽ cắn môi ra chiều nổ lực kiên cường kiểu ‘không sao hết, ba mẹ nói đi, chuyện gì con cũng chấp nhận’.
Ba tôi nhìn tôi, rồi lại nhìn sang mẹ tôi, mẹ tôi tự hỏi một hồi mới gật gật đầu với ba tôi, ba tôi nắm chặt tay hít một hơi thật sâu, cẩn thận nhìn tôi rồi nói: “Con trai, bồn hoa Clivia con nuôi năm năm, chết rồi.”
8.
???
Chỉ thế? Chỉ vậy? Hết rồi?
Nước mắt con cũng chuẩn bị xong mà ba lại nói con nghe chuyện này?!
9.
Có lẽ vẻ mặt tôi quỷ dị quá, ba tôi lui lại mấy bước nhẹ giọng nói: “Thật sự xin lỗi con trai.”
“À không, hai người không còn chuyện gì khác muốn nói với con sao?”
“Còn gì nữa?” Mẹ tôi ra vẻ ngơ ngác.
“Con biến thành Omega đó!!!”
Ba tôi hiền từ vỗ vỗ bả vai tôi: “Không sao đâu con trai, sinh ra B hay sinh ra O đều như nhau, ba vẫn yêu con như ngày nào.”
Mẹ tôi tình ý sâu xa: “Omega thì sao, Omega cũng có thể làm nên nghiệp lớn à.”
Tôi điên lên: “Hai người đều là Beta, sao lại sinh ra được một Omega chứ?!”
Ba tôi kinh ngạc: “Con phân hóa xong úng não luôn à, mẹ con là Omega mà!”
10.
Không, là ai đã nói với con từ lúc con còn nhỏ, bảo con phải nhớ kỹ ba mẹ đều là Beta dị?
Chẳng có nhẽ đầu tôi úng não thật à?
Mẹ tôi ngộ ra: “Ui chao, mẹ nhớ rồi, khi đó có chính sách không cho BO yêu nhau, là ba và mẹ lén kết hôn, chính sách chưa sửa nên mẹ vẫn giả làm Beta, mấy năm này quên nói cho con.”
11.
Hay, hai ngài biết đùa ghê.
Một B vô sỉ muốn ăn thịt ngọt O, một O vì yêu mà giả B.
Chỉ khổ cho kết tinh của tình yêu mua một tặng một này.
12.
Thôi được rồi, tốt xấu gì tôi cũng là thằng oắt con ruột, không có mấy vụ thân thế ly kỳ gì kia.
13.
Tôi chậm rãi thở ra, lười biếng hưởng thụ sự quan tâm vô bờ bến từ ba mẹ.
Chờ ba mẹ đi rồi tôi mới chợt nhớ ra hình như mình đã quên chuyện gì.
Cái **!!! Clivia tôi nuôi năm nam áu áu!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất