Chương 8
61.
Lúc tôi về phòng thì thấy Lục Thuần đang muốn ra ngoài, thế là tôi dúi đầu ôm nó một cái.
“Á đù!” Lục Thuần giãy dụa đẩy tôi ra, “Du Kỳ Vũ, mày mới chui từ WC ra à mà thúi thế?!”
Phàm Hâm hít mũi: “Thằng oắt này lén đi ăn bún ôc mà không rủ tao!”
Mặt Phàm Hâm như vẻ bị chồng phụ lòng, nó chực chào khóc: “Hiu hiu hiu, mày hết yêu tao rồi đúng không?”
“Cút mày.”
Tôi đẩy Quách Thánh đang dò đầu qua, lấy đồ chuẩn bị đi tắm.
“Người trẻ mấy mày yêu đương thường đi ăn cái thứ thúi quắc này à?”
Lục Thuần thật tình không sao hiểu được.
“Mày không hiểu.” Phàm Hâm vẫn đang đắm chìm trong niềm đau bị tôi lén đi ăn bún ốc không rủ nó đi, tỏ vẻ khinh thường, “Mày không hiểu được sự sung sướng khi ăn bún ốc đâu.”
“Mày gửi địa chỉ qua cho tao, bữa sau tao cũng muố ăn.” Phàm Hâm khóc chút chít ôm Quách Thánh, “Chúng ta cùng ăn, chúng ta sẽ không dẫn theo bọn nó cũng méo chơi với bọn nó nữa hu hu hu.”
Lục Thuần thờ ơ.
“Méo thèm.”
62.
Cả nhà à, không ổn rồi, dạo này tôi thấy bạn trai tôi cứ quái quái kiểu gì ấy.
Lúc ăn cơm, Trác Minh Đốc bảo, hai chúng ta cùng nhau ăn, ăn thế càng thêm ngon.
Có lý, tôi vô cùng đồng ý.
Sau đó mỗi lần ra khỏi trường, cậu đều kéo tôi đi ăn bún ốc.
Chuyện khác thì còn có thể tùy cơ ứng biến, chỉ mỗi bún ốc là bất con mẹ nó động.
Các bạn nói cậu í thích ăn á, mỗi lần tôi đi ăn chung nhìn cậu, chỉ thấy cậu nhìn tôi bằng đôi mắt thâm tình, nhưng bản thân thì không động một miếng.
Còn quái hơn nữa là mỗi lần vào ăn là ngâm trong quán cực kỳ lâu.
Nếu không phải ông chủ là cụ già hơn sáu mươi, thì tôi rất nghi ngờ có phải cậu giấu tôi chuyện gì rồi không.
Quái vãi.
Hỏi lý do thì không nói, nóng náy phát là chụt chụt chụt tôi.
Miệng nhỏ đó chụt tôi phát là tôi quăng hết chuyện đời lên chín tầng mây, càng hại tôi không dám nhắc lại nữa, chỉ sợ không cẩn thận lại cùng cậu chìm nổi trong biển dục.
Này bệnh à.
Này không được rồi à.
63.
Nếu tôi không tìm được đáp án, thì phải cậu viện trợ rồi.
Thế là tôi thả Lục Thuần ra.
Chuyên viên bún ốc bí mật.
Đi thôi con trai, ba tin con sẽ mang về cho ba một đáp án vừa lòng!
64.
Ngày hôm sau tôi hỏi Lục Thuần thăm thú như nào rồi.
Nó đỏ mặt nghẹn ngào trả lời: “Ai u mày mới quái á, này có gì mà phải thăm dò, bún ốc ngon chết meiej, bọn mày một tuần ăn một lần là chuyện thường ở phường thôi.”
Thoằng oắt.
Là đứa nào nói sẽ không động một ngón vào bun ốc.
Oắt con.
Lục Thuần lại bảo: “Thôi, tao thấy chuyện có bao lớn, TIểu Trác nhà mày thích ăn thì ăn với cậu ta đi, Omega bọn mày á, quá đa tâm, đừng nghĩ nhiều vậy, nghĩ nhiều ra chuyện nhiều.”
?
Mày còn dạy tao cách sống?
65.
Thôi bỏ đi, ai mà không có bí mật chứ.
Có khi Trác Minh Đốc thấy tôi ăn bún ốc quá đáng yêu quá quyến rũ chăng?
À này.
Hệ thống XP của anh già hơi kỳ quái thật.
Mọe, nghĩ nhiều làm gì, không nghĩ nữa.
Chuyện bao lớn.
66.
Tiết thể dục kết thúc, tôi ôm quần áo ngồi trên sân cỏ chờ Trác Minh Đốc.
Lớp cậu hôm nay có tiết thể dục, nữ sinh chạy xong là nằm liệt xuống, hết ho rồi thở hì hộc.
Nam sinh tổ một cũng chạy xong, Trác Minh Đốc tổ hai, đang chuẩn bị.
Trong lớp có mình cậu là Alpha, đứng chung với đám Beta nhìn cậu cao lớn, khí chất Alpha vung tứ phía.
Túm quần là đẹp mã lắm.
Không hổ là người đàn ông của rôi.
Trác Minh Đốc bày ra đủ ưu thế của Alpha, nhẹ nhàng chiếm vị trí đầu, sau khi xong thành tích thì cậu đi về phía tôi, muốn ngồi cạnh tôi
Tôi bèn đẩy người: “Mới chạy xong đừng có ngồi.”
Trác Minh Đốc kéo tay tôi làm nũng: “Mới chạy xong mệt quá chừng nhuôn~để anh dựa dựa naf~”
Trước quần chúng, thế có ổn không?
Bao lớn rồi còn dính người, làm tôi không còn cách nào cả.
Thế là tôi dâng hiến cái lưng này cho cậu luôn.
Trác Minh Đốc dựa lên người tôi, cằm gác lên vai tôi, đầu thì dí dí vào mặt tôi làm tôi ngứa ngáy quá chừng.
Tràn ngập mùi hương thanh xuân đầy sức sống của một cậu trai trẻ vừa vận động xong, trên người mang theo mùi hương mồ hôi, còn có, ớ, mùi bún ốc?!
Tôi thấy mình phê rồi, không khỏi nghi ngờ có phải mũi mình có vấn đề rồi không.
Thế là tôi cẩn thận hít hít.
Sau đó, mùi bún ốc nặng trĩu tràn ra.
???
Lúc tôi về phòng thì thấy Lục Thuần đang muốn ra ngoài, thế là tôi dúi đầu ôm nó một cái.
“Á đù!” Lục Thuần giãy dụa đẩy tôi ra, “Du Kỳ Vũ, mày mới chui từ WC ra à mà thúi thế?!”
Phàm Hâm hít mũi: “Thằng oắt này lén đi ăn bún ôc mà không rủ tao!”
Mặt Phàm Hâm như vẻ bị chồng phụ lòng, nó chực chào khóc: “Hiu hiu hiu, mày hết yêu tao rồi đúng không?”
“Cút mày.”
Tôi đẩy Quách Thánh đang dò đầu qua, lấy đồ chuẩn bị đi tắm.
“Người trẻ mấy mày yêu đương thường đi ăn cái thứ thúi quắc này à?”
Lục Thuần thật tình không sao hiểu được.
“Mày không hiểu.” Phàm Hâm vẫn đang đắm chìm trong niềm đau bị tôi lén đi ăn bún ốc không rủ nó đi, tỏ vẻ khinh thường, “Mày không hiểu được sự sung sướng khi ăn bún ốc đâu.”
“Mày gửi địa chỉ qua cho tao, bữa sau tao cũng muố ăn.” Phàm Hâm khóc chút chít ôm Quách Thánh, “Chúng ta cùng ăn, chúng ta sẽ không dẫn theo bọn nó cũng méo chơi với bọn nó nữa hu hu hu.”
Lục Thuần thờ ơ.
“Méo thèm.”
62.
Cả nhà à, không ổn rồi, dạo này tôi thấy bạn trai tôi cứ quái quái kiểu gì ấy.
Lúc ăn cơm, Trác Minh Đốc bảo, hai chúng ta cùng nhau ăn, ăn thế càng thêm ngon.
Có lý, tôi vô cùng đồng ý.
Sau đó mỗi lần ra khỏi trường, cậu đều kéo tôi đi ăn bún ốc.
Chuyện khác thì còn có thể tùy cơ ứng biến, chỉ mỗi bún ốc là bất con mẹ nó động.
Các bạn nói cậu í thích ăn á, mỗi lần tôi đi ăn chung nhìn cậu, chỉ thấy cậu nhìn tôi bằng đôi mắt thâm tình, nhưng bản thân thì không động một miếng.
Còn quái hơn nữa là mỗi lần vào ăn là ngâm trong quán cực kỳ lâu.
Nếu không phải ông chủ là cụ già hơn sáu mươi, thì tôi rất nghi ngờ có phải cậu giấu tôi chuyện gì rồi không.
Quái vãi.
Hỏi lý do thì không nói, nóng náy phát là chụt chụt chụt tôi.
Miệng nhỏ đó chụt tôi phát là tôi quăng hết chuyện đời lên chín tầng mây, càng hại tôi không dám nhắc lại nữa, chỉ sợ không cẩn thận lại cùng cậu chìm nổi trong biển dục.
Này bệnh à.
Này không được rồi à.
63.
Nếu tôi không tìm được đáp án, thì phải cậu viện trợ rồi.
Thế là tôi thả Lục Thuần ra.
Chuyên viên bún ốc bí mật.
Đi thôi con trai, ba tin con sẽ mang về cho ba một đáp án vừa lòng!
64.
Ngày hôm sau tôi hỏi Lục Thuần thăm thú như nào rồi.
Nó đỏ mặt nghẹn ngào trả lời: “Ai u mày mới quái á, này có gì mà phải thăm dò, bún ốc ngon chết meiej, bọn mày một tuần ăn một lần là chuyện thường ở phường thôi.”
Thoằng oắt.
Là đứa nào nói sẽ không động một ngón vào bun ốc.
Oắt con.
Lục Thuần lại bảo: “Thôi, tao thấy chuyện có bao lớn, TIểu Trác nhà mày thích ăn thì ăn với cậu ta đi, Omega bọn mày á, quá đa tâm, đừng nghĩ nhiều vậy, nghĩ nhiều ra chuyện nhiều.”
?
Mày còn dạy tao cách sống?
65.
Thôi bỏ đi, ai mà không có bí mật chứ.
Có khi Trác Minh Đốc thấy tôi ăn bún ốc quá đáng yêu quá quyến rũ chăng?
À này.
Hệ thống XP của anh già hơi kỳ quái thật.
Mọe, nghĩ nhiều làm gì, không nghĩ nữa.
Chuyện bao lớn.
66.
Tiết thể dục kết thúc, tôi ôm quần áo ngồi trên sân cỏ chờ Trác Minh Đốc.
Lớp cậu hôm nay có tiết thể dục, nữ sinh chạy xong là nằm liệt xuống, hết ho rồi thở hì hộc.
Nam sinh tổ một cũng chạy xong, Trác Minh Đốc tổ hai, đang chuẩn bị.
Trong lớp có mình cậu là Alpha, đứng chung với đám Beta nhìn cậu cao lớn, khí chất Alpha vung tứ phía.
Túm quần là đẹp mã lắm.
Không hổ là người đàn ông của rôi.
Trác Minh Đốc bày ra đủ ưu thế của Alpha, nhẹ nhàng chiếm vị trí đầu, sau khi xong thành tích thì cậu đi về phía tôi, muốn ngồi cạnh tôi
Tôi bèn đẩy người: “Mới chạy xong đừng có ngồi.”
Trác Minh Đốc kéo tay tôi làm nũng: “Mới chạy xong mệt quá chừng nhuôn~để anh dựa dựa naf~”
Trước quần chúng, thế có ổn không?
Bao lớn rồi còn dính người, làm tôi không còn cách nào cả.
Thế là tôi dâng hiến cái lưng này cho cậu luôn.
Trác Minh Đốc dựa lên người tôi, cằm gác lên vai tôi, đầu thì dí dí vào mặt tôi làm tôi ngứa ngáy quá chừng.
Tràn ngập mùi hương thanh xuân đầy sức sống của một cậu trai trẻ vừa vận động xong, trên người mang theo mùi hương mồ hôi, còn có, ớ, mùi bún ốc?!
Tôi thấy mình phê rồi, không khỏi nghi ngờ có phải mũi mình có vấn đề rồi không.
Thế là tôi cẩn thận hít hít.
Sau đó, mùi bún ốc nặng trĩu tràn ra.
???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất