Chương 6
Edit: Bông
"Tiểu Châu.”
Giọng nói quen thuộc khiến Hành Châu phải dừng bước, Khương Hồi nhanh chân đuổi theo.
Hành Châu đợi Khương Hồi lên tiếng nhưng anh chỉ xấu hổ cúi đầu.
Hành Châu lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Anh tập xong rồi à?"
Khương Hồi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trả lời: "Còn chưa, đang đợi anh Abbott đến dạy động tác mới.”
Hành Châu gật đầu, vỗ vai Khương Hồi động viên: "Cố lên! Chẳng mấy chốc nữa là được debut rồi!"
Hai người lại trầm mặc.
Thật lâu sau Hành Châu mới nghe thấy người đối diện hỏi hắn: "Em quyết định rồi à?"
“Đúng vậy." Hành Châu đáp không hề do dự.
“Vậy thì tốt rồi.” Khương Hồi cười: "Anh biết dù là việc gì em cũng sẽ làm tốt nhất!"
“Anh cũng vậy.” Khó có được mà Hành Châu cười rất vui vẻ, sự lạnh lẽo quanh thân như tan biến trong phút chốc.
“Chuẩn bị xuất phát thôi!” Từ Giang gọi từ xa xa. Hành Châu nói tạm biệt với Khương Hồi rồi ngồi lên ô tô rời đi.
Để lại thiếu niên kia cô độc đứng một mình...
Hôm nay đoàn phim [ Mũi Nhọn ] tổ chức một buổi tiệc nhỏ để làm quen, địa điểm là ở một khách sạn 5 sao. Lúc Hành Châu tới thì mọi người đã bắt đầu chén chú chén anh, người đầu tiên nhìn thấy Hành Châu chính là người đàn ông mặc vest đã nói chuyện với hắn ở buổi thử kính ngày đó: "Nam chính của chúng ta tới kìa!'
Hàn Quang buông đũa, kéo Hành Châu đến cạnh mình, lần lượt giới thiệu: “Đây là phó đạo diễn, cậu gọi một tiếng anh Cận là được.”, “Đây là chị Trần, nhà làm phim.”, “Đây là cameraman, Lục Trương", “Đây là người diễn vai Quách Vân, Triệu Dung Ngọc”, “Đây là người diễn vai Lục Minh, Tưởng Hạo”, “Đây là người diễn vai Triệu tướng quân, Lâm Ngạn”……
Anh Cận nhịn không được cắt lời: "Giới thiệu cũng xong rồi, nam chính có nên nhận phạt không nhỉ? Cậu là người đến muộn nhất đấy!"
Hàn Quang rót rượu cho hắn, Hành Châu không nói hai lời ngửa đầu uống cạn.
"Giỏi!"
Hành Châu uống liền ba ly.
"Để tôi! Hàn đạo để tôi!" Một cô gái xinh đẹp giành lấy bình rượu từ tay Hàn Quang, hưng phấn rót đầy cho Hành Châu.
“Chị Lưu đừng dọa người ta thế chứ!" Mọi người ồn ào.
“Không sao." Hành Châu lại sảng khoái uống tiếp.
Cơm no rượu say, mọi người rủ nhau đi hát Karaoke. Hành Châu ngồi trên sopha, mơ mơ màng màng nghe con sâu rượu Hàn Quang ấp úng kể lể: “Tôi... Tôi nhất định...nhất định sẽ làm ra một bộ phim điện ảnh hoàn hảo...hoàn hảo……” Hàn Quang đột nhiên kích động lên, đứng phắt dậy: “Tôi sẽ cho mọi người biết, Hàn Quang này cũng sẽ làm ra huyền thoại điện ảnh!"
“Tiểu Hành!” Hàn Quang vỗ một cái thật mạnh lên vai Hành Châu khiến hắn phải nhíu mày: “Cố gắng đóng phim, tôi tin cậu nhất định sẽ nổi tiếng! Nhìn Kỷ Thụy Thần bây giờ mà xem, sau này cậu sẽ còn nổi hơn cả anh ta! Cậu sẽ nổi hơn tất cả mọi người!"
Hàn Quang đã say đến mơ hồ.
Hành Châu gạt tay Hàn Quang ra, đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài một lát."
Đoàn phim bao một phòng ở tầng một, ra khỏi cửa chính là đại sảnh khách sạn, một nghệ sĩ mặc vest đang biểu diễn dương cầm trên sân khấu, trong không khí phảng phất hương hoa, Hành Châu xuyên qua hành lang, tìm được một ban công hẻo lánh liền dừng lại, vừa mở cửa ra, một luồng gió mát lạnh ập vào mặt.
Hành Châu cong thân người như con tôm, hai tay đặt trên lan can, đầu gục vào khuỷu tay, mắt nhắm hờ như đang ngủ.
Tiếng bước chân vang lên từ xa rồi dần đến gần, lông mày Hành Châu hơi nhíu lại, mở bừng mắt, lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra định hút nhưng tìm thế nào cũng không thấy bật lửa, vừa lúc có một người cũng bước ra ban công liền hỏi: "Người anh em, cho xin tí lửa đi."
“Không có.”
Giọng nói trầm khàn vang lên.
Hành Châu lắc lắc đầu cho tỉnh hẳn, cố gắng nhìn xem người đến là ai, đáng tiếc bên ngoài quá tối, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ thân hình người đó. Một cơn gió lạnh thổi tới, đầu của hắn bắt đầu đau lên, lại gục xuống lan can, trong miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa.
Kỷ Thụy Thần vốn định tìm một chỗ nào đó vắng người, vừa bước ra đây thấy có người đang đứng liền định rời đi, không ngờ lại bị gọi lại. Nhưng người kia có vẻ đã ngà ngà say nên không nhận ra anh. Nếu đã vậy, Kỷ Thụy Thần cũng lười đi tìm chỗ khác, anh lại gần Hành Châu, dựa vào lan can, ngửa đầu ngắm sao trời.
Từng trận gió lạnh lùa qua, thi thoảng sẽ khiến người ta lạnh đến co rúm người, nhưng thường chỉ hơi se se lạnh, mang theo hương hoa thơm ngát, tiếng đàn dương cầm từ xa truyền tới rất nhỏ nhưng trong không gian yên tĩnh này lại đặc biệt rõ ràng.
Thời gian như ngưng đọng lại.
Tuy dưới đường vẫn vang lên tiếng bóp còi xe inh ỏi, tiếng người qua đường nói chuyện xôn xao. Thế giới không hề yên tĩnh nhưng từng cơn gió thổi qua như gạt đi hết thảy những xao động trong tâm hồn con người, bình yên đến lạ...
Cảm giác như vậy khiến con người vừa cảm thấy an toàn, vừa cảm thấy có chút cô độc...
“Ha…” Người bên cạnh dường như đã ngủ, phát ra một tiếng nói mớ khe khẽ, cánh tay buông thõng, bàn tay kia cực kỳ xinh đẹp, nhỏ dài nhưng không hề mềm mại như tay con gái, các đốt ngón tay rất rõ ràng. Kỷ Thụy Thần nhìn chằm chằm bàn tay kia một hồi lâu, lại nhìn khuôn mặt đang ngủ say của người nọ, lông mày của hắn đang nhíu lại, có thể là do khó chịu vì tư thế ngủ đứng này. Tầm mắt di chuyển từ trán xuống đôi môi đang hơi hé mở kia, đầu thuốc lá trong miệng hắn như sắp rơi ra ngoài.
Đột nhiên Kỷ Thụy Thần có chút khẩn trương, mắt thấy mẩu thuốc lá chuẩn bị rơi xuống liền cầm lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, đầu mẩu thuốc hơi ẩm ướt khiến tay anh run lên.
Kỷ Thụy Thần ngẩng đầu, thấy người nọ có dấu hiệu sắp tỉnh lại liền quay lưng rời đi.
Bước nhanh như chạy trối chết.
Điện thoại ở trong túi rung lên liên hồi, Hành Châu mở mắt, bắt máy.
"Tổ tông của tôi ơi! Cậu chạy đi đâu rồi hả? Bữa tiệc đã kết thúc rồi mà vẫn chưa quay lại là sao????"
Hành Châu xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn xung quanh: "Tôi đang ở ngoài ban công nào đấy, lúc nãy say nên tìm đại một chỗ ngủ quên mất..."
“Tôi đang đợi cậu ở cổng lớn, mau mau ra đây đi! Ngày mai bắt đầu quay rồi, về nghỉ ngơi sớm.”
Ngày hôm sau, Hành Châu đến phim trường từ sớm, không ngờ Hàn Quang còn đến sớm hơn cả hắn, đã ngồi mân mê máy tính từ lâu.
"Tiểu Hành, sớm! Tối qua ngủ ngon chứ?"
“Tạm được ạ! Tối qua định ra ngoài một lúc thôi mà lại ngủ quên mất, thật ngại quá!”
“Không sao, hôm qua ai cũng uống say cả. À mà lời thoại ngày hôm nay cậu đã thuộc hết chưa?"
“Cũng hòm hòm rồi."
“Vậy là tốt, lát nữa đừng khẩn trương, phát huy hết sức là được. Lúc đầu tôi chỉ thấy ngoại hình và khí chất của cậu phù hợp với vai nam chính nên mới chọn, thật không ngờ kỹ thuật diễn của cậu cũng rất khá. Nhóc con, cố lên!" Hàn Quang vỗ vỗ vai Hành Châu khích lệ.
Một lúc sau, mọi người đều vào chỗ, một tiếng "Action" vang lên, [ Mũi Nhọn ] chính thức bắt đầu.
“Cô nương chính là tứ tiểu thư Quách gia?” Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa nâng cao giọng.
“Các hạ nhận ra ta?”
Thiếu niên nhảy xuống ngựa, chiến bào bay múa trong gió, nắng chiều mờ nhạt hắt lên mặt hắn, khuôn mặt điển trai khiến người đối diện phải xao xuyến.
“Nghe đồn tứ tiểu thư Quách gia nhan sắc tựa thiên tiên, khí thế lại không thua nam tử. Hôm nay được diện kiện, vừa nhìn liền nhận ra.”
Nữ tử bật cười sang sảng, lại nghe thiếu niên nói: "Cảnh đẹp ý vui lại gặp được mĩ nhân, không uổng một ngày đường dài bôn ba!"
“Cắt! Nghỉ mười phút!”
Từng ngày qua đi, kỹ thuật diễn của Hành Châu cũng ngày càng tiến bộ, từ lúc bắt đầu hơi trúc trắc cứng đờ đến ngày hôm nay đã thành thạo hơn. Ngâm mình ở sa mạc suốt một tháng trời, khi trở về Hành Châu đã đen nhẻm như than. Đối với Hành Châu thì cuộc sống của hắn so với trước kia cũng không khác là bao, điều duy nhất thay đổi chính là từ tập hát nhảy biến thành tập diễn.
Sau khi phim đóng máy, công ty bắt đầu chuẩn bị tuyên truyền cho Hành Châu, hắn được nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Thẳng đến một buổi sáng nọ, Hành Châu bị liên hoàn tiếng chuông điện thoại đánh thức, hậm hực rời giường nghe điện thoại.
Hàn Quang hưng phấn bắn liên thanh: “Tiểu Hành, mau vào Official Weibo của bộ phim xem đi, ảnh chụp tuyên truyền được tung ra rồi, nhiệt độ không tệ đâu!”
Tắt điện thoại, Hành Châu mở Weibo, tìm kiếm “Mũi Nhọn”, quả nhiên bài viết đầu tiên có lượt like share rất nhiều.
Ảnh được tung ra là ảnh của Hành Châu, một nửa tấm ảnh là bộ dạng hắn nghèo túng chật vật khi còn lưu lạc đầu đường xó chợ, nửa còn lại là khi hắn đã trở thành Đại tướng quân khí phách hiên ngang, hai nửa khuôn mặt giống hệt nhau nhưng biểu cảm lại hoàn toàn trái ngược, một bên tối tăm, một bên ác ý khiến người xem chỉ nhìn qua một lần cũng khó có thể quên được.
[ Ta là dải phân cách đáng yêu~ ]
Chúc mừng bé thụ của chúng ta đã được lên sân khấu ????
"Tiểu Châu.”
Giọng nói quen thuộc khiến Hành Châu phải dừng bước, Khương Hồi nhanh chân đuổi theo.
Hành Châu đợi Khương Hồi lên tiếng nhưng anh chỉ xấu hổ cúi đầu.
Hành Châu lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Anh tập xong rồi à?"
Khương Hồi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trả lời: "Còn chưa, đang đợi anh Abbott đến dạy động tác mới.”
Hành Châu gật đầu, vỗ vai Khương Hồi động viên: "Cố lên! Chẳng mấy chốc nữa là được debut rồi!"
Hai người lại trầm mặc.
Thật lâu sau Hành Châu mới nghe thấy người đối diện hỏi hắn: "Em quyết định rồi à?"
“Đúng vậy." Hành Châu đáp không hề do dự.
“Vậy thì tốt rồi.” Khương Hồi cười: "Anh biết dù là việc gì em cũng sẽ làm tốt nhất!"
“Anh cũng vậy.” Khó có được mà Hành Châu cười rất vui vẻ, sự lạnh lẽo quanh thân như tan biến trong phút chốc.
“Chuẩn bị xuất phát thôi!” Từ Giang gọi từ xa xa. Hành Châu nói tạm biệt với Khương Hồi rồi ngồi lên ô tô rời đi.
Để lại thiếu niên kia cô độc đứng một mình...
Hôm nay đoàn phim [ Mũi Nhọn ] tổ chức một buổi tiệc nhỏ để làm quen, địa điểm là ở một khách sạn 5 sao. Lúc Hành Châu tới thì mọi người đã bắt đầu chén chú chén anh, người đầu tiên nhìn thấy Hành Châu chính là người đàn ông mặc vest đã nói chuyện với hắn ở buổi thử kính ngày đó: "Nam chính của chúng ta tới kìa!'
Hàn Quang buông đũa, kéo Hành Châu đến cạnh mình, lần lượt giới thiệu: “Đây là phó đạo diễn, cậu gọi một tiếng anh Cận là được.”, “Đây là chị Trần, nhà làm phim.”, “Đây là cameraman, Lục Trương", “Đây là người diễn vai Quách Vân, Triệu Dung Ngọc”, “Đây là người diễn vai Lục Minh, Tưởng Hạo”, “Đây là người diễn vai Triệu tướng quân, Lâm Ngạn”……
Anh Cận nhịn không được cắt lời: "Giới thiệu cũng xong rồi, nam chính có nên nhận phạt không nhỉ? Cậu là người đến muộn nhất đấy!"
Hàn Quang rót rượu cho hắn, Hành Châu không nói hai lời ngửa đầu uống cạn.
"Giỏi!"
Hành Châu uống liền ba ly.
"Để tôi! Hàn đạo để tôi!" Một cô gái xinh đẹp giành lấy bình rượu từ tay Hàn Quang, hưng phấn rót đầy cho Hành Châu.
“Chị Lưu đừng dọa người ta thế chứ!" Mọi người ồn ào.
“Không sao." Hành Châu lại sảng khoái uống tiếp.
Cơm no rượu say, mọi người rủ nhau đi hát Karaoke. Hành Châu ngồi trên sopha, mơ mơ màng màng nghe con sâu rượu Hàn Quang ấp úng kể lể: “Tôi... Tôi nhất định...nhất định sẽ làm ra một bộ phim điện ảnh hoàn hảo...hoàn hảo……” Hàn Quang đột nhiên kích động lên, đứng phắt dậy: “Tôi sẽ cho mọi người biết, Hàn Quang này cũng sẽ làm ra huyền thoại điện ảnh!"
“Tiểu Hành!” Hàn Quang vỗ một cái thật mạnh lên vai Hành Châu khiến hắn phải nhíu mày: “Cố gắng đóng phim, tôi tin cậu nhất định sẽ nổi tiếng! Nhìn Kỷ Thụy Thần bây giờ mà xem, sau này cậu sẽ còn nổi hơn cả anh ta! Cậu sẽ nổi hơn tất cả mọi người!"
Hàn Quang đã say đến mơ hồ.
Hành Châu gạt tay Hàn Quang ra, đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài một lát."
Đoàn phim bao một phòng ở tầng một, ra khỏi cửa chính là đại sảnh khách sạn, một nghệ sĩ mặc vest đang biểu diễn dương cầm trên sân khấu, trong không khí phảng phất hương hoa, Hành Châu xuyên qua hành lang, tìm được một ban công hẻo lánh liền dừng lại, vừa mở cửa ra, một luồng gió mát lạnh ập vào mặt.
Hành Châu cong thân người như con tôm, hai tay đặt trên lan can, đầu gục vào khuỷu tay, mắt nhắm hờ như đang ngủ.
Tiếng bước chân vang lên từ xa rồi dần đến gần, lông mày Hành Châu hơi nhíu lại, mở bừng mắt, lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra định hút nhưng tìm thế nào cũng không thấy bật lửa, vừa lúc có một người cũng bước ra ban công liền hỏi: "Người anh em, cho xin tí lửa đi."
“Không có.”
Giọng nói trầm khàn vang lên.
Hành Châu lắc lắc đầu cho tỉnh hẳn, cố gắng nhìn xem người đến là ai, đáng tiếc bên ngoài quá tối, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ thân hình người đó. Một cơn gió lạnh thổi tới, đầu của hắn bắt đầu đau lên, lại gục xuống lan can, trong miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa.
Kỷ Thụy Thần vốn định tìm một chỗ nào đó vắng người, vừa bước ra đây thấy có người đang đứng liền định rời đi, không ngờ lại bị gọi lại. Nhưng người kia có vẻ đã ngà ngà say nên không nhận ra anh. Nếu đã vậy, Kỷ Thụy Thần cũng lười đi tìm chỗ khác, anh lại gần Hành Châu, dựa vào lan can, ngửa đầu ngắm sao trời.
Từng trận gió lạnh lùa qua, thi thoảng sẽ khiến người ta lạnh đến co rúm người, nhưng thường chỉ hơi se se lạnh, mang theo hương hoa thơm ngát, tiếng đàn dương cầm từ xa truyền tới rất nhỏ nhưng trong không gian yên tĩnh này lại đặc biệt rõ ràng.
Thời gian như ngưng đọng lại.
Tuy dưới đường vẫn vang lên tiếng bóp còi xe inh ỏi, tiếng người qua đường nói chuyện xôn xao. Thế giới không hề yên tĩnh nhưng từng cơn gió thổi qua như gạt đi hết thảy những xao động trong tâm hồn con người, bình yên đến lạ...
Cảm giác như vậy khiến con người vừa cảm thấy an toàn, vừa cảm thấy có chút cô độc...
“Ha…” Người bên cạnh dường như đã ngủ, phát ra một tiếng nói mớ khe khẽ, cánh tay buông thõng, bàn tay kia cực kỳ xinh đẹp, nhỏ dài nhưng không hề mềm mại như tay con gái, các đốt ngón tay rất rõ ràng. Kỷ Thụy Thần nhìn chằm chằm bàn tay kia một hồi lâu, lại nhìn khuôn mặt đang ngủ say của người nọ, lông mày của hắn đang nhíu lại, có thể là do khó chịu vì tư thế ngủ đứng này. Tầm mắt di chuyển từ trán xuống đôi môi đang hơi hé mở kia, đầu thuốc lá trong miệng hắn như sắp rơi ra ngoài.
Đột nhiên Kỷ Thụy Thần có chút khẩn trương, mắt thấy mẩu thuốc lá chuẩn bị rơi xuống liền cầm lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, đầu mẩu thuốc hơi ẩm ướt khiến tay anh run lên.
Kỷ Thụy Thần ngẩng đầu, thấy người nọ có dấu hiệu sắp tỉnh lại liền quay lưng rời đi.
Bước nhanh như chạy trối chết.
Điện thoại ở trong túi rung lên liên hồi, Hành Châu mở mắt, bắt máy.
"Tổ tông của tôi ơi! Cậu chạy đi đâu rồi hả? Bữa tiệc đã kết thúc rồi mà vẫn chưa quay lại là sao????"
Hành Châu xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn xung quanh: "Tôi đang ở ngoài ban công nào đấy, lúc nãy say nên tìm đại một chỗ ngủ quên mất..."
“Tôi đang đợi cậu ở cổng lớn, mau mau ra đây đi! Ngày mai bắt đầu quay rồi, về nghỉ ngơi sớm.”
Ngày hôm sau, Hành Châu đến phim trường từ sớm, không ngờ Hàn Quang còn đến sớm hơn cả hắn, đã ngồi mân mê máy tính từ lâu.
"Tiểu Hành, sớm! Tối qua ngủ ngon chứ?"
“Tạm được ạ! Tối qua định ra ngoài một lúc thôi mà lại ngủ quên mất, thật ngại quá!”
“Không sao, hôm qua ai cũng uống say cả. À mà lời thoại ngày hôm nay cậu đã thuộc hết chưa?"
“Cũng hòm hòm rồi."
“Vậy là tốt, lát nữa đừng khẩn trương, phát huy hết sức là được. Lúc đầu tôi chỉ thấy ngoại hình và khí chất của cậu phù hợp với vai nam chính nên mới chọn, thật không ngờ kỹ thuật diễn của cậu cũng rất khá. Nhóc con, cố lên!" Hàn Quang vỗ vỗ vai Hành Châu khích lệ.
Một lúc sau, mọi người đều vào chỗ, một tiếng "Action" vang lên, [ Mũi Nhọn ] chính thức bắt đầu.
“Cô nương chính là tứ tiểu thư Quách gia?” Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa nâng cao giọng.
“Các hạ nhận ra ta?”
Thiếu niên nhảy xuống ngựa, chiến bào bay múa trong gió, nắng chiều mờ nhạt hắt lên mặt hắn, khuôn mặt điển trai khiến người đối diện phải xao xuyến.
“Nghe đồn tứ tiểu thư Quách gia nhan sắc tựa thiên tiên, khí thế lại không thua nam tử. Hôm nay được diện kiện, vừa nhìn liền nhận ra.”
Nữ tử bật cười sang sảng, lại nghe thiếu niên nói: "Cảnh đẹp ý vui lại gặp được mĩ nhân, không uổng một ngày đường dài bôn ba!"
“Cắt! Nghỉ mười phút!”
Từng ngày qua đi, kỹ thuật diễn của Hành Châu cũng ngày càng tiến bộ, từ lúc bắt đầu hơi trúc trắc cứng đờ đến ngày hôm nay đã thành thạo hơn. Ngâm mình ở sa mạc suốt một tháng trời, khi trở về Hành Châu đã đen nhẻm như than. Đối với Hành Châu thì cuộc sống của hắn so với trước kia cũng không khác là bao, điều duy nhất thay đổi chính là từ tập hát nhảy biến thành tập diễn.
Sau khi phim đóng máy, công ty bắt đầu chuẩn bị tuyên truyền cho Hành Châu, hắn được nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Thẳng đến một buổi sáng nọ, Hành Châu bị liên hoàn tiếng chuông điện thoại đánh thức, hậm hực rời giường nghe điện thoại.
Hàn Quang hưng phấn bắn liên thanh: “Tiểu Hành, mau vào Official Weibo của bộ phim xem đi, ảnh chụp tuyên truyền được tung ra rồi, nhiệt độ không tệ đâu!”
Tắt điện thoại, Hành Châu mở Weibo, tìm kiếm “Mũi Nhọn”, quả nhiên bài viết đầu tiên có lượt like share rất nhiều.
Ảnh được tung ra là ảnh của Hành Châu, một nửa tấm ảnh là bộ dạng hắn nghèo túng chật vật khi còn lưu lạc đầu đường xó chợ, nửa còn lại là khi hắn đã trở thành Đại tướng quân khí phách hiên ngang, hai nửa khuôn mặt giống hệt nhau nhưng biểu cảm lại hoàn toàn trái ngược, một bên tối tăm, một bên ác ý khiến người xem chỉ nhìn qua một lần cũng khó có thể quên được.
[ Ta là dải phân cách đáng yêu~ ]
Chúc mừng bé thụ của chúng ta đã được lên sân khấu ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất