Tình Cảm Sâu Đậm Gửi Gắm Nhầm Người
Chương 14
16
Ta ở Hoắc phủ ba ngày.
Thời tiết cực nóng kia trôi qua, sáng sớm sẽ có một chút gió mát.
Ta không hề gấp gáp chút nào.
Bởi vì ta tin tưởng năng lực làm việc của Tiết Diễm, hắn sẽ không khiến ta thất vọng.
Lá thư này chắc chắn đã sớm đưa đến tay Trương Nguyên Sinh.
Trương Nguyên Sinh này là đối thủ của Hoắc Sanh.
Hai người đối đầu nhau trên triều đình.
Không ít quý nhân từng say rượu ở Kiều Nguyệt lâu nói về ân oán của hai người, hai phe này đều đang tìm cơ hội phá đổ đối phương.
Hơn nữa, Trương đại nhân năm đó từng nhận ơn của Niên gia nhà ta.
Trong thư ta nói cho hắn về bí mật của Hoắc gia.
Tin tức động trời này đối với Trương đại nhân mà nói chính là một thanh kiếm sắc bén hiếm có để đánh đổ cả Hoắc gia.
Hắn sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Chỉ là những quý nhân trong triều này không tùy tiện tin tưởng người khác như vậy đâu.
Hắn chỉ cần thời gian tự mình dò xét một phen.
Một khi xác định được chuyện trong thư là thật, hắn tất nhiên sẽ quả quyết ra tay.
Mà ta chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là được.
Trong thời gian này, Hoắc Sanh để bày tỏ hắn ta thật lòng lại thật sự đuổi Lâm Ngọc Nhi đi.
Dù Lâm Ngọc Nhi kêu khóc thế nào, Hoắc Sanh đều thờ ơ.
Lâm Ngọc Nhi thấy mọi chuyện đã thành kết cục đã định, trực tiếp nhào về phía ta.
Chẳng biết từ khi nào nàng ta đã cầm một cây trâm sắc bén đ.â.m về phía ta.
"Đi c.h.ế.t đi!"
"Ta không lấy được, ngươi cũng đừng hòng đạt được!"
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hoắc Sanh ngăn cản trước mặt ta.
Cây trâm kia trực tiếp đ.â.m vào trong bụng phải của hắn ta.
Một giây sau, Lâm Ngọc Nhi bị đá bay ra ngoài, ngã trên đường lát đá cứng rắn.
Ọe ra hai ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
Hoắc Sanh che phần bụng, trên mặt tái nhợt nhưng vẫn không quên dịu dàng như nước với ta.
"Loan Loan, đừng sợ."
"Ta che chở… Cho nàng…"
Lập tức rên rỉ một tiếng, ngã về phía trong n.g.ự.c của ta.
Ta vội vàng lui lại phía sau, nhìn hắn ta ngã trên mặt đất.
Lúc lang trung đến, nói quá lên.
Nhưng ta lại thấy vết thương nông như vậy, lang trung mà đến trễ thêm một chút thì sợ là vết thương sẽ khép lại mất.
Ta biết, đây là khổ nhục kế do Hoắc Sanh tự biên tự diễn.
Đúng lúc hắn ta muốn đuổi Lâm Ngọc Nhi đi, không bằng lợi dụng một phen, để ta mềm lòng động tình.
Lúc sinh tử, một nam nhân đứng ra vì ngươi, cản một đao thay ngươi.
Sợ là bất cứ một nữ nhân nào cũng đều sẽ cảm động, lấy thân báo đáp.
Đáng tiếc, ta không.
17
Hắn ta biết diễn trò phải làm đến tận cùng.
Liên tiếp mấy ngày, ngay cả tảo triều cũng không lên.
Ngày ngày ở nhà dưỡng thương.
Để ta cho hắn ta ăn cơm uống thuốc, dùng bữa với hắn ta.
Ta đều không từ chối.
Khi Hoắc Sanh cho rằng đã hoàn toàn bắt được ta, buổi tối hắn ta cố ý chuẩn bị một chút rượu.
Đáng tiếc còn chưa bắt đầu diễn kịch, một vòng Cấm Vệ quân đã vây quanh bên ngoài Hoắc phủ.
Hoắc Sanh cau mày, hắn ta còn chưa kịp đưa Xích Ô đi, đã bị Cấm Vệ quân phát hiện.
Hắn ta nghĩ thế nào cũng không hiểu là do ai tiết lộ ra.
Lúc còn đang cúi đầu suy nghĩ, Cấm Vệ quân dẫn đầu đeo một cái gông xiềng vào người hắn ta.
"Ta là Hoắc đại nhân! Các ngươi dám xông vào phủ đệ của ta, đợi ngày mai ta bẩm báo quan gia…"
Tên thủ lĩnh trực tiếp đạp hắn ta một cước.
"Còn Hoắc đại nhân à? Ngươi là đại nhân gây ra tai họa thì có, hôm nay quan gia đã hạ chỉ, giam ngươi vào địa lao, chờ xử lý."
"Ngươi…"
Hoắc Sanh thay đổi vẻ lạnh lùng ngày xưa, mặt đỏ lên.
Ta cầm khăn che mặt, đi đến bên cạnh hắn ta, nhẹ nhàng nói một câu: "Nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, ta vẫn không quá hả giận."
Hoắc Sanh bỗng nhiên nhìn ta, không thể tin nói: "Là ngươi!?"
Ta gật đầu cười: "Phản ứng rất nhanh."
"Tại sao!" Giọng hắn ta đột nhiên tăng vọt lên.
Ta ở Hoắc phủ ba ngày.
Thời tiết cực nóng kia trôi qua, sáng sớm sẽ có một chút gió mát.
Ta không hề gấp gáp chút nào.
Bởi vì ta tin tưởng năng lực làm việc của Tiết Diễm, hắn sẽ không khiến ta thất vọng.
Lá thư này chắc chắn đã sớm đưa đến tay Trương Nguyên Sinh.
Trương Nguyên Sinh này là đối thủ của Hoắc Sanh.
Hai người đối đầu nhau trên triều đình.
Không ít quý nhân từng say rượu ở Kiều Nguyệt lâu nói về ân oán của hai người, hai phe này đều đang tìm cơ hội phá đổ đối phương.
Hơn nữa, Trương đại nhân năm đó từng nhận ơn của Niên gia nhà ta.
Trong thư ta nói cho hắn về bí mật của Hoắc gia.
Tin tức động trời này đối với Trương đại nhân mà nói chính là một thanh kiếm sắc bén hiếm có để đánh đổ cả Hoắc gia.
Hắn sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Chỉ là những quý nhân trong triều này không tùy tiện tin tưởng người khác như vậy đâu.
Hắn chỉ cần thời gian tự mình dò xét một phen.
Một khi xác định được chuyện trong thư là thật, hắn tất nhiên sẽ quả quyết ra tay.
Mà ta chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là được.
Trong thời gian này, Hoắc Sanh để bày tỏ hắn ta thật lòng lại thật sự đuổi Lâm Ngọc Nhi đi.
Dù Lâm Ngọc Nhi kêu khóc thế nào, Hoắc Sanh đều thờ ơ.
Lâm Ngọc Nhi thấy mọi chuyện đã thành kết cục đã định, trực tiếp nhào về phía ta.
Chẳng biết từ khi nào nàng ta đã cầm một cây trâm sắc bén đ.â.m về phía ta.
"Đi c.h.ế.t đi!"
"Ta không lấy được, ngươi cũng đừng hòng đạt được!"
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hoắc Sanh ngăn cản trước mặt ta.
Cây trâm kia trực tiếp đ.â.m vào trong bụng phải của hắn ta.
Một giây sau, Lâm Ngọc Nhi bị đá bay ra ngoài, ngã trên đường lát đá cứng rắn.
Ọe ra hai ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
Hoắc Sanh che phần bụng, trên mặt tái nhợt nhưng vẫn không quên dịu dàng như nước với ta.
"Loan Loan, đừng sợ."
"Ta che chở… Cho nàng…"
Lập tức rên rỉ một tiếng, ngã về phía trong n.g.ự.c của ta.
Ta vội vàng lui lại phía sau, nhìn hắn ta ngã trên mặt đất.
Lúc lang trung đến, nói quá lên.
Nhưng ta lại thấy vết thương nông như vậy, lang trung mà đến trễ thêm một chút thì sợ là vết thương sẽ khép lại mất.
Ta biết, đây là khổ nhục kế do Hoắc Sanh tự biên tự diễn.
Đúng lúc hắn ta muốn đuổi Lâm Ngọc Nhi đi, không bằng lợi dụng một phen, để ta mềm lòng động tình.
Lúc sinh tử, một nam nhân đứng ra vì ngươi, cản một đao thay ngươi.
Sợ là bất cứ một nữ nhân nào cũng đều sẽ cảm động, lấy thân báo đáp.
Đáng tiếc, ta không.
17
Hắn ta biết diễn trò phải làm đến tận cùng.
Liên tiếp mấy ngày, ngay cả tảo triều cũng không lên.
Ngày ngày ở nhà dưỡng thương.
Để ta cho hắn ta ăn cơm uống thuốc, dùng bữa với hắn ta.
Ta đều không từ chối.
Khi Hoắc Sanh cho rằng đã hoàn toàn bắt được ta, buổi tối hắn ta cố ý chuẩn bị một chút rượu.
Đáng tiếc còn chưa bắt đầu diễn kịch, một vòng Cấm Vệ quân đã vây quanh bên ngoài Hoắc phủ.
Hoắc Sanh cau mày, hắn ta còn chưa kịp đưa Xích Ô đi, đã bị Cấm Vệ quân phát hiện.
Hắn ta nghĩ thế nào cũng không hiểu là do ai tiết lộ ra.
Lúc còn đang cúi đầu suy nghĩ, Cấm Vệ quân dẫn đầu đeo một cái gông xiềng vào người hắn ta.
"Ta là Hoắc đại nhân! Các ngươi dám xông vào phủ đệ của ta, đợi ngày mai ta bẩm báo quan gia…"
Tên thủ lĩnh trực tiếp đạp hắn ta một cước.
"Còn Hoắc đại nhân à? Ngươi là đại nhân gây ra tai họa thì có, hôm nay quan gia đã hạ chỉ, giam ngươi vào địa lao, chờ xử lý."
"Ngươi…"
Hoắc Sanh thay đổi vẻ lạnh lùng ngày xưa, mặt đỏ lên.
Ta cầm khăn che mặt, đi đến bên cạnh hắn ta, nhẹ nhàng nói một câu: "Nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, ta vẫn không quá hả giận."
Hoắc Sanh bỗng nhiên nhìn ta, không thể tin nói: "Là ngươi!?"
Ta gật đầu cười: "Phản ứng rất nhanh."
"Tại sao!" Giọng hắn ta đột nhiên tăng vọt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất