Chương 13
Lúc Lý Thư Ý đến bệnh viện của Ngụy Trạch, miếng băng gạc trên tay đã ướt sũng máu.
Ngụy Trạch giúp anh xử lý vết thương lại lần nữa, một người luôn luôn điềm tĩnh như Ngụy Trạch bây giờ trên mặt toàn là lạnh lẽo: “Nếu anh không muốn sống nữa, thì cũng mặc kệ đi, không cần lãng phí thời gian tới tìm tôi nữa.”
Lý Thư Ý biết Ngụy Trạch là lo lắng cho mình, liền cười cười không nói lời nào.
Ngụy Trạch xem bộ dạng mặc kệ không để trong lòng của anh, xụ mặt tiếp tục giáo huấn, Lý Thư Ý không chịu được đối phương cứ cằn nhằn nhắc tới nhắc lui, cắt ngang lời của cậu nói: “Phó Oánh đâu rồi?”
Quả nhiên khi nhắc tới người mình yêu, khuôn mặt lạnh lẽo của bác sĩ Ngụy liền trở nên ấm áp như gió xuân: “Lát nữa cô ấy sẽ tới, vừa lúc hôm nay làm kiểm tra thai sản.”
Lý Thư Ý vừa nghe tin Phó Oánh sẽ tới đây sắc mặt chợt thay đổi. Nếu Phó Oánh biết anh bị thương, phản ứng sẽ còn đáng sợ hơn so với Ngụy Trạch, hơn nữa vị đại tiểu thư này còn đang mang thai, một chút sắc mặt của anh cũng không dám để cô ấy nhìn, lập tức thúc giục nói: “Cậu nhanh lên đi.”
Kết quả vừa mới dứt lời, cửa đã bị gõ vang lên hai tiếng, một âm thanh vô cùng điềm mỹ truyền đến: “Bác sĩ Ngụy, con của anh nhớ ba, cho nên em liền tới gặp anh đây!” Ngay sau đó cửa bị đẩy ra, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lao tới chỗ Ngụy Trạch.
Ngụy Trạch bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, ném băng gạc xuống đứng dậy dang đôi tay ôm chặt Phó Oánh.
Phó Oánh bị ôm lấy liền đứng ở đó cười khúc khích, còn Ngụy Trạch đã đổ một thân mồ hôi lạnh, sau khi lấy lại tinh thần vừa giận vừa lo lắng, nhưng cũng không thể la rầy Phó Oánh, dứt khoát vỗ bàn cái rầm: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi! Đừng có chạy nhảy như vậy! Lỡ té ngã thì biết làm thế nào!”
Phó Oánh bị mắng đến đờ người, hai mắt bắt đầu đỏ lên, Ngụy Trạch đau lòng ôm chặt cô, dịu giọng vỗ về: “Anh sai rồi anh sai rồi, đều là lỗi của anh.......”
Lý Thư Ý mặt không cảm xúc ngồi trên ghế, giọng điệu lạnh lùng nói: “Xin hỏi bác sĩ Ngụy còn nhớ có một bệnh nhân đang đổ máu không ngừng ngồi ở đây không?”
Phó Oánh nghe tiếng quay đầu lại, trông thấy Lý Thư Ý thì mừng đến độ suýt nữa đã nhảy dựng lên. Cổ đẩy Ngụy Trạch ra nhào tới chỗ anh, Lý Thư Ý dùng cánh tay không bị thương của mình đón lấy cô, quát to: “Em chậm lại tí đi!”
Phó Oánh bĩu môi, sao ai cũng như vậy hết, cô chỉ là mang thai chứ có phải biến thành que kem đâu, chạy nhảy một chút thì sẽ tan thành nước chứ.
Lý Thư Ý kéo cô ngồi xuống bên mình, Phó Oánh nhìn thấy tay anh, ném cái túi trong tay xuống đứng bật dậy lo lắng hỏi: “Anh bị thương? Ai làm? Tại sao lại bị thương? Vết thương có nặng lắm không?”
Lý Thư Ý không đáp, ngẩng đầu nhìn Ngụy Trạch với vẻ mặt tôi biết ngay sẽ như vậy mà. Ngụy Trạch lắc đầu cười cười, đi tới tiếp tục băng bó vết thương cho anh. Phó Oánh đưa mặt nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc là thằng nào làm anh bị thương! Bà cô đây đi giết chết nó!”
Lý Thư Ý nhíu chặt mày: “Sắp làm mẹ rồi còn giết cái gì mà giết, ngồi xuống đây, không được lộn xộn!”
Phó Oánh ‘hừ" một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trở về, mặt có chút buồn bực thở phì phò.
Ngụy Trạch nhìn hai người này nụ cười trên miệng lại tươi hơn một chút.
Tính tình Phó Oánh trước nay đều coi trời bằng vung, sau khi mang thai thì càng không ai dám chọc. Bây giờ người còn có thể khiến cô nghe lời, chỉ có một mình Lý Thư Ý.
Chuyện này kể ra cũng rất dài dòng.
Phó Oánh là con gái út của nhà họ Phó, Phó gia sản nghiệp to lớn, ba năm trước muốn liên hôn với nhà họ Bạch, mà người đó không ai khác chính là Bạch Kính. Đây là cuộc hôn nhân mà vạn người thầm mong ước, nhưng Phó Oánh lại trốn như gặp quỷ. Trong lòng cô sớm đã có người khác, từ nhỏ đến lớn cô chỉ thích mình Ngụy Trạch. Nhưng người nhà họ Phó lại xem thường Ngụy Trạch, thế gia y học thì sao chứ, có tài giỏi đến mức nào cũng làm sao sánh được với một Bạch Kính làm mưa làm gió trên thương trường. Phó gia và Bạch gia liên hôn chẳng khác nào như hổ thêm cánh, tương lai sẽ phá vỡ mọi loại rào cản trong quá trình hợp tác, không biết sẽ mang đến bao nhiêu là lợi nhuận.
Dưới sự đàn áp mạnh mẽ của cả gia tộc, Phó Oánh chẳng thể phản kháng được gì. Thậm chí bởi vì cô ầm ĩ náo loạn, đã bị gia đình bắt nhốt lại. Mắt thấy ngày đính hôn càng đến gần, Phó Oánh gấp đến độ muốn đập tường cào cửa, một khóc hai nháo ba thắt cổ thủ đoạn nào cô cũng đem ra dùng hết sạch, thậm chí Ngụy Trạch bên kia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đi cướp dâu.
Nhưng mà vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, Lý Thư Ý đột nhiên xuất hiện.
Anh dùng hết tất cả mọi biện pháp để cản trở cuộc hôn nhân này, thậm chí còn lấy Bạch gia ra để uy hiếp Bạch Kính, quan hệ giữa họ căng thẳng tới mức suýt chút nữa đã trở mặt thành thù.
Mà cô vợ chưa cưới của Bạch Kính Phó Oánh này, sau khi nghe được tin lại vui gần chết, hận không thể phất cờ hò hét cổ vũ cho Lý Thư Ý. Sau đó Lý Thư Ý thắng cuộc, Bạch Kính nhượng bộ, từ bỏ việc liên hôn với Phó gia. Về phần Phó Oánh vì bị Bạch gia từ hôn mà ảnh hưởng đến danh tiết, khiến người nhà họ Phó áy náy trong lòng, đành chấp nhận cho cô và Ngụy Trạch ở bên nhau.
Vậy nên theo lời của Phó Oánh, Lý Thư Ý chính là đại ân nhân của bọn họ, đời này bất luận thế nào, cũng là bọn họ nợ anh một ân tình. Cũng vì như thế, cô cứ mặt dày mày dạn la lối khóc lóc lăn lộn mà bám lấy Lý Thư Ý, Lý Thư Ý bị cô quấn đến hết cách, cuối cùng lại trở thành bạn bè thân thiết với hai vợ chồng nhà này.
Hôm qua là tiệc sinh nhật của Bạch Vĩ Phương, người của Phó gia cũng đến. Phó Oánh nhớ tới mấy lời anh trai nói với mình, đột nhiên hỏi: “Ngày hôm qua là tiệc mừng thọ của Bạch lão gia anh không đến đó à?”
Lý Thư Ý nói: “Có chút việc, nên đi trước rồi.”
Mắt Phó Oánh nhìn vào tay anh, cô biết việc anh bị thương tất có liên quan đến chuyện này. Nhưng mà Lý Thư Ý đã không nói, cô cũng sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Mỗi người đều có quá khứ của riêng mình, cũng có những vết thương không thể nói cùng ai. Từ lần đầu tiên cô gặp Lý Thư Ý, đã biết anh hẳn là một người có nhiều chuyện cũ, bởi vì người này dù có đang mỉm cười, giấu trong đáy mắt vẫn là một nỗi ưu phiền trĩu nặng.
Cô lo lắng nhìn anh, hỏi: “Còn Bạch Kính thì sao, anh ta có biết anh bị thương không?”
Lý Thư Ý rũ mắt, lắc đầu cười tự giễu.
Phó Oánh vẫn chưa biết chuyện gì, không biết Ninh Việt đã trở lại, cũng không biết Ninh Việt dọn tới nhà bọn họ, càng không biết Bạch Kính muốn thử xem. Nhưng nhìn mặt Lý Thư Ý lúc này, cô cảm thấy đau lòng không thể tả, cô hỏi: “Lý Thư Ý, anh yêu anh ta đến vậy sao......”
Lý Thư Ý bất đắc dĩ mà cười: “Đúng vậy.”
Phó Oánh hỏi: “Không thể yêu một ai khác sao?”
Lý Thư Ý vẫn là nụ cười đó: “Còn em thì sao? Có thể lấy bác sĩ Ngụy ra đổi không? Dù sao trên đời vẫn còn nhiều người tốt hơn cậu ta.”
Phó Oánh nổi giận, không chút suy nghĩ buột miệng thốt ra: “Không ai tốt hơn anh ấy hết!” Nói xong, chính cô cũng ngây ngẩn cả người.
Lý Thư Ý không nói chuyện nữa. Chuyện tình cảm, làm gì có chuyện gặp được người tốt hơn sẽ đổi sang người khác, trong lòng mỗi người đều có một người là độc nhất vô nhị của riêng mình, nếu đã gặp được rồi, thì những người khác cũng chỉ là tạm bợ.
Ngụy Trạch âm thầm thở dài một hơi, nhẹ nhàng kéo tay áo của Lý Thư Ý xuống rồi căn dặn: “Được rồi, nhớ kỹ đừng có chạm vào nước, cũng không được vận động quá mạnh.”
Lý Thư Ý gật đầu, lại nói: “Cậu kê cho tôi thêm ít thuốc, là loại thuốc lần trước ấy.”
Ngụy Trạch nhíu mày: “Chứng đau đầu vẫn còn nghiêm trọng sao?”
Lý Thư Ý ừ một tiếng, Ngụy Trạch nói: “Đó là thuốc giảm đau, uống nhiều quá cũng không tốt. Tôi sẽ sắp xếp cho anh làm một cuộc kiểm tra, để xem sao lại bị như thế.”
“Không cần đâu, áp lực công việc cao quá ấy mà, bệnh cũ thôi.”
“Lý Thư Ý....”
“Không có việc gì đâu, trong lòng tôi tự hiểu rõ.”
Ngụy Trạch đành bất lực, chỉ có thể dặn dò anh chú ý thân thể của mình hơn một chút, nếu có gì không khỏe thì lập tức đến bệnh viện kiểm tra.
Chờ Lý Thư Ý đi rồi, nhìn thấy Phó Oánh không biết đang nghĩ gì mà cứ như người mất hồn, Ngụy Trạch kéo tay cô ôm vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện đó, em vẫn không nói với anh ấy sao?”
Phó Oánh cúi đầu, nắm chặt tay Ngụy Trạch: “Em không dám nói với anh ấy. Anh ấy yêu Bạch Kính đến vậy, nếu biết chuyện rồi, không biết sẽ tuyệt vọng đến mức nào.”
Ngụy Trạch khẽ thở dài. Kỳ thật cậu cũng lưỡng lự, nếu muốn nói, ba năm trước nên nói ra, dây dưa đến tận bây giờ, cũng không biết là đang giúp hay đang hại Lý Thư Ý nữa.
Có lẽ khi mang thai sẽ khiến cho phụ nữ trở nên đa sầu đa cảm hơn, Phó Oánh nghĩ tới tình yêu vô vọng của Lý Thư Ý, cô tựa đầu vào ngực Ngụy Trạch, nức nở nói: “Cũng may là người em yêu cũng yêu em.” Nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống, chỉ cần nghĩ đến việc Ngụy Trạch sẽ yêu một người khác, tim cô liền đau đớn đến mức muốn vỡ tan.
Ngụy Trạch ôm chặt cô, vỗ bả vai nhẹ giọng an ủi, Phó Oánh càng khóc to hơn.
Cô nhớ đến bộ dạng của Lý Thư Ý lúc nằm viện ba năm trước, lại cảm thấy bản thân mình vô cùng vô cùng ích kỷ, bởi vì lúc ấy trong lòng cô cảm thấy rất may mắn, may mắn vì Lý Thư Ý dùng tính mạng của mình để tác thành cho tình yêu của cô.
Nhưng mà, ai sẽ là người thành toàn cho Lý Thư Ý đây?
Ngụy Trạch giúp anh xử lý vết thương lại lần nữa, một người luôn luôn điềm tĩnh như Ngụy Trạch bây giờ trên mặt toàn là lạnh lẽo: “Nếu anh không muốn sống nữa, thì cũng mặc kệ đi, không cần lãng phí thời gian tới tìm tôi nữa.”
Lý Thư Ý biết Ngụy Trạch là lo lắng cho mình, liền cười cười không nói lời nào.
Ngụy Trạch xem bộ dạng mặc kệ không để trong lòng của anh, xụ mặt tiếp tục giáo huấn, Lý Thư Ý không chịu được đối phương cứ cằn nhằn nhắc tới nhắc lui, cắt ngang lời của cậu nói: “Phó Oánh đâu rồi?”
Quả nhiên khi nhắc tới người mình yêu, khuôn mặt lạnh lẽo của bác sĩ Ngụy liền trở nên ấm áp như gió xuân: “Lát nữa cô ấy sẽ tới, vừa lúc hôm nay làm kiểm tra thai sản.”
Lý Thư Ý vừa nghe tin Phó Oánh sẽ tới đây sắc mặt chợt thay đổi. Nếu Phó Oánh biết anh bị thương, phản ứng sẽ còn đáng sợ hơn so với Ngụy Trạch, hơn nữa vị đại tiểu thư này còn đang mang thai, một chút sắc mặt của anh cũng không dám để cô ấy nhìn, lập tức thúc giục nói: “Cậu nhanh lên đi.”
Kết quả vừa mới dứt lời, cửa đã bị gõ vang lên hai tiếng, một âm thanh vô cùng điềm mỹ truyền đến: “Bác sĩ Ngụy, con của anh nhớ ba, cho nên em liền tới gặp anh đây!” Ngay sau đó cửa bị đẩy ra, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lao tới chỗ Ngụy Trạch.
Ngụy Trạch bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, ném băng gạc xuống đứng dậy dang đôi tay ôm chặt Phó Oánh.
Phó Oánh bị ôm lấy liền đứng ở đó cười khúc khích, còn Ngụy Trạch đã đổ một thân mồ hôi lạnh, sau khi lấy lại tinh thần vừa giận vừa lo lắng, nhưng cũng không thể la rầy Phó Oánh, dứt khoát vỗ bàn cái rầm: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi! Đừng có chạy nhảy như vậy! Lỡ té ngã thì biết làm thế nào!”
Phó Oánh bị mắng đến đờ người, hai mắt bắt đầu đỏ lên, Ngụy Trạch đau lòng ôm chặt cô, dịu giọng vỗ về: “Anh sai rồi anh sai rồi, đều là lỗi của anh.......”
Lý Thư Ý mặt không cảm xúc ngồi trên ghế, giọng điệu lạnh lùng nói: “Xin hỏi bác sĩ Ngụy còn nhớ có một bệnh nhân đang đổ máu không ngừng ngồi ở đây không?”
Phó Oánh nghe tiếng quay đầu lại, trông thấy Lý Thư Ý thì mừng đến độ suýt nữa đã nhảy dựng lên. Cổ đẩy Ngụy Trạch ra nhào tới chỗ anh, Lý Thư Ý dùng cánh tay không bị thương của mình đón lấy cô, quát to: “Em chậm lại tí đi!”
Phó Oánh bĩu môi, sao ai cũng như vậy hết, cô chỉ là mang thai chứ có phải biến thành que kem đâu, chạy nhảy một chút thì sẽ tan thành nước chứ.
Lý Thư Ý kéo cô ngồi xuống bên mình, Phó Oánh nhìn thấy tay anh, ném cái túi trong tay xuống đứng bật dậy lo lắng hỏi: “Anh bị thương? Ai làm? Tại sao lại bị thương? Vết thương có nặng lắm không?”
Lý Thư Ý không đáp, ngẩng đầu nhìn Ngụy Trạch với vẻ mặt tôi biết ngay sẽ như vậy mà. Ngụy Trạch lắc đầu cười cười, đi tới tiếp tục băng bó vết thương cho anh. Phó Oánh đưa mặt nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc là thằng nào làm anh bị thương! Bà cô đây đi giết chết nó!”
Lý Thư Ý nhíu chặt mày: “Sắp làm mẹ rồi còn giết cái gì mà giết, ngồi xuống đây, không được lộn xộn!”
Phó Oánh ‘hừ" một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trở về, mặt có chút buồn bực thở phì phò.
Ngụy Trạch nhìn hai người này nụ cười trên miệng lại tươi hơn một chút.
Tính tình Phó Oánh trước nay đều coi trời bằng vung, sau khi mang thai thì càng không ai dám chọc. Bây giờ người còn có thể khiến cô nghe lời, chỉ có một mình Lý Thư Ý.
Chuyện này kể ra cũng rất dài dòng.
Phó Oánh là con gái út của nhà họ Phó, Phó gia sản nghiệp to lớn, ba năm trước muốn liên hôn với nhà họ Bạch, mà người đó không ai khác chính là Bạch Kính. Đây là cuộc hôn nhân mà vạn người thầm mong ước, nhưng Phó Oánh lại trốn như gặp quỷ. Trong lòng cô sớm đã có người khác, từ nhỏ đến lớn cô chỉ thích mình Ngụy Trạch. Nhưng người nhà họ Phó lại xem thường Ngụy Trạch, thế gia y học thì sao chứ, có tài giỏi đến mức nào cũng làm sao sánh được với một Bạch Kính làm mưa làm gió trên thương trường. Phó gia và Bạch gia liên hôn chẳng khác nào như hổ thêm cánh, tương lai sẽ phá vỡ mọi loại rào cản trong quá trình hợp tác, không biết sẽ mang đến bao nhiêu là lợi nhuận.
Dưới sự đàn áp mạnh mẽ của cả gia tộc, Phó Oánh chẳng thể phản kháng được gì. Thậm chí bởi vì cô ầm ĩ náo loạn, đã bị gia đình bắt nhốt lại. Mắt thấy ngày đính hôn càng đến gần, Phó Oánh gấp đến độ muốn đập tường cào cửa, một khóc hai nháo ba thắt cổ thủ đoạn nào cô cũng đem ra dùng hết sạch, thậm chí Ngụy Trạch bên kia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đi cướp dâu.
Nhưng mà vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, Lý Thư Ý đột nhiên xuất hiện.
Anh dùng hết tất cả mọi biện pháp để cản trở cuộc hôn nhân này, thậm chí còn lấy Bạch gia ra để uy hiếp Bạch Kính, quan hệ giữa họ căng thẳng tới mức suýt chút nữa đã trở mặt thành thù.
Mà cô vợ chưa cưới của Bạch Kính Phó Oánh này, sau khi nghe được tin lại vui gần chết, hận không thể phất cờ hò hét cổ vũ cho Lý Thư Ý. Sau đó Lý Thư Ý thắng cuộc, Bạch Kính nhượng bộ, từ bỏ việc liên hôn với Phó gia. Về phần Phó Oánh vì bị Bạch gia từ hôn mà ảnh hưởng đến danh tiết, khiến người nhà họ Phó áy náy trong lòng, đành chấp nhận cho cô và Ngụy Trạch ở bên nhau.
Vậy nên theo lời của Phó Oánh, Lý Thư Ý chính là đại ân nhân của bọn họ, đời này bất luận thế nào, cũng là bọn họ nợ anh một ân tình. Cũng vì như thế, cô cứ mặt dày mày dạn la lối khóc lóc lăn lộn mà bám lấy Lý Thư Ý, Lý Thư Ý bị cô quấn đến hết cách, cuối cùng lại trở thành bạn bè thân thiết với hai vợ chồng nhà này.
Hôm qua là tiệc sinh nhật của Bạch Vĩ Phương, người của Phó gia cũng đến. Phó Oánh nhớ tới mấy lời anh trai nói với mình, đột nhiên hỏi: “Ngày hôm qua là tiệc mừng thọ của Bạch lão gia anh không đến đó à?”
Lý Thư Ý nói: “Có chút việc, nên đi trước rồi.”
Mắt Phó Oánh nhìn vào tay anh, cô biết việc anh bị thương tất có liên quan đến chuyện này. Nhưng mà Lý Thư Ý đã không nói, cô cũng sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Mỗi người đều có quá khứ của riêng mình, cũng có những vết thương không thể nói cùng ai. Từ lần đầu tiên cô gặp Lý Thư Ý, đã biết anh hẳn là một người có nhiều chuyện cũ, bởi vì người này dù có đang mỉm cười, giấu trong đáy mắt vẫn là một nỗi ưu phiền trĩu nặng.
Cô lo lắng nhìn anh, hỏi: “Còn Bạch Kính thì sao, anh ta có biết anh bị thương không?”
Lý Thư Ý rũ mắt, lắc đầu cười tự giễu.
Phó Oánh vẫn chưa biết chuyện gì, không biết Ninh Việt đã trở lại, cũng không biết Ninh Việt dọn tới nhà bọn họ, càng không biết Bạch Kính muốn thử xem. Nhưng nhìn mặt Lý Thư Ý lúc này, cô cảm thấy đau lòng không thể tả, cô hỏi: “Lý Thư Ý, anh yêu anh ta đến vậy sao......”
Lý Thư Ý bất đắc dĩ mà cười: “Đúng vậy.”
Phó Oánh hỏi: “Không thể yêu một ai khác sao?”
Lý Thư Ý vẫn là nụ cười đó: “Còn em thì sao? Có thể lấy bác sĩ Ngụy ra đổi không? Dù sao trên đời vẫn còn nhiều người tốt hơn cậu ta.”
Phó Oánh nổi giận, không chút suy nghĩ buột miệng thốt ra: “Không ai tốt hơn anh ấy hết!” Nói xong, chính cô cũng ngây ngẩn cả người.
Lý Thư Ý không nói chuyện nữa. Chuyện tình cảm, làm gì có chuyện gặp được người tốt hơn sẽ đổi sang người khác, trong lòng mỗi người đều có một người là độc nhất vô nhị của riêng mình, nếu đã gặp được rồi, thì những người khác cũng chỉ là tạm bợ.
Ngụy Trạch âm thầm thở dài một hơi, nhẹ nhàng kéo tay áo của Lý Thư Ý xuống rồi căn dặn: “Được rồi, nhớ kỹ đừng có chạm vào nước, cũng không được vận động quá mạnh.”
Lý Thư Ý gật đầu, lại nói: “Cậu kê cho tôi thêm ít thuốc, là loại thuốc lần trước ấy.”
Ngụy Trạch nhíu mày: “Chứng đau đầu vẫn còn nghiêm trọng sao?”
Lý Thư Ý ừ một tiếng, Ngụy Trạch nói: “Đó là thuốc giảm đau, uống nhiều quá cũng không tốt. Tôi sẽ sắp xếp cho anh làm một cuộc kiểm tra, để xem sao lại bị như thế.”
“Không cần đâu, áp lực công việc cao quá ấy mà, bệnh cũ thôi.”
“Lý Thư Ý....”
“Không có việc gì đâu, trong lòng tôi tự hiểu rõ.”
Ngụy Trạch đành bất lực, chỉ có thể dặn dò anh chú ý thân thể của mình hơn một chút, nếu có gì không khỏe thì lập tức đến bệnh viện kiểm tra.
Chờ Lý Thư Ý đi rồi, nhìn thấy Phó Oánh không biết đang nghĩ gì mà cứ như người mất hồn, Ngụy Trạch kéo tay cô ôm vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện đó, em vẫn không nói với anh ấy sao?”
Phó Oánh cúi đầu, nắm chặt tay Ngụy Trạch: “Em không dám nói với anh ấy. Anh ấy yêu Bạch Kính đến vậy, nếu biết chuyện rồi, không biết sẽ tuyệt vọng đến mức nào.”
Ngụy Trạch khẽ thở dài. Kỳ thật cậu cũng lưỡng lự, nếu muốn nói, ba năm trước nên nói ra, dây dưa đến tận bây giờ, cũng không biết là đang giúp hay đang hại Lý Thư Ý nữa.
Có lẽ khi mang thai sẽ khiến cho phụ nữ trở nên đa sầu đa cảm hơn, Phó Oánh nghĩ tới tình yêu vô vọng của Lý Thư Ý, cô tựa đầu vào ngực Ngụy Trạch, nức nở nói: “Cũng may là người em yêu cũng yêu em.” Nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống, chỉ cần nghĩ đến việc Ngụy Trạch sẽ yêu một người khác, tim cô liền đau đớn đến mức muốn vỡ tan.
Ngụy Trạch ôm chặt cô, vỗ bả vai nhẹ giọng an ủi, Phó Oánh càng khóc to hơn.
Cô nhớ đến bộ dạng của Lý Thư Ý lúc nằm viện ba năm trước, lại cảm thấy bản thân mình vô cùng vô cùng ích kỷ, bởi vì lúc ấy trong lòng cô cảm thấy rất may mắn, may mắn vì Lý Thư Ý dùng tính mạng của mình để tác thành cho tình yêu của cô.
Nhưng mà, ai sẽ là người thành toàn cho Lý Thư Ý đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất