Chương 38
Cận Ngôn đuổi theo Bạch Hạo ra bệnh viện, nhưng lại không biết nên nói cái gì, vẫn là Bạch Hạo dừng chân trước, quay đầu hỏi cậu: “Em còn có việc gì?”
“Không… không có…….”
“Không có thì quay về đi.”
Cận Ngôn do dự một chút mới hỏi: “Thiếu gia anh….. Sau này có tính toán gì không?”
Bạch Hạo cau mày: “Em hỏi cái này để làm gì?”
“Em… em chỉ là muốn, em có thể giúp được gì cho anh không……..”
Bạch Hạo cười cười: “Tôi muốn đến làm việc cho Tống gia, em có thể giúp được cái gì?”
không đợi Cận Ngôn trả lời hắn lại nói, “Hay là, em cũng định rời khỏi Bạch gia đi theo tôi?”
Hắn tuy rằng đang hỏi Cận Ngôn, nhưng trong lời nói ẩn giấu một chút ác ý, sắc mặt Cận Ngôn trắng bệch, cúi đầu ấp úng không biết nên nói như thế nào.
Nụ cười trên mặt Bạch Hạo càng thêm mỉa mai. Mày nhìn đi, Cận Ngôn mỗi lần đều là bộ dáng dường như không có mày sẽ không sống nỗi, nhưng mà sự thật đến cuối cùng thì sau, người ta vẫn biết rõ nên lựa chọn con đường nào tốt nhất.
Tựa như lần trước hắn ra nước ngoài du học, thật vất vả mới hạ quyết tâm sẽ mang Cận Ngôn theo cùng.
Tuy rằng lúc ấy hắn vẫn rất muốn đi học, Cận Ngôn lại còn nhỏ, nhưng hai người ở bên nhau lâu rồi, hắn vẫn không yên tâm để Cận Ngôn ở trong nước một mình. Cho nên hắn không hề sợ phiền phức, cũng không màng tới chuyện phải cúi đầu xin xỏ người khác, hắn vẫn nguyện ý mang Cận Ngôn theo.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Lý Thư Ý đã đem mấy lời này hỏi trước, còn Cận Ngôn lúc đó đã nói cái gì? Cậu lúc ấy mặt đầy nịnh nọt mà bám theo bên người Lý Thư Ý, sau đó trả lời: “Em tình nguyện đi theo chú Lý, cũng không muốn theo thiếu gia ra nước ngoài!”
Lúc ấy Bạch Hạo cảm thấy mình buồn cười hệt như một thằng hề, còn nóng vội tới mức cho rằng Cận Ngôn sẽ không bao giờ rời bỏ mình. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, hắn chỉ là một thiếu gia trên danh nghĩa bị người ta nuôi ở bên ngoài, đi theo hắn thì được lợi lộc gì, làm sao so được với Lý Thư Ý ở Bạch gia nói một lời ai dám không nghe.
Có lẽ Tống Tư Nhạc nói đúng, Cận Ngôn thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc, nhưng thật ra người ta lại cực kì thông minh, biết khi nào nên nịnh nọt ai mới đúng.
Bạch Hạo thu hồi suy nghĩ của mình đang chuẩn bị rời đi, Cận Ngôn đột nhiên đưa tay giữ chặt hắn lại hỏi: “Thiếu gia anh đến Tống gia…… là vì Tống thiếu gia sao?”
Bạch Hạo nhìn cậu, một hồi lâu mới trả lời: “Đúng vậy.”
Trước kia hắn cùng với Tống Tư Nhạc chỉ là bạn tốt, tuy rằng tính tình Tống Tư Nhạc có hơi kiêu ngạo, nhưng quả thật đã giúp hắn không ít, hôm sinh nhật của Bạch Hạo Tống Tư Nhạc đã tỏ tình, Bạch Hạo suy nghĩ một chút liền đồng ý. Đối với hắn mà nói tình yêu có hay không cũng không quan trọng, nhưng ở bên Tống Tư Nhạc chỉ có lợi không có hại. Chính hắn cũng biết suy nghĩ này của mình có bao nhiêu xấu xa, cho nên ngày đó khi bị Cận Ngôn bắt gặp hắn mới cảm thấy khổ sở, thậm chí còn thẹn quá hóa giận. Đương nhiên hắn sẽ không đem những lời này nói với Cận Ngôn, dù sao hắn nói là mình vì Tống Tư Nhạc cũng không hề sai.
Cận Ngôn chậm rãi rút tay về, nụ cười so với khóc còn trông khó coi hơn: “Em biết rồi.”
Bạch Hạo đi rồi, Cận Ngôn đứng yên tại chỗ một lúc thật lâu, chờ cậu quay trở lại, Lý Thư Ý mới vừa uống thuốc xong đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhìn thấy Cận Ngôn, lại nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt của cậu, Lý Thư Ý không hỏi thêm gì cả.
Cận Ngôn chậm rãi đi đến bên giường của Lý Thư Ý, trầm mặc thật lâu đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi: “Chú Lý con hối hận rồi.”
Lý Thư Ý nhìn cậu.
Giọng Cận Ngôn vẫn nhẹ nhàng nói: “Nếu lúc đó con theo thiếu gia ra nước ngoài thì tốt rồi.”
Lúc ấy cậu từ chối là vì không muốn Bạch Hạo khó xử.
Cậu cái gì cũng không biết, học càng không giỏi, nếu theo Bạch Hạo ra nước ngoài sẽ làm cho hắn phân tâm để chăm sóc cho cậu, chỉ có thêm phiền phức. Cậu tình nguyện ở lại trong nước đi theo Lý Thư Ý, tự mình nuôi sống mình, nói không chừng chờ đến khi Bạch Hạo trở về cậu còn có thể giúp đỡ.
“Con có đi theo Bạch Hạo hay không, thì sớm muộn gì nó cũng rời khỏi Bạch gia.”
Bạch gia đối xử với Bạch Hạo như thế nào trong lòng Lý Thư Ý biết rất rõ, nhưng mà y không có tư cách đi can thiệp vào chuyện nhà người khác, chỉ có thể trong phạm vi năng lực của mình mà nói tốt vài câu cho Bạch Hạo, nhưng mà hiện tại xem ra Bạch Hạo cũng không muốn nhận ý tốt này của y rồi.
Thời gian chậm chạp trôi qua, Lý Thư Ý nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của Cận Ngôn, nghĩ đến cậu ngày hôm qua đã ở lại đây canh chừng y hết một đêm, thở dài nói: “Con về đi.”
Tâm tình Cận Ngôn chùng xuống, cậu cũng không muốn mang bộ mặt này ở đây lắc lư chọc giận Lý Thư Ý, liền gật gật đầu nói: “Chú Lý chú nhớ nghĩ ngơi cho tốt, ngày mai con lại đến thăm chú.”
Sáng sớm hôm sau, Lý Thư Ý mới tỉnh lại không bao lâu, còn chưa thấy được Cận Ngôn, đã gặp phải một người mà y không muốn gặp nhất hiện tại.
Ngụy Trạch dìu Phó Oánh đi trước, trên tay cô cầm một túi đồ ăn nhẹ, trong khi đó Ngụy Trạch lại cầm theo một hộp thức ăn.
Cô nhìn thấy Lý Thư Ý, cười đến nỗi hai mắt cong thành mảnh trăng non, còn muốn tiến tới, đã bị Lý Thư Ý lạnh giọng quát: “Đứng đó không được cử động.”
Phó Oánh sợ tới mức bước chân dừng lại, Lý Thư Ý cau mày nhìn về phía Ngụy Trạch: “Em ấy không hiểu chuyện? Cậu cũng không hiểu chuyện? Cậu cũng biết em ấy đang mang thai? Lại đưa người tới đây làm gì?”
Ngụy Trạch bị mắng đến phát ngốc, bất đắc dĩ mà cười cười: “Anh đã hạ sốt rồi, làm gì nghiêm trọng tới như vậy.”
“Cậu đi tìm cho tôi cái khẩu trang lại đây.”
“Đừng đừng đừng, tôi để cô ấy cách xa anh ra một chút là được rồi chứ gì?”
Ngụy Trạch nắm tay Phó Oánh đi đến một góc cách xa Lý Thư Ý nhất, lại lấy đệm mềm trên sofa lót lên ghế, lúc này mới để cho Phó Oánh ngồi xuống.
Phó Oánh nhìn sắc mặt khó coi của Lý Thư Ý, chột dạ nói: “Em cũng là….. Em cũng là lo lắng cho anh nên…………..”
Lý Thư Ý đưa mắt nhìn xuống bụng của cô: “Em nên tự lo cho mình trước đi.”
Y cầm lấy di động nhìn thời gian, nhàn nhạt nói: “Năm phút.”
“Cái gì?” Phó Oánh sửng sốt.
“Cho em năm phút.”
Phó Oánh gấp đến độ muốn đứng lên, vừa nhìn thấy Lý Thư Ý nhíu mày lại nhanh chóng ngồi về chỗ cũ, quay đầu giữ chặt tay Ngụy Trạch hờn giận nói: “Ông xã nhìn xem anh ấy sao lại như vậy!”
Ngụy Trạch cũng cảm thấy từ sau khi Phó Oánh mang thai, Lý Thư Ý lo lắng có phần hơi thái quá, Phó Oánh đi nhiều vài bước cũng làm cho y phải trừng mắt. Cậu đương nhiên không thể hiểu, chuyện ngoài ý muốn của cô y lần đó đã để lại trong lòng y vết thương to lớn đến dường nào.
“Năm phút ít quá, mười lăm phút đi….” Ngụy Trạch thật cẩn thận mà thương lượng.
“Năm phút.”
“…….Mười phút.”
“Năm phút.”
“Ây da em vừa mới đến, anh cũng không để em nghỉ ngơi thêm một chút đã đuổi em đi, mệt chết em rồi!” Phó Oánh dứt khoát giả bộ làm ra bộ dạng mệt mỏi.
Lý Thư Ý đối với cô thật không có biện pháp, nhưng không khí trong phòng bênh nặng nề, nếu không cẩn thận làm lây bệnh cho Phó Oánh thì phải làm sao bây giờ? Thai phụ sinh bệnh là phiền toái nhất, liền trầm giọng nói: “Mười phút, hết thời gian em ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi cho anh.”
“……. Cũng được.” Phó Oánh bĩu môi, không tình nguyện mà trả lời.
Ngụy Trạch đem hộp đồ ăn để tới trước mặt Lý Thư Ý, bày biện các món mang qua: “Đừng chỉ ăn cháo không, ăn thêm chút đồ ăn đi, này đều là Phó Oánh cho người trong nhà làm.”
Lý Thư Ý gật gật đầu, cầm lấy chén đũa.
Ngụy Trạch thấy sắc mặt y không tốt, lại nhớ tới chuyện đêm qua, hỏi y: “Đầu lại đau sao?”
Lý Thư Ý ‘ừ’ một tiếng.
Ngụy Trạch nhíu mày: “Bây giờ cảm giác như thế nào?”
“Lúc mới vừa tỉnh lại vẫn còn đau, giờ thì đõ hơn một chút.”
“Lý Thư Ý.” Ngụy Trạch thở dài, “Chiều nay tôi sẽ sắp xếp một cuộc kiểm tra cho anh.”
“Không cần đâu, tôi………”
Ngụy Trạch cắt ngang lời của y, không kiên nhẫn nói: “Vốn dĩ ở bệnh viện cũng không có phiền phức gì, sao anh lại cố chấp đến như vậy!” Nói xong lại cảm thấy ngữ khí của mình có chút không tốt, “Xin lỗi tôi không có ý……..”
“Tôi biết.” Lý Thư Ý rũ mắt xuống, “Cậu sắp xếp đi.” Y biết Ngụy Trạch nổi giận cũng là vì lo lắng cho mình, chuyện này Ngụy Trạch đã nói qua rất nhiều lần, nhưng mà y cũng không để trong lòng, vốn dĩ y không hề coi trọng sức khỏe của bản thân.
Phó Oánh xem hai người bọn họ đã nói chuyện xong, mới lên tiếng nói: “Lý Thư Ý, anh với Bạch Kính đừng ở bên nhau…..” Kỳ thật cô cũng không muốn đề cập tới vấn đề này với Lý Thư Ý, nhưng mà cô vừa mới biết chuyện của Ninh Việt, tức giận đến mức không thể đi xé xác Bạch Kính ngay lập tức. Bọn họ muốn làm gì thì làm, đừng kéo Lý Thư Ý vào trong đó khiến cho y phải thêm phần khổ sở.
Cô lại sợ Lý Thư Ý không chịu tỉnh ngộ ra cho nên vẫn không nhịn được mà đến khuyên y một câu.
Lý Thư Ý nhìn bộ dạng thở phì phì của Phó Oánh cảm thấy buồn cười, giọng hoà hoãn nói: “Không ở bên nhau. Mà cho dù anh có muốn ở bên cạnh người ta, cũng không được.”
Lại là vì Lý Thư Ý không xứng đáng, Phó Oánh nghe y nói trong lòng phát sầu, cô buộc miệng nói ra: “Anh đừng luyến tiếc tên đó, anh có biết không ba năm trước đây…..”
“Phó Oánh!” Đột nhiên Ngụy Trạch lớn tiếng ngắt ngang lời của cô.
Phó Oánh sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì sắc mặt trắng bệch, Lý Thư Ý nhìn cô chằm chằm, ý cười trên khóe miệng phai nhạt dần: “Ba năm trước làm sao?”
“Ba năm trước đây suýt chút nữa em đã gả cho tên đó.” Phó Oánh tức giận nói một câu.
Lý Thư Ý lắc đầu: “Sao vẫn còn ghi hận chuyện này.”
“Đương nhiên là giận rồi! Nếu em thật sự phải gả cho tên đó, ngày kết hôn em nhất định sẽ đâm đầu chết!”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, sắp làm mẹ tới nơi sao cứ treo mấy câu chết chóc bên cửa miệng vậy.”
Ngụy Trạch ở bên cạnh cũng nhíu mày nói theo: “Đúng đó.”
Phó Oánh không để ý tới bọn họ, nhìn Lý Thư Ý cười 'hì hì' nói: “Anh đẹp trai như vậy lại còn thông minh sao lại sợ mình không tìm được người khác chứ? Em nói cho anh nghe, trên thế giới này đàn ông tốt so với Bạch Kính vẫn còn rất nhiều, vừa lúc em có quen một vài người! Cho nên anh nhanh chóng đá tên Bạch Kính đó đi em sẽ…………..”
“Đá tôi rồi cô sẽ làm gì?”
Phó Oánh sửng sốt, quay đầu lại mới phát hiện Bạch Kính đứng cạnh cửa, vẻ mặt hờ hững mà nhìn cô.
Ngụy Trạch và Lý Thư Ý nghe được giọng nói cũng quay đầu nhìn lại, Bạch Kính đối diện với tầm mắt của Lý Thư Ý, nói một câu xin lỗi không có chút chân thành nào: “Xin lỗi, tôi vừa vào đã thấy cửa không đóng.”
Hy: Rốt cuộc là ba năm trước đây còn có bí mật gì mà Thư Ý không được biết...
- Bật mí: Ngày bí mật được tiết lộ cũng là ngày Bạch Kính bước lên con đường truy thê của mình... Ta nói nó gian nan á nhưng mà vừa lòng con edit lắm luôn.
Cùng theo dõi diễn biến câu chuyện để xem bí mật đó là gì nhé.
“Không… không có…….”
“Không có thì quay về đi.”
Cận Ngôn do dự một chút mới hỏi: “Thiếu gia anh….. Sau này có tính toán gì không?”
Bạch Hạo cau mày: “Em hỏi cái này để làm gì?”
“Em… em chỉ là muốn, em có thể giúp được gì cho anh không……..”
Bạch Hạo cười cười: “Tôi muốn đến làm việc cho Tống gia, em có thể giúp được cái gì?”
không đợi Cận Ngôn trả lời hắn lại nói, “Hay là, em cũng định rời khỏi Bạch gia đi theo tôi?”
Hắn tuy rằng đang hỏi Cận Ngôn, nhưng trong lời nói ẩn giấu một chút ác ý, sắc mặt Cận Ngôn trắng bệch, cúi đầu ấp úng không biết nên nói như thế nào.
Nụ cười trên mặt Bạch Hạo càng thêm mỉa mai. Mày nhìn đi, Cận Ngôn mỗi lần đều là bộ dáng dường như không có mày sẽ không sống nỗi, nhưng mà sự thật đến cuối cùng thì sau, người ta vẫn biết rõ nên lựa chọn con đường nào tốt nhất.
Tựa như lần trước hắn ra nước ngoài du học, thật vất vả mới hạ quyết tâm sẽ mang Cận Ngôn theo cùng.
Tuy rằng lúc ấy hắn vẫn rất muốn đi học, Cận Ngôn lại còn nhỏ, nhưng hai người ở bên nhau lâu rồi, hắn vẫn không yên tâm để Cận Ngôn ở trong nước một mình. Cho nên hắn không hề sợ phiền phức, cũng không màng tới chuyện phải cúi đầu xin xỏ người khác, hắn vẫn nguyện ý mang Cận Ngôn theo.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Lý Thư Ý đã đem mấy lời này hỏi trước, còn Cận Ngôn lúc đó đã nói cái gì? Cậu lúc ấy mặt đầy nịnh nọt mà bám theo bên người Lý Thư Ý, sau đó trả lời: “Em tình nguyện đi theo chú Lý, cũng không muốn theo thiếu gia ra nước ngoài!”
Lúc ấy Bạch Hạo cảm thấy mình buồn cười hệt như một thằng hề, còn nóng vội tới mức cho rằng Cận Ngôn sẽ không bao giờ rời bỏ mình. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, hắn chỉ là một thiếu gia trên danh nghĩa bị người ta nuôi ở bên ngoài, đi theo hắn thì được lợi lộc gì, làm sao so được với Lý Thư Ý ở Bạch gia nói một lời ai dám không nghe.
Có lẽ Tống Tư Nhạc nói đúng, Cận Ngôn thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc, nhưng thật ra người ta lại cực kì thông minh, biết khi nào nên nịnh nọt ai mới đúng.
Bạch Hạo thu hồi suy nghĩ của mình đang chuẩn bị rời đi, Cận Ngôn đột nhiên đưa tay giữ chặt hắn lại hỏi: “Thiếu gia anh đến Tống gia…… là vì Tống thiếu gia sao?”
Bạch Hạo nhìn cậu, một hồi lâu mới trả lời: “Đúng vậy.”
Trước kia hắn cùng với Tống Tư Nhạc chỉ là bạn tốt, tuy rằng tính tình Tống Tư Nhạc có hơi kiêu ngạo, nhưng quả thật đã giúp hắn không ít, hôm sinh nhật của Bạch Hạo Tống Tư Nhạc đã tỏ tình, Bạch Hạo suy nghĩ một chút liền đồng ý. Đối với hắn mà nói tình yêu có hay không cũng không quan trọng, nhưng ở bên Tống Tư Nhạc chỉ có lợi không có hại. Chính hắn cũng biết suy nghĩ này của mình có bao nhiêu xấu xa, cho nên ngày đó khi bị Cận Ngôn bắt gặp hắn mới cảm thấy khổ sở, thậm chí còn thẹn quá hóa giận. Đương nhiên hắn sẽ không đem những lời này nói với Cận Ngôn, dù sao hắn nói là mình vì Tống Tư Nhạc cũng không hề sai.
Cận Ngôn chậm rãi rút tay về, nụ cười so với khóc còn trông khó coi hơn: “Em biết rồi.”
Bạch Hạo đi rồi, Cận Ngôn đứng yên tại chỗ một lúc thật lâu, chờ cậu quay trở lại, Lý Thư Ý mới vừa uống thuốc xong đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhìn thấy Cận Ngôn, lại nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt của cậu, Lý Thư Ý không hỏi thêm gì cả.
Cận Ngôn chậm rãi đi đến bên giường của Lý Thư Ý, trầm mặc thật lâu đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi: “Chú Lý con hối hận rồi.”
Lý Thư Ý nhìn cậu.
Giọng Cận Ngôn vẫn nhẹ nhàng nói: “Nếu lúc đó con theo thiếu gia ra nước ngoài thì tốt rồi.”
Lúc ấy cậu từ chối là vì không muốn Bạch Hạo khó xử.
Cậu cái gì cũng không biết, học càng không giỏi, nếu theo Bạch Hạo ra nước ngoài sẽ làm cho hắn phân tâm để chăm sóc cho cậu, chỉ có thêm phiền phức. Cậu tình nguyện ở lại trong nước đi theo Lý Thư Ý, tự mình nuôi sống mình, nói không chừng chờ đến khi Bạch Hạo trở về cậu còn có thể giúp đỡ.
“Con có đi theo Bạch Hạo hay không, thì sớm muộn gì nó cũng rời khỏi Bạch gia.”
Bạch gia đối xử với Bạch Hạo như thế nào trong lòng Lý Thư Ý biết rất rõ, nhưng mà y không có tư cách đi can thiệp vào chuyện nhà người khác, chỉ có thể trong phạm vi năng lực của mình mà nói tốt vài câu cho Bạch Hạo, nhưng mà hiện tại xem ra Bạch Hạo cũng không muốn nhận ý tốt này của y rồi.
Thời gian chậm chạp trôi qua, Lý Thư Ý nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của Cận Ngôn, nghĩ đến cậu ngày hôm qua đã ở lại đây canh chừng y hết một đêm, thở dài nói: “Con về đi.”
Tâm tình Cận Ngôn chùng xuống, cậu cũng không muốn mang bộ mặt này ở đây lắc lư chọc giận Lý Thư Ý, liền gật gật đầu nói: “Chú Lý chú nhớ nghĩ ngơi cho tốt, ngày mai con lại đến thăm chú.”
Sáng sớm hôm sau, Lý Thư Ý mới tỉnh lại không bao lâu, còn chưa thấy được Cận Ngôn, đã gặp phải một người mà y không muốn gặp nhất hiện tại.
Ngụy Trạch dìu Phó Oánh đi trước, trên tay cô cầm một túi đồ ăn nhẹ, trong khi đó Ngụy Trạch lại cầm theo một hộp thức ăn.
Cô nhìn thấy Lý Thư Ý, cười đến nỗi hai mắt cong thành mảnh trăng non, còn muốn tiến tới, đã bị Lý Thư Ý lạnh giọng quát: “Đứng đó không được cử động.”
Phó Oánh sợ tới mức bước chân dừng lại, Lý Thư Ý cau mày nhìn về phía Ngụy Trạch: “Em ấy không hiểu chuyện? Cậu cũng không hiểu chuyện? Cậu cũng biết em ấy đang mang thai? Lại đưa người tới đây làm gì?”
Ngụy Trạch bị mắng đến phát ngốc, bất đắc dĩ mà cười cười: “Anh đã hạ sốt rồi, làm gì nghiêm trọng tới như vậy.”
“Cậu đi tìm cho tôi cái khẩu trang lại đây.”
“Đừng đừng đừng, tôi để cô ấy cách xa anh ra một chút là được rồi chứ gì?”
Ngụy Trạch nắm tay Phó Oánh đi đến một góc cách xa Lý Thư Ý nhất, lại lấy đệm mềm trên sofa lót lên ghế, lúc này mới để cho Phó Oánh ngồi xuống.
Phó Oánh nhìn sắc mặt khó coi của Lý Thư Ý, chột dạ nói: “Em cũng là….. Em cũng là lo lắng cho anh nên…………..”
Lý Thư Ý đưa mắt nhìn xuống bụng của cô: “Em nên tự lo cho mình trước đi.”
Y cầm lấy di động nhìn thời gian, nhàn nhạt nói: “Năm phút.”
“Cái gì?” Phó Oánh sửng sốt.
“Cho em năm phút.”
Phó Oánh gấp đến độ muốn đứng lên, vừa nhìn thấy Lý Thư Ý nhíu mày lại nhanh chóng ngồi về chỗ cũ, quay đầu giữ chặt tay Ngụy Trạch hờn giận nói: “Ông xã nhìn xem anh ấy sao lại như vậy!”
Ngụy Trạch cũng cảm thấy từ sau khi Phó Oánh mang thai, Lý Thư Ý lo lắng có phần hơi thái quá, Phó Oánh đi nhiều vài bước cũng làm cho y phải trừng mắt. Cậu đương nhiên không thể hiểu, chuyện ngoài ý muốn của cô y lần đó đã để lại trong lòng y vết thương to lớn đến dường nào.
“Năm phút ít quá, mười lăm phút đi….” Ngụy Trạch thật cẩn thận mà thương lượng.
“Năm phút.”
“…….Mười phút.”
“Năm phút.”
“Ây da em vừa mới đến, anh cũng không để em nghỉ ngơi thêm một chút đã đuổi em đi, mệt chết em rồi!” Phó Oánh dứt khoát giả bộ làm ra bộ dạng mệt mỏi.
Lý Thư Ý đối với cô thật không có biện pháp, nhưng không khí trong phòng bênh nặng nề, nếu không cẩn thận làm lây bệnh cho Phó Oánh thì phải làm sao bây giờ? Thai phụ sinh bệnh là phiền toái nhất, liền trầm giọng nói: “Mười phút, hết thời gian em ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi cho anh.”
“……. Cũng được.” Phó Oánh bĩu môi, không tình nguyện mà trả lời.
Ngụy Trạch đem hộp đồ ăn để tới trước mặt Lý Thư Ý, bày biện các món mang qua: “Đừng chỉ ăn cháo không, ăn thêm chút đồ ăn đi, này đều là Phó Oánh cho người trong nhà làm.”
Lý Thư Ý gật gật đầu, cầm lấy chén đũa.
Ngụy Trạch thấy sắc mặt y không tốt, lại nhớ tới chuyện đêm qua, hỏi y: “Đầu lại đau sao?”
Lý Thư Ý ‘ừ’ một tiếng.
Ngụy Trạch nhíu mày: “Bây giờ cảm giác như thế nào?”
“Lúc mới vừa tỉnh lại vẫn còn đau, giờ thì đõ hơn một chút.”
“Lý Thư Ý.” Ngụy Trạch thở dài, “Chiều nay tôi sẽ sắp xếp một cuộc kiểm tra cho anh.”
“Không cần đâu, tôi………”
Ngụy Trạch cắt ngang lời của y, không kiên nhẫn nói: “Vốn dĩ ở bệnh viện cũng không có phiền phức gì, sao anh lại cố chấp đến như vậy!” Nói xong lại cảm thấy ngữ khí của mình có chút không tốt, “Xin lỗi tôi không có ý……..”
“Tôi biết.” Lý Thư Ý rũ mắt xuống, “Cậu sắp xếp đi.” Y biết Ngụy Trạch nổi giận cũng là vì lo lắng cho mình, chuyện này Ngụy Trạch đã nói qua rất nhiều lần, nhưng mà y cũng không để trong lòng, vốn dĩ y không hề coi trọng sức khỏe của bản thân.
Phó Oánh xem hai người bọn họ đã nói chuyện xong, mới lên tiếng nói: “Lý Thư Ý, anh với Bạch Kính đừng ở bên nhau…..” Kỳ thật cô cũng không muốn đề cập tới vấn đề này với Lý Thư Ý, nhưng mà cô vừa mới biết chuyện của Ninh Việt, tức giận đến mức không thể đi xé xác Bạch Kính ngay lập tức. Bọn họ muốn làm gì thì làm, đừng kéo Lý Thư Ý vào trong đó khiến cho y phải thêm phần khổ sở.
Cô lại sợ Lý Thư Ý không chịu tỉnh ngộ ra cho nên vẫn không nhịn được mà đến khuyên y một câu.
Lý Thư Ý nhìn bộ dạng thở phì phì của Phó Oánh cảm thấy buồn cười, giọng hoà hoãn nói: “Không ở bên nhau. Mà cho dù anh có muốn ở bên cạnh người ta, cũng không được.”
Lại là vì Lý Thư Ý không xứng đáng, Phó Oánh nghe y nói trong lòng phát sầu, cô buộc miệng nói ra: “Anh đừng luyến tiếc tên đó, anh có biết không ba năm trước đây…..”
“Phó Oánh!” Đột nhiên Ngụy Trạch lớn tiếng ngắt ngang lời của cô.
Phó Oánh sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì sắc mặt trắng bệch, Lý Thư Ý nhìn cô chằm chằm, ý cười trên khóe miệng phai nhạt dần: “Ba năm trước làm sao?”
“Ba năm trước đây suýt chút nữa em đã gả cho tên đó.” Phó Oánh tức giận nói một câu.
Lý Thư Ý lắc đầu: “Sao vẫn còn ghi hận chuyện này.”
“Đương nhiên là giận rồi! Nếu em thật sự phải gả cho tên đó, ngày kết hôn em nhất định sẽ đâm đầu chết!”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, sắp làm mẹ tới nơi sao cứ treo mấy câu chết chóc bên cửa miệng vậy.”
Ngụy Trạch ở bên cạnh cũng nhíu mày nói theo: “Đúng đó.”
Phó Oánh không để ý tới bọn họ, nhìn Lý Thư Ý cười 'hì hì' nói: “Anh đẹp trai như vậy lại còn thông minh sao lại sợ mình không tìm được người khác chứ? Em nói cho anh nghe, trên thế giới này đàn ông tốt so với Bạch Kính vẫn còn rất nhiều, vừa lúc em có quen một vài người! Cho nên anh nhanh chóng đá tên Bạch Kính đó đi em sẽ…………..”
“Đá tôi rồi cô sẽ làm gì?”
Phó Oánh sửng sốt, quay đầu lại mới phát hiện Bạch Kính đứng cạnh cửa, vẻ mặt hờ hững mà nhìn cô.
Ngụy Trạch và Lý Thư Ý nghe được giọng nói cũng quay đầu nhìn lại, Bạch Kính đối diện với tầm mắt của Lý Thư Ý, nói một câu xin lỗi không có chút chân thành nào: “Xin lỗi, tôi vừa vào đã thấy cửa không đóng.”
Hy: Rốt cuộc là ba năm trước đây còn có bí mật gì mà Thư Ý không được biết...
- Bật mí: Ngày bí mật được tiết lộ cũng là ngày Bạch Kính bước lên con đường truy thê của mình... Ta nói nó gian nan á nhưng mà vừa lòng con edit lắm luôn.
Cùng theo dõi diễn biến câu chuyện để xem bí mật đó là gì nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất