Chương 89
Bởi vì Tả Minh Viễn hối thúc quá gấp, Thất Tịch hôm nay Bạch Hạo sẽ phải rời đi, Lý Thư Ý nghĩ nếu hắn đi rồi thì có thể một thời gian dài sẽ không gặp được Cận Ngôn, vậy nên y đã gọi hắn trở lại, sau đó thì gọi điện thoại sang cho Tả Minh Viễn việc Bạch Hạo quay về sẽ bị hoãn lại một ngày.
Tả Minh Viễn không thể trêu vào Bạch Kính càng không thể chọc giận Lý Thư Ý, đành phải thuận miệng đồng ý, lại khuyên y sớm trở về, nói y về Kim Hải thì đâu hẳn là thỏa hiệp, đâu nhất thiết phải ở bên cạnh Bạch Kính đâu đúng không?
Lý Thư Ý không nói một lời. Ý định ban đầu của y chính là hy vọng mọi người sẽ bình yên mà sống, bây giờ thì ngược lại người cả hai bên đều sứt đầu mẻ trán, nghĩ tới tới đầu sỏ gây tội là ai, lại rước thêm một bụng bực tức.
Trong khoảng thời gian này, Cận Ngôn sớm tối đều ở bên cạnh y, cũng không được nghỉ ngơi nhiều, hơn nữa chiều nay, cậu với Bạch Hạo cũng chỉ còn lại thời gian nửa ngày để ở bên cạnh nhau. Ăn trưa xong, Lý Thư Ý lại nhắc tới chuyện lần trước y đã nói, kêu Bạch Hạo dẫn Cận Ngôn ra ngoài chơi một lát, tùy ý bọn họ tìm một cái công viên để nói chuyện yêu đương như học sinh tiểu học, hay là tìm một căn phòng để làm chuyện "chính sự", tóm lại là không cần phải đề phòng y.
Từ "Con" vừa mới thốt ra khỏi miệng của Cận Ngôn, Lý Thư Ý đã không kiên nhẫn mà cắt ngang lời của cậu, bảo cậu đừng nhiều lời.
Vốn dĩ Bạch Hạo cũng không nỡ xa Cận Ngôn chỉ là không biểu hiện ra mặt, hắn không muốn để lại ấn tượng không tốt trước mặt Lý Thư Ý lại chọc cho y không vui. Nhưng nếu Lý Thư Ý đã nói như vậy, hắn cũng không từ chối nữa, nắm lấy tay Cận Ngôn, khóa chặt người bên cạnh mình, nói: "Cảm ơn chú Lý."
Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Lý Thư Ý nghĩ đến việc người trẻ tuổi tinh lực dồi dào không biết chừng mực, lại nhìn về phía Bạch Hạo dặn dò một câu: "Nó không chịu được lăn lộn, cậu tiết chế một chút."
Bạch Hạo lập tức đỏ mặt, nói: "Con, con vẫn chưa....." Hàng ngày Cận Ngôn vẫn muốn tự mình chăm sóc cho Lý Thư Ý, ngay cả chút việc nhỏ nhặt cũng không giao cho người khác làm, hắn trước nay cũng không nghĩ tới việc ở thời điểm này lại đi 'muốn' Cận Ngôn, nhưng để ở trước mặt Lý Thư Ý mà giải thích những việc này thì lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, đành im miệng, khẽ gật đầu, đem cái người ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào bọn họ mà không hề hiểu chuyện gì rời đi.
Thường ngày Lý Thư Ý nhìn thấy hai người bọn họ, cũng giống y đang đọc một quyển nhật ký chăn nuôi thú cưng vậy, hoặc là Cận Ngôn đi qua cọ cọ Bạch Hạo, Bạch Hạo đưa tay sờ sờ cậu, hoặc là Bạch Hạo đút đồ ăn cho Cận Ngôn, Cận Ngôn ở bên cạnh vừa ăn vừa cọ cọ hắn...... Nhìn đến độ Lý Thư Ý bắt đầu hoài nghi cuộc sống này, phải biết rằng lúc y mới bắt đầu yêu đương.... Nghĩ tới đây y mới có phản ứng lại, cái đó không phải là yêu đương, mà gọi là bá vương ngạnh thương cung, một bên thì tình nguyện còn một bên là cưỡng ép, dù sao thì cũng không có chút liên quan nào đến chữ 'yêu'.
Trước đây Cận Ngôn luôn ở bên cạnh, không cần phải phiền toái đến hộ lý lúc nào cũng đi theo, nhưng chiều này Cận Ngôn ra ngoài, Lý Thư Ý liền gọi điện thoại đến trung tâm điều dưỡng nói rõ tình huống, nhờ bọn họ cho người đến đón mình. Bên kia là một giọng nữ ngọt ngào đáp lại: "Dạ được anh Lý, xin anh yên tâm."
Lý Thư Ý nhận được câu trả lời thì an tâm đi ngủ trưa.
Tới buổi chiều cửa bị gõ vang đúng lúc y vừa ngủ trưa dậy, còn nghĩ là hộ lý đến đón y tới trung tâm phục hồi chức năng, cũng không thèm hỏi, sau khi ngồi dậy thì ấn nút mở khóa trên đầu giường.
Đến lúc cửa mở ra, người bên ngoài đi vào, Lý Thư Ý nhìn thấy cái người lúc sáng chọc y giận đến mức nói không nên lời lại không mời mà tới, mặt trầm xuống, hỏi: "Anh tới làm gì?"
Bước chân Bạch Kính vẫn không ngừng lại: "Đưa em đến trung tâm phục hồi chức năng."
Lý Thư Ý lườm cái người đã đi sắp tới giường của mình, giận dữ nói: "Em chính là gọi hộ lý, có gọi anh hả?"
Bạch Kính cũng không thèm tranh cãi với y, lập tức vạch chăn ra, khom lưng bế y lên, vừa đi đến toilet vừa nói: "Lý Thư Ý tiên sinh, anh đã tìm bác sĩ để xác nhận rồi, bệnh dị ứng sẽ không bị lây nhiễm. Trước mắt thân thể rất khỏe mạnh, còn có một năm kinh nghiệm làm hộ lý chăm sóc cho người nằm trên giường bệnh, xin em hãy tin anh." Nói xong thì cũng đã đến toilet, hắn ngừng lại, nắp bồn cầu cảm ứng thấy có người thì tự động mở ra, hắn đặt Lý Thư Ý lên, sau đó định giúp y cởi quần.
Lý Thư Ý đẩy tay của Bạch Kính ra, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Anh cút đi ra ngoài cho em!" Tuy rằng y vẫn chưa thể đi lại bình thường, nhưng nửa thân dưới lại không phải là tàn phế không có cảm giác, cho nên không đáng để hắn phải chu đáo như vậy.
Bạch Kính hết sức bất đắc dĩ, thầm nghĩ thân thể của em từ tên xuống dưới còn chỗ nào anh chưa nhìn thấy, ngay cả trên người em có bao nhiều nốt ruồi anh cũng biết rất rõ, lại sợ nếu nói trước mặt thì người này sẽ thẹn quá thành giận, đành làm theo lời y nói, đi ra khỏi toilet.
Lý Thư Ý đi tiểu xong, cũng không gọi người, y vịn vào một cái giá đỡ được thiết kế chuyện biệt trong nhà vệ sinh để đứng lên, tự mình mặc lại quần, càng nghĩ càng tức giận, đặt mông ngồi lại, cầm lấy thiết bị liên lạc treo bên cạnh, muốn gọi giúp đỡ. Đây là thiết bị đặc biệt để tránh phát sinh những trường hợp khẩn cấp cho bệnh nhân, chỉ cần ấn xuống, lập tức sẽ có nhân viên công tác tới đây.
Đúng lúc này Bạch Kính đẩy cửa tiến vào, liếc nhìn y một cái, lại nhìn vào thiết bị liên lạc kia, thở dài một hơi, lấy lại microphone từ trong tay y, khom lưng xuống bế Lý Thư Ý lên, hắn nhìn vào mắt của y, nói: "Sao em phải mạnh mẽ chống lại anh đến như vậy? Cận Ngôn có thể chăm sóc cho em, còn anh thì không thể? Hửm?"
Lý Thư Ý cười lạnh một tiếng: "Ai cần anh chăm sóc."
Bạch Kính đi ra ngoài, ôm y đặt lên xe lăn, điều chỉnh lại vị trí, lại đi vào nhà tăm cầm dung dịch sát khuẩn tới, cẩn thận phun lên tay y, cúi đầu cười nói: "Dù không cần, cũng đã chăm sóc một năm đó thôi."
Lý Thư Ý sửng sốt, những lời nói khó nghe trong lúc nhất thời đều bị chắn ở trong miệng.
Bạch Kính cất đồ xong thì rót thêm một cốc nước ấm, đi đến tủ đầu giường lấy hai lọ thuốc nhỏ xuống, một lọ thì lấy ra một viên thuốc màu trắng, lọ còn lại thì lấy ra bốn viên thuốc màu nâu, sau đó đưa cả nước và thuốc đến cho Lý Thư Ý. Lý Thư Ý vẫn chưa hoàn toàn bình phục, phải uống rất nhiều loại thuốc, có loại phải uống hai lần một ngày, có loại ba lần một ngày, liều lượng mỗi lần đều khác nhau, có đôi khi chính bản thân y cũng không phân biệt được rõ ràng lắm. Lý Thư Ý nhìn người trước mặt mình lại có vẻ vô cùng quen thuộc, suýt chút nữa đã cho rằng người giúp y uống thuốc mỗi ngày không phải Cận Ngôn, mà là Bạch Kính.
Y không hỏi xem tại sao mình và người này đã xa nhau hơn một tháng, hắn vẫn có thể biết chuyện sau khi y ngủ trưa dậy thì phải uống thuốc, thậm chí uống loại nào uống mấy viên hắn đều biết rất rõ ràng, nhưng y cũng không muốn tức giận nữa, đem thuốc và nước nuốt hết vào.
Bạch Kính vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần y sẽ ném cái ly đi, nhìn thấy y phối hợp uống thuốc thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi. Lại đi đến giá áo bên cạnh cửa, lấy áo khoác mà buổi sáng hắn đã mặc tới đây, khoác lên người, lại lấy điện thoại bên gối đưa tới tay y, sau đó đẩy người ra cửa. . Truyện Trọng Sinh
Khi đến phòng phục hồi chức năng ở trung tâm, người tiếp đón bọn họ chính là bác sĩ trị liệu Đồng An. Cậu vừa thấy Lý Thư Ý, liền đến gần quan sát sắc mặt của y, rất là lo lắng hỏi: "Sao buổi sáng anh không tới, thân thể có chỗ nào không khỏe sao?"
Lý Thư Ý lắc đầu, tùy tiện viện một cái cớ, lúc này ánh mắt của Đồng An mới dừng trên người của Bạch Kính, cười hỏi: "Hình như hôm nay Cận Ngôn không đi cùng anh tới đây, vị này là ai?"
Lý Thư Ý nhân lúc Bạch Kính không lên tiếng, sợ hắn lại phun ra cái gì linh ta linh tinh, giành nói trước: "Bạn."
Đồng An gật gật đầu, đưa tay ra nở một nụ cười thân thiện, chỉ là chờ đến khi cậu giới thiệu xong rồi, đối phương cũng không hề có ý muốn để ý tới cậu. Giằng co vài giây, cậu chỉ đành xấu hổ mà rút tay lại.
Từ nhỏ Bạch Kính đã được gia giáo rất tốt, tuy rằng xuất thân cao quý, bất kể người đối diện có thân phận sang hèn thế nào, nhưng hành vi bất lịch sự không cho người ta chút mặt mũi như lúc này lại rất hiếm gặp, Lý Thư Ý không biết hắn lại phát bệnh gì, nói với Đồng An: "Cậu không cần để ý đến anh ấy."
Đồng An và Ngụy Trạch rất giống nhau đều là những người tốt tính, cười cười không để trong lòng, cũng không hỏi thêm gì nữa, cậu cúi người xuống muốn ôm Lý Thư Ý lên giường PT như cũ, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào đã bị ai đó ngăn lại.
Đồng An ngồi dậy, thấy Bạch Kính không nói lời nào mà chỉ ôm Lý Thư Ý đặt lên giường, sau đó lại đi qua một bên, hiển nhiên là không có ý muốn nhúng tay vào nữa. Lúc này cậu mới phục hồi lại tinh thần, bước tới chuẩn bị xoa bóp cho Lý Thư Ý trước khi bước vào bài tập luyện sức mạnh cơ bắp của chi dưới.
Bạch Kính nhìn Đồng An, tuy rằng không hiện lên trên mặt nhưng trong lòng lại càng thêm bài xích. Trước đây hắn đã liên lạc với bác sĩ phục hồi chức năng, phụ trách toàn bộ công việc phục hồi chức năng của Lý Thư Ý, đồng thời cũng là trưởng nhóm. Toàn đội bao gồm các chuyên gia trị liệu, hộ lý, bác sĩ tâm lý cùng với cố vấn dinh dưỡng, lý lịch và trình độ của mỗi người đều được hắn thẩm duyệt qua, hắn biết vị bác sĩ trị liệu này tốt nghiệp ở nước ngoài và cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chữa trị. Mấy hôm trước sau khi hắn tới viện điều dưỡng, vì không muốn quấy rầy việc trị liệu của Lý Thư Ý, hắn không có tới đây cùng y. Cho nên hắn chưa từng biết, cũng không có ai nói với hắn, vị bác sĩ trị liệu này còn rất trẻ thậm chí chưa đến ba mươi tuổi, khuôn mặt này hẳn là đã xuất hiện trong tin tức của giới giải trí?
Đồng An làm sao hiểu được người bên cạnh mình đang có nhiều tâm tư phức tạp tới như vậy, cậu nhanh chóng tập trung vào công việc. Cậu để Lý Thư Ý nằm xuống, cởi tất của y ra, sau đó vén ống quần rộng thùng thình kia lên, dùng một tay cố định mắt cá chân, tay còn lại xoay nhẹ bàn chân trước, khi hết thời gian lại nâng hờ bắp chân của y lên, từ mu bàn chân đến gân nhượng chân, từ dưới lên trên đều xoa bóp qua một lượt.
Nước da của Lý Thư Ý vốn dĩ trắng hơn so với nam nhân bình thường, lông trên cơ thể cũng nhạt hơn, bắp chân thon thả, khi đầu gối hơi cong lên, từ ngón chân đến bắp chân hiện ra một đường cong tuyệt mỹ, dưới ánh đèn quả thực để lộ ra một tầng ánh sáng trắng như ngọc.
Bạch Kính nhìn thấy bàn tay của một nam nhân xa lạ di chuyển tới lui trên chân của Lý Thư Ý, trong đầu hắn có bao nhiêu dây thì đứt hết bất nhiều. Thế nhưng biểu hiện của hai người kia lại vô cùng chuyên chú, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, không có chỗ nào không thích hợp, làm cho hắn muốn phát hỏa cũng không biết làm sao để phát. Đành phải dùng sức đè nén tâm trạng cáu kỉnh trong lòng của mình xuống, buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại.
Tả Minh Viễn không thể trêu vào Bạch Kính càng không thể chọc giận Lý Thư Ý, đành phải thuận miệng đồng ý, lại khuyên y sớm trở về, nói y về Kim Hải thì đâu hẳn là thỏa hiệp, đâu nhất thiết phải ở bên cạnh Bạch Kính đâu đúng không?
Lý Thư Ý không nói một lời. Ý định ban đầu của y chính là hy vọng mọi người sẽ bình yên mà sống, bây giờ thì ngược lại người cả hai bên đều sứt đầu mẻ trán, nghĩ tới tới đầu sỏ gây tội là ai, lại rước thêm một bụng bực tức.
Trong khoảng thời gian này, Cận Ngôn sớm tối đều ở bên cạnh y, cũng không được nghỉ ngơi nhiều, hơn nữa chiều nay, cậu với Bạch Hạo cũng chỉ còn lại thời gian nửa ngày để ở bên cạnh nhau. Ăn trưa xong, Lý Thư Ý lại nhắc tới chuyện lần trước y đã nói, kêu Bạch Hạo dẫn Cận Ngôn ra ngoài chơi một lát, tùy ý bọn họ tìm một cái công viên để nói chuyện yêu đương như học sinh tiểu học, hay là tìm một căn phòng để làm chuyện "chính sự", tóm lại là không cần phải đề phòng y.
Từ "Con" vừa mới thốt ra khỏi miệng của Cận Ngôn, Lý Thư Ý đã không kiên nhẫn mà cắt ngang lời của cậu, bảo cậu đừng nhiều lời.
Vốn dĩ Bạch Hạo cũng không nỡ xa Cận Ngôn chỉ là không biểu hiện ra mặt, hắn không muốn để lại ấn tượng không tốt trước mặt Lý Thư Ý lại chọc cho y không vui. Nhưng nếu Lý Thư Ý đã nói như vậy, hắn cũng không từ chối nữa, nắm lấy tay Cận Ngôn, khóa chặt người bên cạnh mình, nói: "Cảm ơn chú Lý."
Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Lý Thư Ý nghĩ đến việc người trẻ tuổi tinh lực dồi dào không biết chừng mực, lại nhìn về phía Bạch Hạo dặn dò một câu: "Nó không chịu được lăn lộn, cậu tiết chế một chút."
Bạch Hạo lập tức đỏ mặt, nói: "Con, con vẫn chưa....." Hàng ngày Cận Ngôn vẫn muốn tự mình chăm sóc cho Lý Thư Ý, ngay cả chút việc nhỏ nhặt cũng không giao cho người khác làm, hắn trước nay cũng không nghĩ tới việc ở thời điểm này lại đi 'muốn' Cận Ngôn, nhưng để ở trước mặt Lý Thư Ý mà giải thích những việc này thì lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, đành im miệng, khẽ gật đầu, đem cái người ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào bọn họ mà không hề hiểu chuyện gì rời đi.
Thường ngày Lý Thư Ý nhìn thấy hai người bọn họ, cũng giống y đang đọc một quyển nhật ký chăn nuôi thú cưng vậy, hoặc là Cận Ngôn đi qua cọ cọ Bạch Hạo, Bạch Hạo đưa tay sờ sờ cậu, hoặc là Bạch Hạo đút đồ ăn cho Cận Ngôn, Cận Ngôn ở bên cạnh vừa ăn vừa cọ cọ hắn...... Nhìn đến độ Lý Thư Ý bắt đầu hoài nghi cuộc sống này, phải biết rằng lúc y mới bắt đầu yêu đương.... Nghĩ tới đây y mới có phản ứng lại, cái đó không phải là yêu đương, mà gọi là bá vương ngạnh thương cung, một bên thì tình nguyện còn một bên là cưỡng ép, dù sao thì cũng không có chút liên quan nào đến chữ 'yêu'.
Trước đây Cận Ngôn luôn ở bên cạnh, không cần phải phiền toái đến hộ lý lúc nào cũng đi theo, nhưng chiều này Cận Ngôn ra ngoài, Lý Thư Ý liền gọi điện thoại đến trung tâm điều dưỡng nói rõ tình huống, nhờ bọn họ cho người đến đón mình. Bên kia là một giọng nữ ngọt ngào đáp lại: "Dạ được anh Lý, xin anh yên tâm."
Lý Thư Ý nhận được câu trả lời thì an tâm đi ngủ trưa.
Tới buổi chiều cửa bị gõ vang đúng lúc y vừa ngủ trưa dậy, còn nghĩ là hộ lý đến đón y tới trung tâm phục hồi chức năng, cũng không thèm hỏi, sau khi ngồi dậy thì ấn nút mở khóa trên đầu giường.
Đến lúc cửa mở ra, người bên ngoài đi vào, Lý Thư Ý nhìn thấy cái người lúc sáng chọc y giận đến mức nói không nên lời lại không mời mà tới, mặt trầm xuống, hỏi: "Anh tới làm gì?"
Bước chân Bạch Kính vẫn không ngừng lại: "Đưa em đến trung tâm phục hồi chức năng."
Lý Thư Ý lườm cái người đã đi sắp tới giường của mình, giận dữ nói: "Em chính là gọi hộ lý, có gọi anh hả?"
Bạch Kính cũng không thèm tranh cãi với y, lập tức vạch chăn ra, khom lưng bế y lên, vừa đi đến toilet vừa nói: "Lý Thư Ý tiên sinh, anh đã tìm bác sĩ để xác nhận rồi, bệnh dị ứng sẽ không bị lây nhiễm. Trước mắt thân thể rất khỏe mạnh, còn có một năm kinh nghiệm làm hộ lý chăm sóc cho người nằm trên giường bệnh, xin em hãy tin anh." Nói xong thì cũng đã đến toilet, hắn ngừng lại, nắp bồn cầu cảm ứng thấy có người thì tự động mở ra, hắn đặt Lý Thư Ý lên, sau đó định giúp y cởi quần.
Lý Thư Ý đẩy tay của Bạch Kính ra, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Anh cút đi ra ngoài cho em!" Tuy rằng y vẫn chưa thể đi lại bình thường, nhưng nửa thân dưới lại không phải là tàn phế không có cảm giác, cho nên không đáng để hắn phải chu đáo như vậy.
Bạch Kính hết sức bất đắc dĩ, thầm nghĩ thân thể của em từ tên xuống dưới còn chỗ nào anh chưa nhìn thấy, ngay cả trên người em có bao nhiều nốt ruồi anh cũng biết rất rõ, lại sợ nếu nói trước mặt thì người này sẽ thẹn quá thành giận, đành làm theo lời y nói, đi ra khỏi toilet.
Lý Thư Ý đi tiểu xong, cũng không gọi người, y vịn vào một cái giá đỡ được thiết kế chuyện biệt trong nhà vệ sinh để đứng lên, tự mình mặc lại quần, càng nghĩ càng tức giận, đặt mông ngồi lại, cầm lấy thiết bị liên lạc treo bên cạnh, muốn gọi giúp đỡ. Đây là thiết bị đặc biệt để tránh phát sinh những trường hợp khẩn cấp cho bệnh nhân, chỉ cần ấn xuống, lập tức sẽ có nhân viên công tác tới đây.
Đúng lúc này Bạch Kính đẩy cửa tiến vào, liếc nhìn y một cái, lại nhìn vào thiết bị liên lạc kia, thở dài một hơi, lấy lại microphone từ trong tay y, khom lưng xuống bế Lý Thư Ý lên, hắn nhìn vào mắt của y, nói: "Sao em phải mạnh mẽ chống lại anh đến như vậy? Cận Ngôn có thể chăm sóc cho em, còn anh thì không thể? Hửm?"
Lý Thư Ý cười lạnh một tiếng: "Ai cần anh chăm sóc."
Bạch Kính đi ra ngoài, ôm y đặt lên xe lăn, điều chỉnh lại vị trí, lại đi vào nhà tăm cầm dung dịch sát khuẩn tới, cẩn thận phun lên tay y, cúi đầu cười nói: "Dù không cần, cũng đã chăm sóc một năm đó thôi."
Lý Thư Ý sửng sốt, những lời nói khó nghe trong lúc nhất thời đều bị chắn ở trong miệng.
Bạch Kính cất đồ xong thì rót thêm một cốc nước ấm, đi đến tủ đầu giường lấy hai lọ thuốc nhỏ xuống, một lọ thì lấy ra một viên thuốc màu trắng, lọ còn lại thì lấy ra bốn viên thuốc màu nâu, sau đó đưa cả nước và thuốc đến cho Lý Thư Ý. Lý Thư Ý vẫn chưa hoàn toàn bình phục, phải uống rất nhiều loại thuốc, có loại phải uống hai lần một ngày, có loại ba lần một ngày, liều lượng mỗi lần đều khác nhau, có đôi khi chính bản thân y cũng không phân biệt được rõ ràng lắm. Lý Thư Ý nhìn người trước mặt mình lại có vẻ vô cùng quen thuộc, suýt chút nữa đã cho rằng người giúp y uống thuốc mỗi ngày không phải Cận Ngôn, mà là Bạch Kính.
Y không hỏi xem tại sao mình và người này đã xa nhau hơn một tháng, hắn vẫn có thể biết chuyện sau khi y ngủ trưa dậy thì phải uống thuốc, thậm chí uống loại nào uống mấy viên hắn đều biết rất rõ ràng, nhưng y cũng không muốn tức giận nữa, đem thuốc và nước nuốt hết vào.
Bạch Kính vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần y sẽ ném cái ly đi, nhìn thấy y phối hợp uống thuốc thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi. Lại đi đến giá áo bên cạnh cửa, lấy áo khoác mà buổi sáng hắn đã mặc tới đây, khoác lên người, lại lấy điện thoại bên gối đưa tới tay y, sau đó đẩy người ra cửa. . Truyện Trọng Sinh
Khi đến phòng phục hồi chức năng ở trung tâm, người tiếp đón bọn họ chính là bác sĩ trị liệu Đồng An. Cậu vừa thấy Lý Thư Ý, liền đến gần quan sát sắc mặt của y, rất là lo lắng hỏi: "Sao buổi sáng anh không tới, thân thể có chỗ nào không khỏe sao?"
Lý Thư Ý lắc đầu, tùy tiện viện một cái cớ, lúc này ánh mắt của Đồng An mới dừng trên người của Bạch Kính, cười hỏi: "Hình như hôm nay Cận Ngôn không đi cùng anh tới đây, vị này là ai?"
Lý Thư Ý nhân lúc Bạch Kính không lên tiếng, sợ hắn lại phun ra cái gì linh ta linh tinh, giành nói trước: "Bạn."
Đồng An gật gật đầu, đưa tay ra nở một nụ cười thân thiện, chỉ là chờ đến khi cậu giới thiệu xong rồi, đối phương cũng không hề có ý muốn để ý tới cậu. Giằng co vài giây, cậu chỉ đành xấu hổ mà rút tay lại.
Từ nhỏ Bạch Kính đã được gia giáo rất tốt, tuy rằng xuất thân cao quý, bất kể người đối diện có thân phận sang hèn thế nào, nhưng hành vi bất lịch sự không cho người ta chút mặt mũi như lúc này lại rất hiếm gặp, Lý Thư Ý không biết hắn lại phát bệnh gì, nói với Đồng An: "Cậu không cần để ý đến anh ấy."
Đồng An và Ngụy Trạch rất giống nhau đều là những người tốt tính, cười cười không để trong lòng, cũng không hỏi thêm gì nữa, cậu cúi người xuống muốn ôm Lý Thư Ý lên giường PT như cũ, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào đã bị ai đó ngăn lại.
Đồng An ngồi dậy, thấy Bạch Kính không nói lời nào mà chỉ ôm Lý Thư Ý đặt lên giường, sau đó lại đi qua một bên, hiển nhiên là không có ý muốn nhúng tay vào nữa. Lúc này cậu mới phục hồi lại tinh thần, bước tới chuẩn bị xoa bóp cho Lý Thư Ý trước khi bước vào bài tập luyện sức mạnh cơ bắp của chi dưới.
Bạch Kính nhìn Đồng An, tuy rằng không hiện lên trên mặt nhưng trong lòng lại càng thêm bài xích. Trước đây hắn đã liên lạc với bác sĩ phục hồi chức năng, phụ trách toàn bộ công việc phục hồi chức năng của Lý Thư Ý, đồng thời cũng là trưởng nhóm. Toàn đội bao gồm các chuyên gia trị liệu, hộ lý, bác sĩ tâm lý cùng với cố vấn dinh dưỡng, lý lịch và trình độ của mỗi người đều được hắn thẩm duyệt qua, hắn biết vị bác sĩ trị liệu này tốt nghiệp ở nước ngoài và cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chữa trị. Mấy hôm trước sau khi hắn tới viện điều dưỡng, vì không muốn quấy rầy việc trị liệu của Lý Thư Ý, hắn không có tới đây cùng y. Cho nên hắn chưa từng biết, cũng không có ai nói với hắn, vị bác sĩ trị liệu này còn rất trẻ thậm chí chưa đến ba mươi tuổi, khuôn mặt này hẳn là đã xuất hiện trong tin tức của giới giải trí?
Đồng An làm sao hiểu được người bên cạnh mình đang có nhiều tâm tư phức tạp tới như vậy, cậu nhanh chóng tập trung vào công việc. Cậu để Lý Thư Ý nằm xuống, cởi tất của y ra, sau đó vén ống quần rộng thùng thình kia lên, dùng một tay cố định mắt cá chân, tay còn lại xoay nhẹ bàn chân trước, khi hết thời gian lại nâng hờ bắp chân của y lên, từ mu bàn chân đến gân nhượng chân, từ dưới lên trên đều xoa bóp qua một lượt.
Nước da của Lý Thư Ý vốn dĩ trắng hơn so với nam nhân bình thường, lông trên cơ thể cũng nhạt hơn, bắp chân thon thả, khi đầu gối hơi cong lên, từ ngón chân đến bắp chân hiện ra một đường cong tuyệt mỹ, dưới ánh đèn quả thực để lộ ra một tầng ánh sáng trắng như ngọc.
Bạch Kính nhìn thấy bàn tay của một nam nhân xa lạ di chuyển tới lui trên chân của Lý Thư Ý, trong đầu hắn có bao nhiêu dây thì đứt hết bất nhiều. Thế nhưng biểu hiện của hai người kia lại vô cùng chuyên chú, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, không có chỗ nào không thích hợp, làm cho hắn muốn phát hỏa cũng không biết làm sao để phát. Đành phải dùng sức đè nén tâm trạng cáu kỉnh trong lòng của mình xuống, buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất