Tình Cuối

Chương 119

Trước Sau
Hàn Chiến ngồi trong xe im lặng nhìn xem hết thảy mọi chuyện, mãi đến khi xe cảnh sát hụ còi chở Trác Viễn đi xa, ông mới quay đầu nhìn về phía Văn Kha: “Xem ra cậu đã đoán đúng rồi, thật sự có người muốn xử lý Trác Viễn.”

“Quan trọng nhất là, người này là ai?” Văn Kha cũng ngồi trong xe Bentley, anh dừng một chút, cuối cùng bình tĩnh nói: “Kỳ thực… Hẳn là bố cũng có thể đoán được một chút đúng không?”

Sắc mặt Hàn Chiến lập tức sầm xuống.

Văn Kha rũ mắt, hàng mi dài phủ bóng lên đôi mắt, khiến trong chiếc xe u ám nom anh có vẻ sầu muộn.

Đương nhiên anh biết, thái độ lúc nảy của Hàn Chiến rõ ràng mang nghĩa cự tuyệt, lúc này khiến vị Alpha lớn tuổi này tức giận không phải là lựa chọn sáng suốt, nhưng một lát sau anh vẫn ngẩng đầu lên kiên định nhìn thẳng vào Hàn Chiến: “Bố, là Hàn Triệu Vũ.”

Trong đôi mắt đang nhìn Văn Kha của Hàn Chiến đã hiện lên vẻ giận dữ và hung hãn: “Cậu nói chuyện cẩn thận cho tôi.”

Văn Kha lại không hề lui bước, anh gằn từng chữ: “Lúc Hàn Giang Khuyết bị chặn ở bãi đỗ xe bỏ hoang ở thành phố H, nếu trước đó Trác Viễn không có tin chính xác khi nào em ấy lên đường, thì căn bản không thể nào đuổi kịp. Mà thông tin về hành tung dạng này ngay cả nhà họ Hàn cũng có mấy người biết được?”

“Cổ phần chủ yếu của tập đoàn IM nằm trong tay Hàn Giang Khuyết và Hàn Triệu Vũ. Sau khi Phó Tiểu Vũ bị Hàn Giang Khuyết tạm thời cho nghỉ việc, số cố phần Phó Tiểu Vũ thay mặt Hàn gia nắm trong tay đương nhiên sẽ trở về bên Hàn Giang Khuyết. Cổ phần của Hàn Triệu Vũ chỉ bằng một phần ba của Hàn Giang Khuyết. Giá trị của IM bố hiểu rõ ràng mà, vả lại một khi tập đoàn Đông Lâm của nhà họ Trác sụp đổ, IM sẽ là tập đoàn bất động sản mạnh nhất của thành phố B, nên trong đó, Hàn Triệu Vũ vốn có lợi ích liên quan đến bản thân nhât. Mà quan trọng hơn là chứng cứ ngay ở trước mặt, chỉ cần bố muốn điều tra nhất định có thể tra rõ ràng và nhanh chóng về lai lịch của kẻ hôm nay truy sát Trác Viễn đã bị bắt giữ kia. Hết thảy chỉ xem bố có muốn hay không…”

Văn Kha càng nói càng vội vàng.

“Im ngay!” Hàn Chiến chợt nổi giận quát to, ánh mắt ông tăm tối khôn cùng. Qua thật lâu, rốt cuộc ông mới hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Văn Kha, cậu đã làm rất tốt việc bắt giữ Trác Viễn. Còn về chuyện khởi tố gã, nhà họ Hàn vẫn sẽ tiếp tục toàn lực ủng hộ cậu. Nhưng những chuyện khác tôi không hy vọng cậu sẽ nhúng tay nhiều nữa, nhất là liên quan đến Hàn Triệu Vũ…”

“Dù sao nó cũng là con trai của tôi.”

Lúc nói câu này, giọng Hàn Chiến không khỏi khàn khàn.

Văn Kha hiểu rõ ý của Hàn Chiến, tay anh đặt trên chốt mở cửa xe, nhưng vẫn quật cường nhìn chằm chằm bóng lưng của Alpha.

Trước khi xuống xe, cuối cùng anh không nhịn được mà cắn chặt môi nhẹ nhàng nói: “Hàn Giang Khuyết… Em ấy cũng là con của bố mà.”

Hàn Chiến vẫn không mở miệng, chỉ một mực nhìn chăm chú vào làn sương mù ngoài cửa sổ.

Trong khoảnh khắc ấy, dù lưng ông vẫn thẳng tắp, nhưng bỗng mang đến cảm giác già nua quá đỗi.

Ánh mắt Văn Kha dần dần ảm đạm.

…..

Ảnh chụp Trác Viễn bị còng tay dẫn ra khỏi xe cảnh sát liên tục được đăng lên, trở thành tin trang nhất của toàn bộ thành phố B, thậm chí cả nước.

Thứ cùng Trác Viễn đạt đến đỉnh cao ra mắt, chính là app Tình cuối.

Từ đoạn ghi âm có thể nhận ra được việc Trác Viễn hãm hại Hàn Giang Khuyết xuất phát từ ác ý muốn xóa bỏ không cho Tình cuối được tung ra thị trường, mà cùng lúc đó, chính chức năng Viên nang thời gian trong Tình cuối đã xác định rõ chứng cứ liên quan đến vụ án của hắn.

Kiểu kịch bản “Lưới trời lồng lộng” này quả thực giống như một nét bút thần kỳ, huống chi Trác Viễn kiêng kị việc ra mắt của Tình cuối càng khiến công chúng vô cùng hứng thú với app. Mọi người không chỉ chú ý đến số phận của nhà sáng lập Tình cuối, mà cũng bắt đầu chú ý đến bản thân app đó.

Hiếu kỳ và quan tâm rộng rãi, đương nhiên là mảnh đất tốt nhất để nuôi dưỡng nên sự kiện marketing có tính chất bùng nổ.

Cùng ngày Trác Viễn bị bắt, lượng dowload ngày đầu của Tình cuối đã đạt tới gần 800.000 lượt, trực tiếp vọt lên vị trí đầu bảng xếp hạng cửa hàng ứng dụng trong khu vực. Nó đã chắc chắn là một app cấp hiện tượng, nên triển vọng tươi đẹp mà Hạ Hành Tri phác họa đã có thể trở thành hiện thực. Đối với Lam Vũ và LITE, dựa theo số liệu có thể nói đây đã là một thắng lợi tuyệt đối.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, thứ duy trì thắng lợi này là một bi kịch thảm thiết đến nhường nào.

Kỳ thực lúc bật đoạn ghi âm lên, Văn Kha cũng đã từng do dự, nhưng về sau anh vẫn quyết định lựa chọn giữ lại đoạn độc thoại liên miên trước đó của Hàn Giang Khuyết. Mặc dù nó hoàn toàn không liên quan đến trận bạo lực phía sau, nhưng cũng chính vì đoạn hội thoại ngốc nghếch này vô hình trung mới khiến tất cả mọi người lại gần nội tâm của chàng Alpha ấy –

Đó là một Alpha 26 tuổi chỉ muốn trở thành một người cha dịu dàng.

Dân mạng tìm ra được ảnh chụp Hàn Giang Khuyết, sau đó kinh ngạc vì hắn còn trẻ đến thế, lại cỏn rất đẹp trai.

Chính bởi vì sự tồn tại của đoạn tâm sự chân thực này, mới phác họa rõ ràng ra một con người sinh động.

Quá trình một sinh mệnh ngập tràn hi vọng bị ngược đãi đánh đập đã được ghi lại, nghe thấy từng đòn đánh dữ dội và cả tiếng kêu thảm phát ra, có thể đẩy cảm xúc và đau lòng của công chúng cao đến mức khó tưởng tượng nổi.

Thậm chí điều này đã khong chỉ liên quan đến một mình vụ án Trác Viễn bạo lực và giết người, mọi người không chỉ muốn Trác Viễn bị xử tử hình, mà vô số truyền thông và công chúng đang càng lúc càng bức thiết căm phẫn truy hỏi –

Đây có phải là một tập đoàn tội phạm hay không?

Có phải tập đoàn Đông Lâm dính líu đến xã hội đen?

Đến cùng Trác Lập – công chức chính phủ trong cục Công thương, kẻ đứng sau nhà họ Trác – đóng vai trò gì?

Chất vấn đã tạo nên yêu cầu rộng khắp, chỉ trong vòng một đêm đã càn quét dư luận. Thậm chí trước khi các ban ngành liên quan chính thức trả lời, trên mạng đã trải rộng đủ tin tức ngầm liên quann đến Trác Lập và Trác Ninh, thật thật giả giả, nhưng quả thực đã khiến người ta sợ hãi không ít.

Thực ra muốn từ từ xô đổ Trác Lập trong hệ thống nội bộ là một chuyện cực kỳ khó khăn. Thế nhưng vụ án giết người của Trác Viễn, cộng thêm hành động Văn Kha đột ngột công bố đoạn ghi âm, dù không quá phù hợp quy tắc, nhưng nó giống như một vị tướng xông thẳng lật đổ trại địch, thẳng thừng bắt thóp Trác Lập. Huống chi vào lúc khủng hoảng như vậy, trợ giúp sau lưng của nhà họ Hàn cũng là một chiêu trí mạng. Đến thời điểm này, tất cả nhân mạch quan hệ của nhà họ Trác đã tan tác như chim muông.

Lúc tòa cao ốc đổ sụp chỉ có một tiếng ầm ầm vang thật lớn, và tiếng huyên náo dậy đất.

Đến sẩm tối cùng ngày Trác Viễn bị bắt, cơ quan chính phủ tuyên bố thành lập tổ điều tra tập đoàn Đông Lâm và Trác Lập, toàn bộ tài sản bị đóng băng, cũng tạm thời tiến hành cách chức xử lý Trác Lập.

Hai giờ đêm, Trác Ninh – kẻ ban đầu muốn trốn ra nước ngoài ra tự thú. Lão tuyên bố với cảnh sát mình là kẻ chủ mưu việc tấn công và ngược đãi Hàn Giang Khuyết, cũng cung cấp chứng cứ hoàn toàn chính xác về việc lão ta liên hệ với xã hội đen.

Đến tận đây, nhà họ Trác chính thức đến bước đường tan thành mây khói.

Mùa đông năm nay, cuối cùng cũng lặng lẽ đi đến hồi cuối.

…..

Ngày Lập xuân, thành phố B có mưa phùn rả rích, khắp nơi ngập tràn sương mù ảo mờ, trong không khí dậy mùi ngai ngái của bùn đất ướt nước mưa.



Văn Kha dừng xe ở cổng trại tạm giam Lâm Giang. Anh đang mặc một chiếc áo len màu trắng gạp, khi đôi giày màu nâu vừa giẫm qua vũng bùn trên mặt đất thì anh bỗng nghe thấy một giọng nữ chói tai vang lên: “Tiểu Kha –! Là mẹ đây!”

Đương nhiên Văn Kha còn nhớ rõ âm thanh này. Anh nhíu nhíu mày, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa.

Chỉ thấy mẹ Trác mặc bộ đồ màu xám nhạt, tay che dù đang lảo đảo bước tới.

Hiển nhiên bà ta vẫn cố gắng muốn có chút mặt mũi, tóc vẫn được búi lên đầy kiêu ngạo như ngày thường. Nhưng một khi đến gần, có thể nhìn thấy mặt bà ta chỉ được đánh phấn vội vàng, ngay cả son môi cũng quên tô, khiến gương mặt tái nhợt như ma.

“Tiểu Kha, cuối cùng con cũng đến rồi, con đến thăm Tiểu Viễn hả? Con hãy nghe mẹ nói, thẳng bé biết sai rồi, nó thật sự biết sai rồi, con hãy tha cho Tiểu Viễn lần này đi, được không con?”

Văn Kha hơi dừng chân quay đầu nhìn lại.

Có lẽ động tác này khiến mẹ Trác nhìn thấy hi vọng, bà ta khàn giọng hô lên: “Tiểu Kha, coi như mẹ xin con, con muốn mẹ làm gì cũng được, quỳ xuống dập đầu, gì cũng được hết, chỉ cần con bớt giận và tha cho Tiểu Viễn.”

Đôi mắt màu nâu nhạt của Văn Kha nhìn mẹ Trác, kỳ thực chẳng qua là anh cảm thấy hơi buồn cười. Trước đây phu nhân nhà họ Trác chưa từng chủ động xưng một tiếng “Mẹ” với anh.

Bà ta bị bảo vệ ngăn ở ngoài, đành phải cố sức cào cấu đẩy cánh tay bảo vệ ra để chen vào. Quý phu nhân vốn luôn dữ dằn vênh váo chưa từng có lúc nào thất thố đén vậy, bên tai lòa xòa mấy lọn tóc rối do động tác kịch liệt, càng khiến bà ta chật vật không chịu nổi.

Mặc dù đang cầu khẩn đến cào tim xé phổi, nhưng khi nhìn Văn Kha, trong mắt bà ta vẫn toát ra vẻ mất tự nhiên trong chốc lát.

Cơ thể bà ta… Giống như một con tôm nửa cuộn tròn.

Giây kế tiếp có lẽ biết phải thật sự quỳ xuống ngay lập tức, nhưng hết lần này đến lần khác trong mắt bà ta lại hiện lên vẻ đau khổ giãy giụa vì tôn nghiêm.

Môi bà ta run run, bà ta nhìn Văn Kha như đang cầu xin Văn Kha xót thương đặc xá cho mình, có thể không bắt bà ta phải quỳ xuống đất một cách thật hèn mọn.

Nhưng chút giãy giụa cực kỳ nhỏ bé đó trái lại càng khiến người đàn bà này càng thêm tuyệt vọng đáng thương.

Văn Kha nhìn mẹ Trác, nhìn thật lâu.

Ánh mắt lạnh nhạt của Omega khiến mẹ Trác dần dần cảm thấy không rét mà run, có lẽ bởi vì đôi mắt ấy quá nhạt khiến từ trong vẻ tĩnh lặng không gợn sóng ấy, người ta có thể nhìn ra được nhiều ý tứ hơn, dường như có giễu cợt, có quan sát, lại có cả nghiền ngầm.

“Bác.”

Cuối cùng Văn Kha cũng mở miệng, anh xưng hô rất khách khí, điều này khiến trong lòng mẹ Trác không khỏi nổi lên chút hi vọng rưng rưng nhìn anh.

Văn Kha nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới nhô lên của mình, anh giẫm qua vũng nước bùn nhỏ tiến đến phía mẹ Trác thêm hai bước, đoạn nhìn chăm chú vào mắt bà ta.

“Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho Trác Viễn.”

Anh bình tĩnh nói: “Bác cũng đừng quá khó chịu.”

Nói xong câuđó, Văn Kha hững hờ quay người đi.

Anh được vây quanh bởi vệ sĩ, sau đó từng bước từng bước đi vào trong trại tạm giam Lâm Giang, bỏ tiếng kêu khóc của mẹ Trác sau lưng.

…..

Lúc bị dẫn ra Trác Viễn vẫn bị còng tay. Vết thương trên đùi do bị đạn bắn của gã vẫn chưa lành, lúc đi cứ khập khiễng, cần người dìu.

Gã ngồi đằng sau tấm kính ngơ ngác nhìn Văn Kha ăn bận chỉnh tề mấy giây, sau đó câu nói đầu tiên là khàn giọng hỏi: “Có thể cho anh một điếu thuốc không?”

Văn Kha ngẩng đầu lên ra hiệu với vệ sĩ bên cạnh một chút, lập tức người đó đưa một điếu thuốc qua để cảnh sát đứng bên cạnh châm thuốc cho Trác Viễn.

Trác Viễn cúi đầu rít từng hơi từng hơi.

Người ngồi xổm trong tù có một điệu bộ đặc trưng, dù chỉ mới ở trại tạm giam mấy ngày nhưng lưng Trác Viễn đã hơi khòm, lúc hút thuốc khẽ nghiêng cổ, nom vô lại và rúm ró.

“Tôi nghe cảnh sát bảo anh muốn gặp tôi một lần.”

Cuối cùng, Văn Kha chậm rãi nói.

“Đúng.”

Trác Viễn nhẹ gật đầu, gã không nói tiếp, Văn Kha cũng không giục gã.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn tí ta tí tách rơi, Trác Viễn thất thần nhìn qua ô cửa thông gió nho nhỏ kia.

Có lẽ cả đôi bên đều lờ mờ cảm thấy được, có lẽ đây chính là lần ngồi đối mặt nói chuyện như thế này cuối cùng trong cả đời họ.

“Tiểu Kha, gần đây em có khỏe không?”

Rốt cuộc Trác Viễn cũng mở miệng. Nếu nói gã đang nói chuyện với Văn Kha, thì chi bằng bảo gã đang lơ lửng nhìn về một thế giới kỳ quái khác, nhẹ nhàng nói mơ: “Có lẽ nói ra em sẽ không tin, nhưng khi anh ở chỗ này, thế giới bỗng an tĩnh lại, thế là lòng anh… Cũng trở nên rất yên tĩnh.”

“Chỗ anh ở rất nhỏ, từ trái đi sang phải chỉ cần năm bước, từ trước đi về sau cũng vừa đúng năm bước. Thời gian trôi qua rất rất chậm, tựa như một ngày đột nhiên trở nên lâu như ba ngày. Nhưng đột nhiên, anh cũng có rất nhiều thời gain nhàn rỗi để suy nghĩ. Anh thường xuyên nghĩ đến em Tiểu Kha ạ, ban ngày nghĩ đến em, đêm đến cũng mơ thấy em.”

Văn Kha không nói gì, anh chỉ bình tĩnh nhìn Trác Viễn.

“Tiểu Kha, anh cứ nghĩ mãi về chúng ta – Nghĩ đến hết thảy giữa chúng ta.”

Trác Viễn thì thào: “Thực ra có rất nhiều chuyện đáng lẽ không nên đi đến bước đường cùng thế này. Đoạn đường này kỳ thực anh cũng không hiểu mình. Có đôi khi anh nhớ em, có đôi khi yêu em, có đôi khi lại hận em đến nghiến răng nghiến lợi. Cùng một thời gian, con người có thể ôm lấy nhiều cảm xúc thế đấy, có đôi khi ngay cả chính bản thân mình cũng thật sự không hiểu rõ. Anh cũng phải nghĩ rất lâu, rất lâu, mới dần dần tìm ra được chút manh mối.”

“Có một việc thực ra rất quan trọng nhưng anh chưa từng thú nhận với em. Về sau anh nghĩ, có lẽ em đã biết rồi, hẳn Hàn Giang Khuyết đã điều tra được. Nhưng cho dù thế nào, anh vẫn muốn nói trước mặt em…”



“Năm đó em bị trường Bắc Tam đuổi học, kỳ thực không phải là vì gian lận bị tóm… Mà là vì cha anh tạo áp lực sau lưng. Từ đầu đến cuối anh đều biết, cũng ngầm đồng ý. Cho nên anh vẫn luôn biết, dường như cả cuộc đời em đã bị gia đình anh hủy hoại, chỉ là cho đến giờ anh vẫn không dám thừa nhận.”

Trác Viễn như trút được gánh nặng, gã nhẹ nhàng phun ra một hơi khói.

Có lẽ vì trải qua một khoảng thời gian rất lâu, cũng có lẽ là những lời này đã từng lưỡng lự trong miệng gã, khiến khi rốt cuộc thốt ra cũng không có áp lực dời núi lấp biển như tưởng tượng, mà chỉ còn sót lại đôi phiền muộn ảo mờ.

Sương mù vấn vít dâng lên giữa hai người họ.

“Tôi biết.”

Cuối cùng, Văn Kha chậm rãi nói.

Hai chữ này vẫn không làm Trác Viễn kinh ngạc, nhưng Văn Kha dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Thật ra trước khi kết hôn với anh, tôi đã biết rồi.”

Bàn tay đang kẹp điếu thuốc lá của Trác Viễn lúc này mới run rẩy dữ dội: “Cái gì?”

Nỗi kinh ngạc của gã chầm chậm dâng lên, mang theo cơn đau nhức nhối kéo dài không nói ra thành lời.

Gã chỉ có thể ngẩng đầu ngơ ngác Văn Kha cách một tấm kính bẩn.

“Tôi nói, tôi đã biết từ rất lâu rồi. Khi đó tôi nghe lén thấy cha anh bảo anh bỏ tôi đi, tôi đã không còn giá trị nữa. Anh nói: Anh vẫn muốn kết hôn với tôi. Cho nên khi đó tôi đã nghĩ – Thôi, cứ thế đi.”

Thôi, cứ thế đi.

Đây là một câu trần thuật không thể xưng là cảm động lòng người gì cả.

Nhưng Trác Viễn lại không nhịn được mà bỗng hít một hơi. Nước mũi gã thò lò chảy xuống, gã đành dùng mu bàn tay chật vật lau mạnh, lau sạch nước mũi xong, cả mũi và đôi mắt đã đỏ bừng.

Giờ phút này, Alpha trưởng thành tựa như một con búp bê cỡ đại xấu xí.

Trác Viễn nghẹn ngào: “Văn Kha, em biết không, em là mối tình đầu của anh. Lúc có được em, anh đã từng vui vẻ biết mấy. Nhưng khi vừa kết hôn với em, anh đã biết chúng ta đã mắc sai lầm rồi.”

“Ban đầu anh cứ nghĩ mình càng áy náy với em thì càng ép mình đối xử với em tốt hơn, càng tốt hơn nữa. Nhưng khi thật sự bắt đầu chung sống, anh mới phát hiện mình sai rồi. Bản tính con người xưa nay không hề lương thiện như vậy, mà ngược lại, anh càng áy náy với em thì càng vì nỗi áy náy khó nói thành lời ấy mà thêm ghét bỏ chán ngán em, thậm chí là căm hận, là muốn rời xa em. Càng đến gần em, anh càng đau khổ. Thứ tra tấn này nhanh chóng ép anh phát điên, thậm chí khiến anh cho rằng mình đã không còn yêu em nữa.”

“Tại sao không nói sớm cho anh biết? Tại sao không nói cho anh là em đã biết từ lâu rồi hả Văn Kha, tại sao? Ban đầu chúng ta đã có thể không phải thế này.”

Trác Viễn bỗng đứng dậy lấy tay đập vào cửa kính, cảnh sát không thể không đi về trước dùng gậy gõ mạnh lên kính một cái, bắt Trác Viễn yên lặng lại.

Dĩ nhiên Trác Viễn vẫn luôn là một kẻ ích kỷ, nhưng vào giây phút này, nỗi đau đớn trên mặt gã lại chân thực đến độ tan nát cõi lòng.

Dù là ác ma, cũng có nỗi đau lòng dị dạng.

Trong cuộc đời có rất ít khi thực sự vui vẻ, gã chỉ từng có thứ tình cảm phức tạp như vậy với Văn Kha, bao gồm dục vọng, áy náy, luyến tiếc, tham lam, và cả chấp niệm đến bệnh hoạn.

Kỳ thực, thứ tình cảm của gã rất khó quy thành tình yêu, mà càng giống như một ngục tù chặt kín không một kẽ hở, chẳng cách nào hóa giải lệ khí và ác ý trong đó.

“Trác Viễn, Hàn Giang Khuyết vô tội.”

Văn Kha ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn vào Trác Viễn như đang nổi điên, đoạn gằn từng chữ: “Tất cả mọi chuyện đã đi đến bước này, dẫu có bất cứ một chuyện nào thay đổi cũng chẳng sửa được kết cục. Tôi không yêu anh, cho đến bây giờ vẫn chưa từng yêu anh, người sai là tôi và anh. Giữa chúng ta – Kỳ thực vốn không nên bắt đầu.”

Trác Viễn dán mặt lên tấm kính, gã chăm chú lắng nghe Văn Kha nói. Khi nghe thấy anh nói câu “Vốn không nên bắt đầu”, ánh mắt gã bất chợt từ điên cuồng dần dà trở nên yên tĩnh.

Hơi thở của gã ổn định dần, cứ thế, gã ngắm nhìn Văn Kha thật lâu, thật lâu.

“Tiểu Kha, không phải anh đã nói là mấy hôm nay thi thoảng lại mơ thấy em đấy sao?”

Giọng Trác Viễn rất nhẹ như đượm màn sương mù mờ ảo, trên mặt gã lộ ra một nụ cười rất nhạt, gã thì thầm: “Anh vẫn chưa nói xong đâu Tiểu Kha. Anh mơ thấy… Hình như anh được sống lại một lần nữa. Lần này, chúng ta không ở bên nhau, không kết hôn, đương nhiên cũng không ly hôn. Chỉ là hồi cấp ba, anh lặng lẽ chấm dứt khoảng thời gian thầm mến em. Anh mơ thấy đến tuổi hiện tại, anh đến dự buổi họp lớp trường Bắc Tam, sau đó nhìn thấy em nắm tay Hàn Giang Khuyết, cậu ta đang ôm hai đứa con của bọn em… Trông hai người bọn em thật hạnh phúc. Thế là anh ngồi giữa các bạn học nhìn bọn em, các bạn học đang cười, anh cũng mỉm cười. Trong mộng… Hình như chỉ làm người đứng xem thôi anh cũng rất vui vẻ.”

Ánh mặt trời vàng rực xuyên qua ô cửa thông gió nho nhỏ rơi rớt lên mặt Trác Viễn.

Trong khoảnh khắc đó, dường như ánh mắt của gã đã đọng lại vĩnh viễn.

Gã nhắm mắt lại không nhìn về phía Văn Kha nữa, thấp giọng nói: “Gió rất lớn, tay chân tôi lạnh lẽo khôn cùng, mà lòng tôi lại quá đỗi ấm áp. Nhưng không rõ vì sao, trong lòng tôi cứ mãi cảm thấy thật mềm thật ấm. Tôi muốn được gần em, mới không còn đau khổ.”

… Ở trong mơ, hồi cấp ba anh chỉ lặng lẽ chấm dứt khoảng thời gian thầm mến em.

Trước khi đí, cuối cùng Văn Kha cũng hỏi được vấn đề anh muốn biết trước khi đến. Trác Viễn cũng trả lời rất thẳng thắn, có lẽ gã thật sự không còn quan trọng nữa: Đúng, tin tức do Hàn Triệu Vũ truyền đến.

Nửa tháng sau, ở trại tạm giam Lâm Giang, Trác Viễn dùng chuôi bàn chải đánh răng đã được mài nhọn đâm vào cổ họng. Mãi đến sáng hôm sau thi thể của gã mới bị phát hiện, máu đã chảy cạn, thấm vào chăn ướt sũng.

Trước khi chết, gã viết một lá thư nhận tội rất ngắn gọn, thú nhận tất cả những tội ác của mình.

Thực ra lúc ấy mọi người đều biết Trác Viễn sẽ không thể nào bị xử tử hình. Hàn Giang Khuyết chưa chết, mà Trác Ninh cũng nhận toàn bộ tội lỗi về mình.

Trừ Văn Kha, không ai hiểu được tại sao Trác Viễn lại tìm đến cái chết vào lúc này. Rõ ràng gã là một kẻ vì được sống mà không từ thủ đoạn, thậm chí lúc bị truy sát còn sợ đến mức tiểu ra quần.

Văn Kha còn nhớ rõ buổi chiểu ở trại Lâm Giang hôm đó, mưa xuân đã ngừng, hạt mưa rơi trên đầu cành liễu, sau đó rỏ xuống dưới mái hiên xi măng.

Ánh nắng chầm chậm rụng rơi, xuyên qua từng giọt mưa long lanh phản chiếu ánh vàng lấp lánh, giống như có vô số hạt bụi vàng ngập tràn trong không khí ẩm ướt.

Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đứng sững một hồi lâu.

Lúc rời đi anh không quay đầu lại, nhưng trong một nháy mắt nào đó, Văn Kha biết –

Đây là lần cuối cùng anh nhìn thấy Trác Viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau