Tình Cuối

Chương 31

Trước Sau
"Văn Kha..."

Hàn Giang Khuyết chống hai tay bên người Văn Kha, hắn vẫn nhẫn nại không thành kết như cũ, mãi đến khi trán đẫm mồ hôi: "Anh đeo vòng bảo vệ cổ nhé? Hoặc là em rút ra mang bao."

Văn Kha vẫn đang co giật từng hồi vì khoái cảm kịch liệt. Anh khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt phủ một lớp sương mù thật mỏng, mơ màng. Nghĩ một lúc anh mới hiểu được ý của Hàn Giang Khuyết, và khi cảm thấy Hàn Giang Khuyết đang chầm chậm rút ra trong người mình, anh lập tức tùy hứng khép chân thật chặt để giữ rịt lấy Alpha của mình.

"Ưm..."

Hàn Giang Khuyết không khỏi bật ra một tiếng rên rỉ thấp và đè nén.

dương v*t no đầy bị vách trong vừa nóng vừa chặt của Văn Kha co thắt lại một cái, lập tức càng thêm khó chịu.

"Tuyến, tuyến thể của anh quá kém, sẽ không mang thai đâu." Văn Kha nhẹ nói.

"Không mang thai...ư?"

Hàn Giang Khuyết ngây ra một lúc. Trong mắt hắn hiện lên một tia phức tạp, sau đó hắn hôn lên trán Văn Kha một cái.

Văn Kha biết hắn đang an ủi mình, anh nhỏ giọng nói tiếp: "Không đâu. Nên, em có thể không cần... Đeo bao."

Nói đến sau cùng, anh cũng cảm thấy mặt mình đang nóng lên.

Lần này không phải vì cảm thấy lúng túng vì tuyến thể cấp thấp của mình, mà bởi vì chính mình đang gần như mời gọi Hàn Giang Khuyết phóng thích thẳng trong cơ thể mình một cách trần trụi.

Đôi mắt đen huyền của Hàn Giang Khuyết nhìn chằm chằm vào Văn Kha một lúc lâu, sau đó trong đôi mắt sâu ấy dần dần dấy lên lửa dục nồng nàn.

Rốt cuộc hắn không kìm được nữa mà ôm chặt lấy người Văn Kha. Thân dưới của hắn rốt ráo khảm vào khoang sinh sản, đỉnh khấc bắt đầu phồng to trước khi thành kết, dần dần lấp kín khoang sinh sản của Omega. Đây là một quá trình dài dằng dặc vì quá mức đau đớn.

Văn Kha không kìm được nấc nghẹn ngào.

Đối với tất cả Omega, thành kết đều rất gian nan, trước đó bác sĩ nói đau cũng đa phần là chỉ lúc này.

Văn Kha vừa mới bị bóc dấu hiệu, khoang sinh sản vốn rất yếu đuối. Mà hàng họ của Hàn Giang Khuyết lại quá lớn, lúc này còn phồng to lên một cỡ, như vậy đối với khoang sinh sản yếu ớt thật sự là tra tấn quá đỗi tàn nhẫn.

Văn Kha run rẩy cả người, vô thức muốn trốn đi, lại bị Hàn Giang Khuyết siết chặt mông và nâng lên.

Hàn Giang Khuyết cúi đầu xuống cắn tai Văn Kha như sói con ngậm lấy bạn đời của mình. Một khi bắt đầu thành kết, bản tính động vật thực sự trong Alpha sẽ chiếm lấy đầu óc...

Quá đỗi muốn chiếm hữu triệt để Omega của mình, nhưng lại không nỡ.

"Văn Kha, đau lắm đúng không anh?"

Hắn khàn giọng hỏi.

Văn Kha gật nhẹ, anh biết đây là những gì mà mỗi một Omega phát tình đều phải trải qua, nhưng vẫn đau đến không chịu nổi. Anh gần như có thể cảm nhận được mỗi sợi tĩnh mạch trên phần cán căng phồng hưng phấn của Hàn Giang Khuyết, đầu khấc xòe ra như chiếc ô chầm chậm kéo căng. Khoang sinh sản của anh trổ mã không tốt lắm, so với Omega cao cấp thì nó nhỏ hẹp và yếu ớt, có cảm giác như sắp vỡ rồi.

Vành tai Văn Kha vẫn đang bị Hàn Giang Khuyết ngậm mút, chỉ đành nước mắt lưng tròng rưng rưng nói: "Đau lắm."

Rốt cuộc Hàn Giang Khuyết không cắn anh nữa, mà ôm trọn người anh vào lòng.

"Em biết." Hàn Giang Khuyết liếm láp đôi mắt ướt sũng của Văn Kha hết lần này đến lần khác.

Văn Kha ngẩng đầu, nhìn thấy chàng Alpha của mình đỏ hoe đôi mắt, liên tục lặp lại: "Văn Kha, em yêu anh, em yêu anh."

Hàn Giang Khuyết thương anh, nhưng chẳng biết làm sao, thế là dùng đầu lưỡi liếm anh tựa như thú con liếm láp âu yếm bảo bối của mình.

Lúc nghĩ như vậy, thốt nhiên anh chẳng còn đau nữa. Nhưng thay vào đó là dục vọng mạnh mẽ hiện lên, anh dùng chân quắp lấy eo Hàn Giang Khuyết, vùi mặt vào ngực hắn...

Rõ ràng chẳng đau lắm, nhưng cổ họng lại muốn phát ra giọng mềm hơn.

"Hàn Giang Khuyết." Anh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh đau lắm."

"Xin lỗi." Thế là Hàn Giang Khuyết vừa ngốc vừa vụng ôm mặt anh nâng lên, đoạn hôn hôn liên tục: "Em xin lỗi, sắp tốt hơn rồi đấy."

"Ừm..." m mũi của anh hơi cao lên một chút, ý là "Không muốn". Vừa phát ra âm thanh như vậy, chính anh cũng tự cảm thấy mặt mình nóng bỏng tột cùng.



Con người thực sự là sinh vật kỳ quái.

Lúc ở bên Trác Viễn, có lẽ anh biết mình sẽ không được quan tâm, nên có đau hơn nữa cũng chỉ yên lặng nhẫn nhịn. Nhưng vì biết Hàn Giang Khuyết yêu mình, nên trái lại giờ anh còn được voi đòi tiên, thế là rầm rì nũng nịu, bởi vì thích nhìn dáng vẻ Hàn Giang Khuyết thương mình.

Văn Kha, mày đúng là không biết xấu hổ.

Anh lặng lẽ mắng thầm mình một câu, nhưng vẫn không nhịn được bám lấy bả vai Hàn Giang Khuyết mềm mại nói: "Em, em nhanh lên đi..."

Hàn Giang Khuyết thấp giọng đáp lời, sau đó lập tức đè rịt Văn Kha xuống giường. Hắn dùng sức ở thân dưới mạnh hơn, giống như muốn đóng đinh Omega gầy gò lên giường...

"Ư..." Văn Kha thét lên một tiếng, đúng lúc này đỉnh dương v*t to lớn trong cơ thể anh rốt cuộc cũng phồng lên thành kết.

"Ưm..."

Hàn Giang Khuyết phát ra một tiếng than nhẹ khàn khàn. Hắn khép hờ mắt, mấy sợi tóc đen đẫm mồ hôi dính trên vầng trán đẹp đẽ, đôi môi mỏng khe khẽ nhếch. Đấy là vẻ mặt sung sướng đến gần như mê loạn, cơ thể cũng run nhè nhẹ vì khoái cảm cực hạn.

Thành kết là một loại bá quyền sinh sản, khoang sinh sản căng kín mãnh liệt, đảm bảo dấu hiệu của Alpha sẽ chiếm hữu vị trí tuyệt đối trong cơ thể Omega. Vào thời khắc ấy dù là sinh lý hay tinh thần đều sẽ đạt tới cao trào.

Bản năng của Alpha xâm chiếm tất cả thần trí của Hàn Giang Khuyết, hắn bỗng giơ tay vuốt ve cần cổ thon dài của Văn Kha, sau đó đẩy đầu anh nghiêng sang một bên, để lộ phần gáy chất chồng vết thương.

"Không, đừng!" Trong nháy mắt đó Văn Kha sợ đến mức lưng cũng căng thẳng. Lúc chính anh còn chưa nhận ra, nước mắt đã ào ạt tuôn xuống. Anh bất lực cầu xin tha thứ: "Hàn Giang Khuyết... Đừng ký hiệu mà."

Sức của Omega vào thời điểm này cực kỳ yếu ớt, dù anh có gắng gượng giãy dụa đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng có cách nào mảy may lay chuyển được vòng tay kìm hãm của Hàn Giang Khuyết.

Hô hấp của Alpha vừa thô vừa gấp, đôi mắt đã thất thần, trong đó chỉ còn dư lại dục vọng sôi cháy.

Hàm răng hắn đang mạnh mẽ kề bên tuyến thể nhô ra, cọ xát gặm cắn, ngập tràn sự uy hiếp của mãnh thú trước khi tấn công...

Chốn đó vừa căng mọng vừa mềm mại, gần như có thể tưởng tượng được cảm giác cắn nát và đâm thủng nó tốt đẹp đến nhường nào. Cảm xúc chờ mong và khao khát ấy gần như khiến cả người hắn run bần bật.

Chỉ thực sự đến giây phút này, Hàn Giang Khuyết mới cảm nhận được bản tính động vật trong người Alpha.

Giống như bản năng của sói đói sẽ kêu gào khi thấy trăng non, cảm giác ấy gần như triệt để chi phối hắn trong giây phút này. Chỉ cần dùng sức thêm một chút, sẽ hoàn toàn chiếm hữu người dưới thân này, chỉ cần cắn nát tuyến thể, Văn Kha sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn.

Có một giây phút như vậy, Văn Kha đã từ bỏ. Anh hơi nhắm mắt lại nghiêng đầu bất lực nằm trên giường.

Lập tức sẽ bị ký hiệu nhỉ.

Mặc dù là người mình thích nhất, nhưng anh vẫn cảm thấy tuyệt vọng và bi thương đến tột cùng.

Omega là giới tính thế đấy, mềm yếu, bất lực. Dù có đeo vòng bảo hộ cổ cũng vô dụng, chỉ cần Alpha muốn thì chuyện hủy vòng cưỡng ép ký hiệu chưa từng là việc gì khó. Việc nhiều nhất mà Omega có thể làm sau đó là cầm chiếc vòng đã bị hủy để làm chứng cứ tố cáo cưỡng dâm.

Nhưng trong quan hệ lưỡng tính phức tạp và rắc rối này, tính chất cưỡng ép thường rất mơ hồ và không minh bạch, đại đa số thời điểm dù có không tự nguyện bị ký hiệu cũng rất ít Omega có dũng khí tố cáo.

Có lẽ bây giờ cũng tốt hơn rồi.

Ít nhất, anh yêu Hàn Giang Khuyết.

Anh thực sự yêu Hàn Giang Khuyết, nên anh không bị cưỡng ép.

Văn Kha nhắm mắt lại, nhưng kế đó chợt cảm thấy dương v*t chèn trong khoang sinh sản bỗng bắn một dòng nước nóng.

Alpha rên lên một tiếng rồi siết chặt lấy anh, hai người họ trốn trong ổ chăn kết hợp riết róng chặt chẽ, cùng co giật chung một nhịp điệu. Hàn Giang Khuyết mút mát tuyến thể của anh, hết liếm lại hôn gần như thô bạo, nhưng mà...

Không cắn anh.

Văn Kha chậm rãi mở to mắt, quay đầu lại nhìn Hàn Giang Khuyết.

Alpha vừa mới xuất tinh xong, vẻ mặt nhuốm chút mỏi mệt. Nhưng khi nhìn anh, hắn lại chăm chú đến độ dường như vĩnh viễn sẽ không dời mắt.

Đôi mắt của Hàn Giang Khuyết quá quyến rũ –

Trong con ngươi đen nhánh vừa mới cao trào dường như phủ đầy sương đêm, đẹp tựa một bài thơ.

Văn Kha không kìm được ôm chầm lấy cổ Hàn Giang Khuyết, đôi môi run rẩy không biết nên nói gì, chỉ muốn một mực ôm lấy người mình yêu như vậy.



Chẳng biết qua bao lâu, dương v*t của Hàn Giang Khuyết cũng chầm chậm có xu hướng mềm dần. Hắn từ từ rút ra, sau đó bỗng nhiên im lặng xoay người đưa lưng về phía Văn Kha, kéo chăn che mình lại.

Là... Không vui ư.

Văn Kha hơi luống cuống, cách một tấm chăn anh dè dặt cẩn thận ôm lấy chàng Alpha cao lớn từ sau lưng, nhưng không nhận được bất cứ đáp lại nào.

"Hàn Giang Khuyết." Văn Kha tiến đến bên tai Hàn Giang Khuyết thủ thỉ một cách tội nghiệp: "Em phớt lờ anh hả?"

"Không phải." Hàn Giang Khuyết nhanh chóng mở miệng với giọng nói khàn khàn, nhưng hắn vẫn kiên trì đưa lưng về phía Văn Kha. Im lặng một hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng lí nhí nói: "Hơi... Đau."

....

Nhất thời Văn Kha không phản ứng kịp, sững sờ một hồi lâu rồi mới bỗng ý thức được cái gì.

"Là, là..." Lúc mở miệng trong đầu anh bối rối hỗn loạn khôn cùng, anh phải lắp bắp một chút rồi mới tiếp tục nói: "Là thành kết nên đau hả?"

"Ừm." Hàn Giang Khuyết chôn mặt trên gối đầu rầu rĩ đáp, chỉ chừa lại cho anh một cái gáy màu đen.

Mặt Văn Kha bỗng nóng bừng lên, anh không bận tâm đến phần eo đang bủn rủn và khoang sinh sản đau âm ỉ mà nhấc chăn lên chui vào dính chặt bên Hàn Giang Khuyết.

"Hàn Giang Khuyết, em, em... Em lần đầu tiên thành kết ư?" Chẳng hiểu vì gì mà anh lại căng thẳng quá đỗi, thử thăm dò hỏi.

"...Ừm."

Qua một hồi lâu, Hàn Giang Khuyết đáp.

Hắn vẫn đưa lưng về phía Văn Kha, nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ bừng lên.

Văn Kha cảm thấy tim mình sắp nhũn ra rồi, giống như một que kẹo đường dưới ánh mặt trời gay gắt, ngọt ngấy đến mức khiến người ta muốn chết. Anh bèn tiến đến cắn cắn vành tai Hàn Giang Khuyết một cái: "Thật à?"

Vừa nói anh vừa lặng lẽ thò tay xuống dưới. Mặc dù làm thế nhưng chính anh cũng cảm thấy mình quá đáng lắm, có điều lại bỗng thấy chun chút buồn cười vì cái tinh nghịch đã lâu không gặp này, răng dùng sức gặm thêm nữa.

"Anh làm gì thế?" Rốt cuộc Hàn Giang Khuyết cũng quay đầu lại mất hứng nói.

"Em chưa từng ký hiệu lâm thời cho ai sao?" Văn Kha chẳng chút sợ hãi, tiếp tục hỏi: "Thế, thế lên giường thì sao? Cũng chưa từng làm hả?"

"Chưa." Hàn Giang Khuyết trả lời, nhưng lập tức ánh mắt lại hung dữ hẳn lên, đoạn nghiêm mặt nói: "Anh bỏ tay ra."

"Chờ chút nào." Văn Kha cười híp mắt, anh kéo mặt Hàn Giang Khuyết qua: "Thế, thế trước đó có hôn chưa?"

"Anh phiền phức quá đấy Văn Kha." Hàn Giang Khuyết giận lắm, căm tức nói: "Nhanh bỏ tay ra."

"Anh cứ không buông đấy."

Thực ra Văn Kha cũng tự cảm thấy kinh ngạc, hóa ra anh lại có thể đáng ghét đến thế. Nhưng dáng vẻ vành tai đỏ bừng mà vẫn cố bày ra bộ mặt dữ dằn của chàng Alpha lại đáng yêu đến mức thực sự không tưởng tượng nổi.

Chẳng biết anh bị kích thích từ đâu, bỗng nhiên nói: "Hàn Giang Khuyết, gọi anh là anh trai đi."

Hàn Giang Khuyết lập tức trợn to mắt.

Văn Kha đè lên người hắn, một tay cầm thằng em bên dưới tay kia nâng cằm lên hôn trên môi hắn.

"Gọi anh là anh trai đi... Anh lớn hơn em hai tuổi đấy." Văn Kha mắt ươn ướt nhìn hắn, trông đợi nói: "Hàn Giang Khuyết, anh muốn nghe."

Hàn Giang Khuyết được hôn dịu dàng, nhất thời cũng không biết làm sao. Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng thực sự hắn không nỡ để ánh mắt sáng lấp lánh nhìn mình của Văn Kha phải dấy lên nỗi thất vọng. Hắn do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn bất đắc dĩ và ngại ngùng mở miệng: "Anh trai."

"Anh Văn Kha."

Hắn nói.

____________

Trời ơi cháu Khuyết dễ thương quá trời í, mà thành kết bắn tinh xong đau quá nên quay lưng dỗi hic Khuyết ơi con nàm mẹ mất mặt quá xD

Người post: Yến Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau