Chương 38
"Nhưng nếu giống như anh nói, không phụ thuộc vào kho dữ liệu độ phù hợp xứng đôi thì người dùng phải làm thế nào để phối đôi trên app này?"
Hiển nhiên Hàn Giang Khuyết nghe hiểu, hắn suy nghĩ trong chốc lát mới đặt câu hỏi.
"Đúng, nên phải nhập hệ thống tính toán hoàn toàn khác biệt."
Tốc độ nói của Văn Kha vì kích động mà bất giác nhanh hơn: "Anh với Hứa Gia Nhạc đã thảo luận rất nhiều lần, ban đầu bọn anh muốn dùng các kiểm tra tâm lý phức tạp và có thẩm quyền, sau đó thêm các mô đun* điền sở thích chi tiết nhất trên thị trường, cũng như mô đun trải nghiệm cuộc sống. Cuối cùng đặc biệt nhất – Để người dùng tự mình kiểm soát dữ liệu lớn của vận toán xứng đôi."
*Mô đun là một đơn vị nhỏ để cấu thành một tổng thể, chức năng lớn, mỗi mô đun lại đảm nhận một chức năng riêng biệt.
"Điều này phải làm thế nào?"
"Là như vậy, nếu một người dùng quan tâm đến kết quả kiểm tra xứng đôi tâm lý, người đó có thể điều chỉnh tỉ lệ độ xứng đôi này đến cao nhất. Còn nếu một người dùng quan tâm đến độ xứng đôi sở thích, vậy sẽ điều chỉnh tỉ lệ sở thích tối đa. Cứ thế, mặc dù quy trình nền* phức tạp, nhưng lại có thể để mỗi người dùng có khả năng căn cứ nhu cầu của cá nhân rồi tự tạo công thức tính toán cho mình."
*Quy trình nền, hay còn gọi là background process, là một quy trình máy tính chạy phía sau hậu trường và không có sự can thiệp của người dùng. Các tác vụ điển hình cho những quy trình này bao gồm ghi nhật ký, giám sát hệ thống, lập lịch và thông báo người dùng.
Văn Kha dừng lại một chút, anh nhìn Hàn Giang Khuyết, sau đó nhấn mạnh từng chữ: "Hàn Giang Khuyết, anh muốn để người dùng có thể vứt bỏ yếu tố độ phù hợp pheromone mà tự mình nắm lấy thứ mình cần, đi tìm tình yêu mình muốn. Em biết không, cho đến bây giờ trên thị trường chưa từng có app hẹn hò kiểu này."
Hàn Giang Khuyết cũng nhìn vào đôi mắt Văn Kha, hắn bỗng nhiên muốn hôn người ấy.
Đây là một Omega 28 tuổi, rõ ràng đã kết hôn rồi ly hôn, trong mắt người bình thường, hẳn phải là độ tuổi biết thực tế và cụ thể. Thế mà anh lại nghiêm túc muốn phát triển một app đặc biệt đến vậy, không liên quan tới pheromone, chỉ liên quan đến tình yêu thực sự.
Trong thế giới này, đây là một suy nghĩ ngớ ngẩn, nhưng lại lãng mạn đến nhường nào.
Trong thoáng chốc, dường như Hàn Giang Khuyết đã trở lại thời niên thiếu.
Hắn thực sự là một học sinh hư, đi học lúc nào cũng thất thần, hết nhìn chim sẻ nhảy nhót trên cành lại nhìn vệt sáng lốm đốm tung tăng trên cửa sổ kính, chẳng chịu nghe giảng. Mỗi ngày bị giáo viên bắt được phạt đứng nhiều lần, ngay cả thầy chủ nhiệm hung dữ nhất cũng không quản nổi hắn.
Nhưng không ngờ, sau này hắn lại bị thuần phục bởi cậu học sinh giỏi Văn Kha.
Hắn thích nghe Văn Kha nói chuyện, dù khi đó luôn cố ý hung dữ nói ghét Văn Kha dông dài, nhưng thực ra từ trong đáy lòng hắn vẫn luôn biết mình thích nghe Văn Kha lải nhải với mình, nói chuyện cùng mình, giảng bài cho mình.
Văn Kha vừa dịu dàng lại kiên quyết, là cậu trai xuất sắc có được hết thảy những phẩm chất mà hắn trông mong.
Hàn Giang Khuyết nghĩ thật lâu, hỏi: "Cái app này sẽ rất đột phá, đúng không?"
Đột phá còn mang ý nghĩa cực kỳ mạo hiểm.
"Đúng." Văn Kha nhẹ gật đầu. Anh bỗng cảm thấy hơi cô đơn, bởi vì chỉ có một mình chiến đấu hăng hái, cũng biết có lẽ thiết kế như thế này sẽ chẳng dễ được đón nhận. Thế là anh dừng một chút mới nói: "Vả lại việc phát triển cũng cần một khoản tiền vốn rất lớn. Mặc dù Tình cuối có thể không cần phải tốn tiền để mua kho dữ liệu độ phù hợp từ bệnh viện, nhưng anh nghĩ bản thân hệ thống tính toán này cũng rất phức tạp, lại phải thuê nhân viên phát triển khá xuất sắc. Mà đây mới chỉ là giai đoạn trước khi phát triển thôi đấy, còn chưa bao gồm đến việc đưa quảng cáo mở rộng quy mô lớn sau này... Ai, chỗ nào cũng cần tiền."
"Chuyện tiền nong không cần lo lắng." Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên nói chắc nịch.
"Hả?" Văn Kha nghi hoặc nhìn lại.
"Bởi vì..." Hàn Giang Khuyết hơi lúng túng dừng lại, rồi sau đó mới giải thích: "Thiết kế đặc biệt như vậy nhất định sẽ có người muốn đầu tư, em cảm thấy đây sẽ là một app cực kỳ hay."
"Anh cũng hi vọng thế." Văn Kha cũng nhanh chóng phấn chấn tinh thần. Anh nhìn ánh mắt chăm chú của Hàn Giang Khuyết, bỗng nhiên giơ tay nhéo chiếc mũi thẳng của chàng Alpha: "Không sao đâu, anh cũng còn chút tiền để dành có thể sử dụng. Yên tâm đi, tiến từng bước từng bước một."
Anh cười thật ngọt ngào, cố ý trêu Hàn Giang Khuyết.
Hàn Giang Khuyết nheo nheo mắt. Thực ra hắn rất vui vẻ, ngay cả Văn Kha cũng có thể nhìn ra ý cười mơ hồ trong mắt hắn, nhưng vẫn cố ý hỏi: "Vậy anh định nuôi em thế nào?"
"Đêm nay muốn ăn gì?" Văn Kha cười híp mí: "Anh nấu cho em."
"Chỉ thế thôi á?" Hàn Giang Khuyết hứ một tiếng, hắn dừng một chút, trên mặt nhuốm vẻ thẹn thùng, một lát sau mới nhẹ giọng nói: "Văn Kha, anh sẽ mời em ở chung chứ?"
"Em, em muốn ở chung với anh hả?" Văn Kha ngây ra một lúc, dường như anh cũng lây nhiễm bởi Hàn Giang Khuyết, không khỏi có chun chút xấu hổ: "Thật?"
Tiến triển quan hệ của hai người giống như ngồi trên tên lửa, quả thực khiến chính anh cũng hoài nghi, đây là sự thực ư. Anh không biết người khác yêu đương có tiết tấu thế nào, nhưng khi Hàn Giang Khuyết hỏi thế anh thậm chí còn không kịp nghĩ đã cảm thấy vui sướng.
"Nếu anh mở miệng mời em, em sẽ đồng ý." Hàn Giang Khuyết nói.
Văn Kha không nhịn được nhào tới húc Hàn Giang Khuyết ngã xuống giường: "Anh mời, anh mời."
"Ở chung với anh nhé." Anh vừa cười vừa phủ mình xuống hôn: "Hàn Tiểu Khuyết, mời em ở chung với anh."
Ở bên nhau lâu hình như thói quen cũng dần giống nhau, bây giờ Văn Kha cũng đã học được chiêu húc ngã của Hàn Giang Khuyết, hai người ôm nhau lăn trên giường vài vòng mới dần yên tĩnh lại.
"Nhưng tại sao lại gọi là Tình cuối hả anh?" Hàn Giang Khuyết bỗng tò mò hỏi: "Thực sự nghe không giống tên một app, mà giống tên một cuốn sách."
"Ừm..." Văn Kha chần chừ một lúc, thực ra anh cũng biết cái tên này không quá theo trào lưu.
Có một năm ở nước ngoài anh có thấy một câu nói và vẫn mãi nhớ nó – Love is the end.
Không thể nào dịch thẳng ý nghĩa sâu xa của nó, nhưng chẳng biết tại sao lại cảm thấy rất đẹp.
"Bởi vì hi vọng mỗi mối tình, đều có thể là mối tình cuối cùng."
Sau cùng, anh nhẹ nhàng nói.
....
Hứng thú với app của Văn Kha bắt đầu vào nhiều năm trước.
Khi đó mảng phát triển app trong nước vẫn là thị trường đại dương xanh*. Nội bộ nhà họ Trác cạnh tranh kịch liệt, sau khi về nước Trác Viễn đã lấy một số vốn lớn trong nhà để ra xây dựng công ty của mình. Lúc ban đầu, công ty gã cũng coi như tạo được vài app không tệ, mấy năm đó có thể gọi là hăng hái, còn nhờ vào đấy mà triển khai một kế hoạch Future – Thu thập nhân tài ở các trường đại học nước ngoài và cung cấp học bổng cho họ. Trong đó không chỉ có nhân tài phát triển app trước và sau, mà còn cả marketing app.
*Thị trường đại dương xanh là những thị trường chưa có sẵn và còn trống, trái ngược với nó là đại dương đỏ – thị trường mà các công ty đang cạnh tranh với nhau một cách khốc liệt.
Lúc ấy cuối cùng Văn Kha cũng bình tĩnh sau đả kích thất học và mất mẹ, bèn xung phong muốn tham dự kế hoạch Future.
Thực ra hình như Trác Viễn vẫn luôn khinh thường Văn Kha vì trình độ học vấn, nên cuối cùng chỉ giao bộ phận Hậu cần phối hợp cho anh.
Bản thân bộ phận hậu cần cũng chẳng có nhiều nội dung kỹ thuật, thậm chí không liên quan đến bộ phận tuyển chọn nhân tài. Nhưng tính cách Văn Kha ôn hòa, cũng giỏi quan tâm đến người khác, nhiều lần thấy sinh viên trong kế hoạch Future gặp khó khăn anh không quan tâm đến sự phản đối của Trác Viễn mà tự mình bay ra nước ngoài dùng tiền và dùng sức để tận lực hỗ trợ.
Anh làm vậy, một mặt đương nhiên là xuất phát từ bản tính thiện ý và lo lắng cho các sinh viên, mặt khác khi tiếp xúc với những nhân tài này, anh cũng thu hoạch được rất nhiều thứ.
Văn Kha không học đại học, nhưng thực ra anh chẳng hề tụt hậu, mà trái lại, có lẽ vì tự biết bản thân mình thiếu thốn, nên anh càng để ý, càng cố gắng hơn người bình thường.
Anh chưa từng muốn buông tha bất cứ một cơ hội giành được kiến thức nào, dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi.
Ngay từ lúc Facebook và Google bắt đầu dùng lưu lượng khổng lồ của mình để xây dựng nền tảng quảng cáo ở nước ngoài, Văn Kha đã thuyết phục Trác Viễn để rất nhiều sinh viên tham gia chương trình đào tạo marketing của hai trùm quảng cáo khổng lồ này.
Lần đó, anh cũng thuận thế yêu cầu được một slot.
Hồi cấp ba trình độ tiếng Anh của Văn Kha đứng nhất trường, có điều sau mấy năm không dùng đến cũng đã giảm sút đi nhiều. Bởi vậy anh không chỉ cần học kiến thức mới, mà còn phải vượt qua rào cản ngôn ngữ và chướng ngại hoàn cảnh. Khoảng thời gian ấy, gần như mỗi ngày vừa mở mắt ra Văn Kha đã học tập, thế mà vẫn cảm thấy rất vất vả. Nhưng với sự giúp đỡ của các sinh viên trong kế hoạch Future, anh vẫn thành công nhận được chứng chỉ của chương trình học kia.
Thực sự, đây là một thành tích vô cùng ghê gớm.
Sau những nhân tài cao cấp nhất của ngành nghề trong nước, Văn Kha – người không có trình độ đại học – là người thứ ba nhận được giấy chứng nhận Blueprint* thiết kế quảng cáo của Facebook.
*Facebook Blueprint là chương trình đào tạo và chứng nhận toàn cầu về Marketing trên Facebook và Instagram. Facebook hiện đang cung cấp 2 loại chứng nhận Blueprint bao gồm: Chứng chỉ lên kế hoạch chuyên nghiệp và Chứng chỉ mua hàng chuyên nghiệp.
Nhưng điểm này Trác Viễn vốn không để trong lòng.
Khoảng thời gian đó, việc cấp bách nhất của nhà họ Trác là để Văn Kha sinh nở, và cũng vào lúc đó, mẹ Trác ép Văn Kha phải đi mát xa tuyến thể, hại anh mắc bệnh nặng một trận.
Từ đó về sau, Trác Viễn không tiếp tục cho anh nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của công ty, với lý do là để anh chăm chút dưỡng sức khỏe chuẩn bị mang thai.
Năm ấy, là năm anh lại lần nữa cảm thấy nản lỏng thoái chí.
Về sau anh không còn tiếp tục tích cực tham dự chuyện của công ty Trác Viễn, chỉ thi thoảng duy trì mối quan hệ tốt với vài sinh viên trong kế hoạch Future. Cũng chính vì những mối quan hệ này mà anh có thể thu hoạch được một vài cơ hội công việc nho nhỏ, giúp các nhà phát triển app kém tiên tiến muốn mở rộng thị trường nước ngoài đặt rất nhiều quảng cáo trên Facebook.
Cũng chính nhờ trải nghiệm này mà Văn Kha mới cảm thấy hứng thú với ngành phát triển app.
Trác Viễn vẫn luôn cho rằng tất cả tiền cọc anh mua căn nhà ở Thế Gia này dựa vào khoản bồi thường, nhưng thực ra không phải. Là khoản tiền đó, cộng thêm số tiền anh để dành khi làm thêm này mới có thể nhanh chóng hoàn lại vốn, thậm chí hai năm trước anh còn đưa ra một quyết định dẫn đầu, đó là mạo hiểm mua bảy tám đồng bitcoin*.
*Bitcoin là một loại tiền kỹ thuật số được phát hành dưới dạng phần mềm mã nguồn mở.
Rõ ràng đều là những lựa chọn rất chính xác, nhưng chẳng hiểu sao chuyện anh tự mua nhà hình như đã chọc giận Trác Viễn. Vì thế, gã gần như đã bạo lực lạnh với anh gần ba tháng, chuyện này khiến Văn Kha vẫn luôn rất khó chịu, nên về sau có thành tích gì anh cũng dần không còn dám nói cho Trác Viễn nữa.
Mấy năm bị nhốt trong nhà một cách bất đắc dĩ này, từ đầu đến cuối Văn Kha đã gắng hết sức làm một số việc.
Anh học tập, đầu tư, dù công ty của Trác Viễn có nhiều tài nguyên và nguồn vốn có thể quay vòng cũng cố gắng không để mình bị cái nghề này vứt bỏ, thậm chí đến lúc trước anh còn lấy hết dũng khí lần nữa muốn để đề án app của mình được Trác Viễn tiếp nhận.
Chỉ là, cuối cùng anh lại phải thất vọng thêm lần nữa.
Cho đến hôm nay khi được một người lắng nghe chăm chú và nghiêm túc thế này, Văn Kha mới nhận ra hoàn cảnh trước đó tồi tệ đến nhường nào. Ở bên Trác Viễn mười năm, hơn ba nghìn ngày cạnh nhau, thế mà chẳng có được một ngày nói chuyện về sự nghiệp của anh nhiều và sâu sắc như ngày hôm nay nói với Hàn Giang Khuyết.
Thực ra, trong một hoàn cảnh tiêu cực, con người rất khó duy trì cảm xúc dám nghĩ dám làm bất cứ lúc nào. Bị phủ định tới lui không ngừng, người có mạnh mẽ đến đâu cũng rất khó giữ được ý chí chiến đấu sục sôi.
Rốt cuộc Văn Kha có thể khẳng định với mình: Ly hôn là một lựa chọn rất chính xác.
Thậm chí chuyện này không phải chỉ vì ngoại tình, không phải bởi vì tình cảm bị lạnh nhạt nhiều năm, mà đơn giản là vì –
Một người yêu anh, nhất định có thể nhìn thấy giá trị của anh.
Dù giá trị đó bị che đậy mười năm, bây giờ chỉ có thể tỏa ra ánh sáng nhỏ nhoi yếu ớt.
....
Mấy ngày kế tiếp, Hàn Giang Khuyết bận rộn mang đồ đạc của mình đến trong nhà Văn Kha ở Thế Gia, còn Văn Kha lại đang cố gắng liên hệ với những sinh viên trong kế hoạch Future trước đây và rất nhiều những bên hợp tác trước đó để xem có cơ hội nào tiếp tục thúc đẩy hạng mục công việc app Tình cuối.
Mãi đến đêm thứ năm, Hàn Giang Khuyết bỗng nói với anh: "Chủ nhật chúng mình đến câu lạc bộ LM một chuyến nhé, gặp Phó Tiểu Vũ."
"Phó Tiểu Vũ?" Văn Kha hơi giật mình.
"Ừ. Không chừng Phó Tiểu Vũ sẽ cảm thấy hứng thú với Tình cuối, lúc đó anh nhớ cầm đề án theo nữa."
"Thật sao?" Mắt Văn Kha lập tức sáng rực, anh khá căng thẳng nên đặt câu hỏi cũng như súng bắn liên thanh: "Nhưng không phải Phó Tiểu Vũ là ông chủ của LM à? Cậu ta sẽ cảm thấy hứng thú với việc phát triển app ư? Cậu ta đã từng đầu tư vào phương diện này chưa?"
"Trước mắt cứ nói chuyện đơn giản cái đã, vả lại anh cũng coi như nhân tiện..."
"Nhân tiện?" Văn Kha không hiểu có ý gì.
"Ừm." Hàn Giang Khuyết đè Văn Kha đang bận rộn nấu nướng lên bệ bếp từ phía sau lưng, hắn cắn cắn vành tai Văn Kha, thấp giọng nói: "Chủ nhật em có tham gia thi đấu quyền anh nghiệp dư ở câu lạc bộ LM, anh phải tới cổ vũ em đấy."
________________________
Người post: Yến Nhi
Hiển nhiên Hàn Giang Khuyết nghe hiểu, hắn suy nghĩ trong chốc lát mới đặt câu hỏi.
"Đúng, nên phải nhập hệ thống tính toán hoàn toàn khác biệt."
Tốc độ nói của Văn Kha vì kích động mà bất giác nhanh hơn: "Anh với Hứa Gia Nhạc đã thảo luận rất nhiều lần, ban đầu bọn anh muốn dùng các kiểm tra tâm lý phức tạp và có thẩm quyền, sau đó thêm các mô đun* điền sở thích chi tiết nhất trên thị trường, cũng như mô đun trải nghiệm cuộc sống. Cuối cùng đặc biệt nhất – Để người dùng tự mình kiểm soát dữ liệu lớn của vận toán xứng đôi."
*Mô đun là một đơn vị nhỏ để cấu thành một tổng thể, chức năng lớn, mỗi mô đun lại đảm nhận một chức năng riêng biệt.
"Điều này phải làm thế nào?"
"Là như vậy, nếu một người dùng quan tâm đến kết quả kiểm tra xứng đôi tâm lý, người đó có thể điều chỉnh tỉ lệ độ xứng đôi này đến cao nhất. Còn nếu một người dùng quan tâm đến độ xứng đôi sở thích, vậy sẽ điều chỉnh tỉ lệ sở thích tối đa. Cứ thế, mặc dù quy trình nền* phức tạp, nhưng lại có thể để mỗi người dùng có khả năng căn cứ nhu cầu của cá nhân rồi tự tạo công thức tính toán cho mình."
*Quy trình nền, hay còn gọi là background process, là một quy trình máy tính chạy phía sau hậu trường và không có sự can thiệp của người dùng. Các tác vụ điển hình cho những quy trình này bao gồm ghi nhật ký, giám sát hệ thống, lập lịch và thông báo người dùng.
Văn Kha dừng lại một chút, anh nhìn Hàn Giang Khuyết, sau đó nhấn mạnh từng chữ: "Hàn Giang Khuyết, anh muốn để người dùng có thể vứt bỏ yếu tố độ phù hợp pheromone mà tự mình nắm lấy thứ mình cần, đi tìm tình yêu mình muốn. Em biết không, cho đến bây giờ trên thị trường chưa từng có app hẹn hò kiểu này."
Hàn Giang Khuyết cũng nhìn vào đôi mắt Văn Kha, hắn bỗng nhiên muốn hôn người ấy.
Đây là một Omega 28 tuổi, rõ ràng đã kết hôn rồi ly hôn, trong mắt người bình thường, hẳn phải là độ tuổi biết thực tế và cụ thể. Thế mà anh lại nghiêm túc muốn phát triển một app đặc biệt đến vậy, không liên quan tới pheromone, chỉ liên quan đến tình yêu thực sự.
Trong thế giới này, đây là một suy nghĩ ngớ ngẩn, nhưng lại lãng mạn đến nhường nào.
Trong thoáng chốc, dường như Hàn Giang Khuyết đã trở lại thời niên thiếu.
Hắn thực sự là một học sinh hư, đi học lúc nào cũng thất thần, hết nhìn chim sẻ nhảy nhót trên cành lại nhìn vệt sáng lốm đốm tung tăng trên cửa sổ kính, chẳng chịu nghe giảng. Mỗi ngày bị giáo viên bắt được phạt đứng nhiều lần, ngay cả thầy chủ nhiệm hung dữ nhất cũng không quản nổi hắn.
Nhưng không ngờ, sau này hắn lại bị thuần phục bởi cậu học sinh giỏi Văn Kha.
Hắn thích nghe Văn Kha nói chuyện, dù khi đó luôn cố ý hung dữ nói ghét Văn Kha dông dài, nhưng thực ra từ trong đáy lòng hắn vẫn luôn biết mình thích nghe Văn Kha lải nhải với mình, nói chuyện cùng mình, giảng bài cho mình.
Văn Kha vừa dịu dàng lại kiên quyết, là cậu trai xuất sắc có được hết thảy những phẩm chất mà hắn trông mong.
Hàn Giang Khuyết nghĩ thật lâu, hỏi: "Cái app này sẽ rất đột phá, đúng không?"
Đột phá còn mang ý nghĩa cực kỳ mạo hiểm.
"Đúng." Văn Kha nhẹ gật đầu. Anh bỗng cảm thấy hơi cô đơn, bởi vì chỉ có một mình chiến đấu hăng hái, cũng biết có lẽ thiết kế như thế này sẽ chẳng dễ được đón nhận. Thế là anh dừng một chút mới nói: "Vả lại việc phát triển cũng cần một khoản tiền vốn rất lớn. Mặc dù Tình cuối có thể không cần phải tốn tiền để mua kho dữ liệu độ phù hợp từ bệnh viện, nhưng anh nghĩ bản thân hệ thống tính toán này cũng rất phức tạp, lại phải thuê nhân viên phát triển khá xuất sắc. Mà đây mới chỉ là giai đoạn trước khi phát triển thôi đấy, còn chưa bao gồm đến việc đưa quảng cáo mở rộng quy mô lớn sau này... Ai, chỗ nào cũng cần tiền."
"Chuyện tiền nong không cần lo lắng." Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên nói chắc nịch.
"Hả?" Văn Kha nghi hoặc nhìn lại.
"Bởi vì..." Hàn Giang Khuyết hơi lúng túng dừng lại, rồi sau đó mới giải thích: "Thiết kế đặc biệt như vậy nhất định sẽ có người muốn đầu tư, em cảm thấy đây sẽ là một app cực kỳ hay."
"Anh cũng hi vọng thế." Văn Kha cũng nhanh chóng phấn chấn tinh thần. Anh nhìn ánh mắt chăm chú của Hàn Giang Khuyết, bỗng nhiên giơ tay nhéo chiếc mũi thẳng của chàng Alpha: "Không sao đâu, anh cũng còn chút tiền để dành có thể sử dụng. Yên tâm đi, tiến từng bước từng bước một."
Anh cười thật ngọt ngào, cố ý trêu Hàn Giang Khuyết.
Hàn Giang Khuyết nheo nheo mắt. Thực ra hắn rất vui vẻ, ngay cả Văn Kha cũng có thể nhìn ra ý cười mơ hồ trong mắt hắn, nhưng vẫn cố ý hỏi: "Vậy anh định nuôi em thế nào?"
"Đêm nay muốn ăn gì?" Văn Kha cười híp mí: "Anh nấu cho em."
"Chỉ thế thôi á?" Hàn Giang Khuyết hứ một tiếng, hắn dừng một chút, trên mặt nhuốm vẻ thẹn thùng, một lát sau mới nhẹ giọng nói: "Văn Kha, anh sẽ mời em ở chung chứ?"
"Em, em muốn ở chung với anh hả?" Văn Kha ngây ra một lúc, dường như anh cũng lây nhiễm bởi Hàn Giang Khuyết, không khỏi có chun chút xấu hổ: "Thật?"
Tiến triển quan hệ của hai người giống như ngồi trên tên lửa, quả thực khiến chính anh cũng hoài nghi, đây là sự thực ư. Anh không biết người khác yêu đương có tiết tấu thế nào, nhưng khi Hàn Giang Khuyết hỏi thế anh thậm chí còn không kịp nghĩ đã cảm thấy vui sướng.
"Nếu anh mở miệng mời em, em sẽ đồng ý." Hàn Giang Khuyết nói.
Văn Kha không nhịn được nhào tới húc Hàn Giang Khuyết ngã xuống giường: "Anh mời, anh mời."
"Ở chung với anh nhé." Anh vừa cười vừa phủ mình xuống hôn: "Hàn Tiểu Khuyết, mời em ở chung với anh."
Ở bên nhau lâu hình như thói quen cũng dần giống nhau, bây giờ Văn Kha cũng đã học được chiêu húc ngã của Hàn Giang Khuyết, hai người ôm nhau lăn trên giường vài vòng mới dần yên tĩnh lại.
"Nhưng tại sao lại gọi là Tình cuối hả anh?" Hàn Giang Khuyết bỗng tò mò hỏi: "Thực sự nghe không giống tên một app, mà giống tên một cuốn sách."
"Ừm..." Văn Kha chần chừ một lúc, thực ra anh cũng biết cái tên này không quá theo trào lưu.
Có một năm ở nước ngoài anh có thấy một câu nói và vẫn mãi nhớ nó – Love is the end.
Không thể nào dịch thẳng ý nghĩa sâu xa của nó, nhưng chẳng biết tại sao lại cảm thấy rất đẹp.
"Bởi vì hi vọng mỗi mối tình, đều có thể là mối tình cuối cùng."
Sau cùng, anh nhẹ nhàng nói.
....
Hứng thú với app của Văn Kha bắt đầu vào nhiều năm trước.
Khi đó mảng phát triển app trong nước vẫn là thị trường đại dương xanh*. Nội bộ nhà họ Trác cạnh tranh kịch liệt, sau khi về nước Trác Viễn đã lấy một số vốn lớn trong nhà để ra xây dựng công ty của mình. Lúc ban đầu, công ty gã cũng coi như tạo được vài app không tệ, mấy năm đó có thể gọi là hăng hái, còn nhờ vào đấy mà triển khai một kế hoạch Future – Thu thập nhân tài ở các trường đại học nước ngoài và cung cấp học bổng cho họ. Trong đó không chỉ có nhân tài phát triển app trước và sau, mà còn cả marketing app.
*Thị trường đại dương xanh là những thị trường chưa có sẵn và còn trống, trái ngược với nó là đại dương đỏ – thị trường mà các công ty đang cạnh tranh với nhau một cách khốc liệt.
Lúc ấy cuối cùng Văn Kha cũng bình tĩnh sau đả kích thất học và mất mẹ, bèn xung phong muốn tham dự kế hoạch Future.
Thực ra hình như Trác Viễn vẫn luôn khinh thường Văn Kha vì trình độ học vấn, nên cuối cùng chỉ giao bộ phận Hậu cần phối hợp cho anh.
Bản thân bộ phận hậu cần cũng chẳng có nhiều nội dung kỹ thuật, thậm chí không liên quan đến bộ phận tuyển chọn nhân tài. Nhưng tính cách Văn Kha ôn hòa, cũng giỏi quan tâm đến người khác, nhiều lần thấy sinh viên trong kế hoạch Future gặp khó khăn anh không quan tâm đến sự phản đối của Trác Viễn mà tự mình bay ra nước ngoài dùng tiền và dùng sức để tận lực hỗ trợ.
Anh làm vậy, một mặt đương nhiên là xuất phát từ bản tính thiện ý và lo lắng cho các sinh viên, mặt khác khi tiếp xúc với những nhân tài này, anh cũng thu hoạch được rất nhiều thứ.
Văn Kha không học đại học, nhưng thực ra anh chẳng hề tụt hậu, mà trái lại, có lẽ vì tự biết bản thân mình thiếu thốn, nên anh càng để ý, càng cố gắng hơn người bình thường.
Anh chưa từng muốn buông tha bất cứ một cơ hội giành được kiến thức nào, dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi.
Ngay từ lúc Facebook và Google bắt đầu dùng lưu lượng khổng lồ của mình để xây dựng nền tảng quảng cáo ở nước ngoài, Văn Kha đã thuyết phục Trác Viễn để rất nhiều sinh viên tham gia chương trình đào tạo marketing của hai trùm quảng cáo khổng lồ này.
Lần đó, anh cũng thuận thế yêu cầu được một slot.
Hồi cấp ba trình độ tiếng Anh của Văn Kha đứng nhất trường, có điều sau mấy năm không dùng đến cũng đã giảm sút đi nhiều. Bởi vậy anh không chỉ cần học kiến thức mới, mà còn phải vượt qua rào cản ngôn ngữ và chướng ngại hoàn cảnh. Khoảng thời gian ấy, gần như mỗi ngày vừa mở mắt ra Văn Kha đã học tập, thế mà vẫn cảm thấy rất vất vả. Nhưng với sự giúp đỡ của các sinh viên trong kế hoạch Future, anh vẫn thành công nhận được chứng chỉ của chương trình học kia.
Thực sự, đây là một thành tích vô cùng ghê gớm.
Sau những nhân tài cao cấp nhất của ngành nghề trong nước, Văn Kha – người không có trình độ đại học – là người thứ ba nhận được giấy chứng nhận Blueprint* thiết kế quảng cáo của Facebook.
*Facebook Blueprint là chương trình đào tạo và chứng nhận toàn cầu về Marketing trên Facebook và Instagram. Facebook hiện đang cung cấp 2 loại chứng nhận Blueprint bao gồm: Chứng chỉ lên kế hoạch chuyên nghiệp và Chứng chỉ mua hàng chuyên nghiệp.
Nhưng điểm này Trác Viễn vốn không để trong lòng.
Khoảng thời gian đó, việc cấp bách nhất của nhà họ Trác là để Văn Kha sinh nở, và cũng vào lúc đó, mẹ Trác ép Văn Kha phải đi mát xa tuyến thể, hại anh mắc bệnh nặng một trận.
Từ đó về sau, Trác Viễn không tiếp tục cho anh nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của công ty, với lý do là để anh chăm chút dưỡng sức khỏe chuẩn bị mang thai.
Năm ấy, là năm anh lại lần nữa cảm thấy nản lỏng thoái chí.
Về sau anh không còn tiếp tục tích cực tham dự chuyện của công ty Trác Viễn, chỉ thi thoảng duy trì mối quan hệ tốt với vài sinh viên trong kế hoạch Future. Cũng chính vì những mối quan hệ này mà anh có thể thu hoạch được một vài cơ hội công việc nho nhỏ, giúp các nhà phát triển app kém tiên tiến muốn mở rộng thị trường nước ngoài đặt rất nhiều quảng cáo trên Facebook.
Cũng chính nhờ trải nghiệm này mà Văn Kha mới cảm thấy hứng thú với ngành phát triển app.
Trác Viễn vẫn luôn cho rằng tất cả tiền cọc anh mua căn nhà ở Thế Gia này dựa vào khoản bồi thường, nhưng thực ra không phải. Là khoản tiền đó, cộng thêm số tiền anh để dành khi làm thêm này mới có thể nhanh chóng hoàn lại vốn, thậm chí hai năm trước anh còn đưa ra một quyết định dẫn đầu, đó là mạo hiểm mua bảy tám đồng bitcoin*.
*Bitcoin là một loại tiền kỹ thuật số được phát hành dưới dạng phần mềm mã nguồn mở.
Rõ ràng đều là những lựa chọn rất chính xác, nhưng chẳng hiểu sao chuyện anh tự mua nhà hình như đã chọc giận Trác Viễn. Vì thế, gã gần như đã bạo lực lạnh với anh gần ba tháng, chuyện này khiến Văn Kha vẫn luôn rất khó chịu, nên về sau có thành tích gì anh cũng dần không còn dám nói cho Trác Viễn nữa.
Mấy năm bị nhốt trong nhà một cách bất đắc dĩ này, từ đầu đến cuối Văn Kha đã gắng hết sức làm một số việc.
Anh học tập, đầu tư, dù công ty của Trác Viễn có nhiều tài nguyên và nguồn vốn có thể quay vòng cũng cố gắng không để mình bị cái nghề này vứt bỏ, thậm chí đến lúc trước anh còn lấy hết dũng khí lần nữa muốn để đề án app của mình được Trác Viễn tiếp nhận.
Chỉ là, cuối cùng anh lại phải thất vọng thêm lần nữa.
Cho đến hôm nay khi được một người lắng nghe chăm chú và nghiêm túc thế này, Văn Kha mới nhận ra hoàn cảnh trước đó tồi tệ đến nhường nào. Ở bên Trác Viễn mười năm, hơn ba nghìn ngày cạnh nhau, thế mà chẳng có được một ngày nói chuyện về sự nghiệp của anh nhiều và sâu sắc như ngày hôm nay nói với Hàn Giang Khuyết.
Thực ra, trong một hoàn cảnh tiêu cực, con người rất khó duy trì cảm xúc dám nghĩ dám làm bất cứ lúc nào. Bị phủ định tới lui không ngừng, người có mạnh mẽ đến đâu cũng rất khó giữ được ý chí chiến đấu sục sôi.
Rốt cuộc Văn Kha có thể khẳng định với mình: Ly hôn là một lựa chọn rất chính xác.
Thậm chí chuyện này không phải chỉ vì ngoại tình, không phải bởi vì tình cảm bị lạnh nhạt nhiều năm, mà đơn giản là vì –
Một người yêu anh, nhất định có thể nhìn thấy giá trị của anh.
Dù giá trị đó bị che đậy mười năm, bây giờ chỉ có thể tỏa ra ánh sáng nhỏ nhoi yếu ớt.
....
Mấy ngày kế tiếp, Hàn Giang Khuyết bận rộn mang đồ đạc của mình đến trong nhà Văn Kha ở Thế Gia, còn Văn Kha lại đang cố gắng liên hệ với những sinh viên trong kế hoạch Future trước đây và rất nhiều những bên hợp tác trước đó để xem có cơ hội nào tiếp tục thúc đẩy hạng mục công việc app Tình cuối.
Mãi đến đêm thứ năm, Hàn Giang Khuyết bỗng nói với anh: "Chủ nhật chúng mình đến câu lạc bộ LM một chuyến nhé, gặp Phó Tiểu Vũ."
"Phó Tiểu Vũ?" Văn Kha hơi giật mình.
"Ừ. Không chừng Phó Tiểu Vũ sẽ cảm thấy hứng thú với Tình cuối, lúc đó anh nhớ cầm đề án theo nữa."
"Thật sao?" Mắt Văn Kha lập tức sáng rực, anh khá căng thẳng nên đặt câu hỏi cũng như súng bắn liên thanh: "Nhưng không phải Phó Tiểu Vũ là ông chủ của LM à? Cậu ta sẽ cảm thấy hứng thú với việc phát triển app ư? Cậu ta đã từng đầu tư vào phương diện này chưa?"
"Trước mắt cứ nói chuyện đơn giản cái đã, vả lại anh cũng coi như nhân tiện..."
"Nhân tiện?" Văn Kha không hiểu có ý gì.
"Ừm." Hàn Giang Khuyết đè Văn Kha đang bận rộn nấu nướng lên bệ bếp từ phía sau lưng, hắn cắn cắn vành tai Văn Kha, thấp giọng nói: "Chủ nhật em có tham gia thi đấu quyền anh nghiệp dư ở câu lạc bộ LM, anh phải tới cổ vũ em đấy."
________________________
Người post: Yến Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất