Chương 52
Ăn tối xong, ba người mới ngồi xuống bắt đầu nói chuyện đề án Tình cuối, thế nên bầu không khí vừa mới hòa hoãn được một chút cũng lần nữa trở nên nghiêm túc.
Mấy hôm qua Văn Kha quyết đoán điều chỉnh toàn bộ đề án lần nữa. Anh mở nó ra, lúc bắt đầu bỗng bất giác cảm thấy hơi miệng đắng lưỡi khô.
"Cậu Phó, trong cuộc thảo luận lần trước của chúng ta cậu chủ yếu nói đến vấn đề trên hai phương diện, một là kế hoạch không kiếm tiền được, cái còn lại là bốn năm trăm câu hỏi trắc nghiệm quá rườm rà. Sau khi về tôi đã nghĩ thật lâu và cảm thấy cậu nói đúng."
"Ừm."
Phó Tiểu Vũ đáp lời không mấy nhiệt tình. Hiển nhiên dù Văn Kha tán thành ý kiến của y cũng khiến y không mấy quan tâm, mà lập tức nói thẳng vào chủ đề: "Trong điện thoại nghe anh nói lần này đã thay đổi rất nhiều, là gì vậy?"
"Đúng, đúng...."
Văn Kha nhẹ gật đầu. Anh bất giác hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp: "Là thế này, tôi đã nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định kết hợp hai vấn đề cậu nói lại để cùng giải quyết."
Omega trước mặt anh đây trẻ trung hơn anh rất nhiều, lại có khí chất tinh anh bẩm sinh. Chỉ cần nói chuyện chính, trong đôi mắt của y sẽ ánh lên vẻ dò xét sắc bén, khiến người ta bỗng có cảm giác căng thẳng không thể che giấu.
"Kết hợp để cùng giải quyết?"
"Đúng thế." Văn Kha lật bản in đề án ra. Anh dừng lại chỉ trong chốc lát để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó chậm rãi nói: "Tôi nghĩ thế này, quả thực bốn năm trăm câu trắc nghiệm khiến cho mức tiếp cận quá cao. Cứ ném cho người dùng một lượng lớn câu hỏi như vậy sẽ ngăn thẳng đa số bộ phận người dùng bên ngoài, quả thực xét theo góc độ thương mại thì hoàn toàn không ổn."
"Điểm này tôi và Hứa Gia Nhạc đã bàn bạc tỉ mỉ, cậu ấy vẫn cảm thấy chúng ta nên vừa thỏa hiệp với thói quen của người dùng vừa cố gắng đảm bảo độ chuyên nghiệp cao. Tôi đã tổng hợp suy xét những ý kiến kia, bỗng có một suy nghĩ, chi bằng thế này – Dứt khoát xây dựng bảng câu hỏi trắc nghiệm phức tạp và chuyên nghiệp này thành sản phẩm kiếm tiền cốt lõi trong app Tình cuối."
"Nghĩa là sao?" Hình như Phó Tiểu Vũ cũng có hứng thú với suy nghĩ của Văn Kha bèn hỏi.
"Rút gọn bảng trắc nghiệm tới mức không thể rút gọn hơn." Văn Kha nói: "Mãi đến khi giảm bớt chỉ còn chưa đầy năm mươi câu."
"Ừm, giảm độ cao cửa xuống." Phó Tiểu Vũ gật gật đầu.
"Đúng, tất cả những người dùng đăng ký app sẽ trả lời chưa đầy năm mươi câu hỏi trước. Số lượng này sẽ không khiến người ta thấy chùn bước, mà còn có thể đạt được kết quả trắc nghiệm tâm lý bước đầu để tiến hành ghép đôi. Thông qua biện pháp giảm độ cao cửa này chúng ta có thể cố gắng thu hút thêm nhiều người dùng thử nghiệm Tình cuối, mà toàn bộ nội dung này đều miễn phí."
"Sau đó thì sao?"
"Trước tiên, chúng ta thành lập cơ sở người dùng lớn nhất, sau đó chia nhỏ bộ câu hỏi hoàn chỉnh, chẳng hạn như ảnh hưởng của gia đình ban đầu và trải nghiệm cảm xúc thành các mô-đun khác nhau. Kế đó sẽ lồng ghép chúng vào app như thủ tục qua cửa và nói với người dùng rằng họ càng mở khóa nhiều mô đun thì kết quả tính toán ghép đôi sẽ càng chính xác. Vì vậy trên thực tế, trong toàn bộ app chúng tôi vẫn có 500 câu hỏi, đó chỉ là vấn đề giải khóa. Và kế tiếp sau đó, chúng tôi sẽ bắt đầu thu phí ở những bài kiểm tra tâm lý sâu hơn và phức tạp hơn."
Nói đến đây Văn Kha cảm thấy mạch suy nghĩ mình nói ra càng lúc càng thông thuận. Anh uống một hớp trà nhuận họng, đoạn hưng phấn nói: "Thông qua thiết kế này, chúng tôi có thể cho người dùng một con đường đơn giản hóa và rõ ràng – Họ đăng kí, trước hết sẽ thử nghiệm miễn phí nội dung đơn giản, sau đó sẽ bị thu hút và sẽ bỏ tiền ra để từng bước từng bước mở khóa nội dung kế tiếp. Mà khi thực hiện xong toàn bộ kiểm tra, người dùng cũng đạt được chứng nhận, có quyền lợi cao hơn trong việc ghép đôi. Làm như vậy không cần hy sinh tính chuyên nghiệp của Tình cuối, mà trái lại còn có thể khiến bộ phận này trở thành nội dung có giá trị nhất để thu lợi nhuận app, vẹn toàn đôi bên."
"Cho nên anh cảm thấy người dùng sẽ đồng ý bỏ tiền ra thực hiện bộ trắc nghiệm 500 câu hỏi." Giọng điệu của Phó Tiểu Vũ nhất thời không nghe ra là tán đồng hay phủ nhận.
"Tôi cảm thấy..."
Văn Kha không khỏi ngừng một chút, đương nhiên anh biết mình không có con mắt tinh tường trong thương mại bằng Phó Tiểu Vũ. Khi nghe thấy câu trả lời lấp lửng này, Văn Kha như đối mặt với câu hỏi vặn của giáo viên, không khỏi có cảm giác muốn rút lui trong nháy mắt.
Trước kia khi đi học, anh rất ít khi có cảm giác như vậy, bởi vì thời điểm đó anh luôn luôn tin tưởng mình đúng trăm phần trăm. Nhưng mà càng về sau, tự tin dần dà bị mài mòn trong cuộc sống, đến mức anh dần trở nên bó chân bó tay, mà nỗi chần chừ và băn khoăn vào giờ phút này cũng thành chuyện thường.
Có điều khi lần nữa ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt sắc sảo kia của Phó Tiểu Vũ, trong lòng Văn Kha đột nhiên trào dâng cảm xúc không chịu thua mãnh liệt.
Phó Tiểu Vũ chắc chắn là kiểu Omega xuất sắc nhất, nhưng chính anh cũng có niềm kiêu ngạo của mình.
"Tôi cảm thấy họ sẽ đồng ý." Văn Kha nghiêm túc nói: "Chỉ cần chúng tôi có thể để cho người dùng cảm thấy đáng giá."
"Vậy anh cảm thấy làm thế nào mới khiến người dùng thấy đáng giá?"
"Là cảm nhận khi trải nghiệm sử dụng app miễn phí, và còn nữa, đó chính là tính chuyên nghiệp." Văn Kha nhấn mạnh từng chữ: "Cách trực tiếp nhất để khiến người dùng tin vào tính chuyên nghiệp của bộ câu hỏi trắc nghiệm này là có sự hỗ trợ và chứng nhận của tổ chức chuyên nghiệp."
"Đương nhiên rồi. Tôi biết bộ câu hỏi này đến từ nỗ lực nghiên cứu của tiến sĩ Hứa thuộc ngành Nhân loại học của đại học M, nhưng muốn để đại học M cấp thư xác nhận cho một app là chuyện khó tưởng tượng được." Phó Tiểu Vũ nói thẳng.
"Quả thực là rất khó." Văn Kha nhẹ gật đầu, nhưng anh không bối rối mà tiếp tục nói: "Trừ phi app Tình cuối này có kết nối một chút với đại học M."
"Quá khó." Phó Tiểu Vũ lắc đầu không hề che giấu phủ nhận: "Đấy là đại học M nổi tiếng hàng top thế giới, cho dù anh có mối quan hệ với tiến sĩ Hứa thì cũng không thể nào khiến họ làm vậy được đâu."
"Cậu Phó này, cậu hiểu lầm ý của Văn Kha rồi." Hứa Gia Nhạc bình thản mở miệng: "Cậu ấy nói kết nối, không phải để chỉ mối quan hệ của tôi với đại học M, mà là thực sự cung cấp giá trị cho họ. Đại học M đúng là trường thuộc top đầu về học thuật, nên họ sẽ không để ý đến những hiệu quả và lợi ích về tiền bạc và thương mại mà Tình cuối mang lại. Chỉ có giá trị học thuật mới là thứ khiến họ cảm thấy hứng thú."
Văn Kha giải thích tiếp nối: "Qua Hứa Gia Nhạc, tôi có biết mấy vị giáo sư toàn thời gian trong khoa Nhân loại học của đại học M đang nghiên cứu sâu về mối liên hệ tình cảm của AO, một trong số họ là thầy hướng dẫn của Hứa Gia Nhạc. Trong bối cảnh kỷ nguyên mới, liệu mức độ phụ thuộc của con người vào pheromone có thay đổi khi họ tìm kiếm bạn đời hay không, đồng thời lý do và thay đổi đằng sau đó cũng là những chủ đề mới nổi trong lĩnh vực Nhân loại học, và nó đang thu hút sự chú ý của các giáo sư đại học M."
"Sau đó thì sao?" Phó Tiểu Vũ hơi nheo mắt.
"Cậu Phó suy nghĩ chút đi, nếu như thực sự có thể tung ra một app hoàn toàn không bao gồm mô đun độ phù hợp pheromone như Tình cuối, như vậy một khi thu được thành công trên thị trường chẳng phải đã chứng minh rằng quan điểm tìm bạn trăm năm của mọi người đã thay đổi sao?"
Mắt Văn Kha tỏa sáng, anh gằn từng chữ một nói tiếp: "Quan trọng hơn là, app này có thể cung cấp một đường tắt nghiên cứu cho đại học M. Thông qua tham dự và lựa chọn của người dùng, đại học M có thể lấy được số liệu nghiên cứu nguyên thủy có mức độ gần như bằng với phòng thí nghiệm và không bị ô nhiễm. Bản thân số liệu trọn bộ này đối với giới học thuật chính là bảo vật vô giá."
"Cho nên tôi nhờ Hứa Gia Nhạc giúp đỡ liên lạc với thầy hướng dẫn của cậu ấy để nói về đề án cũng như nguyện vọng của tôi. Chúng tôi có thể cung cấp số liệu học thuật giá trị cho đại học M, mà họ sẽ trở thành hậu thuẫn của Tình cuối, giúp chúng tôi soạn thảo bảng câu hỏi và tiến hành những phân tích tiếp theo. Mọi người đều biết khoa Nhân loại học và Tâm lý học ứng dụng của đại học M là hàng đầu trên thế giới, thông qua hợp tác chính thức như vậy, chúng tôi thậm chí không cần phải nói rõ bất cứ điều gì, đương nhiên đại học M sẽ chứng thực tính chuyên nghiệp của Tình cuối, người dùng cũng sẽ đương nhiên tin vào thẩm quyền của câu hỏi kiểm tra của chúng tôi – để Tình cuối sẽ là một app tình cảm trước nay chưa từng có được chứng nhận bởi đại học M."
Phó Tiểu Vũ không khỏi ngẩn người trong chốc lát. Y im lặng một lúc rồi mới mở miệng: "Họ đã đồng ý rồi à?"
"Bên đại học M cảm thấy vô cùng hứng thú với cuộc hợp tác này."
Lần này là Hứa Gia Nhạc trả lời: "Đương nhiên những nội dung trong đó vẫn cần nghiên cứu thảo luận với trường học, nhưng theo tin tức tôi nhận được thì tình huống rất khả quan."
"Kế hoạch hợp tác này là do anh nghĩ ra sao?" Phó Tiểu Vũ bỗng hỏi, thực sự y không thể nào che giấu nỗi kinh ngạc trong giọng nói của mình.
"Đúng thế." Văn Kha chậm rãi trả lời: "Thực ra trước đó tôi cũng không chắc chắn lắm, bởi vì... Cho đến bây giờ tôi không có kinh nghiệm hợp tác thương mại nào cả, huống chi là bàn bạc với trường đại học hàng đầu thế giới như đại học M thì đương nhiên càng không hề có. Nhưng về sau tôi nghĩ, suy nghĩ của mình và các giáo sư đại học M có điểm chung, nên bất luận thế nào tôi cũng phải thử một chút."
"Điểm chung nào?"
"Tôi nghĩ chính là lòng hiếu kỳ... Lòng hiếu kỳ với tình cảm của con người." Văn Kha lẩm bẩm.
Ánh mắt anh đầy tính nghiêm túc, mà trong đó lại xẹt qua một cảm xúc vừa phức tạp lại vừa dịu dàng. Anh khẽ dừng lại trong chốc lát rồi mới nhẹ giọng tiếp tục nói: "Rốt cuộc chúng ta nhìn nhận như thế nào về tình yêu? Vì điều gì mà một người lại đi yêu một người khác? Thật sự là vì pheromone ư? Là bởi vì bề ngoài? Hay là vì những thứ khác, những thứ từ thẳm sâu hơn? Chúng ta nên làm thế nào để tìm được bản thân, lý giải bản thân? Chúng ta phải tìm được tình yêu như thế nào?"
"Tôi và những học giả tài giỏi kia cùng hiếu kỳ về đáp án của những câu hỏi này, nên dựa vào tình cảm chân thành đó để nghĩ ra cách hợp tác như vậy. Tôi nghĩ, nếu tìm được, hoặc là nói, tiếp cận đáp án của những câu hỏi này có lẽ cũng hẳn là một trong những ý nghĩa của Tình cuối."
Phó Tiểu Vũ nhìn vẻ mặt bình tĩnh và kiên định của Văn Kha, trong nháy mắt đó trong lòng y bỗng có một thứ cảm giác nói không nên lời.
Y vốn là người muốn hiệu quả và lợi ích phải thiết thực, nên đương nhiên không thể hiểu được cái hiếu kỳ này. Chính vì vậy nếu là y sẽ không thể nghĩ ra được kế hoạch hợp tác đó.
Đây là lần đầu tiên y cảm thấy suy nghĩ của mình có chỗ giới hạn và khiếm khuyết trước mặt Văn Kha.
Omega trước mặt y có khí chất dịu dàng điềm tĩnh, nấu ăn ngon, nom rất bình thường và chỉ thuộc về những chuyện nhà cửa vụn vặt.
Thực ra Phó Tiểu Vũ không hẳn là ghét Văn Kha, nhưng trước đó y chưa từng coi Văn Kha là người có thể ngồi bình đẳng trước mặt mình nói chuyện sự nghiệp. Nhưng trong một giây này, Phó Tiểu Vũ bỗng cảm nhận một cách rõ ràng rằng Văn Kha khác với tất cả mọi người.
Văn Kha thông minh, sự thông minh của anh không sắc bén, có đôi khi còn khuyết thiếu chút ánh mắt và kinh nghiệm thương mại.
Nhưng thông minh của anh lại rất hiếm có – Sự thông minh đôn hậu.
__________________
Chương này không dài nhưng nó khóooooo. Mãi không xong một chương
Người post: Yến Nhi
Mấy hôm qua Văn Kha quyết đoán điều chỉnh toàn bộ đề án lần nữa. Anh mở nó ra, lúc bắt đầu bỗng bất giác cảm thấy hơi miệng đắng lưỡi khô.
"Cậu Phó, trong cuộc thảo luận lần trước của chúng ta cậu chủ yếu nói đến vấn đề trên hai phương diện, một là kế hoạch không kiếm tiền được, cái còn lại là bốn năm trăm câu hỏi trắc nghiệm quá rườm rà. Sau khi về tôi đã nghĩ thật lâu và cảm thấy cậu nói đúng."
"Ừm."
Phó Tiểu Vũ đáp lời không mấy nhiệt tình. Hiển nhiên dù Văn Kha tán thành ý kiến của y cũng khiến y không mấy quan tâm, mà lập tức nói thẳng vào chủ đề: "Trong điện thoại nghe anh nói lần này đã thay đổi rất nhiều, là gì vậy?"
"Đúng, đúng...."
Văn Kha nhẹ gật đầu. Anh bất giác hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp: "Là thế này, tôi đã nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định kết hợp hai vấn đề cậu nói lại để cùng giải quyết."
Omega trước mặt anh đây trẻ trung hơn anh rất nhiều, lại có khí chất tinh anh bẩm sinh. Chỉ cần nói chuyện chính, trong đôi mắt của y sẽ ánh lên vẻ dò xét sắc bén, khiến người ta bỗng có cảm giác căng thẳng không thể che giấu.
"Kết hợp để cùng giải quyết?"
"Đúng thế." Văn Kha lật bản in đề án ra. Anh dừng lại chỉ trong chốc lát để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó chậm rãi nói: "Tôi nghĩ thế này, quả thực bốn năm trăm câu trắc nghiệm khiến cho mức tiếp cận quá cao. Cứ ném cho người dùng một lượng lớn câu hỏi như vậy sẽ ngăn thẳng đa số bộ phận người dùng bên ngoài, quả thực xét theo góc độ thương mại thì hoàn toàn không ổn."
"Điểm này tôi và Hứa Gia Nhạc đã bàn bạc tỉ mỉ, cậu ấy vẫn cảm thấy chúng ta nên vừa thỏa hiệp với thói quen của người dùng vừa cố gắng đảm bảo độ chuyên nghiệp cao. Tôi đã tổng hợp suy xét những ý kiến kia, bỗng có một suy nghĩ, chi bằng thế này – Dứt khoát xây dựng bảng câu hỏi trắc nghiệm phức tạp và chuyên nghiệp này thành sản phẩm kiếm tiền cốt lõi trong app Tình cuối."
"Nghĩa là sao?" Hình như Phó Tiểu Vũ cũng có hứng thú với suy nghĩ của Văn Kha bèn hỏi.
"Rút gọn bảng trắc nghiệm tới mức không thể rút gọn hơn." Văn Kha nói: "Mãi đến khi giảm bớt chỉ còn chưa đầy năm mươi câu."
"Ừm, giảm độ cao cửa xuống." Phó Tiểu Vũ gật gật đầu.
"Đúng, tất cả những người dùng đăng ký app sẽ trả lời chưa đầy năm mươi câu hỏi trước. Số lượng này sẽ không khiến người ta thấy chùn bước, mà còn có thể đạt được kết quả trắc nghiệm tâm lý bước đầu để tiến hành ghép đôi. Thông qua biện pháp giảm độ cao cửa này chúng ta có thể cố gắng thu hút thêm nhiều người dùng thử nghiệm Tình cuối, mà toàn bộ nội dung này đều miễn phí."
"Sau đó thì sao?"
"Trước tiên, chúng ta thành lập cơ sở người dùng lớn nhất, sau đó chia nhỏ bộ câu hỏi hoàn chỉnh, chẳng hạn như ảnh hưởng của gia đình ban đầu và trải nghiệm cảm xúc thành các mô-đun khác nhau. Kế đó sẽ lồng ghép chúng vào app như thủ tục qua cửa và nói với người dùng rằng họ càng mở khóa nhiều mô đun thì kết quả tính toán ghép đôi sẽ càng chính xác. Vì vậy trên thực tế, trong toàn bộ app chúng tôi vẫn có 500 câu hỏi, đó chỉ là vấn đề giải khóa. Và kế tiếp sau đó, chúng tôi sẽ bắt đầu thu phí ở những bài kiểm tra tâm lý sâu hơn và phức tạp hơn."
Nói đến đây Văn Kha cảm thấy mạch suy nghĩ mình nói ra càng lúc càng thông thuận. Anh uống một hớp trà nhuận họng, đoạn hưng phấn nói: "Thông qua thiết kế này, chúng tôi có thể cho người dùng một con đường đơn giản hóa và rõ ràng – Họ đăng kí, trước hết sẽ thử nghiệm miễn phí nội dung đơn giản, sau đó sẽ bị thu hút và sẽ bỏ tiền ra để từng bước từng bước mở khóa nội dung kế tiếp. Mà khi thực hiện xong toàn bộ kiểm tra, người dùng cũng đạt được chứng nhận, có quyền lợi cao hơn trong việc ghép đôi. Làm như vậy không cần hy sinh tính chuyên nghiệp của Tình cuối, mà trái lại còn có thể khiến bộ phận này trở thành nội dung có giá trị nhất để thu lợi nhuận app, vẹn toàn đôi bên."
"Cho nên anh cảm thấy người dùng sẽ đồng ý bỏ tiền ra thực hiện bộ trắc nghiệm 500 câu hỏi." Giọng điệu của Phó Tiểu Vũ nhất thời không nghe ra là tán đồng hay phủ nhận.
"Tôi cảm thấy..."
Văn Kha không khỏi ngừng một chút, đương nhiên anh biết mình không có con mắt tinh tường trong thương mại bằng Phó Tiểu Vũ. Khi nghe thấy câu trả lời lấp lửng này, Văn Kha như đối mặt với câu hỏi vặn của giáo viên, không khỏi có cảm giác muốn rút lui trong nháy mắt.
Trước kia khi đi học, anh rất ít khi có cảm giác như vậy, bởi vì thời điểm đó anh luôn luôn tin tưởng mình đúng trăm phần trăm. Nhưng mà càng về sau, tự tin dần dà bị mài mòn trong cuộc sống, đến mức anh dần trở nên bó chân bó tay, mà nỗi chần chừ và băn khoăn vào giờ phút này cũng thành chuyện thường.
Có điều khi lần nữa ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt sắc sảo kia của Phó Tiểu Vũ, trong lòng Văn Kha đột nhiên trào dâng cảm xúc không chịu thua mãnh liệt.
Phó Tiểu Vũ chắc chắn là kiểu Omega xuất sắc nhất, nhưng chính anh cũng có niềm kiêu ngạo của mình.
"Tôi cảm thấy họ sẽ đồng ý." Văn Kha nghiêm túc nói: "Chỉ cần chúng tôi có thể để cho người dùng cảm thấy đáng giá."
"Vậy anh cảm thấy làm thế nào mới khiến người dùng thấy đáng giá?"
"Là cảm nhận khi trải nghiệm sử dụng app miễn phí, và còn nữa, đó chính là tính chuyên nghiệp." Văn Kha nhấn mạnh từng chữ: "Cách trực tiếp nhất để khiến người dùng tin vào tính chuyên nghiệp của bộ câu hỏi trắc nghiệm này là có sự hỗ trợ và chứng nhận của tổ chức chuyên nghiệp."
"Đương nhiên rồi. Tôi biết bộ câu hỏi này đến từ nỗ lực nghiên cứu của tiến sĩ Hứa thuộc ngành Nhân loại học của đại học M, nhưng muốn để đại học M cấp thư xác nhận cho một app là chuyện khó tưởng tượng được." Phó Tiểu Vũ nói thẳng.
"Quả thực là rất khó." Văn Kha nhẹ gật đầu, nhưng anh không bối rối mà tiếp tục nói: "Trừ phi app Tình cuối này có kết nối một chút với đại học M."
"Quá khó." Phó Tiểu Vũ lắc đầu không hề che giấu phủ nhận: "Đấy là đại học M nổi tiếng hàng top thế giới, cho dù anh có mối quan hệ với tiến sĩ Hứa thì cũng không thể nào khiến họ làm vậy được đâu."
"Cậu Phó này, cậu hiểu lầm ý của Văn Kha rồi." Hứa Gia Nhạc bình thản mở miệng: "Cậu ấy nói kết nối, không phải để chỉ mối quan hệ của tôi với đại học M, mà là thực sự cung cấp giá trị cho họ. Đại học M đúng là trường thuộc top đầu về học thuật, nên họ sẽ không để ý đến những hiệu quả và lợi ích về tiền bạc và thương mại mà Tình cuối mang lại. Chỉ có giá trị học thuật mới là thứ khiến họ cảm thấy hứng thú."
Văn Kha giải thích tiếp nối: "Qua Hứa Gia Nhạc, tôi có biết mấy vị giáo sư toàn thời gian trong khoa Nhân loại học của đại học M đang nghiên cứu sâu về mối liên hệ tình cảm của AO, một trong số họ là thầy hướng dẫn của Hứa Gia Nhạc. Trong bối cảnh kỷ nguyên mới, liệu mức độ phụ thuộc của con người vào pheromone có thay đổi khi họ tìm kiếm bạn đời hay không, đồng thời lý do và thay đổi đằng sau đó cũng là những chủ đề mới nổi trong lĩnh vực Nhân loại học, và nó đang thu hút sự chú ý của các giáo sư đại học M."
"Sau đó thì sao?" Phó Tiểu Vũ hơi nheo mắt.
"Cậu Phó suy nghĩ chút đi, nếu như thực sự có thể tung ra một app hoàn toàn không bao gồm mô đun độ phù hợp pheromone như Tình cuối, như vậy một khi thu được thành công trên thị trường chẳng phải đã chứng minh rằng quan điểm tìm bạn trăm năm của mọi người đã thay đổi sao?"
Mắt Văn Kha tỏa sáng, anh gằn từng chữ một nói tiếp: "Quan trọng hơn là, app này có thể cung cấp một đường tắt nghiên cứu cho đại học M. Thông qua tham dự và lựa chọn của người dùng, đại học M có thể lấy được số liệu nghiên cứu nguyên thủy có mức độ gần như bằng với phòng thí nghiệm và không bị ô nhiễm. Bản thân số liệu trọn bộ này đối với giới học thuật chính là bảo vật vô giá."
"Cho nên tôi nhờ Hứa Gia Nhạc giúp đỡ liên lạc với thầy hướng dẫn của cậu ấy để nói về đề án cũng như nguyện vọng của tôi. Chúng tôi có thể cung cấp số liệu học thuật giá trị cho đại học M, mà họ sẽ trở thành hậu thuẫn của Tình cuối, giúp chúng tôi soạn thảo bảng câu hỏi và tiến hành những phân tích tiếp theo. Mọi người đều biết khoa Nhân loại học và Tâm lý học ứng dụng của đại học M là hàng đầu trên thế giới, thông qua hợp tác chính thức như vậy, chúng tôi thậm chí không cần phải nói rõ bất cứ điều gì, đương nhiên đại học M sẽ chứng thực tính chuyên nghiệp của Tình cuối, người dùng cũng sẽ đương nhiên tin vào thẩm quyền của câu hỏi kiểm tra của chúng tôi – để Tình cuối sẽ là một app tình cảm trước nay chưa từng có được chứng nhận bởi đại học M."
Phó Tiểu Vũ không khỏi ngẩn người trong chốc lát. Y im lặng một lúc rồi mới mở miệng: "Họ đã đồng ý rồi à?"
"Bên đại học M cảm thấy vô cùng hứng thú với cuộc hợp tác này."
Lần này là Hứa Gia Nhạc trả lời: "Đương nhiên những nội dung trong đó vẫn cần nghiên cứu thảo luận với trường học, nhưng theo tin tức tôi nhận được thì tình huống rất khả quan."
"Kế hoạch hợp tác này là do anh nghĩ ra sao?" Phó Tiểu Vũ bỗng hỏi, thực sự y không thể nào che giấu nỗi kinh ngạc trong giọng nói của mình.
"Đúng thế." Văn Kha chậm rãi trả lời: "Thực ra trước đó tôi cũng không chắc chắn lắm, bởi vì... Cho đến bây giờ tôi không có kinh nghiệm hợp tác thương mại nào cả, huống chi là bàn bạc với trường đại học hàng đầu thế giới như đại học M thì đương nhiên càng không hề có. Nhưng về sau tôi nghĩ, suy nghĩ của mình và các giáo sư đại học M có điểm chung, nên bất luận thế nào tôi cũng phải thử một chút."
"Điểm chung nào?"
"Tôi nghĩ chính là lòng hiếu kỳ... Lòng hiếu kỳ với tình cảm của con người." Văn Kha lẩm bẩm.
Ánh mắt anh đầy tính nghiêm túc, mà trong đó lại xẹt qua một cảm xúc vừa phức tạp lại vừa dịu dàng. Anh khẽ dừng lại trong chốc lát rồi mới nhẹ giọng tiếp tục nói: "Rốt cuộc chúng ta nhìn nhận như thế nào về tình yêu? Vì điều gì mà một người lại đi yêu một người khác? Thật sự là vì pheromone ư? Là bởi vì bề ngoài? Hay là vì những thứ khác, những thứ từ thẳm sâu hơn? Chúng ta nên làm thế nào để tìm được bản thân, lý giải bản thân? Chúng ta phải tìm được tình yêu như thế nào?"
"Tôi và những học giả tài giỏi kia cùng hiếu kỳ về đáp án của những câu hỏi này, nên dựa vào tình cảm chân thành đó để nghĩ ra cách hợp tác như vậy. Tôi nghĩ, nếu tìm được, hoặc là nói, tiếp cận đáp án của những câu hỏi này có lẽ cũng hẳn là một trong những ý nghĩa của Tình cuối."
Phó Tiểu Vũ nhìn vẻ mặt bình tĩnh và kiên định của Văn Kha, trong nháy mắt đó trong lòng y bỗng có một thứ cảm giác nói không nên lời.
Y vốn là người muốn hiệu quả và lợi ích phải thiết thực, nên đương nhiên không thể hiểu được cái hiếu kỳ này. Chính vì vậy nếu là y sẽ không thể nghĩ ra được kế hoạch hợp tác đó.
Đây là lần đầu tiên y cảm thấy suy nghĩ của mình có chỗ giới hạn và khiếm khuyết trước mặt Văn Kha.
Omega trước mặt y có khí chất dịu dàng điềm tĩnh, nấu ăn ngon, nom rất bình thường và chỉ thuộc về những chuyện nhà cửa vụn vặt.
Thực ra Phó Tiểu Vũ không hẳn là ghét Văn Kha, nhưng trước đó y chưa từng coi Văn Kha là người có thể ngồi bình đẳng trước mặt mình nói chuyện sự nghiệp. Nhưng trong một giây này, Phó Tiểu Vũ bỗng cảm nhận một cách rõ ràng rằng Văn Kha khác với tất cả mọi người.
Văn Kha thông minh, sự thông minh của anh không sắc bén, có đôi khi còn khuyết thiếu chút ánh mắt và kinh nghiệm thương mại.
Nhưng thông minh của anh lại rất hiếm có – Sự thông minh đôn hậu.
__________________
Chương này không dài nhưng nó khóooooo. Mãi không xong một chương
Người post: Yến Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất