Chương 6
"Trác Viễn! Anh làm gì thế?"
Giọng điệu Văn Kha bỗng nghiêm nghị hẳn. Vốn cơ thể anh đã suy yếu lắm rồi, lúc này cảm xúc kích động càng khiến sắc mặt anh tái nhợt khôn cùng.
Trác Viễn há to miệng, nhưng cũng không phản bác được gì.
Gã kết hôn với Văn Kha đã sáu năm, cũng biết tính cách anh điềm đạm đến nhường nào. Huống chi lời gã vừa nói thực sự mất phong độ, nên cũng đuối lý không lên tiếng nữa.
"Hàn Giang Khuyết, cảm ơn cậu." Văn Kha chống lên một góc bàn, ngón tay anh đang run, trái tim cũng lẩy bẩy, và anh mãi không dám nhìn Hàn Giang Khuyết: "Tôi, tôi chỉ đang trải qua kỳ suy nhược sau khi bóc dấu hiệu, thực sự không cần pheromone tốt đến mức của Alpha cấp S đâu. Cảm ơn cậu, nhưng mà thực sự không cần."
Hàn Giang Khuyết còn chưa kịp mở miệng thì lúc này điện thoại của Trác Viễn bỗng nhiên vang lên. Gã không bắt máy ngay mà nhấn từ chối, sau đó nói nhỏ với Văn Kha: "Tiểu Kha, công ty anh còn có việc nên anh phải lập tức đi về đây. Giờ anh sẽ bảo tài xế bên nhà qua đây đón em, không sao chứ?"
Văn Kha khẽ rũ mắt, thực ra anh không thích làm phiền người bên nhà họ Trác.
Nói chuyện ly hôn lâu như thế mà bên nhà kia căn bản chẳng có ai ra mặt.
Văn Kha biết, kỳ thực bên kia đã sớm muốn cho anh xéo đi, chỉ vì Trác Viễn vẫn luôn kiên trì nên họ mới nhẫn nhịn đến nay. Hiện giờ tất cả đều vui vẻ, trong mắt trưởng bối nhà họ Trác vốn không có anh, cho nên ngay cả nhắn nhủ một câu cũng cảm thấy không cần thiết.
Nhưng từ trước đến giờ anh rất ít khi quấy nhiễu công việc của Trác Viễn, một mặt khác anh cũng cảm thấy đúng là không nên để Trác Viễn và Hàn Giang Khuyết ở cùng một chỗ với nhau. Vậy nên anh chỉ bình tĩnh gật gật đầu, nói: "Em không sao, anh mau đi đi."
"Được, vậy em cứ quyết định đi nhé, ai cũng được, miễn em thích là tốt rồi." Nghe vậy Trác Viễn đứng dậy sửa sang lại quần áo, sau đó nhấn mạnh thêm lần nữa: "Giá cả không là vấn đề."
Nói đến đây gã lại liếc nhìn Hàn Giang Khuyết rồi nở nụ cười thân thiện: "Xin lỗi nhé, hôm nay bận quá nên tôi phải đi trước đây. Hàn Giang Khuyết này, hôm nào để tôi mời cậu ăn cơm, chúng ta là bạn học cũ mà, nên thường xuyên liên hệ mới phải."
Hàn Giang Khuyết cũng đứng lên: "Không cần khách sáo."
Hắn cao hơn Trác Viễn nửa cái đầu, cộng thêm pheromone tuyệt đối áp chế nên khi cách Trác Viễn với khoảng cách gần như vậy, nhất thời khiến gã bất giác nhớ đến đoạn ký ức hồi cấp ba bị đè trên mặt đất đánh thê thảm không trở tay kịp, lập tức bèn vô thức lùi về sau nửa bước.
"Trước đây tôi kích động quá nên đánh anh hơi mạnh tay, nên vẫn là để tôi mời nhé."
Hàn Giang Khuyết nhìn phản ứng hoảng sợ của Trác Viễn, để lộ một nụ cười lạnh nhạt: "Đừng căng thẳng."
Đôi mắt hắn đen láy quá đỗi, nên dù có nhếch miệng thì đôi mắt không có ý cười ấy vẫn có vẻ hung ác.
Trác Viễn hít sâu một hơi, lúc này điện thoại của gã lại vang lên, nên rốt cuộc cũng không nói gì mà quay người vội vàng rời đi.
Không nên so đo với Hàn Giang Khuyết nữa.
Trác Viễn nghĩ như vậy.
Gã không chỉ thắng Hàn Giang Khuyết một lần. Mười năm trước, gã đã cướp Văn Kha từ bên người Hàn Giang Khuyết đi; mười năm sau, gã lại vứt bỏ Văn Kha trước mặt Hàn Giang Khuyết.
Giờ có giao Văn Kha cho Hàn Giang Khuyết thì đã sao chứ, đó chẳng qua chỉ là một kẻ gã không cần và cũng chẳng quan tâm nữa.
Ở trước mặt gã, Hàn Giang Khuyết đã sớm thất bại thảm hại.
.....
Chờ sau khi Trác Viễn rời khỏi, Văn Kha cũng chậm rãi đứng lên: "Hôm nay thật sự xin lỗi cậu, hẳn Trác Viễn cũng không có ý kia đâu, cậu đừng để trong lòng nha."
"Tôi không ngại." Hàn Giang Khuyết chỉ lắc đầu.
"Vậy tôi cũng đến bãi đỗ xe chờ đây, hôm nào có rảnh lại gặp."
"Chờ chút." Hàn Giang Khuyết cho tay vào túi quần, nhưng lập tức nghĩ đến gì đó nên vội vàng thả tay xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi quên mang danh thiếp rồi..."
"Thế này đi." Cô Du đứng một bên hiểu ngầm bèn vội vàng rút danh thiếp của mình ra đưa cho Văn Kha, dịu dàng nói: "Anh Văn này, tôi thấy sức khỏe anh yếu quá, thật sự không nên suy nghĩ quá nhiều. Nếu cần giúp đỡ thì anh cứ gọi cho tôi nhé, nhất định chúng tôi sẽ sắp xếp Alpha thích hợp nhất đến cho anh."
"Cảm ơn cô." Văn Kha nhận danh thiếp, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười với cô Du rồi gần như chạy trối chết về phía bãi đỗ xe.
Anh vẫn là một người rất lịch sự lễ độ, nhưng bây giờ đối mặt với Hàn Giang Khuyết, anh chỉ biết bối rối và trốn tránh.
Văn Kha không nói rõ được cảm giác lúc này trong lòng mình là gì, anh chỉ biết mình không muốn đối mặt với Hàn Giang Khuyết.
Mười năm, anh phải dùng hết sức mới khiến mình không còn nhớ đến người ấy nữa.
Anh không muốn gặp lại.
Anh nhớ rõ, hồi lại lần nữa đứng nhất lớp trong một lần kiểm tra năm học lớp mười một, anh và Hàn Giang Khuyết cùng nhau lén lút uống hai chai bia để chúc mừng.
Đêm hôm đó nhân lúc hơi ngà ngà say, hai người chạy lên sân thượng của tòa nhà dạy học. Mặt ai nấy đều đỏ bừng, kế đó ngửa mặt lên bầu trời đêm rống thật to: "Văn Kha is King of the world! Văn Kha thiên hạ vô con mẹ nó địch!"
Có mấy lời chỉ có người năm 18 tuổi mới có thể nói.
Có những hăm hở mà chỉ người 18 tuổi mới có.
Mà giờ anh đã 28 tuổi rồi. 28 tuổi, anh đã biến thành một người khác, một kẻ mà chính anh cũng cảm thấy u ám khôn nguôi.
Nếu như không gặp nhau, liệu có phải trong lòng Hàn Giang Khuyết anh vẫn còn giữ được chút ít đẹp đẽ thuở ban đầu không.
....
Mắt Văn Kha cay xè, anh đứng chờ ở cạnh bãi đỗ xe, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói.
"Văn Kha..."
Hàn Giang Khuyết đi đến cạnh anh: "Để tôi cùng chờ với anh một lát nhé."
"À được..." Cả người Văn Kha trở nên căng thẳng, anh không dám nhìn Hàn Giang Khuyết, thế nên đành ngơ ngác nhìn từng chiếc xe không ngớt ra vào bãi đỗ.
Chẳng biết qua bao lâu, Hàn Giang Khuyết đột nhiên hỏi: "Đau không?"
Văn Kha ngơ ngác quay đầu lại. Lúc này Hàn Giang Khuyết mới chỉ chỉ vào gáy anh, lại nhẹ giọng hỏi thêm lần nữa: "Phẫu thuật ấy, còn đau không?"
Lúc này Văn Kha mới nhớ tuyến thể trên gáy mình còn được băng lại, anh vô thức dùng tay che một chút, nhỏ giọng nói: "Cũng ổn."
Trước đây khi bị ký hiệu, Trác Viễn đã cắn anh rất sâu và mạnh. Văn Kha đau đến suýt nữa ngất xỉu, sau này chỗ đó để lại một vết sẹo. Bây giờ khi phẫu thuật bóc tách dấu hiệu xong, hai hôm trước anh đi bệnh viện đổi thuốc có từng lén dùng gương soi phần gáy của mình một chút, thật sự rất xấu xí.
Mà Hàn Giang Khuyết vẫn luôn nhìn cổ anh.
Văn Kha cảm thấy ánh mắt của người ấy nóng rẫy, khiến anh không biết nên làm thế nào. Bỗng nhiên kế đó đầu óc anh như đứt mất một dây thần kinh, đoạn nhỏ giọng nói: "Hàn Giang Khuyết này, trước đó... Cậu đã từng nói cổ tôi rất dài."
Vừa dứt lời, Văn Kha đã hận không thể chui vào lòng đất.
Câu nói đột ngột thế này thực sự quá mất mặt, bây giờ nhắc đến những lời nói ngốc nghếch của quá khứ liệu còn ý nghĩa gì cơ chứ.
Anh hối hận đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy.
"Ừm."
Nhưng hình như Hàn Giang Khuyết chẳng cảm thấy gì, chỉ nghiêm túc gật nhẹ đầu: "Tôi đã từng nói anh giống một chú hươu cao cổ."
Mũi Văn Kha thốt nhiên cay xè, có lẽ là quá cay khiến anh không kìm lòng được mà nở một nụ cười chua chát. Anh quay đầu lại nhìn Hàn Giang Khuyết, cố ý bày ra dáng vẻ nhẹ nhõm: "Cậu cũng cao lớn và đẹp trai hơn đấy Hàn Giang Khuyết."
Hàn Giang Khuyết sống trong một gia đình đơn thân, trong nhà chỉ có một ông bố Omega nóng tính.
Không ai chăm sóc cho hắn, nên hắn đi học sớm hơn hai năm so với bạn cùng trang lứa.
Văn Kha vẫn còn nhớ năm lớp mười Hàn Giang Khuyết còn thấp hơn anh nửa cái đầu, sang lớp mười một hình như đã cao bằng anh.
Mà bây giờ, Hàn Giang Khuyết đã có thể hoàn toàn nhìn xuống anh.
Đương nhiên gen của Alpha cấp S rất mạnh mẽ, mạnh mẽ trên mọi phương diện.
"Ừm." Hàn Giang Khuyết lại gật đầu. Có lẽ hắn đã nghe qua rất nhiều lời khen ngợi vẻ bề ngoài, nên vẻ mặt cũng chẳng thay đổi gì.
Văn Kha im lặng trong chốc lát, kế đó lại thì thào như đang giải vây cho mình: "Thật ra thì, không chỉ có Trác Viễn mà cả tôi cũng không ngờ cậu sẽ làm việc ở LM. Không phải tôi cảm thấy chỗ này không tốt, mà là trước đó cậu... Trước đó không phải cậu đã từng nói sao, cậu ghét Omega nhất, không muốn làm bạn với Omega, càng sẽ không thích Omega."
Hồi cấp ba, mặc dù Hàn Giang Khuyết được lớp Omega bên cạnh công nhận là Alpha hotboy trường, nhưng xưa nay hắn chưa từng che giấu sự căm ghét Omega.
Hàn Giang Khuyết ghét Omega, bởi vì Omega sẽ phát tình mà không tự kiềm chế được, sẽ bị Alpha dấu hiệu, từ đó sẽ chỉ phục tùng một người.
Văn Kha nhớ rất rõ, Hàn Giang Khuyết đã từng nói như chém đinh chặt sắt: Omega là giới tính vừa yếu đuối vừa đáng xấu hổ, lại còn dâm đãng.
Mà vào lúc phân hóa năm lớp mười hai, Văn Kha lại đột ngột trở thành một Omega.
Không chỉ là Omega, lại còn là Omega cấp E kém nhất.
Giây phút cầm tờ báo cáo ấy, dường như toàn bộ thế giới đã chết rồi.
Nghĩ đến những điều đó, Văn Kha bỗng nhiên yên tĩnh.
Đúng đó, thời cấp ba Hàn Giang Khuyết đã nghĩ như thế. Vậy tại sao đến giờ hắn lại thay đổi rồi.
Mười năm, có lẽ có người đã khiến Hàn Giang Khuyết thay đổi.
Có lẽ hắn cũng sẽ thích một Omega, có lẽ cũng từng dấu hiệu một người rồi, cho nên mới cảm thấy Omega cũng có chỗ đáng yêu nhỉ.
Chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm thôi, không ngờ lại giáng cho mình một đòn nghiêm trọng.
Nhất thời Văn Kha cảm thấy đau khổ đến mức không thể thở nổi. May mà lúc này rốt cuộc lái xe nhà họ Trác cũng vừa đến, Văn Kha chui vào sau xe như chạy trốn, anh muốn dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi chỗ này.
Lúc này Hàn Giang Khuyết bỗng sải bước tới giữ chặt cửa xe không để tài xế lái xe đi: "Văn Kha!"
"Tôi không ghét Omega."
Giọng của hắn rất trầm, đôi mắt đang chăm chú nhìn Văn Kha bỗng đượm nét u buồn: "Tôi chỉ không hiểu thôi. Văn Kha... Khi ấy tôi vẫn chưa hiểu Omega."
____________________________
Người post: Yến Nhi
Giọng điệu Văn Kha bỗng nghiêm nghị hẳn. Vốn cơ thể anh đã suy yếu lắm rồi, lúc này cảm xúc kích động càng khiến sắc mặt anh tái nhợt khôn cùng.
Trác Viễn há to miệng, nhưng cũng không phản bác được gì.
Gã kết hôn với Văn Kha đã sáu năm, cũng biết tính cách anh điềm đạm đến nhường nào. Huống chi lời gã vừa nói thực sự mất phong độ, nên cũng đuối lý không lên tiếng nữa.
"Hàn Giang Khuyết, cảm ơn cậu." Văn Kha chống lên một góc bàn, ngón tay anh đang run, trái tim cũng lẩy bẩy, và anh mãi không dám nhìn Hàn Giang Khuyết: "Tôi, tôi chỉ đang trải qua kỳ suy nhược sau khi bóc dấu hiệu, thực sự không cần pheromone tốt đến mức của Alpha cấp S đâu. Cảm ơn cậu, nhưng mà thực sự không cần."
Hàn Giang Khuyết còn chưa kịp mở miệng thì lúc này điện thoại của Trác Viễn bỗng nhiên vang lên. Gã không bắt máy ngay mà nhấn từ chối, sau đó nói nhỏ với Văn Kha: "Tiểu Kha, công ty anh còn có việc nên anh phải lập tức đi về đây. Giờ anh sẽ bảo tài xế bên nhà qua đây đón em, không sao chứ?"
Văn Kha khẽ rũ mắt, thực ra anh không thích làm phiền người bên nhà họ Trác.
Nói chuyện ly hôn lâu như thế mà bên nhà kia căn bản chẳng có ai ra mặt.
Văn Kha biết, kỳ thực bên kia đã sớm muốn cho anh xéo đi, chỉ vì Trác Viễn vẫn luôn kiên trì nên họ mới nhẫn nhịn đến nay. Hiện giờ tất cả đều vui vẻ, trong mắt trưởng bối nhà họ Trác vốn không có anh, cho nên ngay cả nhắn nhủ một câu cũng cảm thấy không cần thiết.
Nhưng từ trước đến giờ anh rất ít khi quấy nhiễu công việc của Trác Viễn, một mặt khác anh cũng cảm thấy đúng là không nên để Trác Viễn và Hàn Giang Khuyết ở cùng một chỗ với nhau. Vậy nên anh chỉ bình tĩnh gật gật đầu, nói: "Em không sao, anh mau đi đi."
"Được, vậy em cứ quyết định đi nhé, ai cũng được, miễn em thích là tốt rồi." Nghe vậy Trác Viễn đứng dậy sửa sang lại quần áo, sau đó nhấn mạnh thêm lần nữa: "Giá cả không là vấn đề."
Nói đến đây gã lại liếc nhìn Hàn Giang Khuyết rồi nở nụ cười thân thiện: "Xin lỗi nhé, hôm nay bận quá nên tôi phải đi trước đây. Hàn Giang Khuyết này, hôm nào để tôi mời cậu ăn cơm, chúng ta là bạn học cũ mà, nên thường xuyên liên hệ mới phải."
Hàn Giang Khuyết cũng đứng lên: "Không cần khách sáo."
Hắn cao hơn Trác Viễn nửa cái đầu, cộng thêm pheromone tuyệt đối áp chế nên khi cách Trác Viễn với khoảng cách gần như vậy, nhất thời khiến gã bất giác nhớ đến đoạn ký ức hồi cấp ba bị đè trên mặt đất đánh thê thảm không trở tay kịp, lập tức bèn vô thức lùi về sau nửa bước.
"Trước đây tôi kích động quá nên đánh anh hơi mạnh tay, nên vẫn là để tôi mời nhé."
Hàn Giang Khuyết nhìn phản ứng hoảng sợ của Trác Viễn, để lộ một nụ cười lạnh nhạt: "Đừng căng thẳng."
Đôi mắt hắn đen láy quá đỗi, nên dù có nhếch miệng thì đôi mắt không có ý cười ấy vẫn có vẻ hung ác.
Trác Viễn hít sâu một hơi, lúc này điện thoại của gã lại vang lên, nên rốt cuộc cũng không nói gì mà quay người vội vàng rời đi.
Không nên so đo với Hàn Giang Khuyết nữa.
Trác Viễn nghĩ như vậy.
Gã không chỉ thắng Hàn Giang Khuyết một lần. Mười năm trước, gã đã cướp Văn Kha từ bên người Hàn Giang Khuyết đi; mười năm sau, gã lại vứt bỏ Văn Kha trước mặt Hàn Giang Khuyết.
Giờ có giao Văn Kha cho Hàn Giang Khuyết thì đã sao chứ, đó chẳng qua chỉ là một kẻ gã không cần và cũng chẳng quan tâm nữa.
Ở trước mặt gã, Hàn Giang Khuyết đã sớm thất bại thảm hại.
.....
Chờ sau khi Trác Viễn rời khỏi, Văn Kha cũng chậm rãi đứng lên: "Hôm nay thật sự xin lỗi cậu, hẳn Trác Viễn cũng không có ý kia đâu, cậu đừng để trong lòng nha."
"Tôi không ngại." Hàn Giang Khuyết chỉ lắc đầu.
"Vậy tôi cũng đến bãi đỗ xe chờ đây, hôm nào có rảnh lại gặp."
"Chờ chút." Hàn Giang Khuyết cho tay vào túi quần, nhưng lập tức nghĩ đến gì đó nên vội vàng thả tay xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi quên mang danh thiếp rồi..."
"Thế này đi." Cô Du đứng một bên hiểu ngầm bèn vội vàng rút danh thiếp của mình ra đưa cho Văn Kha, dịu dàng nói: "Anh Văn này, tôi thấy sức khỏe anh yếu quá, thật sự không nên suy nghĩ quá nhiều. Nếu cần giúp đỡ thì anh cứ gọi cho tôi nhé, nhất định chúng tôi sẽ sắp xếp Alpha thích hợp nhất đến cho anh."
"Cảm ơn cô." Văn Kha nhận danh thiếp, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười với cô Du rồi gần như chạy trối chết về phía bãi đỗ xe.
Anh vẫn là một người rất lịch sự lễ độ, nhưng bây giờ đối mặt với Hàn Giang Khuyết, anh chỉ biết bối rối và trốn tránh.
Văn Kha không nói rõ được cảm giác lúc này trong lòng mình là gì, anh chỉ biết mình không muốn đối mặt với Hàn Giang Khuyết.
Mười năm, anh phải dùng hết sức mới khiến mình không còn nhớ đến người ấy nữa.
Anh không muốn gặp lại.
Anh nhớ rõ, hồi lại lần nữa đứng nhất lớp trong một lần kiểm tra năm học lớp mười một, anh và Hàn Giang Khuyết cùng nhau lén lút uống hai chai bia để chúc mừng.
Đêm hôm đó nhân lúc hơi ngà ngà say, hai người chạy lên sân thượng của tòa nhà dạy học. Mặt ai nấy đều đỏ bừng, kế đó ngửa mặt lên bầu trời đêm rống thật to: "Văn Kha is King of the world! Văn Kha thiên hạ vô con mẹ nó địch!"
Có mấy lời chỉ có người năm 18 tuổi mới có thể nói.
Có những hăm hở mà chỉ người 18 tuổi mới có.
Mà giờ anh đã 28 tuổi rồi. 28 tuổi, anh đã biến thành một người khác, một kẻ mà chính anh cũng cảm thấy u ám khôn nguôi.
Nếu như không gặp nhau, liệu có phải trong lòng Hàn Giang Khuyết anh vẫn còn giữ được chút ít đẹp đẽ thuở ban đầu không.
....
Mắt Văn Kha cay xè, anh đứng chờ ở cạnh bãi đỗ xe, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói.
"Văn Kha..."
Hàn Giang Khuyết đi đến cạnh anh: "Để tôi cùng chờ với anh một lát nhé."
"À được..." Cả người Văn Kha trở nên căng thẳng, anh không dám nhìn Hàn Giang Khuyết, thế nên đành ngơ ngác nhìn từng chiếc xe không ngớt ra vào bãi đỗ.
Chẳng biết qua bao lâu, Hàn Giang Khuyết đột nhiên hỏi: "Đau không?"
Văn Kha ngơ ngác quay đầu lại. Lúc này Hàn Giang Khuyết mới chỉ chỉ vào gáy anh, lại nhẹ giọng hỏi thêm lần nữa: "Phẫu thuật ấy, còn đau không?"
Lúc này Văn Kha mới nhớ tuyến thể trên gáy mình còn được băng lại, anh vô thức dùng tay che một chút, nhỏ giọng nói: "Cũng ổn."
Trước đây khi bị ký hiệu, Trác Viễn đã cắn anh rất sâu và mạnh. Văn Kha đau đến suýt nữa ngất xỉu, sau này chỗ đó để lại một vết sẹo. Bây giờ khi phẫu thuật bóc tách dấu hiệu xong, hai hôm trước anh đi bệnh viện đổi thuốc có từng lén dùng gương soi phần gáy của mình một chút, thật sự rất xấu xí.
Mà Hàn Giang Khuyết vẫn luôn nhìn cổ anh.
Văn Kha cảm thấy ánh mắt của người ấy nóng rẫy, khiến anh không biết nên làm thế nào. Bỗng nhiên kế đó đầu óc anh như đứt mất một dây thần kinh, đoạn nhỏ giọng nói: "Hàn Giang Khuyết này, trước đó... Cậu đã từng nói cổ tôi rất dài."
Vừa dứt lời, Văn Kha đã hận không thể chui vào lòng đất.
Câu nói đột ngột thế này thực sự quá mất mặt, bây giờ nhắc đến những lời nói ngốc nghếch của quá khứ liệu còn ý nghĩa gì cơ chứ.
Anh hối hận đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy.
"Ừm."
Nhưng hình như Hàn Giang Khuyết chẳng cảm thấy gì, chỉ nghiêm túc gật nhẹ đầu: "Tôi đã từng nói anh giống một chú hươu cao cổ."
Mũi Văn Kha thốt nhiên cay xè, có lẽ là quá cay khiến anh không kìm lòng được mà nở một nụ cười chua chát. Anh quay đầu lại nhìn Hàn Giang Khuyết, cố ý bày ra dáng vẻ nhẹ nhõm: "Cậu cũng cao lớn và đẹp trai hơn đấy Hàn Giang Khuyết."
Hàn Giang Khuyết sống trong một gia đình đơn thân, trong nhà chỉ có một ông bố Omega nóng tính.
Không ai chăm sóc cho hắn, nên hắn đi học sớm hơn hai năm so với bạn cùng trang lứa.
Văn Kha vẫn còn nhớ năm lớp mười Hàn Giang Khuyết còn thấp hơn anh nửa cái đầu, sang lớp mười một hình như đã cao bằng anh.
Mà bây giờ, Hàn Giang Khuyết đã có thể hoàn toàn nhìn xuống anh.
Đương nhiên gen của Alpha cấp S rất mạnh mẽ, mạnh mẽ trên mọi phương diện.
"Ừm." Hàn Giang Khuyết lại gật đầu. Có lẽ hắn đã nghe qua rất nhiều lời khen ngợi vẻ bề ngoài, nên vẻ mặt cũng chẳng thay đổi gì.
Văn Kha im lặng trong chốc lát, kế đó lại thì thào như đang giải vây cho mình: "Thật ra thì, không chỉ có Trác Viễn mà cả tôi cũng không ngờ cậu sẽ làm việc ở LM. Không phải tôi cảm thấy chỗ này không tốt, mà là trước đó cậu... Trước đó không phải cậu đã từng nói sao, cậu ghét Omega nhất, không muốn làm bạn với Omega, càng sẽ không thích Omega."
Hồi cấp ba, mặc dù Hàn Giang Khuyết được lớp Omega bên cạnh công nhận là Alpha hotboy trường, nhưng xưa nay hắn chưa từng che giấu sự căm ghét Omega.
Hàn Giang Khuyết ghét Omega, bởi vì Omega sẽ phát tình mà không tự kiềm chế được, sẽ bị Alpha dấu hiệu, từ đó sẽ chỉ phục tùng một người.
Văn Kha nhớ rất rõ, Hàn Giang Khuyết đã từng nói như chém đinh chặt sắt: Omega là giới tính vừa yếu đuối vừa đáng xấu hổ, lại còn dâm đãng.
Mà vào lúc phân hóa năm lớp mười hai, Văn Kha lại đột ngột trở thành một Omega.
Không chỉ là Omega, lại còn là Omega cấp E kém nhất.
Giây phút cầm tờ báo cáo ấy, dường như toàn bộ thế giới đã chết rồi.
Nghĩ đến những điều đó, Văn Kha bỗng nhiên yên tĩnh.
Đúng đó, thời cấp ba Hàn Giang Khuyết đã nghĩ như thế. Vậy tại sao đến giờ hắn lại thay đổi rồi.
Mười năm, có lẽ có người đã khiến Hàn Giang Khuyết thay đổi.
Có lẽ hắn cũng sẽ thích một Omega, có lẽ cũng từng dấu hiệu một người rồi, cho nên mới cảm thấy Omega cũng có chỗ đáng yêu nhỉ.
Chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm thôi, không ngờ lại giáng cho mình một đòn nghiêm trọng.
Nhất thời Văn Kha cảm thấy đau khổ đến mức không thể thở nổi. May mà lúc này rốt cuộc lái xe nhà họ Trác cũng vừa đến, Văn Kha chui vào sau xe như chạy trốn, anh muốn dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi chỗ này.
Lúc này Hàn Giang Khuyết bỗng sải bước tới giữ chặt cửa xe không để tài xế lái xe đi: "Văn Kha!"
"Tôi không ghét Omega."
Giọng của hắn rất trầm, đôi mắt đang chăm chú nhìn Văn Kha bỗng đượm nét u buồn: "Tôi chỉ không hiểu thôi. Văn Kha... Khi ấy tôi vẫn chưa hiểu Omega."
____________________________
Người post: Yến Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất