Chương 64
Mặc dù khá kinh ngạc, nhưng Phó Tiểu Vũ cũng không nói thêm gì nữa. Y đứng dậy ra ngoài ban công với Văn Kha.
Giờ đang là cuối thu, dù mặt trời có đang chiếu sáng thì gió lướt qua người vẫn có chun chút lành lạnh.
"Mấy hôm nay tôi cứ cảm thấy khẩu vị không được tốt lắm. Hôm qua ra ngoài ăn cơm với Hàn Giang Khuyết, bỗng nhiên tôi rất khó chịu, bèn đến bệnh viện kiểm tra một chuyến, quả nhiên xác định được – Tôi mang thai rồi, là thai đôi."
Văn Kha đứng bên cạnh ban công nhìn một đám mây lững lờ trôi trên bầu trời, một lát sau mới thấp giọng nói: "Thực ra chắc trước đó cậu cũng biết rồi nhỉ, nên cậu mới có thể gia nhập với chúng tôi vào thời điểm này. Là vì ân nghĩa với Hàn Giang Khuyết, đúng không?"
Phó Tiểu Vũ đứng sau Văn Kha một bước. Lấy góc độ này nhìn sang, bóng lưng của Omega có phần gầy gò.
Y không lập tức đáp lời, mà đương nhiên Văn Kha cũng không định truy hỏi tiếp, chỉ bình tĩnh tiếp tục: "Hàn Giang Khuyết cảm thấy, nếu đã mang thai thì tôi nên hoàn toàn buông chuyện app xuống, hoặc dứt khoát giao mọi chuyện bắt đầu từ khi gặp mặt Lam Vũ cho cậu, sau đó an tâm ở nhà dưỡng thai. Nhưng tôi... Trong lòng tôi cực kỳ rối rắm. Vất vả lắm mới đến bước này, tôi thực sự, thực sự không cam lòng. Phó Tiểu Vũ, nếu là cậu, cậu sẽ chọn thế nào?"
"Văn Kha," Phó Tiểu Vũ chần chừ một lúc, cuối cùng cẩn thận trả lời: "Tôi không phải là bạn anh, càng không hiểu rõ anh. Nên tôi chẳng thể nào cho anh ý kiến trong chuyện này được."
"Nhưng cậu là Omega." Văn Kha quay đầu lại, đôi đồng tử màu nâu nhạt của anh nom càng nhạt hơn dưới ánh mặt trời. Khi anh nhìn bằng ánh mắt thế này bỗng để lộ nỗi yếu đuối khiến người ta lo lắng, đoạn nhẹ nhàng nói: "Phó Tiểu Vũ, cậu là kiểu Omega khiến tôi vô cùng ao ước."
Phó Tiểu Vũ không khỏi im lặng.
Một lát sau, y bỗng nói: "Văn Kha, nếu muốn thành công trong sự nghiệp, thì anh vốn không nên mang thai."
"Là, là bất ngờ ngoài ý muốn." Văn Kha đau đớn nhắm mắt: "Tuyến thể của tôi cấp E, lẽ ra không có khả năng mang thai. Tôi cứ nghĩ không có chuyện gì, nhưng lần phát tình đó lại nằm trong kỳ suy nhược, cộng thêm đẳng cấp của Hàn Giang Khuyết quá cao, nên mới..."
"Dù có bao nhiêu lý do đi chăng nữa, thì nói cho cùng vẫn là anh đã khiến cuộc đời mình mất khống chế, nên mới lâm vào tình cảnh lưỡng nan này. Một hạng mục không phải cứ nói trì hoãn là trì hoãn được, trong lúc mấu chốt này nếu anh không ra sức hợp tác với Lam Vũ, họ sẽ đầu tư vào sản phẩm của người khác. Thị trường vốn rất rộng lớn, anh lui một bước, người khác sẽ chiếm cứ số lượng thị trường của anh, cướp đi người dùng của anh. Chừng hai năm nữa khoa học kỹ thuật thay đổi đến chừng nào thì app của anh sẽ lạc hậu chừng ấy. Bây giờ anh nói trì hoãn, về cơ bản là nửa từ bỏ rồi."
Giọng điệu của Phó Tiểu Vũ rất thẳng thắn và không khách sáo: "Văn Kha, chuyện hồi nãy anh hỏi, thực ra với tư cách là bạn Hàn Giang Khuyết tôi thực sự không nên trả lời, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến anh. Nhưng nếu anh đã bảo vậy thì tôi cũng nói thẳng, nếu là tôi, dưới tình huống đó, nhất định tôi sẽ không cần đứa bé này."
Văn Kha quay đầu lại, bờ môi run run: "Thật ư? Dù là... Dù là sau lần này, cậu sẽ không còn cơ hội mang thai nữa."
"Đúng." Vẻ mặt Phó Tiểu Vũ có vẻ gần như vô tình, y gằn từng chữ: "Văn Kha, anh là người dịu dàng, nên có thể sẽ cảm thấy làm thế rất lạnh lùng. Nhưng anh cũng vừa nói đấy, chúng ta là Omega. Omega muốn tiến vào thương trường, muốn đạt được thành tựu giống như Alpha, muốn so sánh hơn thua trên sự nghiệp với họ, thì bản thân phải cố gắng rất nhiều, nhiều hơn cả họ. Điều này không chỉ vì ảnh hưởng của kỳ phát tình, mà quan trọng hơn là hậu quả cho sinh đẻ mang lại."
"Hiện thực là vậy đấy. Hứa Gia Nhạc đã nghiên cứu trường kỳ chuyên đề này trong vòng mười năm qua ở đại học M – Đó là cùng tốt nghiệp từ các trường đại học hàng đầu, nhưng sau mười năm vào làm việc, lần nữa quan sát tình hình hiện tại – Lương của Omega đương chức sẽ ít hơn ít nhất 30% so với Alpha cùng khóa, và vị trí trung bình sẽ thấp hơn hai cấp. Bởi vì nếu một Omega muốn có con, từ khi mang thai đến khi sinh xong và an dưỡng sức khỏe, thậm chí đến khi chăm con cho con bú, họ sẽ mất ít nhất hai năm hoặc thậm chí là nhiều hơn khoảng thời gian hoàng kim. Nếu sau này anh muốn cố sức đuổi theo, vị trí của anh đã sớm bị thay thế bằng Alpha trẻ hơn và quen thuộc hơn với công việc. Nếu anh muốn trở thành quản lý cao cấp lại càng khó như lên trời. Mặc dù anh tự mình lập nghiệp đấy, nhưng cốt lõi của vấn đề lại giống nhau."
"Văn Kha, sinh nở phải trả giá rất lớn. Tôi không muốn trả cái giá đó, cuộc đời tôi, tôi chỉ muốn dành trọn cho bản thân mình, có thể đi cao bao nhiêu tôi sẽ đi bấy nhiêu. Tuyệt đối tôi sẽ không để giới tính Omega ảnh hưởng đến mình trong thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp."
Mỗi câu chữ Phó Tiểu Vũ nói ra Văn Kha đều nghe rất nghiêm túc.
Anh nhìn khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ, lần đầu tiên cảm thấy mình chạm được tình cảm của Omega này từ khoảng cách gần nhường vậy.
"Văn Kha, tôi thừa nhận mình không thể nào hoàn toàn đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác. Nếu là tôi, tôi sẽ không để cho mình mang thai, dù là mang thai ngoài ý muốn đi chăng nữa, tôi cũng sẽ bỏ nó đi. Về sau khi cơ hội và các phương diện đều đã chín muồi tôi mới cân nhắc mang thai lại. Nhưng tôi cũng biết rõ tình trạng tuyến thể của anh, giờ anh rối rắm như vậy là vì có lẽ sau này sẽ không mang thai được nữa, đúng không?"
Phó Tiểu Vũ đột nhiên hỏi.
"Không phải. Thực ra lúc vừa ly hôn, tôi thậm chí đã từng cân nhắc đến việc bỏ tuyến thể của mình." Văn Kha lắc đầu, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, thì thào: "Ngay cả Omega tôi cũng không muốn làm, vậy sao có thể muốn mang thai được chứ. Tôi vốn chẳng dịu dàng như cậu nói đâu Phó Tiểu Vũ, nếu như đứa bé hôm nay tôi mang thai đây không phải là con của Hàn Giang Khuyết mà là con của chồng trước hoặc là người khác, nhất định tôi sẽ bỏ nó. Dù sau lần này tôi không mang thai được nữa, tôi cũng sẽ không chần chừ. Nhưng đứa bé là của Hàn Giang Khuyết..."
Văn Kha quay đầu sang, trong giây phút đó ánh mắt của anh đẫm nỗi xót xa và bất đắc dĩ, nhưng sâu trong đó lại là dịu dàng khôn kể: "Phó Tiểu Vũ, tôi không thể nào làm được..."
"Chỉ cần nghĩ đến việc bảo bối mà tôi sinh là của Hàn Giang Khuyết, hai đứa sẽ có đôi mắt của em ấy, cười lên sẽ đáng yêu như ba chúng nó, mười năm sau chúng nó sẽ gọi tôi và Hàn Giang Khuyết là ba, tôi lại hết cách rồi."
Vành mắt Văn Kha đỏ hoe. Anh cảm thấy thật may mắn khi hôm nay mình có thể thẳng thắn trò chuyện thế này với Phó Tiểu Vũ, cho dù lựa chọn của y hoàn toàn khác anh.
Phó Tiểu Vũ hoàn toàn là một người vì bản thân, có lẽ khi một Omega mạnh mẽ chống lại nghĩa vụ sinh nở của mình sẽ bị rất nhiều Alpha coi là ích kỷ.
Nhưng Văn Kha tin, chính vì cái mạnh mẽ mặc kệ tất cả này mới tạo nên thành công hôm nay của y.
Cho đến bây giờ, anh vẫn rất ao ước được như Phó Tiểu Vũ, nhưng cũng chính hôm nay anh mới càng hiểu rõ hơn nguyên nhân của nỗi ước ao ấy –
Vì anh biết mình không thể trở thành Phó Tiểu Vũ.
Từ trên người Phó Tiểu Vũ, anh có thể soi được một bản thân rõ ràng hơn.
Phó Tiểu Vũ giống như một thanh kiếm tốt tuốt khỏi vỏ, vừa sắc bén vừa lấp lánh.
Nhưng anh thì không phải người như thế.
Có lẽ mười năm sau, chênh lệch giữa anh và Phó Tiểu Vũ sẽ trở nên lớn hơn vì sinh dục và ràng buộc gia đình, nhưng anh nghĩ, giờ phút này, anh chấp nhận cái giá của quyết định đó.
"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã nói tôi phải nắm lấy cuộc đời mình." Văn Kha thốt lên những lời chân thành từ đáy lòng: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, thừa lúc giờ mới mang thai, thừa lúc sức khỏe của tôi chưa kém lắm, tôi sẽ chuẩn bị cho cuộc gặp Lam Vũ thật kỹ, sẽ cố gắng hết sức để đạt được cơ hội này. Chỉ cần lần này có thể thành công giành được cơ hội hợp tác với Lam Vũ, tôi tin app này sẽ có lợi nhuận. Chuyện tiếp tục khai thác app sau này tôi sẽ buông tay và giao cho cậu. Đến lúc đó, tôi có thể giao phần lớn cổ phần cho cậu. Tôi biết, số tiền này với cậu có lẽ chẳng tính là bao, nhưng đây là tâm ý của tôi."
"Phó Tiểu Vũ, xin cậu đừng vì ân tình với Hàn Giang Khuyết mà giúp tôi." Văn Kha gằn từng chữ từng chữ một: "Nếu cậu cũng có lòng tin với hạng mục này, vậy mời cậu làm đối tác của tôi, có thể chứ?"
Phó Tiểu Vũ không khỏi ngẩn người.
Y nhìn Omega đứng trước mặt mình. Rõ ràng người ấy thấp hơn y không ít, vóc người cũng gầy hơn, nhưng lúc mỉm cười lại không có vẻ yếu đuối như vừa rồi.
Văn Kha rất kiên định.
Dù là lựa chọn con đường hoàn toàn khác với y, dù không bộc lộ rõ hết sự sắc bén, nhưng Văn Kha lại kiên định.
Trên một ý nghĩa nào đó, quyết định giao lại cổ phần của Văn Kha chín chắn đến mức hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y. Trong nháy mắt đó, từ đáy lòng y lại nổi lên chút khâm phục khó nói thành lời.
"Được." Cuối cùng Phó Tiểu Vũ cũng nói: "Nhưng chuyện cổ phần để sau hẵng nói."
"Cảm ơn cậu."
Văn Kha cảm ơn lần nữa.
"Ừm, vậy chúng ta tiếp tục luyện tập thuyết trình đi." Phó Tiểu Vũ bình phục cảm xúc. Y vừa định xoay người lại thì bỗng quay đầu, vẻ mặt có chút phức tạp: "Văn Kha...."
"Anh là một người trung dung."
Y dùng một từ khá lạ.
Văn Kha ngây ra một lúc.
"Hồi còn đi du học, có một cậu bạn người Mỹ rất thích Lý An. Cậu ta nói phim của Lý An có cảm giác triết học rất đôn hậu – Tràn ngập mâu thuẫn, cũng tràn ngập thỏa hiệp. Trong cuộc đời này, một người phải không ngừng thỏa hiệp mới có thể đạt được hạnh phúc. Có lẽ kết quả sẽ khiến chẳng ai có được viên mãn vẹn toàn, nhưng người Trung Quốc ai cũng vui vẻ. Cậu ta rất thích cảm giác ấy."
Câu nói này ít nhiều có phần lãng mạn và sâu sắc, Văn Kha rất kinh ngạc khi Phó Tiểu Vũ lại nói như vậy.
"Cho đến giờ tôi vẫn không thích phim của Lý An." Phó Tiểu Vũ bỗng cười, tiếp tục nói: "Nhưng thật kỳ lạ, thi thoảng anh lại khiến tôi nhớ đến người bạn kia, Văn Kha ạ."
*Lý An là một đạo diễn phim người Đài Loan đã từng ba lần đoạt giải Oscar. Ông là đạo diễn người châu Á đầu tiên từng thắng giải Oscar cho hạng mục Đạo diễn xuất sắc nhất và là một trong số ít đạo diễn từng thắng giải này trên hai lần. Lý An được xem là một trong những đạo diễn hàng đầu thế giới. Một số bộ phim nổi tiếng do ông làm đạo diễn như Cuộc đời của Pi; Sắc, giới; Brokeback Mountain; Ngọa hổ tàng long...
_______________________
Người post: Yến Nhi
Giờ đang là cuối thu, dù mặt trời có đang chiếu sáng thì gió lướt qua người vẫn có chun chút lành lạnh.
"Mấy hôm nay tôi cứ cảm thấy khẩu vị không được tốt lắm. Hôm qua ra ngoài ăn cơm với Hàn Giang Khuyết, bỗng nhiên tôi rất khó chịu, bèn đến bệnh viện kiểm tra một chuyến, quả nhiên xác định được – Tôi mang thai rồi, là thai đôi."
Văn Kha đứng bên cạnh ban công nhìn một đám mây lững lờ trôi trên bầu trời, một lát sau mới thấp giọng nói: "Thực ra chắc trước đó cậu cũng biết rồi nhỉ, nên cậu mới có thể gia nhập với chúng tôi vào thời điểm này. Là vì ân nghĩa với Hàn Giang Khuyết, đúng không?"
Phó Tiểu Vũ đứng sau Văn Kha một bước. Lấy góc độ này nhìn sang, bóng lưng của Omega có phần gầy gò.
Y không lập tức đáp lời, mà đương nhiên Văn Kha cũng không định truy hỏi tiếp, chỉ bình tĩnh tiếp tục: "Hàn Giang Khuyết cảm thấy, nếu đã mang thai thì tôi nên hoàn toàn buông chuyện app xuống, hoặc dứt khoát giao mọi chuyện bắt đầu từ khi gặp mặt Lam Vũ cho cậu, sau đó an tâm ở nhà dưỡng thai. Nhưng tôi... Trong lòng tôi cực kỳ rối rắm. Vất vả lắm mới đến bước này, tôi thực sự, thực sự không cam lòng. Phó Tiểu Vũ, nếu là cậu, cậu sẽ chọn thế nào?"
"Văn Kha," Phó Tiểu Vũ chần chừ một lúc, cuối cùng cẩn thận trả lời: "Tôi không phải là bạn anh, càng không hiểu rõ anh. Nên tôi chẳng thể nào cho anh ý kiến trong chuyện này được."
"Nhưng cậu là Omega." Văn Kha quay đầu lại, đôi đồng tử màu nâu nhạt của anh nom càng nhạt hơn dưới ánh mặt trời. Khi anh nhìn bằng ánh mắt thế này bỗng để lộ nỗi yếu đuối khiến người ta lo lắng, đoạn nhẹ nhàng nói: "Phó Tiểu Vũ, cậu là kiểu Omega khiến tôi vô cùng ao ước."
Phó Tiểu Vũ không khỏi im lặng.
Một lát sau, y bỗng nói: "Văn Kha, nếu muốn thành công trong sự nghiệp, thì anh vốn không nên mang thai."
"Là, là bất ngờ ngoài ý muốn." Văn Kha đau đớn nhắm mắt: "Tuyến thể của tôi cấp E, lẽ ra không có khả năng mang thai. Tôi cứ nghĩ không có chuyện gì, nhưng lần phát tình đó lại nằm trong kỳ suy nhược, cộng thêm đẳng cấp của Hàn Giang Khuyết quá cao, nên mới..."
"Dù có bao nhiêu lý do đi chăng nữa, thì nói cho cùng vẫn là anh đã khiến cuộc đời mình mất khống chế, nên mới lâm vào tình cảnh lưỡng nan này. Một hạng mục không phải cứ nói trì hoãn là trì hoãn được, trong lúc mấu chốt này nếu anh không ra sức hợp tác với Lam Vũ, họ sẽ đầu tư vào sản phẩm của người khác. Thị trường vốn rất rộng lớn, anh lui một bước, người khác sẽ chiếm cứ số lượng thị trường của anh, cướp đi người dùng của anh. Chừng hai năm nữa khoa học kỹ thuật thay đổi đến chừng nào thì app của anh sẽ lạc hậu chừng ấy. Bây giờ anh nói trì hoãn, về cơ bản là nửa từ bỏ rồi."
Giọng điệu của Phó Tiểu Vũ rất thẳng thắn và không khách sáo: "Văn Kha, chuyện hồi nãy anh hỏi, thực ra với tư cách là bạn Hàn Giang Khuyết tôi thực sự không nên trả lời, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến anh. Nhưng nếu anh đã bảo vậy thì tôi cũng nói thẳng, nếu là tôi, dưới tình huống đó, nhất định tôi sẽ không cần đứa bé này."
Văn Kha quay đầu lại, bờ môi run run: "Thật ư? Dù là... Dù là sau lần này, cậu sẽ không còn cơ hội mang thai nữa."
"Đúng." Vẻ mặt Phó Tiểu Vũ có vẻ gần như vô tình, y gằn từng chữ: "Văn Kha, anh là người dịu dàng, nên có thể sẽ cảm thấy làm thế rất lạnh lùng. Nhưng anh cũng vừa nói đấy, chúng ta là Omega. Omega muốn tiến vào thương trường, muốn đạt được thành tựu giống như Alpha, muốn so sánh hơn thua trên sự nghiệp với họ, thì bản thân phải cố gắng rất nhiều, nhiều hơn cả họ. Điều này không chỉ vì ảnh hưởng của kỳ phát tình, mà quan trọng hơn là hậu quả cho sinh đẻ mang lại."
"Hiện thực là vậy đấy. Hứa Gia Nhạc đã nghiên cứu trường kỳ chuyên đề này trong vòng mười năm qua ở đại học M – Đó là cùng tốt nghiệp từ các trường đại học hàng đầu, nhưng sau mười năm vào làm việc, lần nữa quan sát tình hình hiện tại – Lương của Omega đương chức sẽ ít hơn ít nhất 30% so với Alpha cùng khóa, và vị trí trung bình sẽ thấp hơn hai cấp. Bởi vì nếu một Omega muốn có con, từ khi mang thai đến khi sinh xong và an dưỡng sức khỏe, thậm chí đến khi chăm con cho con bú, họ sẽ mất ít nhất hai năm hoặc thậm chí là nhiều hơn khoảng thời gian hoàng kim. Nếu sau này anh muốn cố sức đuổi theo, vị trí của anh đã sớm bị thay thế bằng Alpha trẻ hơn và quen thuộc hơn với công việc. Nếu anh muốn trở thành quản lý cao cấp lại càng khó như lên trời. Mặc dù anh tự mình lập nghiệp đấy, nhưng cốt lõi của vấn đề lại giống nhau."
"Văn Kha, sinh nở phải trả giá rất lớn. Tôi không muốn trả cái giá đó, cuộc đời tôi, tôi chỉ muốn dành trọn cho bản thân mình, có thể đi cao bao nhiêu tôi sẽ đi bấy nhiêu. Tuyệt đối tôi sẽ không để giới tính Omega ảnh hưởng đến mình trong thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp."
Mỗi câu chữ Phó Tiểu Vũ nói ra Văn Kha đều nghe rất nghiêm túc.
Anh nhìn khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ, lần đầu tiên cảm thấy mình chạm được tình cảm của Omega này từ khoảng cách gần nhường vậy.
"Văn Kha, tôi thừa nhận mình không thể nào hoàn toàn đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác. Nếu là tôi, tôi sẽ không để cho mình mang thai, dù là mang thai ngoài ý muốn đi chăng nữa, tôi cũng sẽ bỏ nó đi. Về sau khi cơ hội và các phương diện đều đã chín muồi tôi mới cân nhắc mang thai lại. Nhưng tôi cũng biết rõ tình trạng tuyến thể của anh, giờ anh rối rắm như vậy là vì có lẽ sau này sẽ không mang thai được nữa, đúng không?"
Phó Tiểu Vũ đột nhiên hỏi.
"Không phải. Thực ra lúc vừa ly hôn, tôi thậm chí đã từng cân nhắc đến việc bỏ tuyến thể của mình." Văn Kha lắc đầu, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, thì thào: "Ngay cả Omega tôi cũng không muốn làm, vậy sao có thể muốn mang thai được chứ. Tôi vốn chẳng dịu dàng như cậu nói đâu Phó Tiểu Vũ, nếu như đứa bé hôm nay tôi mang thai đây không phải là con của Hàn Giang Khuyết mà là con của chồng trước hoặc là người khác, nhất định tôi sẽ bỏ nó. Dù sau lần này tôi không mang thai được nữa, tôi cũng sẽ không chần chừ. Nhưng đứa bé là của Hàn Giang Khuyết..."
Văn Kha quay đầu sang, trong giây phút đó ánh mắt của anh đẫm nỗi xót xa và bất đắc dĩ, nhưng sâu trong đó lại là dịu dàng khôn kể: "Phó Tiểu Vũ, tôi không thể nào làm được..."
"Chỉ cần nghĩ đến việc bảo bối mà tôi sinh là của Hàn Giang Khuyết, hai đứa sẽ có đôi mắt của em ấy, cười lên sẽ đáng yêu như ba chúng nó, mười năm sau chúng nó sẽ gọi tôi và Hàn Giang Khuyết là ba, tôi lại hết cách rồi."
Vành mắt Văn Kha đỏ hoe. Anh cảm thấy thật may mắn khi hôm nay mình có thể thẳng thắn trò chuyện thế này với Phó Tiểu Vũ, cho dù lựa chọn của y hoàn toàn khác anh.
Phó Tiểu Vũ hoàn toàn là một người vì bản thân, có lẽ khi một Omega mạnh mẽ chống lại nghĩa vụ sinh nở của mình sẽ bị rất nhiều Alpha coi là ích kỷ.
Nhưng Văn Kha tin, chính vì cái mạnh mẽ mặc kệ tất cả này mới tạo nên thành công hôm nay của y.
Cho đến bây giờ, anh vẫn rất ao ước được như Phó Tiểu Vũ, nhưng cũng chính hôm nay anh mới càng hiểu rõ hơn nguyên nhân của nỗi ước ao ấy –
Vì anh biết mình không thể trở thành Phó Tiểu Vũ.
Từ trên người Phó Tiểu Vũ, anh có thể soi được một bản thân rõ ràng hơn.
Phó Tiểu Vũ giống như một thanh kiếm tốt tuốt khỏi vỏ, vừa sắc bén vừa lấp lánh.
Nhưng anh thì không phải người như thế.
Có lẽ mười năm sau, chênh lệch giữa anh và Phó Tiểu Vũ sẽ trở nên lớn hơn vì sinh dục và ràng buộc gia đình, nhưng anh nghĩ, giờ phút này, anh chấp nhận cái giá của quyết định đó.
"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã nói tôi phải nắm lấy cuộc đời mình." Văn Kha thốt lên những lời chân thành từ đáy lòng: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, thừa lúc giờ mới mang thai, thừa lúc sức khỏe của tôi chưa kém lắm, tôi sẽ chuẩn bị cho cuộc gặp Lam Vũ thật kỹ, sẽ cố gắng hết sức để đạt được cơ hội này. Chỉ cần lần này có thể thành công giành được cơ hội hợp tác với Lam Vũ, tôi tin app này sẽ có lợi nhuận. Chuyện tiếp tục khai thác app sau này tôi sẽ buông tay và giao cho cậu. Đến lúc đó, tôi có thể giao phần lớn cổ phần cho cậu. Tôi biết, số tiền này với cậu có lẽ chẳng tính là bao, nhưng đây là tâm ý của tôi."
"Phó Tiểu Vũ, xin cậu đừng vì ân tình với Hàn Giang Khuyết mà giúp tôi." Văn Kha gằn từng chữ từng chữ một: "Nếu cậu cũng có lòng tin với hạng mục này, vậy mời cậu làm đối tác của tôi, có thể chứ?"
Phó Tiểu Vũ không khỏi ngẩn người.
Y nhìn Omega đứng trước mặt mình. Rõ ràng người ấy thấp hơn y không ít, vóc người cũng gầy hơn, nhưng lúc mỉm cười lại không có vẻ yếu đuối như vừa rồi.
Văn Kha rất kiên định.
Dù là lựa chọn con đường hoàn toàn khác với y, dù không bộc lộ rõ hết sự sắc bén, nhưng Văn Kha lại kiên định.
Trên một ý nghĩa nào đó, quyết định giao lại cổ phần của Văn Kha chín chắn đến mức hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y. Trong nháy mắt đó, từ đáy lòng y lại nổi lên chút khâm phục khó nói thành lời.
"Được." Cuối cùng Phó Tiểu Vũ cũng nói: "Nhưng chuyện cổ phần để sau hẵng nói."
"Cảm ơn cậu."
Văn Kha cảm ơn lần nữa.
"Ừm, vậy chúng ta tiếp tục luyện tập thuyết trình đi." Phó Tiểu Vũ bình phục cảm xúc. Y vừa định xoay người lại thì bỗng quay đầu, vẻ mặt có chút phức tạp: "Văn Kha...."
"Anh là một người trung dung."
Y dùng một từ khá lạ.
Văn Kha ngây ra một lúc.
"Hồi còn đi du học, có một cậu bạn người Mỹ rất thích Lý An. Cậu ta nói phim của Lý An có cảm giác triết học rất đôn hậu – Tràn ngập mâu thuẫn, cũng tràn ngập thỏa hiệp. Trong cuộc đời này, một người phải không ngừng thỏa hiệp mới có thể đạt được hạnh phúc. Có lẽ kết quả sẽ khiến chẳng ai có được viên mãn vẹn toàn, nhưng người Trung Quốc ai cũng vui vẻ. Cậu ta rất thích cảm giác ấy."
Câu nói này ít nhiều có phần lãng mạn và sâu sắc, Văn Kha rất kinh ngạc khi Phó Tiểu Vũ lại nói như vậy.
"Cho đến giờ tôi vẫn không thích phim của Lý An." Phó Tiểu Vũ bỗng cười, tiếp tục nói: "Nhưng thật kỳ lạ, thi thoảng anh lại khiến tôi nhớ đến người bạn kia, Văn Kha ạ."
*Lý An là một đạo diễn phim người Đài Loan đã từng ba lần đoạt giải Oscar. Ông là đạo diễn người châu Á đầu tiên từng thắng giải Oscar cho hạng mục Đạo diễn xuất sắc nhất và là một trong số ít đạo diễn từng thắng giải này trên hai lần. Lý An được xem là một trong những đạo diễn hàng đầu thế giới. Một số bộ phim nổi tiếng do ông làm đạo diễn như Cuộc đời của Pi; Sắc, giới; Brokeback Mountain; Ngọa hổ tàng long...
_______________________
Người post: Yến Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất