Tình Cuối

Chương 74

Trước Sau
Sau một đêm dài đằng đẵng, sáng hôm sau, người tỉnh dậy sớm nhất là Văn Kha.

Anh luôn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, hôm nay lại không buồn nôn một cách hiếm hoi, trái ngược còn thấy tinh thần sáng láng. Nên anh bèn chạy đến phòng bếp, muốn chuẩn bị bữa sáng thanh đạm giải rượu cho mọi người.

Văn Kha bỏ chỗ gạo đã vo sạch vào nồi bắt đầu nấu cháo, lúc muốn lấy sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh ra, Hàn Giang Khuyết đã tỉnh dậy.

Nói đến cũng lạ, sau khi ở bên nhau, hình như Hàn Giang Khuyết có lắp máy thăm dò trên người Văn Kha.

Hắn không quan trọng đi ngủ từ mấy giờ đến mấy giờ, chỉ cần Văn Kha còn ngủ trong chăn, hắn sẽ có thể ngủ thật say. Nhưng một khi Văn Kha đã rời giường, nhất định chưa đầy mười phút sau hắn sẽ tỉnh ngay lập tức.

"Sao anh lại nấu ăn?"

Thực ra từ hồi còn nhỏ Hàn Giang Khuyết đã hơi cáu kỉnh khi rời giường. Hắn đang trưng ra vẻ mặt cứng nhắc gắt gỏng, nhưng Văn Kha vẫn hiểu ý hắn. Từ sau khi mang thai, Hàn Giang Khuyết đã rất cảnh giác không cho phép anh làm bất cứ việc nhà gì. Anh lén dậy sớm nấu bữa sáng, đương nhiên Hàn Giang Khuyết không mấy vui vẻ.

"Đồ ăn ngoài anh chán rồi." Hiện giờ Văn Kha đã ứng phó thuần thục với những lần cáu kỉnh nho nhỏ của Hàn Giang Khuyết, anh vừa giơ tay ra dịu dàng đè hai lọn tóc ngố vểnh ngược do ngủ của Hàn Giang Khuyết xuống, vừa dùng giọng mũi nũng nịu: "Nên muốn ăn đồ tự nấu."

"Để em nấu cho." Hàn Giang Khuyết lập tức được vuốt lông, bèn nói như chém đinh chặt sắt: "Thế anh chỉ cho em để em làm. Em đi đánh răng trước đã."

Vậy là sau khi tỉnh dậy ra khỏi cửa, Hứa Gia Nhạc đã nhìn thấy một chàng Alpha cao to mặc chiếc tạp dề hoa màu xanh nhạt, đang rán một nồi sủi cảo đầy ắp, tình cảnh này khá buồn cười.

Mà Văn Kha thì vui vẻ vô cùng, anh cười tít mắt ôm eo Hàn Giang Khuyết từ đằng sau, nhón chân lên thân mật thì thầm gì đó bên tai Alpha.

"...."

Mới sáng sớm đã bị tọng một bát cơm chó to đùng, Hứa Gia Nhạc không khỏi hít một hơi thật sâu mới điều chỉnh được cảm xúc. Hắn khôi phục vẻ mặt lười nhác bình thường, sau đó bước tới nhìn chiếc nồi: "Hàn Giang Khuyết còn biết rán sủi cảo á? Uầy, nhìn không tệ đâu..."

"Tôi dạy đấy." Văn Kha đắc ý mở miệng.

Nhưng dù sao anh cũng khá khiêm tốn, nên khi Hứa Gia Nhạc vừa tới, anh không tiện ôm Hàn Giang Khuyết nữa, bèn lưu luyến buông tay.

Hàn Giang Khuyết không lên tiếng, hắn chăm chú dùng xẻng đảo lật những miếng sủi cảo đã vàng một mặt, sau đó đổi đôi đũa gắp một miếng sủi cảo thổi hồi lâu, rồi cẩn thận đút cho Văn Kha: "Anh nếm thử xem đã được chưa?"

Văn Kha cắn một miếng sủi cảo nóng hôi hổi, da bên ngoài vàng ươm xốp giòn, bên trong là rau hẹ và tôm tươi, cắn một miếng mùi thơm lập tức tỏa ra.

Anh gật đầu: "Thơm lắm."

Lúc này trên mặt Hàn Giang Khuyết mới lộ ra nụ cười nhẹ, hắn buông xẻng xuống xoay người giơ hai tay ra với Văn Kha, cố ý không khách sáo nói: "Văn Kha, giúp em cởi tạp dề ra đi."

"Haizzz."

Hứa Gia Nhạc đành phải đỡ trán thở dài, hắn lấy kính mắt xuống dần dần xụi lơ trên bàn, bất lực khiếu nại: "Tôi còn chưa kịp ăn sáng đã bị nhét đầy cơm chó, có thể đừng làm thế không?"

Hàn Giang Khuyết không thèm để ý đến phản ứng của Hứa Gia Nhạc, Văn Kha chỉ đành ngại ngùng mỉm cười.

Nhưng dù khá ngượng ngập vì bị bạn thân phỉ nhổ, Văn Kha vẫn kiên quyết lựa chọn phối hợp khi đối mặt với sự nũng nịu của Alpha. Anh nhón chân lên giúp Hàn Giang Khuyết gỡ chiếc tạp dề hoa nhí không tương xứng với hắn ra.

Lúc này Hàn Giang Khuyết mới hài lòng nhỏ giọng nói với Văn Kha: "Em gọi Phó Tiểu Vũ dậy ăn cơm đây."

"Chờ một chút." Văn Kha níu hắn lại: "Để anh đi cho, em múc cháo ra cho mọi người đi."

Anh cẩn thận hơn Hàn Giang Khuyết nhiều, nghĩ đến việc tối qua Phó Tiểu Vũ say khướt khượt, ngay cả việc đổi phòng với Hứa Gia Nhạc cũng chưa chắc đã biết, nếu mới sáng ra có tình huống lúng túng nào bị Hàn Giang Khuyết thấy sẽ không hay lắm.



Văn Kha đi tới phòng ngủ của khách gõ cửa hồi lâu, Phó Tiểu Vũ mới ôm chăn chậm rãi ra mở cửa.

Tóc y còn lộn xộn, trên mặt ưng ửng đỏ vì say rượu, ánh mắt cũng lờ đờ. Xem ra hôm qua y thật sự uống quá nhiều, nên giờ mới có vẻ mặt tiều tụy trước nay chưa từng thấy.

"Tiểu Vũ, tôi có nấu cháo đấy, cậu ăn chút nhé." Văn Kha thấp giọng nói: "Tôi đoán cậu còn đau đầu, nhưng cứ ăn chút rồi lại ngủ thêm tí, sẽ dễ chịu hơn nhiều."

Phó Tiểu Vũ chần chừ một lúc, sau đó khàn giọng đáp: "Chờ một chút."

Qua mấy phút, Phó Tiểu Vũ mới ra khỏi phòng vệ sinh.

Hiển nhiên y đã nhanh chóng chỉnh đốn lại mình. Mái tóc đen xốc xếch lúc nãy đã được chải vuốt gọn ghẽ, khuôn mặt được dùng nước lạnh rửa sạch, ngay cả hàng lông mày gọn cũng không quên được tỉa tót lại.

Có lẽ đôi mắt mèo tròn xoe sẽ khiến y lộ ra vẻ mềm mại dễ thương, nên Văn Kha đã sớm để ý Phó Tiểu Vũ rất quan tâm đến hình dáng lông mày. Bình thường lông mày của y sẽ được tỉa đẹp đẽ đến mức sắc sảo, tăng thêm khí thế tinh anh.

Có điều chỉ ra ăn bữa sáng thôi mà cũng phải nghiêm túc xử lý dáng vẻ đến thế, mức độ thích chưng diện của Omega này mạnh đến mức vượt ngoài dự kiến của Văn Kha, giống như một chú mèo thích tỉ mỉ liếm lông.

"Ngại quá, tôi dậy muộn."

Phó Tiểu Vũ đến cạnh bàn ăn, y do dự một chút sau đó mới ngồi cạnh Hứa Gia Nhạc rồi nói với Văn Kha và Hàn Giang Khuyết.

"Không sao đâu, đúng là tối qua mọi người uống nhiều quá." Văn Kha đẩy mấy đĩa đồ ăn ra giữa bàn, cười nói: "Hứa Gia Nhạc, Phó Tiểu Vũ, hai người mau nếm thử sủi cảo Hàn Giang Khuyết rán đi."

Phó Tiểu Vũ không khỏi ngây ra một lúc, sau khi say rượu đầu óc sẽ nặng nề, khiến y không phản ứng nhanh như bình thường. Y và Hàn Giang Khuyết đi du học nhiều năm như vậy, nhưng cho đến giờ vẫn chưa từng nghe nói Hàn Giang Khuyết sẽ tự mình nấu ăn.

Sau khi ở bên Văn Kha, dường như Hàn Giang Khuyết mà y từng quen biết nhiều năm đã bỗng nhiên thay đổi.

"Được."

Phó Tiểu Vũ vô thức gật nhẹ đầu, y bưng bát cháo trước mặt mình lên uống một ngụm nhỏ, không khỏi khẽ nheo mắt.

Bình thường bữa sáng của y đều luân phiên giữa sandwich và bánh mì lúa mạch, lúc này bỗng cảm nhận được cái ngon của bữa sáng kiểu Trung. Ngụm cháo loãng trôi từ khoang miệng đến dạ dày trống rỗng, lập tức mang lại cảm giác no đầy ấm áp.

"Văn Kha, tài nấu nướng của đồ đệ ông không tệ, có được một nửa tài năng của ông rồi đấy."

Hứa Gia Nhạc vừa húp cháo vừa trò chuyện với Văn Kha: "Uống rượu xong sáng hôm sau ăn thứ này dễ chịu thật. Mà nói mới nhớ, hình như tối qua hai người mở TV cả đêm à, vừa xem vừa ngủ hả?"

Mặc dù ngồi cạnh Hứa Gia Nhạc, nhưng khi hắn nói chuyện, Phó Tiểu Vũ cũng chỉ nhìn về phía trước không chớp mắt.

Một phen giao chiến với Hứa Gia Nhạc tối qua thật quá kỳ lạ, nhưng cốc nước đặt trên đầu giường sáng nay hiển nhiên đã chứng tỏ mọi chuyện thật sự xảy ra.

Ban đầu y không muốn uống cốc nước mật ong kia, nhưng dạ dày khó chịu khôn cùng khiến y vẫn đàng hoàng uống hết. Không biết có phải vì uống quá nhiều nước không, sau đó y đã mơ một giấc mơ hoang đường.

Mơ thấy mình đến kỳ phát tình nhưng không mang theo thuốc ức chế, chỉ đành ôm Hứa Gia Nhạc cầu hoan với khuôn mặt đỏ rực.

Mùi pheromone tỏa lan khắp nơi, đâu đâu cũng đẫm vị, mà Hứa Gia Nhạc vẫn lạnh lùng mở miệng nói với y: Quá ngấy.

Giấc mộng này thực sự quá đáng sợ, đến mức khi mùi hương bạc hà lành lạnh trên người Alpha thổi qua lúc ăn cơm, tư thế ngồi của Phó Tiểu Vũ bất giác trở nên thẳng tắp câu nệ.

Mà trong lúc ăn cơm, Hứa Gia Nhạc cũng hoàn toàn không nói chuyện với Phó Tiểu Vũ, thậm chí không nhìn về phía y.

Bữa sáng hơi quái lạ diễn ra được một nửa, Phó Tiểu Vũ cúi đầu nhìn thấy chiếc sơ mi lụa nhăn nhúm trên người mình, bỗng nhiên để ý.

Trên chiếc sơ mi lụa cao cấp mịn màng bóng loáng, phần cổ áo và vạt áo hơi nhăn, thoạt nhìn như dưa muối bị hong khô.



Nếu là bình thường y sẽ không để ý như thế, nhưng hôm nay thì khác. Chỉ cần nghĩ đến mấy nếp nhăn này, y sẽ khó chịu đựng nổi, quả thực như phát tác chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Phó Tiểu Vũ nhíu mày kéo kéo góc áo sơ mi hai lần, bỗng nói với Văn Kha: "Văn Kha, chỗ anh có bàn ủi không?"

"Có đấy, trong tủ treo quần áo ở phòng ngủ của khách ấy." Văn Kha đang gắp miếng sủi cảo bỗng ngây ra một lúc, lập tức phản ứng lại: "Cậu muốn dùng hả?"

"Ừm." Phó Tiểu Vũ thấp giọng nói: "Tôi đi ủi đồ chút đã, sẽ quay lại ngay đây."

Hứa Gia Nhạc cầm đũa ngẩng mặt lên, đây là lần đầu tiên trong buổi sáng hôm nay hắn nhìn Phó Tiểu Vũ, chỉ cười mỉm: "Phó Tiểu Vũ, không cần nhất định lúc nào cũng phải hoàn hảo thế đâu."

Giọng điệu của hắn không thể bảo là châm chọc, nhưng cũng chẳng nói được là khen ngợi.

Phó Tiểu Vũ không đáp gì.

Đưa ra yêu cầu đường đột như thế này trên bàn ăn quả thật rất kỳ quặc, nhưng y vẫn không kìm chế được, kế đó bỗng đứng dậy đi về phía phòng ngủ cho khách.

Sau khi đóng cửa và tìm được bàn ủi, Phó Tiểu Vũ cởi áo ra, đoạn nhìn bàn ủi đang dần bốc hơi nóng, ngẩn người.

Cơn say rượu khiến đầu óc y trở nên chậm chạp, nhưng mỗi một giây ngồi bên cạnh Hứa Gia Nhạc lại sẽ khiến ký ức về tối qua càng lúc càng rõ ràng.

Alpha đẩy y xuống giường, nắm cằm y, đè lên người y hung dữ nhìn.

Khác hoàn toàn với một Hứa Gia Nhạc bình thường, Hứa Gia Nhạc của khi ấy giống như một con thú dữ.

Y vốn kiêu ngạo bẩm sinh, trong công việc càng mạnh mẽ, chưa từng có bất cứ ai đối xử thô lỗ với mình.

Hẳn y phải cảm thấy bị xúc phạm khi nhận sỉ nhục thế này, nhưng y lại cảm thấy mờ mịt nhiều hơn.

Nói thì rất xấu hổ, nhưng từ nhỏ đến giờ Phó Tiểu Vũ hoàn toàn chưa từng gần gũi với bất cứ ai đến thế. Y chỉ thích Hàn Giang Khuyết, nhưng khoảng cách gần nhất với hắn cũng chỉ là lúc khiêu vũ trong quán bar, Hàn Giang Khuyết dùng tay bảo vệ y ở một khoảng cách gần, đây chẳng qua là sự bảo vệ rất kìm chế của một Alpha với Omega.

Nhưng Hứa Gia Nhạc thì không bảo vệ y

Phó Tiểu Vũ buồn bực ủi sấy sơ mi của mình, mắt thấy nếp nhăn đang dần dần phẳng phiu lại, nhưng y thì càng nôn nóng.

Giống như đột nhiên bị đẩy mạnh đến một thế giới lạ lẫm và kỳ dị.

Trong thế giới đó, hết thảy nhận thức của y đã trở nên mơ hồ. Tất cả những gì y kiêu ngạo, công việc, thành tích, bỗng nhiên không còn quá quan trọng.

Chỉ còn dư lại những thứ kỳ quái, trong đầu y đầy ắp những thứ kỳ quái.

Có phải y rất nhếch nhác không?

Mùi vị của y quá ngấy ư?

Có phải lúc nãy áo sơ mi của y quá nhăn nhúm không?

Phó Tiểu Vũ bỗng rút phắt phích cắm bàn ủi ra, thất bại ngồi ở trên giường.

__________________

Người post: Yến Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau