Chương 86
Đây là lần đầu tiên kể từ khi mang thai Văn Kha và Hàn Giang Khuyết được thỏa thích gần gũi, lúc hôn, hơi thở vấn vít giữa răng môi nóng bỏng đến mức gần như có thể nhóm lửa trên cơ thể.
Lúc bắt đầu Văn Kha rất gấp gáp, nhưng cúc áo ngủ mới cởi được một nửa, anh lại hơi xấu hổ khẽ rũ mắt.
Hóa ra bụng đã lớn lắm rồi, hơn nữa cũng vì mang thai đôi, bụng còn lớn hơn rất nhiều so với những Omega mang thai khác.
Ngày từng ngày trôi qua, có đôi khi anh sẽ không cảm nhận được thay đổi của cơ thể. Nhưng khi bỗng cúi đầu nhìn xuống vào thời điểm này, thấy đường cong càng lúc càng nhô cao thêm theo thời gian, chính anh cũng giật nảy mình, sau đó mới cảm thấy thẹn thùng.
"Sao thế anh?"
"Bụng... Đã khá rõ rồi."
Văn Kha lúng ta lúng túng mở miệng.
"Ừm."
Hàn Giang Khuyết thấp giọng đáp. Hắn duỗi hai tay ra bắt đầu cởi cúc áo Văn Kha từ nút dưới cùng, từng cúc, từng cúc, mãi đến khi dừng lại trên chiếc cúc mà ngón tay Văn Kha đang đặt lên đó.
Mặt Văn Kha đỏ bừng. Anh lặng lẽ dùng ngón trỏ ôm lấy ngón tay Hàn Giang Khuyết, không chịu buông ra.
Đôi bên đều đổ mồ hôi, giọt mồ hôi ẩm ướt chảy dọc theo đầu ngón tay rồi vấn vít giữa những ngón tay đang quấn lấy nhau, sau đó...
Cùng cởi cúc áo cuối cùng.
"Có phải là rất lớn không?"
Ngón tay Văn Kha đặt trên phần rốn đã tròn lên, căng thẳng hỏi.
"Ừm."
Hàn Giang Khuyết lại đáp.
Hắn chăm chú nhìn bụng dưới Văn Kha, nhìn quá xuất thần, thậm chí đến mức không quan tâm đến câu hỏi của Văn Kha.
Trên mặt Omega đang đẫm mồ hôi, dưới ánh trăng sáng, dường như có thể nhìn thấy lớp lông tơ trên làn da mềm mại bóng loáng.
Văn Kha là lông xù.
Ngay cả dục vọng cũng thế, bị gợi dậy đến mức... Trên mặt nhuốm màu đỏ phơn phớt của đào mật chín mọng.
Omega mang thai có phần bụng trắng ngần căng tròn như bụng cá, đang ưỡn lên một cách vụng về và đáng yêu.
Hàn Giang Khuyết nhổm người dậy ôm chặt lấy Văn Kha, hai người cùng tiến vào ổ chăn. Chăn đắp trên mình họ làm bằng lông vịt, rất dày, lại rất nhẹ, giống như từng đóa sóng dịu êm.
Hàn Giang Khuyết nghiêng người ôm lấy Văn Kha, sau đó vội vàng ngậm vành tai mỏng, ngậm bả vai mảnh khảnh của Văn Kha, giống như muốn ăn sạch Omega của mình, thậm chí ngay cả từng cọng tóc cũng tham lam ngậm lấy, quyết không bỏ sót.
Cơ thể đang thai nghén mầm mống sự sống thật quyến rũ.
Vừa có nét dịu dàng và ôn tồn của giống cái, lại mang tình cảm ướt át không thể nào che giấu, giống như thủy triều trào dâng, có thể ngửi được hương vị tanh nồng thấm đượm trong đó.
Hắn muốn cùng chìm vào biển sâu với Văn Kha.
.....
......
......
"Hàn Giang Khuyết, em đang nghĩ gì thế?"
Văn Kha nằm nhoài người về phía trước, mình mẩy đẫm mồ hôi. Lần này anh có thể hưởng thụ đãi ngộ hiếm thấy kể từ khi mang thai, đó là được nép mình vào lòng Hàn Giang Khuyết, chứ không phải bị chàng trai cao to này chôn đầu bên bả vai.
Giọng anh vẫn còn hổn hển, bỗng hỏi thăm không đầu không đuôi. Sau khi được thỏa mãn dường như anh lại càng thêm tham lam, anh muốn cứ nói chuyện với Hàn Giang Khuyết, nói nữa nói mãi, vừa nói chuyện vừa tiếp xúc lẫn nhau.
"Em đang nghĩ..." Hàn Giang Khuyết dùng tay dịu dàng vuốt ve rốn Văn Kha, hắn dừng lại một chút mới nghĩ ra đáp án: "Em đang nghĩ xem bé cưng là Alpha hay Omega. Hai đứa ở trong bụng anh lâu thế mà vẫn không nhìn thấy. Thực ra ngẫm lại cũng khá sốt ruột, em muốn biết dáng vẻ của con mình sẽ như thế nào, có đáng yêu không... Còn nữa, rồi con mình sẽ được di truyền nét gì từ chúng ta."
Hàn Giang Khuyết vừa nói vừa nghiêm túc chìm đắm trong dòng suy nghĩ. Dường như hắn đã quên mất chuyện mấy tháng trước mình còn giận lẫy không muốn cho con thừa hưởng nét di truyền khuôn mặt mình.
"Không vội vàng được, nhưng anh chỉ biết, nhất định con mình sẽ cực kỳ đáng yêu."
Văn Kha nhổm người dậy tiến đến thì thầm vào tai Alpha: "Có điều bố nó à, chẳng phải vừa rồi em còn chào hỏi với hai đứa nhỏ à?"
"Hả?" Hàn Giang Khuyết ngây ra một lúc mới phản ứng lại được, hắn lập tức hít một hơi lạnh: "Văn Kha, anh..."
Hắn cố gắng nuốt nửa câu sau vào bụng, chỉ có vành tai đỏ bừng là bộc lộ nỗi lòng. Qua một hồi lâu, hắn mới ậm ờ bảo: "Anh đừng nói linh tinh."
Văn Kha không nhịn được mà lén nở nụ cười.
Hàn Giang Khuyết hơi buồn bực, hắn cúi đầu cắn mạnh một cái lên mặt Văn Kha.
Xấu lắm nhé Tiểu Kha.
Hắn muốn nói vậy, nhưng lại cảm thấy làm một Alpha như thế quá mất mặt, nên chỉ cắn người thương một miếng.
Lúc trước hắn không gò bó vướng chân vướng tay như thế, chỉ là Văn Kha vừa gọi hắn là bố nó, hắn sẽ có tự giác của một người bố, muốn chín chắn trước mặt hai đứa nhóc một chút, dù hai đứa nhóc vẫn còn ngây thơ không biết gì trong bụng Văn Kha.
Nhưng Văn Kha – người lớn hơn hắn 2 tuổi lại hoàn toàn không hề có chút tự giác của một ông bố, còn dám đùa kiểu này với bé con.
Xấu quá đi mất Tiểu Kha à.
Hàn Giang Khuyết tức giận lại tiến tới cắn một cái nữa.
"Á... Ưm!"
Văn Kha bị cắn bật ra một tiếng rên nũng nịu, sau đó anh quay đầu lại chủ động ôm lấy cổ Hàn Giang Khuyết, thân mật trao cho hắn nụ hôn.
Trước kia anh như bị trói buộc trong một chiếc hộp, chỉ khi ở cùng Hàn Giang Khuyết, anh mới nhảy phắt ra ngoài, sau đó bắt đầu nhảy nhót tung tăng tự do trong đồng ruộng.
Anh trở nên vừa ồn ào nghịch ngợm vừa mặt dày, nhưng bởi vì tin chắc dù là vậy Hàn Giang Khuyết vẫn yêu mình, nên lại càng thêm làm càn.
Lúc ngày ngày nhớ mình là Omega cấp thấp, anh vẫn luôn là cấp E.
Nhưng khi tin tưởng mình có sức quyến rũ, ngay cả phân chia đẳng cấp Omega anh cũng quên, vậy mà lại nghênh đón thăng cấp đầy bất ngờ.
Hàn Giang Khuyết đang cho anh sức mạnh còn hùng hậu hơn cả pheromone.
"Hàn Tiểu Khuyết, sau này... Em định làm gì? Đợi sau khi anh sinh xong, nhất định em cũng có chuyện muốn làm đúng không?"
Văn Kha vuốt ve gương mặt Alpha của mình rồi nhỏ giọng thì thầm trong màn đêm. Lúc xoa mặt Hàn Giang Khuyết, anh luôn không nhịn được muốn sờ vết sẹo kia.
"Ừm..." Hàn Giang Khuyết lại nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc nói: "Làm bố."
Văn Kha nhìn vào đôi mắt đen láy tinh khiết của chàng trai trẻ tuổi, trong nháy mắt đó ngực anh trào dâng một niềm hạnh phúc vô bờ.
Nhưng từ sâu trong niềm hạnh phúc ấy lại lờ mờ có một tia xót xa không lý do.
Trong mắt các Alpha, làm bố là một việc phụ, cho dù là tận tụy làm việc phụ cũng rất hiếm có. Trong quá trình nuôi dưỡng con cái dài lâu, sẽ thiếu vắng bóng dáng của đại đa số các Alpha.
Mà có thiếu vắng cũng hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng.
Bẩm sinh Omega đã phải gánh vác nhiệm vụ sinh đẻ, cũng gánh vác trách nhiệm tiếp tục nuôi nấng chăm sóc con cái một cách tự nhiên.
Chỉ có Hàn Giang Khuyết là coi "Làm bố" như một công việc, thậm chí còn nghiêm túc nói ra như gánh vác sứ mạng.
"Anh cũng thế, anh cũng muốn làm một ông bố thật tốt." Văn Kha nói: "Nhưng anh còn muốn không ngừng phát triển và hoàn thiện Tình cuối, đây là chuyện anh muốn làm. Bố Hàn à, còn em thì sao, em có chuyện gì mà chính em cực kỳ muốn làm không?"
"Quyền anh." Mắt Hàn Giang Khuyết bỗng sáng lên, nhưng lập tức hắn lại im lặng chốc lát rồi mới nói tiếp: "Nhưng về sau hẳn em sẽ không chơi nữa."
"Tại sao?"
"... Trong nhà không cho, cảm thấy mất mặt, cũng cảm thấy đây không phải là công việc đàng hoàng nên không cho em chơi. Vì thế mà trước đó em toàn dùng biệt danh."
Đây là giây phút hiếm hoi lắm Hàn Giang Khuyết mới nhắc đến nhà mình, nhưng hiển nhiên hắn ý thức được mình không nên nhiều lời, bèn bổ sung ngay: "Vả lại đã có anh và bé con rồi thì càng không nên chơi nữa, mà quả thực thêm mấy năm nữa cũng không thể chơi nổi được rồi."
Nói đến đoạn sau, ánh mắt của hắn đã nhuốm chút cô đơn.
"Bảo bối." Văn Kha nhổm người dậy, anh vuốt ve phần xương mày anh tuấn của Hàn Giang Khuyết từng chút một, bình tĩnh nói: "Trong nhà không cho, nhưng anh cho."
"Chờ anh sinh xong rồi, nếu em muốn chơi thì cứ chơi. Chỉ cần chú ý an toàn đừng để bị thương, anh sẽ luôn ủng hộ em." Văn Kha tiếp tục nói: "Qua mấy năm nữa không thể chơi nổi, trong tay chúng ta có tiền cũng có thể đầu tư thi đấu quyền anh, mở câu lạc bộ quyền anh, làm huấn luyện viên, chỉ cần em thấy hứng thú là được, như vậy chuyện có thể làm cũng không ít. Anh tin rằng những gì chúng ta muốn làm đều có thể làm được."
Giọng nói của Văn Kha vẫn luôn rất nhẹ nhàng, nhưng chữ chữ ngắt nghỉ rõ ràng lanh lảnh, không chút dao động, ngữ khí rất quyết đoán.
Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu sững sờ nhìn Văn Kha, một lát sau hắn dịu dàng mỉm cười, thấp giọng nói: "Được."
Hắn tiến tới rồi lại ép mình vùi đầu vào hõm vai Văn Kha như trước kia.
Văn Kha đã quay về một chút rồi.
Từ một Omega vẫn luôn khúm núm cúi đầu lúc vừa gặp lại, anh đã trở thành một người đàn ông lúc nào cũng có thể tỉnh táo đưa ra quyết định một cách quả quyết của bây giờ.
Văn Kha là kiểu người bẩm sinh đã luôn thích nắm giữ tương lai, mà Hàn Giang Khuyết thì khác, hắn tựa như một chú sói lang thang, ngây thơ đấu đá bừa bãi giữa đất trời hoang vu.
Trên thế giới này, chỉ có Văn Kha có thể vì hắn mà định ra phương hướng.
Nói một cách khác, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn chạy về phía có Văn Kha.
...........
__________________
Người post: Yến Nhi
Lúc bắt đầu Văn Kha rất gấp gáp, nhưng cúc áo ngủ mới cởi được một nửa, anh lại hơi xấu hổ khẽ rũ mắt.
Hóa ra bụng đã lớn lắm rồi, hơn nữa cũng vì mang thai đôi, bụng còn lớn hơn rất nhiều so với những Omega mang thai khác.
Ngày từng ngày trôi qua, có đôi khi anh sẽ không cảm nhận được thay đổi của cơ thể. Nhưng khi bỗng cúi đầu nhìn xuống vào thời điểm này, thấy đường cong càng lúc càng nhô cao thêm theo thời gian, chính anh cũng giật nảy mình, sau đó mới cảm thấy thẹn thùng.
"Sao thế anh?"
"Bụng... Đã khá rõ rồi."
Văn Kha lúng ta lúng túng mở miệng.
"Ừm."
Hàn Giang Khuyết thấp giọng đáp. Hắn duỗi hai tay ra bắt đầu cởi cúc áo Văn Kha từ nút dưới cùng, từng cúc, từng cúc, mãi đến khi dừng lại trên chiếc cúc mà ngón tay Văn Kha đang đặt lên đó.
Mặt Văn Kha đỏ bừng. Anh lặng lẽ dùng ngón trỏ ôm lấy ngón tay Hàn Giang Khuyết, không chịu buông ra.
Đôi bên đều đổ mồ hôi, giọt mồ hôi ẩm ướt chảy dọc theo đầu ngón tay rồi vấn vít giữa những ngón tay đang quấn lấy nhau, sau đó...
Cùng cởi cúc áo cuối cùng.
"Có phải là rất lớn không?"
Ngón tay Văn Kha đặt trên phần rốn đã tròn lên, căng thẳng hỏi.
"Ừm."
Hàn Giang Khuyết lại đáp.
Hắn chăm chú nhìn bụng dưới Văn Kha, nhìn quá xuất thần, thậm chí đến mức không quan tâm đến câu hỏi của Văn Kha.
Trên mặt Omega đang đẫm mồ hôi, dưới ánh trăng sáng, dường như có thể nhìn thấy lớp lông tơ trên làn da mềm mại bóng loáng.
Văn Kha là lông xù.
Ngay cả dục vọng cũng thế, bị gợi dậy đến mức... Trên mặt nhuốm màu đỏ phơn phớt của đào mật chín mọng.
Omega mang thai có phần bụng trắng ngần căng tròn như bụng cá, đang ưỡn lên một cách vụng về và đáng yêu.
Hàn Giang Khuyết nhổm người dậy ôm chặt lấy Văn Kha, hai người cùng tiến vào ổ chăn. Chăn đắp trên mình họ làm bằng lông vịt, rất dày, lại rất nhẹ, giống như từng đóa sóng dịu êm.
Hàn Giang Khuyết nghiêng người ôm lấy Văn Kha, sau đó vội vàng ngậm vành tai mỏng, ngậm bả vai mảnh khảnh của Văn Kha, giống như muốn ăn sạch Omega của mình, thậm chí ngay cả từng cọng tóc cũng tham lam ngậm lấy, quyết không bỏ sót.
Cơ thể đang thai nghén mầm mống sự sống thật quyến rũ.
Vừa có nét dịu dàng và ôn tồn của giống cái, lại mang tình cảm ướt át không thể nào che giấu, giống như thủy triều trào dâng, có thể ngửi được hương vị tanh nồng thấm đượm trong đó.
Hắn muốn cùng chìm vào biển sâu với Văn Kha.
.....
......
......
"Hàn Giang Khuyết, em đang nghĩ gì thế?"
Văn Kha nằm nhoài người về phía trước, mình mẩy đẫm mồ hôi. Lần này anh có thể hưởng thụ đãi ngộ hiếm thấy kể từ khi mang thai, đó là được nép mình vào lòng Hàn Giang Khuyết, chứ không phải bị chàng trai cao to này chôn đầu bên bả vai.
Giọng anh vẫn còn hổn hển, bỗng hỏi thăm không đầu không đuôi. Sau khi được thỏa mãn dường như anh lại càng thêm tham lam, anh muốn cứ nói chuyện với Hàn Giang Khuyết, nói nữa nói mãi, vừa nói chuyện vừa tiếp xúc lẫn nhau.
"Em đang nghĩ..." Hàn Giang Khuyết dùng tay dịu dàng vuốt ve rốn Văn Kha, hắn dừng lại một chút mới nghĩ ra đáp án: "Em đang nghĩ xem bé cưng là Alpha hay Omega. Hai đứa ở trong bụng anh lâu thế mà vẫn không nhìn thấy. Thực ra ngẫm lại cũng khá sốt ruột, em muốn biết dáng vẻ của con mình sẽ như thế nào, có đáng yêu không... Còn nữa, rồi con mình sẽ được di truyền nét gì từ chúng ta."
Hàn Giang Khuyết vừa nói vừa nghiêm túc chìm đắm trong dòng suy nghĩ. Dường như hắn đã quên mất chuyện mấy tháng trước mình còn giận lẫy không muốn cho con thừa hưởng nét di truyền khuôn mặt mình.
"Không vội vàng được, nhưng anh chỉ biết, nhất định con mình sẽ cực kỳ đáng yêu."
Văn Kha nhổm người dậy tiến đến thì thầm vào tai Alpha: "Có điều bố nó à, chẳng phải vừa rồi em còn chào hỏi với hai đứa nhỏ à?"
"Hả?" Hàn Giang Khuyết ngây ra một lúc mới phản ứng lại được, hắn lập tức hít một hơi lạnh: "Văn Kha, anh..."
Hắn cố gắng nuốt nửa câu sau vào bụng, chỉ có vành tai đỏ bừng là bộc lộ nỗi lòng. Qua một hồi lâu, hắn mới ậm ờ bảo: "Anh đừng nói linh tinh."
Văn Kha không nhịn được mà lén nở nụ cười.
Hàn Giang Khuyết hơi buồn bực, hắn cúi đầu cắn mạnh một cái lên mặt Văn Kha.
Xấu lắm nhé Tiểu Kha.
Hắn muốn nói vậy, nhưng lại cảm thấy làm một Alpha như thế quá mất mặt, nên chỉ cắn người thương một miếng.
Lúc trước hắn không gò bó vướng chân vướng tay như thế, chỉ là Văn Kha vừa gọi hắn là bố nó, hắn sẽ có tự giác của một người bố, muốn chín chắn trước mặt hai đứa nhóc một chút, dù hai đứa nhóc vẫn còn ngây thơ không biết gì trong bụng Văn Kha.
Nhưng Văn Kha – người lớn hơn hắn 2 tuổi lại hoàn toàn không hề có chút tự giác của một ông bố, còn dám đùa kiểu này với bé con.
Xấu quá đi mất Tiểu Kha à.
Hàn Giang Khuyết tức giận lại tiến tới cắn một cái nữa.
"Á... Ưm!"
Văn Kha bị cắn bật ra một tiếng rên nũng nịu, sau đó anh quay đầu lại chủ động ôm lấy cổ Hàn Giang Khuyết, thân mật trao cho hắn nụ hôn.
Trước kia anh như bị trói buộc trong một chiếc hộp, chỉ khi ở cùng Hàn Giang Khuyết, anh mới nhảy phắt ra ngoài, sau đó bắt đầu nhảy nhót tung tăng tự do trong đồng ruộng.
Anh trở nên vừa ồn ào nghịch ngợm vừa mặt dày, nhưng bởi vì tin chắc dù là vậy Hàn Giang Khuyết vẫn yêu mình, nên lại càng thêm làm càn.
Lúc ngày ngày nhớ mình là Omega cấp thấp, anh vẫn luôn là cấp E.
Nhưng khi tin tưởng mình có sức quyến rũ, ngay cả phân chia đẳng cấp Omega anh cũng quên, vậy mà lại nghênh đón thăng cấp đầy bất ngờ.
Hàn Giang Khuyết đang cho anh sức mạnh còn hùng hậu hơn cả pheromone.
"Hàn Tiểu Khuyết, sau này... Em định làm gì? Đợi sau khi anh sinh xong, nhất định em cũng có chuyện muốn làm đúng không?"
Văn Kha vuốt ve gương mặt Alpha của mình rồi nhỏ giọng thì thầm trong màn đêm. Lúc xoa mặt Hàn Giang Khuyết, anh luôn không nhịn được muốn sờ vết sẹo kia.
"Ừm..." Hàn Giang Khuyết lại nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc nói: "Làm bố."
Văn Kha nhìn vào đôi mắt đen láy tinh khiết của chàng trai trẻ tuổi, trong nháy mắt đó ngực anh trào dâng một niềm hạnh phúc vô bờ.
Nhưng từ sâu trong niềm hạnh phúc ấy lại lờ mờ có một tia xót xa không lý do.
Trong mắt các Alpha, làm bố là một việc phụ, cho dù là tận tụy làm việc phụ cũng rất hiếm có. Trong quá trình nuôi dưỡng con cái dài lâu, sẽ thiếu vắng bóng dáng của đại đa số các Alpha.
Mà có thiếu vắng cũng hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng.
Bẩm sinh Omega đã phải gánh vác nhiệm vụ sinh đẻ, cũng gánh vác trách nhiệm tiếp tục nuôi nấng chăm sóc con cái một cách tự nhiên.
Chỉ có Hàn Giang Khuyết là coi "Làm bố" như một công việc, thậm chí còn nghiêm túc nói ra như gánh vác sứ mạng.
"Anh cũng thế, anh cũng muốn làm một ông bố thật tốt." Văn Kha nói: "Nhưng anh còn muốn không ngừng phát triển và hoàn thiện Tình cuối, đây là chuyện anh muốn làm. Bố Hàn à, còn em thì sao, em có chuyện gì mà chính em cực kỳ muốn làm không?"
"Quyền anh." Mắt Hàn Giang Khuyết bỗng sáng lên, nhưng lập tức hắn lại im lặng chốc lát rồi mới nói tiếp: "Nhưng về sau hẳn em sẽ không chơi nữa."
"Tại sao?"
"... Trong nhà không cho, cảm thấy mất mặt, cũng cảm thấy đây không phải là công việc đàng hoàng nên không cho em chơi. Vì thế mà trước đó em toàn dùng biệt danh."
Đây là giây phút hiếm hoi lắm Hàn Giang Khuyết mới nhắc đến nhà mình, nhưng hiển nhiên hắn ý thức được mình không nên nhiều lời, bèn bổ sung ngay: "Vả lại đã có anh và bé con rồi thì càng không nên chơi nữa, mà quả thực thêm mấy năm nữa cũng không thể chơi nổi được rồi."
Nói đến đoạn sau, ánh mắt của hắn đã nhuốm chút cô đơn.
"Bảo bối." Văn Kha nhổm người dậy, anh vuốt ve phần xương mày anh tuấn của Hàn Giang Khuyết từng chút một, bình tĩnh nói: "Trong nhà không cho, nhưng anh cho."
"Chờ anh sinh xong rồi, nếu em muốn chơi thì cứ chơi. Chỉ cần chú ý an toàn đừng để bị thương, anh sẽ luôn ủng hộ em." Văn Kha tiếp tục nói: "Qua mấy năm nữa không thể chơi nổi, trong tay chúng ta có tiền cũng có thể đầu tư thi đấu quyền anh, mở câu lạc bộ quyền anh, làm huấn luyện viên, chỉ cần em thấy hứng thú là được, như vậy chuyện có thể làm cũng không ít. Anh tin rằng những gì chúng ta muốn làm đều có thể làm được."
Giọng nói của Văn Kha vẫn luôn rất nhẹ nhàng, nhưng chữ chữ ngắt nghỉ rõ ràng lanh lảnh, không chút dao động, ngữ khí rất quyết đoán.
Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu sững sờ nhìn Văn Kha, một lát sau hắn dịu dàng mỉm cười, thấp giọng nói: "Được."
Hắn tiến tới rồi lại ép mình vùi đầu vào hõm vai Văn Kha như trước kia.
Văn Kha đã quay về một chút rồi.
Từ một Omega vẫn luôn khúm núm cúi đầu lúc vừa gặp lại, anh đã trở thành một người đàn ông lúc nào cũng có thể tỉnh táo đưa ra quyết định một cách quả quyết của bây giờ.
Văn Kha là kiểu người bẩm sinh đã luôn thích nắm giữ tương lai, mà Hàn Giang Khuyết thì khác, hắn tựa như một chú sói lang thang, ngây thơ đấu đá bừa bãi giữa đất trời hoang vu.
Trên thế giới này, chỉ có Văn Kha có thể vì hắn mà định ra phương hướng.
Nói một cách khác, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn chạy về phía có Văn Kha.
...........
__________________
Người post: Yến Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất