Tình Cuối

Chương 96

Trước Sau
Toàn bộ phòng riêng ngập tràn bầu không khí lúng túng và nghẹt thở tột cùng.

Những người đang ngồi ai nấy đều hai mặt nhìn nhau, nhưng thi thoảng sẽ không kìm được mà liếc nhìn Văn Kha và Hàn Giang Khuyết.

Đối với họ, những lời lúc nãy Trác Viễn nói kịp thời giải đáp cho câu hỏi mà họ vừa tò mò. Mà có lẽ đáp án ấy cũng đúng lúc khiến họ không tưởng tượng được, rồi lại khiến họ như đang xem kịch vui –

Alpha đẹp trai pheromone cấp S sau khi bị vén lớp khăn che mặt thần bí, hóa ra lại kinh khủng như thế.

Mà mặc dù Trác Viễn đã ngụy trang rất khá, nhưng vẫn bí mật quan sát phản ứng của mọi người xung quanh, đây cũng chính là nguyên nhân gã lựa chọn vạch trần mọi chuyện ở buổi họp mặt này.

Trong xã hội bây giờ, thứ Alpha coi trọng nhất chính là tôn nghiêm và địa vị. Đối với gã, vạch trần thân phận của Hàn Giang Khuyết trước mặt nhiều bạn học cũ, sỉ nhục Hàn Giang Khuyết như một gã trai bao bán thân gần như khiến Hàn Giang Khuyết thất bại thảm hại. Hơn nữa gã còn có thể đồng thời gây chia rẽ quan hệ của Văn Kha và Hàn Giang Khuyết.

Ngón tay đang đặt trên bàn của Văn Kha đè mạnh đến mức hơi trắng bệch, hồi lâu anh vẫn không thốt nên lời. Anh không nhìn về phía Trác Viễn mà lập tức nhìn Hàn Giang Khuyết.

Alpha ngồi cạnh anh đang ngơ ngác nhìn anh, mặc dù chỉ một giây thôi, nhưng Văn Kha vẫn nhìn thấy tia bàng hoàng và bối rối chợt lóe lên trong đôi mắt anh thương.

Đó tuyệt đối không phải là thần sắc không thẹn với lương tâm.

Văn Kha bỗng cảm thấy dường như tim mình vừa đột ngột rớt từ trên cao xuống, sau đó "Xoảng" một tiếng vỡ tan nát...

Hóa ra cho đến giờ, cho đến giờ Hàn Giang Khuyết vẫn không hề thẳng thắn với anh.

"Tôi nói chứ Trác Viễn.." Hứa Gia Nhạc thấy tình hình không ổn, vội vàng mở miệng: "Cậu cũng kỳ quặc thật đấy, lúc đó hai người ly hôn không phải là vì cậu không ở bên Văn Kha giúp cậu ấy vượt qua kỳ suy nhược nên mới dẫn Văn Kha đến LM tìm cố vấn à? Nếu không phải vì chuyện đó thì sao Văn Kha lại gặp được Hàn Giang Khuyết? Lời này của cậu lừa gạt người khác cũng thôi đi, nhưng tất cả mọi người đều ở thành phố B, ai không biết cố vấn Alpha của LM không hề giống như người ta nghĩ, chỉ đơn giản là trợ giúp những Omega có yêu cầu... Sao cậu lại nói nghề nghiệp này kỳ lạ thế nhỉ?"

"Vậy anh hỏi Hàn Giang Khuyết xem cậu ta làm cho Phó Tiểu Vũ thế nào, để Phó Tiểu Vũ sủng mình đến thế đi."

Trác Viễn không hề khách khí nói: "Chuyện Maxloft là giả à? Hàn Giang Khuyết, chỗ ở trước của mày, xe ô tô, tao chưa từng nói sai nửa chữ đúng không? Mày có dám nói dối trước mặt Văn Kha không, mày có dám nói mày không nhận được những thứ tốt này từ chỗ Phó Tiểu Vũ ư? Mày dám nói sau khi Văn Kha mang thai, mày chưa từng giấu Văn Kha gặp Phó Tiểu Vũ ở câu lạc bộ LM ư?"

Đôi mắt đen nhánh của Hàn Giang Khuyết nhìn chằm chằm Trác Viễn, trong giây lát, từ đôi mắt ấy bắn ra nỗi căm hận mãnh liệt đến mức gần như khiến Trác Viễn phải sợ hãi.

Pheromone cuồng nộ của Alpha cấp S đang tỏa ngùn ngụt khiến tất cả Beta và Alpha đang ngồi đây đều cảm thấy không dễ chịu, bất giác hơi lùi về sau một chút.

Nhưng dù đến thế, Hàn Giang Khuyết lại vẫn nghiến chặt răng không mở miệng đáp lại câu hỏi của Trác Viễn.

"Trác, Trác Viễn..." Nghe đến đây người hiền lành như Phạm Vũ không thể ngồi yên được nữa, thấp giọng nói: "Dù sao chuyện này cũng là việc riêng của nhà người ta, không cần phải mang ra nói trước mặt bàn dân thiên hạ thế chứ?"

"Cậu không hiểu đâu lão Phạm ạ." Hiển nhiên Trác Viễn đã sớm chuẩn bị, gã lập tức nói lại Phạm Vũ ngay, lại lộ ra vẻ mặt vô cùng đau lòng: "Mặc dù Tiểu Kha đã ly hôn với tôi, nhưng mà tôi vẫn luôn lo lắng cho em ấy... Tôi sợ em ấy không rõ mọi chuyện rồi bị thằng này lừa dối tổn thương!"

Nhất thời Phạm Vũ cũng không biết nói gì.



Còn những người bạn học khác hiển nhiên không có ý muốn nhúng tay vào như Phạm Vũ, ai nấy đều ít nhiều bày ra dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, nhưng đồng thời lại ý vị thâm trường nhìn về phía Hàn Giang Khuyết, người vẫn một mực giữ im lặng. Ánh mắt đó đương nhiên càng khiến người khác cảm thấy như có gai sau lưng.

"Tiểu Kha." Trác Viễn quay đầu lại nhìn về phía Văn Kha, nhẹ giọng nói: "Anh thật sự sợ em bị lừa. Cậu ta giấu em quá nhiều chuyện, đây mới chỉ là những thứ anh điều tra được thôi. Em suy nghĩ lại đi, nhất định còn có rất nhiều chuyện liên quan đến cậu ta mà em chưa biết, em..."

"Tôi biết."

Văn Kha bỗng nhiên nói. Mặt anh tái nhợt, giọng nói cũng yếu ớt khôn cùng.

"Cái gì?" Nhất thời Trác Viễn không phản ứng kịp.

"Tôi nói, tôi biết cả." Văn Kha bỗng cao giọng. Trong khoảnh khắc đó, hình như Omega đang mang thai đột nhiên quyết định gì đó. Ánh mắt của anh vô cùng kiên định, sau đó nhìn chăm chú vào Trác Viễn không hề né tránh: "Chuyện của em ấy và Phó Tiểu Vũ, tôi đã biết từ trước. Nhà, xe, còn cả chuyện anh gọi là đơn độc gặp mặt Phó Tiểu Vũ..."

Nói đến đây Văn Kha lạnh lùng nở nụ cười, chậm rãi nói: "Trác Viễn, anh tra hết cái này sang cái nọ, sao không điều tra thêm công ty của tôi? Nếu tra không được, hay để giờ tôi nói cho anh nghe luôn. Công ty của tôi tên là LITE, trong đó có bốn cổ đông, theo thứ tự là tôi, Hàn Giang Khuyết, Hứa Gia Nhạc, và cả Phó Tiểu Vũ. Hiện giờ chi bằng anh nói cho tôi nghe xem, hai cổ đông trong công ty tôi gặp nhau, anh cảm thấy có vấn đề gì?"

Trác Viễn lập tức sửng sốt, sắc mặt của gã lúc trắng lúc xanh, nhất thời nghẹn họng.

"Văn Kha, em, em..." Gã lắp bắp: "Hai người... Chẳng lẽ em vẫn chưa rõ ý của anh sao. Hàn Giang Khuyết nhận được nhiều thứ tốt như vậy từ chỗ Phó Tiểu Vũ, dù không phải bao dưỡng thì tổ sư quan hệ giữa họ cũng không đơn giản như em nghĩ đâu! Rốt cuộc em..."

"Liên quan gì đến anh?!"

Văn Kha đứng phắt dậy gằn từng chữ một: "Hàn Giang Khuyết là Alpha của tôi, tôi sẵn lòng mua xe cho em ấy, sinh con cho em ấy, đây là chuyện giữa hai người chúng tôi. Tôi nói cho anh hay, hiện giờ tôi cũng là bạn bè với Phó Tiểu Vũ cơ đấy. Những gì em ấy trải qua trước đây, em ấy đã từng làm gì, mẹ nó tôi vốn không quan tâm, anh nghe rõ chưa hả Trác Viễn? Trừ những chuyện cũ rích đó ra anh còn gì muốn nói cho tôi biết? Có tin tức gì của hôm nay không?"

Hàn Giang Khuyết ngồi bên cạnh cũng không nhịn nổi nữa mà quay đầu nhìn về phía Văn Kha. Hắn cắn chặt răng, trong vẻ ẩn nhẫn có chút kích động, ngay cả hầu kết cũng hơi run. Nhưng Omega không chịu nhìn thẳng vào hắn, chỉ khăng khăng nhìn chằm chằm vào Trác Viễn.

Lúc này Văn Kha giận dữ khôn cùng, giữa đầu lông mày phát ra khí thế sắc bén trước nay chưa từng có, nhất thời đến cả Trác Viễn cũng phải ngậm họng ngay lập tức, chẳng dám đáp một tiếng.

"Không có thật sao?" Văn Kha liên tục nhìn chằm chằm Trác Viễn, mãi đến khi gã không còn lời nào để nói, anh mới quay đầu lại chậm rãi liếc nhìn tất cả bạn học cũ ngồi cạnh bàn. Trong ánh mắt kiên nghị điềm tĩnh kia lại mang theo một tia uy hiếp mơ hồ.

Lời này coi như đã dứt khoát thừa nhận việc anh biết tất cả những quá khứ bất kham kia của Hàn Giang Khuyết, nhưng sự kiên quyết trong nháy mắt đó vẫn khiến người trong bàn hoàn toàn yên tĩnh, Tôn Tân và Vương Gia Giai sững sờ nhìn Văn Kha –

Chẳng ai lên tiếng.

"Chuyện riêng của mình đã làm phiền đến hứng thú của mọi người, thật sự xấu hổ."

Văn Kha chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Lớp trưởng, bữa hôm nay mình mời, coi như xin lỗi mọi người."

"Không sao, không sao đâu." Phạm Vũ toát mồ hôi trán, khô khốc nói: "Mọi người đều là bạn học cũ mà, cậu không cần khách sáo thế đâu, cũng không phiền đến hứng thú gì đâu..."



"Đúng thế, không sao không sao." Rốt cuộc Tôn Tân cũng phụ họa một tiếng.

Sau khi Văn Kha nói những câu kia để giữ yên buổi họp mặt, Trác Viễn rời đi không phải, mà ngồi xuống ăn cơm cũng chẳng xong, nhất thời tình cảnh vô cùng xấu hổ.

Văn Kha không để ý đến gã mà tự mình rót cho mình một chén trà.

..............

..............

Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe một hồi tiếng bước chân trầm đục đang tiến lên lầu. Lần này nhân viên phục vụ mang nét mặt nghiêm trọng đi tới, phía sau cô là ba người đàn ông.

Alpha đi đầu tiên cao hơn 1m9, mùi pheromone trên người hắn ta nồng và trầm, lúc còn chưa thấy rõ người đã khiến tất cả mọi người trong phòng cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt.

Mà hai người đi theo sau hắn ta, từ dáng vẻ đi lại đến tư thế đứng ngay ngắn gần như để mọi người có thể thấy họ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp.

Alpha đi đầu vừa lộ mặt, tất cả có thể nhìn ra quan hệ của người này và Hàn Giang Khuyết...

Thực sự họ rất giống nhau.

Đều có đôi mắt đen láy, đường nét gương mặt sắc sảo, và cả đường cong cằm rất lạnh lùng.

Hắn ta giống như phiên bản lớn tuổi hơn của Hàn Giang Khuyết.

Người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sức nặng mãnh liệt. Cho dù là từ trang phục khiêm tốn cho đến hai vệ sĩ quân nhân chuyên nghiệp đi theo sau đều chứng tỏ giai cấp không hề bình thường.

"Xin lỗi, đã quấy rầy rồi."

Alpha đi đầu nhìn thoáng qua căn phòng, ánh mắt lãnh đạm của hắn ta dừng lại một chút trên Hàn Giang Khuyết – người đột nhiên cứng lại một chút, sau đó dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói: "Tôi chờ cậu dưới lầu."

Khẩu âm của hắn ta đặc sệt người phương Bắc, hiển nhiên không phải là người của thành phố B.

Văn Kha ngơ ngác nhìn Alpha xa lạ kia, bỗng nhiên nhận ra –

Nhất định đây chính là người nhà của Hàn Giang Khuyết.

_________________

Người post: Yến Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau