Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian
Chương 39: Đồ ngốc
Trình Cẩm Chi là nhân vật tiếng tăm trong trường, dù cho đã tốt nghiệp được hai năm nhưng trong trường vẫn còn người bàn tán về nàng. Nhớ trước đây cô còn bắt gặp bạn cùng khối bàn tán về Trình Cẩm Chi, lúc đó Trình Cẩm Chi đang học lớp 9, mà họ thì chỉ mới lớp 7.
Từ sau ngày ở phòng vệ sinh nghe được chuyện của Trình Cẩm Chi, cô cảm giác khắp thế giới đều đang bàn tán Trình Cẩm Chi và Cao Y. Trên thực tế, mọi người cũng chẳng bàn tán gì nhiều, dù sao thì bây giờ chuyện quan trọng nhất là thi tuyển sinh sắp tới.
Nói về đàn chị Trình được hai câu, Tinh Dã cũng chuyển đề tài sang thi cử. "Dung Tự, cậu phải cố gắng lên nha."
Tinh Dã và Chiêm Tổ Quỳnh đều biết chuyện nhà Dung Tự ký giấy cam đoan cho cô, chẳng những phải vào top 30, mà còn phải vào cả top 5 toàn thành phố. Dù cho trường các cô là trường giỏi, nhưng trường ngang ngửa thì cũng có mấy trường, thi thoảng còn lòi ra một hai chú hắc mã [1], tuy rằng tỉ lệ rất ít. Trong tình huống bình thường, top 30 người đứng đầu toàn thành phố đều do mấy trường như bọn cô nhận thầu cả.
Tinh Dã và Chiêm Tổ Quỳnh cũng đã ký đơn nhập học của trường chuyên Hoa Dung, đa phần lớp của họ cũng đều vào Hoa Dung. Chỉ có mấy người muốn vào Văn Vũ, hoặc có lẽ là lớp khác nhiều hơn chút, dù sao thì lớp họ chỉ có vài người mà thôi.
~
"Tự Nhi, em đang nghĩ gì đó?" Trình Cẩm Chi chống đầu, dường như cũng phát hiện Dung Tự thất thần.
Sự chú ý của Dung Tự trước giờ đều rất tập trung, chờ khi tỉnh táo lại cô mới biết hóa ra vừa nãy mình lại thất thần nữa. Đây là lần thứ ba trong tháng rồi, lần đầu là ở phòng vệ sinh nghe được chuyện Trình Cẩm Chi và Cao Y, lần hai là khi Tinh Dã cũng nói chuyện về Trình Cẩm Chi với cô, còn lần ba thì Trình Cẩm Chi ở ngay bên cạnh cô. Ba lần thất thần, đều không ngoại lệ mà có liên quan với Trình Cẩm Chi.
Bây giờ thời tiết đã khá nóng, Trình Cẩm Chi ở nhà mặc áo ngắn quần đùi, không giống như ở bên ngoài. Lúc ở bên ngoài, Trình Cẩm Chi sẽ trang điểm, sẽ mặc váy.
"Lại thất thần." Trình Cẩm Chi dứt khoát ngồi vào trong lòng Dung Tự, chân dài mảnh khảnh kẹp chặt eo Dung Tự, ngón tay trắng trong còn chọt chọt chóp mũi Dung Tự.
"A... Không." Hai má Dung Tự có hơi đỏ. Mới không chú ý một lát thì Trình Cẩm Chi lại ngồi vào trong lòng cô nữa rồi.
"Làm sao mất tập trung như thế?" Trình Cẩm Chi nói: "Phiền chị sao?"
"Không có." Dung Tự lập tức bác bỏ, sao cô lại phiền Trình Cẩm Chi được đây. "Ừm... chỉ là... chỉ là..."
Chỉ là cả buổi trời, vẫn chưa chỉ là được nguyên do.
Phải nói thế nào đây? Chị với Cao Y xảy ra chuyện gì? Không được, không thể nói như vậy.
Mấy ngày trước em nghe được một chuyện... Cũng không thể nói như vậy, Trình Cẩm Chi sẽ cười cô.
"Hửm?" Trình Cẩm Chi lại đè người vào vai Dung Tự.
"Trình Cẩm Chi! Sao con lại ngồi vào trên người Tự Nhi hả!" Bấy giờ Trình mẹ Ôn Khởi Vân đi vào, vừa thấy con gái dính trên người Dung Tự, bà bèn nói. "Đi xuống, con đừng có đè hỏng Tự Nhi."
"Không có đâu." Trình Cẩm Chi le lưỡi với mẹ, rồi lại ôm Dung Tự càng chặt hơn. "Con không nặng."
"Con không thấy mình cao bao nhiêu à."
"Tự Nhi cao ngang con bộ."
"Nhưng cũng không chịu nổi khi bị con đè đâu." Ôn Khởi Vân đặt dưa hấu đã được cắt gọt lên trên bàn.
"Mẹ, mẹ để dưa xong thì đi ra đi, đừng quấy rầy Tự Nhi học tập, hai ngày nữa Tự Nhi phải thi tuyển sinh rồi."
"Con cũng vậy đấy, con mau đi ra đi, đừng quấy rầy Tự Nhi làm bài." Hết cách với con gái, Ôn Khởi Vân lại đành phải đi ra ngoài. Biết làm sao đây, hai đứa nhỏ này từ bé đã thân nhau rồi.
Chờ mẹ ra ngoài rồi, Trình Cẩm Chi lại phóng đến cửa, khóa cửa lại.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Trình Cẩm Chi kéo tay Dung Tự sang.
"Chị." Dung Tự đưa mắt lên, đôi mắt sáng long lanh. "Chúng ta..."
Tuy khuôn mặt Dung Tự còn có phần ngây ngô, nhưng không chút nào che lấp được ngũ quan đẹp đẽ và khí chất khác biệt với bạn cùng lứa. Trình Cẩm Chi chưa từng gặp qua cha của Dung Tự, nhưng chú của cô đẹp như vậy thì cha cô ắt hẳn cũng rất đẹp. Mẹ của Dung Tự, không chỉ bề ngoài xinh đẹp, mà trên người còn có một luồng khí chất điềm tĩnh. Khí chất ấy, khiến Trình Cẩm Chi trước giờ mạnh dạn chẳng nể nan ai cũng phải lắp ba lắp bắp, phảng phất như nhìn thấy Dung Tự lúc trưởng thành vậy. Sau này Dung Tự trưởng thành, nhất định vô cùng vô cùng xinh đẹp.
Mượn ánh nắng mùa hè thẩm thấu, Trình Cẩm Chi đưa tay sờ vào lông mày Dung Tự. Bình bịch, nhịp tim của hai người đều đập đến rất nhanh. Trình Cẩm Chi cũng không còn mạnh dạn giống vừa nãy khi dứt khoát ngồi vào trên đùi Dung Tự nữa. Rõ ràng khi nãy mới tiếp xúc thân mật xong, đến phút này, hai người đối mặt lại có chút ngây ngô và thẹn thùng.
Dung Tự đứng lên, nhìn đôi mắt long lanh nước của Trình cẩm Chi. Trình Cẩm Chi thoáng xoay mặt đi chỗ khác. Dung Tự cũng ít khi chủ động được một bữa, tay cô đặt trên vai Trình Cẩm Chi, rồi từ từ ôm lấy Trình Cẩm Chi. Dù cho đã ôm nhau rất nhiều lần, nhưng lần này lại có vẻ cứng nhắc và kỳ quặc hơn nhiều. Trình Cẩm Chi ngượng ngùng cười một tiếng, rồi đặt đầu vào trên vai Dung Tự, tay bám chặt vạt áo của Dung Tự. "Em... chuyên tâm chút. Lúc thi đừng có thất thần nữa."
"Không, không đâu."
"Đồ ngốc."
Dung Tự thi tuyển sinh hai ngày, Trình Cẩm Chi cũng xin trường cho nghỉ hai ngày. Cổng trường rất đông đúc phụ huynh chờ con, còn Dung Tự thì chẳng có ai đợi cả. Chú thím cô vừa đợi được một lúc thì chưa gì thím bảo nóng, nên chú cô phải đi về cùng với thím, về lần này là về hẳn chứ chẳng còn trở lại nữa. Trình Cẩm Chi đứng dưới tán cây mát mẻ, phẩy phẩy làn gió nóng từ bốn phương tám hướng thổi tới. Nóng thật sự mà.
Lúc thí sinh đi ra, Trình Cẩm Chi liền bắt đầu nhìn xung quanh. Những thí sinh này nhìn già quá đi, lại còn để râu mép, tìm một người đẹp đẽ cũng không có. Ui? Tại sao nàng phải quan tâm đến bọn học sinh cấp 2 chứ? Không lẽ người ấy nhà nàng là học sinh cấp 2, thì nàng cũng phải chú ý đến cả học sinh cấp 2 sao? Nghĩ như vậy lại có phần ngượng ngùng, cả học sinh mới cấp 2 nàng cũng không buông tha. Nhưng cũng không tính là cấp 2 nữa mà, thi tuyển sinh xong thì là cấp 3 rồi còn gì. Ngay lúc Trình Cẩm Chi nghĩ chuyện không đâu, thì bàn tay nàng chợt mát lạnh. Dung Tự đã sang đây rồi, còn dắt tay nàng nữa. "Sao còn ở đây?"
"Em tưởng chị về rồi." Dung Tự nói.
"Không, không phải chờ em đó sao?" Trình Cẩm Chi nói: "Sao tay em lạnh như vậy?"
"Trong lớp có quạt." Dung Tự lấy ra khăn giấy từ trong túi giúp Trình Cẩm Chi lau mồ hôi. "Buổi chiều chị đừng chờ em, nóng lắm."
"Hay chị tìm quán trà sữa đợi ha?" Trình Cẩm Chi bẹp bẹp miệng một lúc. Chị chờ em chờ đến khổ cực thế này, mà em lại không khen chị, còn kêu chị đừng đợi nữa chứ.
Nhìn ánh mắt "đáng thương" như thế của Trình Cẩm Chi, Dung Tự bèn nói: "Ừ... Được rồi."
"Em chỉ sợ chị cực khổ quá thôi."
"Vậy em khen chị đi."
Người hơi nhiều, Dung Tự không nghe rõ lời Trình Cẩm Chi nói. "Hả?"
"Em khen chị đi, khen chị đi." Trình Cẩm Chi lắc lắc tay Dung Tự, bắt đầu nũng nịu. Từ nhỏ đến lớn đều thích làm nũng với Dung Tự, quả thực là hạ bút thành văn.
Có lẽ là thanh âm có hơi lớn, xung quanh còn có vài học sinh nhìn lại. Trình Cẩm Chi ăn mặc trông rất người lớn, mang giày cao gót, còn trang điểm. Mà Dung Tự thì rõ ràng là trang phục học sinh quy củ. Loại phong cách khác biệt này, hấp dẫn không ít ánh mắt, đặc biệt là Trình Cẩm Chi.
"Đó là đàn chị Trình sao?"
"Không giống đâu, đàn chị Trình đang còn học cấp 3 mà."
"Mình cũng thấy vậy, ăn mặc thế kia thì chắc đi làm rồi." Vài học sinh của trường chuyên trung học cũng nhìn thấy Trình Cẩm Chi.
"Có lẽ là đàn chị Trình đấy, cậu xem chị ấy được Dung Tự dắt tay kìa. Quan hệ của Dung Tự và đàn chị Trình tốt lắm."
"Mình thấy hai người họ có hơi là lạ, chắc không phải là đồng tính luyến ái chứ?"
"Lạ chỗ nào, thừa nhận đi, hai người họ đều đẹp đến vậy mà. Nếu đàn chị Trình bằng lòng yêu mình, mình cũng sẵn lòng đồng tính đó."
Líu ra líu ríu, các nữ sinh lại đùa nghịch nhau, xem ra đều thi khá tốt.
"Được, khen chị." Hai má Dung Tự có phần ửng hồng.
"Ừm?"
"Chị thật tốt."
Vì câu "chị thật tốt" này, Trình Cẩm Chi thế nhưng mặc giày cao gót đứng cả buổi sáng.
"Sao còn mặc giày cao gót?" Dung Tự giúp Trình Cẩm Chi xoa gót chân, đau lòng nói: "Hơi sưng rồi."
"Phối đồ mà."
"Buổi chiều chị đừng đi đâu, chờ ở quán trà sữa đi, em thi xong sẽ đến tìm chị."
"Được." Trình Cẩm Chi cong lên nụ cười vui vẻ, ngọt ngào đáp lại.
Trình Cẩm Chi cứ vậy mà đợi ở quán trà sữa hai ngày. Cả chủ quán trà sữa cũng biết nàng, còn cho nàng chút đồ tráng miệng. "Em gái của em thi tuyển sinh à?"
"Dạ." Trình Cẩm Chi gật gật đầu.
"Gen nhà các em tốt quá, hai người đều trông xinh đẹp như vậy, anh thấy mắt của hai em giống lắm."
"Ha ha ha thật sao?"
"Sao thế?"
"Anh chủ, anh không thấy lúc em và em em khi còn bé đâu, còn giống hơn nhiều."
"Ừ ừ, bình thường thì chị em khi bé giống nhau hơn mà."
Chẳng mấy chốc thì Dung Tự đã vào đây. Vào cửa liền thấy Trình Cẩm Chi đang cười, tán gẫu với anh chủ quán trông rất vui vẻ.
"Dung Tự, mau qua đây, anh chủ mời em ăn kem ly nè." Nhìn thấy Dung Tự thì Trình Cẩm Chi càng vui vẻ, còn vẫy vẫy tay về phía Dung Tự.
"Sao anh chủ cho tụi mình nhiều kem thế này?"
"Cũng không gọi là cho được, là chị mua đó."
"Nhưng anh ấy giảm giá rất nhiều cho chị." Căn bản là như miễn phí rồi.
"Anh ta hỏi số chị, chị định cho số của em, nhưng ngẫm lại thì chị cho số ba chị." Trình Cẩm Chi nói.
"Hả?"
"Em đó, hiền quá." Đây chỉ là một phần lý do thôi. Nàng không muốn đưa số Dung Tự cho người nào cả, bất luận người nào cũng không muốn cho.
"Thi sao rồi?"
"Cũng được."
"Thi không được tốt sao?" Trình Cẩm Chi sợ Dung Tự buồn, lại ôm vai Dung Tự. "Thi không tốt cũng không sao, chị bảo ba mẹ chị cho chúng mình mượn tiền. Em nhất định có thể vào trường học của bọn chị."
Dung Tự chớp chớp mắt.
"Chị nghĩ rồi, chờ sang năm nghỉ hè là chị có thể làm việc rồi. Đến đó em cứ học trước, còn chị sẽ trả lại tiền ba mẹ." Trình Cẩm Chi quả thực là khí phách ngất trời.
Chờ có kết quả của Dung Tự rồi, Trình Cẩm Chi nhất thời nghẹn họng. "Cũng được" của Dung Tự là top 1 toàn thành phố sao? Tính cả thể dục, tổng cộng 6 môn, chỉ có ngữ văn thiếu 2 điểm, ngoài ra đều đoạt điểm tối đa. Những năm rồi đều là rất nhiều người đồng hạng nhất, nhất nhì còn ngang ngang nhau, năm nay chỉ có mỗi mình Dung Tự hạng nhất, mà lại còn bỏ xa một quãng so với hạng nhì.
Tất nhiên phần nhiều hơn chính là kích động và vui vẻ. "Chào em nhé, đàn em."
Dung Tự cũng ngại ngùng mà cười cười. "Đàn chị, chào chị ạ."
===
*Chú thích:
[1] hắc mã: bề ngoài đen, thô kệch, xấu xí, nhưng ẩn chứa thực lực không lường được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất