Chương 19: Món quà nhỏ (2)
(Raw nhảy từ chương 17 sang chương 19 luôn, mất 18 nhưng nội dung không bị lệch đâu nha)
Người qua đường xôn xao nhìn sang.
Dù gì khung cảnh này cũng hơi bị hiếm có đấy... Tiếng tăm tiểu thiếu gia từ trên trời rơi xuống của Đường Lập Ngôn đã truyền khắp Nhạn Thành từ lâu lắm rồi. Sau này, thêm cái mặt đẹp trai kia nữa nên hắn thường xuyên bị chụp lén. Thái Tầm, cái thằng dăm ba ngày lại vào cục cảnh sát chơi, còn có một ông bố nhiều tiền, đã sớm trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người rồi. Bùi Sơn thì càng không phải nói, một kẻ "nhúng chàm" với đám người có tiền trong thành phố, lại còn thích tô son trát phấn đứng trong ngõ nhỏ câu dẫn đám đàn ông có ham thú khác biệt.
Ba người này đúng cùng một chỗ, đúng như con mắt bình lặng giữa bão tố cuồng phong.
Thái Tầm bị mấy người hàng xóm quen mặt nhìn đến mất tự nhiên, nói cũng ấp a ấp úng, "Hôm đó... Là tự tôi uống nhiều quá, chạy lên trên ban công... Tam —— À không, Bùi Sơn, đã..."
"To tiếng lên chút được không vậy? Nói cho muỗi nghe à?" Đường Lập Ngôn mất kiên nhẫn nhắc nhở, "Bùi Sơn, bút ghi âm có đang mở không?"
Thái Tầm trừng mắt nhìn hắn một cái, không có kết quả, rồi mới nâng cao âm giọng, "Sau đó Bùi Sơn không so đo hiềm khích trước kia mà cứu tôi!"
"Thế nên những lời lung tung mà cậu nói lúc trước đều là giả hết à?"
"...Phải. Không làm gì cả, chúng tôi chưa bao giờ làm gì với nhau cả."
Bùi Sơn nghi ngờ nhăn mày, "Đợi đã, vì sao lại hỏi thế? Lúc trước chẳng lẽ cậu còn từng bịa đặt gì nữa...?
Nói được một nửa là ngừng, cũng giận thật, anh cắn môi, để Đường Lập Ngôn nói tiếp.
"Vậy chuyện cậu báo cảnh sát nói có người cầm dao tấn công cậu thì tính sao đây?"
"...Không, không tấn công gì hết, chỉ, quơ quơ, doạ chút thôi."
Đến giờ Đường Lập Ngôn mới gật đầu, hỏi Bùi Sơn: "Còn chuyện gì khác muốn hỏi không?"
Bùi Sơn lấy tay xoa xoa cằm, ngữ khí cực kỳ trịnh trọng hỏi: "Vậy thì, cậu có thật sự nhìn thấy nhiều đàn ông, phụ nữ khác nhau, đêm khuya ra vào nhà tôi không?"
"Không..." Thái Tầm rũ đầu xuống, giọng lại nhỏ đi, lát sau dường như nhớ ra cái gì, cuống quít xua tay, "Nhưng mà, đây không phải do tôi nói! Đây là do đám Thảo ca bịa đặt, không liên quan đến tôi!"
"Mấy người rảnh rỗi lắm đúng không? Không đâu lại lôi Bùi Sơn ra yy làm cái gì?"
"Bởi vì... anh ta khác biệt." Thái Tầm* ngập ngừng nói.
(*Chỗ này raw để là Bùi Sơn nói, có thể là tác giả nhầm, nên tui xin phép sửa thành Thái Tầm nhé)
"Nói to lên!"
"Bởi vì anh ta khác chúng tôi!" Thái Tầm bị ép phải rống lên.
Quá đột ngột, thế nên Bùi Sơn và Đường Lập Ngôn đều giật mình.
Mà Thái Tầm thì chẳng biết đã nhớ đến cái gì, hốc mắt đỏ lên, nói cũng run rẩy, "Bởi vì anh ta hành động kì quặc, ăn mặc kì quặc, hơn nữa trước giờ... chưa bao giờ buồn rầu. Sao anh ta lại có thể như thế, sao lại như thế được?"
Thái Tầm nói rồi cười lạnh mấy tiếng, vươn tay lau mặt: "Nhưng chúng tôi thì... chúng tôi chỉ nhuộm tóc thôi cũng bị người ta nói rất lâu, anh có biết đồng tính luyến ái ở đây là chuyện không thể chấp nhận được không? Nhưng cố tình là anh ta lại dám thoải mái hào sảng nói mình thích đàn ông."
"Vậy anh ta không trở thành bia đỡ đạn thì còn ai nữa!" Thái Tầm sụt sịt mũi, "Có anh ta rồi, nên bất cứ chuyện xấu gì cũng là do anh ta dạy hư, dạy xấu hết. Mọi người chỉ biết nói, về sau cách xa anh ta ra, bởi vì anh ta không bình thường. Thằng nhóc nhà họ Thái làm loạn, hừ, do Bùi Sơn câu dẫn nó cả thôi."
Đường Lập Ngôn cố nén sự kích động muốn đạp cậu một cái, "Vậy cmn sao cậu phải chặn người ta trong ngõ? Quấy rầy người ta còn có lý à?"
"Tôi không thể theo đuổi người tôi thích, chẳng lẽ cũng không thể tìm trò vui à!" Thái Tầm đỏ mắt nói.
Đường Lập Ngôn ngẩn ra một chút.
Đây là cái lý do ngu si gì chứ? Đường Lập Ngôn quả thực muốn bẻ đầu thằng ranh con này ra xem bên trong chứa loại rác rưởi gì. Rồi lại nhìn Bùi Sơn đang đạm nhiên nhìn về phía đám đông, không biết nghĩ cái gì.
Bùn nhão không trát nổi tường.
*Câu gốc: Hạ trùng bất khả ngữ băng: ý gốc nói con sâu mùa hạ không bao giờ biết được băng giá mùa đông là thế nào vì vòng đời của chúng rất ngắn. Nghĩa mở rộng chỉ người hiểu biết hạn hẹp kém cỏi.
Đường Lập Ngôn chỉ có thể nói tiếp: "Vậy chúng ta có thể thương lượng trước mặt hàng xóm láng giềng không?" Đường Lập Ngôn dừng một chút, "Sau này cậu và cái đám bạn bè của cậu đừng có lao vào giá hoạ cho anh Bùi nữa. Vừa bị mấy người khinh bỉ vừa bị mấy người đồn đại linh tinh, có mấy cái mạng cũng không đủ bực."
Thái Tầm nhìn chiếc Benz đỗ trên đường, xuyên qua cửa sổ chạm vào ánh mắt luật sư, cắn chặt răng, gật đầu thật mạnh.
Giọng đứa trẻ non nớt vang lên: "Mẹ ơi mẹ ơi! Bọn họ vừa nói gì thế?"
"Trẻ con thì đừng nghe." Sau đó là một giọng nữ lớn tuổi, "Dù sao cũng chẳng phải lời hay ý đẹp gì."
Đường Lập Ngôn có thể nghe thấy tên mình vang lên khắp xung quanh, nhưng tiếng rất nhỏ, ồn chết đi được.
Cuộc sống như thế hẳn là Bùi Sơn đã quen rồi, nhưng Đường Lập Ngôn thì không được, hắn cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu, tựa như bị kim đâm, vừa ngứa vừa đau, còn không biết chảy máu ở đâu, chữa cũng không biết phải chữa thế nào.
Nhưng Đường Lập Ngôn lại cố chấp muốn tìm cho ra cái nơi đã chảy máu ấy.
Vì thế Đường Lập Ngôn gập ngón tay lại, gõ lên cánh cửa phía trước, gọi mấy vị chủ quán đối diện gần hắn nhất:
"Mấy vị nói vui quá nhỉ, có chuyện gì tốt thì to tiếng lên, chia sẻ với tôi đi?"
Mấy người trong tiệm còn đang mặc đồ ở nhà, vắt chân ăn dưa hấu, bây giờ thấy Đường Lập Ngôn hỏi toạc ra thế, nhất thời không kịp phun hạt ra, vội vã nói mà sạc ho khù khụ.
Đường Lập Ngôn lắc lắc đầu, rầm một cái, đóng cửa hiệu sách lại.
*
Thái Tầm mang gương mặt xám xịt lên xe ngồi, không chờ đợi một khắc nào.
Có nói tiếp thì cũng vẫn kì cục vậy thôi, cách nhau một khoảng không hay một màn hình thì nói thế nào cũng rất thoải mái, nhưng nếu lôi nhau đến trước mặt thì lại lúng túng đến mức chẳng nói nổi một lời dối trá vừa ý nhau.
"Hôm nay biểu hiện không tồi đâu, tiểu tổ tông." Luật sư Hà nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy má Thái Tầm phồng lên, "Được rồi, rốt cuộc cũng học được cách cúi đầu rồi. Lúc trước tôi có bảo em xin lỗi thế nào em cũng cứng như đá, sao lần này lại ngoan thế?"
Thái Tầm nhìn vào kính gào lên: "Bớt nói nhảm, lái xe của chú đi."
"Vẫn còn sức nhỉ. Sao lúc ở hiệu sách không thấy em như thế?" Luật sư Hà cười nói.
"Hà Văn Trạch, tôi cảnh cáo chú, không được nhắc lại nữa." Thái Tầm gằn từng chữ một nói.
"Được rồi được rồi, không nói nữa... Nhưng mà, tôi khá tò mò, cái gì mà em 'không thể theo đuổi người mình thích'? Tôi thay ông Thái chăm sóc em nhiều năm, sao chưa bao giờ nghe em nhắc đến?"
"Liên quan éo gì đến chú!" Thái Tầm nói rồi giọng lại bé đi, "Chú là gì của tôi chứ..."
Luật sư Hà lắc đầu, thu lại ánh mắt từ kính chiều hậu.
Điều hoà bị Thái Tầm đẩy lên mấy độ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng mảnh xanh lục vội vã trôi qua, thỉnh thoảng sẽ hiện lên một chút đỏ.
Có một tấm biển thoáng quá mắt, Thái Tầm ngồi thẳng dậy, đầu dán vào kính mà nhìn... Đó là nơi chụp tấm ảnh kia.
"Lão Hà thối, không có lương tâm." Thái Tầm nhỏ giọng lẩm bẩm, "Sớm biết thì đã phục chế ảnh rồi."
Người qua đường xôn xao nhìn sang.
Dù gì khung cảnh này cũng hơi bị hiếm có đấy... Tiếng tăm tiểu thiếu gia từ trên trời rơi xuống của Đường Lập Ngôn đã truyền khắp Nhạn Thành từ lâu lắm rồi. Sau này, thêm cái mặt đẹp trai kia nữa nên hắn thường xuyên bị chụp lén. Thái Tầm, cái thằng dăm ba ngày lại vào cục cảnh sát chơi, còn có một ông bố nhiều tiền, đã sớm trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người rồi. Bùi Sơn thì càng không phải nói, một kẻ "nhúng chàm" với đám người có tiền trong thành phố, lại còn thích tô son trát phấn đứng trong ngõ nhỏ câu dẫn đám đàn ông có ham thú khác biệt.
Ba người này đúng cùng một chỗ, đúng như con mắt bình lặng giữa bão tố cuồng phong.
Thái Tầm bị mấy người hàng xóm quen mặt nhìn đến mất tự nhiên, nói cũng ấp a ấp úng, "Hôm đó... Là tự tôi uống nhiều quá, chạy lên trên ban công... Tam —— À không, Bùi Sơn, đã..."
"To tiếng lên chút được không vậy? Nói cho muỗi nghe à?" Đường Lập Ngôn mất kiên nhẫn nhắc nhở, "Bùi Sơn, bút ghi âm có đang mở không?"
Thái Tầm trừng mắt nhìn hắn một cái, không có kết quả, rồi mới nâng cao âm giọng, "Sau đó Bùi Sơn không so đo hiềm khích trước kia mà cứu tôi!"
"Thế nên những lời lung tung mà cậu nói lúc trước đều là giả hết à?"
"...Phải. Không làm gì cả, chúng tôi chưa bao giờ làm gì với nhau cả."
Bùi Sơn nghi ngờ nhăn mày, "Đợi đã, vì sao lại hỏi thế? Lúc trước chẳng lẽ cậu còn từng bịa đặt gì nữa...?
Nói được một nửa là ngừng, cũng giận thật, anh cắn môi, để Đường Lập Ngôn nói tiếp.
"Vậy chuyện cậu báo cảnh sát nói có người cầm dao tấn công cậu thì tính sao đây?"
"...Không, không tấn công gì hết, chỉ, quơ quơ, doạ chút thôi."
Đến giờ Đường Lập Ngôn mới gật đầu, hỏi Bùi Sơn: "Còn chuyện gì khác muốn hỏi không?"
Bùi Sơn lấy tay xoa xoa cằm, ngữ khí cực kỳ trịnh trọng hỏi: "Vậy thì, cậu có thật sự nhìn thấy nhiều đàn ông, phụ nữ khác nhau, đêm khuya ra vào nhà tôi không?"
"Không..." Thái Tầm rũ đầu xuống, giọng lại nhỏ đi, lát sau dường như nhớ ra cái gì, cuống quít xua tay, "Nhưng mà, đây không phải do tôi nói! Đây là do đám Thảo ca bịa đặt, không liên quan đến tôi!"
"Mấy người rảnh rỗi lắm đúng không? Không đâu lại lôi Bùi Sơn ra yy làm cái gì?"
"Bởi vì... anh ta khác biệt." Thái Tầm* ngập ngừng nói.
(*Chỗ này raw để là Bùi Sơn nói, có thể là tác giả nhầm, nên tui xin phép sửa thành Thái Tầm nhé)
"Nói to lên!"
"Bởi vì anh ta khác chúng tôi!" Thái Tầm bị ép phải rống lên.
Quá đột ngột, thế nên Bùi Sơn và Đường Lập Ngôn đều giật mình.
Mà Thái Tầm thì chẳng biết đã nhớ đến cái gì, hốc mắt đỏ lên, nói cũng run rẩy, "Bởi vì anh ta hành động kì quặc, ăn mặc kì quặc, hơn nữa trước giờ... chưa bao giờ buồn rầu. Sao anh ta lại có thể như thế, sao lại như thế được?"
Thái Tầm nói rồi cười lạnh mấy tiếng, vươn tay lau mặt: "Nhưng chúng tôi thì... chúng tôi chỉ nhuộm tóc thôi cũng bị người ta nói rất lâu, anh có biết đồng tính luyến ái ở đây là chuyện không thể chấp nhận được không? Nhưng cố tình là anh ta lại dám thoải mái hào sảng nói mình thích đàn ông."
"Vậy anh ta không trở thành bia đỡ đạn thì còn ai nữa!" Thái Tầm sụt sịt mũi, "Có anh ta rồi, nên bất cứ chuyện xấu gì cũng là do anh ta dạy hư, dạy xấu hết. Mọi người chỉ biết nói, về sau cách xa anh ta ra, bởi vì anh ta không bình thường. Thằng nhóc nhà họ Thái làm loạn, hừ, do Bùi Sơn câu dẫn nó cả thôi."
Đường Lập Ngôn cố nén sự kích động muốn đạp cậu một cái, "Vậy cmn sao cậu phải chặn người ta trong ngõ? Quấy rầy người ta còn có lý à?"
"Tôi không thể theo đuổi người tôi thích, chẳng lẽ cũng không thể tìm trò vui à!" Thái Tầm đỏ mắt nói.
Đường Lập Ngôn ngẩn ra một chút.
Đây là cái lý do ngu si gì chứ? Đường Lập Ngôn quả thực muốn bẻ đầu thằng ranh con này ra xem bên trong chứa loại rác rưởi gì. Rồi lại nhìn Bùi Sơn đang đạm nhiên nhìn về phía đám đông, không biết nghĩ cái gì.
Bùn nhão không trát nổi tường.
*Câu gốc: Hạ trùng bất khả ngữ băng: ý gốc nói con sâu mùa hạ không bao giờ biết được băng giá mùa đông là thế nào vì vòng đời của chúng rất ngắn. Nghĩa mở rộng chỉ người hiểu biết hạn hẹp kém cỏi.
Đường Lập Ngôn chỉ có thể nói tiếp: "Vậy chúng ta có thể thương lượng trước mặt hàng xóm láng giềng không?" Đường Lập Ngôn dừng một chút, "Sau này cậu và cái đám bạn bè của cậu đừng có lao vào giá hoạ cho anh Bùi nữa. Vừa bị mấy người khinh bỉ vừa bị mấy người đồn đại linh tinh, có mấy cái mạng cũng không đủ bực."
Thái Tầm nhìn chiếc Benz đỗ trên đường, xuyên qua cửa sổ chạm vào ánh mắt luật sư, cắn chặt răng, gật đầu thật mạnh.
Giọng đứa trẻ non nớt vang lên: "Mẹ ơi mẹ ơi! Bọn họ vừa nói gì thế?"
"Trẻ con thì đừng nghe." Sau đó là một giọng nữ lớn tuổi, "Dù sao cũng chẳng phải lời hay ý đẹp gì."
Đường Lập Ngôn có thể nghe thấy tên mình vang lên khắp xung quanh, nhưng tiếng rất nhỏ, ồn chết đi được.
Cuộc sống như thế hẳn là Bùi Sơn đã quen rồi, nhưng Đường Lập Ngôn thì không được, hắn cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu, tựa như bị kim đâm, vừa ngứa vừa đau, còn không biết chảy máu ở đâu, chữa cũng không biết phải chữa thế nào.
Nhưng Đường Lập Ngôn lại cố chấp muốn tìm cho ra cái nơi đã chảy máu ấy.
Vì thế Đường Lập Ngôn gập ngón tay lại, gõ lên cánh cửa phía trước, gọi mấy vị chủ quán đối diện gần hắn nhất:
"Mấy vị nói vui quá nhỉ, có chuyện gì tốt thì to tiếng lên, chia sẻ với tôi đi?"
Mấy người trong tiệm còn đang mặc đồ ở nhà, vắt chân ăn dưa hấu, bây giờ thấy Đường Lập Ngôn hỏi toạc ra thế, nhất thời không kịp phun hạt ra, vội vã nói mà sạc ho khù khụ.
Đường Lập Ngôn lắc lắc đầu, rầm một cái, đóng cửa hiệu sách lại.
*
Thái Tầm mang gương mặt xám xịt lên xe ngồi, không chờ đợi một khắc nào.
Có nói tiếp thì cũng vẫn kì cục vậy thôi, cách nhau một khoảng không hay một màn hình thì nói thế nào cũng rất thoải mái, nhưng nếu lôi nhau đến trước mặt thì lại lúng túng đến mức chẳng nói nổi một lời dối trá vừa ý nhau.
"Hôm nay biểu hiện không tồi đâu, tiểu tổ tông." Luật sư Hà nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy má Thái Tầm phồng lên, "Được rồi, rốt cuộc cũng học được cách cúi đầu rồi. Lúc trước tôi có bảo em xin lỗi thế nào em cũng cứng như đá, sao lần này lại ngoan thế?"
Thái Tầm nhìn vào kính gào lên: "Bớt nói nhảm, lái xe của chú đi."
"Vẫn còn sức nhỉ. Sao lúc ở hiệu sách không thấy em như thế?" Luật sư Hà cười nói.
"Hà Văn Trạch, tôi cảnh cáo chú, không được nhắc lại nữa." Thái Tầm gằn từng chữ một nói.
"Được rồi được rồi, không nói nữa... Nhưng mà, tôi khá tò mò, cái gì mà em 'không thể theo đuổi người mình thích'? Tôi thay ông Thái chăm sóc em nhiều năm, sao chưa bao giờ nghe em nhắc đến?"
"Liên quan éo gì đến chú!" Thái Tầm nói rồi giọng lại bé đi, "Chú là gì của tôi chứ..."
Luật sư Hà lắc đầu, thu lại ánh mắt từ kính chiều hậu.
Điều hoà bị Thái Tầm đẩy lên mấy độ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng mảnh xanh lục vội vã trôi qua, thỉnh thoảng sẽ hiện lên một chút đỏ.
Có một tấm biển thoáng quá mắt, Thái Tầm ngồi thẳng dậy, đầu dán vào kính mà nhìn... Đó là nơi chụp tấm ảnh kia.
"Lão Hà thối, không có lương tâm." Thái Tầm nhỏ giọng lẩm bẩm, "Sớm biết thì đã phục chế ảnh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất