Tinh Di

Chương 20: Quà cảm ơn?

Trước Sau
Nhìn Thái Tầm rời đi, Đường Lập Ngôn quay lại ngồi lên sopha, vặn cổ, bẻ cổ tay, tựa như vừa mới kết thúc một trận đấu vui sướng tràn trề.

Bùi Sơn cũng nhẹ nhàng thở phào, gật đầu với Đường Lập Ngôn, "Cảm ơn anh, cảnh sát Đường."

"Cảm ơn?" Đường Lập Ngôn nhướn mày, đôi tay đặt lên lưng sopha, không chút che giấu mà nhìn thẳng vào Bùi Sơn, "Cảm ơn thế nào?"

Rèm đã kéo xuống, cửa đóng, hiệu sách tối sầm đi, ánh đèn vàng ấm áp, trong khoảng khắc hai người lặng im không nói, chỉ còn lại mỗi tiếng đồng hồ treo tường tíc tắc.

Cực kì ái muội.

Sao Bùi Sơn lại không hiểu Đường Lập Ngôn muốn làm gì được? Chính anh cũng đã sớm không kìm nén nổi nỗi khát cầu ấy rồi, nhưng lại vì sợ hãi mà không dám đi về phía trước một bước nữa.

Nhưng người cũng đến rồi, còn tặng mình một "món quà" ra trò, chỉ thiếu điều viết luôn bốn chữ "muốn ngủ với anh" trên trán thôi. Lúc trước ở trong quán bar cũng là mình trêu chọc người ta trước, giờ lại nói không, thì khó tránh khỏi quá làm kiêu.

Vì thế Bùi Sơn dựa vào bàn trà, mũi chân cọ cọ ống quần Đường Lập Ngôn, "Vậy anh muốn để tôi cảm ơn thế nào đây?"

Tay Đường Lập Ngôn gõ gõ lên mặt ghế, "Yêu cầu gì cũng được sao?"

"Ừm."

"Thoải mái thế à? Không sợ tôi bán anh à?"

"Sao lại thế được, anh là cảnh sát mà."

"Tin tưởng quá nhỉ." Đường Lập Ngôn cười, bỏ tay trái xuống, vỗ vỗ vị trí còn trống bên trái, "Đến đây, ngồi đây đi."

Bùi Sơn liền ngoan ngoãn đi tới, tay phải chống lên lưng ghế, đầu ngón tay cuộn tóc mình.

"Chỉ thế thôi à?"

"Thì đương nhiên là——" Đường Lập Ngôn chậm rãi tiến đến, chóp mũi kề bên tóc Bùi Sơn, "Còn lâu mới đủ."



Bùi Sơn hơi hơi nghiêng người, rồi dừng lại, để mặc cho hơi thở hai người quấn quanh càng thêm nôn nóng.

Đường Lập Ngôn cúi đầu, chóp mũi hai người liền chạm vào nhau, "Hay là nể mặt chút đi, bù đắp lại cái ngày vẫn chưa xong việc ấy?"

Nhịp tim Bùi Sơn đã sớm loạn cào cào lên rồi. Anh tham lam cảm nhận hơi thở ấy, không cầm lòng nổi tiến lại gần người trước mắt thêm một chút, nỗi kích động ấy sắp nuốt chửng anh, lý trí cũng bị hơi thở nóng hầm hập thiêu rụi. Nhưng anh lại vẫn căng mặt, nói gần nói xa, tránh để chính mình thật sự bị giấc mộng đẹp đẽ mà hư ảo này cắn nuốt, "Tôi cứ cảm thấy, lời cảm ơn mà anh chọn cho tôi, giống như bán dâm ấy nhỉ."

Nói thì là nói đùa thôi, nhưng Bùi Sơn thật sự mong được đáp lại. Lui một vạn bước, không cần chân tâm, không cần cả đời, hiến dâng thân thể, để người được thống khoái một lần cũng tốt, nhưng anh không muốn biến mối quan hệ này thành một giao dịch.

Đường Lập Ngôn lại không nghe ra ý trong lời nói của anh, cho là anh lại phiền lòng vì những lời đồn đại kia, liền tiến lại nói, "Nếu đã nói đến mại dâm rồi, vậy tốt xấu gì anh cũng nên tôi một chút hồi đáp chứ?"

Kỳ vọng của Bùi Sơn cứ vậy mà tan vỡ, thần sắc thất vọng cũng không viết lên mặt, ngược lại để lộ ra nụ cười quyến rũ, lướt qua phía sau tai Đường Lập Ngôn như chuồn chuồn đạp nước.

Phía sau tai là nơi cực kỳ nhạy cảm của Đường Lập Ngôn, là nơi mà hắn không muốn để người khác chạm vào.

Nhưng Bùi Sơn không biết quy củ này, chỉ tuỳ ý nhảy múa trên nắp mìn. Anh chỉ vô cùng muốn làm người kia vui lòng thôi.

Bùi Sơn nói: "Phải rồi, trà hết vẫn rót tiếp được mà, có lý nào qua hạn mà lại không đợi?" Nói xong, liền chấp nhận mà cởi bỏ khuy áo, vô cùng chủ động mà dán vào ngực Đường Lập Ngôn.

—— Biến thành thứ mà Đường Lập Ngôn mong muốn, một người bạn giường, xinh đẹp, nghe lời, không dây dưa, lại phóng khoáng, vậy thôi cũng được.

Đường Lập Ngôn khó nhịn mà dịch người sang, bên cạnh là một người đàn ông trưởng thành, dùng ngữ khí dính nhão nói chuyện với hắn, hơi thở nóng hầm hập ngừng bên tai, đôi mắt to tròn vô tội nhìn chằm chằm vào hắn, đổi thành người khác cũng làm sao chịu được?

Nhưng chủ nhân của đôi mắt ấy lại là một kẻ chẳng ngoan ngoãn gì, không đợi Đường Lập Ngôn phản ứng đã ngồi thẳng lên đùi hắn. Bởi vậy, Bùi Sơn ngược lại cao hơn không ít, phải cúi đầu xuống mới có thể đối diện với Đường Lập Ngôn.

Đường Lập Ngôn bị phần tóc rủ xuống cào ngứa, vươn tay lên gạt đi. Còn Bùi Sơn lại thuận thế vùi đầu thấp xuống chút nữa, liếm môi Đường Lập Ngôn, lại đưa đầu lưỡi vào khe hở giữa môn, muốn Đường Lập Ngôn ngoan ngoãn hé miệng ra.

"Anh chắc chứ?" Tuy Đường Lập Ngôn có hỏi, nhưng cũng không đợi người ta trả lời, đã vươn đầu lưỡi ra.

Bị đè xuống mờ mịt mà hôn vài giây, Đường Lập Ngôn cảm thấy mình nên tìm lại một ít quyền chủ động, vì thế đứng dậy, đầu hơi ngẩng lên. Nhưng động tác tiến về phía trước lại bị ngón trỏ chặn lại. Bùi Sơn dùng đầu ngón tay ấn ngực hắn —— Tuy là không dùng sức, nhưng quả thật là không muốn để hắn động đậy, Đường Lập Ngôn đành phải dựa vào sopha, bị động tiếp nhận đầu lưỡi Bùi Sơn khuấy đảo.



Lần nào cũng mất quyền chủ động trong chuyện hôn nhau, Đường Lập Ngôn đành phải bù lại bằng những nơi khác. Vì thế bàn tay hắn cách một lớp phòng tuyến hơi mỏng, rút áo dắt trong quần ra.

Quần áo anh hôm nay làm bằng lụa, từ trên xuống dưới trắng thuần, bên dưới ánh đèn còn hơi sáng lên.

Đường Lập Ngôn bắt đầu tưởng tượng xem mình phải làm thế nào để vấy bẩn, vò nát bộ quần áo trắng tinh sạch sẽ này, động tác trên tay càng thêm vội vàng, từ sống lưng bóng loáng trượt xuống, vọt vào trong dây thun trắng —— lại bị Bùi Sơn chặn lại.

"Đây là ý gì?" Đường Lập Ngôn thoáng có chút không vui.

Hắn đã cứng đến đau rồi, bây giờ lại đột nhiên không cho sờ cũng không cho tiến thêm nữa, ngữ khí của Đường Lập Ngôn cũng không còn kiên nhẫn, thoáng ngửa đầu ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Bùi Sơn nhẹ nhàng thở dốc, nghe ra sự bất mãn của hắn, liền lấy lòng mà cười, "Có... có người gõ cửa."

"Anh..." Đường Lập Ngôn hít sâu một hơi, "Được, đi thôi."

Bùi Sơn mang dáng vẻ quần áo xộc xệch ấy ra ngoài, chỉ hé mở cửa, nói chuyện với người bên ngoài.

Đường Lập Ngôn nghe thấy người ngoài nói ship đồ gì đó, rồi Bùi Sơn lại đóng cửa.

"Tôi chỉ gọi một phần thôi." Bùi Sơn xách hộp cơm đến, đặt lên bàn trà, hỏi, "Anh có muốn ăn một chút không?"

Ăn một chút?

Đường Lập Ngôn vốn dĩ đã nghẹn lửa rồi, lúc này lại càng không nhịn được nữa, "Đói thì đói đấy, nhưng tôi không muốn ăn cơm."

Hắn lập tức đứng dậy, ép Bùi Sơn đụng phải góc bàn trà.

"Ui ——" Bùi Sơn đau đến lảo đảo.

Đường Lập Ngôn thuận nước đẩy thuyền đỡ lấy anh, đồng thời ôm lấy eo anh, cong mình giúp anh xoa cẳng chân bị đau.

Đến lúc ngồi dậy, Đường Lập Ngôn tiến đến bên tai anh hỏi: "Bữa tối ăn anh được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau