Chương 7: Hứng thú, sẽ không, tụt xuống 0!
Phía gần sông Bách Thú mới vừa mở một khu du lịch, nhưng giờ còn đang giữa hè, ai cũng ở nhà tránh nóng, hiếm có khách đến.
Bùi Sơn đứng trong cái đình thuê thuyền xem kỹ hướng dẫn cho du khách, rồi quay sang hỏi Đường Lập Ngôn, "Thuyền kayak hay thuyền gỗ đây?"
"Có gì khác nhau?"
"Thuyền gỗ thì hơi tốn sức, cũng hơi nguy hiểm. Nhưng đối với người thời nay thì khá mới mẻ."
"Mới mẻ à? Thế thuyền gỗ đi."
Bùi Sơn liền đi mua vé, rồi dẫn Đường Lập Ngôn đi về phía bờ sông.
Thời tiết 38 độ, tuy trên đầu có mái che, nhưng vẫn nóng đổ mồ hôi. Gió cũng nóng hừng hực, thổi tới như muốn nướng chín cả da.
Đường Lập Ngôn chửi thầm cách chọn chỗ của Bùi Sơn, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, phong cảnh thì nghèo nàn, đình đài cũng mới xây từ thời dân quốc, lịch sử chẳng được bao lâu, sao lại cứ phải đến đây chứ?
Với Đường Lập Ngôn mà nói, lực hấp dẫn của những thứ mới mẻ cũng có hạn sử dụng. Mà hạn sử dụng của những thứ ấy tương đương với parabol hình chữ U, càng khó thì lực hấp dẫn càng lớn, hạn sử dụng có lẽ sẽ càng dài. Nhưng một khi vượt qua điểm giới hạn, thì đến cả ý muốn theo đuổi cũng mất sạch.
Bây giờ trong đầu Đường Lập Ngôn đang có một cái loa: Nếu trời nóng thêm 5 độ nữa, thì hứng thú của hắn đối với người đàn ông này sẽ bay thẳng xuống vạch 0 luôn!
Bùi Sơn thì lại quen với nhiệt độ Nhạn Thành rồi, anh bước lên con thuyền nhỏ lắc lư.
"Không sợ lật thuyền à?" Đường Lập Ngôn thấy anh đứng không vững, theo bản năng vươn tay ra đỡ một chút.
"Không sao, dù gì chúng ta cũng đều biết bơi." Bùi Sơn đi đến giữa thuyền, cầm mái chèo lên, cười với Đường Lập Ngôn, "Chèo chung không?"
Đường Lập Ngôn liền nhận lấy, ngồi ở bên còn lại, trêu đùa nói: "Sao anh biết tôi biết bơi?"
Thật ra từ lúc gặp được Đường Lập Ngôn, Bùi Sơn đã tìm hiểu hết mọi chuyện liên quan đến hắn rồi, trừ tình hình gia đình phức tạp không dễ tìm hiểu ra thì mấy chuyện khác đều rõ như lòng bàn tay.
Bùi Sơn bị hỏi mà chột dạ, khe khẽ nói: "Đoán thôi."
Sự chú ý của Đường Lập Ngôn không đặt trên người anh, mà là trên mấy con cá hình thù quái lạ dưới nước. Nghe xong câu này, cảm thấy không có gì khác để đáp, chỉ thuận miệng nói, "Ừm, đoán giỏi đấy."
Bùi Sơn nghe cái chữ "giỏi" này mà thành đủ loại ý khác nhau. Nhìn xem, bình thường Đường Lập Ngôn nói chuyện đều dùng giọng phương Bắc hơi sỗ sàng, chỉ có lúc nói chuyện với mình thì giọng lại mềm mại, cứ như sợ doạ người ta ấy.
Có thể là trời nắng đẹp quá, Bùi Sơn cảm thấy lúc này rất hợp để tán gẫu.
Bùi Sơn hỏi: "Cảnh sát Đường đi xa thế này, người nhà có đồng ý không?"
Tối hôm qua Đường Lập Ngôn ngủ không ngon, giờ lại bị mặt trời rọi đến váng đầu, đột nhiên nghe thấy anh hỏi, không mặn không nhạt mà đáp một câu "không có người nhà gì hết".
Xem này, người ta không chê phiền nên lại bắt đầu nói nhảm đấy đúng không? Bùi Sơn tự mắng chính mình.
Đường Lập Ngôn chợt mở mắt, cười tủm tỉm đổi chủ đề, học theo ngữ khí trêu đùa các em trai nhỏ của đám bạn bè hắn, "Bùi Sơn, bao nhiêu tuổi rồi?"
"Chắc là lớn hơn anh một chút."
"Thế sao?" Đường Lập Ngôn nâng giọng lên, "Chưa chắc đâu."
Ngữ khí tuỳ tiện nhưng lại rất hợp lúc, xen vào giữa tán tỉnh và tán gẫu.
Bùi Sơn vốn không nghĩ gì nhiều, nghe Đường Lập Ngôn nói thế, lại cứ khiến anh cảm thấy mình bị trêu đùa.
"25."
Đường Lập Ngôn cười, "Thế thì chỉ lớn hơn một xíu thôi... Ba tuổi thôi, vẫn được."
Bùi Sơn không muốn dây dưa với cái tính từ này nữa, lấy mu bàn tay giấu đi đôi tai hơi nóng, "Tháp Song Tử ở bên kia, xây từ năm Dân quốc thứ nhất, vài thập niên trước từng bị cháy một lần, mấy năm gần đây mới sửa xong. Nếu anh muốn đi, chúng ta có thể mua vé vào."
Đường Lập Ngôn lười quan tâm nó từng bị phá huỷ mất lần hỏng hóc mấy lần, đang còn vội vàng buôn chuyện với người đẹp, ai mà phân tâm đi xem hai toà tháp được.
"Không đi đâu, nóng lắm."
"Nóng? Vậy anh muốn bơi không?"
Bùi Sơn nói xong đề nghị này lại cảm thấy hối hận... Bơi à, nghĩa là nửa thân để trần xuống nước đấy... Bùi Sơn cảm thấy hình như anh đánh giá sự kiềm chế của mình quá cao rồi.
"Ở đây á?" Thật ra Đường Lập Ngôn cũng thấy rất hứng thú, nhìn một vòng, đúng là không có biển "cấm bơi" đâu cả, "Ở đây còn cho bơi à?"
"Ừ, đây là chỗ nước nông. Năm nào cũng có hoạt động bơi lội tập thể, nhưng mà năm nay thì qua rồi."
Bùi Sơn chỉ có thể nhanh chóng đảo mái chèo, đậu thuyền vào bến.
Đường Lập Ngôn nóng đến mức không muốn cử động, cũng mặc kệ xem Bùi Sơn đẩy thuyền đi đâu, chỉ lười nhác dựa vào mép thuyền, nhìn Bùi Sơn.
Đợi một lúc, cũng không thấy Bùi Sơn xuống nước, vì thế mơ màng hỏi: "Sao không xuống, đợi tôi cởi quần áo giúp anh à?"
Hắn nào có muốn xem người ta bơi đâu, chỉ muốn nhìn Bùi Sơn để nửa thân trần ướt thôi.
Bùi Sơn chửi thầm người này đúng là miệng lưỡi trơn tru, nhưng cũng có ý muốn trêu đùa hắn. Mái chèo buông xuống, đối diện với ánh mắt nóng bỏng kia, anh cởi áo, thả người xuống, nhảy vào nước sông.
Đường Lập Ngôn lập tức tỉnh táo. Ngồi thẳng người dậy, nhìn bóng người trần truồng di chuyển trong nước.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra, đợi lát nữa Bùi Sơn lên bờ, cái quần kia ướt sũng, nửa như trong suốt. Chắc nội y cũng không mặc được nữa, phải tìm chỗ thay.
Chà...
Thậm chí hắn đã bắt đầu tính toán xem phải lấy lý do gì để lôi Bùi Sơn ướt sũng này về này, lấy lý do giúp người ta hong khô rồi ăn sạch.
Bởi vì Bùi Sơn biết bơi nên Đường Lập Ngôn không lo lắng lắm, chỉ nhìn theo bóng người trong nước, nhìn Bùi Sơn ngoi lên ngụp xuống.
Rất thú vị.
Trong đầu hắn đã đang chiếu một bộ phim do hai người đóng chính rồi, ánh mắt cũng mờ đi, một lát sau, liền lạc mất bóng người kia.
"Đâu rồi?" Đường Lập Ngôn xoa xoa mắt, tìm hồi lâu trên mặt sông.
Không có người.
Sự hưng phấn trong lòng liền chìm xuống.
Đường Lập Ngôn vội bám vào mép thuyền, gọi to một tiếng: "Bùi Sơn!"
Không ai trả lời. Bên bờ sông có vài du khách, chỉ vào hắn cười.
"Bùi Sơn!"
Trên mặt sông trơ vơ mấy con thuyền, để lại từng đợt gợn sóng.
Đầu óc Đường Lập Ngôn đột ngột trống rỗng, không kịp nghĩ gì mà nhảy xuống luôn.
Bị nước lạnh làm cho giật mình xong, hắn mới ý thức được, ít ra ngồi trên thuyền còn thấy rõ toàn cảnh, xuống rồi càng khó tìm người. Nhưng vẫn kiên trì bơi về một hướng, theo bản năng vừa bơi vừa gọi: "Bùi Sơn!"
Nửa phút trôi qua mà như nửa thế kỷ, trái tim Đường Lập Ngôn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bơi quá nhanh lại thở quá ngắn, khiến người ta gần như không chống đỡ nổi.
Đường Lập Ngôn cứ vậy bơi đi xa mấy trăm mét, mới nghe thấy cạnh thuyền có tiếng gọi.
"Cảnh sát Đường, sao anh lại cũng xuống nước thế?"
Đường Lập Ngôn nghe tiếng quay lại, nhìn thấy Bùi Sơn ngược sáng, tựa vào mép thuyền. Cả người ướt sũng, bọt nước theo thân thể hơi mảnh mai trượt xuống những nơi không nhìn thấy, quần dính nước gần như trở nên trong suốt.
Hoàn toàn khớp với tưởng tượng của hắn.
Thật ra ánh mặt trời rất chói mắt. Nhưng Đường Lập Ngôn lại vẫn cứ ngẩn ngơ nhìn về phía ấy.
Hắn cứ cảm thấy khung này quá đỗi quen thuộc, dường như đã từng xảy ra rồi. Nếu không phải không đúng thời cơ, thậm chí hắn muốn chạy đến hỏi xem, này, có phải hai chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không.
Nhưng cái cách làm quen này quê quá, bị lạm dụng quá rồi, không được.
Đường Lập Ngôn lấy lại bình tĩnh, bởi về phía thuyền. Bùi Sơn vươn tay kéo hắn lên thuyền.
Khi hai người chạm vào nhau, tay Bùi Sơn hơi rụt về một chút, Đường Lập Ngôn lại túm chặt lấy anh lần nữa.
Mặt Bùi Sơn hơi ửng đỏ, không biết có phải là vì phơi nắng lâu quá hay không.
"Sao anh tự bơi về mà không nói một tiếng?" Đường Lập Ngôn thở phì phò, "Gọi anh cũng không trả lời, tôi còn tưởng anh đuối nước chứ."
Ánh mắt Bùi Sơn trốn tránh, "Trong nước không nghe rõ người phía trên nói mà, tôi tưởng anh vẫn ở trên thuyền. Xin lỗi, làm anh uổng công xuống rồi."
Anh vừa nói vừa mặc áo lên, "Mệt lắm đúng không? Tôi ngồi đây còn nghe được tim anh đập rất nhanh, có muốn ngồi xuống nghỉ một lát không?"
Đến giờ Đường Lập Ngôn mới nhận ra, tim mình đập vô cùng nhanh.
Nhảy bungee cũng thế, mà đua xe cũng thế, rất lâu rồi hắn chưa từng trải qua cảm giác này. Cho dù là khúc cua gấp hay cảm giác không trọng lực thì cũng không thể kích thích hắn được.
Mà khoảnh khắc này thì có, quên đi việc chính mình đang ở nơi nào, quên hết tiền căn hậu quả, bất chấp tất cả mà làm một việc, hưởng thụ cảm giác căng thẳng, tim nhảy lên.
Đường Lập Ngôn bám mép thuyền ngồi xuống, bất giác nhìn Bùi Sơn thêm mấy lần.
Tóc xoăn dính ướt sau cổ Bùi Sơn, nước theo hầu kết chảy vào trong áo thun.
Đường Lập Ngôn tuyên bố trong lòng, cho dù nhiệt độ có tăng thêm 10 độ nữa, sự hứng thú của hắn đối với người đàn ông này cũng vẫn sẽ như cũ, sẽ không tụt xuống 0 đâu!
Cái người sắp bị ánh mắt này thiêu đốt lặng lẽ quay đầu sang bên, bất giác lộ ra một nụ cười dịu dàng.
... Lãng tử cái gì chứ, chỉ là một tên ngốc mới trêu trọc một chút đã mắc câu thôi.
Bùi Sơn đứng trong cái đình thuê thuyền xem kỹ hướng dẫn cho du khách, rồi quay sang hỏi Đường Lập Ngôn, "Thuyền kayak hay thuyền gỗ đây?"
"Có gì khác nhau?"
"Thuyền gỗ thì hơi tốn sức, cũng hơi nguy hiểm. Nhưng đối với người thời nay thì khá mới mẻ."
"Mới mẻ à? Thế thuyền gỗ đi."
Bùi Sơn liền đi mua vé, rồi dẫn Đường Lập Ngôn đi về phía bờ sông.
Thời tiết 38 độ, tuy trên đầu có mái che, nhưng vẫn nóng đổ mồ hôi. Gió cũng nóng hừng hực, thổi tới như muốn nướng chín cả da.
Đường Lập Ngôn chửi thầm cách chọn chỗ của Bùi Sơn, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, phong cảnh thì nghèo nàn, đình đài cũng mới xây từ thời dân quốc, lịch sử chẳng được bao lâu, sao lại cứ phải đến đây chứ?
Với Đường Lập Ngôn mà nói, lực hấp dẫn của những thứ mới mẻ cũng có hạn sử dụng. Mà hạn sử dụng của những thứ ấy tương đương với parabol hình chữ U, càng khó thì lực hấp dẫn càng lớn, hạn sử dụng có lẽ sẽ càng dài. Nhưng một khi vượt qua điểm giới hạn, thì đến cả ý muốn theo đuổi cũng mất sạch.
Bây giờ trong đầu Đường Lập Ngôn đang có một cái loa: Nếu trời nóng thêm 5 độ nữa, thì hứng thú của hắn đối với người đàn ông này sẽ bay thẳng xuống vạch 0 luôn!
Bùi Sơn thì lại quen với nhiệt độ Nhạn Thành rồi, anh bước lên con thuyền nhỏ lắc lư.
"Không sợ lật thuyền à?" Đường Lập Ngôn thấy anh đứng không vững, theo bản năng vươn tay ra đỡ một chút.
"Không sao, dù gì chúng ta cũng đều biết bơi." Bùi Sơn đi đến giữa thuyền, cầm mái chèo lên, cười với Đường Lập Ngôn, "Chèo chung không?"
Đường Lập Ngôn liền nhận lấy, ngồi ở bên còn lại, trêu đùa nói: "Sao anh biết tôi biết bơi?"
Thật ra từ lúc gặp được Đường Lập Ngôn, Bùi Sơn đã tìm hiểu hết mọi chuyện liên quan đến hắn rồi, trừ tình hình gia đình phức tạp không dễ tìm hiểu ra thì mấy chuyện khác đều rõ như lòng bàn tay.
Bùi Sơn bị hỏi mà chột dạ, khe khẽ nói: "Đoán thôi."
Sự chú ý của Đường Lập Ngôn không đặt trên người anh, mà là trên mấy con cá hình thù quái lạ dưới nước. Nghe xong câu này, cảm thấy không có gì khác để đáp, chỉ thuận miệng nói, "Ừm, đoán giỏi đấy."
Bùi Sơn nghe cái chữ "giỏi" này mà thành đủ loại ý khác nhau. Nhìn xem, bình thường Đường Lập Ngôn nói chuyện đều dùng giọng phương Bắc hơi sỗ sàng, chỉ có lúc nói chuyện với mình thì giọng lại mềm mại, cứ như sợ doạ người ta ấy.
Có thể là trời nắng đẹp quá, Bùi Sơn cảm thấy lúc này rất hợp để tán gẫu.
Bùi Sơn hỏi: "Cảnh sát Đường đi xa thế này, người nhà có đồng ý không?"
Tối hôm qua Đường Lập Ngôn ngủ không ngon, giờ lại bị mặt trời rọi đến váng đầu, đột nhiên nghe thấy anh hỏi, không mặn không nhạt mà đáp một câu "không có người nhà gì hết".
Xem này, người ta không chê phiền nên lại bắt đầu nói nhảm đấy đúng không? Bùi Sơn tự mắng chính mình.
Đường Lập Ngôn chợt mở mắt, cười tủm tỉm đổi chủ đề, học theo ngữ khí trêu đùa các em trai nhỏ của đám bạn bè hắn, "Bùi Sơn, bao nhiêu tuổi rồi?"
"Chắc là lớn hơn anh một chút."
"Thế sao?" Đường Lập Ngôn nâng giọng lên, "Chưa chắc đâu."
Ngữ khí tuỳ tiện nhưng lại rất hợp lúc, xen vào giữa tán tỉnh và tán gẫu.
Bùi Sơn vốn không nghĩ gì nhiều, nghe Đường Lập Ngôn nói thế, lại cứ khiến anh cảm thấy mình bị trêu đùa.
"25."
Đường Lập Ngôn cười, "Thế thì chỉ lớn hơn một xíu thôi... Ba tuổi thôi, vẫn được."
Bùi Sơn không muốn dây dưa với cái tính từ này nữa, lấy mu bàn tay giấu đi đôi tai hơi nóng, "Tháp Song Tử ở bên kia, xây từ năm Dân quốc thứ nhất, vài thập niên trước từng bị cháy một lần, mấy năm gần đây mới sửa xong. Nếu anh muốn đi, chúng ta có thể mua vé vào."
Đường Lập Ngôn lười quan tâm nó từng bị phá huỷ mất lần hỏng hóc mấy lần, đang còn vội vàng buôn chuyện với người đẹp, ai mà phân tâm đi xem hai toà tháp được.
"Không đi đâu, nóng lắm."
"Nóng? Vậy anh muốn bơi không?"
Bùi Sơn nói xong đề nghị này lại cảm thấy hối hận... Bơi à, nghĩa là nửa thân để trần xuống nước đấy... Bùi Sơn cảm thấy hình như anh đánh giá sự kiềm chế của mình quá cao rồi.
"Ở đây á?" Thật ra Đường Lập Ngôn cũng thấy rất hứng thú, nhìn một vòng, đúng là không có biển "cấm bơi" đâu cả, "Ở đây còn cho bơi à?"
"Ừ, đây là chỗ nước nông. Năm nào cũng có hoạt động bơi lội tập thể, nhưng mà năm nay thì qua rồi."
Bùi Sơn chỉ có thể nhanh chóng đảo mái chèo, đậu thuyền vào bến.
Đường Lập Ngôn nóng đến mức không muốn cử động, cũng mặc kệ xem Bùi Sơn đẩy thuyền đi đâu, chỉ lười nhác dựa vào mép thuyền, nhìn Bùi Sơn.
Đợi một lúc, cũng không thấy Bùi Sơn xuống nước, vì thế mơ màng hỏi: "Sao không xuống, đợi tôi cởi quần áo giúp anh à?"
Hắn nào có muốn xem người ta bơi đâu, chỉ muốn nhìn Bùi Sơn để nửa thân trần ướt thôi.
Bùi Sơn chửi thầm người này đúng là miệng lưỡi trơn tru, nhưng cũng có ý muốn trêu đùa hắn. Mái chèo buông xuống, đối diện với ánh mắt nóng bỏng kia, anh cởi áo, thả người xuống, nhảy vào nước sông.
Đường Lập Ngôn lập tức tỉnh táo. Ngồi thẳng người dậy, nhìn bóng người trần truồng di chuyển trong nước.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra, đợi lát nữa Bùi Sơn lên bờ, cái quần kia ướt sũng, nửa như trong suốt. Chắc nội y cũng không mặc được nữa, phải tìm chỗ thay.
Chà...
Thậm chí hắn đã bắt đầu tính toán xem phải lấy lý do gì để lôi Bùi Sơn ướt sũng này về này, lấy lý do giúp người ta hong khô rồi ăn sạch.
Bởi vì Bùi Sơn biết bơi nên Đường Lập Ngôn không lo lắng lắm, chỉ nhìn theo bóng người trong nước, nhìn Bùi Sơn ngoi lên ngụp xuống.
Rất thú vị.
Trong đầu hắn đã đang chiếu một bộ phim do hai người đóng chính rồi, ánh mắt cũng mờ đi, một lát sau, liền lạc mất bóng người kia.
"Đâu rồi?" Đường Lập Ngôn xoa xoa mắt, tìm hồi lâu trên mặt sông.
Không có người.
Sự hưng phấn trong lòng liền chìm xuống.
Đường Lập Ngôn vội bám vào mép thuyền, gọi to một tiếng: "Bùi Sơn!"
Không ai trả lời. Bên bờ sông có vài du khách, chỉ vào hắn cười.
"Bùi Sơn!"
Trên mặt sông trơ vơ mấy con thuyền, để lại từng đợt gợn sóng.
Đầu óc Đường Lập Ngôn đột ngột trống rỗng, không kịp nghĩ gì mà nhảy xuống luôn.
Bị nước lạnh làm cho giật mình xong, hắn mới ý thức được, ít ra ngồi trên thuyền còn thấy rõ toàn cảnh, xuống rồi càng khó tìm người. Nhưng vẫn kiên trì bơi về một hướng, theo bản năng vừa bơi vừa gọi: "Bùi Sơn!"
Nửa phút trôi qua mà như nửa thế kỷ, trái tim Đường Lập Ngôn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bơi quá nhanh lại thở quá ngắn, khiến người ta gần như không chống đỡ nổi.
Đường Lập Ngôn cứ vậy bơi đi xa mấy trăm mét, mới nghe thấy cạnh thuyền có tiếng gọi.
"Cảnh sát Đường, sao anh lại cũng xuống nước thế?"
Đường Lập Ngôn nghe tiếng quay lại, nhìn thấy Bùi Sơn ngược sáng, tựa vào mép thuyền. Cả người ướt sũng, bọt nước theo thân thể hơi mảnh mai trượt xuống những nơi không nhìn thấy, quần dính nước gần như trở nên trong suốt.
Hoàn toàn khớp với tưởng tượng của hắn.
Thật ra ánh mặt trời rất chói mắt. Nhưng Đường Lập Ngôn lại vẫn cứ ngẩn ngơ nhìn về phía ấy.
Hắn cứ cảm thấy khung này quá đỗi quen thuộc, dường như đã từng xảy ra rồi. Nếu không phải không đúng thời cơ, thậm chí hắn muốn chạy đến hỏi xem, này, có phải hai chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không.
Nhưng cái cách làm quen này quê quá, bị lạm dụng quá rồi, không được.
Đường Lập Ngôn lấy lại bình tĩnh, bởi về phía thuyền. Bùi Sơn vươn tay kéo hắn lên thuyền.
Khi hai người chạm vào nhau, tay Bùi Sơn hơi rụt về một chút, Đường Lập Ngôn lại túm chặt lấy anh lần nữa.
Mặt Bùi Sơn hơi ửng đỏ, không biết có phải là vì phơi nắng lâu quá hay không.
"Sao anh tự bơi về mà không nói một tiếng?" Đường Lập Ngôn thở phì phò, "Gọi anh cũng không trả lời, tôi còn tưởng anh đuối nước chứ."
Ánh mắt Bùi Sơn trốn tránh, "Trong nước không nghe rõ người phía trên nói mà, tôi tưởng anh vẫn ở trên thuyền. Xin lỗi, làm anh uổng công xuống rồi."
Anh vừa nói vừa mặc áo lên, "Mệt lắm đúng không? Tôi ngồi đây còn nghe được tim anh đập rất nhanh, có muốn ngồi xuống nghỉ một lát không?"
Đến giờ Đường Lập Ngôn mới nhận ra, tim mình đập vô cùng nhanh.
Nhảy bungee cũng thế, mà đua xe cũng thế, rất lâu rồi hắn chưa từng trải qua cảm giác này. Cho dù là khúc cua gấp hay cảm giác không trọng lực thì cũng không thể kích thích hắn được.
Mà khoảnh khắc này thì có, quên đi việc chính mình đang ở nơi nào, quên hết tiền căn hậu quả, bất chấp tất cả mà làm một việc, hưởng thụ cảm giác căng thẳng, tim nhảy lên.
Đường Lập Ngôn bám mép thuyền ngồi xuống, bất giác nhìn Bùi Sơn thêm mấy lần.
Tóc xoăn dính ướt sau cổ Bùi Sơn, nước theo hầu kết chảy vào trong áo thun.
Đường Lập Ngôn tuyên bố trong lòng, cho dù nhiệt độ có tăng thêm 10 độ nữa, sự hứng thú của hắn đối với người đàn ông này cũng vẫn sẽ như cũ, sẽ không tụt xuống 0 đâu!
Cái người sắp bị ánh mắt này thiêu đốt lặng lẽ quay đầu sang bên, bất giác lộ ra một nụ cười dịu dàng.
... Lãng tử cái gì chứ, chỉ là một tên ngốc mới trêu trọc một chút đã mắc câu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất