Tình Địch Cứ Muốn Cùng Tôi Lập Cp
Chương 13: Hỏi chính là tôn trọng tình yêu
Nghiêm Tiểu Linh vừa quay người liền không thấy anh trai mình Nghiêm Thừa Phong đâu.
Tầng một gần như chỉ có thịt, Nghiêm Tiểu Linh trực tiếp lên tầng hai, chuẩn bị ăn.
Hôm nay là ngày "không hạn chế ăn đường" mỗi tháng của cô, cũng là ngày anh trai ăn thịt thoả thích mỗi tháng, vì thế anh em hai người liền hẹn nhau đi ăn.
"Này, Uyển Lãng Thiên, cậu có muốn ăn món này không? Xôi xoài vani, vị cực kỳ tươi mới."
Hạ Vũ Đình làm một hỗn hợp sữa lắc, kem cùng các loại đồ ngọt lung tung, cuối cùng cũng làm ra một thứ có thể ăn được, liền vội vàng muốn cho Uyển Lãng Thiên ăn thử.
Uyển Lãng Thiên tập trung chọn bánh, mỗi chiếc đều được làm vô cùng đẹp mắt, nhìn rất hấp dẫn.
Vừa ngẩng đầu lên, thì thấy Hạ Vũ Đình bê một đĩa đồ ngọt tổng hợp chạy qua đây, vừa định nhắc nhở là dưới đất có đĩa, thì cậu ta đã giẫm lên rồi.
Uyển Lãng Thiên không chút do dự đưa tay ra đỡ.
Một là không muốn lãng phí đồ ngọt trên đĩa của cậu ta, hai là sợ cậu ta ngã chổng vó, thì bữa cơm này anh ăn không nổi nữa.
Uyển Lãng Thiên chăm chú đỡ Hạ Vũ Đình đang ngã về phía trước, không ngờ là tên này lại đè lên người anh.
"Có phải gần đây cậu trộm ăn đồ có lượng calo cao không? Sao lại nặng như vậy?"
Sau khi cùng đội đánh đôi với Hạ Vũ Đình, Uyển Lãng Thiên đã ra quy định về việc ăn uống của cậu ta.
Uyển Lãng Thiên quay trở về với cầu lông, dù là đánh đơn hay đánh đôi, thì cũng không thể làm hỏng danh hiệu.
Đối với việc huấn luyện Hạ Vũ Đình, ngoài câu lông ra, thì còn phải chú ý việc ăn uống.
Hạ Vũ Đình mỉm cười giải thích, là do có nhiều đồ ngọt trên đĩa quá, mắt thấy nó sắp rơi xuống đất nên mới điều chỉnh người một chút.
Uyển Lãng Thiên còn chưa đỡ ổn định, thì cả khuôn mặt của Hạ Vũ Đình đã áp vào trán anh.
"Oa", Nghiêm Tiểu Linh cầm đĩa, đôi mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
Nhìn "hình ảnh lãng mạn" của hai người họ "hôn trán" nơi công cộng.
"Hiểu lầm, Tiểu Linh, cậu hiểu lầm rồi!"
Uyển Lãng Thiên dùng sức đẩy Hạ Vũ Đình ra, hốt hoảng giải thích.
Hạ Vũ Đình lại có thể làm khó dễ, túm chặt anh, không cho anh giải thích rõ ràng với Nghiêm Tiểu Linh.
"Có cái gì mà giải thích? Cậu mau ăn thử pudding sữa lắc mà tôi đặc biệt làm cho cậu đi."
"Bây giờ là lúc để ăn sao? Có phải cậu dựa vào việc được thích, liền có cảm thấy ưu việt?"
Uyển Lãng Thiên rất tức giận, cho rằng Hạ Vũ Đình là ỷ vào việc được Nghiêm Tiểu Linh thích nên cố ý phá hoại, không cho anh đi giải thích.
Được cưng chiều nên không có gì để sợ hãi, nhưng anh không giống, anh là kẻ thất bại đã từng bị từ chối một lần!
Nghiêm Tiểu Linh nhìn bọn họ quấn quýt, nước mắt lóng lánh, kích động nói: "Chúc hai người hạnh phúc, bạc đầu giai lão!"
Nghiêm Tiểu Linh nói xong liền chạy xuống tầng, Uyển Lãng Thiên lập tức lo lắng, đẩy mạnh Hạ Vũ Đình, đuổi theo.
Uyển Lãng Thiên dùng lực quá mạnh, nên những món đồ ăn ngọt Hạ Vũ Đình đã cố gắng cuối cùng vẫn là bị rơi vãi khắp sàn.
Anh đứng ngây ra nhìn Uyển Lãng Thiên đuổi theo Nghiêm Tiểu Linh, trong lòng đầy đắng chát.
Uyển Lãng Thiên không hiểu, tại sao Hạ Vũ Đình lại giữ không cho anh giải thích.
Ồ, hắn ta là cố ý muốn cho Nghiêm Tiểu Linh hiểu lầm! Nhưng mà, làm như vậy thì cả hai bên đều có hại, có lợi gì cho hắn?
Quan tâm hắn làm gì, trước tiên đi giải thích rõ ràng phần của anh là được!
"Tiểu Linh, cậu đừng khóc, đừng đau lòng. Cậu nghe tôi giải thích, tuyệt đối không phải là ngụy biện, mà là sự thật!"
Trong đầu Uyên Lãng Thiên bây giờ như một nồi cháo nhão, nỗ lực sắp xếp từ ngữ.
Nên bắt đầu giải thích từ đâu đầy?
Từ lúc anh bị Hạ Vũ Đình kabe-don? Không, hay là tại sao anh lại muốn đánh đôi cùng với Hạ Vũ Đình?
Lôi chuyện xa như vậy làm gì chứ, cứ trực tiếp giải thích chuyện vừa rồi, sự thật là do Hạ Vũ Đình giẫm vào đĩa bị trượt ngã vào anh.
Tất cả đều là do cái sự chênh lệch chiều cao đáng chết giữa hai người bọn họ!
Môi Hạ Vũ Đình chuẩn xác mà dán vào trán anh, tình cờ bị Nghiêm Tiểu Linh đi ngang qua thấy được.
Chỉ là một sai sót không đáng có, là một sự hiểu lầm, không có mập mờ gì cả.
"Mình khóc? À, đó là do mình vui quá mà khóc, là giọt nước mắt cảm động vì tình yêu! Trước đây mình nghe rất nhiều tin đồn của hai người, mình còn bán tín bán nghi, hôm nay tận mắt nhìn thấy, mình thế mà lên thuyền real rồi!"
Uyển Lãng Thiên ngây người.
Cậu không phải là thích Hạ Vũ Đình à? Cậu không phải biết tôi yêu thầm cậu sao? Tại sao cậu còn gặm CP của hai người theo đuổi?
Uyển Lãng Thiên chăm chú nhìn Nghiêm Tiểu Linh, có rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Nếu như anh hỏi, thì Nghiêm Tiểu Linh khẳng định sẽ nói ra những lời đáng sợ.
Đáng tiếc, anh không hỏi, thì Nghiêm Tiểu Linh cũng đã khích động không ngừng, còn nhìn không được nói ủng hộ với anh.
Nghiêm Tiểu Linh nắm chặt tay của Uyển Lãng Thiên: "Mình sẽ giữ bí mật cho hai cậu. Đương nhiên, mình rất ủng hộ hai cậu công khai, tình yêu không phân biệt giới tính, chỉ cần yêu thì là đúng!"
Nghiêm Tiểu Linh còn ra hiệu cho anh "cố lên", rồi nhảy nhót đi ăn đồ ngọt, còn ngâm nga hát nhỏ.
Cứ như thế nhìn thấy cảnh tượng hiểu lầm không đáng có kia là đã ăn được viên kẹo ngọt nhất.
Tầng một gần như chỉ có thịt, Nghiêm Tiểu Linh trực tiếp lên tầng hai, chuẩn bị ăn.
Hôm nay là ngày "không hạn chế ăn đường" mỗi tháng của cô, cũng là ngày anh trai ăn thịt thoả thích mỗi tháng, vì thế anh em hai người liền hẹn nhau đi ăn.
"Này, Uyển Lãng Thiên, cậu có muốn ăn món này không? Xôi xoài vani, vị cực kỳ tươi mới."
Hạ Vũ Đình làm một hỗn hợp sữa lắc, kem cùng các loại đồ ngọt lung tung, cuối cùng cũng làm ra một thứ có thể ăn được, liền vội vàng muốn cho Uyển Lãng Thiên ăn thử.
Uyển Lãng Thiên tập trung chọn bánh, mỗi chiếc đều được làm vô cùng đẹp mắt, nhìn rất hấp dẫn.
Vừa ngẩng đầu lên, thì thấy Hạ Vũ Đình bê một đĩa đồ ngọt tổng hợp chạy qua đây, vừa định nhắc nhở là dưới đất có đĩa, thì cậu ta đã giẫm lên rồi.
Uyển Lãng Thiên không chút do dự đưa tay ra đỡ.
Một là không muốn lãng phí đồ ngọt trên đĩa của cậu ta, hai là sợ cậu ta ngã chổng vó, thì bữa cơm này anh ăn không nổi nữa.
Uyển Lãng Thiên chăm chú đỡ Hạ Vũ Đình đang ngã về phía trước, không ngờ là tên này lại đè lên người anh.
"Có phải gần đây cậu trộm ăn đồ có lượng calo cao không? Sao lại nặng như vậy?"
Sau khi cùng đội đánh đôi với Hạ Vũ Đình, Uyển Lãng Thiên đã ra quy định về việc ăn uống của cậu ta.
Uyển Lãng Thiên quay trở về với cầu lông, dù là đánh đơn hay đánh đôi, thì cũng không thể làm hỏng danh hiệu.
Đối với việc huấn luyện Hạ Vũ Đình, ngoài câu lông ra, thì còn phải chú ý việc ăn uống.
Hạ Vũ Đình mỉm cười giải thích, là do có nhiều đồ ngọt trên đĩa quá, mắt thấy nó sắp rơi xuống đất nên mới điều chỉnh người một chút.
Uyển Lãng Thiên còn chưa đỡ ổn định, thì cả khuôn mặt của Hạ Vũ Đình đã áp vào trán anh.
"Oa", Nghiêm Tiểu Linh cầm đĩa, đôi mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
Nhìn "hình ảnh lãng mạn" của hai người họ "hôn trán" nơi công cộng.
"Hiểu lầm, Tiểu Linh, cậu hiểu lầm rồi!"
Uyển Lãng Thiên dùng sức đẩy Hạ Vũ Đình ra, hốt hoảng giải thích.
Hạ Vũ Đình lại có thể làm khó dễ, túm chặt anh, không cho anh giải thích rõ ràng với Nghiêm Tiểu Linh.
"Có cái gì mà giải thích? Cậu mau ăn thử pudding sữa lắc mà tôi đặc biệt làm cho cậu đi."
"Bây giờ là lúc để ăn sao? Có phải cậu dựa vào việc được thích, liền có cảm thấy ưu việt?"
Uyển Lãng Thiên rất tức giận, cho rằng Hạ Vũ Đình là ỷ vào việc được Nghiêm Tiểu Linh thích nên cố ý phá hoại, không cho anh đi giải thích.
Được cưng chiều nên không có gì để sợ hãi, nhưng anh không giống, anh là kẻ thất bại đã từng bị từ chối một lần!
Nghiêm Tiểu Linh nhìn bọn họ quấn quýt, nước mắt lóng lánh, kích động nói: "Chúc hai người hạnh phúc, bạc đầu giai lão!"
Nghiêm Tiểu Linh nói xong liền chạy xuống tầng, Uyển Lãng Thiên lập tức lo lắng, đẩy mạnh Hạ Vũ Đình, đuổi theo.
Uyển Lãng Thiên dùng lực quá mạnh, nên những món đồ ăn ngọt Hạ Vũ Đình đã cố gắng cuối cùng vẫn là bị rơi vãi khắp sàn.
Anh đứng ngây ra nhìn Uyển Lãng Thiên đuổi theo Nghiêm Tiểu Linh, trong lòng đầy đắng chát.
Uyển Lãng Thiên không hiểu, tại sao Hạ Vũ Đình lại giữ không cho anh giải thích.
Ồ, hắn ta là cố ý muốn cho Nghiêm Tiểu Linh hiểu lầm! Nhưng mà, làm như vậy thì cả hai bên đều có hại, có lợi gì cho hắn?
Quan tâm hắn làm gì, trước tiên đi giải thích rõ ràng phần của anh là được!
"Tiểu Linh, cậu đừng khóc, đừng đau lòng. Cậu nghe tôi giải thích, tuyệt đối không phải là ngụy biện, mà là sự thật!"
Trong đầu Uyên Lãng Thiên bây giờ như một nồi cháo nhão, nỗ lực sắp xếp từ ngữ.
Nên bắt đầu giải thích từ đâu đầy?
Từ lúc anh bị Hạ Vũ Đình kabe-don? Không, hay là tại sao anh lại muốn đánh đôi cùng với Hạ Vũ Đình?
Lôi chuyện xa như vậy làm gì chứ, cứ trực tiếp giải thích chuyện vừa rồi, sự thật là do Hạ Vũ Đình giẫm vào đĩa bị trượt ngã vào anh.
Tất cả đều là do cái sự chênh lệch chiều cao đáng chết giữa hai người bọn họ!
Môi Hạ Vũ Đình chuẩn xác mà dán vào trán anh, tình cờ bị Nghiêm Tiểu Linh đi ngang qua thấy được.
Chỉ là một sai sót không đáng có, là một sự hiểu lầm, không có mập mờ gì cả.
"Mình khóc? À, đó là do mình vui quá mà khóc, là giọt nước mắt cảm động vì tình yêu! Trước đây mình nghe rất nhiều tin đồn của hai người, mình còn bán tín bán nghi, hôm nay tận mắt nhìn thấy, mình thế mà lên thuyền real rồi!"
Uyển Lãng Thiên ngây người.
Cậu không phải là thích Hạ Vũ Đình à? Cậu không phải biết tôi yêu thầm cậu sao? Tại sao cậu còn gặm CP của hai người theo đuổi?
Uyển Lãng Thiên chăm chú nhìn Nghiêm Tiểu Linh, có rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Nếu như anh hỏi, thì Nghiêm Tiểu Linh khẳng định sẽ nói ra những lời đáng sợ.
Đáng tiếc, anh không hỏi, thì Nghiêm Tiểu Linh cũng đã khích động không ngừng, còn nhìn không được nói ủng hộ với anh.
Nghiêm Tiểu Linh nắm chặt tay của Uyển Lãng Thiên: "Mình sẽ giữ bí mật cho hai cậu. Đương nhiên, mình rất ủng hộ hai cậu công khai, tình yêu không phân biệt giới tính, chỉ cần yêu thì là đúng!"
Nghiêm Tiểu Linh còn ra hiệu cho anh "cố lên", rồi nhảy nhót đi ăn đồ ngọt, còn ngâm nga hát nhỏ.
Cứ như thế nhìn thấy cảnh tượng hiểu lầm không đáng có kia là đã ăn được viên kẹo ngọt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất