Tình Địch Cứ Muốn Cùng Tôi Lập Cp
Chương 17: Giữa anh em với nhau cũng có bí mật nhỏ
"Nhớ gửi ảnh riêng cho tôi. Không cho phép đăng lên mạng, không được cho người khác, cũng không được gửi cho Tần Thanh Vân."
Nghiêm Thừa Phong tiễn em gái về đến ký túc xá, không dặn dò em gái phải đi ngủ sớm, trước khi ngủ nhớ phải thoa kem trị quầng thầm mắt, mà chỉ quan tâm đến ảnh hắn chụp.
Nghiêm Tiểu Linh kiễng chân, vỗ vai anh trai: "Em biết rồi, đồ lắm lời. Anh hay cằn nhằn như vậy, cẩn thận dọa chị dâu tương lai của em chạy mất."
"Cậu ấy chạy là đúng rồi, anh còn không phải là hi vọng cậu ấy có thể chạy nhanh nhất, có thể đạt được thành tích sao? Nếu không thì tại sao ngày nào anh cũng phải lãng phí nhiều thời gian như thế để huấn luyện cậu ta chứ?"
Nghiêm Thừa Phong một mặt chính trực, trong lòng thì lại âm thầm tính toán ngày mai nên thiết kế cho Tần Thanh Vân lịch huấn luyện như thế nào.
Rõ ràng là Tần Thanh Vân không có mặt, nhưng Nghiêm Tiểu Linh lại cảm thấy bản thân đã bị cách ly ra khỏi thế giới của hai người họ.
"Ha ha, cách thích người khác này của anh quá đặc biệt rồi, em thật sự đau lòng thay cho chị dâu tương lai."
Nghiêm Tiểu Linh chỉ có thế đá mạnh vào chân anh trai một cái, tìm lại chút cảm giác tồn tại cho mình, nhắc nhở anh trai " Em vẫn còn ở đây".
"Thoát khỏi "tương lai" đi có được hay không, nghe thấy trả lời."
Ấn tượng anh trai cho người khác thường là cổ hủ, nghiêm túc, khi nhắc đến chuyện của Tần Thanh Vân trước mặt anh ấy, thì liền trở nên bộc trực, dục vọng chiếm hữu rất mạnh.
Nghiêm Tiểu Linh liên tục lùi về sau, chỉ máy ảnh của mình: "Em về kí túc xá, gì cũng không làm, ngay lập tức chọn ra những bức ảnh có anh và chị dâu gửi cho anh được chưa?"
"Được, nhận hồng bao đi."
Nghiêm Thừa Phong đúng là sòng phẳng, trực tiếp gửi cho em gái một cái hồng bao lớn qua điện thoại.
Cái hồng bao lớn này đã được thống nhất trước khi trận đấu giao hữu bắt đầu.
"Tối nay có hai nhiệm vụ, một là hoàn thành ghi chép các bức ảnh của câu lạc bộ tin tức, hai là chụp mấy tấm ảnh lưu niệm cho anh và Tần Thanh Vân."
Trước khi hoạt động bắt đầu đã thống nhất là để em gái một tay làm việc công, một tay làm việc tư, sau khi thật sự bắt đầu, Nghiêm Thừa Phong không ngừng nháy mắt ra hiệu cho em gái chụp cái này chụp cái kia.
Kết quả, Nghiêm Tiểu Linh hoàn toàn bỏ lỡ hình ảnh Uyển Lãng Thiên và Hạ Vũ Đình chạm môi.
Anh trai sai bảo người khác làm việc mà bộ dạng đương nhiên như vậy, Nghiêm Tiểu Linh thở dài: Nhiều năm như vậy, mình mới có thể quen cái tính khí của anh trai, thật là lo lắng cho chị dâu tương lai.
Tần Thanh Vân liếc nhìn người anh em tốt giường trên.
Sau khi Uyển Lãng Thiên về kí túc xá, thì như một cái vỏ rỗng không có linh hồn.
Có phải là nội dung của trò nói thật hay mạo hiểm tối nay hơi quá đáng không?
Không không không, đó mới là linh hồn và thú vui của trò chơi chứ.
Trách thì trách sự ăn ý của Uyển Lãng Thiên và Hạ Vũ Đình quá kém, chơi cái gì cũng thua.
Trách thì trách vận may của Uyển Lãng Thiên và Hạ Vũ Đình đều quá kém, lần nào cũng rút phải tấm thẻ có nội dung kích thích nhất.
Đúng vậy, anh đã tốn bao nhiêu tế bào não, để tăng sự thú vị của trò chơi mà làm nhiều thẻ nội dung như vậy, anh có gì sai?
Một chút áy náy trong lòng của Tần Thanh Vân rất nhanh đã bị chính anh đuổi đi, thú vui xấu xa muốn trêu ghẹo anh em tốt lại chiếm ưu thế.
Tần Thanh Vân xoay người, bò đến bên cạnh Uyển Lãng Thiên, ghé sát vào mặt anh, dùng tay thăm dò hơi thở của anh: "Người anh em còn sống không?"
"Oẹ!" Môi của Tần Thanh Vân quá gần, làm Uyển Lãng Thiên sợ tới mức đẩy mạnh Tần Thanh Vân ra.
Tần Thanh Vân bị đẩy ngã xuống đất: "Cậu làm gì vậy? Muốn trả thù tôi vì nghĩ ra mấy cái nội dung trò nói thật hay mạo hiểm đó sao? Chơi trò chơi mà thôi, nhỏ mọn như vậy, có phải đàn ông không?"
"Đúng vậy, tại sao các cậu chơi ác như vậy, để cho hai thằng con trai cùng ăn bánh quy? Quy định biến thái như thế, bắt buộc phải ăn còn thừa dưới 2 cm, không được thì phải làm lại!"
Uyển Lãng Thiên tức đến đập giường, một tay khác nâng lên, chà mạnh môi.
Tần Thanh Vân cười: "Thì ra là vì chuyện này. Không phải rất tốt sao? Cho mọi người chụp cảnh mà người chạm môi, rồi cho Nghiêm Tiểu Linh xem, bây giờ trong nhóm "Lãng Thiên Vũ Đình" đang vui mừng vì ship thành real rồi."
Tần Thanh Vân vỗ vỗ vai người anh em: "Giờ không phải đã đạt được mục đích rồi sao? Nghiêm Tiểu Linh chắc chắn tin rằng quan hệ giữa cậu và Hạ Vũ Đình là thật, chắc chắn sẽ từ bỏ Hạ Vũ Đình.
"Không phải là cũng bỏ qua tôi luôn sao?"
Uyển Lãng Thiên phát hiện, từ lúc bắt đầu đã bị Tần Thanh Vân dẫn đi sai đường, tất cả mọi việc đều sai, logic toàn do Tần Thanh Vân nói loạn."
"Không giống nhau không giống nhau, đợi Nghiêm Tiểu Linh không thích Hạ Vũ Đình nữa, từ bỏ cậu ta, cậu liền có cơ hội Đông Sơn tái khởi, đến lúc đó giải thích rõ ràng là được rồi."
Tần Thanh Vân sợ Uyển Lãng Thiên nghe không hiểu, còn cầm một quả táo, một quả lê, làm miêu tả thực tế.
"Cái bát này ví như trái tim của Nghiêm Tiểu Linh, luôn bị Hạ Vũ Đình chiếm giữ, đợi đến khi quả táo bị lấy ra, thì không phải quả lê này có cơ hội vào bát rồi sao?"
Uyển Lãng Thiên một tay cầm quả táo, một tay cầm quả lê.
Lời của Tần Thanh Vân nói cũng không phải là không đúng, nếu không dựa vào lời này, thì bản thân anh ngay cả 1% cơ hội cũng không có.
Uyển Lãng Thiên hung hăng cắn một miếng táo với biểu tình không đếm xỉa đến nữa, Tần Thanh Vân ở bên cạnh cười thoả mãn: "Vậy là đúng rồi, cứ mập mờ với cậu ta, để cho các chị em trong nhóm điên cuồng, thấy tình cảm giữa hai người càng ngày càng thật, Nghiêm Tiểu Linh càng nhanh từ bỏ Hạ Vũ Đình!"
Tần Thanh Vân đắc ý quá mức khiến cho Uyển Lãng Thiên nghi ngờ: "Kỳ lạ, cô ấy ở trong nhóm CP của tôi với Hạ Vũ Đình sao, cậu cũng ở trong nhóm à? Cậu vào nhóm kiểu đó làm gì?"
Tần Thanh Vân vội vàng lấy lê cắn một miếng to, nhét đầy miệng mình rồi liền không cần nói ra bí mật nhỏ trong lòng nữa.
Tất nhiên là anh ở trong nhóm xem trò vui, không chê việc lớn, bảo trì tiền tuyến ăn dưa, gặm đường nha.
Ai bảo do mấy bạn học nữ đó tài hoa hơn người, không phải là vẽ đẹp thì chính là viết hay, mỗi tối anh đều trộm theo dõi xem cơ.
Tóm lại là không thể cùng anh em nói thẳng là: Thật ra thì tôi là một nam sinh thích đu CP, tôi xúi giục cậu cùng Hạ Vũ Đình nói chuyện yêu đương, không chỉ là muốn giúp cậu chiến thắng tình địch, mà cũng là để thoả mãn tâm tư muốn gặm đường được.
Giữa anh em với nhau cũng có bí mật nhỏ.
Nghiêm Thừa Phong tiễn em gái về đến ký túc xá, không dặn dò em gái phải đi ngủ sớm, trước khi ngủ nhớ phải thoa kem trị quầng thầm mắt, mà chỉ quan tâm đến ảnh hắn chụp.
Nghiêm Tiểu Linh kiễng chân, vỗ vai anh trai: "Em biết rồi, đồ lắm lời. Anh hay cằn nhằn như vậy, cẩn thận dọa chị dâu tương lai của em chạy mất."
"Cậu ấy chạy là đúng rồi, anh còn không phải là hi vọng cậu ấy có thể chạy nhanh nhất, có thể đạt được thành tích sao? Nếu không thì tại sao ngày nào anh cũng phải lãng phí nhiều thời gian như thế để huấn luyện cậu ta chứ?"
Nghiêm Thừa Phong một mặt chính trực, trong lòng thì lại âm thầm tính toán ngày mai nên thiết kế cho Tần Thanh Vân lịch huấn luyện như thế nào.
Rõ ràng là Tần Thanh Vân không có mặt, nhưng Nghiêm Tiểu Linh lại cảm thấy bản thân đã bị cách ly ra khỏi thế giới của hai người họ.
"Ha ha, cách thích người khác này của anh quá đặc biệt rồi, em thật sự đau lòng thay cho chị dâu tương lai."
Nghiêm Tiểu Linh chỉ có thế đá mạnh vào chân anh trai một cái, tìm lại chút cảm giác tồn tại cho mình, nhắc nhở anh trai " Em vẫn còn ở đây".
"Thoát khỏi "tương lai" đi có được hay không, nghe thấy trả lời."
Ấn tượng anh trai cho người khác thường là cổ hủ, nghiêm túc, khi nhắc đến chuyện của Tần Thanh Vân trước mặt anh ấy, thì liền trở nên bộc trực, dục vọng chiếm hữu rất mạnh.
Nghiêm Tiểu Linh liên tục lùi về sau, chỉ máy ảnh của mình: "Em về kí túc xá, gì cũng không làm, ngay lập tức chọn ra những bức ảnh có anh và chị dâu gửi cho anh được chưa?"
"Được, nhận hồng bao đi."
Nghiêm Thừa Phong đúng là sòng phẳng, trực tiếp gửi cho em gái một cái hồng bao lớn qua điện thoại.
Cái hồng bao lớn này đã được thống nhất trước khi trận đấu giao hữu bắt đầu.
"Tối nay có hai nhiệm vụ, một là hoàn thành ghi chép các bức ảnh của câu lạc bộ tin tức, hai là chụp mấy tấm ảnh lưu niệm cho anh và Tần Thanh Vân."
Trước khi hoạt động bắt đầu đã thống nhất là để em gái một tay làm việc công, một tay làm việc tư, sau khi thật sự bắt đầu, Nghiêm Thừa Phong không ngừng nháy mắt ra hiệu cho em gái chụp cái này chụp cái kia.
Kết quả, Nghiêm Tiểu Linh hoàn toàn bỏ lỡ hình ảnh Uyển Lãng Thiên và Hạ Vũ Đình chạm môi.
Anh trai sai bảo người khác làm việc mà bộ dạng đương nhiên như vậy, Nghiêm Tiểu Linh thở dài: Nhiều năm như vậy, mình mới có thể quen cái tính khí của anh trai, thật là lo lắng cho chị dâu tương lai.
Tần Thanh Vân liếc nhìn người anh em tốt giường trên.
Sau khi Uyển Lãng Thiên về kí túc xá, thì như một cái vỏ rỗng không có linh hồn.
Có phải là nội dung của trò nói thật hay mạo hiểm tối nay hơi quá đáng không?
Không không không, đó mới là linh hồn và thú vui của trò chơi chứ.
Trách thì trách sự ăn ý của Uyển Lãng Thiên và Hạ Vũ Đình quá kém, chơi cái gì cũng thua.
Trách thì trách vận may của Uyển Lãng Thiên và Hạ Vũ Đình đều quá kém, lần nào cũng rút phải tấm thẻ có nội dung kích thích nhất.
Đúng vậy, anh đã tốn bao nhiêu tế bào não, để tăng sự thú vị của trò chơi mà làm nhiều thẻ nội dung như vậy, anh có gì sai?
Một chút áy náy trong lòng của Tần Thanh Vân rất nhanh đã bị chính anh đuổi đi, thú vui xấu xa muốn trêu ghẹo anh em tốt lại chiếm ưu thế.
Tần Thanh Vân xoay người, bò đến bên cạnh Uyển Lãng Thiên, ghé sát vào mặt anh, dùng tay thăm dò hơi thở của anh: "Người anh em còn sống không?"
"Oẹ!" Môi của Tần Thanh Vân quá gần, làm Uyển Lãng Thiên sợ tới mức đẩy mạnh Tần Thanh Vân ra.
Tần Thanh Vân bị đẩy ngã xuống đất: "Cậu làm gì vậy? Muốn trả thù tôi vì nghĩ ra mấy cái nội dung trò nói thật hay mạo hiểm đó sao? Chơi trò chơi mà thôi, nhỏ mọn như vậy, có phải đàn ông không?"
"Đúng vậy, tại sao các cậu chơi ác như vậy, để cho hai thằng con trai cùng ăn bánh quy? Quy định biến thái như thế, bắt buộc phải ăn còn thừa dưới 2 cm, không được thì phải làm lại!"
Uyển Lãng Thiên tức đến đập giường, một tay khác nâng lên, chà mạnh môi.
Tần Thanh Vân cười: "Thì ra là vì chuyện này. Không phải rất tốt sao? Cho mọi người chụp cảnh mà người chạm môi, rồi cho Nghiêm Tiểu Linh xem, bây giờ trong nhóm "Lãng Thiên Vũ Đình" đang vui mừng vì ship thành real rồi."
Tần Thanh Vân vỗ vỗ vai người anh em: "Giờ không phải đã đạt được mục đích rồi sao? Nghiêm Tiểu Linh chắc chắn tin rằng quan hệ giữa cậu và Hạ Vũ Đình là thật, chắc chắn sẽ từ bỏ Hạ Vũ Đình.
"Không phải là cũng bỏ qua tôi luôn sao?"
Uyển Lãng Thiên phát hiện, từ lúc bắt đầu đã bị Tần Thanh Vân dẫn đi sai đường, tất cả mọi việc đều sai, logic toàn do Tần Thanh Vân nói loạn."
"Không giống nhau không giống nhau, đợi Nghiêm Tiểu Linh không thích Hạ Vũ Đình nữa, từ bỏ cậu ta, cậu liền có cơ hội Đông Sơn tái khởi, đến lúc đó giải thích rõ ràng là được rồi."
Tần Thanh Vân sợ Uyển Lãng Thiên nghe không hiểu, còn cầm một quả táo, một quả lê, làm miêu tả thực tế.
"Cái bát này ví như trái tim của Nghiêm Tiểu Linh, luôn bị Hạ Vũ Đình chiếm giữ, đợi đến khi quả táo bị lấy ra, thì không phải quả lê này có cơ hội vào bát rồi sao?"
Uyển Lãng Thiên một tay cầm quả táo, một tay cầm quả lê.
Lời của Tần Thanh Vân nói cũng không phải là không đúng, nếu không dựa vào lời này, thì bản thân anh ngay cả 1% cơ hội cũng không có.
Uyển Lãng Thiên hung hăng cắn một miếng táo với biểu tình không đếm xỉa đến nữa, Tần Thanh Vân ở bên cạnh cười thoả mãn: "Vậy là đúng rồi, cứ mập mờ với cậu ta, để cho các chị em trong nhóm điên cuồng, thấy tình cảm giữa hai người càng ngày càng thật, Nghiêm Tiểu Linh càng nhanh từ bỏ Hạ Vũ Đình!"
Tần Thanh Vân đắc ý quá mức khiến cho Uyển Lãng Thiên nghi ngờ: "Kỳ lạ, cô ấy ở trong nhóm CP của tôi với Hạ Vũ Đình sao, cậu cũng ở trong nhóm à? Cậu vào nhóm kiểu đó làm gì?"
Tần Thanh Vân vội vàng lấy lê cắn một miếng to, nhét đầy miệng mình rồi liền không cần nói ra bí mật nhỏ trong lòng nữa.
Tất nhiên là anh ở trong nhóm xem trò vui, không chê việc lớn, bảo trì tiền tuyến ăn dưa, gặm đường nha.
Ai bảo do mấy bạn học nữ đó tài hoa hơn người, không phải là vẽ đẹp thì chính là viết hay, mỗi tối anh đều trộm theo dõi xem cơ.
Tóm lại là không thể cùng anh em nói thẳng là: Thật ra thì tôi là một nam sinh thích đu CP, tôi xúi giục cậu cùng Hạ Vũ Đình nói chuyện yêu đương, không chỉ là muốn giúp cậu chiến thắng tình địch, mà cũng là để thoả mãn tâm tư muốn gặm đường được.
Giữa anh em với nhau cũng có bí mật nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất