Tình Địch Cứ Muốn Cùng Tôi Lập Cp
Chương 27: Giờ là lúc thể hiện năng lực bạn trai
Hẹn hò với Hạ Vũ Đình, ngoại trừ việc thỉnh thoảng xung quanh có một số ánh mắt kỳ lạ cùng với tiếng la hét to nhỏ thì những phương diện khác đều là phục vụ năm sao.
Hạ Vũ Đình lo mọi việc ăn uống, vui chơi, còn Uyển Lãng Thiên phụ trách việc ăn và thỏa thích chơi những trò chơi mà mình thích.
Tên này còn rất biết chăm sóc người khác, chọn khu vơi chơi mà anh thích làm nơi hẹn hò, cho anh vui chơi rất nhiều trò.
Mà trò gắp thú bông anh không giỏi, Hạ Vũ Đình chơi một lúc đã gắp được mười mấy con.
"Anh trai, có thể tặng em mấy con không?" Mấy cô gái nhỏ bên cạnh hâm mộ.
Hạ Vũ Đình bảo vệ mười mấy con thú bông: "Không được đâu, đây là để tặng cho bạn (trai), anh em tốt, các cô muốn? Hỏi anh em tốt của tôi đi?"
Uyển Lãng Thiên đột nhiên bị điểm danh, trong lòng vui như nở hoa, có một loại "cảm giác ưu việt" không thể giải thích.
Ồ, Hạ Vũ Đình đang gắp thú bông cho mình, cảm giác hạnh phúc xấu hổ này khiến Uyển Lãng Thiên nhịn không được mà cười thầm.
"Nhiều như vậy, tôi cũng không phải em gái nhỏ, giữ một cái làm kỉ niệm là được rồi."
Uyển Lãng Thiên vội vàng giấu đi nụ cười nơi khóe miệng, giả vở nghiêm túc, chọn ra một con ếch cây[1] đáng yêu và hơi giống Hạ Vũ Đình.
[1]: gốc là chàng hiu, chẫu chàng, hay còn gọi là nhái bén.
Mấy cô gái nhỏ ở bên cạnh xếp hàng sôi nổi nhìn Uyển Lãng Thiên với ánh mắt vừa hâm mộ vừa chân thành.
Uyển Lãng Thiên phát những con gấu bông còn lại cho các cô gái, "cảm ơn anh trai"- các cô gái nhỏ hoan hô với giọng nói ngọt ngào, lanh lợi chạy đi.
"Vui không? Vậy bây giờ chúng ta đi ăn gì đó? Gần đây có một cửa hàng rất ngon."
Hạ Vũ Đình đặc biệt liếc nhìn con ếch kia, giả vờ thuận miệng hỏi một câu: "Phải rồi, mười mấy con gấu bông, sao cậu lại chọn con ếch cây mắt to này? Xấu xí."
"Xấu chỗ nào chứ? Tôi thấy rất đáng yêu, ha ha."
Hai tay Uyển Lãng Thiên véo má của con ếch sang hai bên, đung đưa trước mặt Hạ Vũ Đình: "Xin chào, tôi là ếch cây mắt to."
"Ấu trĩ". Hạ Vũ Đình vừa cười vừa đẩy con ếch bông ra, ánh mắt lấp lánh nhìn Uyển Lãng Thiên.
Mỗi lần kết thúc cuộc thi cầu lông công khai, Uyển Lãng Thiên đều sẽ một mình đến khu vui chơi, mỗi lần chơi gắp thú bông cũng không gắp nổi một con.
Hạ Vũ Đình âm thầm đi theo sau mấy lần cũng đã nhìn thấy.
Mỗi lần, anh đều hi vọng có thể quang minh chính đại đi đến bên cạnh Uyển Lãng Thiên, cười với cậu ấy: "Nhìn tôi..."
Sau đó thể hiện năng lực bạn trai trước mặt Uyển Lãng Thiên, gắp thật nhiều gấu bông cho cậu ấy.
Mong muốn cháy bỏng trong lòng này cuối cùng hôm nay đã thực hiện được rồi.
Hạ Vũ Đình phấn khích và hạnh phúc như thế nào, anh không có cách nào truyền đạt hết cho Uyển Lãng Thiên.
Nhưng mà, nhìn thấy Uyển Lãng Thiên nhận con gấu bông này, nhìn thấy cậu ấy cười vui vẻ như vậy, Hạ Vũ Đình đã cảm thấy mĩ mãn rồi.
"Người gắp thú bông giỏi như vậy mới là ấu trĩ chứ? Tôi chưa bao giờ chơi gắp thú bông."
Uyển Lãng Thiên không phục mà phản kích, cúi đầu nghịch con ếch bông để che giấu đi sự chột dạ.
Tất nhiên là anh đã chơi rất nhiều lần rồi, chỉ phát hiện trò này chính là dùng để hành hạ anh, mỗi lần đều là dã tràng xe cát.
Hôm nay cùng chơi với Hạ Vũ Đình, sao có thể để lộ nhược điểm trước mặt tình địch chứ? Thế nên Uyển Lãng Thiên mới nhịn không chơi gắp thú bông, giả vờ không có một tí hứng thú nào với trò này.
Phong cách của tiệm Hamburger rất đáng yêu, không ăn khớp với loại đại thiếu gia như Hạ Vũ Đình, ngược lại thì rất hợp với con ếch cây mắt to kia.
Uyển Lãng Thiên đặt con ếch lên trên bàn, dựa vào cửa sổ, tựa cằm lên tay đợi Hạ Vũ Đình xếp hàng mua đồ ăn.
Vô ý đảo mắt nhìn quanh, phát hiện bàn bên cạnh đều cùng một dáng vẻ, nữ sinh đang đợi bạn trai!
Uyển Lãng Thiên vội vàng cúi đầu, lấy điện thoại ra giả vờ xem tin tức, trái tim hồi hộp như muốn nhảy ra.
Chuyện gì vậy? Tại sao anh lại giống như "bạn gái" mà chăm chú nhìn Hạ Vũ Đình?
"Này, ăn thử xem, hamburger của nhà này khá ngon."
Hạ Vũ Đình đặt hai cai hamburger có vẻ ngoài hấp dẫn lên bàn, lúc này Uyển Lãng Thiên mới tìm được lối thoát cho mình.
Đúng, không phải anh nhìn Hạ Vũ Đình với ánh mắt "bạn gái" mà là nhìn cái hamburger hấp dẫn này!
Uyển Lãng Thiên cắn một miếng, hài lòng gật đầu, vừa được chơi vui vẻ vừa được ăn uống thỏa mãn, không keo kiệt mà khen.
"Cứ tưởng cậu là đại thiếu gia bị chiều hư chứ, không ngờ còn biết chăm sóc người khác, sau này ai làm bạn gái của cậu chắc là rất hạnh phúc."
Sau khi khen xong, nhìn vào mắt nóng bỏng Hạ Vũ Đình, Uyển Lãng Thiên đột nhiên bừng tỉnh, rất muốn tát bản thân một cái.
Uyển Lãng Thiên ngươi dễ dàng bị đối thủ mua chuộc quá đi, chẳng qua là được ăn uống vui vẻ, tiếp đãi chu toàn, mà ngươi đã chủ động nhận thua rồi!
Sau này ai làm bạn gái của cậu ta, lỡ như đó là Nghiêm Tiểu Linh?
Lời khen vừa rồi, chẳng phải thừa nhận rằng khi Nghiêm Tiểu Linh hẹn hò với cậu ta hạnh phúc hơn là hẹn hò với anh sao? Gián tiếp thừa nhận rằng đã thua trong cuộc tranh đấu tình yêu này sao?
Uyển Lãng Thiên vắt óc suy nghĩ làm thế nào để thể hiện "lập trường đối thủ", thì Hạ Vũ Đình lại cười, cười đặc biệt dịu dàng, thâm tình.
Cậu ta còn duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng anh, cưng chiều nói: "Dính sốt phomai rồi, burger bò của tiệm này cho rất nhiều nước sốt, mùi vị rất đậm đà, đúng không?"
Uyển Lãng Thiên mắt chữ O mồm chữ A, nhưng đó không phải là bởi vì hắn sơ suất trước mặt đối thủ, ăn uống không có phong thái.
Mà là, Hạ Vũ Đình thế mà lại lau nước sốt dính trên miệng anh!
Hạ Vũ Đình không để ý vẻ mặt bị dọa đến nửa sống nửa chết của anh, tự nhủ: "Tôi không phải đối với ai cũng tốt như vậy, tôi đây chỉ tốt với anh em tốt như vậy thôi."
Lừa ai chứ, Uyển Lãng Thiên tôi cũng có anh em tốt, từ trước tới nay chưa bao giờ làm hành động kỳ lạ như thế!
Vì để cho Tôn Nhất Minh từ bỏ, cùng anh em tốt đi khu vui chơi chơi, vừa chơi vừa chụp ảnh thân mật, đầu kề đầu, vai sát vai chụp, mấy cái này Uyển Lãng Thiên có thể hiểu được.
Nhưng mà, vừa rồi Hạ Vũ Đình không có chụp ảnh làm bằng chứng, mà trực tiếp đưa tay lau nước sốt dính trên miệng anh, rồi lại trực tiếp đưa lên miệng cậu ta.
Hành động này, Uyển Lãng Thiên suốt từ khu vui chơi về đến kí túc xá, đầu óc đều suy nghĩ đau hết cả lên, nhưng vẫn không thể giải thích được.
Tần Thanh Vân vừa kết thúc huấn luyện liền trốn về kí túc xá, mở chai nước điền cuồng uống.
Uyển Lãng Thiên ngẩng đầu nhìn anh em tốt một cái, cậu ta đang uống nước ừng ực, khóe miệng còn chảy ra một ít nước.
Anh chỉ có một suy nghĩ ghét bỏ: Lôi thôi.
Sao có thể có suy nghĩ đưa tay lau nước trên miệng cậu ta chứ? Càng không thể nào tự mình liếm nó!
"Tần Thanh Vân, tôi nghiêm túc hỏi cậu một câu. Cậu sẽ dùng ngón tay giúp tôi lau đi hạt cơm dính trên khóe miệng, rồi tự mình liếm sạch không?"
Tần Thanh Vân phun ra ngụm nước, chỉ nước ở khóe miệng mình: "Cậu sẽ sao? Hiện tại vừa hay có cơ hội để thử nghiệm một cái."
Tần Thanh Vân cố ý đưa mặt đến trước mắt Uyển Lãng Thiên, chỉ nước ở khóe miệng, cười xấu xa.
Uyển Lãng Thiên trợn mắt, đẩy mạnh cậu ta ra: "Cút, mau đi lau mặt đi."
Tần Thanh Vân bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ai làm chuyện biến thái như vậy với cậu? Nếu là con gái làm thì cô gái đó thật sự là vừa soái vừa ngầu; nếu là con trai làm thì..."
Uyển Lãng Thiên bị nói đến đỏ hết cả mặt, Tần Thanh Vân vỗ tay: "Hạ Vũ Đình! Là cậu ta sao?"
Thay vì cùng với Tần Thanh Vân giàu trí tưởng tượng, nói mấy điều vô nghĩa trong nhóm CP, không bằng từ hiện thực tìm ra biện pháp giúp anh nghĩ ra một số ý tưởng.
"Nói cho tôi biết, có phải tôi bị Hạ Vũ Đình lừa rồi không? Tôi có nên tiếp tục giúp cậu ta nữa không? Tôi cảm thấy, hay là từ chối đi? Phủi sạch quan hệ với cậu ta, giữ mạng nhỏ quan trọng hơn, tên Tôn Nhất Minh kia nhìn có vẻ là nghiêm túc."
Uyển Lãng Thiên thở dài, tuy là đã bị rớt vào hố rồi, nhưng nhân lúc chưa bị chôn, vẫn còn sống, mau chóng trốn ra.
"Đương nhiên là phải tiếp tục rồi!"
Tần Thanh Vân ấn mạnh vai Uyển Lãng Thiên: "Người anh em, cậu còn không biết sao? Lần đọ sức trong buổi hẹn hò đầu tiên này cậu đã thua rồi!"
Uyển Lãng Thiên mơ hồ, Tần Thanh Vân lý lẽ rõ ràng nói: "Buổi hẹn hò hôm nay chính là "đòn phủ đầu" tình địch Hạ Vũ Đinh cho cậu! Không phải cậu đã nói đấy sao? Cảm thấy cậu ta rất biết cách hẹn hò, biết chăm sóc người khác, còn biết vô tình trêu chọc, cậu ta đây là đang thể hiện năng lực bạn trai với cậu đó!"
"Tôi hiểu rồi! Quả nhiên là một tên tình địch mưu mô!"
Uyển Lãng Thiên cuối cùng cũng nhẹ nhõm, hiểu ra rồi.
Tất cả những điều Hạ Vũ Đình làm, không phải là đối với anh tốt, đối với anh mập mờ, mà là đang khoe năng lực bạn trai của cậu ta, cho anh biết khó mà lui, không tranh với cậu ta nữa!
"Đúng vậy, nhất định phải tiếp tục hẹn hò, lần hẹn hò sau, tôi nhất định phải đoạt lại ưu thế!"
Uyển Lãng Thiên xắn tay áo, lập tức bắt đầu tìm kiếm các trang web hẹn hò tốt nhất trên mạng để lập ra chiến lược hẹn hò.
Uyển Lãng Thiên thề rằng sẽ "phản công" ở buổi hẹn hò lần sau, thể hiện năng lực bạn trai, để cho Hạ Vũ Đình thua tâm phục khẩu phục!
"Không chỉ vậy, cậu còn phải thông qua nhiều lần hẹn hò, làm quen nắm chắc "kịch bản hẹn hò" của Hạ Vũ Đình, đây gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng!"
Tần Thanh Vân nói quá có lý, xem ra lập kế hoạch hẹn hò một lần thôi chưa đủ, lập vài cái, hẹn hò mấy lần nữa mới được!
Hạ Vũ Đình lo mọi việc ăn uống, vui chơi, còn Uyển Lãng Thiên phụ trách việc ăn và thỏa thích chơi những trò chơi mà mình thích.
Tên này còn rất biết chăm sóc người khác, chọn khu vơi chơi mà anh thích làm nơi hẹn hò, cho anh vui chơi rất nhiều trò.
Mà trò gắp thú bông anh không giỏi, Hạ Vũ Đình chơi một lúc đã gắp được mười mấy con.
"Anh trai, có thể tặng em mấy con không?" Mấy cô gái nhỏ bên cạnh hâm mộ.
Hạ Vũ Đình bảo vệ mười mấy con thú bông: "Không được đâu, đây là để tặng cho bạn (trai), anh em tốt, các cô muốn? Hỏi anh em tốt của tôi đi?"
Uyển Lãng Thiên đột nhiên bị điểm danh, trong lòng vui như nở hoa, có một loại "cảm giác ưu việt" không thể giải thích.
Ồ, Hạ Vũ Đình đang gắp thú bông cho mình, cảm giác hạnh phúc xấu hổ này khiến Uyển Lãng Thiên nhịn không được mà cười thầm.
"Nhiều như vậy, tôi cũng không phải em gái nhỏ, giữ một cái làm kỉ niệm là được rồi."
Uyển Lãng Thiên vội vàng giấu đi nụ cười nơi khóe miệng, giả vở nghiêm túc, chọn ra một con ếch cây[1] đáng yêu và hơi giống Hạ Vũ Đình.
[1]: gốc là chàng hiu, chẫu chàng, hay còn gọi là nhái bén.
Mấy cô gái nhỏ ở bên cạnh xếp hàng sôi nổi nhìn Uyển Lãng Thiên với ánh mắt vừa hâm mộ vừa chân thành.
Uyển Lãng Thiên phát những con gấu bông còn lại cho các cô gái, "cảm ơn anh trai"- các cô gái nhỏ hoan hô với giọng nói ngọt ngào, lanh lợi chạy đi.
"Vui không? Vậy bây giờ chúng ta đi ăn gì đó? Gần đây có một cửa hàng rất ngon."
Hạ Vũ Đình đặc biệt liếc nhìn con ếch kia, giả vờ thuận miệng hỏi một câu: "Phải rồi, mười mấy con gấu bông, sao cậu lại chọn con ếch cây mắt to này? Xấu xí."
"Xấu chỗ nào chứ? Tôi thấy rất đáng yêu, ha ha."
Hai tay Uyển Lãng Thiên véo má của con ếch sang hai bên, đung đưa trước mặt Hạ Vũ Đình: "Xin chào, tôi là ếch cây mắt to."
"Ấu trĩ". Hạ Vũ Đình vừa cười vừa đẩy con ếch bông ra, ánh mắt lấp lánh nhìn Uyển Lãng Thiên.
Mỗi lần kết thúc cuộc thi cầu lông công khai, Uyển Lãng Thiên đều sẽ một mình đến khu vui chơi, mỗi lần chơi gắp thú bông cũng không gắp nổi một con.
Hạ Vũ Đình âm thầm đi theo sau mấy lần cũng đã nhìn thấy.
Mỗi lần, anh đều hi vọng có thể quang minh chính đại đi đến bên cạnh Uyển Lãng Thiên, cười với cậu ấy: "Nhìn tôi..."
Sau đó thể hiện năng lực bạn trai trước mặt Uyển Lãng Thiên, gắp thật nhiều gấu bông cho cậu ấy.
Mong muốn cháy bỏng trong lòng này cuối cùng hôm nay đã thực hiện được rồi.
Hạ Vũ Đình phấn khích và hạnh phúc như thế nào, anh không có cách nào truyền đạt hết cho Uyển Lãng Thiên.
Nhưng mà, nhìn thấy Uyển Lãng Thiên nhận con gấu bông này, nhìn thấy cậu ấy cười vui vẻ như vậy, Hạ Vũ Đình đã cảm thấy mĩ mãn rồi.
"Người gắp thú bông giỏi như vậy mới là ấu trĩ chứ? Tôi chưa bao giờ chơi gắp thú bông."
Uyển Lãng Thiên không phục mà phản kích, cúi đầu nghịch con ếch bông để che giấu đi sự chột dạ.
Tất nhiên là anh đã chơi rất nhiều lần rồi, chỉ phát hiện trò này chính là dùng để hành hạ anh, mỗi lần đều là dã tràng xe cát.
Hôm nay cùng chơi với Hạ Vũ Đình, sao có thể để lộ nhược điểm trước mặt tình địch chứ? Thế nên Uyển Lãng Thiên mới nhịn không chơi gắp thú bông, giả vờ không có một tí hứng thú nào với trò này.
Phong cách của tiệm Hamburger rất đáng yêu, không ăn khớp với loại đại thiếu gia như Hạ Vũ Đình, ngược lại thì rất hợp với con ếch cây mắt to kia.
Uyển Lãng Thiên đặt con ếch lên trên bàn, dựa vào cửa sổ, tựa cằm lên tay đợi Hạ Vũ Đình xếp hàng mua đồ ăn.
Vô ý đảo mắt nhìn quanh, phát hiện bàn bên cạnh đều cùng một dáng vẻ, nữ sinh đang đợi bạn trai!
Uyển Lãng Thiên vội vàng cúi đầu, lấy điện thoại ra giả vờ xem tin tức, trái tim hồi hộp như muốn nhảy ra.
Chuyện gì vậy? Tại sao anh lại giống như "bạn gái" mà chăm chú nhìn Hạ Vũ Đình?
"Này, ăn thử xem, hamburger của nhà này khá ngon."
Hạ Vũ Đình đặt hai cai hamburger có vẻ ngoài hấp dẫn lên bàn, lúc này Uyển Lãng Thiên mới tìm được lối thoát cho mình.
Đúng, không phải anh nhìn Hạ Vũ Đình với ánh mắt "bạn gái" mà là nhìn cái hamburger hấp dẫn này!
Uyển Lãng Thiên cắn một miếng, hài lòng gật đầu, vừa được chơi vui vẻ vừa được ăn uống thỏa mãn, không keo kiệt mà khen.
"Cứ tưởng cậu là đại thiếu gia bị chiều hư chứ, không ngờ còn biết chăm sóc người khác, sau này ai làm bạn gái của cậu chắc là rất hạnh phúc."
Sau khi khen xong, nhìn vào mắt nóng bỏng Hạ Vũ Đình, Uyển Lãng Thiên đột nhiên bừng tỉnh, rất muốn tát bản thân một cái.
Uyển Lãng Thiên ngươi dễ dàng bị đối thủ mua chuộc quá đi, chẳng qua là được ăn uống vui vẻ, tiếp đãi chu toàn, mà ngươi đã chủ động nhận thua rồi!
Sau này ai làm bạn gái của cậu ta, lỡ như đó là Nghiêm Tiểu Linh?
Lời khen vừa rồi, chẳng phải thừa nhận rằng khi Nghiêm Tiểu Linh hẹn hò với cậu ta hạnh phúc hơn là hẹn hò với anh sao? Gián tiếp thừa nhận rằng đã thua trong cuộc tranh đấu tình yêu này sao?
Uyển Lãng Thiên vắt óc suy nghĩ làm thế nào để thể hiện "lập trường đối thủ", thì Hạ Vũ Đình lại cười, cười đặc biệt dịu dàng, thâm tình.
Cậu ta còn duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng anh, cưng chiều nói: "Dính sốt phomai rồi, burger bò của tiệm này cho rất nhiều nước sốt, mùi vị rất đậm đà, đúng không?"
Uyển Lãng Thiên mắt chữ O mồm chữ A, nhưng đó không phải là bởi vì hắn sơ suất trước mặt đối thủ, ăn uống không có phong thái.
Mà là, Hạ Vũ Đình thế mà lại lau nước sốt dính trên miệng anh!
Hạ Vũ Đình không để ý vẻ mặt bị dọa đến nửa sống nửa chết của anh, tự nhủ: "Tôi không phải đối với ai cũng tốt như vậy, tôi đây chỉ tốt với anh em tốt như vậy thôi."
Lừa ai chứ, Uyển Lãng Thiên tôi cũng có anh em tốt, từ trước tới nay chưa bao giờ làm hành động kỳ lạ như thế!
Vì để cho Tôn Nhất Minh từ bỏ, cùng anh em tốt đi khu vui chơi chơi, vừa chơi vừa chụp ảnh thân mật, đầu kề đầu, vai sát vai chụp, mấy cái này Uyển Lãng Thiên có thể hiểu được.
Nhưng mà, vừa rồi Hạ Vũ Đình không có chụp ảnh làm bằng chứng, mà trực tiếp đưa tay lau nước sốt dính trên miệng anh, rồi lại trực tiếp đưa lên miệng cậu ta.
Hành động này, Uyển Lãng Thiên suốt từ khu vui chơi về đến kí túc xá, đầu óc đều suy nghĩ đau hết cả lên, nhưng vẫn không thể giải thích được.
Tần Thanh Vân vừa kết thúc huấn luyện liền trốn về kí túc xá, mở chai nước điền cuồng uống.
Uyển Lãng Thiên ngẩng đầu nhìn anh em tốt một cái, cậu ta đang uống nước ừng ực, khóe miệng còn chảy ra một ít nước.
Anh chỉ có một suy nghĩ ghét bỏ: Lôi thôi.
Sao có thể có suy nghĩ đưa tay lau nước trên miệng cậu ta chứ? Càng không thể nào tự mình liếm nó!
"Tần Thanh Vân, tôi nghiêm túc hỏi cậu một câu. Cậu sẽ dùng ngón tay giúp tôi lau đi hạt cơm dính trên khóe miệng, rồi tự mình liếm sạch không?"
Tần Thanh Vân phun ra ngụm nước, chỉ nước ở khóe miệng mình: "Cậu sẽ sao? Hiện tại vừa hay có cơ hội để thử nghiệm một cái."
Tần Thanh Vân cố ý đưa mặt đến trước mắt Uyển Lãng Thiên, chỉ nước ở khóe miệng, cười xấu xa.
Uyển Lãng Thiên trợn mắt, đẩy mạnh cậu ta ra: "Cút, mau đi lau mặt đi."
Tần Thanh Vân bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ai làm chuyện biến thái như vậy với cậu? Nếu là con gái làm thì cô gái đó thật sự là vừa soái vừa ngầu; nếu là con trai làm thì..."
Uyển Lãng Thiên bị nói đến đỏ hết cả mặt, Tần Thanh Vân vỗ tay: "Hạ Vũ Đình! Là cậu ta sao?"
Thay vì cùng với Tần Thanh Vân giàu trí tưởng tượng, nói mấy điều vô nghĩa trong nhóm CP, không bằng từ hiện thực tìm ra biện pháp giúp anh nghĩ ra một số ý tưởng.
"Nói cho tôi biết, có phải tôi bị Hạ Vũ Đình lừa rồi không? Tôi có nên tiếp tục giúp cậu ta nữa không? Tôi cảm thấy, hay là từ chối đi? Phủi sạch quan hệ với cậu ta, giữ mạng nhỏ quan trọng hơn, tên Tôn Nhất Minh kia nhìn có vẻ là nghiêm túc."
Uyển Lãng Thiên thở dài, tuy là đã bị rớt vào hố rồi, nhưng nhân lúc chưa bị chôn, vẫn còn sống, mau chóng trốn ra.
"Đương nhiên là phải tiếp tục rồi!"
Tần Thanh Vân ấn mạnh vai Uyển Lãng Thiên: "Người anh em, cậu còn không biết sao? Lần đọ sức trong buổi hẹn hò đầu tiên này cậu đã thua rồi!"
Uyển Lãng Thiên mơ hồ, Tần Thanh Vân lý lẽ rõ ràng nói: "Buổi hẹn hò hôm nay chính là "đòn phủ đầu" tình địch Hạ Vũ Đinh cho cậu! Không phải cậu đã nói đấy sao? Cảm thấy cậu ta rất biết cách hẹn hò, biết chăm sóc người khác, còn biết vô tình trêu chọc, cậu ta đây là đang thể hiện năng lực bạn trai với cậu đó!"
"Tôi hiểu rồi! Quả nhiên là một tên tình địch mưu mô!"
Uyển Lãng Thiên cuối cùng cũng nhẹ nhõm, hiểu ra rồi.
Tất cả những điều Hạ Vũ Đình làm, không phải là đối với anh tốt, đối với anh mập mờ, mà là đang khoe năng lực bạn trai của cậu ta, cho anh biết khó mà lui, không tranh với cậu ta nữa!
"Đúng vậy, nhất định phải tiếp tục hẹn hò, lần hẹn hò sau, tôi nhất định phải đoạt lại ưu thế!"
Uyển Lãng Thiên xắn tay áo, lập tức bắt đầu tìm kiếm các trang web hẹn hò tốt nhất trên mạng để lập ra chiến lược hẹn hò.
Uyển Lãng Thiên thề rằng sẽ "phản công" ở buổi hẹn hò lần sau, thể hiện năng lực bạn trai, để cho Hạ Vũ Đình thua tâm phục khẩu phục!
"Không chỉ vậy, cậu còn phải thông qua nhiều lần hẹn hò, làm quen nắm chắc "kịch bản hẹn hò" của Hạ Vũ Đình, đây gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng!"
Tần Thanh Vân nói quá có lý, xem ra lập kế hoạch hẹn hò một lần thôi chưa đủ, lập vài cái, hẹn hò mấy lần nữa mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất