Tình Địch Cứ Muốn Cùng Tôi Lập Cp
Chương 31: Nghiêm Thừa Phong đang thiếu một đối tượng
"Tần Thanh Vân, ở lại."
Khi hoàng hôn chuyển sang màu cam, buổi huấn luyện của đội điền kinh cũng sắp kết thúc, các đội viên khác phủi tay chuẩn bị rời đi, Nghiêm Thừa Phong cầm loa, trực tiếp gọi tên.
"Đứa trẻ đáng thương, cố lên nha."
"Đàn anh của chúng ta lại muốn chăm sóc đặc biệt cho cậu, ông trời giao cho cậu trách nhiệm to lớn, hiểu chưa?"
"Cậu là tuyển thủ hạt giống có khả năng giành được giải quán quân nhất trong đội của chúng ta, đội trưởng cho cậu một bữa cơm đặc biệt, nên phải ngoan ngoãn mà ăn."
"Ha ha, chúng tôi đi về nhà ăn cơm trước đây."
Chăm sóc đặc biệt, ai thèm? Là hành hạ đặc biệt mới đúng chứ?
Hôm nay Nghiêm Thừa Phong lại "giam giữ" anh lại cũng không có gì bất ngờ.
"Mỗi ngày đàn anh đều chăm sóc đặc biệt cho tôi, từ tận đáy lòng tôi rất biết ơn, rất cảm động. Nhưng mà, tôi thật sự không phải là người được luyện bằng thép."
Tần Thanh Vân gần như quỳ xuống muốn cầu xin lòng thương xót.
Phản đối vô hiệu, cầu xin thương tình không có tác dụng.
Nghiêm Thừa Phong ném cái loa sang một bên, bắt đầu tuýt còi, Tần Thanh Vân vừa nghe thấy tiếng còi, hai chân liền không theo điều khiển của bản thân mà bắt đầu chạy.
Phản xạ có điệu kiện chết tiệt.
Uyển Lãng Thiên vừa nghe lời phàn nàn của Tần Thanh Vân vừa ăn hoa quả, nghe đến đây không khỏi bật cười.
"Ha ha, Tần Thanh Vân hình như cậu bi người ta bồi dưỡng thành hệ thống rồi. Nếu như nửa đêm nghe thấy tiếng còi của Nghiêm Thừa Phong, cậu có thể sẽ lập tức nhảy ra khỏi giường xuống lầu chạy một vòng."
Anh em tốt bị huấn luyện một cách vô nhân tính, đến tận bảy giờ tối mới được ăn cơm, cậu còn cười được?
Dưới sự tức giận, Tần Thanh Vân vươn tay giật lấy hoa quả ăn: "Vô lương tâm, đừng có ăn đào tôi mua!"
"Ồ? Đó là đào cậu mua à, thảo nào không ngọt."
Uyển Lãng Thiên kiên trì làm người vô lương tâm đến cùng, nhìn Tần Thanh Vân tròn mắt tức giận, liền vỗ vai hắn,
"Được rồi, không ngọt cũng không chua, cũng không coi là không ngon. Giống như Nghiêm Thừa Phong, đối với cậu không tính là tốt? Nhưng cũng không tính là không tốt."
Uyển Lãng Thiên thật sự có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình, chuyện này cũng có thể nói đến người Nghiêm Thừa Phong.
"Đối với tôi không tính là không tốt? Mỗi ngày đều huấn luyện thêm, cả đội điền kinh có mỗi tôi là bị tra tấn."
Tần Thanh Vân tức tối oán giận, Uyển Lãng Thiên đợi anh nói đủ rồi mới nhắc nhở anh: "Nhưng mà mỗi lần huấn luyện xong, anh ấy đều đưa cậu đi ăn tối, còn đặc biệt đặt cho cậu một phần ăn dinh dưỡng, đúng không?"
Những gì Uyển Lãng Thiên nói là sự thật.
Nghiêm Thừa Phong thuê một căn hộ gần trường, không ở kí túc xá, nên sẽ tự mình làm cơm.
Mỗi lần huấn luyện quá muộn, nhà ăn của đại học không còn gì để ăn, Tần Thanh Vân muốn đặt cơm ngoài đều bị Nghiêm Thừa Phong ngăn cản.
Tủ lạnh nhà anh ta luôn trữ rất nhiều thịt, rau và hoa quả, tất cả đều là món anh thích ăn.
Mỗi lần nhìn thấy Nghiêm Thừa Phong đeo tạp dề chuẩn bị bữa ăn cân bằng dĩnh dưỡng đầy đủ cho bản thân, Tần Thanh Vân lại có ảo giác xuyên không vào một thế giới song song.
Anh ta thái đồ một cách thuần thục, hai tay có thể đồng thời xào rau, hầm canh và hấp cá, còn có thể vắt nước hoa quả cho anh, có khoảnh khắc nhìn anh ta khá đẹp trai.
"Nấu cơm cho tôi thì không phải là xấu rồi. Nhưng không phải đó là lỗi của anh ta sao? Tất cả không phải do anh ta hại mà ra à? Nếu không phải do anh ta bắt tôi huấn luyện, quản việc ăn uống của tôi, thì tôi ăn ở nhà ăn hoặc là mua đồ ăn ngoài không phải là được rồi sao?"
Tần Thanh Vân không muốn mang ơn của Nghiêm Thừa Phong, chỉ một chút ân đức thì muốn tôi cho anh ta đối xử hà khác với tôi mà không so đo gì sao?
Tần Thanh Vân tôi không phải là người đàn ông dễ dàng bị mua chuộc như vậy.
"Có điều, tôi thấy có phải Ngiêm Thừa Phong quá rảnh rỗi không? Quá buồn chán nên ngày nào cũng túm chặt lấy tôi không buông."
Uyển Lãng Thiên khó hiểu nghiêng đầu.
Nghiêm Thừa Phong đã lên kế hoạch huấn luyện đặc biệt cho Tần Thanh Vân, chịu trách nhiệm huấn luyện thêm cho anh, còn muốn đưa anh về nhà, đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa cơm dinh dưỡng cho anh.
Nhìn trái nhìn phải thì đều là Nghiêm Thừa Phong tự tìm thêm việc cho mình.
Đối với kiểu người nghĩ gì nói đó như Nghiêm Thừa Phong, Uyển Lãng Thiên nghĩ rằng ngoài trừ bản thân ra thì không có người thứ hai muốn dành nhiều thời gian hơn cho cậu ta.
Nghiêm Thừa Phong hận không thể ở cạnh Tần Thanh Vân 24/24, quả thật chính là tự mình dán một con quỷ siêu phiền phức lên người, vì cớ gì?
Chắc chắn đó là tật xấu do quá rảnh mà ra!
Uyển Lãng Thiên từ kinh nghiệm và tình huống của bản thân kết luận rằng Nghiêm Thừa Phong và Hạ Vũ Đình đều có một tật xấu, đó chính là rảnh rỗi đến phát điên!
"Tôi cũng cảm thấy anh ta quá nhàn rỗi."
Tần Thanh Vân gật gật đầu, biểu thị đồng ý với suy luận của người anh em tốt.
"Đàn ông quá rảnh, hoặc là quá thành công, đạt được thành tích xuất sắc mà không cần nỗ lực, nhàn rỗi đến điên; hoặc là có nhiều tiền quá, cố tìm người tiêu hộ; nếu không thì chính là không có đối tượng."
Uyển Lãng Thiên đếm ngón tay, liệt kê ba kiểu tình huống, nhìn Tần Thanh Vân: "Cậu cảm thấy Nghiêm Thừa Phong đang ở trong tình huống nào?"
"Thành tích của anh ta bình thường, hình như cũng không phải là học bá, hoàn cảnh gia đình cũng bình thường, là một gia đình bình thường."
Tần Thanh Vân vắt óc nhớ lại, phán đoán tình huống của Nghiêm Thừa Phong từ những manh mối để lại.
"Là loại người thứ ba, không có đối tượng, người già cô đơn!" Uyển Lãng Thiên nhún vai, dáng vẻ như đã tìm được điểm mấu chốt.
Người già cô đơn cả về thể xác lẫn tinh thần nên mới tóm lấy đàn em để tra tấn.
Tần Thanh Vân vỗ thật mạnh vào Uyển Lãng Thiên: "Cảm ơn người anh em đã nhắc nhở, trước đây tôi nghĩ thế nào cũng không ra! Nhìn dáng vẻ lần trước anh ta hiểu lầm tôi gọi videocall cho bạn gái, hóa ra là hâm mộ, ghen tị."
Lần trước ở phòng thay đồ của đội điền kinh, Nghiêm Thừa Phong vừa nghe thấy anh gọi videocall cho bạn gái, mặt anh ta cứ như ăn phải trái đắng vậy.
Sau đó khi huấn luyện, bản thân anh không cẩn thận bị ngã, còn bị anh ta nói móc, bảo anh không được u mê chuyện yêu đương.
"Như này thì không phải dễ rồi sao? Tìm cho anh ta một đối tượng thôi!" Tần Thanh Vân cắn mạnh một miếng đào, không cẩn thận cắn vào hạt đào cứng, suýt nữa thì gãy răng.
"Gào khóc, quả đào đáng chết cũng bắt nạt tôi!"
Tần Thanh Vân ném hạt đào về phía thùng rác, một đường cong hoàn hảo, hạt đào rơi vào giữa thùng rác.
Hừ, chỉ là tìm cho Nghiêm Thừa Phong một đối tượng mà thôi, dễ như trở bàn tay, giống như ném cái hạt đào này vậy, nhất định sẽ trúng.
Khi hoàng hôn chuyển sang màu cam, buổi huấn luyện của đội điền kinh cũng sắp kết thúc, các đội viên khác phủi tay chuẩn bị rời đi, Nghiêm Thừa Phong cầm loa, trực tiếp gọi tên.
"Đứa trẻ đáng thương, cố lên nha."
"Đàn anh của chúng ta lại muốn chăm sóc đặc biệt cho cậu, ông trời giao cho cậu trách nhiệm to lớn, hiểu chưa?"
"Cậu là tuyển thủ hạt giống có khả năng giành được giải quán quân nhất trong đội của chúng ta, đội trưởng cho cậu một bữa cơm đặc biệt, nên phải ngoan ngoãn mà ăn."
"Ha ha, chúng tôi đi về nhà ăn cơm trước đây."
Chăm sóc đặc biệt, ai thèm? Là hành hạ đặc biệt mới đúng chứ?
Hôm nay Nghiêm Thừa Phong lại "giam giữ" anh lại cũng không có gì bất ngờ.
"Mỗi ngày đàn anh đều chăm sóc đặc biệt cho tôi, từ tận đáy lòng tôi rất biết ơn, rất cảm động. Nhưng mà, tôi thật sự không phải là người được luyện bằng thép."
Tần Thanh Vân gần như quỳ xuống muốn cầu xin lòng thương xót.
Phản đối vô hiệu, cầu xin thương tình không có tác dụng.
Nghiêm Thừa Phong ném cái loa sang một bên, bắt đầu tuýt còi, Tần Thanh Vân vừa nghe thấy tiếng còi, hai chân liền không theo điều khiển của bản thân mà bắt đầu chạy.
Phản xạ có điệu kiện chết tiệt.
Uyển Lãng Thiên vừa nghe lời phàn nàn của Tần Thanh Vân vừa ăn hoa quả, nghe đến đây không khỏi bật cười.
"Ha ha, Tần Thanh Vân hình như cậu bi người ta bồi dưỡng thành hệ thống rồi. Nếu như nửa đêm nghe thấy tiếng còi của Nghiêm Thừa Phong, cậu có thể sẽ lập tức nhảy ra khỏi giường xuống lầu chạy một vòng."
Anh em tốt bị huấn luyện một cách vô nhân tính, đến tận bảy giờ tối mới được ăn cơm, cậu còn cười được?
Dưới sự tức giận, Tần Thanh Vân vươn tay giật lấy hoa quả ăn: "Vô lương tâm, đừng có ăn đào tôi mua!"
"Ồ? Đó là đào cậu mua à, thảo nào không ngọt."
Uyển Lãng Thiên kiên trì làm người vô lương tâm đến cùng, nhìn Tần Thanh Vân tròn mắt tức giận, liền vỗ vai hắn,
"Được rồi, không ngọt cũng không chua, cũng không coi là không ngon. Giống như Nghiêm Thừa Phong, đối với cậu không tính là tốt? Nhưng cũng không tính là không tốt."
Uyển Lãng Thiên thật sự có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình, chuyện này cũng có thể nói đến người Nghiêm Thừa Phong.
"Đối với tôi không tính là không tốt? Mỗi ngày đều huấn luyện thêm, cả đội điền kinh có mỗi tôi là bị tra tấn."
Tần Thanh Vân tức tối oán giận, Uyển Lãng Thiên đợi anh nói đủ rồi mới nhắc nhở anh: "Nhưng mà mỗi lần huấn luyện xong, anh ấy đều đưa cậu đi ăn tối, còn đặc biệt đặt cho cậu một phần ăn dinh dưỡng, đúng không?"
Những gì Uyển Lãng Thiên nói là sự thật.
Nghiêm Thừa Phong thuê một căn hộ gần trường, không ở kí túc xá, nên sẽ tự mình làm cơm.
Mỗi lần huấn luyện quá muộn, nhà ăn của đại học không còn gì để ăn, Tần Thanh Vân muốn đặt cơm ngoài đều bị Nghiêm Thừa Phong ngăn cản.
Tủ lạnh nhà anh ta luôn trữ rất nhiều thịt, rau và hoa quả, tất cả đều là món anh thích ăn.
Mỗi lần nhìn thấy Nghiêm Thừa Phong đeo tạp dề chuẩn bị bữa ăn cân bằng dĩnh dưỡng đầy đủ cho bản thân, Tần Thanh Vân lại có ảo giác xuyên không vào một thế giới song song.
Anh ta thái đồ một cách thuần thục, hai tay có thể đồng thời xào rau, hầm canh và hấp cá, còn có thể vắt nước hoa quả cho anh, có khoảnh khắc nhìn anh ta khá đẹp trai.
"Nấu cơm cho tôi thì không phải là xấu rồi. Nhưng không phải đó là lỗi của anh ta sao? Tất cả không phải do anh ta hại mà ra à? Nếu không phải do anh ta bắt tôi huấn luyện, quản việc ăn uống của tôi, thì tôi ăn ở nhà ăn hoặc là mua đồ ăn ngoài không phải là được rồi sao?"
Tần Thanh Vân không muốn mang ơn của Nghiêm Thừa Phong, chỉ một chút ân đức thì muốn tôi cho anh ta đối xử hà khác với tôi mà không so đo gì sao?
Tần Thanh Vân tôi không phải là người đàn ông dễ dàng bị mua chuộc như vậy.
"Có điều, tôi thấy có phải Ngiêm Thừa Phong quá rảnh rỗi không? Quá buồn chán nên ngày nào cũng túm chặt lấy tôi không buông."
Uyển Lãng Thiên khó hiểu nghiêng đầu.
Nghiêm Thừa Phong đã lên kế hoạch huấn luyện đặc biệt cho Tần Thanh Vân, chịu trách nhiệm huấn luyện thêm cho anh, còn muốn đưa anh về nhà, đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa cơm dinh dưỡng cho anh.
Nhìn trái nhìn phải thì đều là Nghiêm Thừa Phong tự tìm thêm việc cho mình.
Đối với kiểu người nghĩ gì nói đó như Nghiêm Thừa Phong, Uyển Lãng Thiên nghĩ rằng ngoài trừ bản thân ra thì không có người thứ hai muốn dành nhiều thời gian hơn cho cậu ta.
Nghiêm Thừa Phong hận không thể ở cạnh Tần Thanh Vân 24/24, quả thật chính là tự mình dán một con quỷ siêu phiền phức lên người, vì cớ gì?
Chắc chắn đó là tật xấu do quá rảnh mà ra!
Uyển Lãng Thiên từ kinh nghiệm và tình huống của bản thân kết luận rằng Nghiêm Thừa Phong và Hạ Vũ Đình đều có một tật xấu, đó chính là rảnh rỗi đến phát điên!
"Tôi cũng cảm thấy anh ta quá nhàn rỗi."
Tần Thanh Vân gật gật đầu, biểu thị đồng ý với suy luận của người anh em tốt.
"Đàn ông quá rảnh, hoặc là quá thành công, đạt được thành tích xuất sắc mà không cần nỗ lực, nhàn rỗi đến điên; hoặc là có nhiều tiền quá, cố tìm người tiêu hộ; nếu không thì chính là không có đối tượng."
Uyển Lãng Thiên đếm ngón tay, liệt kê ba kiểu tình huống, nhìn Tần Thanh Vân: "Cậu cảm thấy Nghiêm Thừa Phong đang ở trong tình huống nào?"
"Thành tích của anh ta bình thường, hình như cũng không phải là học bá, hoàn cảnh gia đình cũng bình thường, là một gia đình bình thường."
Tần Thanh Vân vắt óc nhớ lại, phán đoán tình huống của Nghiêm Thừa Phong từ những manh mối để lại.
"Là loại người thứ ba, không có đối tượng, người già cô đơn!" Uyển Lãng Thiên nhún vai, dáng vẻ như đã tìm được điểm mấu chốt.
Người già cô đơn cả về thể xác lẫn tinh thần nên mới tóm lấy đàn em để tra tấn.
Tần Thanh Vân vỗ thật mạnh vào Uyển Lãng Thiên: "Cảm ơn người anh em đã nhắc nhở, trước đây tôi nghĩ thế nào cũng không ra! Nhìn dáng vẻ lần trước anh ta hiểu lầm tôi gọi videocall cho bạn gái, hóa ra là hâm mộ, ghen tị."
Lần trước ở phòng thay đồ của đội điền kinh, Nghiêm Thừa Phong vừa nghe thấy anh gọi videocall cho bạn gái, mặt anh ta cứ như ăn phải trái đắng vậy.
Sau đó khi huấn luyện, bản thân anh không cẩn thận bị ngã, còn bị anh ta nói móc, bảo anh không được u mê chuyện yêu đương.
"Như này thì không phải dễ rồi sao? Tìm cho anh ta một đối tượng thôi!" Tần Thanh Vân cắn mạnh một miếng đào, không cẩn thận cắn vào hạt đào cứng, suýt nữa thì gãy răng.
"Gào khóc, quả đào đáng chết cũng bắt nạt tôi!"
Tần Thanh Vân ném hạt đào về phía thùng rác, một đường cong hoàn hảo, hạt đào rơi vào giữa thùng rác.
Hừ, chỉ là tìm cho Nghiêm Thừa Phong một đối tượng mà thôi, dễ như trở bàn tay, giống như ném cái hạt đào này vậy, nhất định sẽ trúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất